Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn

Thôi bỏ đi, mị...

2024-11-10 17:31:28

Đây là những chiếc bánh bao được làm thủ công.

Khác với thời hiện đại, các quán ăn sáng chỉ bán bánh bao hấp bán thành phẩm, màn thầu và bánh quẩy. Hương vị tạm ổn, không khó ăn nhưng cũng không ngon cho lắm.

Không có mùi khói lửa thì cũng thôi đi, ngay cả bánh bao trong nồi hấp không được phủ lá thông mà thay vào đó là giấy dầu nhựa, cũng không có mùi thơm dầu mỡ từ lá thông hấp.

Buổi sáng nàng uống một cốc nước sôi để nguội để xoa dịu dạ dày. Bây giờ ngửi thấy mùi thơm của bánh bao, nàng không hề bất ngờ khi bụng lại bắt đầu biểu tình kêu ầm ĩ.

Vén rèm hiệu sách lên, Tống Lệ đặt 3 đồng tiền lên quầy rồi lao vào trong biển sách.

Nàng chăm chỉ xem qua một số ghi chú du lịch và lịch sử để tìm hiểu về địa lý nhân văn ở đây.

Một giờ sau, Tống Lệ từ hiệu sách đi ra.

Đi ngang qua một quán thịt heo ven đường, có mấy cái lòng heo treo lủng lẳng, nhìn đặc biệt dễ thấy.

Lúc đầu, Tống Lệ đã xắn tay áo chuẩn bị chiến đấu một trận lớn trong triều đại lạc hậu này.

Tha hồ tưởng tượng nhân vật nữ chính ham học xuyên vào một cuốn tiểu thuyết điền văn làm ruộng, dựa vào lòng heo không ai cần mà làm giàu, gom tiền chuộc thân, kiếm được hũ vàng đầu tiên.



Sau khi tìm hiểu kỹ, nàng phát hiện gia vị dùng để nấu nội tạng heo thậm chí còn đắt hơn ruột heo rất nhiều.

Gia vị vừa đắt tiền vừa khan hiếm. Một cân muối kém chất lượng mà đã có giá 47 đồng thì nói gì đến hạt tiêu - vua của các loại gia vị, có giá trị như vàng!

Loại bột mì rẻ tiền có thể thấy ở khắp mọi nơi trong thời hiện đại là loại bột mì trắng hạt mịn thời xưa. Nó thậm chí còn không phổ biến ở Xuân Phong lầu. Chỉ những hoa nương tử được yêu thích mới có thể ăn được chứ đừng nói đến việc dùng loại bột mì đắt tiền để rửa ruột heo rẻ tiền.

Nếu Tống Lệ làm như vậy, nhất định sẽ bị cho là đầu óc có vấn đề.

Những người hơi giàu có mà không thích ăn nước heo thì chỉ có những người Hơn nữa, hễ là người hơi có tiền một chút lại chẳng ai thích ăn lòng heo cả, chỉ có những người buôn bán hàng rong ở chợ và dân khuân vác lao động chân tay mới mua có thể mua một bát lòng heo trên bến tàu.

Kế hoạch vĩ đại kiếm tiền bằng cách bán lòng heo của Tống Lệ đã bị gạch bỏ một cách tàn nhẫn.

Nàng lại nghĩ đến nữ chính xuyên vào truyện điền văn làm ruộng, ở trong núi sâu đào bẫy săn thú, làm thành món đặc sản núi rừng bán lấy tiền, hoặc là vô tình phát hiện ra một loại cây thuốc quý hiếm, chính là cái loại hàng ngon từ trên trời rơi xuống ấy!

Tống Lệ còn chưa kịp xem sách về các loại dược liệu, đã biết được từ sách du ký rằng ngọn núi này thuộc về Vương viên ngoại, cánh đồng nhỏ kia là của Lưu viên ngoại, ngay cả bãi sậy tầm thường cũng thuộc về một viên ngoại nào đó…

Muốn lên núi bắt thú làm thành món đặc sản núi rừng á?

Nàng cho rằng mấy người tá điền ở thôn trang trong nhà viên ngoại là người ăn chay chắc?

Cho dù có người vô tình lẻn vào cũng là trộm cắp, nếu gia đinh bắt được có thể giao thẳng cho quan phủ. Về tội trộm cắp, sẽ bị đánh mấy chục bảng, tiếp theo ném vào tù nửa năm hay một năm gì đó, hoặc sẽ bị phạt lao dịch nặng xây tường thành…



Tống Lệ cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân điển tích tại sao người ta thời xưa hay có vụ bán mình để chôn cất cha/mẹ rồi.

Nàng lại nghĩ đến trước khi xuyên qua có xem được một đoạn video ngắn của một blogger dạy mọi người cách tinh chế muối bằng lau sậy, không phải nói chớ muối của người ta còn “ngon” hơn muối kém chất lượng ở ngoài chợ mà nàng thấy rất nhiều.

Nếu có thể bán muối ăn thì tốt quá rồi, nàng sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Phải nói rằng ý tưởng này quá bạo dạn.

Tống Lệ không có cửu tộc nào, nàng sờ cổ, chẳng qua là trên này sẽ thêm một vết sẹo to cỡ miệng bát thôi mà…

Hây da, thôi bỏ đi, mị vẫn còn chưa sống đủ đâu.

Tống Lệ suy nghĩ hồi lâu, nghĩ được rất rất nhiều kế hoạch kiếm tiền lớn… Chỉ là hoàn cảnh bản thân không cho phép, nói không phải khen chớ túi tiền còn sạch hơn cái mặt nàng nữa. Haizz, đành tạm gác lại vậy.

Nàng quyết định đánh đường dài, chậm mà chắc, cố gắng tranh thủ chăm chỉ làm việc ở Xuân Phong lầu. Từ bếp sau thăng lên thành nha đầu nhóm lửa, sau đó là phụ bếp. Như vậy thu nhập mỗi tháng của nàng có thể tăng gấp đôi rồi!

Trở lại Xuân Phong lầu, vừa qua khỏi giờ Thìn, nếu đổi lại là ở thời hiện đại thì lúc này mới tầm chín giờ sáng.

Giờ mở cửa của Xuân Phong lầu là vào buổi chiều, buổi sáng nhóm hoa nương tử vẫn còn nghỉ ngơi tiền viện và hậu viện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn

Số ký tự: 0