Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn
“Anh”
2024-11-10 17:31:28
Tống Lệ hả một tiếng, nàng sửng sốt.
Thấy vẻ mặt của nàng như vậy, niềm vui trên mặt Hồ Lập chợt tắt, hắn nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt dần trở nên u ám, nhượng bộ nói: “Thôi được rồi, nếu cô không muốn gọi thì cũng là chuyện thường tình.”
Ai lại sẵn lòng có một tên quy nô làm anh trai chứ?
Hồ Lập cô đơn xoay người lại, chợt nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng gọi “Anh ơi”, giống như đang mơ vậy, hắn không dám tin.
Biểu cảm cứng đờ của hắn khiến Tống Lệ bật cười, không dám trêu chọc hắn nữa: “Em nhớ rõ lời anh nói tối hôm đó mà.”
Hồ Lập cảm thấy tim mình đập thình thịch như sóng biển, kích động không thôi.
Nàng nhớ rõ.
Nàng sẵn lòng coi hắn như người nhà!
“Sau này ở bên ngoài, cô không cần gọi tôi như vậy.” Hồ Lập lo lắng cho nàng, ở phòng bếp nàng rất được tôn trọng, nếu có một người anh làm quy nô thì không hay, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Lúc ở riêng thì có thể gọi.”
Tống Lệ nghe thấy có người kêu hắn: “Được, anh đi làm việc đi.”
Chia tay Hồ Lập, Tống Lệ gặp được Mai Yên và nha hoàn vừa từ bên ngoài trở về.
Nhìn thấy nàng, Mai Yên lại đây chào hỏi: “Mấy ngày trước đây tôi có hơi bận, không rảnh, ngày mai rảnh rồi, cô đi cùng tôi ra ngoài dạo chơi nhé?”
Tống Lệ nhìn thấy dưới mắt Mai Yên có một chút màu xanh nhạt, dù đã phủ một lớp phấn mỏng nhưng vẫn có thể thấy được vẻ mệt mỏi: “Ban ngày tôi có việc, không rảnh, chỉ khi chạng vạng mới rảnh rỗi.”
Mai Yên dịu dàng nói: “Tôi biết cô rất bận việc ở phòng bếp, chạng vạng ngày mai tôi cũng có thời gian, đến lúc đó sẽ bảo Xuân Hạnh tới tìm cô.”
Xuân Hạnh là nha hoàn bên cạnh Mai Yên, cũng là người mà Hoa mama mua về không lâu trước đó.
Hai bên đã hẹn nhau xong, nàng trở về hậu viện, Tống Lệ được Miêu bà tử đưa cho một bát đậu hũ non.
Có câu nói rằng có ba công việc vất vả nhất là chèo thuyền, rèn sắt và bán đậu hũ.
Dùng sức người xay đậu làm đậu hũ là một công việc lao động chân tay rất vất vả. Muốn ăn một miếng đậu hũ non, cần phải bỏ ra thời gian, công sức và kiên nhẫn, vì quy trình rất phức tạp, người làm đậu hũ phải dậy sớm, ngâm đậu, xay đậu, nấu sữa đậu nành, và thêm nước chua để kết tủa đậu… những khó khăn trong đó, không cần phải nói cũng biết.
Với các gia đình bình thường, làm một nồi tào phớ nếu ăn không hết sẽ dễ bị hỏng và lãng phí, vì vậy mọi người ít khi tự làm tào phớ, mà thường mua tại các cửa hàng tào phớ để ăn.
Hôm nay Hoa mama muốn ăn tào phớ mặn, Miêu bà tử đã tốn rất nhiều công sức nấu một nồi, may mắn là trong lầu có nhiều hoa nương tử, một nồi tào phớ vẫn còn hơi thiếu.
Miêu bà tử để lại một chút cho riêng Tống Lệ.
Tào phớ mặn vừa được nấu xong, trắng tinh, mềm mịn, thơm phức khi kết hợp với nước xốt.
Tống Lệ thích ăn tào phớ ngọt, cảm thấy tào phớ mặn thật kỳ lạ.
Không từ chối được sự nhiệt tình của Miêu bà tử, nàng đành nhận lấy tào phớ đối phương nấu, kết hợp với nước xốt thịt băm dưa chua tự làm, bên trong còn có giá đỗ và sợi nấm mộc nhĩ, ăn rất mềm mại.
Tống Lệ ăn cảm thấy cũng không tệ lắm, trắng như ngọc, mềm như mỡ, đông lại nhưng không tan, đầu lưỡi tràn ngập hương thơm đậm đà của đậu.
Bản thân tào phớ vốn có vị ngọt nhẹ, nước xốt đậm đà mang lại vị chua và mặn nhẹ, rất đặc biệt.
Tào phớ ngọt và tào phớ mặn mỗi loại đều có một hương vị riêng, tào phớ mặn cũng có một hương vị độc đáo khác.
Bước vào tháng 4, thời tiết càng ngày càng nóng bức.
Quần áo mùa đông vừa dày vừa nặng khiến toàn thân bí bách nên vừa mới rời giường, mồ hôi đã đổ đầy trán.
Mới sáng sớm, tất cả nha hoàn và bà tử trong Xuân Phong lầu đã được phát hai bộ quần áo mùa hè, đồ mà Tiểu Thúy nhận được vẫn là quần áo vải thô đầy bụi bặm.
Quần áo mùa hè của Tống Lệ cũng đầy bụi trông chẳng khác của Tiểu Thúy là bao nhưng thực tế thì chất liệu mềm mại hơn rất nhiều, có cảm giác thiên về chất bông, vừa thoải mái lại vừa thoáng khí.
Chất liệu của quần áo mùa đông vừa thô ráp lại ngột ngạt khiến da thịt của nàng bị đau. Sau khi nhanh chóng thay quần áo, nàng ngâm bộ còn lại vào nước rồi đem đi phơi nắng cho khô.
Mùa đông không đổ mồ hôi nhiều còn ổn nhưng khi hè đến, trong lầu chỉ phát hai bộ quần áo không đủ mặc, lỡ như mấy ngày trời mưa to, quần áo chưa kịp phơi khô, không có đồ sạch để thay và phải mặc đồ ướt đẫm mồ hôi thì sẽ khiến người không chịu nổi.
Thấy vẻ mặt của nàng như vậy, niềm vui trên mặt Hồ Lập chợt tắt, hắn nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt dần trở nên u ám, nhượng bộ nói: “Thôi được rồi, nếu cô không muốn gọi thì cũng là chuyện thường tình.”
Ai lại sẵn lòng có một tên quy nô làm anh trai chứ?
Hồ Lập cô đơn xoay người lại, chợt nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng gọi “Anh ơi”, giống như đang mơ vậy, hắn không dám tin.
Biểu cảm cứng đờ của hắn khiến Tống Lệ bật cười, không dám trêu chọc hắn nữa: “Em nhớ rõ lời anh nói tối hôm đó mà.”
Hồ Lập cảm thấy tim mình đập thình thịch như sóng biển, kích động không thôi.
Nàng nhớ rõ.
Nàng sẵn lòng coi hắn như người nhà!
“Sau này ở bên ngoài, cô không cần gọi tôi như vậy.” Hồ Lập lo lắng cho nàng, ở phòng bếp nàng rất được tôn trọng, nếu có một người anh làm quy nô thì không hay, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Lúc ở riêng thì có thể gọi.”
Tống Lệ nghe thấy có người kêu hắn: “Được, anh đi làm việc đi.”
Chia tay Hồ Lập, Tống Lệ gặp được Mai Yên và nha hoàn vừa từ bên ngoài trở về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy nàng, Mai Yên lại đây chào hỏi: “Mấy ngày trước đây tôi có hơi bận, không rảnh, ngày mai rảnh rồi, cô đi cùng tôi ra ngoài dạo chơi nhé?”
Tống Lệ nhìn thấy dưới mắt Mai Yên có một chút màu xanh nhạt, dù đã phủ một lớp phấn mỏng nhưng vẫn có thể thấy được vẻ mệt mỏi: “Ban ngày tôi có việc, không rảnh, chỉ khi chạng vạng mới rảnh rỗi.”
Mai Yên dịu dàng nói: “Tôi biết cô rất bận việc ở phòng bếp, chạng vạng ngày mai tôi cũng có thời gian, đến lúc đó sẽ bảo Xuân Hạnh tới tìm cô.”
Xuân Hạnh là nha hoàn bên cạnh Mai Yên, cũng là người mà Hoa mama mua về không lâu trước đó.
Hai bên đã hẹn nhau xong, nàng trở về hậu viện, Tống Lệ được Miêu bà tử đưa cho một bát đậu hũ non.
Có câu nói rằng có ba công việc vất vả nhất là chèo thuyền, rèn sắt và bán đậu hũ.
Dùng sức người xay đậu làm đậu hũ là một công việc lao động chân tay rất vất vả. Muốn ăn một miếng đậu hũ non, cần phải bỏ ra thời gian, công sức và kiên nhẫn, vì quy trình rất phức tạp, người làm đậu hũ phải dậy sớm, ngâm đậu, xay đậu, nấu sữa đậu nành, và thêm nước chua để kết tủa đậu… những khó khăn trong đó, không cần phải nói cũng biết.
Với các gia đình bình thường, làm một nồi tào phớ nếu ăn không hết sẽ dễ bị hỏng và lãng phí, vì vậy mọi người ít khi tự làm tào phớ, mà thường mua tại các cửa hàng tào phớ để ăn.
Hôm nay Hoa mama muốn ăn tào phớ mặn, Miêu bà tử đã tốn rất nhiều công sức nấu một nồi, may mắn là trong lầu có nhiều hoa nương tử, một nồi tào phớ vẫn còn hơi thiếu.
Miêu bà tử để lại một chút cho riêng Tống Lệ.
Tào phớ mặn vừa được nấu xong, trắng tinh, mềm mịn, thơm phức khi kết hợp với nước xốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Lệ thích ăn tào phớ ngọt, cảm thấy tào phớ mặn thật kỳ lạ.
Không từ chối được sự nhiệt tình của Miêu bà tử, nàng đành nhận lấy tào phớ đối phương nấu, kết hợp với nước xốt thịt băm dưa chua tự làm, bên trong còn có giá đỗ và sợi nấm mộc nhĩ, ăn rất mềm mại.
Tống Lệ ăn cảm thấy cũng không tệ lắm, trắng như ngọc, mềm như mỡ, đông lại nhưng không tan, đầu lưỡi tràn ngập hương thơm đậm đà của đậu.
Bản thân tào phớ vốn có vị ngọt nhẹ, nước xốt đậm đà mang lại vị chua và mặn nhẹ, rất đặc biệt.
Tào phớ ngọt và tào phớ mặn mỗi loại đều có một hương vị riêng, tào phớ mặn cũng có một hương vị độc đáo khác.
Bước vào tháng 4, thời tiết càng ngày càng nóng bức.
Quần áo mùa đông vừa dày vừa nặng khiến toàn thân bí bách nên vừa mới rời giường, mồ hôi đã đổ đầy trán.
Mới sáng sớm, tất cả nha hoàn và bà tử trong Xuân Phong lầu đã được phát hai bộ quần áo mùa hè, đồ mà Tiểu Thúy nhận được vẫn là quần áo vải thô đầy bụi bặm.
Quần áo mùa hè của Tống Lệ cũng đầy bụi trông chẳng khác của Tiểu Thúy là bao nhưng thực tế thì chất liệu mềm mại hơn rất nhiều, có cảm giác thiên về chất bông, vừa thoải mái lại vừa thoáng khí.
Chất liệu của quần áo mùa đông vừa thô ráp lại ngột ngạt khiến da thịt của nàng bị đau. Sau khi nhanh chóng thay quần áo, nàng ngâm bộ còn lại vào nước rồi đem đi phơi nắng cho khô.
Mùa đông không đổ mồ hôi nhiều còn ổn nhưng khi hè đến, trong lầu chỉ phát hai bộ quần áo không đủ mặc, lỡ như mấy ngày trời mưa to, quần áo chưa kịp phơi khô, không có đồ sạch để thay và phải mặc đồ ướt đẫm mồ hôi thì sẽ khiến người không chịu nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro