Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn
Treo Biển Hành...
2024-11-10 17:31:28
Trúc m khoe khoang: “Đây là loại vải thời thượng nhất được chuyển từ kinh thành đến, đẹp không? Ồ, suýt chút nữa thì quên mất, hôm trước cô lại đi giúp đỡ người cha nghiện cờ bạc kia, chắc chắn là không mua nổi rồi.”
Lan Tâm vô thức nhìn sang người bên cạnh, Tống Lệ thầm nghĩ không hay rồi, bèn nói: “Không phải tôi.”
Thấy Trúc m vênh váo tự đắc, Lan Tâm tức giận đến nghiến răng. Chẳng qua điều Trúc m nói không sai, một tấm vải này đáng giá bảy tám lượng bạc, làm sao cô ta rảnh tiền để mua một thứ đắt đỏ như vậy.
Lan Tâm không cam lòng chịu thua: “Chỉ là một tấm lụa mềm thôi mà, tối nay Tôn viên ngoại đã hứa sẽ đến tìm tôi, đến lúc đó tôi dịu dàng xin xỏ một chút, chẳng lẽ lại không có được sao”
Trúc m mỉm cười không nói gì.
Đêm xuống, Tống Lệ nghe nói ở tiền viện, Lan Tâm và Trúc m suýt chút nữa đã đánh nhau, hình như Tôn viên ngoại đã hẹn sẽ đến gặp Lan Tâm, nhưng lại bị Trúc m cướp mất giữa đường.
Hành động của Trúc m thật sự không phải đạo.
Nhà bếp mới mua về một rổ trái cây tươi, Triệu bà tử chọn những quả quýt vàng và làm thành món thức uống quýt vàng.
Ngay cả Tống Lệ cũng được chia một phần, nàng cầm chiếc chén sứ, cảm giác mát lạnh từ chén truyền đến lòng bàn tay, nhấp một ngụm nước đá, vị chua ngọt dễ chịu, giống như cơn gió mát lạnh từ khe núi.
Nàng híp mắt lại, cảm thấy thư thái và dễ chịu.
Nhấp thêm một ngụm nước đá, Tống Lệ nghe các bà tử trong nhà bếp kể về chuyện cũ giữa Lan Tâm và Trúc m.
Chuyện phiếm à, nàng thích nghe nhất đấy.
Hóa ra Lan Tâm và Trúc m cùng đến Xuân Phong lầu chung một đợt, trước đây hai người luôn kề vai sát cánh như chị em, sau này không biết vì sao lại xảy ra mâu thuẫn, mỗi lần gặp nhau đều không nhịn được mà châm chọc, cố gắng hạ thấp đối phương.”
Đương nhiên phần lớn đều là Trúc m chủ động gây sự, Lan Tâm chỉ đáp trả lại, việc Trúc m cướp khách của Lan Tâm đã không phải lần đầu.
Lan Tâm như một cô bé đáng thương, ở nhà bị cha mẹ hút máu, đến Xuân Phong lầu lại bị người chị em lúc xưa bắt nạt mỗi ngày.
Nói thật, Tống Lệ có chút đồng cảm với Lan Tâm, bị chính suy nghĩ và nhận thức của mình kìm hãm, nếu không trải qua một số chuyện mà giác ngộ, sợ rằng cả đời này chỉ có thể làm một con rối.
Gió xuân ấm áp, ngủ một giấc ngon lành.
Bán hết cháo cá lát ở chợ, Tống Lệ gặp một vài tên quy nô đang khuân vác cây đào trước cửa Xuân Phong lầu, tò mò hỏi: “Các anh đang làm gì vậy?”
Hồ Lập dẫn theo mấy quy nô khác cẩn thận đỡ một cây đào bonsai to bằng cánh tay, thấy nàng bèn đáp: “Cô không biết à, Mai Yên nương tử sắp biểu diễn rồi, hôm nay chính thức treo biển hành nghề, lát nữa sẽ đấu giá đêm xuân.”
Cái gọi là đêm xuân, chính là đêm tiếp khách đầu tiên của hoa nương tử.
Tống Lệ ngẩn ngơ: “Nhanh vậy ư.”
Sau đó, nàng cố ý không nghĩ đến chuyện của Xảo Nhi, nhưng trái lại càng nghĩ càng nhiều.
Hôm nay là ngày Mai Yên chính thức treo biển hành nghề, để tạo sự náo nhiệt, Hoa mama đã đặc biệt bỏ nhiều tiền mua cây đào bonsai về trang trí trong sảnh lớn, lại mua thêm váy múa và trâm cài bằng ngọc cho Mai Yên, khiến các bà tử trong hậu viện xì xào bàn tán.
“Các bà xem kìa, một chiếc trâm cài trên đầu Mai nương tử đã trị giá bốn năm lượng bạc rồi.”
“Cái đó có là gì đâu, một bộ váy múa của Mai nương tử còn bằng mấy năm lương của chúng ta nữa là!”
Tiểu Thúy nghe được thì cực kỳ hâm mộ, rồi lại thở dài, than trách với Tống Lệ: “Mọi người đều là phụ nữ, tại sao chị Tống và Xảo Nhi lại xinh đẹp như hoa, còn em lại xấu xí bình thường, da cũng không trắng. Ông trời thật là bất công, kiếp sau nếu em cũng có ngoại hình như chị và Xảo Nhi thì tốt rồi.”
Nói rồi, Tiểu Thuý liếc nhìn vết sẹo trên má Tống Lệ.
Nếu bỏ qua vết sẹo xấu xí đó, thật ra chị Tống rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, đôi mắt sáng long lanh, hàng lông mi dài, giữa đôi lông mày có một vẻ gì đó không nói nên lời, tóm lại là nhìn rất dễ chịu, muốn nhìn thêm vài lần nữa.
Tống Lệ mỉm cười, không nói lời nào.
Nàng giao hỗn hợp bánh trứng mật ong đã pha cho người làm công giúp nướng bánh, tính theo đồng hồ nước, cơ bản sẽ không bị sai.
Lúc đầu, người làm công cũng rất lo lắng, sợ mình lỡ tay làm hỏng, những hỗn hợp bột này có cả bột mì, trứng gà, còn phải pha thêm mật ong đắt tiền, không trách được tại sao lại bán đến 400 văn.
Giao việc nướng bánh cho người khác, Tống Lệ phụ trách công việc làm bánh trứng cuộn thủ công.
Lan Tâm vô thức nhìn sang người bên cạnh, Tống Lệ thầm nghĩ không hay rồi, bèn nói: “Không phải tôi.”
Thấy Trúc m vênh váo tự đắc, Lan Tâm tức giận đến nghiến răng. Chẳng qua điều Trúc m nói không sai, một tấm vải này đáng giá bảy tám lượng bạc, làm sao cô ta rảnh tiền để mua một thứ đắt đỏ như vậy.
Lan Tâm không cam lòng chịu thua: “Chỉ là một tấm lụa mềm thôi mà, tối nay Tôn viên ngoại đã hứa sẽ đến tìm tôi, đến lúc đó tôi dịu dàng xin xỏ một chút, chẳng lẽ lại không có được sao”
Trúc m mỉm cười không nói gì.
Đêm xuống, Tống Lệ nghe nói ở tiền viện, Lan Tâm và Trúc m suýt chút nữa đã đánh nhau, hình như Tôn viên ngoại đã hẹn sẽ đến gặp Lan Tâm, nhưng lại bị Trúc m cướp mất giữa đường.
Hành động của Trúc m thật sự không phải đạo.
Nhà bếp mới mua về một rổ trái cây tươi, Triệu bà tử chọn những quả quýt vàng và làm thành món thức uống quýt vàng.
Ngay cả Tống Lệ cũng được chia một phần, nàng cầm chiếc chén sứ, cảm giác mát lạnh từ chén truyền đến lòng bàn tay, nhấp một ngụm nước đá, vị chua ngọt dễ chịu, giống như cơn gió mát lạnh từ khe núi.
Nàng híp mắt lại, cảm thấy thư thái và dễ chịu.
Nhấp thêm một ngụm nước đá, Tống Lệ nghe các bà tử trong nhà bếp kể về chuyện cũ giữa Lan Tâm và Trúc m.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuyện phiếm à, nàng thích nghe nhất đấy.
Hóa ra Lan Tâm và Trúc m cùng đến Xuân Phong lầu chung một đợt, trước đây hai người luôn kề vai sát cánh như chị em, sau này không biết vì sao lại xảy ra mâu thuẫn, mỗi lần gặp nhau đều không nhịn được mà châm chọc, cố gắng hạ thấp đối phương.”
Đương nhiên phần lớn đều là Trúc m chủ động gây sự, Lan Tâm chỉ đáp trả lại, việc Trúc m cướp khách của Lan Tâm đã không phải lần đầu.
Lan Tâm như một cô bé đáng thương, ở nhà bị cha mẹ hút máu, đến Xuân Phong lầu lại bị người chị em lúc xưa bắt nạt mỗi ngày.
Nói thật, Tống Lệ có chút đồng cảm với Lan Tâm, bị chính suy nghĩ và nhận thức của mình kìm hãm, nếu không trải qua một số chuyện mà giác ngộ, sợ rằng cả đời này chỉ có thể làm một con rối.
Gió xuân ấm áp, ngủ một giấc ngon lành.
Bán hết cháo cá lát ở chợ, Tống Lệ gặp một vài tên quy nô đang khuân vác cây đào trước cửa Xuân Phong lầu, tò mò hỏi: “Các anh đang làm gì vậy?”
Hồ Lập dẫn theo mấy quy nô khác cẩn thận đỡ một cây đào bonsai to bằng cánh tay, thấy nàng bèn đáp: “Cô không biết à, Mai Yên nương tử sắp biểu diễn rồi, hôm nay chính thức treo biển hành nghề, lát nữa sẽ đấu giá đêm xuân.”
Cái gọi là đêm xuân, chính là đêm tiếp khách đầu tiên của hoa nương tử.
Tống Lệ ngẩn ngơ: “Nhanh vậy ư.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó, nàng cố ý không nghĩ đến chuyện của Xảo Nhi, nhưng trái lại càng nghĩ càng nhiều.
Hôm nay là ngày Mai Yên chính thức treo biển hành nghề, để tạo sự náo nhiệt, Hoa mama đã đặc biệt bỏ nhiều tiền mua cây đào bonsai về trang trí trong sảnh lớn, lại mua thêm váy múa và trâm cài bằng ngọc cho Mai Yên, khiến các bà tử trong hậu viện xì xào bàn tán.
“Các bà xem kìa, một chiếc trâm cài trên đầu Mai nương tử đã trị giá bốn năm lượng bạc rồi.”
“Cái đó có là gì đâu, một bộ váy múa của Mai nương tử còn bằng mấy năm lương của chúng ta nữa là!”
Tiểu Thúy nghe được thì cực kỳ hâm mộ, rồi lại thở dài, than trách với Tống Lệ: “Mọi người đều là phụ nữ, tại sao chị Tống và Xảo Nhi lại xinh đẹp như hoa, còn em lại xấu xí bình thường, da cũng không trắng. Ông trời thật là bất công, kiếp sau nếu em cũng có ngoại hình như chị và Xảo Nhi thì tốt rồi.”
Nói rồi, Tiểu Thuý liếc nhìn vết sẹo trên má Tống Lệ.
Nếu bỏ qua vết sẹo xấu xí đó, thật ra chị Tống rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, đôi mắt sáng long lanh, hàng lông mi dài, giữa đôi lông mày có một vẻ gì đó không nói nên lời, tóm lại là nhìn rất dễ chịu, muốn nhìn thêm vài lần nữa.
Tống Lệ mỉm cười, không nói lời nào.
Nàng giao hỗn hợp bánh trứng mật ong đã pha cho người làm công giúp nướng bánh, tính theo đồng hồ nước, cơ bản sẽ không bị sai.
Lúc đầu, người làm công cũng rất lo lắng, sợ mình lỡ tay làm hỏng, những hỗn hợp bột này có cả bột mì, trứng gà, còn phải pha thêm mật ong đắt tiền, không trách được tại sao lại bán đến 400 văn.
Giao việc nướng bánh cho người khác, Tống Lệ phụ trách công việc làm bánh trứng cuộn thủ công.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro