Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn
Xíu mại măng tư...
2024-11-10 17:31:28
Ngay sau đó, nha hoàn lại mang lên những món đặc sản nổi tiếng của Lâm An như bánh hành cuộn, xíu mại măng tươi và cháo gà xé.
Bánh hành cuộn có chút giống với chả giò. Người ta dùng lớp vỏ bánh mỏng như cánh ve, cuộn bánh quẩy và hành non vào và đặt lên chảo ép chặt, sau đó chiên một lượt, rồi phết lên một lớp tương ngọt, thế là xong.
Lớp vỏ bánh chả giò được chiên vàng giòn, khi ăn cắn vào nghe rắc một tiếng giòn rụm, bên trong là bánh quẩy thơm béo, cuộn cùng hành xanh mềm mại, vị hơi cay nhẹ đặc trưng của hành làm cho người ta không thể ngừng ăn, cũng làm giảm bớt độ ngọt ngấy của tương.
Đầu xuân, măng non mềm như ngọc trắng, là thời điểm thích hợp để thưởng thức món măng.
Măng cắt nhỏ, thịt băm nhỏ và gạo nếp được trộn đều với gia vị vừa phải, bọc vào lớp vỏ bánh, cho lên khay tre hấp chín bằng hơi nước.
Khi mở nắp khay tre, hương thơm của tre cùng với mùi thơm của vỏ bánh và mùi thơm ngọt của gạo nếp hòa quyện nhau tỏa ra.
Trong khay tre, những chiếc xíu mại tròn trịa, trắng nõn, phần miệng bánh là những nếp gấp đều đặn tinh tế, lớp viền xếp tầng tầng lớp lớp, không chỗ nào là không toát lên vẻ tinh xảo, như những tác phẩm nghệ thuật tuyệt hảo.
Một khay có năm chiếc xíu mại, hơi nước nóng bốc lên làm cho vỏ bánh trở nên trong suốt, mờ mờ có thể nhìn thấy nhân thịt màu hồng bên trong.
Bụng xíu mại căng tròn, trông thật dễ thương.
Vương Phúc bốc lấy một chiếc xíu mại, thậm chí còn không kịp nhúng vào nước chấm đã vội vàng cho vào miệng.
Ông ta cắn một góc xíu mại, nước xúp nóng hổi bùng nổ trong miệng, vừa nóng vừa ngon.
Thấy khách sộp bị nóng đến nhe răng trợn mắt, hoa nương tử hầu hạ bên cạnh vội dâng trà ấm cho ông ta súc miệng.
Khách sộp uống vội hai ngụm từ tay nàng ta, rửa trôi cái nóng tê dại trên đầu lưỡi.
Hoa nương tử nhìn thấy mà run lên một trận,vừa sợ làm khách sộp tức giận, vừa nghĩ rằng vị khách sộp này thật là vội vã.
Vương Phúc thì không trách gì, sau khi bị cái nóng làm cho tỉnh ngộ, lần này ông ta từ từ dùng đũa gắp xíu mại, nhúng vào nước chấm, chậm rãi cho vào miệng, nhấm nháp kỹ lưỡng.
Nước chấm có hơi kém một chút, không bằng vị gốc của Thiên Nhất lầu nhưng xíu mại lại ngon ở chỗ khi cắn vào, nước xúp bên trong bùng vị, nhân thịt béo ngậy, tuyệt nhất là măng bên trong, mềm mại không xơ, rất tươi ngon.
Măng giòn non không vị, hấp thụ dầu mỡ từ nhân thịt, nhờ được bao bọc trong dầu mỡ mà giữ được hầu hết độ ẩm trong măng, khi ăn càng thêm giòn và mềm.
Đồng thời, vị tươi mát của măng khiến cho nhân thịt dầu mỡ không bị ngấy, thanh đạm giảm ngấy.
Sự kết hợp của hai thứ này, thực sự là một tổ hợp hoàn hảo.
Hương thơm của tre quanh quẩn bên mũi, đầu lưỡi lại thưởng thức được sự tươi mát của măng, trong chốc lát Vương Phúc cảm thấy như thể đang đặt mình giữa rừng tre, cơn mưa mới vừa rơi trên những bụi tre xanh, bất cẩn cắn một miếng là cảm nhận được hương xuân.
Ăn xong món xíu mại măng tươi, ánh mắt của Vương Phúc chuyển sang nồi cháo gà xé bên cạnh.
Không biết là vô tình hay cố ý, thật là trùng hợp, thường ngày ông ta phải xã giao nhiều, uống rượu không có chừng mực dẫn đến bệnh tật, mỗi sáng thức dậy dạ dày không thoải mái, hầu như không có cảm giác thèm ăn.
Thầy thuốc khám bệnh nói rằng tỳ vị ông ta yếu, thiếu tân dịch, chỉ uống nước thôi thì không đủ, có thể ăn thêm cháo, nước cơm để bổ sung tân dịch, giảm nhiệt dạ dày. Ngoài ra có thể ăn thêm gà, vịt, dê và các nguyên liệu ấm bổ khác.
Canh gà và gạo đều là những nguyên liệu ấm bổ hàng ngày.
Cháo nấu từ nước hầm gà mái già, hạt gạo nở bung, thịt gà đã nấu chín được xé thành sợi nhỏ, đầu bếp còn đặc biệt vớt bỏ hết lớp mỡ gà trong nước dùng, chỉ còn một chút váng mỡ gà màu vàng nhạt nhưng vẫn giữ được hương vị tươi ngon của nước gà.
Hương thơm của nước gà xông lên mũi, hoàn toàn đánh thức cảm giác thèm ăn.
Vương Phúc múc một muỗng cháo gạo nếm thử, mềm mịn, tan ngay khi chạm vào, vị mặn ngọt vừa miệng, khi thưởng thức kỹ càng, có hương thơm thoang thoảng của gạo.
Một bát cháo nóng đi vào dạ dày, Vương Phúc chỉ cảm thấy dạ dày thoải mái hơn hẳn, không biết có phải ảo giác hay không mà ông ta cảm thấy sự bồn chồn cũng dần tan biến.
Tâm trạng Vương Phúc rất tốt, hào phóng thưởng tiền.
Nhà bếp hậu viện của Xuân Phong lầu.
Xong việc, Tống Lệ tiện tay thêm một nắm củi, đun nóng nước rồi dọn dẹp sạch sẽ bếp và xẻng nấu ăn.
Thời xưa không giống như hiện đại, sản phẩm vệ sinh đa dạng và rẻ, sau khi dầu mỡ đông đặc lại thì khá khó để làm sạch, dùng nước nóng tráng qua có thể dễ dàng cuốn trôi vết dầu bẩn.
Bánh hành cuộn có chút giống với chả giò. Người ta dùng lớp vỏ bánh mỏng như cánh ve, cuộn bánh quẩy và hành non vào và đặt lên chảo ép chặt, sau đó chiên một lượt, rồi phết lên một lớp tương ngọt, thế là xong.
Lớp vỏ bánh chả giò được chiên vàng giòn, khi ăn cắn vào nghe rắc một tiếng giòn rụm, bên trong là bánh quẩy thơm béo, cuộn cùng hành xanh mềm mại, vị hơi cay nhẹ đặc trưng của hành làm cho người ta không thể ngừng ăn, cũng làm giảm bớt độ ngọt ngấy của tương.
Đầu xuân, măng non mềm như ngọc trắng, là thời điểm thích hợp để thưởng thức món măng.
Măng cắt nhỏ, thịt băm nhỏ và gạo nếp được trộn đều với gia vị vừa phải, bọc vào lớp vỏ bánh, cho lên khay tre hấp chín bằng hơi nước.
Khi mở nắp khay tre, hương thơm của tre cùng với mùi thơm của vỏ bánh và mùi thơm ngọt của gạo nếp hòa quyện nhau tỏa ra.
Trong khay tre, những chiếc xíu mại tròn trịa, trắng nõn, phần miệng bánh là những nếp gấp đều đặn tinh tế, lớp viền xếp tầng tầng lớp lớp, không chỗ nào là không toát lên vẻ tinh xảo, như những tác phẩm nghệ thuật tuyệt hảo.
Một khay có năm chiếc xíu mại, hơi nước nóng bốc lên làm cho vỏ bánh trở nên trong suốt, mờ mờ có thể nhìn thấy nhân thịt màu hồng bên trong.
Bụng xíu mại căng tròn, trông thật dễ thương.
Vương Phúc bốc lấy một chiếc xíu mại, thậm chí còn không kịp nhúng vào nước chấm đã vội vàng cho vào miệng.
Ông ta cắn một góc xíu mại, nước xúp nóng hổi bùng nổ trong miệng, vừa nóng vừa ngon.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy khách sộp bị nóng đến nhe răng trợn mắt, hoa nương tử hầu hạ bên cạnh vội dâng trà ấm cho ông ta súc miệng.
Khách sộp uống vội hai ngụm từ tay nàng ta, rửa trôi cái nóng tê dại trên đầu lưỡi.
Hoa nương tử nhìn thấy mà run lên một trận,vừa sợ làm khách sộp tức giận, vừa nghĩ rằng vị khách sộp này thật là vội vã.
Vương Phúc thì không trách gì, sau khi bị cái nóng làm cho tỉnh ngộ, lần này ông ta từ từ dùng đũa gắp xíu mại, nhúng vào nước chấm, chậm rãi cho vào miệng, nhấm nháp kỹ lưỡng.
Nước chấm có hơi kém một chút, không bằng vị gốc của Thiên Nhất lầu nhưng xíu mại lại ngon ở chỗ khi cắn vào, nước xúp bên trong bùng vị, nhân thịt béo ngậy, tuyệt nhất là măng bên trong, mềm mại không xơ, rất tươi ngon.
Măng giòn non không vị, hấp thụ dầu mỡ từ nhân thịt, nhờ được bao bọc trong dầu mỡ mà giữ được hầu hết độ ẩm trong măng, khi ăn càng thêm giòn và mềm.
Đồng thời, vị tươi mát của măng khiến cho nhân thịt dầu mỡ không bị ngấy, thanh đạm giảm ngấy.
Sự kết hợp của hai thứ này, thực sự là một tổ hợp hoàn hảo.
Hương thơm của tre quanh quẩn bên mũi, đầu lưỡi lại thưởng thức được sự tươi mát của măng, trong chốc lát Vương Phúc cảm thấy như thể đang đặt mình giữa rừng tre, cơn mưa mới vừa rơi trên những bụi tre xanh, bất cẩn cắn một miếng là cảm nhận được hương xuân.
Ăn xong món xíu mại măng tươi, ánh mắt của Vương Phúc chuyển sang nồi cháo gà xé bên cạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không biết là vô tình hay cố ý, thật là trùng hợp, thường ngày ông ta phải xã giao nhiều, uống rượu không có chừng mực dẫn đến bệnh tật, mỗi sáng thức dậy dạ dày không thoải mái, hầu như không có cảm giác thèm ăn.
Thầy thuốc khám bệnh nói rằng tỳ vị ông ta yếu, thiếu tân dịch, chỉ uống nước thôi thì không đủ, có thể ăn thêm cháo, nước cơm để bổ sung tân dịch, giảm nhiệt dạ dày. Ngoài ra có thể ăn thêm gà, vịt, dê và các nguyên liệu ấm bổ khác.
Canh gà và gạo đều là những nguyên liệu ấm bổ hàng ngày.
Cháo nấu từ nước hầm gà mái già, hạt gạo nở bung, thịt gà đã nấu chín được xé thành sợi nhỏ, đầu bếp còn đặc biệt vớt bỏ hết lớp mỡ gà trong nước dùng, chỉ còn một chút váng mỡ gà màu vàng nhạt nhưng vẫn giữ được hương vị tươi ngon của nước gà.
Hương thơm của nước gà xông lên mũi, hoàn toàn đánh thức cảm giác thèm ăn.
Vương Phúc múc một muỗng cháo gạo nếm thử, mềm mịn, tan ngay khi chạm vào, vị mặn ngọt vừa miệng, khi thưởng thức kỹ càng, có hương thơm thoang thoảng của gạo.
Một bát cháo nóng đi vào dạ dày, Vương Phúc chỉ cảm thấy dạ dày thoải mái hơn hẳn, không biết có phải ảo giác hay không mà ông ta cảm thấy sự bồn chồn cũng dần tan biến.
Tâm trạng Vương Phúc rất tốt, hào phóng thưởng tiền.
Nhà bếp hậu viện của Xuân Phong lầu.
Xong việc, Tống Lệ tiện tay thêm một nắm củi, đun nóng nước rồi dọn dẹp sạch sẽ bếp và xẻng nấu ăn.
Thời xưa không giống như hiện đại, sản phẩm vệ sinh đa dạng và rẻ, sau khi dầu mỡ đông đặc lại thì khá khó để làm sạch, dùng nước nóng tráng qua có thể dễ dàng cuốn trôi vết dầu bẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro