Chương 41
Tam Nhật Thành Tinh
2024-11-11 20:57:43
Editor: Endy.
Phí Hiên gần như bùng nổ cảm xúc, lúc chuẩn bị phun trào thì bị chặn lại không một kẽ hở.
Anh nhìn An Sênh dán lên người, mắt cười cong thành nửa vầng trăng, tiếng cười của cô làm càn, dán lên ngực anh truyền đến từng trận chấn động, dập tắt hoả khí của Phí Hiên lặng yên không một tiếng động.
“Nói chuyện đi, bạn học nhỏ?” An Sênh chọc chọc xương sườn Phí Hiên, “Sống ở đây được nhiều lợi ích lắm đó, không những không cần trả tiền thuê nhà mà tỷ tỷ xinh đẹp thiện tâm đây còn nộp tiền lương mỗi tháng, chơi game cùng cậu.”
Phí Hiên không lên tiếng, cô mời anh ở chung, việc này anh chưa từng nghĩ đến. Tựa như việc cô đồng ý ở bên anh, đều là những việc ngoài ý muốn.
Anh luôn không đoán được An Sênh, nhìn qua bộ dáng nhỏ nhắn, thế nào cũng không giống kiểu cường ngạnh. Trước lúc mối quan hệ của hai người trở nên tốt hơn, Phí Hiên cảm thấy cô trời sinh lạnh nhạt, “tát nước không lọt, sét đánh không ngân”.
Nhưng một khi cô mở rộng lòng, cũng không giống với suy nghĩ của anh. Mặc dù ở bên nhau thời gian không dài, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy cô ngó lơ mối quan hệ giữa hai người.
Không những vậy, cô còn rất hào phóng tích cực đáp lại tình cảm của anh, những lúc anh quá phận cũng rất dễ tính, rất nhanh liền tha thứ.
Cô sẽ không để Phí Hiên cảm thấy mối quan hệ của hai người chỉ có một người nỗ lực, không chạm vào điểm mấu chốt, có thể thương lượng liền dung túng, không thể thương lượng thì làm thế nào cũng vô dụng.
Mỗi ngày ở cùng với cô đều hết sức mới mẻ, thậm chí anh còn nghĩ, nếu An Sênh cứ như vậy, anh sẽ cắn răng chịu đựng những ý tưởng âm u của mình, hai người có phải hay không sẽ đi đến hôn nhân, đến một ngày nào đó, anh sẽ khiến cô sinh con, đến lúc đó có thể danh chính ngôn thuận ép cô ở nhà. Như vậy, An Sênh sẽ vĩnh viễn thuộc về anh.
Phí Hiên xem xét nét mặt An Sênh, cúi đầu hôn lên cánh môi xinh đẹp, thấp giọng nói, “Em cảm thấy có thể, nhưng bây giờ tuổi còn nhỏ, không dám ngủ trong phòng một mình, chị gái có thể chia một nửa giường cho em không?”
(Ở đây Phí Hiên đang đóng vai “bạn học nam nhỏ” theo lời An Sênh nên mình sẽ để xưng hô chị-em nhé)
“Được một tấc lại muốn tiến một thước!” An Sênh biết Phí Hiên chính là một cẩu tử, chỉ cần có một khe hở liền vọt lên.
“Chị gái không chịu thiệt đâu.” Phí Hiên nói, “Em thân cao chân dài bao ấm giường, còn dậy sớm, làm việc nhà.” Anh nói, kéo bàn tay đang lôi kéo vạt áo sơ mi, ấn lên thắt lưng anh, “Còn có thể cho chị sờ eo, có được hay không?”
“Phi!” An Sênh không khách khí bóp mấy cái, ngoài miệng nói anh là ông già xấu tính, trên thực tế cả người đều tiến vào ngực anh.
Phí Hiên ôm An Sênh, hai người đứng ở bên cửa sổ, lung lay thoáng động, hồi lâu cũng không buông ra, nội tâm tràn đầy vui sướng.
Hiệu suất Phí Hiên đặc biệt cao, nhanh chóng trở về nhà thu dọn đồ đạc, lúc dọn đồ ra vừa đến lúc giờ cơm chiều, Phí Hiên xách vali từ trên lầu đi xuống, tuỳ tiện thông báo một tiếng với Phí La Minh đang ăn cơm, anh muốn ra ở riêng.
Sau đó một bàn đệ đệ muội muội đồng loạt đứng lên, quay đầu nhìn Phí Hiên, có một đứa nhóc mới hơn bảy tuổi trực tiếp khóc, ném bát cơm, chạy tới ôm đùi Phí Hiên, miệng mếu máo nói không rõ.
“Ba ba! Ô oa oa…người đừng đi---“
Toàn bộ phòng khách im lặng, mỗi người một thần sắc, lớn một chút còn có thể che giấu, vài đôi tuổi không khống chế được lộ ra kinh hãi. Đứa nhỏ này đã nói ra suy nghĩ chung mọi người, Phí Hiên đích thực là ba ba, người nuôi bọn họ.
“Vì sao lại muốn chuyển ra ngoài?” Phí La Minh nhìn qua, rốt cuộc cũng buông bát cơm trong tay, hỏi “Bạn gái kia của con, là chuyển ra ở cùng con bé sao?”
“Đúng vậy.” Phí Hiên nói.
Phí La Minh đương nhiên biết động thái của anh, không hiểu nói, “Con cùng nó nói chuyện yêu đương, có nhất thiết phải chuyển ra ngoài?”
Phí Hiên mím môi không nói lời nào, ông còn nói, “Thật là…sớm muộn gì không về nhà, không thì trực tiếp mang về đi.”
Những lời này giống một cây dao, thẳng tắp cắm vào tim Phí Hiên. Phí La Minh luôn biết anh không được bình thường, biết hiện tại anh đang áp chế tính tình của mình, căn bản không thể thoả mãn, giống như những món đồ chơi trước kia, muốn biến thành sở hữu của riêng mình một cách triệt để.
Anh cảm thấy như vậy vô cùng tốt. Phí La Minh không làm tốt trách nhiệm người làm cha của ông, Phí Hiên cũng không cần ông quản, nhưng giờ phút này, lần đầu tiên anh nổi lên tâm lý phản nghịch, nhất là khi nghe Phí La Minh nói anh như vậy, thậm chí có chút oán độc chậm rãi bò lên.
Nếu là lúc trước khi anh còn nhỏ, phát hiện anh có điểm không thích hợp, Phí La Minh sẽ giống những người cha bình thường khác dạy dỗ anh thì có lẽ anh đã không biến thành bộ dạng như bây giờ…
Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện, đứa bé đang ôm đùi Phí Hiên không được anh đáp lại, tiếng khóc tê tâm liệt phế càng to hơn.
Nước mắt nước mũi đều lau hết lên ống quần anh, Phí Hiên cũng không nhúc nhích. Đột nhiên anh thanh tỉnh lại, nhìn thần sắc khác nhau của mọi người trong phòng, cười khẽ một tiếng.
Anh thật không nên chờ mong cái gì ở Phí La Minh, nếu ông là một người cha bình thường, một phòng đầy người như vậy cũng không xuất hiện, nếu anh không hận người anh hận nhất, hẳn anh cũng không phải bộ dáng như bây giờ, nhưng như vậy cũng không phải anh.
Phí Hiên thả lỏng mím môi, nói “Tôi mang cô ấy về làm cái gì? Nhìn một đám em trai em gái kêu tôi bằng ba ba?”
Phí Hiên không nhìn biểu tình của Phí La Minh, sờ sờ đầu đứa nhỏ đang ôm đùi anh rồi đẩy ra, “Nói bao nhiều lần rồi, anh là ca ca của em, không phải ba ba.”
Phí Hiên nói, “Đừng có gọi sai.”
Sau khi nói xong cũng không nhìn đám người trong phòng, xách vali, xoay người bỏ đi.
Phía sau tiểu gia hoả muốn đuổi theo, còn nhất quyết không tha kêu ba ba, không biết bị ai chặn ngang ôm lấy, tiếng khóc nhỏ dần, tội nghiệp nhìn bóng dáng Phí Hiên.
Phí Hiên không chút mềm lòng, người trong phòng này, hẳn là anh phải hận, sự tồn tại của bọn họ đều không đáng giá đối với mẹ anh.
Nhưng hận cũng có nhiều mức độ, bị năm tháng cọ rửa, sau này muốn duy trì hận ý lúc đó cũng không còn khí lực.
Mặc dù hận ý không còn như xưa nhưng không có nghĩa là anh có tình cảm với cái gia đình kỳ dị này. Từ trước tới nay, Phí Hiên chưa từng nghĩ sẽ chuyển ra ngoài ở, nhưng hôm nay lại vì một câu của An Sênh làm dao động. Lúc này anh mới phát hiện, không phải anh không nghĩ đến việc trốn thoát, chỉ là đã đau đến chết lặng, mà không phải mất đi tri giác.
So với Phí gia, chỗ ở của An Sênh đích thực là phòng thuê xóm nghèo, nhưng khoé miệng anh vẫn mỉm cười, loại cảm giác rốt cuộc cũng tránh thoát vũng bùn làm anh cảm anh nhẹ như yến, lập tức muốn bay đi ngay.
An Sênh ở phòng chờ Phí Hiên, sắc trời đã tối, tiếng gõ cửa và tiếng di động đồng thời vang lên, cô nhanh chóng nhìn lướt qua màn hình, chỉ nhìn hai chữ “đến”*, cơ hồ cô chạy nhanh ra mở cửa.
*Chữ “đến” trong tiếng Trung là 到了,gồm hai chữ.
Phí Hiên đứng ở cửa, xách vali, cười như vầng thái dương, giống một ngọn lửa bao vây An Sênh, đem vali ném vào phòng, ôm lấy An Sênh, nhấc chân đóng cửa.
An Sênh một đường bị anh đẩy, ấn trên ghế sofa, ai ai hai tiếng, bị anh áp chế hôn đến.
Cô ôm cổ anh nhiệt tình đáp lại, đợi đến lúc hai người tách ra, Phí Hiên chôn đầu ở hõm vai An Sênh, ngón tay luồn vào tóc cô, từ từ vuốt nhẹ.
“Ai..em hỏi anh một vấn đề.” An Sênh nói, “Anh dùng chân đóng cửa, chiêu này là học từ ai? Cửa xe cũng có thể đóng, cửa phòng cũng có thể đóng.”
Phí Hiên đáp, “Trời sinh đã vậy.”
“Ngạo mạn.”
Phí Hiên ngẩng đầu, dùng miệng miêu tả khuôn mặt An Sênh, bàn tay không thành thật theo cằm cô đi xuống. An Sênh muốn chặn lại, nhưng chống lại ánh mắt anh, cô cũng không nâng tay gạt đi.
Một hồi lâu sau, toàn thân An Sênh nổi một tầng da gà, đẩy Phí Hiên, “Được rồi, anh mau đi sửa sang hành lý đi.”
“Không vội.” Phí Hiên nói, “Không có gì nhiều.”
“Ai u…” An Sênh nở nụ cười, ôm lấy cổ hôn hôn anh, “Không còn sớm nữa, rửa mặt đi ngủ.”
-Hết chương 41.1-
Mụi người nhớ tym bài cho mình nè
Cảm ơn mụi người ủng hộ 3
Có ai cú đêm không nhỉ? ^^
Chương 41.2:
Editor: Endy.
“Ai u…” An Sênh nở nụ cười, ôm lấy cổ hôn hôn anh, “Không còn sớm nữa, rửa mặt đi ngủ.”
Phí Hiên gian nan ép sự hưng phấn xuống. Buổi tối anh đưa ra đề nghị tắm chung, bị An Sênh ném cho một ánh mắt săc lẹm. Cô vào tắm trước, vào chưa được bao lâu, cửa phòng tắm liền vang lên tiếng gõ cửa.
Phí Hiên nói, “Tại sao ấm điện không sáng đèn, em mau nhìn xem.”
An Sênh cúi xuống, “Sao lại thế được, em mới mua mà.” Cô muốn xông ra, nói “Chờ em ra ngoài xem.”
Phí Hiên đứng trước cửa nheo mắt, nhìn bóng người di chuyển trên cửa kính mờ.
Anh đặt ấm điện về vị trí cũ, không lâu lắm, anh tắt âm thanh TV, lại hô lên “TV sao lại không có sóng!”
An Sênh nghi ngờ nói, “Không thể nào, vẫn chưa tới hạn cuối năm mà…Ai nha, anh cứ ngồi chơi game trước, chờ em tắm xong sẽ ra xem sao.”
Phí Hiên cởϊ áσ, quấn một cái khăn tắm quanh hông, bên trong không mặc gì, lộ ra đôi chân dài có thể áp đảo bạn trai cô bé cùng phòng bất cứ lúc nào, mang dép lê đi lại trong phòng, suy nghĩ lý do gì để lừa An Sênh mở cửa.
Quả thật Phí Hiên giống như những lời An Sênh nói, chỉ cần phát hiện cô mềm lòng một chút sẽ lập tức tiến công.
An Sênh mời anh ở cùng, đáp ứng chia cho anh một nửa giường, Phí Hiên cảm thấy đây chính là sự khởi đầu để “mềm hoá” An Sênh. Anh chủ động, lại chủ động, không thể ăn được nhưng cắn hai cái cũng không xem như quá phận.
Anh đi hai vòng trong phòng, nhìn di động trên bàn, đột nhiên nảy ra ý tưởng, chậm rãi cười rộ lên, cái đuôi ác ma lắc lư, mở tiếng chuông di động của cô.
Sau đó thật tự nhiên tự biên tự diễn, “Đúng vậy, là tìm An Sênh sao? Được được, ban ngày cô ấy có đi tìm việc…”
Tiếp theo chính là một trận tiếng bước chân chạy về phía nhà tắm. Phí Hiên cầm điện thoại trực tiếp thả trên ngăn tủ, tay không gõ cửa, “Sênh Sênh, Sênh Sênh, nhanh, có người gọi điện thoại cho em..”
An Sênh nghe được tiếng chuông di động, chẳng qua cô không nghĩ đó là cuộc gọi từ chỗ xin việc, chỉ nghĩ là ba mẹ gọi hỏi thăm. Nghe tiếng Phí Hiên nhận điện thoại, thầm cười muốn nghe xem anh nói như thế nào thì nghe anh nói đến việc nhận lời xin việc.
Chuyện này rất quan trọng, suy nghĩ nhanh chóng, sau đó dùng khăn tắm qua loa quấn quanh người, lau khô tay, mở ra một khe hở, vươn tay, “Đưa cho em.”
Sau đó tới tay cô không phải là di động, mà là móng vuốt nóng hầm hập của Phí Hiên.
Dẫn sói vào nhà, ngay cả bài hát của thỏ con ngoan ngoãn cũng vô dụng.
An Sênh vừa thấy tay anh liền biết bản thân bị lừa, dùng một chút lực, chết tử tế cũng không xong, khăn tắm trên người rơi xuống đất.
Thầm chửi cái khăn tắm một tiếng, cô ngồi xổm xuống nhặt lên, Phí Hiên nhân cơ hội tiến vào.
Chuyện tiếp theo không cần nghĩ cũng biết, lúc này không có tác dụng của nước hoa, toàn bộ quá trình An Sênh đều tỉnh táo. Phí Hiên khốn kiếp, bá đạo, anh làm càn suиɠ sướиɠ, còn có anh kêu tên cô bằng ngữ điệu trầm thấp.
Lúc sau Phí Hiên tắm cho hai người, An Sênh lười biếng dựa vào anh, dù sao cũng đã bị anh khi dễ.
Anh vẫn luôn cười, trên mặt đều là ngọt ngào, cái loại thoạt nhìn khiến cho người khác cảm thấy khó xử.
An Sênh thấy anh cao hứng như vậy, môi động vài lần nhưng cũng không nói ra lời anh gạt người.
Vừa rồi nghe Phí Hiên nói có chỗ tuyển dụng gọi, An Sênh rất vui mừng, kết quả là không vui được bao lâu, hiện tại có chút mất mác.
Nhưng rất nhanh Phí Hiên đã bổ sung chỗ mất mác đó, hai người rửa mặt xong xuôi, sấy tóc cho nhau mới leo lên giường.
Anh nằm một lát, đẩy đẩy An Sênh, “Em có đói bụng không? Anh có chút đói bụng…”
Phí Hiên nói, “Anh muốn ăn mỳ em nấu, nấu cho anh một bát đi.”
An Sênh nheo mắt lại, nhìn anh trong chốc lát, nhớ đến lời cô bé cùng phòng. Hai người sinh hoạt chung sẽ rất dễ dàng nhìn ra bộ mặt thật của người đàn ông đó, đại đa số đàn ông lúc theo đuổi thì ân cần, sau khi có được liền lộ ra bản tính.
An Sênh tựa vào giường, “Em cũng đói bụng, nhưng em không muốn nấu.”
Cầm di động nhìn thoáng qua thời gian, nói với Phí Hiên, “Em muốn ăn đồ nướng, hay là anh đi mua cho em một phần được không?”
Một chút chần chừ cũng không có, Phí Hiên vén chăn đứng dậy, đi đến ngăn tủ bên cạnh, vừa lấy quần áo mặc vừa hỏi cô, “Heo, bò, dê, em muốn thịt nào? Anh nhớ em thích ăn bò tơ, nhộng tằm và gân bò đúng không?”
An Sênh sửng sốt một chút hỏi anh, “Anh làm cái gì?”
Phí Hiên đã mặc áo xong, đang lấy quần dài mặc vào, “Không phải em nói muốn ăn đồ nướng sao? Chỗ đó cũng không xa, lúc này khẳng định vẫn còn mở cửa, anh lái xe đi rất nhanh sẽ về.”
An Sênh không thể nói rõ tư vị trong lòng, nhìn Phí Hiên mặc quần áo xong xuôi, lấy chìa khoá xe, đến bên giường hôn cô một cái.
“Cũng không xa, anh đi 20 phút rồi về.” Phí Hiên nói, “Em có muốn theo anh không?”
An Sênh không lên tiếng, anh còn nói, “Anh đã kiểm tra qua cửa sổ, em ở lại phòng cũng không sao. Anh chưa gửi tin nhắn, em không được mở cửa. Có sợ không?”
An Sênh lại không có tiền đồ, mắt đỏ lên, nhưng rất nhanh cô đã áp xuống. Anh đã mặc quần áo xong, đi tới cửa, cô mới từ trên giường nhảy xuống, chân trần bổ nhào lên lưng Phí Hiên.
“Anh không cần đi, em không muốn ăn đồ nướng nữa. Bây giờ em đi nấu mỳ, hai người chúng ta cùng ăn…”
Phí Hiên nghi hoặc nhìn cô, “Không phiền đâu. Nếu em không dám ở phòng…” anh cười cười, “Bằng không anh dùng chăn trùm lại, em cũng không cần mặc quần áo, nhét ở trong xe, chúng ta cùng đi?”
An Sênh lắc đầu, chịu đựng chóp mũi chua xót, “Thật em không muốn ăn, anh không cần đi, tối khuya như vậy ép buộc cái gì…”
“Em nấu mỳ, không còn trứng gà nhưng có rau xanh.” An Sênh đẩy Phí Hiên, “Anh nhanh đi thay đồ đi.”
Nói xong rồi đi về phía phòng bếp, Phí Hiên đi sau lưng cô, đứng tại cửa phòng bếp trong chốc lát mới phản ứng được, nghiêng đầu hỏi An Sênh, “Em có phải đang đùa giỡn anh không?”
Giọng điệu của anh không chút tức giận, ngược lại mang theo ý tứ làm nũng, đem những lời ban ngày của An Sênh trả cho cô, “Em…cái bà cụ xấu tính này…”
An Sênh vẫn chịu đựng nén nước mắt, cứ như vậy bị Phí Hiên ép chảy ra ngoài. Cô chảy hai hàng lệ, quay đầu, làm Phí Hiên sợ tới mức không thốt nên lời.
“Làm sao lại khóc?” Phí Hiên vội vàng tiến lên, “Em muốn ăn đồ nướng, vậy chúng ta liền đi, em không cần uỷ khuất. Bây giờ em muốn ăn bánh ngọt Thành Nam, anh cũng sẽ tìm mọi cách để họ mở cửa, em đừng khóc nữa, bảo bối…”
Anh càng nói như vậy, An Sênh khóc càng dữ dội hơn, Phí Hiên lại hỏi, “Em có chỗ nào không thoải mái sao?Không thoải mái thì không nấu mỳ, không ăn, không ăn nữa.”
“Không phải không thoải mái.” An Sênh vừa khóc vừa nói.
“Vậy em đây là như thế nào?” Phí Hiên dở khóc dở cười, chỉ có thể liên tục lau nước mắt cho cô.
An Sênh khóc thút thít vài tiếng, miễn cưỡng dừng lại, quay đầu đi nấu mỳ, “Không có gì, không phải lần trước anh cũng thấy rồi sao? Sợ rồi à.”
Phí Hiên nở nụ cười, “Khóc hai lần có cái gì phải sợ? Anh chỉ sợ về sau em sợ anh…”
Câu sau anh nói rất nhỏ, An Sênh không nghe rõ, quay đầu hỏi , “Anh nói cái gì?”
Phí Hiên lắc lắc đầu, lấy gói mỳ khỏi tay cô, “Lần sau không mua những thứ này nữa, không có dinh dưỡng.”
An Sênh tiếp nhận, “Không phải anh muốn ăn?”
Anh hắc hắc cười, “Anh chỉ muốn ăn đồ em nấu, cái gì cũng được.”
An Sênh đun nước, quay đầu dùng ánh mắt dò xét nhìn anh, “Về sau không phải anh sẽ bảo em nấu cơm chứ?”
“Một ngày ba lần, bữa cơm đa dạng, cả ngày ở nhà chờ anh, lúc anh trở về liền quỳ ở cửa kêu một tiếng ông xã, anh đã về?”
Phí Hiên bị cô nói nghẹn một chút, trong mắt có chút chột dạ, những lời cô nói, trừ chi tiết quỳ xuống kêu ông xã, đều là những điều anh muốn.
Phí Hiên biết An Sênh đang nói đùa, thậm chí anh cảm giác được vừa rồi cô nói muốn ăn đồ nướng chỉ là đang thử anh. Anh trầm mặc một lát, cũng dùng giọng điệu đùa giỡn nói với cô.
“Không cần cả ngày nấu cơm, em muốn làm thì làm, không thích thì không làm, cũng không cần quỳ xuống kêu ông xã, em chỉ cần ở nhà chờ anh về là được.”
-Hết chương 41.2-
Mọi người reaction để mình post chương mới tiếp nhé 3
Mode*nhận động lực to lớn từ mụi người* is on
Chương mới lại lên sóng~
Chương 41.3:
Editor: Endy.
“Không cần cả ngày nấu cơm, em muốn làm thì làm, không thích thì không làm, cũng không cần quỳ xuống kêu ông xã, em chỉ cần ở nhà chờ anh về là được.”
Lúc này nước đã sôi, An Sênh quay đầu cho gói gia vị và mỳ vào, nói “Nghĩ hay đó, không bằng anh làm một chiếc vòng cổ buộc em lại nha.”
Nghĩ đến những hình ảnh trong giấc mơ lặp đi lặp lại kia, cảm xúc có phần tụt dốc.
Quay đầu nhìn về phía Phí Hiên, anh nheo mắt chờ cô trả lời, cùng hình ảnh trong mộng ôn nhu mà cười quỷ dị khác hoàn toàn, điều này làm cô cảm thấy an tâm.
Nhưng cô mới quay đầu lại, dùng đũa đảo mỳ, lại nghe anh nói, “Em thích vòng cổ màu nào? Màu bạch kim được không? Anh thấy da em rất trắng, mang màu đó nhất định rất hợp.”
Động tác An Sênh cứng đờ, một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân xông lên sống lưng, tay va phải nồi. Phí Hiên tiến lên nắm lấy tay cô.
“Có nóng không? Thất thần cái gì vậy?” mắt thấy ngón tay An Sênh theo đôi đũa trượt xuống, thiếu chút nữa rơi vào nồi nước đang sôi.
Mà hệ thống còn đúng lúc này quấy phá, cảnh sắc trước mặt cô thay đổi, biến thành cảnh tượng quen thuộc trong mơ. Phí Hiên trong tay cầm vòng cổ, cười hỏi cô, “Cái này rất hợp với da của em, nào tới đây mang vào.”
“Em cũng không phải chó, tại sao phải mang vòng cổ?!”
An Sênh kích động la lên, Phí Hiên cầm ngón tay cô kéo lại dưới vòi nước, nghe câu này của cô liền hoảng sợ.
Dưới giường nhà anh quả thật có rất nhiều vòng cổ, đủ loại, Phí Hiên thích nhất một cái vòng màu kim, là thời gian trước anh nhờ người mua trên đảo nhỏ, mới nhận được cách đây không lâu.
An Sênh la xong liền hồi thần, nhìn sắc mặt lo lắng của anh, còn có động tác xối nước vào tay cô, cũng làm cho cảm xúc phẫn nộ và sợ hãi của cô dần dần tiêu tan.
Cô nhanh chóng hạ hoả, mỳ đã nấu xong, An Sênh cắt rau xanh bỏ vào nồi, sau đó đậy nắp lại, lúc này mới quay đầu nhìn anh.
Cô há miệng thở dốc, vừa rồi mất khống chế nên cô có chút chột dạ, không biết phải giải thích như thế nào với anh.
Chỉ nói, “Em chỉ giỡn với anh thôi…”
Phí Hiên cũng chột dạ không kém, anh hắng giọng nói, “Anh cũng là…đùa giỡn thôi.”
An Sênh cười một cái, “Dọn chén đũa lên đi, mỳ đã xong rồi.”
Đợi đến lúc hai người ngồi vào bàn ăn mỳ, không khí xấu hổ kia cũng biến mất, khôi phục lại khung cảnh bình thản cùng ngọt ngào.
An Sênh ăn no, buông chén xuống, nhìn Phí Hiên còn đang húp nước mỳ, “Trong nước đều là mỡ, anh không sợ béo phì sao?”
“Anh ăn như thế nào cũng không béo.” Anh dùng một giọng điệu bình thường, nhưng lời nói ra lại làm cho người khác ghen tị không thôi.
An Sênh hừ một tiếng, “Lúc tuổi còn trẻ là một người ăn không mập, đến lúc kết hôn sẽ đột nhiên béo phì!”
Phí Hiên chấn động, mắt nhìn cô, miệng vẫn húp nước mỳ, “Em không cần lo lắng, anh sẽ không béo, mỗi ngày vào buổi tối anh sẽ chăm chỉ cần cù vận động.”
An Sênh bị sặc nước bọt của chính mình, “Phí lưu manh!”
Anh cười ha ha, “Em cũng sẽ không béo, yên tâm đi, anh sẽ dẫn em cùng nhau vận động.”
An Sênh đỏ mặt, ngắt anh một cái. Phí Hiên không đau không ngứa, kéo cô ngồi trên đùi, húp cạn chén mỳ.
Hai người ăn xong bữa khuya, lại chạy đi đánh răng, An Sênh tâm phiền, vừa đánh răng vừa nói, “Về sau bữa ăn khuya như thế này nên bỏ đi.”
Phí Hiên gật đầu, miệng đầy bọt hàm hồ nói, “Về sau ban đêm có hoạt động…không còn thời gian để ăn…”
An Sênh bĩu môi muốn đem kem đánh răng phun về phía Phí Hiên. Anh vội vàng làm động tác xin tha thứ, nói “Không có gì, không có gì..anh không nói.”
Rửa mặt xong, nặng nề bò về giường, ăn uống no đủ, thời gian cũng đã khuya lắm rồi, hai người ôm nhau rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày thứ hai, theo lẽ thường An Sênh ra ngoài tìm việc. Phí Hiên đi làm, chẳng qua kết quả ngày thứ hai vẫn như trước khiến người khác thực uể oải.
Ngày thứ ba…
Ngày thứ tư…
Liên tục hơn mười ngày, An Sênh thực sự hoài nghi cuộc sống. Cô cảm thấy nhất định là hệ thống đang quấy nhiễu cô, bởi vì cô hỏi những người chủ đó, cho dù là ngay từ đầu đã nhận cô vào làm, còn chưa đợi cô thay xong đồng phục làm việc thì đã có người chạy đến nói cho cô biết là không cần làm nữa.
Vào buổi sáng, tinh thần An Sênh rất uể oải, đề ra không đứng dậy, đống tiền lẻ cũng sắp hết. Lúc sắp đi làm, Phí Hiên ôm hôn nhỏ giọng an ủi cô một hồi lâu, để lại cho cô mấy tờ tiền đỏ, nói với cô là không tìm được việc cũng không sao, anh nuôi cô.
An Sênh ngồi trên sofa, nhìn mấy tờ tiền đỏ trước mặt, trong lòng vừa uể oải vừa mềm lại. Phí Hiên càng ngày càng ôn nhu, ôn nhu đến mức làm cô chết chìm trong đó.
An Sênh thật sự không muốn làm một người vô dụng “bị” người khác nuôi, nhưng đối với Phí Hiên, nội tâm An Sênh hết sức kiên định, anh cho cô cảm giác đặc biệt tin cậy.
Nhưng không biết gần đây bị cái gì, có lẽ do những giấc mơ kia, hơn nữa hệ thống còn là một tiểu yêu tinh rất thông minh, đều có liên quan đến một ít chuyện xảy ra vào ban ngày.
Cảm giác này quá mức chân thật, đến nỗi gần đây cô không thể khống chế được bản thân hai lần. Tuy rằng Phí Hiên chỉ là an ủi cô, cô không có biểu hiện bài xích, nhưng trong lòng An Sênh cảm thấy không dễ chịu.
Nhớ tới chuyện này, cô che mặt chà xát, không phải cô đột nhiên bật khóc như vậy, chỉ là đột nhiên mất khống chế, đây chính là biểu hiện của bệnh tâm thần, khóc vì cái gì, mất khống chế vì cái gì, cô không giải thích được.
Tuy rằng anh không có biểu hiện cái gì, nhưng nếu xảy ra vài lần nữa, anh có thể hay không nhận ra cô không bình thường?
An Sênh ưu sầu nằm trên ghế sofa, nằm đến 10 giờ, không ôm hy vọng gì nữa, mặc xong quần áo, cầm vài tờ tiền Phí Hiên để lại, tiếp tục ra ngoài tìm việc.
Mấy ngày nay cảm xúc của cô phi thường suy sụp, chỉ có gặp Phí Hiên mới miễn cưỡng vui vẻ. Nếu Phí Hiên không ở bên cạnh, cô đi ngang qua một chiếc xe, lơ đãng nhìn vào cửa kính, thấy bộ dáng mình trong đó nhất thời bị hoảng sợ.
Bộ dáng giống như chịu tang, tóc dài ra không ít, bị gió thổi lộn xộn. Đừng nói nhận vào làm, vừa bước vào cửa thì người ta đã muốn đuổi, ai sẽ nhận cô chứ?
Cuối cùng An Sênh cũng không đi tìm việc, mà tới một tiệm cắt tóc, tạo hình, cuối cùng nhìn mọi thứ ổn thoả, trở về hình dạng con người.
Nhìn vào gương cười cười, lúc trả tiền An Sênh cảm thấy đau lòng không thôi. Nhưng thay đổi luôn luôn tốt, bởi vì hôm nay không những cô tìm được việc làm mà còn có cơ hội học tập thêm!
Theo thông tin quảng cáo, cô vô tình ngồi xe đến Thành Nam, lúc đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt Phí Hiên vẫn thường mua, phát hiện phía trên dán một tờ quảng cáo cần học viên.
Bởi vì bánh ở đây ăn đặc biệt ngon, An Sênh nhìn nhiều hơn hai lần, sau đó cũng không hy vọng gì nhiều, đi vào cẩn thận hỏi.
Tiền lương học viên rất thấp, một tháng không đến 600 tệ, nhưng cửa hàng này cả thành phố chỉ có một, còn có cơ hội xuất ngoại học tập. Nếu được làm học viên ký hợp đồng với họ, sau này học xong, tiền lương làm bánh là con số trước kia cô không hề dám nghĩ tới.
Hơn nữa thời gian làm việc của học viên rất tự do, chỉ cần theo người hướng dẫn, cũng không cần vất vả. An Sênh thêm Wechat của giáo viên, sau đó quan sát cửa hàng một lần, lúc này mới cầm bánh ngọt chủ cửa hàng tặng đi ra ngoài.
Chủ cửa hàng muốn cô đợi hai ngày vì giáo viên hướng dẫn cô đã xuất ngoại dự thi và thời gian chi tiết cũng cần bàn bạc lại.
Sau khi ra ngoài, tâm tình cuối cùng cũng tung tăng như làn váy nhỏ cô mặc hôm nay, lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Phí Hiên.
Sênh Sênh không thôi: [Bánh ngọt này tối mang về cho anh ăn.]
Hiên Hiên không chỉ: [Đặc biệt mua cho anh sao?]
Sau khi gửi tin nhắn, thần sắc Phí Hiên hơi trầm xuống. Bất quá An Sênh chỉ đổi kiểu tóc, đám người anh cho theo dõi cô liền mất dấu.
Đợi đến lúc tìm được người, An Sênh đã ở trong tiệm bánh ngọt rất lâu.
Sênh Sênh không thôi: [Không phải, là chủ tiệm bánh tặng, có khả năng em sẽ nhận giáo viên đó!]
Hiên Hiên không chỉ: [Nhận giáo viên làm gì?]
-Hết chương 41.3-
Cảm ơn mụi người rất nhèo nè~
Tương tác và tym bài để ủng hộ Nhà Hươu nhé 3
Mừng 1,000 followww
Chương 41.4:
Editor: Endy
Sênh Sênh không thôi: [Không phải, là chủ tiệm bánh tặng, có khả năng em sẽ nhận giáo viên đó!]
Hiên Hiên không chỉ: [Nhận giáo viên làm gì?]
Phí Hiên lướt những tấm hình chụp An Sênh đi trên đường phố, nhìn khoé miệng tràn đầy ý cười của cô, sắc mặt càng ngày càng âm trầm. Mấy ngày nay, anh phát hiện An Sênh đã không còn hăng hái tìm việc nữa, mỗi ngày đều trở về sớm.
Phí Hiên không biết tại sao An Sênh không nghi ngờ việc cô mãi không tìm được việc làm. Anh đã chuẩn bị sẵn các lý do, nếu cô hỏi, anh có thể thuận lợi hù doạ cô một chút, chỉ cần tiếp tục thêm vài ngày nữa, anh tin rằng cô sẽ bỏ cuộc.
Mấy ngày nay Phí Hiên tận lực dành thời gian bồi An Sênh, anh đặc biệt thích loại cảm giác này, cảm nhận cô từng chút một hoàn toàn thuộc về anh.
Thế nhưng đám người ngu ngốc kia lại không trông coi cô cẩn thận, để cô sắp bái sư?
Sắc mặt Phí Hiên có chút lạnh, nhất là An Sênh không biết vì cái gì còn chưa trả lời tin nhắn của anh.
Đợi trong chốc lát, ảnh chụp được gửi qua, phát hiện An Sênh đi vào khu vui chơi.
An Sênh vào đây cũng không có ý gì, chỉ là tâm tình tốt, không biết như thế nào lại quẹo vào khu vui chơi phía trước.
Mà việc làm cô vui mừng hơn là phát hiện có thông báo tuyển dụng.
Chủ cửa hàng bánh ngọt nói, làm học viên thời gian tương đối tự do, tiền lương cũng rất thấp, An Sênh vốn định học, nhưng nếu có thể làm thêm một công việc khác, cô có thể kiếm thêm một ít tiền, không cần ngồi xổm trong nhà suy nghĩ miên man, khó chịu chờ Phí Hiên về nhà.
An Sênh cầm tờ quảng cáo tuyển dụng đi hỏi, cũng không hy vọng có thể thành công. Công việc cũng rất đơn giản, mặc trang phục gấu bông, đến một địa điểm để chụp hình với một nhóm người.
An Sênh thực thích công việc này, hơn nữa hiện tại đã gần vào thu, thời tiết không còn nóng, đứng một vài tư thế cũng xem như thoải mái, tính tiền theo giờ.
Bây giờ đã là buổi chiều, An Sênh chưa về nhà, gửi hộp bánh ngọt ở quầy giữ đồ, sau đó đi làm việc.
Phí Hiên nhận được ảnh chụp, tức giận đến run cả người. Cô không thể thành thành thật thật ở nhà chờ anh sao?
Mà nhất định phải ra ngoài chịu tội như thế!
Mà người Phí Hiên tìm để phá hư công việc của An Sênh, tiến vào khu vui chơi thương lượng trong chốc lát, kết quả người quản lý là một người rối loạn IQ nhẹ.
Hắn chỉ hiểu được một chút giao tiếp, có người tới chơi thì lấy tiền, thuê người bán thì trả tiền. Về phần thu bao nhiêu, trong nhà sẽ có người dạy hắn.
Nhưng người trước mặt nói cho hắn tiền, yêu cầu đuổi việc một nhân viên nào đó, với hắn mà nói chính là không thể hiểu được.
Cho nên cuối cùng, đám người Phí Hiên thuê không thể thành công, còn bị người quản lý tìm bảo vệ đuổi ra ngoài.
Cả một buổi chiều, Phí Hiên như một thùng đựng đầy thuốc súng, có thể nổ bất cứ lúc nào. Anh cho người tìm hiểu một chút, kia là khu vui chơi tư nhân, là của một người đàn ông lớn tuổi hơn Phí La Minh, ông ta xây dựng khu vui chơi này cho đứa con có vấn đề.
Người đàn ông này trong giới nổi tiếng cương trực công chính, là một quân nhân xuất ngũ, có một đứa con trai đầu óc không được bình thường, vợ mất sớm, trong mắt không chứa nổi một hạt cát. Quan hệ với bên chính phủ rất rộng, nhưng không dễ dàng chiếm được tiện nghi.
Loại này Phí Hiên không thể trêu vào, còn đứa con trai có vấn đề kia không thể trao đổi được. Phí Hiên cũng không thể sử dụng phương thức tính kế vào bạn gái mình được, anh chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nghĩ biện pháp xuống tay ở chỗ khác.
An Sênh kiếm tiền thành nghiện, vừa xong việc trời đã tối khuya, trên đường về gửi cho Phí Hiên một tin nhắn, bảo anh ăn cơm trước, không cần chờ cô. Cô đang tính toán trong lòng về tiền lương--- được 30 tệ một giờ.
Từ 3h chiều đến 10h tối, xe Phí Hiên đậu bên ngoài khu vui chơi hơn 3 tiếng, An Sênh gửi cho anh một tin nhắn, bảo anh về trước.
Anh không thể nhịn được nữa, xông vào tìm An Sênh, kết quả đêm hôm khuya khoắt, bên trong này vẫn còn người vui chơi.
Nhìn An Sênh mặc bộ đồ gấu bông, đang làm những động tác ngu ngốc kia, Phí Hiên hận không thể tiến lên, lập tức trói cô trở về.
An Sênh đứng ở quầy gà rán, mặc một bộ đồ gà chiên màu vàng óng ánh, đợi một nhóm người trẻ đi rồi, lấy đầu gà gấu bông ra khỏi đầu, nhìn thấy Phí Hiên đứng đằng kia, cả người vui mừng nhảy dựng lên.
Cô chạy như bay tới, nhưng bởi vì trang phục quá cồng kềnh, còn lảo đảo một chút, kết quả đụng vào người Phí Hiên. Cô bật người lại được, nhưng anh trực tiếp bị đụng ngã.
Anh đứng lên, sắc mặt đã không nhịn được nữa, gân xanh trên trán đều nổi lên, sắc mặt âm trầm doạ người.
Mở miệng chính là, “Anh đã đợi em vài giờ, đêm đã khuya mà em còn chưa về nhà, rốt cuộc là muốn làm cái gì?”
An Sênh mặc bộ đồ đó nửa ngày, một thân đầy mồ hôi, mùi hương có chút không tốt, nhưng ánh mắt nhìn Phí Hiên hết sức vui vẻ sáng ngời. Cô cho rằng Phí Hiên bị cô đụng ngã sấp xuống nên mới tức giận, nhanh chóng phủi bụi trên quần áo anh, sau đó một thân mùi mồ hôi chua lét ôm cổ anh rồi hôn một cái.
Phí Hiên hoàn toàn bùng nổ, ném cái đầu gà của An Sênh ra thật xa, “Hiện tại cởϊ qυầи áo theo anh về nhà, bằng không đêm nay bắt đầu…”
“Em gái, kết thúc công việc thì lại đây nhận tiền!”
“A! Tới đây!” An Sênh đáp ứng, quay đầu giang “đôi cánh gà” của mình ra, ôm Phí Hiên vào trong lòng, qua loa vỗ hai cái, “Ai nha, đừng nóng giận, đừng nóng giận, em xong việc rồi đây, anh chờ một chút!”
Sau khi nói xong, quay đầu chạy, nửa đường còn ôm lấy cái đầu gà, nhìn hai cái chân gà kia, hình ảnh muốn bao nhiêu buồn cười liền có bấy nhiêu, đem sự tức giận của Phí Hiên thiếu chút nữa thổ huyết thổi bay.
An Sênh lĩnh tiền, ước chừng hơn 200 tệ, cô không biết người này là con của ông chủ, không có tiền lẻ, cô còn phi thường tốt bụng nói chuyện phất phất tay, “Ngày mai cùng nhau tính, ngày mai cùng nhau tính!”
Lấy bánh ngọt từ quầy gửi đồ, An Sênh nhìn thoáng qua khu vui chơi, do dự một chút mới hỏi người quản lý, “Cho tôi hỏi thời gian làm việc đến mấy giờ vậy?”
“12h, nhưng quán gà chiên chỉ bán đến 10h, cô có thể tan việc.” người quản lý nghiêm túc nói.
“Nếu tôi trả tiền, có thể mở cửa vòng đu quay không?” An Sênh tràn ngập chờ mong hỏi.
“50 tệ một lần.” Người quản lý trả lời.
An Sênh gật đầu, cười nói, “Tôi có thể mang theo một người chứ?”
“Không thể vượt quá 4 người.”
“Được, cảm ơn!”
Người quản lý lại thò tay, “50 tệ một lần, cảm ơn.”
An Sênh: “…”
An Sênh đưa cho anh ta 50 tệ, rõ ràng nhìn thấy trong ngăn kéo có tiền lẻ, lại phát hiện ông chủ đưa hắn 50 tệ.
Nhịn không được hỏi, “Không phải anh còn nợ tôi 10 tệ sao?”
“Cô bảo ngày mai tính.” Người quản lý vẻ mặt nghiêm túc nói.
Công việc này cũng dễ làm, lại gần vị trí tiệm bánh, An Sênh nín thở gật đầu, “Ngày mai cùng nhau tính.”
Sau khi nói xong, đem bộ đồ gà chiên cởi ra, sau đó mang theo hộp bánh ngọt, chạy vội về phía Phí Hiên.
Phí Hiên đứng tại chỗ như sắp bị đốt thành tro, thấy cô chạy lại, sắc mặt căng thẳng, vươn tay về phía cô. Mặc dù anh tức giận, nhưng vẫn sợ cô chạy bị ngã.
Kết quả An Sênh bắt lấy tay anh, không phải đi về phía cổng khu vui chơi, mà một đường sống chết kéo anh đi xuyên qua con đường đầy ánh đèn, dẫn anh tới trước một đu quay.
Sau đó chạy lại nói chuyện với nhân viên điều hành du quay, lại mặc kệ Phí Hiên nói cái gì, trực tiếp kéo anh đi vào trong đu quay.
Phí Hiên gần như bùng nổ cảm xúc, lúc chuẩn bị phun trào thì bị chặn lại không một kẽ hở.
Anh nhìn An Sênh dán lên người, mắt cười cong thành nửa vầng trăng, tiếng cười của cô làm càn, dán lên ngực anh truyền đến từng trận chấn động, dập tắt hoả khí của Phí Hiên lặng yên không một tiếng động.
“Nói chuyện đi, bạn học nhỏ?” An Sênh chọc chọc xương sườn Phí Hiên, “Sống ở đây được nhiều lợi ích lắm đó, không những không cần trả tiền thuê nhà mà tỷ tỷ xinh đẹp thiện tâm đây còn nộp tiền lương mỗi tháng, chơi game cùng cậu.”
Phí Hiên không lên tiếng, cô mời anh ở chung, việc này anh chưa từng nghĩ đến. Tựa như việc cô đồng ý ở bên anh, đều là những việc ngoài ý muốn.
Anh luôn không đoán được An Sênh, nhìn qua bộ dáng nhỏ nhắn, thế nào cũng không giống kiểu cường ngạnh. Trước lúc mối quan hệ của hai người trở nên tốt hơn, Phí Hiên cảm thấy cô trời sinh lạnh nhạt, “tát nước không lọt, sét đánh không ngân”.
Nhưng một khi cô mở rộng lòng, cũng không giống với suy nghĩ của anh. Mặc dù ở bên nhau thời gian không dài, nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy cô ngó lơ mối quan hệ giữa hai người.
Không những vậy, cô còn rất hào phóng tích cực đáp lại tình cảm của anh, những lúc anh quá phận cũng rất dễ tính, rất nhanh liền tha thứ.
Cô sẽ không để Phí Hiên cảm thấy mối quan hệ của hai người chỉ có một người nỗ lực, không chạm vào điểm mấu chốt, có thể thương lượng liền dung túng, không thể thương lượng thì làm thế nào cũng vô dụng.
Mỗi ngày ở cùng với cô đều hết sức mới mẻ, thậm chí anh còn nghĩ, nếu An Sênh cứ như vậy, anh sẽ cắn răng chịu đựng những ý tưởng âm u của mình, hai người có phải hay không sẽ đi đến hôn nhân, đến một ngày nào đó, anh sẽ khiến cô sinh con, đến lúc đó có thể danh chính ngôn thuận ép cô ở nhà. Như vậy, An Sênh sẽ vĩnh viễn thuộc về anh.
Phí Hiên xem xét nét mặt An Sênh, cúi đầu hôn lên cánh môi xinh đẹp, thấp giọng nói, “Em cảm thấy có thể, nhưng bây giờ tuổi còn nhỏ, không dám ngủ trong phòng một mình, chị gái có thể chia một nửa giường cho em không?”
(Ở đây Phí Hiên đang đóng vai “bạn học nam nhỏ” theo lời An Sênh nên mình sẽ để xưng hô chị-em nhé)
“Được một tấc lại muốn tiến một thước!” An Sênh biết Phí Hiên chính là một cẩu tử, chỉ cần có một khe hở liền vọt lên.
“Chị gái không chịu thiệt đâu.” Phí Hiên nói, “Em thân cao chân dài bao ấm giường, còn dậy sớm, làm việc nhà.” Anh nói, kéo bàn tay đang lôi kéo vạt áo sơ mi, ấn lên thắt lưng anh, “Còn có thể cho chị sờ eo, có được hay không?”
“Phi!” An Sênh không khách khí bóp mấy cái, ngoài miệng nói anh là ông già xấu tính, trên thực tế cả người đều tiến vào ngực anh.
Phí Hiên ôm An Sênh, hai người đứng ở bên cửa sổ, lung lay thoáng động, hồi lâu cũng không buông ra, nội tâm tràn đầy vui sướng.
Hiệu suất Phí Hiên đặc biệt cao, nhanh chóng trở về nhà thu dọn đồ đạc, lúc dọn đồ ra vừa đến lúc giờ cơm chiều, Phí Hiên xách vali từ trên lầu đi xuống, tuỳ tiện thông báo một tiếng với Phí La Minh đang ăn cơm, anh muốn ra ở riêng.
Sau đó một bàn đệ đệ muội muội đồng loạt đứng lên, quay đầu nhìn Phí Hiên, có một đứa nhóc mới hơn bảy tuổi trực tiếp khóc, ném bát cơm, chạy tới ôm đùi Phí Hiên, miệng mếu máo nói không rõ.
“Ba ba! Ô oa oa…người đừng đi---“
Toàn bộ phòng khách im lặng, mỗi người một thần sắc, lớn một chút còn có thể che giấu, vài đôi tuổi không khống chế được lộ ra kinh hãi. Đứa nhỏ này đã nói ra suy nghĩ chung mọi người, Phí Hiên đích thực là ba ba, người nuôi bọn họ.
“Vì sao lại muốn chuyển ra ngoài?” Phí La Minh nhìn qua, rốt cuộc cũng buông bát cơm trong tay, hỏi “Bạn gái kia của con, là chuyển ra ở cùng con bé sao?”
“Đúng vậy.” Phí Hiên nói.
Phí La Minh đương nhiên biết động thái của anh, không hiểu nói, “Con cùng nó nói chuyện yêu đương, có nhất thiết phải chuyển ra ngoài?”
Phí Hiên mím môi không nói lời nào, ông còn nói, “Thật là…sớm muộn gì không về nhà, không thì trực tiếp mang về đi.”
Những lời này giống một cây dao, thẳng tắp cắm vào tim Phí Hiên. Phí La Minh luôn biết anh không được bình thường, biết hiện tại anh đang áp chế tính tình của mình, căn bản không thể thoả mãn, giống như những món đồ chơi trước kia, muốn biến thành sở hữu của riêng mình một cách triệt để.
Anh cảm thấy như vậy vô cùng tốt. Phí La Minh không làm tốt trách nhiệm người làm cha của ông, Phí Hiên cũng không cần ông quản, nhưng giờ phút này, lần đầu tiên anh nổi lên tâm lý phản nghịch, nhất là khi nghe Phí La Minh nói anh như vậy, thậm chí có chút oán độc chậm rãi bò lên.
Nếu là lúc trước khi anh còn nhỏ, phát hiện anh có điểm không thích hợp, Phí La Minh sẽ giống những người cha bình thường khác dạy dỗ anh thì có lẽ anh đã không biến thành bộ dạng như bây giờ…
Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện, đứa bé đang ôm đùi Phí Hiên không được anh đáp lại, tiếng khóc tê tâm liệt phế càng to hơn.
Nước mắt nước mũi đều lau hết lên ống quần anh, Phí Hiên cũng không nhúc nhích. Đột nhiên anh thanh tỉnh lại, nhìn thần sắc khác nhau của mọi người trong phòng, cười khẽ một tiếng.
Anh thật không nên chờ mong cái gì ở Phí La Minh, nếu ông là một người cha bình thường, một phòng đầy người như vậy cũng không xuất hiện, nếu anh không hận người anh hận nhất, hẳn anh cũng không phải bộ dáng như bây giờ, nhưng như vậy cũng không phải anh.
Phí Hiên thả lỏng mím môi, nói “Tôi mang cô ấy về làm cái gì? Nhìn một đám em trai em gái kêu tôi bằng ba ba?”
Phí Hiên không nhìn biểu tình của Phí La Minh, sờ sờ đầu đứa nhỏ đang ôm đùi anh rồi đẩy ra, “Nói bao nhiều lần rồi, anh là ca ca của em, không phải ba ba.”
Phí Hiên nói, “Đừng có gọi sai.”
Sau khi nói xong cũng không nhìn đám người trong phòng, xách vali, xoay người bỏ đi.
Phía sau tiểu gia hoả muốn đuổi theo, còn nhất quyết không tha kêu ba ba, không biết bị ai chặn ngang ôm lấy, tiếng khóc nhỏ dần, tội nghiệp nhìn bóng dáng Phí Hiên.
Phí Hiên không chút mềm lòng, người trong phòng này, hẳn là anh phải hận, sự tồn tại của bọn họ đều không đáng giá đối với mẹ anh.
Nhưng hận cũng có nhiều mức độ, bị năm tháng cọ rửa, sau này muốn duy trì hận ý lúc đó cũng không còn khí lực.
Mặc dù hận ý không còn như xưa nhưng không có nghĩa là anh có tình cảm với cái gia đình kỳ dị này. Từ trước tới nay, Phí Hiên chưa từng nghĩ sẽ chuyển ra ngoài ở, nhưng hôm nay lại vì một câu của An Sênh làm dao động. Lúc này anh mới phát hiện, không phải anh không nghĩ đến việc trốn thoát, chỉ là đã đau đến chết lặng, mà không phải mất đi tri giác.
So với Phí gia, chỗ ở của An Sênh đích thực là phòng thuê xóm nghèo, nhưng khoé miệng anh vẫn mỉm cười, loại cảm giác rốt cuộc cũng tránh thoát vũng bùn làm anh cảm anh nhẹ như yến, lập tức muốn bay đi ngay.
An Sênh ở phòng chờ Phí Hiên, sắc trời đã tối, tiếng gõ cửa và tiếng di động đồng thời vang lên, cô nhanh chóng nhìn lướt qua màn hình, chỉ nhìn hai chữ “đến”*, cơ hồ cô chạy nhanh ra mở cửa.
*Chữ “đến” trong tiếng Trung là 到了,gồm hai chữ.
Phí Hiên đứng ở cửa, xách vali, cười như vầng thái dương, giống một ngọn lửa bao vây An Sênh, đem vali ném vào phòng, ôm lấy An Sênh, nhấc chân đóng cửa.
An Sênh một đường bị anh đẩy, ấn trên ghế sofa, ai ai hai tiếng, bị anh áp chế hôn đến.
Cô ôm cổ anh nhiệt tình đáp lại, đợi đến lúc hai người tách ra, Phí Hiên chôn đầu ở hõm vai An Sênh, ngón tay luồn vào tóc cô, từ từ vuốt nhẹ.
“Ai..em hỏi anh một vấn đề.” An Sênh nói, “Anh dùng chân đóng cửa, chiêu này là học từ ai? Cửa xe cũng có thể đóng, cửa phòng cũng có thể đóng.”
Phí Hiên đáp, “Trời sinh đã vậy.”
“Ngạo mạn.”
Phí Hiên ngẩng đầu, dùng miệng miêu tả khuôn mặt An Sênh, bàn tay không thành thật theo cằm cô đi xuống. An Sênh muốn chặn lại, nhưng chống lại ánh mắt anh, cô cũng không nâng tay gạt đi.
Một hồi lâu sau, toàn thân An Sênh nổi một tầng da gà, đẩy Phí Hiên, “Được rồi, anh mau đi sửa sang hành lý đi.”
“Không vội.” Phí Hiên nói, “Không có gì nhiều.”
“Ai u…” An Sênh nở nụ cười, ôm lấy cổ hôn hôn anh, “Không còn sớm nữa, rửa mặt đi ngủ.”
-Hết chương 41.1-
Mụi người nhớ tym bài cho mình nè
Cảm ơn mụi người ủng hộ 3
Có ai cú đêm không nhỉ? ^^
Chương 41.2:
Editor: Endy.
“Ai u…” An Sênh nở nụ cười, ôm lấy cổ hôn hôn anh, “Không còn sớm nữa, rửa mặt đi ngủ.”
Phí Hiên gian nan ép sự hưng phấn xuống. Buổi tối anh đưa ra đề nghị tắm chung, bị An Sênh ném cho một ánh mắt săc lẹm. Cô vào tắm trước, vào chưa được bao lâu, cửa phòng tắm liền vang lên tiếng gõ cửa.
Phí Hiên nói, “Tại sao ấm điện không sáng đèn, em mau nhìn xem.”
An Sênh cúi xuống, “Sao lại thế được, em mới mua mà.” Cô muốn xông ra, nói “Chờ em ra ngoài xem.”
Phí Hiên đứng trước cửa nheo mắt, nhìn bóng người di chuyển trên cửa kính mờ.
Anh đặt ấm điện về vị trí cũ, không lâu lắm, anh tắt âm thanh TV, lại hô lên “TV sao lại không có sóng!”
An Sênh nghi ngờ nói, “Không thể nào, vẫn chưa tới hạn cuối năm mà…Ai nha, anh cứ ngồi chơi game trước, chờ em tắm xong sẽ ra xem sao.”
Phí Hiên cởϊ áσ, quấn một cái khăn tắm quanh hông, bên trong không mặc gì, lộ ra đôi chân dài có thể áp đảo bạn trai cô bé cùng phòng bất cứ lúc nào, mang dép lê đi lại trong phòng, suy nghĩ lý do gì để lừa An Sênh mở cửa.
Quả thật Phí Hiên giống như những lời An Sênh nói, chỉ cần phát hiện cô mềm lòng một chút sẽ lập tức tiến công.
An Sênh mời anh ở cùng, đáp ứng chia cho anh một nửa giường, Phí Hiên cảm thấy đây chính là sự khởi đầu để “mềm hoá” An Sênh. Anh chủ động, lại chủ động, không thể ăn được nhưng cắn hai cái cũng không xem như quá phận.
Anh đi hai vòng trong phòng, nhìn di động trên bàn, đột nhiên nảy ra ý tưởng, chậm rãi cười rộ lên, cái đuôi ác ma lắc lư, mở tiếng chuông di động của cô.
Sau đó thật tự nhiên tự biên tự diễn, “Đúng vậy, là tìm An Sênh sao? Được được, ban ngày cô ấy có đi tìm việc…”
Tiếp theo chính là một trận tiếng bước chân chạy về phía nhà tắm. Phí Hiên cầm điện thoại trực tiếp thả trên ngăn tủ, tay không gõ cửa, “Sênh Sênh, Sênh Sênh, nhanh, có người gọi điện thoại cho em..”
An Sênh nghe được tiếng chuông di động, chẳng qua cô không nghĩ đó là cuộc gọi từ chỗ xin việc, chỉ nghĩ là ba mẹ gọi hỏi thăm. Nghe tiếng Phí Hiên nhận điện thoại, thầm cười muốn nghe xem anh nói như thế nào thì nghe anh nói đến việc nhận lời xin việc.
Chuyện này rất quan trọng, suy nghĩ nhanh chóng, sau đó dùng khăn tắm qua loa quấn quanh người, lau khô tay, mở ra một khe hở, vươn tay, “Đưa cho em.”
Sau đó tới tay cô không phải là di động, mà là móng vuốt nóng hầm hập của Phí Hiên.
Dẫn sói vào nhà, ngay cả bài hát của thỏ con ngoan ngoãn cũng vô dụng.
An Sênh vừa thấy tay anh liền biết bản thân bị lừa, dùng một chút lực, chết tử tế cũng không xong, khăn tắm trên người rơi xuống đất.
Thầm chửi cái khăn tắm một tiếng, cô ngồi xổm xuống nhặt lên, Phí Hiên nhân cơ hội tiến vào.
Chuyện tiếp theo không cần nghĩ cũng biết, lúc này không có tác dụng của nước hoa, toàn bộ quá trình An Sênh đều tỉnh táo. Phí Hiên khốn kiếp, bá đạo, anh làm càn suиɠ sướиɠ, còn có anh kêu tên cô bằng ngữ điệu trầm thấp.
Lúc sau Phí Hiên tắm cho hai người, An Sênh lười biếng dựa vào anh, dù sao cũng đã bị anh khi dễ.
Anh vẫn luôn cười, trên mặt đều là ngọt ngào, cái loại thoạt nhìn khiến cho người khác cảm thấy khó xử.
An Sênh thấy anh cao hứng như vậy, môi động vài lần nhưng cũng không nói ra lời anh gạt người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa rồi nghe Phí Hiên nói có chỗ tuyển dụng gọi, An Sênh rất vui mừng, kết quả là không vui được bao lâu, hiện tại có chút mất mác.
Nhưng rất nhanh Phí Hiên đã bổ sung chỗ mất mác đó, hai người rửa mặt xong xuôi, sấy tóc cho nhau mới leo lên giường.
Anh nằm một lát, đẩy đẩy An Sênh, “Em có đói bụng không? Anh có chút đói bụng…”
Phí Hiên nói, “Anh muốn ăn mỳ em nấu, nấu cho anh một bát đi.”
An Sênh nheo mắt lại, nhìn anh trong chốc lát, nhớ đến lời cô bé cùng phòng. Hai người sinh hoạt chung sẽ rất dễ dàng nhìn ra bộ mặt thật của người đàn ông đó, đại đa số đàn ông lúc theo đuổi thì ân cần, sau khi có được liền lộ ra bản tính.
An Sênh tựa vào giường, “Em cũng đói bụng, nhưng em không muốn nấu.”
Cầm di động nhìn thoáng qua thời gian, nói với Phí Hiên, “Em muốn ăn đồ nướng, hay là anh đi mua cho em một phần được không?”
Một chút chần chừ cũng không có, Phí Hiên vén chăn đứng dậy, đi đến ngăn tủ bên cạnh, vừa lấy quần áo mặc vừa hỏi cô, “Heo, bò, dê, em muốn thịt nào? Anh nhớ em thích ăn bò tơ, nhộng tằm và gân bò đúng không?”
An Sênh sửng sốt một chút hỏi anh, “Anh làm cái gì?”
Phí Hiên đã mặc áo xong, đang lấy quần dài mặc vào, “Không phải em nói muốn ăn đồ nướng sao? Chỗ đó cũng không xa, lúc này khẳng định vẫn còn mở cửa, anh lái xe đi rất nhanh sẽ về.”
An Sênh không thể nói rõ tư vị trong lòng, nhìn Phí Hiên mặc quần áo xong xuôi, lấy chìa khoá xe, đến bên giường hôn cô một cái.
“Cũng không xa, anh đi 20 phút rồi về.” Phí Hiên nói, “Em có muốn theo anh không?”
An Sênh không lên tiếng, anh còn nói, “Anh đã kiểm tra qua cửa sổ, em ở lại phòng cũng không sao. Anh chưa gửi tin nhắn, em không được mở cửa. Có sợ không?”
An Sênh lại không có tiền đồ, mắt đỏ lên, nhưng rất nhanh cô đã áp xuống. Anh đã mặc quần áo xong, đi tới cửa, cô mới từ trên giường nhảy xuống, chân trần bổ nhào lên lưng Phí Hiên.
“Anh không cần đi, em không muốn ăn đồ nướng nữa. Bây giờ em đi nấu mỳ, hai người chúng ta cùng ăn…”
Phí Hiên nghi hoặc nhìn cô, “Không phiền đâu. Nếu em không dám ở phòng…” anh cười cười, “Bằng không anh dùng chăn trùm lại, em cũng không cần mặc quần áo, nhét ở trong xe, chúng ta cùng đi?”
An Sênh lắc đầu, chịu đựng chóp mũi chua xót, “Thật em không muốn ăn, anh không cần đi, tối khuya như vậy ép buộc cái gì…”
“Em nấu mỳ, không còn trứng gà nhưng có rau xanh.” An Sênh đẩy Phí Hiên, “Anh nhanh đi thay đồ đi.”
Nói xong rồi đi về phía phòng bếp, Phí Hiên đi sau lưng cô, đứng tại cửa phòng bếp trong chốc lát mới phản ứng được, nghiêng đầu hỏi An Sênh, “Em có phải đang đùa giỡn anh không?”
Giọng điệu của anh không chút tức giận, ngược lại mang theo ý tứ làm nũng, đem những lời ban ngày của An Sênh trả cho cô, “Em…cái bà cụ xấu tính này…”
An Sênh vẫn chịu đựng nén nước mắt, cứ như vậy bị Phí Hiên ép chảy ra ngoài. Cô chảy hai hàng lệ, quay đầu, làm Phí Hiên sợ tới mức không thốt nên lời.
“Làm sao lại khóc?” Phí Hiên vội vàng tiến lên, “Em muốn ăn đồ nướng, vậy chúng ta liền đi, em không cần uỷ khuất. Bây giờ em muốn ăn bánh ngọt Thành Nam, anh cũng sẽ tìm mọi cách để họ mở cửa, em đừng khóc nữa, bảo bối…”
Anh càng nói như vậy, An Sênh khóc càng dữ dội hơn, Phí Hiên lại hỏi, “Em có chỗ nào không thoải mái sao?Không thoải mái thì không nấu mỳ, không ăn, không ăn nữa.”
“Không phải không thoải mái.” An Sênh vừa khóc vừa nói.
“Vậy em đây là như thế nào?” Phí Hiên dở khóc dở cười, chỉ có thể liên tục lau nước mắt cho cô.
An Sênh khóc thút thít vài tiếng, miễn cưỡng dừng lại, quay đầu đi nấu mỳ, “Không có gì, không phải lần trước anh cũng thấy rồi sao? Sợ rồi à.”
Phí Hiên nở nụ cười, “Khóc hai lần có cái gì phải sợ? Anh chỉ sợ về sau em sợ anh…”
Câu sau anh nói rất nhỏ, An Sênh không nghe rõ, quay đầu hỏi , “Anh nói cái gì?”
Phí Hiên lắc lắc đầu, lấy gói mỳ khỏi tay cô, “Lần sau không mua những thứ này nữa, không có dinh dưỡng.”
An Sênh tiếp nhận, “Không phải anh muốn ăn?”
Anh hắc hắc cười, “Anh chỉ muốn ăn đồ em nấu, cái gì cũng được.”
An Sênh đun nước, quay đầu dùng ánh mắt dò xét nhìn anh, “Về sau không phải anh sẽ bảo em nấu cơm chứ?”
“Một ngày ba lần, bữa cơm đa dạng, cả ngày ở nhà chờ anh, lúc anh trở về liền quỳ ở cửa kêu một tiếng ông xã, anh đã về?”
Phí Hiên bị cô nói nghẹn một chút, trong mắt có chút chột dạ, những lời cô nói, trừ chi tiết quỳ xuống kêu ông xã, đều là những điều anh muốn.
Phí Hiên biết An Sênh đang nói đùa, thậm chí anh cảm giác được vừa rồi cô nói muốn ăn đồ nướng chỉ là đang thử anh. Anh trầm mặc một lát, cũng dùng giọng điệu đùa giỡn nói với cô.
“Không cần cả ngày nấu cơm, em muốn làm thì làm, không thích thì không làm, cũng không cần quỳ xuống kêu ông xã, em chỉ cần ở nhà chờ anh về là được.”
-Hết chương 41.2-
Mọi người reaction để mình post chương mới tiếp nhé 3
Mode*nhận động lực to lớn từ mụi người* is on
Chương mới lại lên sóng~
Chương 41.3:
Editor: Endy.
“Không cần cả ngày nấu cơm, em muốn làm thì làm, không thích thì không làm, cũng không cần quỳ xuống kêu ông xã, em chỉ cần ở nhà chờ anh về là được.”
Lúc này nước đã sôi, An Sênh quay đầu cho gói gia vị và mỳ vào, nói “Nghĩ hay đó, không bằng anh làm một chiếc vòng cổ buộc em lại nha.”
Nghĩ đến những hình ảnh trong giấc mơ lặp đi lặp lại kia, cảm xúc có phần tụt dốc.
Quay đầu nhìn về phía Phí Hiên, anh nheo mắt chờ cô trả lời, cùng hình ảnh trong mộng ôn nhu mà cười quỷ dị khác hoàn toàn, điều này làm cô cảm thấy an tâm.
Nhưng cô mới quay đầu lại, dùng đũa đảo mỳ, lại nghe anh nói, “Em thích vòng cổ màu nào? Màu bạch kim được không? Anh thấy da em rất trắng, mang màu đó nhất định rất hợp.”
Động tác An Sênh cứng đờ, một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân xông lên sống lưng, tay va phải nồi. Phí Hiên tiến lên nắm lấy tay cô.
“Có nóng không? Thất thần cái gì vậy?” mắt thấy ngón tay An Sênh theo đôi đũa trượt xuống, thiếu chút nữa rơi vào nồi nước đang sôi.
Mà hệ thống còn đúng lúc này quấy phá, cảnh sắc trước mặt cô thay đổi, biến thành cảnh tượng quen thuộc trong mơ. Phí Hiên trong tay cầm vòng cổ, cười hỏi cô, “Cái này rất hợp với da của em, nào tới đây mang vào.”
“Em cũng không phải chó, tại sao phải mang vòng cổ?!”
An Sênh kích động la lên, Phí Hiên cầm ngón tay cô kéo lại dưới vòi nước, nghe câu này của cô liền hoảng sợ.
Dưới giường nhà anh quả thật có rất nhiều vòng cổ, đủ loại, Phí Hiên thích nhất một cái vòng màu kim, là thời gian trước anh nhờ người mua trên đảo nhỏ, mới nhận được cách đây không lâu.
An Sênh la xong liền hồi thần, nhìn sắc mặt lo lắng của anh, còn có động tác xối nước vào tay cô, cũng làm cho cảm xúc phẫn nộ và sợ hãi của cô dần dần tiêu tan.
Cô nhanh chóng hạ hoả, mỳ đã nấu xong, An Sênh cắt rau xanh bỏ vào nồi, sau đó đậy nắp lại, lúc này mới quay đầu nhìn anh.
Cô há miệng thở dốc, vừa rồi mất khống chế nên cô có chút chột dạ, không biết phải giải thích như thế nào với anh.
Chỉ nói, “Em chỉ giỡn với anh thôi…”
Phí Hiên cũng chột dạ không kém, anh hắng giọng nói, “Anh cũng là…đùa giỡn thôi.”
An Sênh cười một cái, “Dọn chén đũa lên đi, mỳ đã xong rồi.”
Đợi đến lúc hai người ngồi vào bàn ăn mỳ, không khí xấu hổ kia cũng biến mất, khôi phục lại khung cảnh bình thản cùng ngọt ngào.
An Sênh ăn no, buông chén xuống, nhìn Phí Hiên còn đang húp nước mỳ, “Trong nước đều là mỡ, anh không sợ béo phì sao?”
“Anh ăn như thế nào cũng không béo.” Anh dùng một giọng điệu bình thường, nhưng lời nói ra lại làm cho người khác ghen tị không thôi.
An Sênh hừ một tiếng, “Lúc tuổi còn trẻ là một người ăn không mập, đến lúc kết hôn sẽ đột nhiên béo phì!”
Phí Hiên chấn động, mắt nhìn cô, miệng vẫn húp nước mỳ, “Em không cần lo lắng, anh sẽ không béo, mỗi ngày vào buổi tối anh sẽ chăm chỉ cần cù vận động.”
An Sênh bị sặc nước bọt của chính mình, “Phí lưu manh!”
Anh cười ha ha, “Em cũng sẽ không béo, yên tâm đi, anh sẽ dẫn em cùng nhau vận động.”
An Sênh đỏ mặt, ngắt anh một cái. Phí Hiên không đau không ngứa, kéo cô ngồi trên đùi, húp cạn chén mỳ.
Hai người ăn xong bữa khuya, lại chạy đi đánh răng, An Sênh tâm phiền, vừa đánh răng vừa nói, “Về sau bữa ăn khuya như thế này nên bỏ đi.”
Phí Hiên gật đầu, miệng đầy bọt hàm hồ nói, “Về sau ban đêm có hoạt động…không còn thời gian để ăn…”
An Sênh bĩu môi muốn đem kem đánh răng phun về phía Phí Hiên. Anh vội vàng làm động tác xin tha thứ, nói “Không có gì, không có gì..anh không nói.”
Rửa mặt xong, nặng nề bò về giường, ăn uống no đủ, thời gian cũng đã khuya lắm rồi, hai người ôm nhau rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày thứ hai, theo lẽ thường An Sênh ra ngoài tìm việc. Phí Hiên đi làm, chẳng qua kết quả ngày thứ hai vẫn như trước khiến người khác thực uể oải.
Ngày thứ ba…
Ngày thứ tư…
Liên tục hơn mười ngày, An Sênh thực sự hoài nghi cuộc sống. Cô cảm thấy nhất định là hệ thống đang quấy nhiễu cô, bởi vì cô hỏi những người chủ đó, cho dù là ngay từ đầu đã nhận cô vào làm, còn chưa đợi cô thay xong đồng phục làm việc thì đã có người chạy đến nói cho cô biết là không cần làm nữa.
Vào buổi sáng, tinh thần An Sênh rất uể oải, đề ra không đứng dậy, đống tiền lẻ cũng sắp hết. Lúc sắp đi làm, Phí Hiên ôm hôn nhỏ giọng an ủi cô một hồi lâu, để lại cho cô mấy tờ tiền đỏ, nói với cô là không tìm được việc cũng không sao, anh nuôi cô.
An Sênh ngồi trên sofa, nhìn mấy tờ tiền đỏ trước mặt, trong lòng vừa uể oải vừa mềm lại. Phí Hiên càng ngày càng ôn nhu, ôn nhu đến mức làm cô chết chìm trong đó.
An Sênh thật sự không muốn làm một người vô dụng “bị” người khác nuôi, nhưng đối với Phí Hiên, nội tâm An Sênh hết sức kiên định, anh cho cô cảm giác đặc biệt tin cậy.
Nhưng không biết gần đây bị cái gì, có lẽ do những giấc mơ kia, hơn nữa hệ thống còn là một tiểu yêu tinh rất thông minh, đều có liên quan đến một ít chuyện xảy ra vào ban ngày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảm giác này quá mức chân thật, đến nỗi gần đây cô không thể khống chế được bản thân hai lần. Tuy rằng Phí Hiên chỉ là an ủi cô, cô không có biểu hiện bài xích, nhưng trong lòng An Sênh cảm thấy không dễ chịu.
Nhớ tới chuyện này, cô che mặt chà xát, không phải cô đột nhiên bật khóc như vậy, chỉ là đột nhiên mất khống chế, đây chính là biểu hiện của bệnh tâm thần, khóc vì cái gì, mất khống chế vì cái gì, cô không giải thích được.
Tuy rằng anh không có biểu hiện cái gì, nhưng nếu xảy ra vài lần nữa, anh có thể hay không nhận ra cô không bình thường?
An Sênh ưu sầu nằm trên ghế sofa, nằm đến 10 giờ, không ôm hy vọng gì nữa, mặc xong quần áo, cầm vài tờ tiền Phí Hiên để lại, tiếp tục ra ngoài tìm việc.
Mấy ngày nay cảm xúc của cô phi thường suy sụp, chỉ có gặp Phí Hiên mới miễn cưỡng vui vẻ. Nếu Phí Hiên không ở bên cạnh, cô đi ngang qua một chiếc xe, lơ đãng nhìn vào cửa kính, thấy bộ dáng mình trong đó nhất thời bị hoảng sợ.
Bộ dáng giống như chịu tang, tóc dài ra không ít, bị gió thổi lộn xộn. Đừng nói nhận vào làm, vừa bước vào cửa thì người ta đã muốn đuổi, ai sẽ nhận cô chứ?
Cuối cùng An Sênh cũng không đi tìm việc, mà tới một tiệm cắt tóc, tạo hình, cuối cùng nhìn mọi thứ ổn thoả, trở về hình dạng con người.
Nhìn vào gương cười cười, lúc trả tiền An Sênh cảm thấy đau lòng không thôi. Nhưng thay đổi luôn luôn tốt, bởi vì hôm nay không những cô tìm được việc làm mà còn có cơ hội học tập thêm!
Theo thông tin quảng cáo, cô vô tình ngồi xe đến Thành Nam, lúc đi ngang qua cửa hàng bánh ngọt Phí Hiên vẫn thường mua, phát hiện phía trên dán một tờ quảng cáo cần học viên.
Bởi vì bánh ở đây ăn đặc biệt ngon, An Sênh nhìn nhiều hơn hai lần, sau đó cũng không hy vọng gì nhiều, đi vào cẩn thận hỏi.
Tiền lương học viên rất thấp, một tháng không đến 600 tệ, nhưng cửa hàng này cả thành phố chỉ có một, còn có cơ hội xuất ngoại học tập. Nếu được làm học viên ký hợp đồng với họ, sau này học xong, tiền lương làm bánh là con số trước kia cô không hề dám nghĩ tới.
Hơn nữa thời gian làm việc của học viên rất tự do, chỉ cần theo người hướng dẫn, cũng không cần vất vả. An Sênh thêm Wechat của giáo viên, sau đó quan sát cửa hàng một lần, lúc này mới cầm bánh ngọt chủ cửa hàng tặng đi ra ngoài.
Chủ cửa hàng muốn cô đợi hai ngày vì giáo viên hướng dẫn cô đã xuất ngoại dự thi và thời gian chi tiết cũng cần bàn bạc lại.
Sau khi ra ngoài, tâm tình cuối cùng cũng tung tăng như làn váy nhỏ cô mặc hôm nay, lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Phí Hiên.
Sênh Sênh không thôi: [Bánh ngọt này tối mang về cho anh ăn.]
Hiên Hiên không chỉ: [Đặc biệt mua cho anh sao?]
Sau khi gửi tin nhắn, thần sắc Phí Hiên hơi trầm xuống. Bất quá An Sênh chỉ đổi kiểu tóc, đám người anh cho theo dõi cô liền mất dấu.
Đợi đến lúc tìm được người, An Sênh đã ở trong tiệm bánh ngọt rất lâu.
Sênh Sênh không thôi: [Không phải, là chủ tiệm bánh tặng, có khả năng em sẽ nhận giáo viên đó!]
Hiên Hiên không chỉ: [Nhận giáo viên làm gì?]
-Hết chương 41.3-
Cảm ơn mụi người rất nhèo nè~
Tương tác và tym bài để ủng hộ Nhà Hươu nhé 3
Mừng 1,000 followww
Chương 41.4:
Editor: Endy
Sênh Sênh không thôi: [Không phải, là chủ tiệm bánh tặng, có khả năng em sẽ nhận giáo viên đó!]
Hiên Hiên không chỉ: [Nhận giáo viên làm gì?]
Phí Hiên lướt những tấm hình chụp An Sênh đi trên đường phố, nhìn khoé miệng tràn đầy ý cười của cô, sắc mặt càng ngày càng âm trầm. Mấy ngày nay, anh phát hiện An Sênh đã không còn hăng hái tìm việc nữa, mỗi ngày đều trở về sớm.
Phí Hiên không biết tại sao An Sênh không nghi ngờ việc cô mãi không tìm được việc làm. Anh đã chuẩn bị sẵn các lý do, nếu cô hỏi, anh có thể thuận lợi hù doạ cô một chút, chỉ cần tiếp tục thêm vài ngày nữa, anh tin rằng cô sẽ bỏ cuộc.
Mấy ngày nay Phí Hiên tận lực dành thời gian bồi An Sênh, anh đặc biệt thích loại cảm giác này, cảm nhận cô từng chút một hoàn toàn thuộc về anh.
Thế nhưng đám người ngu ngốc kia lại không trông coi cô cẩn thận, để cô sắp bái sư?
Sắc mặt Phí Hiên có chút lạnh, nhất là An Sênh không biết vì cái gì còn chưa trả lời tin nhắn của anh.
Đợi trong chốc lát, ảnh chụp được gửi qua, phát hiện An Sênh đi vào khu vui chơi.
An Sênh vào đây cũng không có ý gì, chỉ là tâm tình tốt, không biết như thế nào lại quẹo vào khu vui chơi phía trước.
Mà việc làm cô vui mừng hơn là phát hiện có thông báo tuyển dụng.
Chủ cửa hàng bánh ngọt nói, làm học viên thời gian tương đối tự do, tiền lương cũng rất thấp, An Sênh vốn định học, nhưng nếu có thể làm thêm một công việc khác, cô có thể kiếm thêm một ít tiền, không cần ngồi xổm trong nhà suy nghĩ miên man, khó chịu chờ Phí Hiên về nhà.
An Sênh cầm tờ quảng cáo tuyển dụng đi hỏi, cũng không hy vọng có thể thành công. Công việc cũng rất đơn giản, mặc trang phục gấu bông, đến một địa điểm để chụp hình với một nhóm người.
An Sênh thực thích công việc này, hơn nữa hiện tại đã gần vào thu, thời tiết không còn nóng, đứng một vài tư thế cũng xem như thoải mái, tính tiền theo giờ.
Bây giờ đã là buổi chiều, An Sênh chưa về nhà, gửi hộp bánh ngọt ở quầy giữ đồ, sau đó đi làm việc.
Phí Hiên nhận được ảnh chụp, tức giận đến run cả người. Cô không thể thành thành thật thật ở nhà chờ anh sao?
Mà nhất định phải ra ngoài chịu tội như thế!
Mà người Phí Hiên tìm để phá hư công việc của An Sênh, tiến vào khu vui chơi thương lượng trong chốc lát, kết quả người quản lý là một người rối loạn IQ nhẹ.
Hắn chỉ hiểu được một chút giao tiếp, có người tới chơi thì lấy tiền, thuê người bán thì trả tiền. Về phần thu bao nhiêu, trong nhà sẽ có người dạy hắn.
Nhưng người trước mặt nói cho hắn tiền, yêu cầu đuổi việc một nhân viên nào đó, với hắn mà nói chính là không thể hiểu được.
Cho nên cuối cùng, đám người Phí Hiên thuê không thể thành công, còn bị người quản lý tìm bảo vệ đuổi ra ngoài.
Cả một buổi chiều, Phí Hiên như một thùng đựng đầy thuốc súng, có thể nổ bất cứ lúc nào. Anh cho người tìm hiểu một chút, kia là khu vui chơi tư nhân, là của một người đàn ông lớn tuổi hơn Phí La Minh, ông ta xây dựng khu vui chơi này cho đứa con có vấn đề.
Người đàn ông này trong giới nổi tiếng cương trực công chính, là một quân nhân xuất ngũ, có một đứa con trai đầu óc không được bình thường, vợ mất sớm, trong mắt không chứa nổi một hạt cát. Quan hệ với bên chính phủ rất rộng, nhưng không dễ dàng chiếm được tiện nghi.
Loại này Phí Hiên không thể trêu vào, còn đứa con trai có vấn đề kia không thể trao đổi được. Phí Hiên cũng không thể sử dụng phương thức tính kế vào bạn gái mình được, anh chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nghĩ biện pháp xuống tay ở chỗ khác.
An Sênh kiếm tiền thành nghiện, vừa xong việc trời đã tối khuya, trên đường về gửi cho Phí Hiên một tin nhắn, bảo anh ăn cơm trước, không cần chờ cô. Cô đang tính toán trong lòng về tiền lương--- được 30 tệ một giờ.
Từ 3h chiều đến 10h tối, xe Phí Hiên đậu bên ngoài khu vui chơi hơn 3 tiếng, An Sênh gửi cho anh một tin nhắn, bảo anh về trước.
Anh không thể nhịn được nữa, xông vào tìm An Sênh, kết quả đêm hôm khuya khoắt, bên trong này vẫn còn người vui chơi.
Nhìn An Sênh mặc bộ đồ gấu bông, đang làm những động tác ngu ngốc kia, Phí Hiên hận không thể tiến lên, lập tức trói cô trở về.
An Sênh đứng ở quầy gà rán, mặc một bộ đồ gà chiên màu vàng óng ánh, đợi một nhóm người trẻ đi rồi, lấy đầu gà gấu bông ra khỏi đầu, nhìn thấy Phí Hiên đứng đằng kia, cả người vui mừng nhảy dựng lên.
Cô chạy như bay tới, nhưng bởi vì trang phục quá cồng kềnh, còn lảo đảo một chút, kết quả đụng vào người Phí Hiên. Cô bật người lại được, nhưng anh trực tiếp bị đụng ngã.
Anh đứng lên, sắc mặt đã không nhịn được nữa, gân xanh trên trán đều nổi lên, sắc mặt âm trầm doạ người.
Mở miệng chính là, “Anh đã đợi em vài giờ, đêm đã khuya mà em còn chưa về nhà, rốt cuộc là muốn làm cái gì?”
An Sênh mặc bộ đồ đó nửa ngày, một thân đầy mồ hôi, mùi hương có chút không tốt, nhưng ánh mắt nhìn Phí Hiên hết sức vui vẻ sáng ngời. Cô cho rằng Phí Hiên bị cô đụng ngã sấp xuống nên mới tức giận, nhanh chóng phủi bụi trên quần áo anh, sau đó một thân mùi mồ hôi chua lét ôm cổ anh rồi hôn một cái.
Phí Hiên hoàn toàn bùng nổ, ném cái đầu gà của An Sênh ra thật xa, “Hiện tại cởϊ qυầи áo theo anh về nhà, bằng không đêm nay bắt đầu…”
“Em gái, kết thúc công việc thì lại đây nhận tiền!”
“A! Tới đây!” An Sênh đáp ứng, quay đầu giang “đôi cánh gà” của mình ra, ôm Phí Hiên vào trong lòng, qua loa vỗ hai cái, “Ai nha, đừng nóng giận, đừng nóng giận, em xong việc rồi đây, anh chờ một chút!”
Sau khi nói xong, quay đầu chạy, nửa đường còn ôm lấy cái đầu gà, nhìn hai cái chân gà kia, hình ảnh muốn bao nhiêu buồn cười liền có bấy nhiêu, đem sự tức giận của Phí Hiên thiếu chút nữa thổ huyết thổi bay.
An Sênh lĩnh tiền, ước chừng hơn 200 tệ, cô không biết người này là con của ông chủ, không có tiền lẻ, cô còn phi thường tốt bụng nói chuyện phất phất tay, “Ngày mai cùng nhau tính, ngày mai cùng nhau tính!”
Lấy bánh ngọt từ quầy gửi đồ, An Sênh nhìn thoáng qua khu vui chơi, do dự một chút mới hỏi người quản lý, “Cho tôi hỏi thời gian làm việc đến mấy giờ vậy?”
“12h, nhưng quán gà chiên chỉ bán đến 10h, cô có thể tan việc.” người quản lý nghiêm túc nói.
“Nếu tôi trả tiền, có thể mở cửa vòng đu quay không?” An Sênh tràn ngập chờ mong hỏi.
“50 tệ một lần.” Người quản lý trả lời.
An Sênh gật đầu, cười nói, “Tôi có thể mang theo một người chứ?”
“Không thể vượt quá 4 người.”
“Được, cảm ơn!”
Người quản lý lại thò tay, “50 tệ một lần, cảm ơn.”
An Sênh: “…”
An Sênh đưa cho anh ta 50 tệ, rõ ràng nhìn thấy trong ngăn kéo có tiền lẻ, lại phát hiện ông chủ đưa hắn 50 tệ.
Nhịn không được hỏi, “Không phải anh còn nợ tôi 10 tệ sao?”
“Cô bảo ngày mai tính.” Người quản lý vẻ mặt nghiêm túc nói.
Công việc này cũng dễ làm, lại gần vị trí tiệm bánh, An Sênh nín thở gật đầu, “Ngày mai cùng nhau tính.”
Sau khi nói xong, đem bộ đồ gà chiên cởi ra, sau đó mang theo hộp bánh ngọt, chạy vội về phía Phí Hiên.
Phí Hiên đứng tại chỗ như sắp bị đốt thành tro, thấy cô chạy lại, sắc mặt căng thẳng, vươn tay về phía cô. Mặc dù anh tức giận, nhưng vẫn sợ cô chạy bị ngã.
Kết quả An Sênh bắt lấy tay anh, không phải đi về phía cổng khu vui chơi, mà một đường sống chết kéo anh đi xuyên qua con đường đầy ánh đèn, dẫn anh tới trước một đu quay.
Sau đó chạy lại nói chuyện với nhân viên điều hành du quay, lại mặc kệ Phí Hiên nói cái gì, trực tiếp kéo anh đi vào trong đu quay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro