Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn
Cô Gọi Tôi Một...
2024-11-10 17:31:28
Tống Lệ đếm trên đầu ngón tay, không biết đã nghe Mộc Tương Tương, người bán tiết canh, kể bao nhiêu lần về chiến tích tiêu diệt cướp của Lục bổ đầu.
Trại Phong Nham bị tiêu diệt hoàn toàn, chỉ có Tam đương gia, Diêu Đại Bảng đang lẩn trốn cùng tình nhân, may mắn thoát được một kiếp. Gã đã lẩn trốn suốt nửa năm, cuối cùng cũng bị Lục Thừa bắt giữ, khiến người dân trong thành thở phào nhẹ nhõm.
Việc bắt được Diêu Đại Bảng là chuyện tốt, nhưng Tống Lệ lại hơi lo lắng cho Mai Yên.
Vội vàng bán xong cháo cá lát, Tống Lệ chạy về Xuân Phong lầu, hỏi Hồ Lập, mới biết được tình huống cụ thể của Xuân Phong lầu đêm qua, Mai Yên bị quấy rầy suốt đêm không thể ngủ, mãi đến sáng mới được nghỉ ngơi.
Biết được Tống Lệ tới tìm mình, lúc chạng vạng, Mai Yên đến hậu viện tìm nàng nói chuyện.
Ngày hôm sau, đêm xuân của Mai Yên đã bị người ta mua với giá 388 lượng bạc.
Hai ngày qua, huyện Phượng Tiên có mưa xuân liên miên, mỗi lần Tống Lệ ra ngoài bán cháo cá lát, nàng đều sẽ khoác thêm áo tơi, đội nón lá, việc di chuyển trở nên vụng về hơn, và số lượng khách hàng đến mua cháo cá lát cũng giảm đi.
Hôm nay nàng mất gần hai canh giờ,mới bán xong nửa thùng cháo cá lát.
Hôm nay không chỉ huyện Phượng Tiên mưa dầm dề mấy ngày liền, mà cả bên ngoài, Hoài Châu cũng đang có mưa lớn kéo dài, nhiều hoa màu bị thiệt hại, dẫn đến giá lương thực tăng nhẹ.
Lại ba bốn ngày nữa trôi qua, thảm họa ở Hoài Châu bắt đầu lan rộng ra các thị trấn xung quanh…
Bánh bao thịt ở tiệm bánh bao của lão Lý đã tăng giá từ hai văn lên ba văn rồi.
Hôm đó, Tống Lệ nhận được tin của Hoa mama, hai ngày sau Phúc gia muốn nàng đến phủ để chuẩn bị một bàn tiệc, hình như là để tiếp đãi một vị khách quý nào đó.
Hoa mama dặn dò: “Phúc gia rất hào phóng, đến lúc đó cô có thể chọn một người giúp việc ở phòng bếp dẫn theo, tiền thưởng thì giữ lại cho mình, không cần trả lại cho ta.”
Tống Lệ đáp lại: “Con hiểu rồi.”
Ra khỏi phòng của Hoa mama, nàng gặp được Lan Tâm, cô ta bèn kéo nàng vào trong phòng chơi bài.
Tống Lệ không biết chơi những trò này, cũng không có tiền để đánh bạc, Lan Tâm nghe vậy có vẻ hơi thất vọng, lại mong đợi nói: “Vậy chúng ta vẽ rùa lên mặt đi.”
Thấy cô ta thực sự không có ai để chơi cùng, Tống Lệ đành mềm lòng đồng ý.
Một nén nhang sau, trên má Tống Lệ đã bị vẽ một con rùa đen tròn trịa, Lan Tâm vui vẻ lắm, cuối cùng cũng chịu buông tha cho nàng.
Tiễn nàng ra khỏi cửa phòng, cô ta nhét cho nàng một gói mứt hoa quả, sợ lần sau Tống Lệ sẽ không đến chơi với mình nữa.
Từ khi Tống Lệ vào phòng Lan Tâm, Hồ Lập đã luôn để ý đến bên này, tính tình của Lan Tâm không tốt, hắn sợ cô ta bắt nạt nàng.
Thấy Tống Lệ không bị thương gì, chỉ có trên má bị vẽ một con rùa tròn tròn, Hồ Lập vội dùng tay áo lau nhẹ cho nàng: “Lan Tâm thật đáng ghét, sao cô ta lại có thể sỉ nhục cô như vậy.”
Tống Lệ không cảm thấy có gì to tát: “Cô ta chỉ buồn chán thôi, nên mới kéo tôi chơi bài một chút, không có ác ý đâu. Tôi cũng không thua quá thảm, trên mặt cô ta cũng bị vẽ một cái mai rùa kìa, anh xem, cô ta còn cho tôi mứt hoa quả nữa này!”
Nói rồi nàng muốn chia cho hắn một ít, nhưng Hồ Lập từ chối vì nói không thích ăn đồ ngọt, rồi lại bất lực nói: “Cô thật ngây thơ, người khác đối xử tốt với cô một chút, cô đã coi họ là người tốt, sau này bị người khác lừa thì làm sao?”
Lau sạch vết mực trên mặt cho Tống Lệ, hắn nhìn chằm chằm vào bím tóc tết bên tai nàng, được cột lại bằng vải thô, không có một chút trang sức nào, giản dị đến mức khiến người ta đau lòng.
Hồ Lập lấy từ trong tay áo ra một chiếc trâm bạc, đưa cho nàng: “Hôm nay lúc giúp Trúc m làm việc vặt, cô ta đã cho tôi, nếu cô không chê thì lấy đi.”
Tống Lệ nhìn thấy chiếc trâm cài có khắc hoa mai, trông có vẻ đắt tiền, bèn ngượng ngùng nói: “Tôi không biết cài tóc, anh cứ giữ lại đi, hoặc đem ra tiệm bán đổi lấy bạc mà dành dụm, sau này chuộc thân.”
Hồ Lập: “Không đáng bao nhiêu, bán cũng chẳng được một lượng bạc, cô cứ cầm đi.”
Thấy hắn kiên trì, Tống Lệ đành gật đầu, định sẽ cất giữ giúp hắn, nếu sau này cần dùng đến bạc thì sẽ trả lại cho hắn.
Thấy nàng chịu nhận lấy, Hồ Lập vui mừng trong lòng như vừa được ăn mật, đôi mắt hồ ly sáng lên: “Lan Tâm chỉ cho cô một gói mứt hoa quả, mà cô đã bênh vực cô ta như vậy, quà của tôi tặng cô, cô định báo đáp tôi như thế nào đây?”
Không đợi Tống Lệ mở miệng, hắn đã giành nói: “Cô gọi tôi một tiếng anh trai đi!”
Trại Phong Nham bị tiêu diệt hoàn toàn, chỉ có Tam đương gia, Diêu Đại Bảng đang lẩn trốn cùng tình nhân, may mắn thoát được một kiếp. Gã đã lẩn trốn suốt nửa năm, cuối cùng cũng bị Lục Thừa bắt giữ, khiến người dân trong thành thở phào nhẹ nhõm.
Việc bắt được Diêu Đại Bảng là chuyện tốt, nhưng Tống Lệ lại hơi lo lắng cho Mai Yên.
Vội vàng bán xong cháo cá lát, Tống Lệ chạy về Xuân Phong lầu, hỏi Hồ Lập, mới biết được tình huống cụ thể của Xuân Phong lầu đêm qua, Mai Yên bị quấy rầy suốt đêm không thể ngủ, mãi đến sáng mới được nghỉ ngơi.
Biết được Tống Lệ tới tìm mình, lúc chạng vạng, Mai Yên đến hậu viện tìm nàng nói chuyện.
Ngày hôm sau, đêm xuân của Mai Yên đã bị người ta mua với giá 388 lượng bạc.
Hai ngày qua, huyện Phượng Tiên có mưa xuân liên miên, mỗi lần Tống Lệ ra ngoài bán cháo cá lát, nàng đều sẽ khoác thêm áo tơi, đội nón lá, việc di chuyển trở nên vụng về hơn, và số lượng khách hàng đến mua cháo cá lát cũng giảm đi.
Hôm nay nàng mất gần hai canh giờ,mới bán xong nửa thùng cháo cá lát.
Hôm nay không chỉ huyện Phượng Tiên mưa dầm dề mấy ngày liền, mà cả bên ngoài, Hoài Châu cũng đang có mưa lớn kéo dài, nhiều hoa màu bị thiệt hại, dẫn đến giá lương thực tăng nhẹ.
Lại ba bốn ngày nữa trôi qua, thảm họa ở Hoài Châu bắt đầu lan rộng ra các thị trấn xung quanh…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bánh bao thịt ở tiệm bánh bao của lão Lý đã tăng giá từ hai văn lên ba văn rồi.
Hôm đó, Tống Lệ nhận được tin của Hoa mama, hai ngày sau Phúc gia muốn nàng đến phủ để chuẩn bị một bàn tiệc, hình như là để tiếp đãi một vị khách quý nào đó.
Hoa mama dặn dò: “Phúc gia rất hào phóng, đến lúc đó cô có thể chọn một người giúp việc ở phòng bếp dẫn theo, tiền thưởng thì giữ lại cho mình, không cần trả lại cho ta.”
Tống Lệ đáp lại: “Con hiểu rồi.”
Ra khỏi phòng của Hoa mama, nàng gặp được Lan Tâm, cô ta bèn kéo nàng vào trong phòng chơi bài.
Tống Lệ không biết chơi những trò này, cũng không có tiền để đánh bạc, Lan Tâm nghe vậy có vẻ hơi thất vọng, lại mong đợi nói: “Vậy chúng ta vẽ rùa lên mặt đi.”
Thấy cô ta thực sự không có ai để chơi cùng, Tống Lệ đành mềm lòng đồng ý.
Một nén nhang sau, trên má Tống Lệ đã bị vẽ một con rùa đen tròn trịa, Lan Tâm vui vẻ lắm, cuối cùng cũng chịu buông tha cho nàng.
Tiễn nàng ra khỏi cửa phòng, cô ta nhét cho nàng một gói mứt hoa quả, sợ lần sau Tống Lệ sẽ không đến chơi với mình nữa.
Từ khi Tống Lệ vào phòng Lan Tâm, Hồ Lập đã luôn để ý đến bên này, tính tình của Lan Tâm không tốt, hắn sợ cô ta bắt nạt nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Tống Lệ không bị thương gì, chỉ có trên má bị vẽ một con rùa tròn tròn, Hồ Lập vội dùng tay áo lau nhẹ cho nàng: “Lan Tâm thật đáng ghét, sao cô ta lại có thể sỉ nhục cô như vậy.”
Tống Lệ không cảm thấy có gì to tát: “Cô ta chỉ buồn chán thôi, nên mới kéo tôi chơi bài một chút, không có ác ý đâu. Tôi cũng không thua quá thảm, trên mặt cô ta cũng bị vẽ một cái mai rùa kìa, anh xem, cô ta còn cho tôi mứt hoa quả nữa này!”
Nói rồi nàng muốn chia cho hắn một ít, nhưng Hồ Lập từ chối vì nói không thích ăn đồ ngọt, rồi lại bất lực nói: “Cô thật ngây thơ, người khác đối xử tốt với cô một chút, cô đã coi họ là người tốt, sau này bị người khác lừa thì làm sao?”
Lau sạch vết mực trên mặt cho Tống Lệ, hắn nhìn chằm chằm vào bím tóc tết bên tai nàng, được cột lại bằng vải thô, không có một chút trang sức nào, giản dị đến mức khiến người ta đau lòng.
Hồ Lập lấy từ trong tay áo ra một chiếc trâm bạc, đưa cho nàng: “Hôm nay lúc giúp Trúc m làm việc vặt, cô ta đã cho tôi, nếu cô không chê thì lấy đi.”
Tống Lệ nhìn thấy chiếc trâm cài có khắc hoa mai, trông có vẻ đắt tiền, bèn ngượng ngùng nói: “Tôi không biết cài tóc, anh cứ giữ lại đi, hoặc đem ra tiệm bán đổi lấy bạc mà dành dụm, sau này chuộc thân.”
Hồ Lập: “Không đáng bao nhiêu, bán cũng chẳng được một lượng bạc, cô cứ cầm đi.”
Thấy hắn kiên trì, Tống Lệ đành gật đầu, định sẽ cất giữ giúp hắn, nếu sau này cần dùng đến bạc thì sẽ trả lại cho hắn.
Thấy nàng chịu nhận lấy, Hồ Lập vui mừng trong lòng như vừa được ăn mật, đôi mắt hồ ly sáng lên: “Lan Tâm chỉ cho cô một gói mứt hoa quả, mà cô đã bênh vực cô ta như vậy, quà của tôi tặng cô, cô định báo đáp tôi như thế nào đây?”
Không đợi Tống Lệ mở miệng, hắn đã giành nói: “Cô gọi tôi một tiếng anh trai đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro