Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn
Kẻ Phụ Bạc Nhiề...
2024-11-10 17:31:28
Sau giờ Mùi, đầu giờ Dậu, hoa nương tử ở Xuân Phong lầu lần lượt thức dậy, soi gương trang điểm, trước cửa có hai cô gái mặc áo lụa mỏng, trang điểm lòe loẹt, vung khăn lụa chào mời khách, bắt đầu một ngày kinh doanh.
Tống Lệ ước tính, theo bảng giờ hiện đại, sau ba giờ chiều sẽ bắt đầu hoạt động.
Các quy nô* và nha hoàn trong lầu thúc giục hoa nương tử thức dậy, đôi khi giục quá vội, hoa nương tử cáu gắt vì bị đánh thức còn nổi nóng, cầm chén trà ném thẳng tới.
(*龟奴: người có thân phận thấp kém, làm nô lệ, tôi tớ)
Hồ Lập nghiêng người né tránh, suýt nữa thì bị chén trà bay sượt qua mặt: “Lan Tâm nương tử đã dậy từ sớm rồi, chỉ còn Trúc m nương tử còn đang nằm trên giường, mau dậy đi kẻo lát nữa Hoa mama không vui đâu.”
Lời này là một lời đe dọa.
Trúc m vươn vai, liếc thấy trên mặt người đến đầy những vết bầm xanh tím thì không khỏi mỉm cười khinh thường: “Lan Tâm phải lo lắng chuyện ăn uống trong nhà, sửa sang nhà cửa, giúp anh trai cưới vợ, lại còn có một người cha mê cờ bạc, đương nhiên phải siêng năng đi làm rồi.”
Cô ta không giống Lan Tâm, đợi vài năm nữa tích cóp được chút tiền riêng, nhân lúc còn trẻ trung xinh đẹp, cô ta sẽ tìm một viên ngoại giàu có để gả làm di nương, đây là con đường bình thường của những cô gái lầu xanh như họ.
Những người tốt hơn một chút thì sẽ bắt chước Mai Hương tìm một tú tài lang, đợi ngày sau đỗ đạt thì sẽ trở thành vợ của cử nhân.
Nhưng cách này quá nhiều rủi ro, mười năm đèn sách, một sớm đỗ đạt, đâu phải dễ dàng như vậy?
Có biết bao tú tài mãi không thi đỗ, thậm chí sau mười, hai mươi năm mới đỗ. Chẳng may khi đó sắc đẹp đã phai nhạt, thanh xuân không còn, lại bị cử nhân lão gia chê bai, nhan sắc phai tàn, tình yêu phôi pha, nhớ đến xuất thân bẩn thỉu từ lầu xanh, không chừng đến lúc tuổi già còn bị bỏ rơi.
Cử nhân lão gia lại đi tìm các cô gái của gia đình đàng hoàng, đến lúc đó thật là mất cả chì lẫn chài, quá thua thiệt.
Kẻ phụ bạc nhiều như sao trên trời, người tình chung thuỷ lại hiếm có!
Trúc m lười biếng gọi nha hoàn lại rửa mặt chải đầu.
Không biết ánh mắt khinh miệt của cô ta là dành cho Lan Tâm hay dành cho chính mình nữa, hoặc là cả hai, Hồ Lập mỉm cười rời đi, không dám gây gổ với cô ta.
Tính tình của Trúc m cực kỳ khó chịu, không thông hiểu văn chương nhưng dung mạo lại rất xinh đẹp, có một số khách thích nét thô lỗ này của cô ta, cảm thấy rất thú vị. Cô ta là nương tử có tiếng trong lầu, ngay cả Hoa mama cũng phải nể, huống hồ hắn chỉ là một tên quy nô nhỏ nhoi, đương nhiên phải lấy lòng.
Hồ Lập cúi đầu nhặt mảnh vỡ của tách trà, ngón tay gầy guộc của hắn cầm mảnh vỡ, liếc mắt thoáng thấy người đang đi tới, đôi mắt hồ ly xinh đẹp nheo lại: “Tống Lệ.”
Tống Lệ tay cầm khay, cúi đầu nhìn hắn, thấy trên mặt hắn đầy những vết bầm tím chồng chéo, đang cúi người nhặt mảnh vỡ của tách trà dưới chân.
Những mảnh vỡ sắc nhọn trắng tinh làm nổi bật ngón tay trắng mịn như ngọc của hắn, rõ ràng từng khớp, đẹp vô cùng.
Trong mắt Tống Lệ thoáng hiện sự kinh ngạc, thiếu niên 15, 16 tuổi, đôi tay mảnh mai thon dài, khuôn mặt cũng rất đẹp, dung mạo có phần nữ tính. Nếu ở thời hiện đại của nàng thì chắc chắn sẽ có công ty quản lý ngỏ ý ký hợp đồng, nhất định sẽ không để hắn bị chôn vùi.
Đáng tiếc hắn sinh ra trong thời đại phong kiến, lại rơi vào Xuân Phong lầu, ngày thường khách khứa qua lại, cũng có không ít ánh mắt rơi vào người hắn.
Cùng với việc hắn ngày càng lớn, một số người đã không còn kiên nhẫn nữa.
Dạo gần đây, có khách cố ý dụ dỗ hắn, đóng cửa phòng muốn ức hiếp hắn, may mà hắn thoát được. Từ đó về sau, Hồ Lập luôn làm cho mình bị thương, trên mặt đầy vết sẹo, khiến người ta nhìn thấy mà chán ghét.
Thấy hắn lại định nhặt thêm một mảnh vỡ nữa, Tống Lệ ngăn lại: “Cẩn thận đứt tay, đi lấy chổi quét đi.”
Nói xong, nàng gõ cửa, nghe bên trong đáp lại mới đẩy cửa bước vào, mang đồ ăn đến.
Khi nàng rời khỏi khuê phòng thơm ngát của Trúc m, những mảnh sứ vỡ trước cửa đã biến mất, người của Hồ Lập cũng không thấy đâu.
Trên hành lang, vài quy nô đang khiêng mấy thùng nước nóng, đưa vào phòng của các hoa nương tử, cho bọn họ tắm rửa.
Nếu ví Xuân Phong Lầu như một công ty giải trí hiện đại thì Hoa mama chính là tổng giám đốc công ty, hoa khôi nương tử Liễu Như Mộng có thể được coi là ngôi sao hàng đầu chống đỡ cả công ty, trung tầng là bốn tiểu hoa Mai, Lan, Trúc, Cúc, tầng dưới còn có bảy, tám vị hoa nương tử, có nha hoàn hầu hạ các hoa nương tử, những nha hoàn này được gia đình bán cho Hoa mama từ khi mới vài tuổi, vẫn còn chưa lớn, tất cả đều là trụ cột tương lai của Xuân Phong Lầu.
Tống Lệ ước tính, theo bảng giờ hiện đại, sau ba giờ chiều sẽ bắt đầu hoạt động.
Các quy nô* và nha hoàn trong lầu thúc giục hoa nương tử thức dậy, đôi khi giục quá vội, hoa nương tử cáu gắt vì bị đánh thức còn nổi nóng, cầm chén trà ném thẳng tới.
(*龟奴: người có thân phận thấp kém, làm nô lệ, tôi tớ)
Hồ Lập nghiêng người né tránh, suýt nữa thì bị chén trà bay sượt qua mặt: “Lan Tâm nương tử đã dậy từ sớm rồi, chỉ còn Trúc m nương tử còn đang nằm trên giường, mau dậy đi kẻo lát nữa Hoa mama không vui đâu.”
Lời này là một lời đe dọa.
Trúc m vươn vai, liếc thấy trên mặt người đến đầy những vết bầm xanh tím thì không khỏi mỉm cười khinh thường: “Lan Tâm phải lo lắng chuyện ăn uống trong nhà, sửa sang nhà cửa, giúp anh trai cưới vợ, lại còn có một người cha mê cờ bạc, đương nhiên phải siêng năng đi làm rồi.”
Cô ta không giống Lan Tâm, đợi vài năm nữa tích cóp được chút tiền riêng, nhân lúc còn trẻ trung xinh đẹp, cô ta sẽ tìm một viên ngoại giàu có để gả làm di nương, đây là con đường bình thường của những cô gái lầu xanh như họ.
Những người tốt hơn một chút thì sẽ bắt chước Mai Hương tìm một tú tài lang, đợi ngày sau đỗ đạt thì sẽ trở thành vợ của cử nhân.
Nhưng cách này quá nhiều rủi ro, mười năm đèn sách, một sớm đỗ đạt, đâu phải dễ dàng như vậy?
Có biết bao tú tài mãi không thi đỗ, thậm chí sau mười, hai mươi năm mới đỗ. Chẳng may khi đó sắc đẹp đã phai nhạt, thanh xuân không còn, lại bị cử nhân lão gia chê bai, nhan sắc phai tàn, tình yêu phôi pha, nhớ đến xuất thân bẩn thỉu từ lầu xanh, không chừng đến lúc tuổi già còn bị bỏ rơi.
Cử nhân lão gia lại đi tìm các cô gái của gia đình đàng hoàng, đến lúc đó thật là mất cả chì lẫn chài, quá thua thiệt.
Kẻ phụ bạc nhiều như sao trên trời, người tình chung thuỷ lại hiếm có!
Trúc m lười biếng gọi nha hoàn lại rửa mặt chải đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không biết ánh mắt khinh miệt của cô ta là dành cho Lan Tâm hay dành cho chính mình nữa, hoặc là cả hai, Hồ Lập mỉm cười rời đi, không dám gây gổ với cô ta.
Tính tình của Trúc m cực kỳ khó chịu, không thông hiểu văn chương nhưng dung mạo lại rất xinh đẹp, có một số khách thích nét thô lỗ này của cô ta, cảm thấy rất thú vị. Cô ta là nương tử có tiếng trong lầu, ngay cả Hoa mama cũng phải nể, huống hồ hắn chỉ là một tên quy nô nhỏ nhoi, đương nhiên phải lấy lòng.
Hồ Lập cúi đầu nhặt mảnh vỡ của tách trà, ngón tay gầy guộc của hắn cầm mảnh vỡ, liếc mắt thoáng thấy người đang đi tới, đôi mắt hồ ly xinh đẹp nheo lại: “Tống Lệ.”
Tống Lệ tay cầm khay, cúi đầu nhìn hắn, thấy trên mặt hắn đầy những vết bầm tím chồng chéo, đang cúi người nhặt mảnh vỡ của tách trà dưới chân.
Những mảnh vỡ sắc nhọn trắng tinh làm nổi bật ngón tay trắng mịn như ngọc của hắn, rõ ràng từng khớp, đẹp vô cùng.
Trong mắt Tống Lệ thoáng hiện sự kinh ngạc, thiếu niên 15, 16 tuổi, đôi tay mảnh mai thon dài, khuôn mặt cũng rất đẹp, dung mạo có phần nữ tính. Nếu ở thời hiện đại của nàng thì chắc chắn sẽ có công ty quản lý ngỏ ý ký hợp đồng, nhất định sẽ không để hắn bị chôn vùi.
Đáng tiếc hắn sinh ra trong thời đại phong kiến, lại rơi vào Xuân Phong lầu, ngày thường khách khứa qua lại, cũng có không ít ánh mắt rơi vào người hắn.
Cùng với việc hắn ngày càng lớn, một số người đã không còn kiên nhẫn nữa.
Dạo gần đây, có khách cố ý dụ dỗ hắn, đóng cửa phòng muốn ức hiếp hắn, may mà hắn thoát được. Từ đó về sau, Hồ Lập luôn làm cho mình bị thương, trên mặt đầy vết sẹo, khiến người ta nhìn thấy mà chán ghét.
Thấy hắn lại định nhặt thêm một mảnh vỡ nữa, Tống Lệ ngăn lại: “Cẩn thận đứt tay, đi lấy chổi quét đi.”
Nói xong, nàng gõ cửa, nghe bên trong đáp lại mới đẩy cửa bước vào, mang đồ ăn đến.
Khi nàng rời khỏi khuê phòng thơm ngát của Trúc m, những mảnh sứ vỡ trước cửa đã biến mất, người của Hồ Lập cũng không thấy đâu.
Trên hành lang, vài quy nô đang khiêng mấy thùng nước nóng, đưa vào phòng của các hoa nương tử, cho bọn họ tắm rửa.
Nếu ví Xuân Phong Lầu như một công ty giải trí hiện đại thì Hoa mama chính là tổng giám đốc công ty, hoa khôi nương tử Liễu Như Mộng có thể được coi là ngôi sao hàng đầu chống đỡ cả công ty, trung tầng là bốn tiểu hoa Mai, Lan, Trúc, Cúc, tầng dưới còn có bảy, tám vị hoa nương tử, có nha hoàn hầu hạ các hoa nương tử, những nha hoàn này được gia đình bán cho Hoa mama từ khi mới vài tuổi, vẫn còn chưa lớn, tất cả đều là trụ cột tương lai của Xuân Phong Lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro