Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn
Đó Không Phải L...
2024-11-10 17:31:28
Thời gian một chén trà trôi qua, Đỗ Viễn dẫn đội lục soát phòng của Mai Yên và đại sảnh, sau đó thẩm vấn từng hoa nương tử trong Xuân Phong lầu, bà tử và nha hoàn nhưng không thu hoạch được gì.
Lục Thừa dựa vào bàn: “Hình như thiếu hai người.”
Hoa mama vỗ đùi, vừa rồi bị nha môn dọa sợ nên khi được nhắc nhở mới nhớ ra: “Hai nha đầu Mai Yên với Tống Lệ mới ra ngoài dạo phố, hình như tới cửa hàng quần áo ở phía thành Đông, tôi sẽ phái người đi tìm bọn họ.”
Lục Thừa đứng dậy: “Không cần, tôi sẽ tự đi tìm bọn họ.”
Phía Đông thành.
Tống Lệ và Mai Yên đi dạo một lúc, cuối cùng cũng đến được cửa hàng quần áo chất lượng tốt và giá thành rẻ trong miệng bà tử.
Nàng mua cho mình và mẹ nuôi thêm một bộ quần áo, không quan trọng kiểu dáng, chỉ cần chất liệu vừa vặn và thoải mái là được, hai bộ may sẵn có giá tổng cộng là 118 văn.
Vì thiếu mấy văn tiền nhưng Tống Lệ nhanh mồm nhanh miệng nên cuối cùng chưởng quỹ cũng để cho mức giá ưu đãi.
Sau khi mang theo hai bộ quần áo đã được đóng gói đi ra ngoài, làm xong chuyện khiến Tống Lệ thoải mái hơn hẳn.
Mai Yên ở bên cạnh thấy nàng đối xử với cô ấy như thường ngày, không nhịn được hỏi: “Chị Tống Lệ, chị không ghét em thật sao? Ngày hôm đó, sau khi hầu hạ ông Triệu xong, em đã dùng vài xô nước nóng với đậu để tắm, hận không thể chà xát da mình thành từng mảnh, em cảm thấy mình bẩn còn không bằng cả bùn.”
“Em đừng nghĩ như vậy, chị từng nghe nói ‘Trinh tiết của người phụ nữ không thể bị ảnh hưởng bởi người khác’.” Tống Lệ nhìn cô gái trước mặt, gương mặt hơi non nớt giống như một loại trái cây chưa chín, cũng giống như độ tuổi của cô ấy vậy, nếu như ở thời đại của bọn nàng thì vẫn chỉ là một học sinh cấp 2, vẫn đang được cha mẹ nuông chiều, không phải lo cơm ăn áo mặc và vẫn còn ngây thơ hồn nhiên.
Mai Yên cũng tầm tuổi với em họ của Tống Lệ, khi nhìn thấy cô ấy tựa như nhìn thấy em họ vậy.
Nàng nhìn Mai Yên với ánh mắt tràn đầy vẻ thương tiếc: “Xảo Nhi, đó không phải là lỗi của em, là thế giới này không công bằng.”
Khi Lục Thừa dẫn người chạy đến, y vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người.
Y quay đầu nháy mắt ra dấu, Đỗ Viễn lập tức hiểu ngay, những gì nghe được sẽ thối nát ở trong bụng.
Dường như Mai Yên bị một tia sét đánh trúng khiến trong lòng chấn động, chưa từng có ai nói với cô ấy như vậy.
Tống lệ không những không chê cô ấy bẩn mà còn gọi cô ấy là Xảo Nhi như trước đây.
Phát hiện như vậy khiến trong lòng Mai Yên kích động, hận không thể móc tim ra trao cho nàng.
Khóe mắt phát hiện có người tới gần mình, trông thấy một nhóm người mặc đồng phục tuần tra, Mai Yên vội dùng ánh mắt ra hiệu.
Tống Lệ không hiểu nhưng dựa theo ánh mắt của Mai Yên, nàng bắt gặp một đôi mắt đen trong suốt dường như có một tia cảm xúc không thể kiềm chế được.
Ánh mắt của Lục Thừa dán chặt vào khuôn mặt nàng rồi mới rời tới chỗ Mai Yên: “Hôm đó Diêu Đại Bảng vào phòng cô có hành động cử chỉ khác thường nào hoặc đưa cho cô cái gì không?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Mai Yên tái nhợt.
Khách hàng và kỹ nữ ở trong cùng một căn phòng, cho dù Mai Yên giải thích không có chuyện gì xảy ra với Diêu Đại Bảng đi nữa thì e rằng cũng không có ai tin.
Cô ấy là một người phụ nữ chốn phong trần, theo lý thuyết đã chấp nhận số mệnh từ lâu nhưng Mai Yên đã xấu hổ tới mức toàn thân run rẩy.
Nhất là ở nơi đông người như thế này, bị tra hỏi thẳng mặt như thể người xung quanh đang chỉ chỉ trỏ trỏ thẳng vào mặt cô ấy.
Thấy sắc mặt của Mai Yên không tốt, hiển nhiên Tống Lệ cũng nghĩ tới, vì thế nàng nhẹ nhàng cầm bàn tay lạnh như băng của đối phương, lấy hết can đảm: “Mai Yên và Diêu Đại Bảng không quen biết nhau, dám hỏi Lục bộ đầu đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt của Lục Thừa nhìn theo động tác của nàng và rời vào động tác nắm tay của hai người, mơ hồ có vẻ bảo vệ đối phương.
Trong lòng kinh ngạc, không phải nàng rất sợ y sao, sao lại ra mặt vì người khác?
Giọng nói của nàng trong trẻo như tiếng suối chảy qua đá, Lục Thừa cảm thấy rất dễ nghe, cố ý làm dịu đi đường nét trên khuôn mặt: “Các thuộc hạ của ta đã lục soát trên người Diêu Đại Bảng một lượt, phát hiện bị mất một vật có liên quan tới vụ án, cần phải tìm ra.”
Hóa ra là vậy, Tống Lệ ôm trái tim thả ngược lại trong bụng và nhìn về phía Mai Yên.
Vì đây không phải hỏi riêng nên Mai Yên cũng không giả vờ xấu hổ mà buột miệng nói: “Không có gì khác thường cả, hôm đó chúng tôi chỉ vừa mới uống rượu thì thấy bổ khoái đã đá cửa phòng và xông vào trong…”
Lục Thừa dựa vào bàn: “Hình như thiếu hai người.”
Hoa mama vỗ đùi, vừa rồi bị nha môn dọa sợ nên khi được nhắc nhở mới nhớ ra: “Hai nha đầu Mai Yên với Tống Lệ mới ra ngoài dạo phố, hình như tới cửa hàng quần áo ở phía thành Đông, tôi sẽ phái người đi tìm bọn họ.”
Lục Thừa đứng dậy: “Không cần, tôi sẽ tự đi tìm bọn họ.”
Phía Đông thành.
Tống Lệ và Mai Yên đi dạo một lúc, cuối cùng cũng đến được cửa hàng quần áo chất lượng tốt và giá thành rẻ trong miệng bà tử.
Nàng mua cho mình và mẹ nuôi thêm một bộ quần áo, không quan trọng kiểu dáng, chỉ cần chất liệu vừa vặn và thoải mái là được, hai bộ may sẵn có giá tổng cộng là 118 văn.
Vì thiếu mấy văn tiền nhưng Tống Lệ nhanh mồm nhanh miệng nên cuối cùng chưởng quỹ cũng để cho mức giá ưu đãi.
Sau khi mang theo hai bộ quần áo đã được đóng gói đi ra ngoài, làm xong chuyện khiến Tống Lệ thoải mái hơn hẳn.
Mai Yên ở bên cạnh thấy nàng đối xử với cô ấy như thường ngày, không nhịn được hỏi: “Chị Tống Lệ, chị không ghét em thật sao? Ngày hôm đó, sau khi hầu hạ ông Triệu xong, em đã dùng vài xô nước nóng với đậu để tắm, hận không thể chà xát da mình thành từng mảnh, em cảm thấy mình bẩn còn không bằng cả bùn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em đừng nghĩ như vậy, chị từng nghe nói ‘Trinh tiết của người phụ nữ không thể bị ảnh hưởng bởi người khác’.” Tống Lệ nhìn cô gái trước mặt, gương mặt hơi non nớt giống như một loại trái cây chưa chín, cũng giống như độ tuổi của cô ấy vậy, nếu như ở thời đại của bọn nàng thì vẫn chỉ là một học sinh cấp 2, vẫn đang được cha mẹ nuông chiều, không phải lo cơm ăn áo mặc và vẫn còn ngây thơ hồn nhiên.
Mai Yên cũng tầm tuổi với em họ của Tống Lệ, khi nhìn thấy cô ấy tựa như nhìn thấy em họ vậy.
Nàng nhìn Mai Yên với ánh mắt tràn đầy vẻ thương tiếc: “Xảo Nhi, đó không phải là lỗi của em, là thế giới này không công bằng.”
Khi Lục Thừa dẫn người chạy đến, y vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người.
Y quay đầu nháy mắt ra dấu, Đỗ Viễn lập tức hiểu ngay, những gì nghe được sẽ thối nát ở trong bụng.
Dường như Mai Yên bị một tia sét đánh trúng khiến trong lòng chấn động, chưa từng có ai nói với cô ấy như vậy.
Tống lệ không những không chê cô ấy bẩn mà còn gọi cô ấy là Xảo Nhi như trước đây.
Phát hiện như vậy khiến trong lòng Mai Yên kích động, hận không thể móc tim ra trao cho nàng.
Khóe mắt phát hiện có người tới gần mình, trông thấy một nhóm người mặc đồng phục tuần tra, Mai Yên vội dùng ánh mắt ra hiệu.
Tống Lệ không hiểu nhưng dựa theo ánh mắt của Mai Yên, nàng bắt gặp một đôi mắt đen trong suốt dường như có một tia cảm xúc không thể kiềm chế được.
Ánh mắt của Lục Thừa dán chặt vào khuôn mặt nàng rồi mới rời tới chỗ Mai Yên: “Hôm đó Diêu Đại Bảng vào phòng cô có hành động cử chỉ khác thường nào hoặc đưa cho cô cái gì không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Mai Yên tái nhợt.
Khách hàng và kỹ nữ ở trong cùng một căn phòng, cho dù Mai Yên giải thích không có chuyện gì xảy ra với Diêu Đại Bảng đi nữa thì e rằng cũng không có ai tin.
Cô ấy là một người phụ nữ chốn phong trần, theo lý thuyết đã chấp nhận số mệnh từ lâu nhưng Mai Yên đã xấu hổ tới mức toàn thân run rẩy.
Nhất là ở nơi đông người như thế này, bị tra hỏi thẳng mặt như thể người xung quanh đang chỉ chỉ trỏ trỏ thẳng vào mặt cô ấy.
Thấy sắc mặt của Mai Yên không tốt, hiển nhiên Tống Lệ cũng nghĩ tới, vì thế nàng nhẹ nhàng cầm bàn tay lạnh như băng của đối phương, lấy hết can đảm: “Mai Yên và Diêu Đại Bảng không quen biết nhau, dám hỏi Lục bộ đầu đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt của Lục Thừa nhìn theo động tác của nàng và rời vào động tác nắm tay của hai người, mơ hồ có vẻ bảo vệ đối phương.
Trong lòng kinh ngạc, không phải nàng rất sợ y sao, sao lại ra mặt vì người khác?
Giọng nói của nàng trong trẻo như tiếng suối chảy qua đá, Lục Thừa cảm thấy rất dễ nghe, cố ý làm dịu đi đường nét trên khuôn mặt: “Các thuộc hạ của ta đã lục soát trên người Diêu Đại Bảng một lượt, phát hiện bị mất một vật có liên quan tới vụ án, cần phải tìm ra.”
Hóa ra là vậy, Tống Lệ ôm trái tim thả ngược lại trong bụng và nhìn về phía Mai Yên.
Vì đây không phải hỏi riêng nên Mai Yên cũng không giả vờ xấu hổ mà buột miệng nói: “Không có gì khác thường cả, hôm đó chúng tôi chỉ vừa mới uống rượu thì thấy bổ khoái đã đá cửa phòng và xông vào trong…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro