Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn
Lục Soát
2024-11-10 17:31:28
Nghĩ vậy, Vương Phúc cầm đũa gỗ lên hơi do dự, ông ta gắp món hoa hòe chưng thả vào đĩa đựng tỏi băm, tươi mới và thanh nhã, không hề béo ngậy.
Hoa hòe vốn mọc trên cây, có vẻ quý phái và tao nhã, càng dùng mùi tỏi mùi nồng nặc kết hợp với nó giống như nàng tiên hay thần nữ trên cao gả cho một tên đàn ông thô lỗ không hiểu chuyện vậy. Tuy so sánh mãnh liệt nhưng hương vị lại ngon đến bất ngờ.
Cũng không biết người đầu tiên phát hiện ra món hoa hòe hấp làm thế nào lại nghĩ ra tỏi băm là phù hợp nhất với nó?
Sau khi nếm thử qua hoành thánh nhân thịt heo hoa hòe và bánh trứng hoa hòe, những món này cũng không có gì lạ, món ăn theo mùa cũng khá ổn.
Trông thấy những viên đá trôi nổi trông bát mì đã tan đi một chút, Vương Phúc không chờ thêm được nữa, vốn tưởng bát mì này là một món mặn, ai ngờ nó lại khác hoàn toàn so với những gì ông ta tưởng tượng.
Nước mì của món mì lạnh được nấu từ xương heo, thêm đường và giấm, có vị chua ngọt, mát lạnh, quét sạch cơn nóng trong lồng ngực, tinh thần ỉu xìu chấn động, cảm giác lạnh băng lập tức lan đến tứ chi, vô cùng sảng khoái.
Mấy cây củ cải muối chua ngọt, hơi cay, giòn và thơm ngon.
Sau khi ăn xong một bát mì và nhai thịt nai om, Vương Phúc không đã ghiền, ngay cả nước mì cũng không bỏ qua mà nâng bát lên uống hết sạch.
“Mùa hè nên ăn loại mì lạnh này, tựa như gió mát thổi vào mặt, vừa ngon vừa sảng khoái.” Vương Phúc chép miệng, lại gắp miệng hoa hòe hấp chấm với tỏi ăn.
Cùng lúc đó, trong ngục của phủ nha.
Ở phòng giam trong cùng, một người đàn ông lực lưỡng với chiếc mũi ưng và tấm lưng cường tráng bị trói chặt vào giá, bộ quần áo tù nhân thủng lỗ chỗ, loang lổ vết máu, toàn thân không còn chỗ thịt nào nguyên vẹn.
Người này chính là Tam đương gia của trại Phong Nham, Diêu Đại Bảng.
Có lẽ biết mình đang ở trong tù, không thể dễ dàng trốn thoát nên cam chịu cúi đầu, mặc cho họ quất roi, chặt ngón tay mà không hề nói gì.
Khi Lục Thừa đến phòng giam, Đỗ Viễn vừa mới đánh xong, anh ta thở hổn hển như trâu, người đàn ông trên giá khóc lớn, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Nghe thấy tiếng bước chân, Đỗ Viễn quay đầu: “Đầu Nhi, vẫn không chịu khai.”
Lục Thừa không có biểu cảm gì, phần lớn đám thổ phỉ của trại Phong Nham đều gánh rất nhiều mạng người, đều là tội ác nặng, trong lòng Diêu Đại Bảng biết mình không thể sống sót, chỉ cần không khai ra thì có thể kéo dài hơi tàn thêm mấy ngày còn một khi mở miệng thì sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa, chỉ còn một con đường chết.
“Ngươi tưởng là không mở miệng là ta không tra được kho tàng của các ngươi ở đâu sao, nhân tình của ngươi không chịu được hình phạt đã khai ra rồi. Bây giờ chỉ cần tìm được chìa khóa, nếu như người chủ động giao ra thì ta sẽ cho người chết một cách sảng khoái.”
Diêu Đại Bảng hung hăng nhổ một bãi nước bọt: “Có bản lĩnh thì đánh chết ông đây đi, ông đây sẽ không nói cho ngươi biết chìa khóa ở đâu đâu.”
Lục Thừa vội lùi về phía sau hai bước, suýt chút nữa nước bọt lướt qua vạt áo y khiến sắc mặt lập tức tối sầm lại, y nói với thuộc hạ: “Tiếp tục, chỉ cần không đánh chết, cứ đánh đến sắp chết.”
Đỗ Viễn quá mệt nên giao roi cho đồng nghiệp, anh ta đuổi theo Lục Thừa ra khỏi nhà giam: “Đầu Nhi, Diêu Đại Bảng bàn giao chỗ ở cho đồng bọn, còn cả chỗ ở của bạn thân gã nữa, đã lục soát từng chút một, ngay cả gạch cũng nhấc lên nhưng vẫn không tìm thấy chìa khóa. Không biết liệu Diêu Đại Bảng giấu ở đâu, lúc này nên làm thế nào ạ?”
Lục Thừa dừng chân: “Có một chỗ, chưa lục soát.”
Tiếp đó, Lục Thừa dẫn người tới lục soát ở Xuân Phong lầu.
Phủ vừa tiến vào, mùi hương ngọt ngào khiến y cau mày.
Hoa nương tử trong lầu đã sớm nghe nói đến danh tiếng của Lục bổ đầu, nghe nói y là người thần thái xuất chúng, khuôn mặt sáng sủa. Hôm nay vừa gặp, hoa nương tử ở cửa đã rối rít che khăn tay, xấu hổ đỏ mặt.
Đáng tiếc đàn ông ở độ tuổi này chỉ là một khúc gỗ mục, nếu có thể vui sướng một lần thì đời này cũng coi như đáng giá.
Cúc Đường vẫn luôn gan dạ, không những không sợ mà còn túm eo thon tiến lên, muốn trêu chọc một chút đám người non nớt này.
Lục Thừa liếc mắt nhìn, hai chân Cúc Đường như đóng đinh tại chỗ, cô ta không dám lỗ mãng cũng không cam lòng hất khăn lụa: “Thật không hiểu phong tình.”
Tim Trúc m đập thình thịch, là y.
Thấy người đó cau mày, trong lòng lạnh đi nửa phần, một nhân vật xuất chúng như vậy, chỉ cần từ xa thôi đã thỏa mãn lắm rồi, sao còn dám nghĩ tới?
Hoa hòe vốn mọc trên cây, có vẻ quý phái và tao nhã, càng dùng mùi tỏi mùi nồng nặc kết hợp với nó giống như nàng tiên hay thần nữ trên cao gả cho một tên đàn ông thô lỗ không hiểu chuyện vậy. Tuy so sánh mãnh liệt nhưng hương vị lại ngon đến bất ngờ.
Cũng không biết người đầu tiên phát hiện ra món hoa hòe hấp làm thế nào lại nghĩ ra tỏi băm là phù hợp nhất với nó?
Sau khi nếm thử qua hoành thánh nhân thịt heo hoa hòe và bánh trứng hoa hòe, những món này cũng không có gì lạ, món ăn theo mùa cũng khá ổn.
Trông thấy những viên đá trôi nổi trông bát mì đã tan đi một chút, Vương Phúc không chờ thêm được nữa, vốn tưởng bát mì này là một món mặn, ai ngờ nó lại khác hoàn toàn so với những gì ông ta tưởng tượng.
Nước mì của món mì lạnh được nấu từ xương heo, thêm đường và giấm, có vị chua ngọt, mát lạnh, quét sạch cơn nóng trong lồng ngực, tinh thần ỉu xìu chấn động, cảm giác lạnh băng lập tức lan đến tứ chi, vô cùng sảng khoái.
Mấy cây củ cải muối chua ngọt, hơi cay, giòn và thơm ngon.
Sau khi ăn xong một bát mì và nhai thịt nai om, Vương Phúc không đã ghiền, ngay cả nước mì cũng không bỏ qua mà nâng bát lên uống hết sạch.
“Mùa hè nên ăn loại mì lạnh này, tựa như gió mát thổi vào mặt, vừa ngon vừa sảng khoái.” Vương Phúc chép miệng, lại gắp miệng hoa hòe hấp chấm với tỏi ăn.
Cùng lúc đó, trong ngục của phủ nha.
Ở phòng giam trong cùng, một người đàn ông lực lưỡng với chiếc mũi ưng và tấm lưng cường tráng bị trói chặt vào giá, bộ quần áo tù nhân thủng lỗ chỗ, loang lổ vết máu, toàn thân không còn chỗ thịt nào nguyên vẹn.
Người này chính là Tam đương gia của trại Phong Nham, Diêu Đại Bảng.
Có lẽ biết mình đang ở trong tù, không thể dễ dàng trốn thoát nên cam chịu cúi đầu, mặc cho họ quất roi, chặt ngón tay mà không hề nói gì.
Khi Lục Thừa đến phòng giam, Đỗ Viễn vừa mới đánh xong, anh ta thở hổn hển như trâu, người đàn ông trên giá khóc lớn, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Nghe thấy tiếng bước chân, Đỗ Viễn quay đầu: “Đầu Nhi, vẫn không chịu khai.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Thừa không có biểu cảm gì, phần lớn đám thổ phỉ của trại Phong Nham đều gánh rất nhiều mạng người, đều là tội ác nặng, trong lòng Diêu Đại Bảng biết mình không thể sống sót, chỉ cần không khai ra thì có thể kéo dài hơi tàn thêm mấy ngày còn một khi mở miệng thì sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa, chỉ còn một con đường chết.
“Ngươi tưởng là không mở miệng là ta không tra được kho tàng của các ngươi ở đâu sao, nhân tình của ngươi không chịu được hình phạt đã khai ra rồi. Bây giờ chỉ cần tìm được chìa khóa, nếu như người chủ động giao ra thì ta sẽ cho người chết một cách sảng khoái.”
Diêu Đại Bảng hung hăng nhổ một bãi nước bọt: “Có bản lĩnh thì đánh chết ông đây đi, ông đây sẽ không nói cho ngươi biết chìa khóa ở đâu đâu.”
Lục Thừa vội lùi về phía sau hai bước, suýt chút nữa nước bọt lướt qua vạt áo y khiến sắc mặt lập tức tối sầm lại, y nói với thuộc hạ: “Tiếp tục, chỉ cần không đánh chết, cứ đánh đến sắp chết.”
Đỗ Viễn quá mệt nên giao roi cho đồng nghiệp, anh ta đuổi theo Lục Thừa ra khỏi nhà giam: “Đầu Nhi, Diêu Đại Bảng bàn giao chỗ ở cho đồng bọn, còn cả chỗ ở của bạn thân gã nữa, đã lục soát từng chút một, ngay cả gạch cũng nhấc lên nhưng vẫn không tìm thấy chìa khóa. Không biết liệu Diêu Đại Bảng giấu ở đâu, lúc này nên làm thế nào ạ?”
Lục Thừa dừng chân: “Có một chỗ, chưa lục soát.”
Tiếp đó, Lục Thừa dẫn người tới lục soát ở Xuân Phong lầu.
Phủ vừa tiến vào, mùi hương ngọt ngào khiến y cau mày.
Hoa nương tử trong lầu đã sớm nghe nói đến danh tiếng của Lục bổ đầu, nghe nói y là người thần thái xuất chúng, khuôn mặt sáng sủa. Hôm nay vừa gặp, hoa nương tử ở cửa đã rối rít che khăn tay, xấu hổ đỏ mặt.
Đáng tiếc đàn ông ở độ tuổi này chỉ là một khúc gỗ mục, nếu có thể vui sướng một lần thì đời này cũng coi như đáng giá.
Cúc Đường vẫn luôn gan dạ, không những không sợ mà còn túm eo thon tiến lên, muốn trêu chọc một chút đám người non nớt này.
Lục Thừa liếc mắt nhìn, hai chân Cúc Đường như đóng đinh tại chỗ, cô ta không dám lỗ mãng cũng không cam lòng hất khăn lụa: “Thật không hiểu phong tình.”
Tim Trúc m đập thình thịch, là y.
Thấy người đó cau mày, trong lòng lạnh đi nửa phần, một nhân vật xuất chúng như vậy, chỉ cần từ xa thôi đã thỏa mãn lắm rồi, sao còn dám nghĩ tới?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro