Chương 42
Tam Nhật Thành Tinh
2024-11-11 20:57:43
Editor: Endy.
Đường đi có chút gập gềnh, An Sênh kéo tay Phí Hiên, tay kia bảo vệ hộp bánh ngọt. Mặc dù anh tức đến run người, nhưng vẫn như trước giữ chặt tay An Sênh, ngồi vào chỗ ổn định mới bỏ tay cô ra.
Tay An Sênh bị quăng ra cũng không để ý, trong mắt cô, Phí Hiên chính là một tiểu tử ngốc, trên cơ bản không thể nổi giận nổi với cô, ngẫu nhiên anh nói vào câu uy hiếp người, An Sênh nói lại vài câu anh liền rút lui.
Đu quay chậm rãi đi lên, những ánh đèn màu lập loè, nghịch ngợm nhảy nhót trên người cả hai. An Sênh không ngồi đối diện Phí Hiên, càng không ngồi bên cạnh anh, mà ngồi bên chân anh, đem đầu dán lên đùi Phí Hiên.
Phí Hiên đặc biệt muốn đẩy cô ra. Người ta đang tức giận, dán cái gì mà dán?
Nhưng nắm tay rũ xuống bên người siết chặt lại, đến cuối cùng vẫn không nỡ, hầm hừ động động chân, giả vờ muốn tránh né An Sênh.
An Sênh đè lại chân anh, ngẩng đầu, “Đừng nóng giận.” tay cô bắt lấy tay anh, đưa hộp bánh ngọt cô nâng niu đến tay anh, “Là dành riêng cho anh, là tiệm bánh anh hay mua cho em đó.”
Phí Hiên nhìn An Sênh, ánh mắt vẫn như cũ trầm xuống, không đưa tay nhận, giật giật khoé môi, lời đến bên miệng nhưng không nói ra. Nhưng đối với ánh nhìn chăm chú của An Sênh, nhìn biểu tình lấy lòng đưa bánh ngọt của cô, Phí Hiên có chút không mở miệng được.
Nhưng anh đã quyết định, chỉ có hôm nay thôi, hôm sau anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp, để cô hoàn toàn ở bên cạnh anh. Anh thật sự không thể chịu đựng được tư vị chờ đợi cô.
An Sênh thấy Phí Hiên không nhận bánh, thần sắc còn nghiêm túc như vậy, bất đắc dĩ nắm nắm ngón tay anh.
“Làm sao vậy?” An Sênh nói, “Không phải gọi điện thoại bảo anh không cần chờ em sao.”
Lửa giận Phí Hiên bùng lên, muốn phun ra miệng, nhất là An Sênh còn dùng loại lời nói nhẹ bẫng như vậy nói với anh.
“Chúng ta bây giờ là người yêu, ở cùng một chỗ, em nói một câu không cần chờ, anh tan ca sớm một mực chờ em.” Phí Hiên khống chế không được, giọng điệu tăng thêm, “Cái chỗ tồi tàn kia, nếu không có em, em cảm thấy anh sẽ bước vào một bước sao?”
An Sênh bị anh rống đến sửng sốt, nhìn khuôn mặt anh kích động đến đỏ bừng. Ngẫm lại cô ở chỗ đó rất thoải mái, nhưng đối với Phí Hiên mà nói, thật sự miễn cưỡng gọi là tổ ấm.
Nhưng lời nói cùng thái độ này của anh, nếu đổi lại là một cô gái khác, có thể sẽ cãi nhau. Dùng giọng điệu như vậy để nói với một người chỉ có khả năng thuê chỗ đó để sống, thật sự có chút khó nghe.
Nhưng An Sênh lại khác, cô đã ở qua biệt thự phú quý, cũng đã làm một thiếu phu nhân mười ngón tay không dính nước xuân, nên cô không để loại tự ti kia vào trong lòng. Cô còn cảm thấy Phí Hiên nói rất đúng, chung quy người đàn ông của cô chính là chủ nhân của thế giới này, rất quý giá đó.
Hơn nữa, Phí Hiên cũng không thật sự ghét bỏ, bộ dáng hiện tại nhất định là do chờ đến sốt ruột. Theo lý thuyết, anh so với cô còn bận rộn hơn, An Sênh biết, trừ thời gian ở cùng với cô, anh đều vì hai người mà cố gắng rất nhiều.
Cho nên cô sẽ không bởi vì Phí Hiên nói hai câu mà tức giận, ngược lại chủ động nhận sai, “Em sai rồi, em sai rồi. Vốn dĩ nên ở nhà chờ anh, nhưng đây cũng chỉ là ngoài ý muốn. Em không nghĩ là sẽ tìm được việc.”
An Sênh nói, đem tiền móc từ trong túi quần ra, nhét vào tay Phí Hiên, “Đây là tiền hôm nay em kiếm được, là lỗi của em, hẳn là phải gửi tin nhắn cho anh, gọi điện thoại. Em cam đoan về sau sẽ không như vậy nữa. Lúc làm việc sẽ lén đem điện thoại theo, gọi cho anh có được không?”
Phí Hiên cúi đầu nhìn thoáng qua, trong tay là 150 tệ nhăn nhúm, mày càng nhíu chặt.
“Ai muốn em kiếm tiền.” Phí Hiên để tiền sang một bên, cầm bánh ngọt cô đưa cũng để sang một bên, nắm vả vai cô, “Anh không cần em kiếm chút tiền ấy, em có thể đừng để bản thân mình khổ sở như vậy không?”
“Em ở nhà chờ anh, cái gì cũng không cần làm. Anh nuôi em, không, anh đưa tiền cho em, đều cho em hết, anh làm việc cho em được không?”
Phí Hiên có chút kích động, anh nắm bả vai kéo cô tới gần, “Anh cũng chỉ có một yêu cầu, ở nhà chờ anh, chờ ở bên cạnh anh, được không?”
Phí Hiên vẫn luôn rất dính người, An Sênh xem như đã thành thói quen, cũng thích anh như vậy. Do đó, khi Phí Hiên nói như vậy, An Sênh thậm chí còn nghĩ, như vậy cũng không có gì ngoài ý muốn, không có lúc nào cô có suy nghĩ không ở bên anh. Nhưng trong cuộc sống không phải chỉ có tình yêu, hai người ở chung một chỗ, cũng không thể chỉ dùng tình yêu để gắn bó.
Dư quang vẫn để ý đến độ cao của đu quay, lúc gần lên tới điểm cao nhất, cô ôm cổ Phí Hiên, ở khoảng cách gần, vuốt nhẹ an ủi anh.
“Em có lời muốn nói với anh, trước hết nghe em nói…”
“Anh nghe em nói cái gì? Anh cần em ở bên cạnh anh, mỗi thời mỗi khắc, em nhất định phải chờ ở bên cạnh anh, nghe hiểu không?!”
An Sênh đột nhiên hôn lên môi Phí Hiên một cái, đè lại tay anh, hỏi “Anh đã từng nghe về truyền thuyết đu quay chưa?”
Phí Hiên sửng sốt, tiếp đó sắc mặt liền không tốt nổi, “Anh không muốn nghe truyền thuyết gì hết. Hiện tại mỗi câu anh nói với em đều là nghiêm túc, em nếu không nghe lời, anh…”
Đu quay lên tới điểm cao nhất, An Sênh nhắm mắt lại, hôn lên môi anh, trằn trọc xâm nhập, triền miên động tình.
Phí Hiên cự tuyệt không được, lời của anh bị chặn trở về. Anh không tự chủ được đáp lại, mãi cho đến khi qua điểm cao nhất, hai người mới tách ra.
Phí Hiên lau miệng, vừa rồi tích một bụng lửa giận lại bị nụ hôn này đánh tan hơn phân nửa, nhưng vẫn nghiêm mặt, ở trong lòng tìm từ ngữ một lát, tìm một cách nói cường ngạnh, chỉ là không đợi anh mở miệng, An Sênh đã nói trước.
“Em không biết anh đã nghe về truyền thuyết kia chưa, vào thời điểm đu quay lên đến điểm cao nhất, hai người hôn nhau, cả đời này sẽ mãi mãi bên cạnh nhau.”
An Sênh không biết thế giới này có loại truyền thuyết kia không, nhưng ở thế giới trước, lúc nghe về truyền thuyết đó, cô cũng chỉ cười cho qua. Loại truyền thuyết này cũng tựa như chuyện ma quỷ trong trường học, căn bản không đáng tin.
Nhưng bất kể là thật hay giả, hôm nay An Sênh đã nhìn thấy vô số đôi tình nhân ngồi đu quay, vẻ mặt hạnh phúc đi lên, vẻ mặt hạnh phúc đi xuống.
Cô cũng muốn mang Phí Hiên ngồi một lần, quản làm gì chuyện đó thật hay giả, cô chỉ muốn đem suy nghĩ trong lòng nói cho anh nghe.
“Kỳ thật truyền thuyết này cũng không nhất định là sự thật.” An Sênh nói, “Nhưng Phí Hiên, em nói là sự thật, hành động cũng là sợ thật. Em muốn cùng anh đi mãi.”
Ánh đèn màu biến ảo, không ngừng lưu chuyển trên mặt hai người. An Sênh ngồi xổm trước mặt Phí Hiên, vừa lúc cửa sổ nhỏ đón dải đèn màu sặc sỡ, phóng đại hình ảnh cô trong mắt Phí Hiên, mỹ lệ chói mắt.
An Sênh bắt lấy tay Phí Hiên, thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng chịu nói một câu này với anh, “Em đặc biệt đặc biệt thích anh, em cảm thấy anh vô cùng hoàn mỹ. Hai lần trước khóc, không phải em bị bệnh thần kinh phác tác, mà là vì anh đối với em thực sự quá tốt…”
Cô cầm tay anh, dán lên mặt mình, nghiêng đầu, “Phí Hiên, em vẫn chưa từng nói với anh, em yêu anh.”
Từ khi Phí Hiên nghe cô kể về truyền thuyết đu quay đã không lên tiếng, trong đầu như có ngàn vạn pháo hoa sặc sỡ nổ tung, sáng rực cả một bầu trời, cuối cùng ngưng tụ thành một điểm, dừng ở hình ảnh An Sênh.
Anh tuyệt không hoàn mỹ, anh chính là biếи ŧɦái. Phí Hiên ở trong lòng nhẹ giọng trả lời.
Anh biết anh không bình thường, cho nên đem hết sức lực, dùng mọi biện pháp để che dấu. Mắt cô chỉ thấy được mặt ngoài đã được anh che đậy hoàn mỹ.
Nhưng giờ này khắc này, Phí Hiên vô cùng hy vọng, anh là một người bình thường, giống như tất cả mọi người, không có du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu kia.
“Em hy vọng, chúng ta có thể đi mãi.” An Sênh nói, “Kết hôn, có lẽ sẽ có cãi nhau, nhưng rất nhanh sẽ làm hoà, sinh hai đứa nhóc, tốt nhất là một nam một nữ.”
Cuộc sống sinh hoạt bình thường, cãi nhau, con cái, đây chính là giấc mộng của An Sênh.
-Hết chương 42.1-
Thấy thương chị Sênh quá :((
Chúc mụi người một tuần mới tràn đầy năng lượng nhé!
Tym bài để cổ vũ mình nha. Yêu cả nhà 3
Chương 42.2:
Editor: Endy.
Mỗi người khi nói về ước mơ, cả người đều toả sáng, đặc biệt giấc mơ này là dành cho người cô yêu nhất.
Phí Hiên cảm thấy đáy mắt chua xót, rất nhanh trước mắt đã trở nên mơ hồ. Anh không khống chế được khụt khịt mũi, những suy nghĩ đen tối trong đầu đều biến mất theo lời nói của An Sênh.
Anh khom lưng ôm cô vào lòng, gắt gao ôm lấy cô, hận không thể đem cô hoà tan vào thân thể mình.
Nói đến cũng buồn cười, Phí Hiên đã lớn như vậy rồi, ngoại trừ người mẹ đã qua đời, đây là lần đầu tiên anh có được một tình yêu đích thực.
Cô không yêu bối cảnh Phí gia, không yêu tiền tài và hào quang, chỉ yêu con người anh, Phí Hiên.
Thái độ của An Sênh vẫn khiến Phí Hiên lo được lo mất, tuy rằng anh có thể cảm nhận được sự đáp trả của cô, nhưng cô chưa từng nói yêu anh. Ngay tại thời điểm Phí Hiên nói về chuyện tương lai, An Sênh không nói gì, cũng không có thái độ rõ ràng.
Cô thậm chí còn không cho phép anh nói những lời thổ lộ như cầu hôn.
Đây là lần đầu tiên An Sênh cho anh một thái độ rõ ràng, cũng là lần đầu tiên cô nói muốn cùng anh đi mãi.
Trong tương lai của An Sênh, là có Phí Hiên, thậm chí còn muốn sinh hai đứa nhóc với anh…
An Sênh đã hoàn toàn xác định, hệ thống trừ đe doạ cô cũng không có làm chuyện gì khác. Mà trong khoảng thời gian này, cốt truyện có đi lệch nhưng vẫn không có dấu hiệu ảnh hưởng đến thế giới này.
Vì vậy, An Sênh mới có cam đảm nói câu đó với Phí Hiên, mới dám quyết định ở bên cạnh anh.
Nhưng cô không ngờ chỉ vài lời nói mà đã làm cho Phí Hiên khóc…
“Anh đừng khóc.” An Sênh nâng mặt Phí Hiên, bắt chước bộ dáng anh lau nước mắt cho cô, cũng ôn nhu lau nước mắt cho anh.
Phí Hiên biết anh khóc vào lúc này rất xấu hổ, nhưng anh không khống chế được. Lúc đầu chỉ là yên lặng rơi lệ, lát sau liền ôm An Sênh khóc ô ô ô.
Đối với Phí Hiên mà nói, lời này của An Sênh không chỉ đơn giản là một lời thổ lộ, mà đối với anh, là cùng một người gắn bó cả đời, là một điều vô cùng thiêng liêng.
Anh căm hận sự đào hoa của Phí La Minh, anh thề với bản thân, thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình, vô luận trong tương lai nửa kia của anh là ai, anh tuyệt đối sẽ không phản bội, tuyệt đối sẽ không ghét bỏ, tuyệt đối sẽ không để cho hai người chia tay.
Phí Hiên ôm An Sênh rất chặt, hơn nữa càng ngày càng dùng lực. Mắt thấy đu quay đã gần được một vòng, An Sênh bị anh siết chặt, thật sự chịu không nổi, chọt chọt eo anh hai lần.
“Ai nha…anh muốn siết chết em hả?” cuối cùng Phí Hiên cũng buông ra, An Sênh nhanh chóng đẩy bả vai anh, lau qua loa vài cái trên mặt anh, “Một vòng lại một vòng, nhanh lau mặt.”
Bầu không khí lãng mạn và cảm động này lẽ ra phải đi thêm một vòng đu quay nữa, nhưng An Sênh vừa nghĩ đến dáng vẻ không được linh hoạt lắm của người quản lý, nếu cô còn dám đến xin một vòng nữa, chắc chắn sẽ lấy của cô thêm 50 tệ.
Cô đứng một buổi chiều cũng chỉ kiếm được 200 tệ, thật là đau lòng. Cho nên đu quay vừa tiếp đất, An Sênh lập tức lôi kéo Phí Hiên đang thút tha thút thít đi xuống.
Hai người bước nhanh ra ngoài theo con đường nhỏ, may mà lúc này đã không còn người, tìm được chiếc xe Phí Hiên đỗ trước cổng khu vui chơi, mắt anh vẫn còn đỏ hồng ướŧ áŧ.
Đúng lúc một chiếc xe đi ngang qua, An Sênh nhìn lại, phát hiện mắt anh như mắt thỏ, mặc dù anh là một “tiểu cẩu”, Nghĩ đến đây, An Sênh không có ý tốt muốn cười.
Những lời cô nói đều đã suy tính rất lâu, nói cho anh biết nhưng bản thân cô cũng không có quá nhiều xúc động.
Hơn nữa, lúc Phí Hiên lên xe lại có dấu hiệu tái phát. Trong xe tối om, An Sênh nghe được tiếng khóc thút thít, yên lặng cắn chặt răng, kiềm chế không cho khoé miệng nhếch lên.
Phí Hiên quả thực xúc động đến không thể khống chế được. Một lúc sau, lại quay về phía An Sênh, ôm cổ cô bắt đầu ô ô ô.
An Sênh sờ sờ đầu Phí Hiên, dở khóc dở cười, “Anh khóc cái gì, nếu anh thích nghe, về sau mỗi ngày em sẽ nói cho anh nghe. Đừng khóc, nhanh lái xe về nhà, toàn thân em đều là mồ hôi, muốn nhanh một chút tắm rửa.”
Phí Hiên sụt sùi hai tiếng, lấy khăn tay lau nước mũi xong mới bình tĩnh, giọng nói còn mang theo âm mũi. Anh muốn nói cái gì đó, nhưng lại nghiêng đầu nhìn An Sênh. Anh bên này đang cảm xúc dạt dào, cô ngồi bên đó như không có gì chơi game.
Phí Hiên có chút tức giận, cắn một miếng bánh ngọt, miệng phồng lên. Vừa rồi, người nói những lời đó là cô, bây giờ người như không có việc gì cũng là cô, một cô gái bình thường không phải là ôm anh rồi cùng nhau khóc rống lên sao? Bầu không khí vừa rồi cảm động biết bao?
Đưa ra lời hẹn ước trọn đời của một đôi vợ chồng son, như thế nào ngay sau đó liền có thể bình thản ngồi chơi game như không có chuyện gì xảy ra!
Phí Hiên khởi động xe, nghiêng người thắt dây an toàn cho An Sênh, đạp chân ga, An Sênh bất ngờ không kịp phòng bị, nếu không phải nhờ dây an toàn kéo lại, khẳng định trán cô sẽ thêm một cục trứng gà, điện thoại bay ra ngoài.
Mặc dù có dây an toàn, nhưng theo bản năng cô đưa tay chống đỡ, màn hình di động đập vào phía trước.
An Sênh ai một tiếng, tựa hồ cô nghe được tiếng màn hình vỡ, vội vàng xem xét, sau đó mới thả lỏng. Loại máy tích hợp nhiều chức năng này thực sự rất “trâu”, màn hình không có chuyện gì.
Dư quang Phí Hiên liếc nhìn, trong lòng lộ vẻ tiếc nuối. An Sênh tiếp tục chơi game, dọc đường đi đầu anh suy nghĩ hỗn loạn, đủ loại tính toán. Lúc dừng đèn đỏ còn tranh thủ ăn vài miếng bánh ngọt, cũng không có thời gian nói chuyện với An Sênh.
Tuy nhiên, khi vừa về tới phòng trọ, Phí Hiên đã giật di động của cô, tuỳ tiện làm vài động tác, di động liền vang lên âm thanh “Game over”.
An Sênh thở dài, chống lại đôi mắt còn đỏ hồng của Phí Hiên, không nói gì, giang hai tay muốn ôm anh, lại bị Phí Hiên đè hai bả vai.
“Đi tắm rửa.” Phí Hiên nói, “Em thối chết, mùi rất chua.”
Nói xong anh còn ngửi ngửi chính mình, “Anh cũng bị em làm cho hôi luôn rồi…Chúng ta cùng nhau tắm.”
Nói rồi đặt tay trên eo cô, kéo thẳng về phía phòng tắm.
An Sênh bị kéo đến nửa đường mới cảm nhận được nguy cơ, “Anh muốn làm gì!”
Phí Hiên a một tiếng, dừng lại hỏi cô, “Vừa rồi lúc anh khóc, em vụиɠ ŧяộʍ cười anh đúng không?”
An Sênh lắc đầu như trống bỏi, “Không có!”
“Em có!” Phí Hiên nói, “Lúc còn ở trên xe, lúc anh quay đầu sang thấy em đang cười! Rất buồn cười sao?”
Phí Hiên không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới thì An Sênh nhất thời không nhịn được, “phốc” một tiếng, sau đó tận lực kìm nén.
Phí Hiên lộ ra vẻ mặt bi thương, “Em không phải là không có lương tâm, căn bản là em không có trái tim!”
Nói xong lại bắt đầu dùng lực, kéo An Sênh đi tiếp về phía phòng tắm, vừa kéo vừa nói, “Em đây là bị bệnh, phải trị- -“
“Chữa bệnh thì anh lôi em vào phòng tắm làm cái gì…” An Sênh cào khung cửa, đoán được anh chính là không có ý đồ tốt.
Anh có lý có cứ, “Anh trị bệnh cho em, bị bệnh phải tiêm.” Phí Hiên kéo An Sênh vào, đóng cửa phòng tắm nói, “Anh sẽ tự tiêm cho em hai mũi…là sẽ tốt hơn.”
An Sênh bị anh ép lên cửa phòng tắm, mặt đỏ ửng, không dám lộn xộn nữa, ngoan ngoãn ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của anh. Tuỳ ý để anh cắn, trong phòng tắm, vòi hoa sen đang mở nước, độ ấm và hơi nước bốc lên mờ ảo.
Cô khẩn trương, cổ họng thắt lại, nhưng vẫn có chút lo lắng hỏi, “Lần đầu tiên, ai, anh đừng cắn.”
“Lần đầu tiên ở chỗ này, độ khó có hơi cao…a…”
Phí Hiên cười khẽ, “Em không dùng sức thì bận tâm làm gì chứ?”
“Cũng đúng.” An Sênh bị thuyết phục.
Trong phòng tắm rốt cuộc nhiệt độ cũng sôi trào, những giọt hơi nước lăn dài trên gương, chậm rãi chảy xuống dưới, những lời thân mật to nhỏ giữa hai người, có vẻ lưu luyến, vốn phải là những lời tốt đẹp và mãnh liệt vào ban đêm.
-Hết chương 42.2-
Chuyện gì xảy ra í nhỉ? :v
Tym bài để ủng hộ Nhà Hươu nhé 3
Chương 42.3:
Editor: Endy.
Trong phòng tắm rốt cuộc nhiệt độ cũng sôi trào, những giọt hơi nước lăn dài trên gương, chậm rãi chảy xuống dưới, những lời thân mật to nhỏ giữa hai người, có vẻ lưu luyến, vốn phải là những lời tốt đẹp và mãnh liệt vào ban đêm.
Nhưng màn hơi nước bị một bàn tay quẹt ngang, phản chiếu một gương mặt thâm trầm. Mở vòi nước, trên thái dương nổi đầy gân xanh, Phí Hiên đưa tay rửa sạch máu.
An Sênh quấn khăn tắm, vẻ mặt vô tội xuất hiện phía sau anh, do dự một hồi, đưa tay chọt chọt lưng anh.
“Anh…khụ, anh đừng tức giận.”
Phí Hiên liếc cô một cái, không nói chuyện, tiếp tục rửa tay.
“Phốc…” An Sênh không nhịn được cười ra tiếng, Phí Hiên liếc sang, cô lập tức kìm lại.
“Anh đừng như vậy.” An Sênh nén cười nhỏ giọng nói, “ “Bà dì” đến lúc nào, em cũng không thể quyết định được…”
Mu bàn tay Phí Hiên nổi gân xanh, đầu lưỡi cuộn má thịt, lúc này mới quay đầu trừng mắt nhìn cô, “Cười cười cười, anh như vậy mà em còn cười vui vẻ được!” vừa nói vừa nhéo mũi cô, “Em cười được mấy ngày, đợi nó đi thì xem anh trừng trị em như thế nào.”
An Sênh rầm rì, túm lấy khăn tắm trên thắt lưng anh, “Nếu không, em giúp anh?”
Phí Hiên vỗ tay cô một cái, đe doạ, “Nhanh tắm rửa đi, đừng ngâm nước lâu.” Nói rồi mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.
An Sênh tiếp tục tắm rửa, sau khi ra khỏi phòng tắm, Phí Hiên vội vàng lau khô người, tuỳ tiện sấy tóc, thay quần áo rồi cầm chìa khoá xe đi đến cửa phòng tắm, “Anh ra ngoài một lát, tắm xong em phải nhớ sấy khô tóc. Đợi anh về.”
An Sênh đang gội đầu, nghe vậy “A” một tiếng, hô “Mua chút đồ ăn! Thịt nướng---“
Phí Hiên đi ra ngoài, An Sênh tắm xong, ra ngoài chuẩn bị thay quần áo. Cô phát hiện một việc lớn, đó là cô không có băng vệ sinh.
Đang lo lắng, chuẩn bị gọi điện cho Phí Hiên nhờ anh mua hộ, đã thấy anh mở cửa đi vào.
Vừa vào cửa đã thấy cô còn quấn khăn tắm, tóc ẩm ướt đứng ở phòng khách, lập tức nhíu mày, “Nhanh chóng thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Anh không bước tới chỗ cô, sợ trên người còn mang khí lạnh ở bên ngoài vào, lấy ra một bịch băng vệ sinh ném đến dưới chân An Sênh.
“Vào phòng tắm đổi, anh đi lấy đồ ngủ cho em.”
An Sênh nhặt bịch băng vệ sinh lên, đi vào phòng tắm. Phí Hiên rất nhanh đã đem quần áo đến cho cô, mở cửa phòng tắm, giúp cô nhanh chóng mặc vào.
Lúc này đổi lại là An Sênh muốn khóc, Phí Hiên luôn có thể chính xác chọc vào chỗ mềm mại nhất trong lòng cô. Thay quần áo xong, hai người đi đến bàn ăn, Phí Hiên đã mua bữa khuya, hai người đều ăn không ít.
An Sênh nhìn Phí Hiên ăn nhiều như vậy, hỏi, “Buổi tối anh còn chưa ăn cơm hả?”
Phí Hiên “Ừm” một tiếng, An Sênh nhất thời cảm thấy áy náy.
“Không phải em nói với anh là buổi tối không cần chờ em, cứ ăn trước sao?”
Phí Hiên ăn no liền buông đũa, “Anh đợi em vài giờ, ăn cái gì cũng không ngon.’
An Sênh mím môi, đứng dậy ôm lấy đầu anh, “Được rồi, ngoan, về sau em nhất định sẽ đối tốt với anh.”
Phí Hiên nghe được lời này, lại nhớ tới chuyện An Sênh muốn đi làm, còn muốn bái sư cái quái gì nữa, kéo cô ngồi trên đùi, “Cái kia..em đừng làm ở khu vui chơi nữa.” Phí Hiên nói, “Em đến chỗ anh…”
An Sênh che miệng Phí Hiên, cô phát hiện nói hai câu với anh liền chuyển tới vấn đề này. Chuyện này thật sự không thể đồng ý, đơn giản kéo Phí Hiên vào phòng ngủ, chuẩn bị dời lực chú ý của anh.
“Chờ em một chút!”
Sau đó cô chạy vào phòng tắm, nhanh chóng đánh răng rồi trở về. Phí Hiên ngồi trên giường, vừa thấy cô quay vào, lại muốn nói. An Sênh trực tiếp đẩy ngã anh trên giường, sau đó kéo chăn đắp lên, chính mình chui vào từ dưới chân anh.
Phí Hiên đột nhiên hít một hơi khí lạnh, nhắm mắt lại nghiêng đầu, ngón tay gắt gao nắm chặt góc chăn, trong mắt bị một màn sương lấp kín.
Qủa nhiên cái miệng bị An Sênh chặn lại, không nói về công việc của cô nữa, chỉ còn tiếng rêи ɾỉ.
Nhưng hôm nay không biết là như thế nào, anh cảm thấy càng ngày càng không đúng, càng ngày càng có loại cảm giác nóng bỏng, đến cuối cùng là đau rát.
Anh thật sự nhịn không được nữa, suýt nữa ngất xỉu, đứng dậy đẩy An Sênh ra, hít sâu một hơi, nhìn vẻ mặt An Sênh vô tội chùi miệng bò ra, nghĩ đến vừa rồi cô ăn đồ nướng anh mua.
Khẩu vị An Sênh rất nặng, không chỉ cay mà còn phải mặn, vừa rồi nhìn ông chủ nướng thịt, cho một lớp dầu vừng, rắc thêm ít nhất hai thìa ớt bột.
Phí Hiên đau đến nhe răng trợn mắt, vỗ lên trán An Sênh một cái, từ trên giường nhảy xuống, đi vào phòng tắm.
An Sênh vẻ mặt không hiểu gì đi theo sau, sau đó nhìn Phí Hiên dùng nước lạnh ngâm “tiểu đệ”, lúc này mới hiểu ra vấn đề, sau đó phá ra cười.
“Lăn---“ Phí Hiên mặt đỏ tai hồng, cả người sụp đổ.
An Sênh đang cười bị đuổi ra khỏi phòng tắm, đứng bên ngoài vỗ cửa, “Em thật không cố ý, rõ ràng đã súc miệng rồi, ai biết vị cay còn dai như vậy chứ…”
“Em còn nói thêm một câu nữa, tin hay không anh sẽ…” Phí Hiên thở hồng hộc như một chú chó sắp chết, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ được uy hiếp kiểu gì, chỉ hung hăng vỗ lên cửa phòng tắm.
Cuối cùng An Sênh cũng không làm phiền anh nữa, đi vào phòng bếp đánh răng. Đợi cô làm xong, nằm lên giường, vốn muốn chờ Phí Hiên ra an ủi hai câu, nhưng vì nhảy nhót cả ngày quá mệt mỏi, không cẩn thận liền ngủ.
Đợi khi Phí Hiên giải quyết xong, ngâm đến rùng mình, lúc vào phòng ngủ thấy An Sênh đang ngủ, tay chân giang bốn phía, trong lòng cảm thấy không ngọt ngào nổi.
Phí Hiên xoạc chân, chống nạnh, đứng bên giường một lát, dùng ánh mắt cừu hận lăng trì lên người tên tiểu hỗn đản không có lương tâm này vài lần. Trong thoáng chốc, anh nghĩ đến việc bỏ nhà ra đi.
Phí Hiên leo lên giường, tức giận nắm lấy bả vai An Sênh lay, “Mau đứng lên! Cháy rồi!”
An Sênh mơ mơ màng màng mở mắt ra, cho rằng mình còn đang ở trong mộng, lập tức đẩy Phí Hiên xuống giường, “Tiểu yêu tinh hệ thống kia, đừng nghĩ làm tôi sợ!”
Sau khi nói xong, cô ngã người, ngủ tiếp.
Đúng vậy, hôm nay An Sênh quyết định ở bên Phí Hiên, đi cùng anh quãng đường còn lại, sau đó vô tình mở ra cánh cửa một thế giới mới, trực tiếp đánh bại âm mưu cải trang thành Phí Hiên của hệ thống.
Không thể không nói, hệ thống cũng quá yếu rồi, bị An Sênh đấm một cái liền không chịu được.
Phí Hiên từ mặt đất đứng lên, lần thứ hai loé lên suy nghĩ muốn bỏ nhà ra đi, sau đó đáng thương bò lên giường, chiếm cứ một chỗ nằm nhỏ nhoi, nghẹn khuất đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, hai người lại ôm nhau nằm một chỗ, “sự không vui” tối qua liền tan thành mây khói.
Phí Hiên mở mắt hôn trán An Sênh, cô nằm trong ngực anh cọ cọ, ôm eo anh.
“Mấy giờ rồi?” An Sênh hỏi.
“7h10, vẫn còn sớm.” Phí Hiên nói xong, lại kéo cô vào ngực ôm chặt.
An Sênh giãy dụa, đột nhiên kinh hãi ngồi bật dậy, “Đã hơn 7h, em phải dậy nhanh, công việc ở khu vui chơi là tính tiền theo giờ, buổi sáng 10h sẽ mở cửa.”
Phí Hiên thò tay bắt lấy An Sênh, cuối cùng hỏi cô trong vô vọng, “Việc làm đó không làm không được sao?”
An Sênh chỉ cho rằng anh đang làm nũng, đưa tay vò mái tóc anh, “Ngoan mà.” Lại nhéo nhéo mặt anh, “Nếu em không kiếm tiền thì làm sao nuôi được tên mặt trắng nhà anh hả?”
“Tiểu bạch kiểm có thể kiếm tiền.” Phí Hiên nắm tay An Sênh, “Anh thực sự cần em theo giúp anh, anh không muốn để em đi. Em nghe lời anh có được không?”
Nghe lời, anh sẽ không cần dùng biện pháp khác.
An Sênh cười tủm tỉm, “Sao anh lại dính người như vậy chứ?”
Phí Hiên không nói gì, bởi vì anh biết tính cách của An Sênh. Đêm qua anh nhắc vài lần đã bị cô lảng sang chuyện khác, anh biết cô tuyệt đối sẽ không nghe anh.
Nếu không thể thay đổi suy nghĩ của An Sênh, Phí Hiên cũng không có ý định cùng cô giận dỗi. Buổi sáng cùng An Sênh ăn điểm tâm, anh nói buổi trưa sẽ dành thời gian đưa cháo qua cho cô, sau đó mới lái xe đến công ty.
Đến công ty, chuyện thứ nhất anh làm không phải là xử lý chồng tài liệu cao ngất, mà liên hệ với lão giáo sư anh đã từng giúp đỡ trước kia.
Kết thúc cuộc trò chuyện với giáo sư đã là hơn nửa giờ sau, khuỷu tay Phí Hiên chống lên bàn, hai ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, thở dài một hơi.
-Hết chương 42.3-
Đừng cườii, anh Hiên nhà ta xí hổ đó :v
Đừng quên tym bài để ủng hộ Nhà Hươu 3
Chương 42.4:
Editor: Endy.
Kết thúc cuộc trò chuyện với giáo sư đã là hơn nửa giờ sau, khuỷu tay Phí Hiên chống lên bàn, hai ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, thở dài một hơi.
Anh không muốn như vậy, nhưng An Sênh không nghe lời anh, anh không thể chấp nhận được việc cô đi ra ngoài làm việc, không thể chấp nhận việc cô mặc bộ đồ gấu bông làm mấy động tác ngốc nghếch kia, càng không chấp nhận nổi việc cô cái gì mà bái sư.
Đến bây giờ, nếu An Sênh không đáp ứng ở bên anh thì có lẽ cô đã sớm hoàn toàn thuộc về anh. Nhưng cố tình An Sênh không chỉ đáp ứng, mà ngày hôm qua còn nói những lời như vậy với anh. Phí Hiên quá yêu thích cái cảm giác này, nên hiện tại anh không dám dùng mấy thủ đoạn quá khích.
Anh xoa nhẹ ấn đường, trong chốc lát cầm điện thoại bàn lên, “Tới phòng làm việc của tôi một chuyến.”
Lát sau có người gõ cửa, sau khi được Phí Hiên cho phép, Phí Sư miệng đầy dầu mỡ đi vào, vừa đi vừa lau miệng.
Phí Hiên nhìn động tác của hắn, hung hăng nhíu mày, “Cậu lại ăn mấy thứ linh tinh của Phí Tiểu Kế trong giờ làm việc? Cậu cũng không sợ bị đầu độc chết!”
Phí Sư hắng giọng một cái, quả nhiên có một loại đau khổ mang hương vị cay cay và mằn mặn, nhưng hắn chỉ cúi đầu, không trả lời Phí Hiên, mà hỏi, “Có chuyện gì không? Anh.”
“Tìm một người đáng tin cậy liên hệ với cửa hàng bánh ngọt xem giáo viên bên đó là ai.” Phí Hiên nói, “Cho người hỏi thăm ông chủ khu vui chơi kia thích cái gì.”
Phí Sư gật đầu, “Được.”
“Cậu ra ngoài đi.” Phí Hiên nói, “Đừng có ăn mấy thứ linh tinh đó nữa, ăn xong lại phải đi bệnh viện.”
Phí Sư hàm hồ đáp lại, vừa ra khỏi cửa liền đem miếng bánh giống phân chó nhét vào miệng, sau đó vẻ mặt thống khổ nuốt xuống.
An Sênh trước tiên đến khu vui chơi để báo cáo, sau đó mới đi tới tiệm bánh ngọt. Sáng sớm mở cửa quét dọn vệ sinh, hằng ngày sẽ gửi tin nhắn hỏi thăm giáo viên, sau đó mới tới khu vui chơi làm việc.
Lần này cô trực tiếp giấu điện thoại vào trong lớp vải của bộ đồ gấu bông, thật sự giống như những lời cô nói, gọi điện cho Phí Hiên, kéo dài vài giờ.
“Em còn đang làm việc? Đã hai giờ rồi không nghỉ ngơi.” Phí Hiên thúc giục An Sênh, ngồi ở văn phòng có chút cáu kỉnh, “Em đang tới tháng cũng không quan tâm chính mình? Nước đường đỏ không uống coi như xong, em còn đứng lâu như vậy, bụng không đau sao?”
An Sênh hắc hắc cười, “Làm sao anh biết em phải uống nước đường đỏ?”
“Anh vừa tìm được trên mạng.” Phí Hiên nói, “Em mau nghỉ ngơi một lát đi, đợi lát nữa giữa trưa anh cho người mang cháo đến, đã nói dì giúp việc nấu rồi.”
“Biết rồi, biết rồi.” An Sênh qua loa có lệ, “Sáng hôm nay anh không làm việc sao?”
Phí Hiên thở dài, ăn ngay nói thật, “Anh rất cần em ở bên cạnh, bằng không anh không thể tập trung làm việc được.”
An Sênh trầm mặc một hồi, nói “Nhưng em cảm thấy khó chịu khi ở nhà chờ anh về, em không thích như vậy. Anh nhớ em, em cũng sẽ nhớ anh, nhưng chúng ta không thể cả ngày đều ôm nhau, cái gì cũng không làm được. Tốt hơn là dùng công việc để phân tâm, về nhà lại ôm nhau thoải mái, như vậy không phải tốt hơn sao?”
“Không thích!” Phí Hiên nói, “Em ở bên ngoài, anh sẽ…”
“Đô đô đô…” Điện thoại bị cúp, Phí Hiên đặt mạnh điện thoại xuống bàn, chiếc điện thoại này không cùng loại chất lượng với cái của An Sênh, giờ này màn hình đầy vết nứt.
Phí Hiên đẩy cái bàn trước mặt, sau đó ngồi lại trên ghế xoay, đạp mạnh hai chân, vẻ mặt u ám đứng dậy, lại gọi điện thoại cho vị giáo sư kia.
“Đồng hồ, di động, loại số 4, tôi đều muốn. Vẫn là số tài khoản trước kia?”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khẽ, một lát sau nói, “Tôi như thế nào lại lấy tiền của cậu? Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đời này kiếp này tôi sẽ không quên. Trong vòng hai ngày nữa hàng sẽ tới.”
Giọng nói của người bên kia làm cho người khác đặc biệt không thoải mái, như là cố ý kéo dài, “Chúc cậu chơi vui vẻ…”
Phí Hiên cúp điện thoại, đứng trước cửa sổ, lưỡi cuộn má thịt, lại gọi về nhà, bảo dì giúp việc nấu cháo rồi giao cho tài xế, đem đến công ty cho anh.
Buổi trưa, Phí Hiên lái xe đi đưa cháo cho An Sênh. Dì giúp việc ở Phí gia nấu cháo đậu đỏ, tay nghề của dì rất tốt, nhất là hầm canh nấu cháo.
Bởi vì giữa trưa cô treo điện thoại của anh, Phí Hiên bỏ qua mặt mũi đến đây, có chút không được tự nhiên. Anh ngồi trong xe quệt miệng gọi điện cho An Sênh, nhưng cô tên tiểu hỗn đản này thế nhưng tắt máy!
Hàng nhái cũng gì cũng ổn, nhưng pin thì không được như vậy.
Nhìn màn hình di động vỡ, cùng giọng nữ máy móc, nội tâm Phí Hiên xông lên cảm giác bất lực.
Không có biện pháp, bỏ đi là không có khả năng, đành phải mua vé đi vào, tìm đến chỗ con gấu bông gà chiên, mặt cương cứng, chờ An Sênh đến.
Kết quả đứng nửa ngày trời, Phí Hiên nhìn chằm chằm chú gà chiên đáng giận kia thật lâu, vậy mà chú gà đó cũng không thèm phản ứng với anh.
Treo điện thoại, tắt máy, bây giờ còn không để ý tới anh!
Phí Hiên nổi cơn thịnh nộ đi tới, chú gà chiên cuối cùng cũng chú ý tới anh, đi về phía anh.
Phí Hiên hừ hừ, không đợi anh nói chuyện, hai cánh gà vươn lên bỏ cái đầu gà bông xuống, một gương mặt đàn ông da ngâm đen gãi gãi đầu, nghi ngờ nhìn Phí Hiên, “Anh có việc gì sao? Chụp ảnh rồi mua gà chiên?”
Phí Hiên bối rối, nhưng anh không biết phía sau mình một chú khủng long đang từ từ lại gần, đem đầu gấu bông chụp lên đầu anh.
Trước mắt Phí Hiên bỗng nhiên tối đen, nghe được tiếng cười làm anh giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Sao anh lại tới đây! Ha ha ha ha, tìm nhầm người rồi!”
Phí Hiên gỡ cái đầu gấu bông ra, chỉnh lại mái tóc rối loạn, giận muốn khóc, nhưng nhìn An Sênh đã tháo đầu khủng long xuống, tóc đều ướt mồ hôi, cười giống như một đoá hoa, vươn móng vuốt khủng long về phía anh, anh như quả bóng cao su bị đâm một cái, trong lòng cảm thấy xót xa.
“Sao em lại khổ như vậy?” Phí Hiên thở dài, nắm lấy móng vuốt khủng long, kéo cô đến ngồi ở băng ghế cách đó không xa.
“Đã tới giờ ăn cơm chưa? Đi thay đồ trước, nhanh rửa mặt rồi lại đây ăn cháo.” Phí Hiên thúc giục, An Sênh lại cười cười, “Cứ ăn như vậy đi.” Quần áo cũng không đổi, lấy một chai nước từ trong bộ đồ khủng long đưa cho Phí Hiên, “Anh cầm giúp, em tuỳ tiện rửa tay là được, vào nhà vệ sinh lại làm bẩn cái đuôi khủng long.”
“Em ghét bỏ anh liền ghét bỏ, hiện tại sao không chê chính mình?” Phí Hiên bất đắc dĩ nhận cái chai, đổ nước cho cô rửa tay.
An Sênh chậc chậc, “Anh có nghe qua ai ghét bỏ chính mình không?”
Hai người ngồi dưới bóng cây, uống mấy ngụm cháo, miệng đầy vị ngọt, lồng ngực cũng ấm lên, đột nhiên nhớ đến cái gì, quay đầu hỏi Phí Hiên, “Anh vào bằng cách nào?”
Phí Hiên mặt không đổi sắc, “Mua vé.”
“78 tệ một vé a a a a!” An Sênh phát điên, “Nửa ngày lương của em, vì sao em lại nuôi phải tên Tiểu Bạch Kiểm phá sản như vậy chứ!”
Phí Hiên hừ một tiếng, “Em treo điện thoại của anh, còn tắt máy.”
“Như thế nào được, không phải anh cúp máy trước sao?” An Sênh nói xong, lấy di động ra, vừa nhìn liền gãi gãi đầu, “Hết pin rồi..Ai, không được, ông chủ nói giáo viên sẽ trở về sớm!”
“Anh chờ em một chút…”
Nói xong nhanh như chớp chạy về phía phòng nghỉ, Phí Hiên và cháo để đó cũng không thèm để ý.
Phí Hiên và cháo….Được rồi, trời không lạnh, ngược lại anh càng ngày càng nóng, lửa giận bùng lên, thiêu đốt cả ánh mắt. Anh nhất định phải nhanh nghĩ biện pháp, không thể cứ mặc kệ An Sênh như vậy.
Sạc pin điện thoại, sau khi mở máy, An Sênh tuỳ tiện nhìn lướt qua, không nghĩ đến lập trực tiếp nhảy ra tin nhắn.
Giáo viên bánh ngọt: [Tôi đã trở về, đêm nay gặp nhau ở cửa hàng bánh, tan tầm lại đó là được.]
Nét mặt An Sênh lộ vẻ vui mừng, lập tức trả lời.
Sênh Sênh không thôi: [Được ạ..dập đầu jpg]
Đợi đến lúc cô quay lại, cháo đã có chút nguội, An Sênh vẫn kiên trì uống. Phí Hiên không biết nhận điện thoại của ai, quay mặt sang bên này, cười giống tên tiểu thái giám thời cổ đại, âm ngoan lại bạc tình.
“Hắn dám đến Phí Thị, còn không đánh ra, giữ lại cho hắn ăn tết?” Phí Hiên vừa quay đầu lại nhìn thấy An Sênh, biểu tình nhanh chóng biến hoá, đảo mắt liền biến thành một tiểu đáng thương.
Nói với đầu bên kia, “Đánh, giữ lại hơi thở là được. Dám cướp hạng mục của tôi, ba hắn đến cũng không làm gì được.”
Phí Hiên cúp điện thoại, đè lại cái tay đang cầm chén cháo của An Sênh, “Uống chút là được, nguội rồi không nên uống nữa, mua gà chiên cho em ăn nhé?”
Phí Hiên nói, “Nghe mùi rất thơm, em ăn chưa?”
An Sênh quả thật chưa ăn, cô không nỡ.
Ăn gà chiên xong, Phí Hiên rời đi, An Sênh tiếp tục công việc. Tối nay cô cố ý tan ca sớm, chín giờ hơn đã đến tiệm bánh.
An Sênh vừa vào trong, ông chủ cười chào hỏi cô, “Giáo viên đang ở trong bếp làm bánh, cô nhanh đi đi.”
An Sênh gật đầu, đi vào nhà bếp, cửa còn chưa mở ra, một người đưa lưng về phía cô nói.
“Cô đến rồi.”
Âm thanh này nên hình dung như thế nào đây?
Dù sao có cảm giác từ tính, tạo ra tia lửa, thiếu chút nữa đập vào đầu An Sênh.
Đường đi có chút gập gềnh, An Sênh kéo tay Phí Hiên, tay kia bảo vệ hộp bánh ngọt. Mặc dù anh tức đến run người, nhưng vẫn như trước giữ chặt tay An Sênh, ngồi vào chỗ ổn định mới bỏ tay cô ra.
Tay An Sênh bị quăng ra cũng không để ý, trong mắt cô, Phí Hiên chính là một tiểu tử ngốc, trên cơ bản không thể nổi giận nổi với cô, ngẫu nhiên anh nói vào câu uy hiếp người, An Sênh nói lại vài câu anh liền rút lui.
Đu quay chậm rãi đi lên, những ánh đèn màu lập loè, nghịch ngợm nhảy nhót trên người cả hai. An Sênh không ngồi đối diện Phí Hiên, càng không ngồi bên cạnh anh, mà ngồi bên chân anh, đem đầu dán lên đùi Phí Hiên.
Phí Hiên đặc biệt muốn đẩy cô ra. Người ta đang tức giận, dán cái gì mà dán?
Nhưng nắm tay rũ xuống bên người siết chặt lại, đến cuối cùng vẫn không nỡ, hầm hừ động động chân, giả vờ muốn tránh né An Sênh.
An Sênh đè lại chân anh, ngẩng đầu, “Đừng nóng giận.” tay cô bắt lấy tay anh, đưa hộp bánh ngọt cô nâng niu đến tay anh, “Là dành riêng cho anh, là tiệm bánh anh hay mua cho em đó.”
Phí Hiên nhìn An Sênh, ánh mắt vẫn như cũ trầm xuống, không đưa tay nhận, giật giật khoé môi, lời đến bên miệng nhưng không nói ra. Nhưng đối với ánh nhìn chăm chú của An Sênh, nhìn biểu tình lấy lòng đưa bánh ngọt của cô, Phí Hiên có chút không mở miệng được.
Nhưng anh đã quyết định, chỉ có hôm nay thôi, hôm sau anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp, để cô hoàn toàn ở bên cạnh anh. Anh thật sự không thể chịu đựng được tư vị chờ đợi cô.
An Sênh thấy Phí Hiên không nhận bánh, thần sắc còn nghiêm túc như vậy, bất đắc dĩ nắm nắm ngón tay anh.
“Làm sao vậy?” An Sênh nói, “Không phải gọi điện thoại bảo anh không cần chờ em sao.”
Lửa giận Phí Hiên bùng lên, muốn phun ra miệng, nhất là An Sênh còn dùng loại lời nói nhẹ bẫng như vậy nói với anh.
“Chúng ta bây giờ là người yêu, ở cùng một chỗ, em nói một câu không cần chờ, anh tan ca sớm một mực chờ em.” Phí Hiên khống chế không được, giọng điệu tăng thêm, “Cái chỗ tồi tàn kia, nếu không có em, em cảm thấy anh sẽ bước vào một bước sao?”
An Sênh bị anh rống đến sửng sốt, nhìn khuôn mặt anh kích động đến đỏ bừng. Ngẫm lại cô ở chỗ đó rất thoải mái, nhưng đối với Phí Hiên mà nói, thật sự miễn cưỡng gọi là tổ ấm.
Nhưng lời nói cùng thái độ này của anh, nếu đổi lại là một cô gái khác, có thể sẽ cãi nhau. Dùng giọng điệu như vậy để nói với một người chỉ có khả năng thuê chỗ đó để sống, thật sự có chút khó nghe.
Nhưng An Sênh lại khác, cô đã ở qua biệt thự phú quý, cũng đã làm một thiếu phu nhân mười ngón tay không dính nước xuân, nên cô không để loại tự ti kia vào trong lòng. Cô còn cảm thấy Phí Hiên nói rất đúng, chung quy người đàn ông của cô chính là chủ nhân của thế giới này, rất quý giá đó.
Hơn nữa, Phí Hiên cũng không thật sự ghét bỏ, bộ dáng hiện tại nhất định là do chờ đến sốt ruột. Theo lý thuyết, anh so với cô còn bận rộn hơn, An Sênh biết, trừ thời gian ở cùng với cô, anh đều vì hai người mà cố gắng rất nhiều.
Cho nên cô sẽ không bởi vì Phí Hiên nói hai câu mà tức giận, ngược lại chủ động nhận sai, “Em sai rồi, em sai rồi. Vốn dĩ nên ở nhà chờ anh, nhưng đây cũng chỉ là ngoài ý muốn. Em không nghĩ là sẽ tìm được việc.”
An Sênh nói, đem tiền móc từ trong túi quần ra, nhét vào tay Phí Hiên, “Đây là tiền hôm nay em kiếm được, là lỗi của em, hẳn là phải gửi tin nhắn cho anh, gọi điện thoại. Em cam đoan về sau sẽ không như vậy nữa. Lúc làm việc sẽ lén đem điện thoại theo, gọi cho anh có được không?”
Phí Hiên cúi đầu nhìn thoáng qua, trong tay là 150 tệ nhăn nhúm, mày càng nhíu chặt.
“Ai muốn em kiếm tiền.” Phí Hiên để tiền sang một bên, cầm bánh ngọt cô đưa cũng để sang một bên, nắm vả vai cô, “Anh không cần em kiếm chút tiền ấy, em có thể đừng để bản thân mình khổ sở như vậy không?”
“Em ở nhà chờ anh, cái gì cũng không cần làm. Anh nuôi em, không, anh đưa tiền cho em, đều cho em hết, anh làm việc cho em được không?”
Phí Hiên có chút kích động, anh nắm bả vai kéo cô tới gần, “Anh cũng chỉ có một yêu cầu, ở nhà chờ anh, chờ ở bên cạnh anh, được không?”
Phí Hiên vẫn luôn rất dính người, An Sênh xem như đã thành thói quen, cũng thích anh như vậy. Do đó, khi Phí Hiên nói như vậy, An Sênh thậm chí còn nghĩ, như vậy cũng không có gì ngoài ý muốn, không có lúc nào cô có suy nghĩ không ở bên anh. Nhưng trong cuộc sống không phải chỉ có tình yêu, hai người ở chung một chỗ, cũng không thể chỉ dùng tình yêu để gắn bó.
Dư quang vẫn để ý đến độ cao của đu quay, lúc gần lên tới điểm cao nhất, cô ôm cổ Phí Hiên, ở khoảng cách gần, vuốt nhẹ an ủi anh.
“Em có lời muốn nói với anh, trước hết nghe em nói…”
“Anh nghe em nói cái gì? Anh cần em ở bên cạnh anh, mỗi thời mỗi khắc, em nhất định phải chờ ở bên cạnh anh, nghe hiểu không?!”
An Sênh đột nhiên hôn lên môi Phí Hiên một cái, đè lại tay anh, hỏi “Anh đã từng nghe về truyền thuyết đu quay chưa?”
Phí Hiên sửng sốt, tiếp đó sắc mặt liền không tốt nổi, “Anh không muốn nghe truyền thuyết gì hết. Hiện tại mỗi câu anh nói với em đều là nghiêm túc, em nếu không nghe lời, anh…”
Đu quay lên tới điểm cao nhất, An Sênh nhắm mắt lại, hôn lên môi anh, trằn trọc xâm nhập, triền miên động tình.
Phí Hiên cự tuyệt không được, lời của anh bị chặn trở về. Anh không tự chủ được đáp lại, mãi cho đến khi qua điểm cao nhất, hai người mới tách ra.
Phí Hiên lau miệng, vừa rồi tích một bụng lửa giận lại bị nụ hôn này đánh tan hơn phân nửa, nhưng vẫn nghiêm mặt, ở trong lòng tìm từ ngữ một lát, tìm một cách nói cường ngạnh, chỉ là không đợi anh mở miệng, An Sênh đã nói trước.
“Em không biết anh đã nghe về truyền thuyết kia chưa, vào thời điểm đu quay lên đến điểm cao nhất, hai người hôn nhau, cả đời này sẽ mãi mãi bên cạnh nhau.”
An Sênh không biết thế giới này có loại truyền thuyết kia không, nhưng ở thế giới trước, lúc nghe về truyền thuyết đó, cô cũng chỉ cười cho qua. Loại truyền thuyết này cũng tựa như chuyện ma quỷ trong trường học, căn bản không đáng tin.
Nhưng bất kể là thật hay giả, hôm nay An Sênh đã nhìn thấy vô số đôi tình nhân ngồi đu quay, vẻ mặt hạnh phúc đi lên, vẻ mặt hạnh phúc đi xuống.
Cô cũng muốn mang Phí Hiên ngồi một lần, quản làm gì chuyện đó thật hay giả, cô chỉ muốn đem suy nghĩ trong lòng nói cho anh nghe.
“Kỳ thật truyền thuyết này cũng không nhất định là sự thật.” An Sênh nói, “Nhưng Phí Hiên, em nói là sự thật, hành động cũng là sợ thật. Em muốn cùng anh đi mãi.”
Ánh đèn màu biến ảo, không ngừng lưu chuyển trên mặt hai người. An Sênh ngồi xổm trước mặt Phí Hiên, vừa lúc cửa sổ nhỏ đón dải đèn màu sặc sỡ, phóng đại hình ảnh cô trong mắt Phí Hiên, mỹ lệ chói mắt.
An Sênh bắt lấy tay Phí Hiên, thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng chịu nói một câu này với anh, “Em đặc biệt đặc biệt thích anh, em cảm thấy anh vô cùng hoàn mỹ. Hai lần trước khóc, không phải em bị bệnh thần kinh phác tác, mà là vì anh đối với em thực sự quá tốt…”
Cô cầm tay anh, dán lên mặt mình, nghiêng đầu, “Phí Hiên, em vẫn chưa từng nói với anh, em yêu anh.”
Từ khi Phí Hiên nghe cô kể về truyền thuyết đu quay đã không lên tiếng, trong đầu như có ngàn vạn pháo hoa sặc sỡ nổ tung, sáng rực cả một bầu trời, cuối cùng ngưng tụ thành một điểm, dừng ở hình ảnh An Sênh.
Anh tuyệt không hoàn mỹ, anh chính là biếи ŧɦái. Phí Hiên ở trong lòng nhẹ giọng trả lời.
Anh biết anh không bình thường, cho nên đem hết sức lực, dùng mọi biện pháp để che dấu. Mắt cô chỉ thấy được mặt ngoài đã được anh che đậy hoàn mỹ.
Nhưng giờ này khắc này, Phí Hiên vô cùng hy vọng, anh là một người bình thường, giống như tất cả mọi người, không có du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu kia.
“Em hy vọng, chúng ta có thể đi mãi.” An Sênh nói, “Kết hôn, có lẽ sẽ có cãi nhau, nhưng rất nhanh sẽ làm hoà, sinh hai đứa nhóc, tốt nhất là một nam một nữ.”
Cuộc sống sinh hoạt bình thường, cãi nhau, con cái, đây chính là giấc mộng của An Sênh.
-Hết chương 42.1-
Thấy thương chị Sênh quá :((
Chúc mụi người một tuần mới tràn đầy năng lượng nhé!
Tym bài để cổ vũ mình nha. Yêu cả nhà 3
Chương 42.2:
Editor: Endy.
Mỗi người khi nói về ước mơ, cả người đều toả sáng, đặc biệt giấc mơ này là dành cho người cô yêu nhất.
Phí Hiên cảm thấy đáy mắt chua xót, rất nhanh trước mắt đã trở nên mơ hồ. Anh không khống chế được khụt khịt mũi, những suy nghĩ đen tối trong đầu đều biến mất theo lời nói của An Sênh.
Anh khom lưng ôm cô vào lòng, gắt gao ôm lấy cô, hận không thể đem cô hoà tan vào thân thể mình.
Nói đến cũng buồn cười, Phí Hiên đã lớn như vậy rồi, ngoại trừ người mẹ đã qua đời, đây là lần đầu tiên anh có được một tình yêu đích thực.
Cô không yêu bối cảnh Phí gia, không yêu tiền tài và hào quang, chỉ yêu con người anh, Phí Hiên.
Thái độ của An Sênh vẫn khiến Phí Hiên lo được lo mất, tuy rằng anh có thể cảm nhận được sự đáp trả của cô, nhưng cô chưa từng nói yêu anh. Ngay tại thời điểm Phí Hiên nói về chuyện tương lai, An Sênh không nói gì, cũng không có thái độ rõ ràng.
Cô thậm chí còn không cho phép anh nói những lời thổ lộ như cầu hôn.
Đây là lần đầu tiên An Sênh cho anh một thái độ rõ ràng, cũng là lần đầu tiên cô nói muốn cùng anh đi mãi.
Trong tương lai của An Sênh, là có Phí Hiên, thậm chí còn muốn sinh hai đứa nhóc với anh…
An Sênh đã hoàn toàn xác định, hệ thống trừ đe doạ cô cũng không có làm chuyện gì khác. Mà trong khoảng thời gian này, cốt truyện có đi lệch nhưng vẫn không có dấu hiệu ảnh hưởng đến thế giới này.
Vì vậy, An Sênh mới có cam đảm nói câu đó với Phí Hiên, mới dám quyết định ở bên cạnh anh.
Nhưng cô không ngờ chỉ vài lời nói mà đã làm cho Phí Hiên khóc…
“Anh đừng khóc.” An Sênh nâng mặt Phí Hiên, bắt chước bộ dáng anh lau nước mắt cho cô, cũng ôn nhu lau nước mắt cho anh.
Phí Hiên biết anh khóc vào lúc này rất xấu hổ, nhưng anh không khống chế được. Lúc đầu chỉ là yên lặng rơi lệ, lát sau liền ôm An Sênh khóc ô ô ô.
Đối với Phí Hiên mà nói, lời này của An Sênh không chỉ đơn giản là một lời thổ lộ, mà đối với anh, là cùng một người gắn bó cả đời, là một điều vô cùng thiêng liêng.
Anh căm hận sự đào hoa của Phí La Minh, anh thề với bản thân, thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình, vô luận trong tương lai nửa kia của anh là ai, anh tuyệt đối sẽ không phản bội, tuyệt đối sẽ không ghét bỏ, tuyệt đối sẽ không để cho hai người chia tay.
Phí Hiên ôm An Sênh rất chặt, hơn nữa càng ngày càng dùng lực. Mắt thấy đu quay đã gần được một vòng, An Sênh bị anh siết chặt, thật sự chịu không nổi, chọt chọt eo anh hai lần.
“Ai nha…anh muốn siết chết em hả?” cuối cùng Phí Hiên cũng buông ra, An Sênh nhanh chóng đẩy bả vai anh, lau qua loa vài cái trên mặt anh, “Một vòng lại một vòng, nhanh lau mặt.”
Bầu không khí lãng mạn và cảm động này lẽ ra phải đi thêm một vòng đu quay nữa, nhưng An Sênh vừa nghĩ đến dáng vẻ không được linh hoạt lắm của người quản lý, nếu cô còn dám đến xin một vòng nữa, chắc chắn sẽ lấy của cô thêm 50 tệ.
Cô đứng một buổi chiều cũng chỉ kiếm được 200 tệ, thật là đau lòng. Cho nên đu quay vừa tiếp đất, An Sênh lập tức lôi kéo Phí Hiên đang thút tha thút thít đi xuống.
Hai người bước nhanh ra ngoài theo con đường nhỏ, may mà lúc này đã không còn người, tìm được chiếc xe Phí Hiên đỗ trước cổng khu vui chơi, mắt anh vẫn còn đỏ hồng ướŧ áŧ.
Đúng lúc một chiếc xe đi ngang qua, An Sênh nhìn lại, phát hiện mắt anh như mắt thỏ, mặc dù anh là một “tiểu cẩu”, Nghĩ đến đây, An Sênh không có ý tốt muốn cười.
Những lời cô nói đều đã suy tính rất lâu, nói cho anh biết nhưng bản thân cô cũng không có quá nhiều xúc động.
Hơn nữa, lúc Phí Hiên lên xe lại có dấu hiệu tái phát. Trong xe tối om, An Sênh nghe được tiếng khóc thút thít, yên lặng cắn chặt răng, kiềm chế không cho khoé miệng nhếch lên.
Phí Hiên quả thực xúc động đến không thể khống chế được. Một lúc sau, lại quay về phía An Sênh, ôm cổ cô bắt đầu ô ô ô.
An Sênh sờ sờ đầu Phí Hiên, dở khóc dở cười, “Anh khóc cái gì, nếu anh thích nghe, về sau mỗi ngày em sẽ nói cho anh nghe. Đừng khóc, nhanh lái xe về nhà, toàn thân em đều là mồ hôi, muốn nhanh một chút tắm rửa.”
Phí Hiên sụt sùi hai tiếng, lấy khăn tay lau nước mũi xong mới bình tĩnh, giọng nói còn mang theo âm mũi. Anh muốn nói cái gì đó, nhưng lại nghiêng đầu nhìn An Sênh. Anh bên này đang cảm xúc dạt dào, cô ngồi bên đó như không có gì chơi game.
Phí Hiên có chút tức giận, cắn một miếng bánh ngọt, miệng phồng lên. Vừa rồi, người nói những lời đó là cô, bây giờ người như không có việc gì cũng là cô, một cô gái bình thường không phải là ôm anh rồi cùng nhau khóc rống lên sao? Bầu không khí vừa rồi cảm động biết bao?
Đưa ra lời hẹn ước trọn đời của một đôi vợ chồng son, như thế nào ngay sau đó liền có thể bình thản ngồi chơi game như không có chuyện gì xảy ra!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phí Hiên khởi động xe, nghiêng người thắt dây an toàn cho An Sênh, đạp chân ga, An Sênh bất ngờ không kịp phòng bị, nếu không phải nhờ dây an toàn kéo lại, khẳng định trán cô sẽ thêm một cục trứng gà, điện thoại bay ra ngoài.
Mặc dù có dây an toàn, nhưng theo bản năng cô đưa tay chống đỡ, màn hình di động đập vào phía trước.
An Sênh ai một tiếng, tựa hồ cô nghe được tiếng màn hình vỡ, vội vàng xem xét, sau đó mới thả lỏng. Loại máy tích hợp nhiều chức năng này thực sự rất “trâu”, màn hình không có chuyện gì.
Dư quang Phí Hiên liếc nhìn, trong lòng lộ vẻ tiếc nuối. An Sênh tiếp tục chơi game, dọc đường đi đầu anh suy nghĩ hỗn loạn, đủ loại tính toán. Lúc dừng đèn đỏ còn tranh thủ ăn vài miếng bánh ngọt, cũng không có thời gian nói chuyện với An Sênh.
Tuy nhiên, khi vừa về tới phòng trọ, Phí Hiên đã giật di động của cô, tuỳ tiện làm vài động tác, di động liền vang lên âm thanh “Game over”.
An Sênh thở dài, chống lại đôi mắt còn đỏ hồng của Phí Hiên, không nói gì, giang hai tay muốn ôm anh, lại bị Phí Hiên đè hai bả vai.
“Đi tắm rửa.” Phí Hiên nói, “Em thối chết, mùi rất chua.”
Nói xong anh còn ngửi ngửi chính mình, “Anh cũng bị em làm cho hôi luôn rồi…Chúng ta cùng nhau tắm.”
Nói rồi đặt tay trên eo cô, kéo thẳng về phía phòng tắm.
An Sênh bị kéo đến nửa đường mới cảm nhận được nguy cơ, “Anh muốn làm gì!”
Phí Hiên a một tiếng, dừng lại hỏi cô, “Vừa rồi lúc anh khóc, em vụиɠ ŧяộʍ cười anh đúng không?”
An Sênh lắc đầu như trống bỏi, “Không có!”
“Em có!” Phí Hiên nói, “Lúc còn ở trên xe, lúc anh quay đầu sang thấy em đang cười! Rất buồn cười sao?”
Phí Hiên không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới thì An Sênh nhất thời không nhịn được, “phốc” một tiếng, sau đó tận lực kìm nén.
Phí Hiên lộ ra vẻ mặt bi thương, “Em không phải là không có lương tâm, căn bản là em không có trái tim!”
Nói xong lại bắt đầu dùng lực, kéo An Sênh đi tiếp về phía phòng tắm, vừa kéo vừa nói, “Em đây là bị bệnh, phải trị- -“
“Chữa bệnh thì anh lôi em vào phòng tắm làm cái gì…” An Sênh cào khung cửa, đoán được anh chính là không có ý đồ tốt.
Anh có lý có cứ, “Anh trị bệnh cho em, bị bệnh phải tiêm.” Phí Hiên kéo An Sênh vào, đóng cửa phòng tắm nói, “Anh sẽ tự tiêm cho em hai mũi…là sẽ tốt hơn.”
An Sênh bị anh ép lên cửa phòng tắm, mặt đỏ ửng, không dám lộn xộn nữa, ngoan ngoãn ngẩng đầu đáp lại nụ hôn của anh. Tuỳ ý để anh cắn, trong phòng tắm, vòi hoa sen đang mở nước, độ ấm và hơi nước bốc lên mờ ảo.
Cô khẩn trương, cổ họng thắt lại, nhưng vẫn có chút lo lắng hỏi, “Lần đầu tiên, ai, anh đừng cắn.”
“Lần đầu tiên ở chỗ này, độ khó có hơi cao…a…”
Phí Hiên cười khẽ, “Em không dùng sức thì bận tâm làm gì chứ?”
“Cũng đúng.” An Sênh bị thuyết phục.
Trong phòng tắm rốt cuộc nhiệt độ cũng sôi trào, những giọt hơi nước lăn dài trên gương, chậm rãi chảy xuống dưới, những lời thân mật to nhỏ giữa hai người, có vẻ lưu luyến, vốn phải là những lời tốt đẹp và mãnh liệt vào ban đêm.
-Hết chương 42.2-
Chuyện gì xảy ra í nhỉ? :v
Tym bài để ủng hộ Nhà Hươu nhé 3
Chương 42.3:
Editor: Endy.
Trong phòng tắm rốt cuộc nhiệt độ cũng sôi trào, những giọt hơi nước lăn dài trên gương, chậm rãi chảy xuống dưới, những lời thân mật to nhỏ giữa hai người, có vẻ lưu luyến, vốn phải là những lời tốt đẹp và mãnh liệt vào ban đêm.
Nhưng màn hơi nước bị một bàn tay quẹt ngang, phản chiếu một gương mặt thâm trầm. Mở vòi nước, trên thái dương nổi đầy gân xanh, Phí Hiên đưa tay rửa sạch máu.
An Sênh quấn khăn tắm, vẻ mặt vô tội xuất hiện phía sau anh, do dự một hồi, đưa tay chọt chọt lưng anh.
“Anh…khụ, anh đừng tức giận.”
Phí Hiên liếc cô một cái, không nói chuyện, tiếp tục rửa tay.
“Phốc…” An Sênh không nhịn được cười ra tiếng, Phí Hiên liếc sang, cô lập tức kìm lại.
“Anh đừng như vậy.” An Sênh nén cười nhỏ giọng nói, “ “Bà dì” đến lúc nào, em cũng không thể quyết định được…”
Mu bàn tay Phí Hiên nổi gân xanh, đầu lưỡi cuộn má thịt, lúc này mới quay đầu trừng mắt nhìn cô, “Cười cười cười, anh như vậy mà em còn cười vui vẻ được!” vừa nói vừa nhéo mũi cô, “Em cười được mấy ngày, đợi nó đi thì xem anh trừng trị em như thế nào.”
An Sênh rầm rì, túm lấy khăn tắm trên thắt lưng anh, “Nếu không, em giúp anh?”
Phí Hiên vỗ tay cô một cái, đe doạ, “Nhanh tắm rửa đi, đừng ngâm nước lâu.” Nói rồi mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.
An Sênh tiếp tục tắm rửa, sau khi ra khỏi phòng tắm, Phí Hiên vội vàng lau khô người, tuỳ tiện sấy tóc, thay quần áo rồi cầm chìa khoá xe đi đến cửa phòng tắm, “Anh ra ngoài một lát, tắm xong em phải nhớ sấy khô tóc. Đợi anh về.”
An Sênh đang gội đầu, nghe vậy “A” một tiếng, hô “Mua chút đồ ăn! Thịt nướng---“
Phí Hiên đi ra ngoài, An Sênh tắm xong, ra ngoài chuẩn bị thay quần áo. Cô phát hiện một việc lớn, đó là cô không có băng vệ sinh.
Đang lo lắng, chuẩn bị gọi điện cho Phí Hiên nhờ anh mua hộ, đã thấy anh mở cửa đi vào.
Vừa vào cửa đã thấy cô còn quấn khăn tắm, tóc ẩm ướt đứng ở phòng khách, lập tức nhíu mày, “Nhanh chóng thay quần áo đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Anh không bước tới chỗ cô, sợ trên người còn mang khí lạnh ở bên ngoài vào, lấy ra một bịch băng vệ sinh ném đến dưới chân An Sênh.
“Vào phòng tắm đổi, anh đi lấy đồ ngủ cho em.”
An Sênh nhặt bịch băng vệ sinh lên, đi vào phòng tắm. Phí Hiên rất nhanh đã đem quần áo đến cho cô, mở cửa phòng tắm, giúp cô nhanh chóng mặc vào.
Lúc này đổi lại là An Sênh muốn khóc, Phí Hiên luôn có thể chính xác chọc vào chỗ mềm mại nhất trong lòng cô. Thay quần áo xong, hai người đi đến bàn ăn, Phí Hiên đã mua bữa khuya, hai người đều ăn không ít.
An Sênh nhìn Phí Hiên ăn nhiều như vậy, hỏi, “Buổi tối anh còn chưa ăn cơm hả?”
Phí Hiên “Ừm” một tiếng, An Sênh nhất thời cảm thấy áy náy.
“Không phải em nói với anh là buổi tối không cần chờ em, cứ ăn trước sao?”
Phí Hiên ăn no liền buông đũa, “Anh đợi em vài giờ, ăn cái gì cũng không ngon.’
An Sênh mím môi, đứng dậy ôm lấy đầu anh, “Được rồi, ngoan, về sau em nhất định sẽ đối tốt với anh.”
Phí Hiên nghe được lời này, lại nhớ tới chuyện An Sênh muốn đi làm, còn muốn bái sư cái quái gì nữa, kéo cô ngồi trên đùi, “Cái kia..em đừng làm ở khu vui chơi nữa.” Phí Hiên nói, “Em đến chỗ anh…”
An Sênh che miệng Phí Hiên, cô phát hiện nói hai câu với anh liền chuyển tới vấn đề này. Chuyện này thật sự không thể đồng ý, đơn giản kéo Phí Hiên vào phòng ngủ, chuẩn bị dời lực chú ý của anh.
“Chờ em một chút!”
Sau đó cô chạy vào phòng tắm, nhanh chóng đánh răng rồi trở về. Phí Hiên ngồi trên giường, vừa thấy cô quay vào, lại muốn nói. An Sênh trực tiếp đẩy ngã anh trên giường, sau đó kéo chăn đắp lên, chính mình chui vào từ dưới chân anh.
Phí Hiên đột nhiên hít một hơi khí lạnh, nhắm mắt lại nghiêng đầu, ngón tay gắt gao nắm chặt góc chăn, trong mắt bị một màn sương lấp kín.
Qủa nhiên cái miệng bị An Sênh chặn lại, không nói về công việc của cô nữa, chỉ còn tiếng rêи ɾỉ.
Nhưng hôm nay không biết là như thế nào, anh cảm thấy càng ngày càng không đúng, càng ngày càng có loại cảm giác nóng bỏng, đến cuối cùng là đau rát.
Anh thật sự nhịn không được nữa, suýt nữa ngất xỉu, đứng dậy đẩy An Sênh ra, hít sâu một hơi, nhìn vẻ mặt An Sênh vô tội chùi miệng bò ra, nghĩ đến vừa rồi cô ăn đồ nướng anh mua.
Khẩu vị An Sênh rất nặng, không chỉ cay mà còn phải mặn, vừa rồi nhìn ông chủ nướng thịt, cho một lớp dầu vừng, rắc thêm ít nhất hai thìa ớt bột.
Phí Hiên đau đến nhe răng trợn mắt, vỗ lên trán An Sênh một cái, từ trên giường nhảy xuống, đi vào phòng tắm.
An Sênh vẻ mặt không hiểu gì đi theo sau, sau đó nhìn Phí Hiên dùng nước lạnh ngâm “tiểu đệ”, lúc này mới hiểu ra vấn đề, sau đó phá ra cười.
“Lăn---“ Phí Hiên mặt đỏ tai hồng, cả người sụp đổ.
An Sênh đang cười bị đuổi ra khỏi phòng tắm, đứng bên ngoài vỗ cửa, “Em thật không cố ý, rõ ràng đã súc miệng rồi, ai biết vị cay còn dai như vậy chứ…”
“Em còn nói thêm một câu nữa, tin hay không anh sẽ…” Phí Hiên thở hồng hộc như một chú chó sắp chết, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ được uy hiếp kiểu gì, chỉ hung hăng vỗ lên cửa phòng tắm.
Cuối cùng An Sênh cũng không làm phiền anh nữa, đi vào phòng bếp đánh răng. Đợi cô làm xong, nằm lên giường, vốn muốn chờ Phí Hiên ra an ủi hai câu, nhưng vì nhảy nhót cả ngày quá mệt mỏi, không cẩn thận liền ngủ.
Đợi khi Phí Hiên giải quyết xong, ngâm đến rùng mình, lúc vào phòng ngủ thấy An Sênh đang ngủ, tay chân giang bốn phía, trong lòng cảm thấy không ngọt ngào nổi.
Phí Hiên xoạc chân, chống nạnh, đứng bên giường một lát, dùng ánh mắt cừu hận lăng trì lên người tên tiểu hỗn đản không có lương tâm này vài lần. Trong thoáng chốc, anh nghĩ đến việc bỏ nhà ra đi.
Phí Hiên leo lên giường, tức giận nắm lấy bả vai An Sênh lay, “Mau đứng lên! Cháy rồi!”
An Sênh mơ mơ màng màng mở mắt ra, cho rằng mình còn đang ở trong mộng, lập tức đẩy Phí Hiên xuống giường, “Tiểu yêu tinh hệ thống kia, đừng nghĩ làm tôi sợ!”
Sau khi nói xong, cô ngã người, ngủ tiếp.
Đúng vậy, hôm nay An Sênh quyết định ở bên Phí Hiên, đi cùng anh quãng đường còn lại, sau đó vô tình mở ra cánh cửa một thế giới mới, trực tiếp đánh bại âm mưu cải trang thành Phí Hiên của hệ thống.
Không thể không nói, hệ thống cũng quá yếu rồi, bị An Sênh đấm một cái liền không chịu được.
Phí Hiên từ mặt đất đứng lên, lần thứ hai loé lên suy nghĩ muốn bỏ nhà ra đi, sau đó đáng thương bò lên giường, chiếm cứ một chỗ nằm nhỏ nhoi, nghẹn khuất đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, hai người lại ôm nhau nằm một chỗ, “sự không vui” tối qua liền tan thành mây khói.
Phí Hiên mở mắt hôn trán An Sênh, cô nằm trong ngực anh cọ cọ, ôm eo anh.
“Mấy giờ rồi?” An Sênh hỏi.
“7h10, vẫn còn sớm.” Phí Hiên nói xong, lại kéo cô vào ngực ôm chặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
An Sênh giãy dụa, đột nhiên kinh hãi ngồi bật dậy, “Đã hơn 7h, em phải dậy nhanh, công việc ở khu vui chơi là tính tiền theo giờ, buổi sáng 10h sẽ mở cửa.”
Phí Hiên thò tay bắt lấy An Sênh, cuối cùng hỏi cô trong vô vọng, “Việc làm đó không làm không được sao?”
An Sênh chỉ cho rằng anh đang làm nũng, đưa tay vò mái tóc anh, “Ngoan mà.” Lại nhéo nhéo mặt anh, “Nếu em không kiếm tiền thì làm sao nuôi được tên mặt trắng nhà anh hả?”
“Tiểu bạch kiểm có thể kiếm tiền.” Phí Hiên nắm tay An Sênh, “Anh thực sự cần em theo giúp anh, anh không muốn để em đi. Em nghe lời anh có được không?”
Nghe lời, anh sẽ không cần dùng biện pháp khác.
An Sênh cười tủm tỉm, “Sao anh lại dính người như vậy chứ?”
Phí Hiên không nói gì, bởi vì anh biết tính cách của An Sênh. Đêm qua anh nhắc vài lần đã bị cô lảng sang chuyện khác, anh biết cô tuyệt đối sẽ không nghe anh.
Nếu không thể thay đổi suy nghĩ của An Sênh, Phí Hiên cũng không có ý định cùng cô giận dỗi. Buổi sáng cùng An Sênh ăn điểm tâm, anh nói buổi trưa sẽ dành thời gian đưa cháo qua cho cô, sau đó mới lái xe đến công ty.
Đến công ty, chuyện thứ nhất anh làm không phải là xử lý chồng tài liệu cao ngất, mà liên hệ với lão giáo sư anh đã từng giúp đỡ trước kia.
Kết thúc cuộc trò chuyện với giáo sư đã là hơn nửa giờ sau, khuỷu tay Phí Hiên chống lên bàn, hai ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, thở dài một hơi.
-Hết chương 42.3-
Đừng cườii, anh Hiên nhà ta xí hổ đó :v
Đừng quên tym bài để ủng hộ Nhà Hươu 3
Chương 42.4:
Editor: Endy.
Kết thúc cuộc trò chuyện với giáo sư đã là hơn nửa giờ sau, khuỷu tay Phí Hiên chống lên bàn, hai ngón tay xoa xoa huyệt thái dương, thở dài một hơi.
Anh không muốn như vậy, nhưng An Sênh không nghe lời anh, anh không thể chấp nhận được việc cô đi ra ngoài làm việc, không thể chấp nhận việc cô mặc bộ đồ gấu bông làm mấy động tác ngốc nghếch kia, càng không chấp nhận nổi việc cô cái gì mà bái sư.
Đến bây giờ, nếu An Sênh không đáp ứng ở bên anh thì có lẽ cô đã sớm hoàn toàn thuộc về anh. Nhưng cố tình An Sênh không chỉ đáp ứng, mà ngày hôm qua còn nói những lời như vậy với anh. Phí Hiên quá yêu thích cái cảm giác này, nên hiện tại anh không dám dùng mấy thủ đoạn quá khích.
Anh xoa nhẹ ấn đường, trong chốc lát cầm điện thoại bàn lên, “Tới phòng làm việc của tôi một chuyến.”
Lát sau có người gõ cửa, sau khi được Phí Hiên cho phép, Phí Sư miệng đầy dầu mỡ đi vào, vừa đi vừa lau miệng.
Phí Hiên nhìn động tác của hắn, hung hăng nhíu mày, “Cậu lại ăn mấy thứ linh tinh của Phí Tiểu Kế trong giờ làm việc? Cậu cũng không sợ bị đầu độc chết!”
Phí Sư hắng giọng một cái, quả nhiên có một loại đau khổ mang hương vị cay cay và mằn mặn, nhưng hắn chỉ cúi đầu, không trả lời Phí Hiên, mà hỏi, “Có chuyện gì không? Anh.”
“Tìm một người đáng tin cậy liên hệ với cửa hàng bánh ngọt xem giáo viên bên đó là ai.” Phí Hiên nói, “Cho người hỏi thăm ông chủ khu vui chơi kia thích cái gì.”
Phí Sư gật đầu, “Được.”
“Cậu ra ngoài đi.” Phí Hiên nói, “Đừng có ăn mấy thứ linh tinh đó nữa, ăn xong lại phải đi bệnh viện.”
Phí Sư hàm hồ đáp lại, vừa ra khỏi cửa liền đem miếng bánh giống phân chó nhét vào miệng, sau đó vẻ mặt thống khổ nuốt xuống.
An Sênh trước tiên đến khu vui chơi để báo cáo, sau đó mới đi tới tiệm bánh ngọt. Sáng sớm mở cửa quét dọn vệ sinh, hằng ngày sẽ gửi tin nhắn hỏi thăm giáo viên, sau đó mới tới khu vui chơi làm việc.
Lần này cô trực tiếp giấu điện thoại vào trong lớp vải của bộ đồ gấu bông, thật sự giống như những lời cô nói, gọi điện cho Phí Hiên, kéo dài vài giờ.
“Em còn đang làm việc? Đã hai giờ rồi không nghỉ ngơi.” Phí Hiên thúc giục An Sênh, ngồi ở văn phòng có chút cáu kỉnh, “Em đang tới tháng cũng không quan tâm chính mình? Nước đường đỏ không uống coi như xong, em còn đứng lâu như vậy, bụng không đau sao?”
An Sênh hắc hắc cười, “Làm sao anh biết em phải uống nước đường đỏ?”
“Anh vừa tìm được trên mạng.” Phí Hiên nói, “Em mau nghỉ ngơi một lát đi, đợi lát nữa giữa trưa anh cho người mang cháo đến, đã nói dì giúp việc nấu rồi.”
“Biết rồi, biết rồi.” An Sênh qua loa có lệ, “Sáng hôm nay anh không làm việc sao?”
Phí Hiên thở dài, ăn ngay nói thật, “Anh rất cần em ở bên cạnh, bằng không anh không thể tập trung làm việc được.”
An Sênh trầm mặc một hồi, nói “Nhưng em cảm thấy khó chịu khi ở nhà chờ anh về, em không thích như vậy. Anh nhớ em, em cũng sẽ nhớ anh, nhưng chúng ta không thể cả ngày đều ôm nhau, cái gì cũng không làm được. Tốt hơn là dùng công việc để phân tâm, về nhà lại ôm nhau thoải mái, như vậy không phải tốt hơn sao?”
“Không thích!” Phí Hiên nói, “Em ở bên ngoài, anh sẽ…”
“Đô đô đô…” Điện thoại bị cúp, Phí Hiên đặt mạnh điện thoại xuống bàn, chiếc điện thoại này không cùng loại chất lượng với cái của An Sênh, giờ này màn hình đầy vết nứt.
Phí Hiên đẩy cái bàn trước mặt, sau đó ngồi lại trên ghế xoay, đạp mạnh hai chân, vẻ mặt u ám đứng dậy, lại gọi điện thoại cho vị giáo sư kia.
“Đồng hồ, di động, loại số 4, tôi đều muốn. Vẫn là số tài khoản trước kia?”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khẽ, một lát sau nói, “Tôi như thế nào lại lấy tiền của cậu? Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đời này kiếp này tôi sẽ không quên. Trong vòng hai ngày nữa hàng sẽ tới.”
Giọng nói của người bên kia làm cho người khác đặc biệt không thoải mái, như là cố ý kéo dài, “Chúc cậu chơi vui vẻ…”
Phí Hiên cúp điện thoại, đứng trước cửa sổ, lưỡi cuộn má thịt, lại gọi về nhà, bảo dì giúp việc nấu cháo rồi giao cho tài xế, đem đến công ty cho anh.
Buổi trưa, Phí Hiên lái xe đi đưa cháo cho An Sênh. Dì giúp việc ở Phí gia nấu cháo đậu đỏ, tay nghề của dì rất tốt, nhất là hầm canh nấu cháo.
Bởi vì giữa trưa cô treo điện thoại của anh, Phí Hiên bỏ qua mặt mũi đến đây, có chút không được tự nhiên. Anh ngồi trong xe quệt miệng gọi điện cho An Sênh, nhưng cô tên tiểu hỗn đản này thế nhưng tắt máy!
Hàng nhái cũng gì cũng ổn, nhưng pin thì không được như vậy.
Nhìn màn hình di động vỡ, cùng giọng nữ máy móc, nội tâm Phí Hiên xông lên cảm giác bất lực.
Không có biện pháp, bỏ đi là không có khả năng, đành phải mua vé đi vào, tìm đến chỗ con gấu bông gà chiên, mặt cương cứng, chờ An Sênh đến.
Kết quả đứng nửa ngày trời, Phí Hiên nhìn chằm chằm chú gà chiên đáng giận kia thật lâu, vậy mà chú gà đó cũng không thèm phản ứng với anh.
Treo điện thoại, tắt máy, bây giờ còn không để ý tới anh!
Phí Hiên nổi cơn thịnh nộ đi tới, chú gà chiên cuối cùng cũng chú ý tới anh, đi về phía anh.
Phí Hiên hừ hừ, không đợi anh nói chuyện, hai cánh gà vươn lên bỏ cái đầu gà bông xuống, một gương mặt đàn ông da ngâm đen gãi gãi đầu, nghi ngờ nhìn Phí Hiên, “Anh có việc gì sao? Chụp ảnh rồi mua gà chiên?”
Phí Hiên bối rối, nhưng anh không biết phía sau mình một chú khủng long đang từ từ lại gần, đem đầu gấu bông chụp lên đầu anh.
Trước mắt Phí Hiên bỗng nhiên tối đen, nghe được tiếng cười làm anh giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Sao anh lại tới đây! Ha ha ha ha, tìm nhầm người rồi!”
Phí Hiên gỡ cái đầu gấu bông ra, chỉnh lại mái tóc rối loạn, giận muốn khóc, nhưng nhìn An Sênh đã tháo đầu khủng long xuống, tóc đều ướt mồ hôi, cười giống như một đoá hoa, vươn móng vuốt khủng long về phía anh, anh như quả bóng cao su bị đâm một cái, trong lòng cảm thấy xót xa.
“Sao em lại khổ như vậy?” Phí Hiên thở dài, nắm lấy móng vuốt khủng long, kéo cô đến ngồi ở băng ghế cách đó không xa.
“Đã tới giờ ăn cơm chưa? Đi thay đồ trước, nhanh rửa mặt rồi lại đây ăn cháo.” Phí Hiên thúc giục, An Sênh lại cười cười, “Cứ ăn như vậy đi.” Quần áo cũng không đổi, lấy một chai nước từ trong bộ đồ khủng long đưa cho Phí Hiên, “Anh cầm giúp, em tuỳ tiện rửa tay là được, vào nhà vệ sinh lại làm bẩn cái đuôi khủng long.”
“Em ghét bỏ anh liền ghét bỏ, hiện tại sao không chê chính mình?” Phí Hiên bất đắc dĩ nhận cái chai, đổ nước cho cô rửa tay.
An Sênh chậc chậc, “Anh có nghe qua ai ghét bỏ chính mình không?”
Hai người ngồi dưới bóng cây, uống mấy ngụm cháo, miệng đầy vị ngọt, lồng ngực cũng ấm lên, đột nhiên nhớ đến cái gì, quay đầu hỏi Phí Hiên, “Anh vào bằng cách nào?”
Phí Hiên mặt không đổi sắc, “Mua vé.”
“78 tệ một vé a a a a!” An Sênh phát điên, “Nửa ngày lương của em, vì sao em lại nuôi phải tên Tiểu Bạch Kiểm phá sản như vậy chứ!”
Phí Hiên hừ một tiếng, “Em treo điện thoại của anh, còn tắt máy.”
“Như thế nào được, không phải anh cúp máy trước sao?” An Sênh nói xong, lấy di động ra, vừa nhìn liền gãi gãi đầu, “Hết pin rồi..Ai, không được, ông chủ nói giáo viên sẽ trở về sớm!”
“Anh chờ em một chút…”
Nói xong nhanh như chớp chạy về phía phòng nghỉ, Phí Hiên và cháo để đó cũng không thèm để ý.
Phí Hiên và cháo….Được rồi, trời không lạnh, ngược lại anh càng ngày càng nóng, lửa giận bùng lên, thiêu đốt cả ánh mắt. Anh nhất định phải nhanh nghĩ biện pháp, không thể cứ mặc kệ An Sênh như vậy.
Sạc pin điện thoại, sau khi mở máy, An Sênh tuỳ tiện nhìn lướt qua, không nghĩ đến lập trực tiếp nhảy ra tin nhắn.
Giáo viên bánh ngọt: [Tôi đã trở về, đêm nay gặp nhau ở cửa hàng bánh, tan tầm lại đó là được.]
Nét mặt An Sênh lộ vẻ vui mừng, lập tức trả lời.
Sênh Sênh không thôi: [Được ạ..dập đầu jpg]
Đợi đến lúc cô quay lại, cháo đã có chút nguội, An Sênh vẫn kiên trì uống. Phí Hiên không biết nhận điện thoại của ai, quay mặt sang bên này, cười giống tên tiểu thái giám thời cổ đại, âm ngoan lại bạc tình.
“Hắn dám đến Phí Thị, còn không đánh ra, giữ lại cho hắn ăn tết?” Phí Hiên vừa quay đầu lại nhìn thấy An Sênh, biểu tình nhanh chóng biến hoá, đảo mắt liền biến thành một tiểu đáng thương.
Nói với đầu bên kia, “Đánh, giữ lại hơi thở là được. Dám cướp hạng mục của tôi, ba hắn đến cũng không làm gì được.”
Phí Hiên cúp điện thoại, đè lại cái tay đang cầm chén cháo của An Sênh, “Uống chút là được, nguội rồi không nên uống nữa, mua gà chiên cho em ăn nhé?”
Phí Hiên nói, “Nghe mùi rất thơm, em ăn chưa?”
An Sênh quả thật chưa ăn, cô không nỡ.
Ăn gà chiên xong, Phí Hiên rời đi, An Sênh tiếp tục công việc. Tối nay cô cố ý tan ca sớm, chín giờ hơn đã đến tiệm bánh.
An Sênh vừa vào trong, ông chủ cười chào hỏi cô, “Giáo viên đang ở trong bếp làm bánh, cô nhanh đi đi.”
An Sênh gật đầu, đi vào nhà bếp, cửa còn chưa mở ra, một người đưa lưng về phía cô nói.
“Cô đến rồi.”
Âm thanh này nên hình dung như thế nào đây?
Dù sao có cảm giác từ tính, tạo ra tia lửa, thiếu chút nữa đập vào đầu An Sênh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro