Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn
Tôm Long Tỉnh
2024-11-10 17:31:28
Tống Lệ giặt xong quần áo bên giếng, tay nàng đỏ bừng vì lạnh, vội vàng đút vào tay áo để sưởi ấm.
Nàng khum tay lại, nhìn thấy Hoa mama chỉ khoác áo sam bên ngoài, dùng một cây trâm vấn hờ tóc, đang ở trước phòng hậu viện ngó nghiêng tìm người nhưng không thấy ai, bèn quay lại hỏi: “Nè nhỏ, có thấy bà Miêu đâu không?”
Tống Lệ đáp: “Hôm nay bà Miêu nghỉ ngơi, tối qua bà ấy ra ngoài uống rượu chơi bài.”
Hoa mama vỗ tay: “Trời ạ, sáng nay có khách đến sớm, chọn cô nương và muốn gọi một bàn rượu cùng thức ăn, lúc này bà Miêu lại không biết ở nơi nào, tửu lầu bên ngoài đến trưa mới mở cửa, ta đi đâu lấy ra đồ ăn bây giờ?”
Tống Lệ nghe vậy… Ơ, thế này không phải là buồn ngủ gặp chiếu manh à? Vì vậy nàng lập tức nói: “Hoa mama, nếu như người tin tưởng tôi, hay là để tôi chuẩn bị cho.”
"Cô sao..." Hoa mama nhìn nàng từ trên xuống dưới, rồi nghĩ tới lời nói của người môi giới đã bán nàng, dù sao cũng là lần đầu tiếp xúc xã hội. Nếu như khuôn mặt của nàng không tệ như vậy, với phong thái và đức hạnh này chắc chắn sẽ có thể chiếm được một chỗ trên Xuân Phong lầu.
Hoa mama do dự một lát, gật đầu: "Được, vị khách này ra tay rộng rãi lắm đấy, nếu cô làm tốt sẽ có thưởng.”
Tống Lệ hỏi Hoa mama người kia đến từ đâu, giọng nói cũng như những chi tiết như sắc mặt và quần áo của hắn, điều này khiến Hoa mama càng tin tưởng cô nàng.
Tống Lệ viết một danh sách và đưa cho Hoa mama xem xét.
Hoa mama cũng là người am hiểu rộng rãi, đã từng nghe qua một số món ăn trên.
Một lúc sau, có người mang nguyên liệu đã mua vào bếp.
Trong bếp, Tống Lệ lột vỏ tôm sông tươi, rút chỉ lưng tôm đi, sau đó rửa sạch, dùng khăn khô lau nước đọng trên tôm rồi trộn với muối, lòng trắng trứng và bột khoai lang đỏ thành một hỗn hợp sền sệt.
Bởi vì không có có bột ngô nên nàng dùng bột khoai lang đỏ thay thế.
Cho dù là đang ướp nhân thịt, lát thịt hay các nguyên liệu thịt sống khác, lúc này đều có thể thêm một chút dầu thực vật để tránh hơi ẩm của thịt bay hơi vào không khí, để tôm được mềm hơn.
Ở đây có ít loại dầu ăn, được chia thành dầu mặn và dầu chay.
Dầu mặn, đúng như tên gọi, là loại dầu được nấu từ mỡ động vật.
Dầu chay bao gồm dầu hạt cải, dầu hoa trà và dầu mè.
Dầu hạt cải có mùi thơm nồng và khó thuần, có thể dễ dàng làm mất đi sức hấp dẫn của tôm. Tống Lệ đặc biệt sử dụng dầu mè, có vị nhẹ và thanh.
Để lấy nước suối trên núi từ Tây Hồ Long Tỉnh, Hoa Mama đã kêu hoa khôi nương tử nhờ vả mối quan hệ bên ngoài một chút.
Nhúng nhanh tôm vào dầu thực vật, vớt ra và kiểm soát hàm lượng dầu, sau đó thêm một ít men trà Long Tỉnh, trang trí một chút là xong.
Khi nha hoàn bưng món ăn này ra, Hoa mama bị phân tâm bởi mùi trà tràn ngập.
Ai yo, nhìn cũng được quá ta!
Bà ta háo hức nhìn đại gia đeo đầy vàng xa xỉ trong phòng bao, mặc đồ vàng bạc trong phòng riêng, hình như rất có hứng thú với món ăn này.
Những con tôm màu trắng hồng giống như lưỡi câu hình trăng bạc, điểm xuyết thêm nụ Long Tỉnh xanh dịu dàng, mang đến cho người ta cảm giác tươi mới và tao nhã.
Sáng sớm thường không có khẩu vị gì, thế nhưng mùi trà vô tình của phần tôm Long Tỉnh này đã khơi dậy cảm giác thèm ăn.
Đại gia giàu có một tay ôm cô gái xinh đẹp, tay kia cầm đôi đũa tre, hương thơm thanh nhã của trà lan tỏa trong miệng khi răng cắn vào, nước ngọt tươi mát trào ra từ con tôm, vị giác trên đầu lưỡi tê dại, bởi vì vị mặn ngọt này mà lặng lẽ mở ra.
Những miếng tôm lần lượt được bung ra, ngon quá.
Tôm sông mới đánh bắt, đuôi tôm dai dai. Món ăn này chú trọng sự non mềm và tươi sống, trà đậm đà được pha từ nước suối miền núi ngọt ngào tôn thêm vị tươi ngon của tôm. Một miếng, lại một miếng nữa, sảng khoái và ngon miệng biết bao.
Phần bột nước áo bên ngoài rất mỏng, không hề ảnh hưởng đến mùi vị của tôm.
"Ngon lắm. Tuy không ngon bằng Thiên Nhất lầu ở thành Lâm An nhưng cũng có 7-8 phần vị ngon.” Món ăn này khiến vị đại gia giàu có kia hài lòng hơn những món mà ông ta đã ăn ở cái tửu lầu khác của huyện Phượng Tiên, vì vậy ông ta có chút mong đợi vào các món tiếp theo: “Còn món gì nữa cứ mang lên hết đi, bổn đại gia không thiếu tiền.”
Hoa mama lúc đầu vốn còn lo lắng, lúc này nghe vậy lập tức trở nên mừng rỡ, nghiêng người nói với nha hoàn: “Đứng ngớ người ra đó làm gì, còn không mau xuống nhà bếp thúc giục hả?”
Nàng khum tay lại, nhìn thấy Hoa mama chỉ khoác áo sam bên ngoài, dùng một cây trâm vấn hờ tóc, đang ở trước phòng hậu viện ngó nghiêng tìm người nhưng không thấy ai, bèn quay lại hỏi: “Nè nhỏ, có thấy bà Miêu đâu không?”
Tống Lệ đáp: “Hôm nay bà Miêu nghỉ ngơi, tối qua bà ấy ra ngoài uống rượu chơi bài.”
Hoa mama vỗ tay: “Trời ạ, sáng nay có khách đến sớm, chọn cô nương và muốn gọi một bàn rượu cùng thức ăn, lúc này bà Miêu lại không biết ở nơi nào, tửu lầu bên ngoài đến trưa mới mở cửa, ta đi đâu lấy ra đồ ăn bây giờ?”
Tống Lệ nghe vậy… Ơ, thế này không phải là buồn ngủ gặp chiếu manh à? Vì vậy nàng lập tức nói: “Hoa mama, nếu như người tin tưởng tôi, hay là để tôi chuẩn bị cho.”
"Cô sao..." Hoa mama nhìn nàng từ trên xuống dưới, rồi nghĩ tới lời nói của người môi giới đã bán nàng, dù sao cũng là lần đầu tiếp xúc xã hội. Nếu như khuôn mặt của nàng không tệ như vậy, với phong thái và đức hạnh này chắc chắn sẽ có thể chiếm được một chỗ trên Xuân Phong lầu.
Hoa mama do dự một lát, gật đầu: "Được, vị khách này ra tay rộng rãi lắm đấy, nếu cô làm tốt sẽ có thưởng.”
Tống Lệ hỏi Hoa mama người kia đến từ đâu, giọng nói cũng như những chi tiết như sắc mặt và quần áo của hắn, điều này khiến Hoa mama càng tin tưởng cô nàng.
Tống Lệ viết một danh sách và đưa cho Hoa mama xem xét.
Hoa mama cũng là người am hiểu rộng rãi, đã từng nghe qua một số món ăn trên.
Một lúc sau, có người mang nguyên liệu đã mua vào bếp.
Trong bếp, Tống Lệ lột vỏ tôm sông tươi, rút chỉ lưng tôm đi, sau đó rửa sạch, dùng khăn khô lau nước đọng trên tôm rồi trộn với muối, lòng trắng trứng và bột khoai lang đỏ thành một hỗn hợp sền sệt.
Bởi vì không có có bột ngô nên nàng dùng bột khoai lang đỏ thay thế.
Cho dù là đang ướp nhân thịt, lát thịt hay các nguyên liệu thịt sống khác, lúc này đều có thể thêm một chút dầu thực vật để tránh hơi ẩm của thịt bay hơi vào không khí, để tôm được mềm hơn.
Ở đây có ít loại dầu ăn, được chia thành dầu mặn và dầu chay.
Dầu mặn, đúng như tên gọi, là loại dầu được nấu từ mỡ động vật.
Dầu chay bao gồm dầu hạt cải, dầu hoa trà và dầu mè.
Dầu hạt cải có mùi thơm nồng và khó thuần, có thể dễ dàng làm mất đi sức hấp dẫn của tôm. Tống Lệ đặc biệt sử dụng dầu mè, có vị nhẹ và thanh.
Để lấy nước suối trên núi từ Tây Hồ Long Tỉnh, Hoa Mama đã kêu hoa khôi nương tử nhờ vả mối quan hệ bên ngoài một chút.
Nhúng nhanh tôm vào dầu thực vật, vớt ra và kiểm soát hàm lượng dầu, sau đó thêm một ít men trà Long Tỉnh, trang trí một chút là xong.
Khi nha hoàn bưng món ăn này ra, Hoa mama bị phân tâm bởi mùi trà tràn ngập.
Ai yo, nhìn cũng được quá ta!
Bà ta háo hức nhìn đại gia đeo đầy vàng xa xỉ trong phòng bao, mặc đồ vàng bạc trong phòng riêng, hình như rất có hứng thú với món ăn này.
Những con tôm màu trắng hồng giống như lưỡi câu hình trăng bạc, điểm xuyết thêm nụ Long Tỉnh xanh dịu dàng, mang đến cho người ta cảm giác tươi mới và tao nhã.
Sáng sớm thường không có khẩu vị gì, thế nhưng mùi trà vô tình của phần tôm Long Tỉnh này đã khơi dậy cảm giác thèm ăn.
Đại gia giàu có một tay ôm cô gái xinh đẹp, tay kia cầm đôi đũa tre, hương thơm thanh nhã của trà lan tỏa trong miệng khi răng cắn vào, nước ngọt tươi mát trào ra từ con tôm, vị giác trên đầu lưỡi tê dại, bởi vì vị mặn ngọt này mà lặng lẽ mở ra.
Những miếng tôm lần lượt được bung ra, ngon quá.
Tôm sông mới đánh bắt, đuôi tôm dai dai. Món ăn này chú trọng sự non mềm và tươi sống, trà đậm đà được pha từ nước suối miền núi ngọt ngào tôn thêm vị tươi ngon của tôm. Một miếng, lại một miếng nữa, sảng khoái và ngon miệng biết bao.
Phần bột nước áo bên ngoài rất mỏng, không hề ảnh hưởng đến mùi vị của tôm.
"Ngon lắm. Tuy không ngon bằng Thiên Nhất lầu ở thành Lâm An nhưng cũng có 7-8 phần vị ngon.” Món ăn này khiến vị đại gia giàu có kia hài lòng hơn những món mà ông ta đã ăn ở cái tửu lầu khác của huyện Phượng Tiên, vì vậy ông ta có chút mong đợi vào các món tiếp theo: “Còn món gì nữa cứ mang lên hết đi, bổn đại gia không thiếu tiền.”
Hoa mama lúc đầu vốn còn lo lắng, lúc này nghe vậy lập tức trở nên mừng rỡ, nghiêng người nói với nha hoàn: “Đứng ngớ người ra đó làm gì, còn không mau xuống nhà bếp thúc giục hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro