Chương 45
Tam Nhật Thành Tinh
2024-11-11 20:57:43
Editor: Endy.
An Sênh tiêu hoá những lời của Nguyên Khúc, trầm mặc một lát mới hỏi, “Anh nói là, hiện tại tôi cũng là nữ chính của thế giới này sao?”
Nguyên Khúc gật đầu, “Đương nhiên, bằng không dựa theo tính cách kia của nam chính đã sớm hại chết cô.”
Nguyên Khúc tận tình khuyên bảo, “Cô hãy tin tôi, đừng phá couple nữa. Nam chính này không được, anh ta chỉ có thể ngược luyến tình thâm với nữ chính, cũng chỉ có nữ chính mới chịu được. Cô ấy sinh ra vì anh ta, sau đó sẽ xuất hiện hội chứng Stockholm* nghiêm trọng, không muốn rời xa anh ta cũng như sẽ thoả mãn tất cả tâm lý biếи ŧɦái của anh ta, cô có thể sao?”
*Stockholm: là một tình trạng tâm lý khi nạn nhân của một vụ bắt cóc hoặc các tội phạm khác từ trạng thái căm ghét sang phải lòng, cảm mến những người đã bắt cóc hoặc phạm tội ác với mình.
Môi An Sênh giật giật, Nguyên Khúc trực tiếp trả lời thay cô, “Cô không thể, nếu cô không chịu được hội chứng Stockholm, hai người không thể ở bên nhau!”
Ngón tay An Sênh miết chiếc băng đô trong tay, buồn bã nói, “Cho nên sau này anh chỉ doạ tôi, không có gϊếŧ chết tôi, trên thực tế là bởi vì tôi có hào quang nữ chủ sao?”
Nguyên Khúc nghẹn lời, hoảng sợ nghiêng người về phía bên kia, “Mới đầu tôi không nhận được yêu cầu của ai, còn nghĩ cô chỉ là nhân vật nữ phụ pháo hôi…”
An Sênh quay đầu, khẽ cười một cái, “Cho nên không gϊếŧ chết được nên mới chuyển sang doạ tôi, còn làm tôi ảo giác được cái chết. 18 tầng địa ngục chẳng qua cũng chỉ đến như vậy.”
Nguyên Khúc kinh sợ, đường đường là một người đàn ông cao lớn như vậy lại biến thành bộ dạng như thế, An Sênh nhìn đến nghiến răng tức giận nói, “Vẻ ngoài này của anh là bộ dáng thật sự sao?”
Anh ta chột dạ, rụt cổ, cô hừ một tiếng, “Biến thành bộ dạng như vậy để tiếp cận tôi, nhưng đây chính là hình mẫu lý tưởng của tôi. Rốt cuộc là anh muốn tiếp cận hay là muốn quyến rũ tôi?”
Mặc dù đang là buổi tối, đèn đường chiếu vào cũng không quá sáng nhưng An Sênh vẫn nhìn thấy sắc mặt hồng hồng của Nguyên Khúc, lắp ba lắp bắp nói “Không không không…tôi không có ý đó, tôi không thể…tôi… tôi đã có vợ!”
“Vậy anh cũng đừng dùng hình dạng này.” An Sênh nói, “Biến trở về bộ dáng vốn dĩ của anh đi.”
Nguyên Khúc rất nhanh biến thành một làn khói trắng, sau đó biến hình, làm An Sênh sửng sốt. Anh ta biến thành một người đàn ông tuấn tú với mái tóc dài…
Nguyên Khúc nghiêng đầu nhìn cô một cái, vươn ra bàn tay với các ngón tay tinh tế, vén mái tóc bên tai, có chút kinh sợ lui bả vai, nhìn có chút tội nghiệp.
An Sênh nhìn thấy bộ dáng của anh ta liền muốn chà đạp. Tuy cô có bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn nhưng Nguyên Khúc nhìn qua tựa như một đoá hoa mỏng manh, chỉ cần một cơn gió thổi sẽ bị nát.
An Sênh không tự chủ ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn anh ta một chút, giọng điệu cũng hoà hoãn xuống, hỏi “Thật sự có loại nước hoa làm người khác nghiện sao?”
Cái khác An Sênh đều có thể tin tưởng, duy chỉ có nước hoa gây nghiện nghĩ thế nào cũng không quá đáng tin. Tốt xấu gì đây cũng là thế giới ngôn tình hiện đại, ngay cả khi đó là ma tuý, khi hít vào gây nghiện, dường như cũng có chút ma thuật.
“Đúng vậy.” Nguyên Khúc nói, “Nhưng thứ đó không thuộc thế giới này, mà là do những người buôn lậu trái phép mang đến. Nguyên liệu được sử dụng gọi là duệ hồn hoa, tôi đã xử lý nó rồi nhưng bán ra ngoài bao nhiêu và có bao nhiêu người bị nghiện còn đang điều tra, sẽ mất một khoảng thời gian.”
Anh ta còn nói “Tôi đã cho cô nếm thử cây đực, cho nên cô không có bị nghiện.”
An Sênh lại lần nữa trầm mặc, cho nên nói Phí Hiên đã dùng loại nước hoa đó cho cô rồi. Nếu không phải Nguyên Khúc đuổi theo cô từ trong mộng đến hiện tại, chắc bây giờ cô đã biến thành một chú chó nhỏ chỉ biết đi theo phía sau Phí Hiên?
Cô cảm thấy đau đớn, ngực như có một con dao đâm vào, bén ngọn và lạnh lẽo, mang theo nhiệt độ của cơ thể cô.
Nguyên Khúc lại nói, “Cho dù tôi không cho cô ăn cây đực, dù cô có bị nghiện cũng sẽ không đánh mất lý trí. Thứ đó chỉ dùng để dụ dỗ người khác, đối với thân thể không có bất kỳ thương tổn gì. Hơn nữa, nếu cô kiên trì từ bỏ thì hẳn có thể bỏ được.”
“Cô là nhân vật nữ chính.” Nguyên Khúc nói “Đối với nam nữ chính mà nói, quy tắc của thế giới cũng phải nhường đường.”
Anh ta có chút u sầu, vuốt tóc “Nhưng cô thật sự không thể phá couple người ta, cô cùng anh ta không thích hợp. Quỹ đạo của nữ chính đã sắp lệch khỏi đường ray, tôi thật sự không biết phải làm sao bây giờ…”
An Sênh không cảm giác được an ủi, ngược lại hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, tiếp tục hỏi “Vừa rồi anh giả dạng thành Đồng Tứ, đắc tội với Phí Hiên như vậy, anh ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta. Anh ta là nhân vật phản diện trong thế giới này, anh làm như vậy liệu anh ta có bị out không?”
Nói về vấn đề này, trên mặt hệ thống cũng xuất hiện khó xử, “Nếu không dùng hình dạng của anh ta, tôi không có biện pháp nào khác để bắt Phí Hiên nói ra những lời đó.”
Nguyên Khúc nói, “Anh ta không thể out nhanh như vậy, để tôi xem có thể giúp anh ta một chút hay không…”
“Anh không phải hệ thống sao?” An Sênh nói, “Chẳng phải không có gì là anh không làm được sao?”
Trên mặt Nguyên Khúc khổ sở, “Tôi nếu không có gì là không làm được, có thể để cô cùng nam chính dây dưa một thời gian dài như vậy, đến nỗi thiếu chút nữa đã sinh con!”
Nguyên Khúc nói “Hệ thống có thể can dự vào hướng đi của thế giới nhưng mỗi thế giới đều có có quỹ đạo của riêng nó, nếu tôi can thiệp quá nhiều sẽ gây ra hiệu ứng cánh bướm, một khi đã lệch khỏi đường ray sẽ dẫn đến cả thế giới sụp đổ.”
“Lần này tôi đến cũng không phải dễ dàng gì, chủ yếu là giúp cô thoát khỏi Phí Hiên, thuận tiện giúp cô đi đường đỏ.” Nguyên Khúc nói tới đây liền bát quái, “Sao cô có nhiều cửa sau như vậy? Chủ hệ thống nói với tôi, Chủ mẫu, Lưu Thủy cũng nói với tôi, ngay cả Cao Sam cũng vụиɠ ŧяộʍ tìm tôi, tất cả đều nhờ tôi chiếu cố cô.”
Nguyên Khúc vẻ mặt tò mò “Ai, tôi nghe nói kiếp trước cô không chấp nhận việc Cao Sam không phải là người, cho nên mới lựa chọn xuyên không. Nhưng vì sao cô lại chọn thế giới này?”
Loại quan hệ xấu hổ như vậy, mỗi khi nhắc tới đều làm cho tai An Sênh nóng lên. Cô không trả lời lại câu hỏi của hệ thống mà thở dài một tiếng, nói “Cứ xem như tôi bị mù đi.”
“Nếu anh muốn giúp tôi, vậy tìm cho tôi một chỗ ở đi.” An Sênh dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Nguyên Khúc, “Tốt một chút, còn có cho tôi một ít tiền. Anh có tiền không? Cho tôi 2.000 vạn, tôi trả nợ.”
Nguyên Khúc gật đầu, “Được được được, chỉ cần cô không phá couple, những chuyện này tôi sẽ giúp cô xử lý.”
“Được rồi.” An Sênh nhẹ nhàng thở dài một hơi, tựa vào lưng ghế, không nhìn về phía phòng thuê.
Nguyên Khúc khởi động xe, ngược lại cô rất tín nhiệm anh ta, cũng không hỏi anh ta đưa cô đi đâu. Anh ta là hệ thống của thế giới này, tuy rằng đã từng đối đầu với cô nhưng bây giờ giống như lời anh ta nói, cô là nhân vật nữ chính, mặc dù dựa vào mối quan hệ xấu hổ kia mới có được đãi ngộ này, nhưng về sau có thể sống thoải mái một chút, không để ba mẹ làm những công việc cực khổ như vậy nữa là được.
Trên đường xe rất ít, trong xe vô cùng im lặng. An Sênh không nói gì, Nguyên Khúc cũng không lên tiếng, bất quá anh ta chỉ nhíu mày, như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Đến lúc dừng đèn đỏ, An Sênh nhìn về phía ngã tư đường, nhìn thấy một đôi tình nhân đang nắm tay. Mỗi người cầm một chuỗi mực nướng vừa đi vừa ăn, đột nhiên mũi cảm thấy chua xót.
An Sênh thuộc kiểu người chậm nóng trong tình cảm, cho nên cảm giác thương tâm cũng sẽ rất lâu.
Đưa tay lau khoé mắt ẩm ướt, Nguyên Khúc đột nhiên đánh tay lái, hét lên một tiếng “Tôi nghĩ ra rồi!”
Nguyên Khúc nhìn An Sênh, “Cô là nữ chính ở thế giới này, cô không có couple. Vậy nên cô chọn ai thì người đó chính là nam chính!”
Nguyên Khúc hưng phấn nói, “Vậy cô chọn Đồng Tứ đi, chọn anh ta đi, chọn anh ta đi. Như vậy thì mọi chuyện tốt rồi. Hai nam chính ngang tài ngang sức, không ai có thể động đến ai, như vậy mọi chuyện đều được giải quyết rồi.”
-Hết chương 45.1-
Chúc mụi người tuần mới đầy năng lượng nè!
Đừng quên tym và like để ủng hộ Nhà Hươu nhé 3
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Chương 45.2:
Editor: Endy.
Nguyên Khúc hưng phấn nói, “Vậy cô chọn Đồng Tứ đi, chọn anh ta đi, chọn anh ta đi. Như vậy thì mọi chuyện tốt rồi. Hai nam chính ngang tài ngang sức, không ai có thể động đến ai, mọi chuyện đều được giải quyết rồi.”
Nguyên Khúc thật sự nể phục sự thông minh của bản thân, “Tôi đúng là thiên tài mà, dù sao tôi cũng là người cuối cùng sửa đổi những sai xót trong truyện, tôi là…”
“Tôi không cần.” An Sênh nhẹ nhàng đánh gãy lời anh ta, “Tôi không thích kiểu người như anh ta.”
Đèn xanh bật, xe lần nữa lăn bánh. Nguyên Khúc có chút nóng nảy, không ngừng khuyên An Sênh, “Chẳng phải ban đầu cô cũng không thích Phí Hiên, tiếp xúc một thời gian liền thích sao! Tốt xấu gì anh ta cũng là nhân vật phản diện, ở phương diện nào đó cũng sẽ hơn nam chính. Cô không thử làm sao biết được không thích?”
An Sênh mím môi, cảm giác muốn bóp cổ người trước mặt, nhưng hệ thống thật sự là khiến người khác không thể hạ thủ, cho nên cô cũng chỉ nhìn anh ta nói, “Tôi nói không thích chính là không thích. Phí Hiên là bởi vì anh ấy đã có âm mưu từ trước, đối xử với tôi…”
An Sênh liếm liếm môi, dù thế nào cũng nói không nên lời Phí Hiên đối xử tốt với cô như thế nào.
Đối xử tốt với cô là một chuyện tốt, nhưng những chuyện mà anh làm thật sự là muốn bẻ gãy cánh, chặt đứt tay chân của cô. Loại đối xử tốt này chỉ làm người khác cảm thấy sởn tóc gáy và nản lòng.
“Dù sao tôi cũng không thích hắn, cũng không có khả năng thích hắn, anh đừng có gán ghép loạn.” An Sênh quay đầu không nhìn anh ta nữa, khuỷa tay đặt trên cửa kính xe “Tạm thời tôi không muốn tìm bạn trai.”
“Cô đừng như vậy.” Nguyên Khúc nói “Lần này nhiệm vụ lớn nhất của tôi là tìm đối tượng cho cô, thân thể này của tôi cũng có hạn, không có nhiều thời gian. Tôi phải tranh thủ giúp cô tìm được couple của mình.”
An Sênh phiền lòng không nói tiếp, Nguyên Khúc còn nói, “Cô còn thích Phí Hiên? Không thể nào, vừa rồi cô quyết tuyệt như vậy mà.”
“Đừng đề cập đến anh ấy nữa.” An Sênh nói “Anh lái xe thì lo tập trung lái xe đi, nếu dám để xảy ra tai nạn, tôi sẽ đem đầu anh vặn xuống.”
Nguyên Khúc theo bản năng rụt bả vai, sau đó hai tay buông lỏng ra “Căn bản là tôi không biết lái xe có được không? Dù gì tôi cũng là một hệ thống, tôi muốn đi nơi nào nháy mắt liền có thể đến đó. Nếu không phải sợ bị người khác phát hiện rồi chụp ảnh, tôi muốn đi đâu, xe sẽ tự động lăn tới đó!”
An Sênh nhìn hai tay buông lỏng của anh ta, chiếc xe quả nhiên tự động chạy, thoạt nhìn không có bất kỳ cái gì khác thường.
Một lát sau cô mới tò mò hỏi “Như vậy chiếc xe này không phải dùng xăng?”
Nguyên Khúc đương nhiên gật đầu “Đúng vậy, nó tự chạy thì cần nguyên liệu làm gì?”
“Như vậy có phải nó cũng sẽ không bị hỏng không?” ánh mắt An Sênh sáng ngời hỏi.
“Đương nhiên sẽ không bị hỏng. Nó sẽ tự động tránh né những vết xước và va chạm, mưa cũng không để lại dấu vết. Nhưng cô hỏi cái này làm gì? Cô đang lảng sang chuyện khác đúng không?” Nguyên Khúc đột nhiên phản ứng kịp, “Tôi đã nói với cô, Đồng Tứ thật sự tốt vô cùng, tôi…”
“Sau này anh đi rồi, để chiếc xe này lại cho tôi đi.” An Sênh nói, “Xe này không cần tốn nguyên liệu, cũng tuyệt đối sẽ không ra tai nạn xe cộ.”
Nguyên Khúc sửng sốt một chút, “Nhưng cô không thể kiểm soát nó được.”
“Tôi thân là một nữ chính, ngay cả bàn tay vàng cũng không có.” An Sênh vươn tay đến trước mặt Nguyên Khúc, “Anh xem, phía trên còn đầy sẹo. Tay tôi còn không nhẵn nhụi bằng tay anh, dù gì cũng là vầng sáng trên trời, anh không tính toán cho tôi bàn tay vàng sao?”
Mặc dù trong lúc yêu đương, An Sênh cự tuyệt dựa dẫm vào Phí Hiên. Mặc dù biết mình không có khả năng trả hết số nợ khổng lồ đó, cô cũng không đồng ý Phí Hiên giúp cô trả nợ.
Bởi vì An Sênh muốn tự bản thân mình đứng vững, trong tương lai hai người ở chung, cho dù vị trí của cả hai chênh lệch rất lớn nhưng bước chân của cô cũng sẽ đứng vững, không cần Phí Hiên kéo mới đứng dậy được.
Sẽ có người cảm thấy như vậy không quan trọng, nhưng An Sênh sâu sắc hiểu được rằng, có một sự khác biệt rất lớn với những người đã ngậm thìa vàng từ nhỏ. Cùng là đi cửa sau, có thể dựa dẫm vào ba mẹ nhưng không thể dựa vào tình yêu.
Đây là bài học An Sênh rút ra được từ cuộc hôn nhân thất bại trước đó. Nếu bạn không độc lập về kinh tế, trừ dựa dẫm vào người khác, chắc chắn bạn sẽ không thể nào tự lập được.
An Sênh cũng đang nỗ lực quản lý mối quan hệ giữa cô và Phí Hiên. Nhưng cô ngàn vạn lần không nghĩ đến, anh lại trăm phương nghìn kế muốn mài mòn tính tự lập của cô.
Nhưng Nguyên Khúc khác với Phí Hiên, anh ta là hệ thống, không phải là người. Nhiệm vụ của anh ta là vận hành thế giới này.
Hiện tại Nguyên Khúc không tiếc biến thành một người sống, đuổi tới chân để chia rẽ cô và Phí Hiên. Tuy rằng An Sênh rất cảm kích anh ta giúp cô thấy được bộ mặt thật của Phí Hiên, nhưng điều này cũng không ngăn được An Sênh muốn lừa gạt anh ta.
“Anh cũng biết tôi có nhiều cửa sau như vậy, bọn họ cũng nhờ anh chiếu cố tôi. Anh cũng thấy cuộc sống của tôi như thế nào rồi đó.” An Sênh nói, “Có nữ chính nào làm công việc gϊếŧ cá không? Vừa thối lại vừa dơ bẩn, hơn nữa tôi thực sự rất nghèo.”
An Sênh càng nói càng cảm thấy có lý, “Đây là lỗi của hệ thống anh đó. Anh xem, nam chính cùng nữ chính đều là xuất thân cao quý, cho dù tôi có là rễ cỏ đi nữa, anh cũng đừng có ngay cả một cơ hội cũng không cho tôi!”
“Tôi như thế nào lại chưa cho cô cơ hội?” Nguyên Khúc hết sức uất ức, “Công việc đăng trên tạp chí Tiểu Nghiễm Cáo cô cầm lúc rời khỏi Phí Hiên, đó chính là cơ hội để cô vực dậy. Mức lương cao như vậy, chỉ cần cô làm, nó sẽ còn tăng rất nhiều trong tương lai. Nhưng cuối cùng không phải cô cũng bỏ để đi bán cá ở chợ thuỷ sản sao?”
An Sênh nhớ lại một chút, nghĩ tới quyển tạp chí Tiểu Nghiễm Cáo, cô cứng họng “Anh đang nói tới là công việc bảo mẫu kia sao?” (Công việc này mình cũng không biết là gì, nên dịch theo ý hiểu của mình là bảo mẫu)
“Cái gì!” Nguyên Khúc có chút phát điên, “Cái gì gọi là bảo mẫu? Đó là người mẫu người mẫu đó!”
“Mặc dù thời gian làm việc ngắn nhưng mỗi ngày đều mặc quần áo đẹp. Tuy rằng cô không được cao nhưng vẫn có thể mang giày cao gót. Là do chính cô đã bỏ qua, vài câu liền bị bác gái kia dụ dỗ. Bây giờ cô còn oán trách tôi!”
An Sênh xoa mi tâm, lúc ấy quả thật tạp chí Tiểu Nghiễm Cáo rất khả nghi. Hơn nữa bác gái kia nói cũng có lý, có ai tuyển người mẫu lại đem quảng cáo dán trên cột điện? Huống hồ quan trọng nhất là lúc ấy cô chỉ chuyên tâm trốn Phí Hiên, đến chứng minh nhân dân cũng không có. Dù có biết công việc đó là gì nhưng cô cũng sẽ không làm.
Hai người trầm mặc sau, An Sênh còn nói, “Tôi mặc kệ, tôi là nữ chính mà lại sống quá thảm. Anh thân là một hệ thống, các nhân vật vật chính khác đều sống tốt như vậy, nếu tôi cứ như bây giờ lương tâm anh sẽ không cảm thấy có lỗi sao?”
Hệ thống lắc lắc đầu, học giọng điệu của An Sênh nói. “Cái gì là lương tâm? Tôi không có lương tâm.”
An Sênh tháo chiếc băng đô trên tay xuống, đưa đến trước mặt anh ta, “Tôi nếu đoán không lầm, anh rất sợ đau?”
“Khoan…bỏ xuống bỏ xuống! Không phải chỉ là bàn tay vàng thôi sao?!” Nguyên Khúc kinh sợ nhưng thập phần dũng cảm nói, “Chiếc xe này để lại cho cô, còn có có…”
Anh ta do dự một chút nói, “Còn có, cô không cần học làm bánh nữa. Ngủ một giấc, sáng sớm ngày mai mọi chuyện liền ổn thoả. Cô cảm thấy thế nào?”
An Sênh rốt cuộc cười rộ lên, gật gật đầu, vỗ đùi nói, “Tôi cảm thấy rất tốt.”
Nguyên Khúc trực tiếp đưa An Sênh đến một tiểu khu. So với căn phòng trước kia của cô quả thật là một trời một vực. Hai người đi vào thang máy, Nguyên Khúc đưa chìa khóa cho cô, thấp giọng nói “Nơi này được chứ? Mọi thứ ở đây rất tốt, cô tuỳ ý dùng điện nước ga.”
Nguyên Khúc ghé sát vào An Sênh, đưa tay che tai cô nói, “Sử dụng không giới hạn.”
-Hết chương 45.2-
Chương mới trễ quá ^^ Cú đim đâu nèo~
Đừng quên tym và like bài để Nhà Hươu cố gắng hơn nè 3
Chúc cả nhà một ngày lễ 2/9 vui vẻ và bình an!
Chương 45.3:
Editor: Endy.
Nguyên Khúc trực tiếp đưa An Sênh đến một tiểu khu. So với căn phòng trước kia của cô quả thật là một trời một vực. Hai người đi vào thang máy, Nguyên Khúc đưa chìa khóa cho cô, thấp giọng nói “Nơi này được chứ? Mọi thứ ở đây rất tốt, cô tuỳ ý dùng điện nước ga.”
Nguyên Khúc ghé sát vào An Sênh, đưa tay che tai cô nói, “Sử dụng không giới hạn.”
An Sênh gật gật đầu, nhấn nút tầng 4. Cửa lại mở ra, một người đàn ông đi vào, nắm tay một cô bé nhỏ. An Sênh nhìn thoáng qua, thấy bọn họ ấn cùng tầng với mình nên không khỏi quan sát nhiều hơn một chút.
Kết quả vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người, cô biết người này.
Người kia cũng quay đầu nhìn An Sênh, hiển nhiên cũng nhận ra cô, hướng vào phía cô khẽ cười một chút, đẩy đẩy kính mắt. Đó là một chiếc kính gọng vàng, chân chính nhã nhặn cấm dục.
An Sênh chần chờ nói, “Bác sĩ Tần?”
Tần Thư Dư gật gật đầu, mím môi mỏng lộ ra ý cười nhìn cô. Ánh mắt không dấu vết nhìn Nguyên Khúc đứng bên cạnh cô, vươn tay sờ sờ đầu cô bé nhỏ.
Cô bé nhỏ ngẩng đầu nhìn anh, lại quay sang nhìn An Sênh. Tiếp theo thân hình nhỏ bé cứng đờ, một lúc sau cô bé giang hai tay ra, ôm đùi An Sênh khóc, giọng nói nhỏ nhẹ kê “Mẹ mẹ!”
An Sênh:….
Nguyên Khúc:…
Tần Thư Dư:…
Tần Thư Dư vội vàng kéo cô bé ra, nhìn qua cô bé nhỏ thật gầy yếu, cũng chỉ mới ba bốn tuổi. Thân thể bị kéo đi nhưng đầu vẫn nhìn về hướng An Sênh, tay níu chặt váy cô, kêu to “Mẹ mẹ…”
An Sênh bị kêu đến nỗi da đầu đều tê dại. Tần Thư Dư gỡ bàn tay nắm váy An Sênh ra, sau đó ôm cô bé đứng dậy, tỏ vẻ xin lỗi với cô, “Thật xin lỗi, con bé…”
Không đợi anh ta nói xong, một tay cô bé ôm lấy cổ anh ta, tay kia kéo tóc An Sênh. An Sênh nghiêng người về phía trước, sau đó của bị một bàn tay nhỏ ôm lấy. Cô bé kéo hai người lại gần, cũng chụm đầu mình với đầu hai người.
Sau đó nói với giọng ú ớ kèm theo tiếng khóc nức nở, “Ba mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa…”
Trán An Sênh dán trên cằm Tần Thư Dư đều nổi da gà. Anh ta liên tục nói xin lỗi với An Sênh, sau đó gỡ bàn tay nhỏ đặt trên cổ cô ra, nói với tiểu cô nương, “Cô ấy không phải mẹ của con, chỉ là nhìn có chút giống mẹ của con thôi. Mẹ của con đã…”
“Mẹ của con đã mất rồi.” Thanh âm Tần Thư Dư chậm nhẹ lại tàn nhẫn vang lên.
Bàn tay đang sửa sang lại mái tóc của An Sênh cứng đờ. Bình thường mà nói, lúc người lớn nói chuyện với con nít đều sẽ hết sức uyển chuyển. Ngay cả khi nhóc con hỏi loại chuyện muôn thuở như “Con từ nơi nào đến?”, người lớn mỗi người đều sẽ trả lời khác nhau, bình thường đều không nói thật với bọn trẻ.
Đặc biệt là vấn đề liên quan đến sinh tử như thế này.
An Sênh nhìn cô bé sửng sốt trong chốc lát, nhưng cô nhóc lại không khóc nháo như trong tưởng tượng của cô, mà ôm lấy ba ba an ủi, dùng tay nhỏ sờ sờ tóc, nghiêm túc an ủi “Ba ba đừng khóc.”
Trái tim An Sênh như nhũn ra. Nguyên Khúc đứng bên cạnh liên tiếp chọc chọc cô, An Sênh quay đầu trừng mắt nhìn một cái. Đến tầng 4, cửa thang máy mở ra, Tần Thư Dư quay đầu nói với An Sênh một câu thật xin lỗi.
“Không sao đâu.” An Sênh xua xua tay, “Cô bé còn nhỏ mà.”
Tần Thư Dư nở một nụ cười nhẹ, An Sênh nhìn ánh mắt đằng sau cặp kính kia, rõ ràng có chút đỏ lên. Anh ta ôm cô bé quay đầu đi. Cô đặc biệt thích trẻ em, nhất là những đứa trẻ hiểu chuyện, trắng trắng mềm mại như sữa.
Tiểu cô nương ôm cổ Tần Thư Dư, cũng quay đầu nhìn cô. Sau đó An Sênh liền nghe thấy cô bé nhỏ giọng hỏi Tần Thư Dư, “Cô ấy thật sự không phải là mẹ sao?”
Tần Thư Dư thấp giọng “Ừm” một tiếng, tiểu cô nương còn nói, “Không thể trở thành mẹ của con sao?”
Bước chân anh ta dừng lại một lát, đưa tay sờ sờ đầu cô bé, quay đầu nhấn mật mã bên cạnh cửa vài cái, cửa mở ra.
An Sênh và Nguyên Khúc đi phía sau hai người. Tần Thư Dư mở cửa rồi quay đầu nhìn lại, bộ dạng vẫn còn muốn xin lỗi. An Sênh vội vàng đẩy Nguyên Khúc, “Phòng nào nhanh lên!”
Bộ dáng Nguyên Khúc vốn dĩ thanh tú và dịu dàng, không giống một người đàn ông chút nào. Lúc này lại đang xách vali cho An Sênh, tay bị siếc đến đỏ bừng. Nghe vậy anh ta nhỏ giọng than thở “Đến rồi đến rồi, cô cũng không giúp tôi cầm hành lý một chút…”
Kết quả An Sênh nhìn thoáng qua, phòng của cô vừa vặn đối diện phòng Tần Thư Dư. Tần Thư Dư đẩy lưng cô gái nhỏ, cô bé đi vào hai bước lại quay ra, ôm đùi anh ta ,nhìn An Sênh.
Tần Thư Dư xấu hổ cười một cái, hỏi An Sênh “Cô chuyển đến nơi này sao?”
An Sênh cũng cười một chút, gật đầu “Đúng vậy, về sau chúng ta là hàng xóm đó nha.”
Không khí lúc này có hơi xấu hổ, hai người căn bản cũng không quen thuộc lắm. Lúc trước, anh là bác sĩ chính của An Sênh. Chẳng qua lúc đó cô còn đang bị Phí Hiên quấn lấy, ở trong phòng bệnh…
Lúc ấy bệnh viện chẳng khác nào một khách sạn. Khi đó trên người An Sênh đầy vết thương, lại không lay chuyển được Phí Hiên, nên toàn bộ bệnh viện đều biết cô và Phí Hiên là người yêu của nhau.
Tần Thư Dư hơi gật đầu, “Con bé đến giờ đi ngủ rồi, tôi vào trước. Chờ cô sắp xếp xong, tôi đến mời một bữa trà.”
An Sênh nhanh chóng gật đầu, nhìn tiểu cô nương vẫn đang nhìn về phía này, vẫy vẫy tay “Mau trở về ngủ đi nha..”
Cô bé lập tức như bị cái gì đó đánh trúng, ánh mắt trừng lớn như viên lưu ly, vỗ đùi ba ba, “Mẹ nói chuyện với con đó.”
Sắc mặt Tần Thư Dư xấu hổ vô cùng, cười cười ôm tiểu cô nương đi vào, sau đó đóng cửa lại.
An Sênh còn đang sững sờ đứng trước cửa, Nguyên Khúc vỗ vỗ khung cửa phía sau, mở miệng nói, “Ai, cô còn muốn đứng ở đây bao lâu nữa hả?”
Lúc này cô mới hoàn hồn, quay đầu bước vào phòng. Nguyên Khúc không hổ là hệ thống, chuẩn bị cho cô một căn phòng rất vừa ý. An Sênh nhìn quanh căn phòng, trong lòng hết sức hài lòng.
Nguyên Khúc đi theo phía sau, một bên vừa chuyển hành lý một bên hỏi, “Người vừa rồi có phải là hình mẫu cô thích không?”
Cô không không trả lời, liếc anh ta một chút. Nguyên Khúc còn nói, “Nhưng mà không được đâu, anh ta đã có vợ. Hơn nữa, vợ anh ta còn chưa chết.”
An Sênh chấn động một phen, quay đầu nhìn về phía Nguyên Khúc. Nhớ tới bộ dạng khả ái của cô gái nhỏ, nhìn thấy cô liền gọi là mẹ. Vợ anh ta nếu chưa chết…
“Vợ anh ta đang ở trại cai nghiện.” Nguyên Khúc nói, “Cô ta sử dụng ma túy nhiều lần, bọn họ đã ly hôn. Cô con gái được phán giao cho anh ta nuôi dưỡng. Anh ta đã đưa hết phần lớn tài sản của mình cho cô ta, nhưng rất nhanh đã bị thua sạch. Yêu cầu duy nhất của anh ta chính là không cho vợ trước gặp mặt con gái.”
“Ma túy…” An Sênh nhẹ giọng lặp lại một lần hai chữ này, không khống chế được nghĩ đến Phí Hiên, tiếp đó trái tim lại không nghe lời co rút một trận.
Nếu không có Nguyên Khúc ở đây, hiện tại có lẽ cô cũng đã bị nghiện, cuối cùng sẽ biến thành cái dạng gì?
“Cô lại đang nghĩ tới Phí Hiên?” Nguyên Khúc nói, “Không cần nghĩ đến anh ta nữa, chi bằng cô nghĩ về người đàn ông đối diện kia cũng được a. Tương lai anh ta sẽ là bàn tay vàng của khoa ngoại. Về phần vợ trước của anh ta không cần quản, dù sao anh ta cũng chỉ là một nhân vật nhỏ trong thế giới này. Nếu cô thích, tôi sẽ giúp cô giải quyết vợ của anh ta…”
Trong lòng An Sênh không thoải mái, cô cũng không phải cá vàng, não chỉ có bảy giây ký ức. Vừa mới chia tay Phí Hiên, còn chưa qua một đêm. Đến bây giờ, cô nhớ tới anh đều cảm thấy rất xúc động. Đừng nói là thảo luận hình mẫu lý tưởng, bây giờ đầu óc cô căn bản không thể chứa nổi cái gì.
Lại nói, cô bé kia còn hấp dẫn cô hơn so với Tần Thư Dư. An Sênh thật sự rất thích trẻ con.
Nguyên Khúc còn đang ồn ào không ngừng, An Sênh giơ ngón tay “Im lặng.”
Nguyên Khúc lập tức câm miệng, lát sau lại mở miệng nhanh chóng hỏi An Sênh, “Cô hài lòng chưa? Còn thiếu cái gì nữa không?”
-Hết chương 45.3”
Đừng quên tym và like bài để ủng hộ Nhà Hươu nhé 3
Việt Nam sẽ chiến thắng Đại dịch!
Chương 45.4:
Editor: Endy.
Nguyên Khúc lập tức câm miệng, lát sau lại mở miệng nhanh chóng hỏi An Sênh, “Cô hài lòng chưa? Còn thiếu cái gì nữa không?”
An Sênh lại nhìn quanh một vòng, gật gật đầu, sau đó vươn tay về phía Nguyên Khúc, “Thiếu tiền, 4000 vạn anh đã đáp ứng tôi đâu?”
Nguyên Khúc há to miệng, “Không phải 2000 vạn sao?”
“2000 vạn hay 4000 vạn đối với anh mà nói cũng không khác gì nhau.” An Sênh nói, “Tôi muốn thứ gì đó ở anh, chẳng qua cũng chỉ là vật ngoài thân để tôi sinh sống ở thế giới này thôi. Tôi không thể trực tiếp có được những thứ tôi muốn sao?”
Nguyên Khúc giơ tay lên, “Được được được, bất quá cô cũng phải cho tôi thời gian để chuẩn bị chứ?”
“Anh có cái gì mà phải chuẩn bị?” An Sênh nói, “Không phải anh có thể lập tức biến ra sao?”
“Tôi là hệ thống, không phải thần tiên.” Nguyên Khúc nói, “Ngày mai tôi sẽ giao cho cô, hôm nay cũng không còn sớm nữa, cô mau nghỉ ngơi đi.”
An Sênh gật gật đầu, Nguyên Khúc đi về phía cửa. Cô ngồi trên ghế sofa không có ý định tiễn anh ta, Nguyên Khúc vừa đi vừa than thở, “Đúng là đồ lừa đảo, qua cầu rút ván, vô tâm vô phế…”
Còn nói cái gì đó nữa nhưng đã bị tiếng đóng cửa cắt đứt. An Sênh kiểm tra khóa cửa một chút, sau đó đi quanh căn phòng mấy lần, thở dài.
Cô tựa vào ghế sofa nhắm mắt lại. Hiện tại hẳn là phải rửa mặt đi ngủ, hoặc ăn một chút gì đó. Vừa rồi mở tủ lạnh ra, nhìn bên trong đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đầy đủ, tất cả đều là những thứ cô thích.
Nhưng An Sênh động cũng không muốn động, cứ như vậy nhắm mắt lại. Không khống chế được nhớ tới mỗi lần về đến nhà, lúc cô lười biếng Phí Hiên đều sẽ dùng giọng điệu sủng nịnh, thầm oán cô là quỷ lười biếng. Sau đó không cần cô làm cái gì cả, anh sẽ cố hết sức làm cô vui vẻ. Trừ đánh răng rửa mặt, cơ bản đều không cần cô động tay.
Nhưng bây giờ nằm trên ghế sofa, trong căn phòng xa lạ, bầu không khí xa lạ, không có âm thanh Phí Hiên tới tới lui lui. Không có âm thanh ấm điện xì xì nước sôi, cũng không có ai hỏi cô có đói bụng không hay muốn ăn khuya không, kéo cô vào phòng tắm để cô tắm rửa.
Quật ngã một người thật sự quá nhanh. Tính toán thời gian An Sênh ở cùng với Phí Hiên cũng không lâu, nhưng hiện tại mới giật mình nhận ra rằng, cô đã bị anh chiều hư. Nếu không phải kiên trì đi ra ngoài làm việc, nếu không phải Nguyên Khúc tiết lộ mọi chuyện…
An Sênh mở mắt ra ngồi dậy, im lặng suy nghĩ, khả năng cô cái gì cũng sẽ không biết. Sau đó, dựa theo kế hoạch của Phí Hiên, nghiện nước hoa của anh, không thể rời xa. Tiếp theo sẽ từ từ chặt đứt đôi cánh của chính mình, giống như anh mong đợi, rúc vào bên cạnh anh.
Nghĩ đến đây, An Sênh không khỏi rùng mình một cái. Cô đã từng có bao nhiêu lưu luyến không muốn rời xa Phí Hiên, hiện tại liền có bấy nhiêu cảm giác sợ hãi.
Ngồi một lát, An Sênh mở TV, tùy tiện chuyển một kênh. Sau đó đi vào phòng ngủ, mở ngăn tủ lấy một bộ đồ ngủ mới tinh, đi về phía phòng tắm.
Căn hộ này cái gì cũng đã chuẩn bị đầy đủ, không cần cô lôi hành lý ra. Hôm nay cô lại lười, còn phải chuẩn bị để ngày mai đi làm. Bây giờ người cô giống như có vô số sợi dây kéo xuống đất, khiến cô muốn ngã quỵ trên trên sàn nhà.
Tắm xong, tivi cũng không tắt, ngay cả đèn trong phòng khách cũng không tắt, An Sênh đi vào phòng ngủ, khóa trái cửa, sau đó nằm trên giường, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.
Một đêm này cô ngủ rất say, không có bất kỳ mộng mị nào. Sáng ngày thứ hai, đồng hồ sinh học làm cô tỉnh giấc rất sớm.
An Sênh ngồi trên giường, chỉ trong một đêm thôi, cô đã từ một nữ phụ pháo hôi sắp trở thành nữ chính có bàn tay vàng và tiền tài.
Nhưng hiện tại cô không khống chế được nhớ tới phòng trọ cũ, mỗi ngày cô còn chưa mở mắt dậy thì đã có cảm giác một thứ gì đó ấm nóng, trằn trọc trên môi cô.
Hai tay An Sênh xoa xoa mặt, hôm nay cô không định ở nhà mà vẫn sẽ đi làm. Ít nhất cô cũng phải chào tạm biệt người quản lý, chờ có người thay thế vị trí của cô rồi từ chức cũng chưa muộn.
Còn cửa hàng bánh ngọt bên kia thì giao cho Nguyên Khúc xử lý. Nếu đúng như những gì anh ta nói, cô có thể làm tất cả mọi thứ mà không cần phải học, An Sênh dự định sẽ tự mở một cửa hàng bánh ngọt của riêng mình.
Buổi sáng cô rửa mặt, tự nấu mì ăn. Không biết lúc thả gói mì trong đầu nghĩ cái gì, đợi đến lúc vớt mì lên mới phát hiện phần này dành cho hai người. Dựa vào kệ bếp ngơ ngác nhìn mì trong nồi, cô nấu mì không thích cho rau xanh vì nước sau khi bỏ rau vào cũng không thể ăn được. Nhưng Phí Hiên thích ăn như vậy, cho nên lúc nấu sẽ luôn bỏ rất nhiều rau.
An Sênh nhìn rau xanh nổi trong nồi, dùng đũa đẩy sang một bên, tự mình cầm lấy một cái bát, từ từ ngồi xuống bàn ăn. Lúc ăn, lúc soi gương hay thậm chí thay giày, An Sênh luôn ở trạng thái hốt hoảng, luôn cảm giác Phí Hiên đang đứng sau lưng.
Cô là như vậy nhưng Phí Hiên hoàn toàn trái ngược. Cả một đêm anh không ngủ được, nhìn vị trí của cô đang ở trong tiểu khu cao cấp, nhưng không phải thuộc sản nghiệp của Phí Thị. Anh biết cô không có nhiều tiền, làm sao có khả năng ở tiểu khu xa hoa kia?
Hơn nữa đêm qua, người Phí Sư phân khó theo dõi An Sênh đã gửi hình đến cho anh, lúc đó cô đang ngồi trên xe Đồng Tứ.
Phí Hiên một mình ở trong căn phòng thuê, cả đêm không ngủ, nhìn chằm chằm định vị của An Sênh, nhìn những bức ảnh được gửi cho mình, anh cáu kỉnh như một con sư tử chết đói.
Lo lắng xoay người đi quanh phòng, thu thập tất cả những thứ An Sênh để lại, sau đó ngồi trên sô pha ôm những thứ này cả đêm.
Phí Hiên không thể buông tay, căn bản anh cũng không buông tay được. Nhưng mới một ngày, anh nghĩ đến cô sắp phát điên lên rồi.
Nhưng bây giờ anh không dám xuất hiện trước mặt An Sênh, khẳng định cô vẫn còn tức giận. Mặc dù Phí Hiên hận chết cô đi cùng Đồng Tứ, nhưng anh vẫn tha thứ vì Đồng Tứ sẽ không có gan dám có ý đồ với cô.
Buổi sáng, anh lại nhìn chằm chằm định vị, nhìn An Sênh đi về hướng khu vui chơi. Người anh cho theo dõi gửi tin đến nói rằng An Sênh không có ý định rời đi.
Điều này khiến Phí Hiên thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần cô còn ở thành phố này, đợi cô bình tĩnh lại, anh sẽ tự mình đến chỗ cô. Anh không tin An Sênh sẽ thực sự tuyệt tình như vậy. Phí Hiên có thể cảm nhận được, An Sênh yêu anh.
Cho dù tối hôm qua cô rất nhẫn tâm, nhưng yêu một người sao có thể dễ dàng buông tay như vậy.
Nhưng Phí Hiên nào biết, An Sênh đã thay đổi thân phận chỉ sau một đêm, từ một nữ phụ pháo hôi run rẩy, lúc nào cũng sợ chết biến trở thành một nhân vật nữ chính. Cô cũng có trong tay 4000 vạn, còn có bây giờ cô chỉ cần nhắm mắt liền có thể nhớ được hương vị và cách làm bánh ngọt.
Nhưng cô vẫn mặc đồ gấu bông đi làm, chụp ảnh cùng các bạn nhỏ đến khu vui chơi. Bởi vì cô hỏi Nguyên Khúc mới biết rằng, người quản lý khu vui chơi này có chút vấn đề về chỉ số IQ. Hôm nay lúc xin từ chức, người quản lý nói rằng cô cứ làm hết hôm nay. Vì ngày hôm qua đã tuyển được ba người mới, An Sênh có thể nghỉ việc.
Thật ra bây giờ An Sênh cũng không còn nhiều sức lực để mở tiệm bánh ngọt, cả ngày ở nhà chỉ nghĩ đến chuyện Phí Hiên. Chi bằng đi làm, nhìn một nhóm các bạn nhỏ còn cảm thấy tốt hơn.
Buổi trưa, Nguyên Khúc mang cơm đến cho cô. An Sênh yêu cầu anh ta chuyển thẳng số tiền cô nợ Phí Hiên cho anh ấy.
Sau đó lấy điện thoại ra, hít một hơi thật sâu, gửi một tin nhắn cho anh.
Sênh Sênh không thôi: Tôi đã chuyển hết số tiền nợ cho anh rồi.
Sau đó, không đợi Phí Hiên trả lời liền kéo tên anh vào danh sách đen.
Phí Hiên vừa nghe Phí Sư nói đã nhận được chuyển khoản, người gửi là An Sênh, sau đó nhận được WeChat của cô, cả người tức giận đến run lên.
"Cô ấy lấy số tiền lớn như vậy ở đâu chứ? Cô ấy lấy tiền ở đâu?!" Phí Hiên đập tay xuống bàn, “Lấy tiền của người khác đưa tôi? Lúc ở bên tôi lại không chịu tiêu tiền của tôi! Rốt cuộc cô ấy có ý gì? Tại sao lại thân mật với Đồng Tứ như vậy? Cô ấy...”
Phí Sư cúi đầu nghe, giọng Phí Hiên bỗng nghẹn lại, đôi mắt đỏ hoe. Anh phất phất tay với Phí Sư, Phí Sư hiểu ý rời khỏi văn phòng.
Có người gửi tới một bức ảnh, trên hình là An Sênh đang ngồi trên một chiếc ghế dài trong công viên. Người ngồi cạnh cô chính là người làm cho anh hận đến nghiến răng nghiến lợi Đồng Tứ. Mặc dù đeo khẩu trang nhưng vẫn có thể nhìn ra anh ta đang mỉm cười.
Tại sao hắn ta lại cười? Dựa vào cái gì mà cười với người phụ nữ của anh?
Vẻ mặt Phí Hiên có chút vặn vẹo, anh cắn má thịt đến bật máu, thầm thề rằng một ngày nào đó sẽ tự tay nhổ sạch răng của hắn ta!
Không, phải khoét mắt, làm cho anh ta cả đời này không thể nhìn thấy. Để người phụ nữ của anh ta phản bội, chụp nón xanh lên đầu anh ta!
Những suy nghĩ đen tối loé lên trong đầu Phí Hiên, gần như lấn át tất cả sự tỉnh táo hàng ngày của anh. Dạ dày quặn đau từng cơn, từ đêm qua đến giờ, anh không ăn được miếng cơm nào. Anh chỉ nghĩ đến hình ảnh An Sênh quỳ trước thùng rác mà nôn.
Phí Hiên dùng ngón tay chạm vào môi, hung hăng cắn một cái. Anh không biết là môi bị cắn rách, hay ngón tay bị cắn với lực quá mạnh. Dù sao, khi anh buông ngón tay xuống, trên môi đã có một vệt máu đỏ.
Phối hợp với khuôn mặt nhợt nhạt, mí mắt thâm quầng, mái tóc rối bù không được chải chuốt, và đôi lông mày nhíu chặt, nhìn anh chật vật lại điên cuồng.
Người theo dõi An Sênh không ngừng gửi ảnh đến cho anh, giống như lúc trước, nhưng khi xem, sắc mặt anh càng ngày càng đen.
Anh phát hiện ngoài Đồng Tứ, còn có một người khác đi tìm An Sênh. Một người mà anh không biết, cũng chưa từng gặp qua người này ở bên cạnh An Sênh.
Phí Hiên cầm điện thoại lên, gọi Phí Sư vào, bàn tay cầm điện thoại run run, chỉ vào người trên màn hình, nói với Phí Sư, "Điều tra anh ta ngay cho tôi, tra xem tên ngốc này rốt cuộc là ai, quen An Sênh như thế nào. Quen nhau bao lâu rồi, sao tôi lại không biết?! "
Phí Sư nhìn Phí Hiên, hình tượng đại gia trưởng trong lòng anh ta dần dần sụp đổ, nhưng lời nói của anh vẫn như cũ, nói một thì không nói hai. Phí Sư rất nhanh đã lưu bức ảnh, cử người đi điều tra.
Buổi trưa, anh ta đem cơm đến phòng làm việc của Phí Hiên, nhưng khi đến lấy tài liệu vào buổi chiều, thấy phần cơm vẫn nguyên như cũ.
"Anh," Phí Sư do dự một chút, nói với Phí Hiên, "Anh ăn chút gì đi, nếu cứ như vậy, thân thể sẽ chịu không nổi."
Phí Hiên đứng trước cửa sổ sát đất, không biết đang nghĩ cái gì. Lúc An Sênh ở bên cạnh anh, mỗi ngày anh đều gác lại một ít công việc vì muốn dành thời gian cho cô. Nhưng sáng nay, ngoại trừ thời gian suy nghĩ miên man, anh đều đem công việc ra làm hết. Nếu không làm vậy, anh lại không khống chế được muốn đi tìm An Sênh.
Nhưng lúc này mới chỉ có một ngày, nếu bây giờ tới tìm, nói không chừng cô sẽ chuyển chỗ khác. Bây giờ khẳng định cô vẫn còn đang rất tức giận, chắc hẳn sẽ ghê tởm anh. Phí Hiên sợ làm cô nóng nảy liền rời khỏi Thân Thị.
Nếu An Sênh muốn rời đi, anh tuyệt đối sẽ không cho phép. Như vậy thì chỉ có một cách là bắt cô lại và giam cô bên cạnh.
Nếu không đến bước đường cùng, Phí Hiên không muốn làm như vậy. Bởi vì dựa theo tính cách của An Sênh, nếu bị bắt lại, chắc chắn cô sẽ không tha thứ cho anh.
Phí Hiên muốn cô tự nguyện ở bên cạnh anh. Những ký ức đó thật sự quá tuyệt vời, làm cho anh si mê. Nói không chừng hai người còn sắp đi gặp cha mẹ hai bên. Nói không chừng không lâu nữa, An Sênh sẽ đồng ý lời cầu hôn của anh ...
Phí Hiên hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ thở ra. Tất cả những điều này vốn có thể diễn ra hoàn hảo, đều do Đồng Tứ!
Còn Đồng Tứ đang ngồi ở nhà, từ trên trời rơi xuống đầu anh một tội danh. Hai ngày nay anh ta đang bận rộn một hạng mục, biết cái phẩm hạnh của Phí Hiên chẳng tốt lành gì. Vẫn chưa buông cho hạng mục duyên hải được phê duyệt, chính là đang tức giận vì anh ta đã cướp hạng mục từ tay Phí Hiên.
Tuy nhiên, Đồng Tứ cũng không vội. Chỉ cần lấy được mảnh đất này, sớm muộn gì cũng sẽ được phê duyệt. Nhưng người sốt ruộtt không phải anh ta, mà là Hậu tổng.
Bên này dự án vừa bàn xong lại bất ngờ bị Phí Thị cắt ngang, Đồng Tứ cũng bùng nổ.
Anh ta trực tiếp gọi điện cho Phí Hiên, chất vấn, "Anh làm như vậy là có ý gì? Cắn hạng mục của tôi không phê duyệt thì cũng thôi đi, còn cướp việc của tôi. Phí Hiên, cho dù sản nghiệp của anh ở Thân Thị có lớn thế nào đi chăng nữa, nhưng anh cũng không thể nuốt được toàn bộ Thân Thị. Mọi người đều cùng muốn kiếm tiền, không cần thiết phải ức hiếp người khác như thế này, đúng không?”
Phí Hiên cười lạnh một tiếng, hàm răng nghiến lại một tiếng, “Đây chỉ là khởi đầu, chờ xem, anh dám phá hỏng chuyện tốt của tôi, dám động vào người của tôi. Anh hẳn là đã nghĩ đến cái giá phải trả."
Phí Hiên cúp điện thoại, Đồng Tứ ngẩn ra, hàng mày hung hăng nhăn tít lại.
Mà giờ phút này, hai ngày nay khu vui chơi rốt cuộc cũng tuyển được hai người, An Sênh cuối cùng cũng có thể thả lỏng, ngồi ở trên băng ghế, nghiêng đầu nhìn về phía Nguyên Khúc.
"Anh nói có người đang chụp ảnh tôi?" An Sênh nhìn chung quanh, không thấy có người nào khả nghi, liền hỏi: "Bắt đầu khi nào?"
"Vẫn luôn như vậy." Nguyên Khúc vẫn còn giả làm Đồng Tứ, "Nhất cử nhất động của cô luôn nằm trong tầm kiểm soát của Phí Hiên. Anh ta chính là người như vậy, thật đáng sợ đúng không?"
Vẻ mặt An Sênh từ từ chìm xuống, cau mày hỏi, "Ý của anh là, mấy ngày nay anh ấy vẫn theo dõi tôi?"
-Hết chương 45-
An Sênh tiêu hoá những lời của Nguyên Khúc, trầm mặc một lát mới hỏi, “Anh nói là, hiện tại tôi cũng là nữ chính của thế giới này sao?”
Nguyên Khúc gật đầu, “Đương nhiên, bằng không dựa theo tính cách kia của nam chính đã sớm hại chết cô.”
Nguyên Khúc tận tình khuyên bảo, “Cô hãy tin tôi, đừng phá couple nữa. Nam chính này không được, anh ta chỉ có thể ngược luyến tình thâm với nữ chính, cũng chỉ có nữ chính mới chịu được. Cô ấy sinh ra vì anh ta, sau đó sẽ xuất hiện hội chứng Stockholm* nghiêm trọng, không muốn rời xa anh ta cũng như sẽ thoả mãn tất cả tâm lý biếи ŧɦái của anh ta, cô có thể sao?”
*Stockholm: là một tình trạng tâm lý khi nạn nhân của một vụ bắt cóc hoặc các tội phạm khác từ trạng thái căm ghét sang phải lòng, cảm mến những người đã bắt cóc hoặc phạm tội ác với mình.
Môi An Sênh giật giật, Nguyên Khúc trực tiếp trả lời thay cô, “Cô không thể, nếu cô không chịu được hội chứng Stockholm, hai người không thể ở bên nhau!”
Ngón tay An Sênh miết chiếc băng đô trong tay, buồn bã nói, “Cho nên sau này anh chỉ doạ tôi, không có gϊếŧ chết tôi, trên thực tế là bởi vì tôi có hào quang nữ chủ sao?”
Nguyên Khúc nghẹn lời, hoảng sợ nghiêng người về phía bên kia, “Mới đầu tôi không nhận được yêu cầu của ai, còn nghĩ cô chỉ là nhân vật nữ phụ pháo hôi…”
An Sênh quay đầu, khẽ cười một cái, “Cho nên không gϊếŧ chết được nên mới chuyển sang doạ tôi, còn làm tôi ảo giác được cái chết. 18 tầng địa ngục chẳng qua cũng chỉ đến như vậy.”
Nguyên Khúc kinh sợ, đường đường là một người đàn ông cao lớn như vậy lại biến thành bộ dạng như thế, An Sênh nhìn đến nghiến răng tức giận nói, “Vẻ ngoài này của anh là bộ dáng thật sự sao?”
Anh ta chột dạ, rụt cổ, cô hừ một tiếng, “Biến thành bộ dạng như vậy để tiếp cận tôi, nhưng đây chính là hình mẫu lý tưởng của tôi. Rốt cuộc là anh muốn tiếp cận hay là muốn quyến rũ tôi?”
Mặc dù đang là buổi tối, đèn đường chiếu vào cũng không quá sáng nhưng An Sênh vẫn nhìn thấy sắc mặt hồng hồng của Nguyên Khúc, lắp ba lắp bắp nói “Không không không…tôi không có ý đó, tôi không thể…tôi… tôi đã có vợ!”
“Vậy anh cũng đừng dùng hình dạng này.” An Sênh nói, “Biến trở về bộ dáng vốn dĩ của anh đi.”
Nguyên Khúc rất nhanh biến thành một làn khói trắng, sau đó biến hình, làm An Sênh sửng sốt. Anh ta biến thành một người đàn ông tuấn tú với mái tóc dài…
Nguyên Khúc nghiêng đầu nhìn cô một cái, vươn ra bàn tay với các ngón tay tinh tế, vén mái tóc bên tai, có chút kinh sợ lui bả vai, nhìn có chút tội nghiệp.
An Sênh nhìn thấy bộ dáng của anh ta liền muốn chà đạp. Tuy cô có bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn nhưng Nguyên Khúc nhìn qua tựa như một đoá hoa mỏng manh, chỉ cần một cơn gió thổi sẽ bị nát.
An Sênh không tự chủ ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn anh ta một chút, giọng điệu cũng hoà hoãn xuống, hỏi “Thật sự có loại nước hoa làm người khác nghiện sao?”
Cái khác An Sênh đều có thể tin tưởng, duy chỉ có nước hoa gây nghiện nghĩ thế nào cũng không quá đáng tin. Tốt xấu gì đây cũng là thế giới ngôn tình hiện đại, ngay cả khi đó là ma tuý, khi hít vào gây nghiện, dường như cũng có chút ma thuật.
“Đúng vậy.” Nguyên Khúc nói, “Nhưng thứ đó không thuộc thế giới này, mà là do những người buôn lậu trái phép mang đến. Nguyên liệu được sử dụng gọi là duệ hồn hoa, tôi đã xử lý nó rồi nhưng bán ra ngoài bao nhiêu và có bao nhiêu người bị nghiện còn đang điều tra, sẽ mất một khoảng thời gian.”
Anh ta còn nói “Tôi đã cho cô nếm thử cây đực, cho nên cô không có bị nghiện.”
An Sênh lại lần nữa trầm mặc, cho nên nói Phí Hiên đã dùng loại nước hoa đó cho cô rồi. Nếu không phải Nguyên Khúc đuổi theo cô từ trong mộng đến hiện tại, chắc bây giờ cô đã biến thành một chú chó nhỏ chỉ biết đi theo phía sau Phí Hiên?
Cô cảm thấy đau đớn, ngực như có một con dao đâm vào, bén ngọn và lạnh lẽo, mang theo nhiệt độ của cơ thể cô.
Nguyên Khúc lại nói, “Cho dù tôi không cho cô ăn cây đực, dù cô có bị nghiện cũng sẽ không đánh mất lý trí. Thứ đó chỉ dùng để dụ dỗ người khác, đối với thân thể không có bất kỳ thương tổn gì. Hơn nữa, nếu cô kiên trì từ bỏ thì hẳn có thể bỏ được.”
“Cô là nhân vật nữ chính.” Nguyên Khúc nói “Đối với nam nữ chính mà nói, quy tắc của thế giới cũng phải nhường đường.”
Anh ta có chút u sầu, vuốt tóc “Nhưng cô thật sự không thể phá couple người ta, cô cùng anh ta không thích hợp. Quỹ đạo của nữ chính đã sắp lệch khỏi đường ray, tôi thật sự không biết phải làm sao bây giờ…”
An Sênh không cảm giác được an ủi, ngược lại hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra, tiếp tục hỏi “Vừa rồi anh giả dạng thành Đồng Tứ, đắc tội với Phí Hiên như vậy, anh ấy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta. Anh ta là nhân vật phản diện trong thế giới này, anh làm như vậy liệu anh ta có bị out không?”
Nói về vấn đề này, trên mặt hệ thống cũng xuất hiện khó xử, “Nếu không dùng hình dạng của anh ta, tôi không có biện pháp nào khác để bắt Phí Hiên nói ra những lời đó.”
Nguyên Khúc nói, “Anh ta không thể out nhanh như vậy, để tôi xem có thể giúp anh ta một chút hay không…”
“Anh không phải hệ thống sao?” An Sênh nói, “Chẳng phải không có gì là anh không làm được sao?”
Trên mặt Nguyên Khúc khổ sở, “Tôi nếu không có gì là không làm được, có thể để cô cùng nam chính dây dưa một thời gian dài như vậy, đến nỗi thiếu chút nữa đã sinh con!”
Nguyên Khúc nói “Hệ thống có thể can dự vào hướng đi của thế giới nhưng mỗi thế giới đều có có quỹ đạo của riêng nó, nếu tôi can thiệp quá nhiều sẽ gây ra hiệu ứng cánh bướm, một khi đã lệch khỏi đường ray sẽ dẫn đến cả thế giới sụp đổ.”
“Lần này tôi đến cũng không phải dễ dàng gì, chủ yếu là giúp cô thoát khỏi Phí Hiên, thuận tiện giúp cô đi đường đỏ.” Nguyên Khúc nói tới đây liền bát quái, “Sao cô có nhiều cửa sau như vậy? Chủ hệ thống nói với tôi, Chủ mẫu, Lưu Thủy cũng nói với tôi, ngay cả Cao Sam cũng vụиɠ ŧяộʍ tìm tôi, tất cả đều nhờ tôi chiếu cố cô.”
Nguyên Khúc vẻ mặt tò mò “Ai, tôi nghe nói kiếp trước cô không chấp nhận việc Cao Sam không phải là người, cho nên mới lựa chọn xuyên không. Nhưng vì sao cô lại chọn thế giới này?”
Loại quan hệ xấu hổ như vậy, mỗi khi nhắc tới đều làm cho tai An Sênh nóng lên. Cô không trả lời lại câu hỏi của hệ thống mà thở dài một tiếng, nói “Cứ xem như tôi bị mù đi.”
“Nếu anh muốn giúp tôi, vậy tìm cho tôi một chỗ ở đi.” An Sênh dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Nguyên Khúc, “Tốt một chút, còn có cho tôi một ít tiền. Anh có tiền không? Cho tôi 2.000 vạn, tôi trả nợ.”
Nguyên Khúc gật đầu, “Được được được, chỉ cần cô không phá couple, những chuyện này tôi sẽ giúp cô xử lý.”
“Được rồi.” An Sênh nhẹ nhàng thở dài một hơi, tựa vào lưng ghế, không nhìn về phía phòng thuê.
Nguyên Khúc khởi động xe, ngược lại cô rất tín nhiệm anh ta, cũng không hỏi anh ta đưa cô đi đâu. Anh ta là hệ thống của thế giới này, tuy rằng đã từng đối đầu với cô nhưng bây giờ giống như lời anh ta nói, cô là nhân vật nữ chính, mặc dù dựa vào mối quan hệ xấu hổ kia mới có được đãi ngộ này, nhưng về sau có thể sống thoải mái một chút, không để ba mẹ làm những công việc cực khổ như vậy nữa là được.
Trên đường xe rất ít, trong xe vô cùng im lặng. An Sênh không nói gì, Nguyên Khúc cũng không lên tiếng, bất quá anh ta chỉ nhíu mày, như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Đến lúc dừng đèn đỏ, An Sênh nhìn về phía ngã tư đường, nhìn thấy một đôi tình nhân đang nắm tay. Mỗi người cầm một chuỗi mực nướng vừa đi vừa ăn, đột nhiên mũi cảm thấy chua xót.
An Sênh thuộc kiểu người chậm nóng trong tình cảm, cho nên cảm giác thương tâm cũng sẽ rất lâu.
Đưa tay lau khoé mắt ẩm ướt, Nguyên Khúc đột nhiên đánh tay lái, hét lên một tiếng “Tôi nghĩ ra rồi!”
Nguyên Khúc nhìn An Sênh, “Cô là nữ chính ở thế giới này, cô không có couple. Vậy nên cô chọn ai thì người đó chính là nam chính!”
Nguyên Khúc hưng phấn nói, “Vậy cô chọn Đồng Tứ đi, chọn anh ta đi, chọn anh ta đi. Như vậy thì mọi chuyện tốt rồi. Hai nam chính ngang tài ngang sức, không ai có thể động đến ai, như vậy mọi chuyện đều được giải quyết rồi.”
-Hết chương 45.1-
Chúc mụi người tuần mới đầy năng lượng nè!
Đừng quên tym và like để ủng hộ Nhà Hươu nhé 3
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!
Chương 45.2:
Editor: Endy.
Nguyên Khúc hưng phấn nói, “Vậy cô chọn Đồng Tứ đi, chọn anh ta đi, chọn anh ta đi. Như vậy thì mọi chuyện tốt rồi. Hai nam chính ngang tài ngang sức, không ai có thể động đến ai, mọi chuyện đều được giải quyết rồi.”
Nguyên Khúc thật sự nể phục sự thông minh của bản thân, “Tôi đúng là thiên tài mà, dù sao tôi cũng là người cuối cùng sửa đổi những sai xót trong truyện, tôi là…”
“Tôi không cần.” An Sênh nhẹ nhàng đánh gãy lời anh ta, “Tôi không thích kiểu người như anh ta.”
Đèn xanh bật, xe lần nữa lăn bánh. Nguyên Khúc có chút nóng nảy, không ngừng khuyên An Sênh, “Chẳng phải ban đầu cô cũng không thích Phí Hiên, tiếp xúc một thời gian liền thích sao! Tốt xấu gì anh ta cũng là nhân vật phản diện, ở phương diện nào đó cũng sẽ hơn nam chính. Cô không thử làm sao biết được không thích?”
An Sênh mím môi, cảm giác muốn bóp cổ người trước mặt, nhưng hệ thống thật sự là khiến người khác không thể hạ thủ, cho nên cô cũng chỉ nhìn anh ta nói, “Tôi nói không thích chính là không thích. Phí Hiên là bởi vì anh ấy đã có âm mưu từ trước, đối xử với tôi…”
An Sênh liếm liếm môi, dù thế nào cũng nói không nên lời Phí Hiên đối xử tốt với cô như thế nào.
Đối xử tốt với cô là một chuyện tốt, nhưng những chuyện mà anh làm thật sự là muốn bẻ gãy cánh, chặt đứt tay chân của cô. Loại đối xử tốt này chỉ làm người khác cảm thấy sởn tóc gáy và nản lòng.
“Dù sao tôi cũng không thích hắn, cũng không có khả năng thích hắn, anh đừng có gán ghép loạn.” An Sênh quay đầu không nhìn anh ta nữa, khuỷa tay đặt trên cửa kính xe “Tạm thời tôi không muốn tìm bạn trai.”
“Cô đừng như vậy.” Nguyên Khúc nói “Lần này nhiệm vụ lớn nhất của tôi là tìm đối tượng cho cô, thân thể này của tôi cũng có hạn, không có nhiều thời gian. Tôi phải tranh thủ giúp cô tìm được couple của mình.”
An Sênh phiền lòng không nói tiếp, Nguyên Khúc còn nói, “Cô còn thích Phí Hiên? Không thể nào, vừa rồi cô quyết tuyệt như vậy mà.”
“Đừng đề cập đến anh ấy nữa.” An Sênh nói “Anh lái xe thì lo tập trung lái xe đi, nếu dám để xảy ra tai nạn, tôi sẽ đem đầu anh vặn xuống.”
Nguyên Khúc theo bản năng rụt bả vai, sau đó hai tay buông lỏng ra “Căn bản là tôi không biết lái xe có được không? Dù gì tôi cũng là một hệ thống, tôi muốn đi nơi nào nháy mắt liền có thể đến đó. Nếu không phải sợ bị người khác phát hiện rồi chụp ảnh, tôi muốn đi đâu, xe sẽ tự động lăn tới đó!”
An Sênh nhìn hai tay buông lỏng của anh ta, chiếc xe quả nhiên tự động chạy, thoạt nhìn không có bất kỳ cái gì khác thường.
Một lát sau cô mới tò mò hỏi “Như vậy chiếc xe này không phải dùng xăng?”
Nguyên Khúc đương nhiên gật đầu “Đúng vậy, nó tự chạy thì cần nguyên liệu làm gì?”
“Như vậy có phải nó cũng sẽ không bị hỏng không?” ánh mắt An Sênh sáng ngời hỏi.
“Đương nhiên sẽ không bị hỏng. Nó sẽ tự động tránh né những vết xước và va chạm, mưa cũng không để lại dấu vết. Nhưng cô hỏi cái này làm gì? Cô đang lảng sang chuyện khác đúng không?” Nguyên Khúc đột nhiên phản ứng kịp, “Tôi đã nói với cô, Đồng Tứ thật sự tốt vô cùng, tôi…”
“Sau này anh đi rồi, để chiếc xe này lại cho tôi đi.” An Sênh nói, “Xe này không cần tốn nguyên liệu, cũng tuyệt đối sẽ không ra tai nạn xe cộ.”
Nguyên Khúc sửng sốt một chút, “Nhưng cô không thể kiểm soát nó được.”
“Tôi thân là một nữ chính, ngay cả bàn tay vàng cũng không có.” An Sênh vươn tay đến trước mặt Nguyên Khúc, “Anh xem, phía trên còn đầy sẹo. Tay tôi còn không nhẵn nhụi bằng tay anh, dù gì cũng là vầng sáng trên trời, anh không tính toán cho tôi bàn tay vàng sao?”
Mặc dù trong lúc yêu đương, An Sênh cự tuyệt dựa dẫm vào Phí Hiên. Mặc dù biết mình không có khả năng trả hết số nợ khổng lồ đó, cô cũng không đồng ý Phí Hiên giúp cô trả nợ.
Bởi vì An Sênh muốn tự bản thân mình đứng vững, trong tương lai hai người ở chung, cho dù vị trí của cả hai chênh lệch rất lớn nhưng bước chân của cô cũng sẽ đứng vững, không cần Phí Hiên kéo mới đứng dậy được.
Sẽ có người cảm thấy như vậy không quan trọng, nhưng An Sênh sâu sắc hiểu được rằng, có một sự khác biệt rất lớn với những người đã ngậm thìa vàng từ nhỏ. Cùng là đi cửa sau, có thể dựa dẫm vào ba mẹ nhưng không thể dựa vào tình yêu.
Đây là bài học An Sênh rút ra được từ cuộc hôn nhân thất bại trước đó. Nếu bạn không độc lập về kinh tế, trừ dựa dẫm vào người khác, chắc chắn bạn sẽ không thể nào tự lập được.
An Sênh cũng đang nỗ lực quản lý mối quan hệ giữa cô và Phí Hiên. Nhưng cô ngàn vạn lần không nghĩ đến, anh lại trăm phương nghìn kế muốn mài mòn tính tự lập của cô.
Nhưng Nguyên Khúc khác với Phí Hiên, anh ta là hệ thống, không phải là người. Nhiệm vụ của anh ta là vận hành thế giới này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại Nguyên Khúc không tiếc biến thành một người sống, đuổi tới chân để chia rẽ cô và Phí Hiên. Tuy rằng An Sênh rất cảm kích anh ta giúp cô thấy được bộ mặt thật của Phí Hiên, nhưng điều này cũng không ngăn được An Sênh muốn lừa gạt anh ta.
“Anh cũng biết tôi có nhiều cửa sau như vậy, bọn họ cũng nhờ anh chiếu cố tôi. Anh cũng thấy cuộc sống của tôi như thế nào rồi đó.” An Sênh nói, “Có nữ chính nào làm công việc gϊếŧ cá không? Vừa thối lại vừa dơ bẩn, hơn nữa tôi thực sự rất nghèo.”
An Sênh càng nói càng cảm thấy có lý, “Đây là lỗi của hệ thống anh đó. Anh xem, nam chính cùng nữ chính đều là xuất thân cao quý, cho dù tôi có là rễ cỏ đi nữa, anh cũng đừng có ngay cả một cơ hội cũng không cho tôi!”
“Tôi như thế nào lại chưa cho cô cơ hội?” Nguyên Khúc hết sức uất ức, “Công việc đăng trên tạp chí Tiểu Nghiễm Cáo cô cầm lúc rời khỏi Phí Hiên, đó chính là cơ hội để cô vực dậy. Mức lương cao như vậy, chỉ cần cô làm, nó sẽ còn tăng rất nhiều trong tương lai. Nhưng cuối cùng không phải cô cũng bỏ để đi bán cá ở chợ thuỷ sản sao?”
An Sênh nhớ lại một chút, nghĩ tới quyển tạp chí Tiểu Nghiễm Cáo, cô cứng họng “Anh đang nói tới là công việc bảo mẫu kia sao?” (Công việc này mình cũng không biết là gì, nên dịch theo ý hiểu của mình là bảo mẫu)
“Cái gì!” Nguyên Khúc có chút phát điên, “Cái gì gọi là bảo mẫu? Đó là người mẫu người mẫu đó!”
“Mặc dù thời gian làm việc ngắn nhưng mỗi ngày đều mặc quần áo đẹp. Tuy rằng cô không được cao nhưng vẫn có thể mang giày cao gót. Là do chính cô đã bỏ qua, vài câu liền bị bác gái kia dụ dỗ. Bây giờ cô còn oán trách tôi!”
An Sênh xoa mi tâm, lúc ấy quả thật tạp chí Tiểu Nghiễm Cáo rất khả nghi. Hơn nữa bác gái kia nói cũng có lý, có ai tuyển người mẫu lại đem quảng cáo dán trên cột điện? Huống hồ quan trọng nhất là lúc ấy cô chỉ chuyên tâm trốn Phí Hiên, đến chứng minh nhân dân cũng không có. Dù có biết công việc đó là gì nhưng cô cũng sẽ không làm.
Hai người trầm mặc sau, An Sênh còn nói, “Tôi mặc kệ, tôi là nữ chính mà lại sống quá thảm. Anh thân là một hệ thống, các nhân vật vật chính khác đều sống tốt như vậy, nếu tôi cứ như bây giờ lương tâm anh sẽ không cảm thấy có lỗi sao?”
Hệ thống lắc lắc đầu, học giọng điệu của An Sênh nói. “Cái gì là lương tâm? Tôi không có lương tâm.”
An Sênh tháo chiếc băng đô trên tay xuống, đưa đến trước mặt anh ta, “Tôi nếu đoán không lầm, anh rất sợ đau?”
“Khoan…bỏ xuống bỏ xuống! Không phải chỉ là bàn tay vàng thôi sao?!” Nguyên Khúc kinh sợ nhưng thập phần dũng cảm nói, “Chiếc xe này để lại cho cô, còn có có…”
Anh ta do dự một chút nói, “Còn có, cô không cần học làm bánh nữa. Ngủ một giấc, sáng sớm ngày mai mọi chuyện liền ổn thoả. Cô cảm thấy thế nào?”
An Sênh rốt cuộc cười rộ lên, gật gật đầu, vỗ đùi nói, “Tôi cảm thấy rất tốt.”
Nguyên Khúc trực tiếp đưa An Sênh đến một tiểu khu. So với căn phòng trước kia của cô quả thật là một trời một vực. Hai người đi vào thang máy, Nguyên Khúc đưa chìa khóa cho cô, thấp giọng nói “Nơi này được chứ? Mọi thứ ở đây rất tốt, cô tuỳ ý dùng điện nước ga.”
Nguyên Khúc ghé sát vào An Sênh, đưa tay che tai cô nói, “Sử dụng không giới hạn.”
-Hết chương 45.2-
Chương mới trễ quá ^^ Cú đim đâu nèo~
Đừng quên tym và like bài để Nhà Hươu cố gắng hơn nè 3
Chúc cả nhà một ngày lễ 2/9 vui vẻ và bình an!
Chương 45.3:
Editor: Endy.
Nguyên Khúc trực tiếp đưa An Sênh đến một tiểu khu. So với căn phòng trước kia của cô quả thật là một trời một vực. Hai người đi vào thang máy, Nguyên Khúc đưa chìa khóa cho cô, thấp giọng nói “Nơi này được chứ? Mọi thứ ở đây rất tốt, cô tuỳ ý dùng điện nước ga.”
Nguyên Khúc ghé sát vào An Sênh, đưa tay che tai cô nói, “Sử dụng không giới hạn.”
An Sênh gật gật đầu, nhấn nút tầng 4. Cửa lại mở ra, một người đàn ông đi vào, nắm tay một cô bé nhỏ. An Sênh nhìn thoáng qua, thấy bọn họ ấn cùng tầng với mình nên không khỏi quan sát nhiều hơn một chút.
Kết quả vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người, cô biết người này.
Người kia cũng quay đầu nhìn An Sênh, hiển nhiên cũng nhận ra cô, hướng vào phía cô khẽ cười một chút, đẩy đẩy kính mắt. Đó là một chiếc kính gọng vàng, chân chính nhã nhặn cấm dục.
An Sênh chần chờ nói, “Bác sĩ Tần?”
Tần Thư Dư gật gật đầu, mím môi mỏng lộ ra ý cười nhìn cô. Ánh mắt không dấu vết nhìn Nguyên Khúc đứng bên cạnh cô, vươn tay sờ sờ đầu cô bé nhỏ.
Cô bé nhỏ ngẩng đầu nhìn anh, lại quay sang nhìn An Sênh. Tiếp theo thân hình nhỏ bé cứng đờ, một lúc sau cô bé giang hai tay ra, ôm đùi An Sênh khóc, giọng nói nhỏ nhẹ kê “Mẹ mẹ!”
An Sênh:….
Nguyên Khúc:…
Tần Thư Dư:…
Tần Thư Dư vội vàng kéo cô bé ra, nhìn qua cô bé nhỏ thật gầy yếu, cũng chỉ mới ba bốn tuổi. Thân thể bị kéo đi nhưng đầu vẫn nhìn về hướng An Sênh, tay níu chặt váy cô, kêu to “Mẹ mẹ…”
An Sênh bị kêu đến nỗi da đầu đều tê dại. Tần Thư Dư gỡ bàn tay nắm váy An Sênh ra, sau đó ôm cô bé đứng dậy, tỏ vẻ xin lỗi với cô, “Thật xin lỗi, con bé…”
Không đợi anh ta nói xong, một tay cô bé ôm lấy cổ anh ta, tay kia kéo tóc An Sênh. An Sênh nghiêng người về phía trước, sau đó của bị một bàn tay nhỏ ôm lấy. Cô bé kéo hai người lại gần, cũng chụm đầu mình với đầu hai người.
Sau đó nói với giọng ú ớ kèm theo tiếng khóc nức nở, “Ba mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa…”
Trán An Sênh dán trên cằm Tần Thư Dư đều nổi da gà. Anh ta liên tục nói xin lỗi với An Sênh, sau đó gỡ bàn tay nhỏ đặt trên cổ cô ra, nói với tiểu cô nương, “Cô ấy không phải mẹ của con, chỉ là nhìn có chút giống mẹ của con thôi. Mẹ của con đã…”
“Mẹ của con đã mất rồi.” Thanh âm Tần Thư Dư chậm nhẹ lại tàn nhẫn vang lên.
Bàn tay đang sửa sang lại mái tóc của An Sênh cứng đờ. Bình thường mà nói, lúc người lớn nói chuyện với con nít đều sẽ hết sức uyển chuyển. Ngay cả khi nhóc con hỏi loại chuyện muôn thuở như “Con từ nơi nào đến?”, người lớn mỗi người đều sẽ trả lời khác nhau, bình thường đều không nói thật với bọn trẻ.
Đặc biệt là vấn đề liên quan đến sinh tử như thế này.
An Sênh nhìn cô bé sửng sốt trong chốc lát, nhưng cô nhóc lại không khóc nháo như trong tưởng tượng của cô, mà ôm lấy ba ba an ủi, dùng tay nhỏ sờ sờ tóc, nghiêm túc an ủi “Ba ba đừng khóc.”
Trái tim An Sênh như nhũn ra. Nguyên Khúc đứng bên cạnh liên tiếp chọc chọc cô, An Sênh quay đầu trừng mắt nhìn một cái. Đến tầng 4, cửa thang máy mở ra, Tần Thư Dư quay đầu nói với An Sênh một câu thật xin lỗi.
“Không sao đâu.” An Sênh xua xua tay, “Cô bé còn nhỏ mà.”
Tần Thư Dư nở một nụ cười nhẹ, An Sênh nhìn ánh mắt đằng sau cặp kính kia, rõ ràng có chút đỏ lên. Anh ta ôm cô bé quay đầu đi. Cô đặc biệt thích trẻ em, nhất là những đứa trẻ hiểu chuyện, trắng trắng mềm mại như sữa.
Tiểu cô nương ôm cổ Tần Thư Dư, cũng quay đầu nhìn cô. Sau đó An Sênh liền nghe thấy cô bé nhỏ giọng hỏi Tần Thư Dư, “Cô ấy thật sự không phải là mẹ sao?”
Tần Thư Dư thấp giọng “Ừm” một tiếng, tiểu cô nương còn nói, “Không thể trở thành mẹ của con sao?”
Bước chân anh ta dừng lại một lát, đưa tay sờ sờ đầu cô bé, quay đầu nhấn mật mã bên cạnh cửa vài cái, cửa mở ra.
An Sênh và Nguyên Khúc đi phía sau hai người. Tần Thư Dư mở cửa rồi quay đầu nhìn lại, bộ dạng vẫn còn muốn xin lỗi. An Sênh vội vàng đẩy Nguyên Khúc, “Phòng nào nhanh lên!”
Bộ dáng Nguyên Khúc vốn dĩ thanh tú và dịu dàng, không giống một người đàn ông chút nào. Lúc này lại đang xách vali cho An Sênh, tay bị siếc đến đỏ bừng. Nghe vậy anh ta nhỏ giọng than thở “Đến rồi đến rồi, cô cũng không giúp tôi cầm hành lý một chút…”
Kết quả An Sênh nhìn thoáng qua, phòng của cô vừa vặn đối diện phòng Tần Thư Dư. Tần Thư Dư đẩy lưng cô gái nhỏ, cô bé đi vào hai bước lại quay ra, ôm đùi anh ta ,nhìn An Sênh.
Tần Thư Dư xấu hổ cười một cái, hỏi An Sênh “Cô chuyển đến nơi này sao?”
An Sênh cũng cười một chút, gật đầu “Đúng vậy, về sau chúng ta là hàng xóm đó nha.”
Không khí lúc này có hơi xấu hổ, hai người căn bản cũng không quen thuộc lắm. Lúc trước, anh là bác sĩ chính của An Sênh. Chẳng qua lúc đó cô còn đang bị Phí Hiên quấn lấy, ở trong phòng bệnh…
Lúc ấy bệnh viện chẳng khác nào một khách sạn. Khi đó trên người An Sênh đầy vết thương, lại không lay chuyển được Phí Hiên, nên toàn bộ bệnh viện đều biết cô và Phí Hiên là người yêu của nhau.
Tần Thư Dư hơi gật đầu, “Con bé đến giờ đi ngủ rồi, tôi vào trước. Chờ cô sắp xếp xong, tôi đến mời một bữa trà.”
An Sênh nhanh chóng gật đầu, nhìn tiểu cô nương vẫn đang nhìn về phía này, vẫy vẫy tay “Mau trở về ngủ đi nha..”
Cô bé lập tức như bị cái gì đó đánh trúng, ánh mắt trừng lớn như viên lưu ly, vỗ đùi ba ba, “Mẹ nói chuyện với con đó.”
Sắc mặt Tần Thư Dư xấu hổ vô cùng, cười cười ôm tiểu cô nương đi vào, sau đó đóng cửa lại.
An Sênh còn đang sững sờ đứng trước cửa, Nguyên Khúc vỗ vỗ khung cửa phía sau, mở miệng nói, “Ai, cô còn muốn đứng ở đây bao lâu nữa hả?”
Lúc này cô mới hoàn hồn, quay đầu bước vào phòng. Nguyên Khúc không hổ là hệ thống, chuẩn bị cho cô một căn phòng rất vừa ý. An Sênh nhìn quanh căn phòng, trong lòng hết sức hài lòng.
Nguyên Khúc đi theo phía sau, một bên vừa chuyển hành lý một bên hỏi, “Người vừa rồi có phải là hình mẫu cô thích không?”
Cô không không trả lời, liếc anh ta một chút. Nguyên Khúc còn nói, “Nhưng mà không được đâu, anh ta đã có vợ. Hơn nữa, vợ anh ta còn chưa chết.”
An Sênh chấn động một phen, quay đầu nhìn về phía Nguyên Khúc. Nhớ tới bộ dạng khả ái của cô gái nhỏ, nhìn thấy cô liền gọi là mẹ. Vợ anh ta nếu chưa chết…
“Vợ anh ta đang ở trại cai nghiện.” Nguyên Khúc nói, “Cô ta sử dụng ma túy nhiều lần, bọn họ đã ly hôn. Cô con gái được phán giao cho anh ta nuôi dưỡng. Anh ta đã đưa hết phần lớn tài sản của mình cho cô ta, nhưng rất nhanh đã bị thua sạch. Yêu cầu duy nhất của anh ta chính là không cho vợ trước gặp mặt con gái.”
“Ma túy…” An Sênh nhẹ giọng lặp lại một lần hai chữ này, không khống chế được nghĩ đến Phí Hiên, tiếp đó trái tim lại không nghe lời co rút một trận.
Nếu không có Nguyên Khúc ở đây, hiện tại có lẽ cô cũng đã bị nghiện, cuối cùng sẽ biến thành cái dạng gì?
“Cô lại đang nghĩ tới Phí Hiên?” Nguyên Khúc nói, “Không cần nghĩ đến anh ta nữa, chi bằng cô nghĩ về người đàn ông đối diện kia cũng được a. Tương lai anh ta sẽ là bàn tay vàng của khoa ngoại. Về phần vợ trước của anh ta không cần quản, dù sao anh ta cũng chỉ là một nhân vật nhỏ trong thế giới này. Nếu cô thích, tôi sẽ giúp cô giải quyết vợ của anh ta…”
Trong lòng An Sênh không thoải mái, cô cũng không phải cá vàng, não chỉ có bảy giây ký ức. Vừa mới chia tay Phí Hiên, còn chưa qua một đêm. Đến bây giờ, cô nhớ tới anh đều cảm thấy rất xúc động. Đừng nói là thảo luận hình mẫu lý tưởng, bây giờ đầu óc cô căn bản không thể chứa nổi cái gì.
Lại nói, cô bé kia còn hấp dẫn cô hơn so với Tần Thư Dư. An Sênh thật sự rất thích trẻ con.
Nguyên Khúc còn đang ồn ào không ngừng, An Sênh giơ ngón tay “Im lặng.”
Nguyên Khúc lập tức câm miệng, lát sau lại mở miệng nhanh chóng hỏi An Sênh, “Cô hài lòng chưa? Còn thiếu cái gì nữa không?”
-Hết chương 45.3”
Đừng quên tym và like bài để ủng hộ Nhà Hươu nhé 3
Việt Nam sẽ chiến thắng Đại dịch!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chương 45.4:
Editor: Endy.
Nguyên Khúc lập tức câm miệng, lát sau lại mở miệng nhanh chóng hỏi An Sênh, “Cô hài lòng chưa? Còn thiếu cái gì nữa không?”
An Sênh lại nhìn quanh một vòng, gật gật đầu, sau đó vươn tay về phía Nguyên Khúc, “Thiếu tiền, 4000 vạn anh đã đáp ứng tôi đâu?”
Nguyên Khúc há to miệng, “Không phải 2000 vạn sao?”
“2000 vạn hay 4000 vạn đối với anh mà nói cũng không khác gì nhau.” An Sênh nói, “Tôi muốn thứ gì đó ở anh, chẳng qua cũng chỉ là vật ngoài thân để tôi sinh sống ở thế giới này thôi. Tôi không thể trực tiếp có được những thứ tôi muốn sao?”
Nguyên Khúc giơ tay lên, “Được được được, bất quá cô cũng phải cho tôi thời gian để chuẩn bị chứ?”
“Anh có cái gì mà phải chuẩn bị?” An Sênh nói, “Không phải anh có thể lập tức biến ra sao?”
“Tôi là hệ thống, không phải thần tiên.” Nguyên Khúc nói, “Ngày mai tôi sẽ giao cho cô, hôm nay cũng không còn sớm nữa, cô mau nghỉ ngơi đi.”
An Sênh gật gật đầu, Nguyên Khúc đi về phía cửa. Cô ngồi trên ghế sofa không có ý định tiễn anh ta, Nguyên Khúc vừa đi vừa than thở, “Đúng là đồ lừa đảo, qua cầu rút ván, vô tâm vô phế…”
Còn nói cái gì đó nữa nhưng đã bị tiếng đóng cửa cắt đứt. An Sênh kiểm tra khóa cửa một chút, sau đó đi quanh căn phòng mấy lần, thở dài.
Cô tựa vào ghế sofa nhắm mắt lại. Hiện tại hẳn là phải rửa mặt đi ngủ, hoặc ăn một chút gì đó. Vừa rồi mở tủ lạnh ra, nhìn bên trong đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đầy đủ, tất cả đều là những thứ cô thích.
Nhưng An Sênh động cũng không muốn động, cứ như vậy nhắm mắt lại. Không khống chế được nhớ tới mỗi lần về đến nhà, lúc cô lười biếng Phí Hiên đều sẽ dùng giọng điệu sủng nịnh, thầm oán cô là quỷ lười biếng. Sau đó không cần cô làm cái gì cả, anh sẽ cố hết sức làm cô vui vẻ. Trừ đánh răng rửa mặt, cơ bản đều không cần cô động tay.
Nhưng bây giờ nằm trên ghế sofa, trong căn phòng xa lạ, bầu không khí xa lạ, không có âm thanh Phí Hiên tới tới lui lui. Không có âm thanh ấm điện xì xì nước sôi, cũng không có ai hỏi cô có đói bụng không hay muốn ăn khuya không, kéo cô vào phòng tắm để cô tắm rửa.
Quật ngã một người thật sự quá nhanh. Tính toán thời gian An Sênh ở cùng với Phí Hiên cũng không lâu, nhưng hiện tại mới giật mình nhận ra rằng, cô đã bị anh chiều hư. Nếu không phải kiên trì đi ra ngoài làm việc, nếu không phải Nguyên Khúc tiết lộ mọi chuyện…
An Sênh mở mắt ra ngồi dậy, im lặng suy nghĩ, khả năng cô cái gì cũng sẽ không biết. Sau đó, dựa theo kế hoạch của Phí Hiên, nghiện nước hoa của anh, không thể rời xa. Tiếp theo sẽ từ từ chặt đứt đôi cánh của chính mình, giống như anh mong đợi, rúc vào bên cạnh anh.
Nghĩ đến đây, An Sênh không khỏi rùng mình một cái. Cô đã từng có bao nhiêu lưu luyến không muốn rời xa Phí Hiên, hiện tại liền có bấy nhiêu cảm giác sợ hãi.
Ngồi một lát, An Sênh mở TV, tùy tiện chuyển một kênh. Sau đó đi vào phòng ngủ, mở ngăn tủ lấy một bộ đồ ngủ mới tinh, đi về phía phòng tắm.
Căn hộ này cái gì cũng đã chuẩn bị đầy đủ, không cần cô lôi hành lý ra. Hôm nay cô lại lười, còn phải chuẩn bị để ngày mai đi làm. Bây giờ người cô giống như có vô số sợi dây kéo xuống đất, khiến cô muốn ngã quỵ trên trên sàn nhà.
Tắm xong, tivi cũng không tắt, ngay cả đèn trong phòng khách cũng không tắt, An Sênh đi vào phòng ngủ, khóa trái cửa, sau đó nằm trên giường, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.
Một đêm này cô ngủ rất say, không có bất kỳ mộng mị nào. Sáng ngày thứ hai, đồng hồ sinh học làm cô tỉnh giấc rất sớm.
An Sênh ngồi trên giường, chỉ trong một đêm thôi, cô đã từ một nữ phụ pháo hôi sắp trở thành nữ chính có bàn tay vàng và tiền tài.
Nhưng hiện tại cô không khống chế được nhớ tới phòng trọ cũ, mỗi ngày cô còn chưa mở mắt dậy thì đã có cảm giác một thứ gì đó ấm nóng, trằn trọc trên môi cô.
Hai tay An Sênh xoa xoa mặt, hôm nay cô không định ở nhà mà vẫn sẽ đi làm. Ít nhất cô cũng phải chào tạm biệt người quản lý, chờ có người thay thế vị trí của cô rồi từ chức cũng chưa muộn.
Còn cửa hàng bánh ngọt bên kia thì giao cho Nguyên Khúc xử lý. Nếu đúng như những gì anh ta nói, cô có thể làm tất cả mọi thứ mà không cần phải học, An Sênh dự định sẽ tự mở một cửa hàng bánh ngọt của riêng mình.
Buổi sáng cô rửa mặt, tự nấu mì ăn. Không biết lúc thả gói mì trong đầu nghĩ cái gì, đợi đến lúc vớt mì lên mới phát hiện phần này dành cho hai người. Dựa vào kệ bếp ngơ ngác nhìn mì trong nồi, cô nấu mì không thích cho rau xanh vì nước sau khi bỏ rau vào cũng không thể ăn được. Nhưng Phí Hiên thích ăn như vậy, cho nên lúc nấu sẽ luôn bỏ rất nhiều rau.
An Sênh nhìn rau xanh nổi trong nồi, dùng đũa đẩy sang một bên, tự mình cầm lấy một cái bát, từ từ ngồi xuống bàn ăn. Lúc ăn, lúc soi gương hay thậm chí thay giày, An Sênh luôn ở trạng thái hốt hoảng, luôn cảm giác Phí Hiên đang đứng sau lưng.
Cô là như vậy nhưng Phí Hiên hoàn toàn trái ngược. Cả một đêm anh không ngủ được, nhìn vị trí của cô đang ở trong tiểu khu cao cấp, nhưng không phải thuộc sản nghiệp của Phí Thị. Anh biết cô không có nhiều tiền, làm sao có khả năng ở tiểu khu xa hoa kia?
Hơn nữa đêm qua, người Phí Sư phân khó theo dõi An Sênh đã gửi hình đến cho anh, lúc đó cô đang ngồi trên xe Đồng Tứ.
Phí Hiên một mình ở trong căn phòng thuê, cả đêm không ngủ, nhìn chằm chằm định vị của An Sênh, nhìn những bức ảnh được gửi cho mình, anh cáu kỉnh như một con sư tử chết đói.
Lo lắng xoay người đi quanh phòng, thu thập tất cả những thứ An Sênh để lại, sau đó ngồi trên sô pha ôm những thứ này cả đêm.
Phí Hiên không thể buông tay, căn bản anh cũng không buông tay được. Nhưng mới một ngày, anh nghĩ đến cô sắp phát điên lên rồi.
Nhưng bây giờ anh không dám xuất hiện trước mặt An Sênh, khẳng định cô vẫn còn tức giận. Mặc dù Phí Hiên hận chết cô đi cùng Đồng Tứ, nhưng anh vẫn tha thứ vì Đồng Tứ sẽ không có gan dám có ý đồ với cô.
Buổi sáng, anh lại nhìn chằm chằm định vị, nhìn An Sênh đi về hướng khu vui chơi. Người anh cho theo dõi gửi tin đến nói rằng An Sênh không có ý định rời đi.
Điều này khiến Phí Hiên thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần cô còn ở thành phố này, đợi cô bình tĩnh lại, anh sẽ tự mình đến chỗ cô. Anh không tin An Sênh sẽ thực sự tuyệt tình như vậy. Phí Hiên có thể cảm nhận được, An Sênh yêu anh.
Cho dù tối hôm qua cô rất nhẫn tâm, nhưng yêu một người sao có thể dễ dàng buông tay như vậy.
Nhưng Phí Hiên nào biết, An Sênh đã thay đổi thân phận chỉ sau một đêm, từ một nữ phụ pháo hôi run rẩy, lúc nào cũng sợ chết biến trở thành một nhân vật nữ chính. Cô cũng có trong tay 4000 vạn, còn có bây giờ cô chỉ cần nhắm mắt liền có thể nhớ được hương vị và cách làm bánh ngọt.
Nhưng cô vẫn mặc đồ gấu bông đi làm, chụp ảnh cùng các bạn nhỏ đến khu vui chơi. Bởi vì cô hỏi Nguyên Khúc mới biết rằng, người quản lý khu vui chơi này có chút vấn đề về chỉ số IQ. Hôm nay lúc xin từ chức, người quản lý nói rằng cô cứ làm hết hôm nay. Vì ngày hôm qua đã tuyển được ba người mới, An Sênh có thể nghỉ việc.
Thật ra bây giờ An Sênh cũng không còn nhiều sức lực để mở tiệm bánh ngọt, cả ngày ở nhà chỉ nghĩ đến chuyện Phí Hiên. Chi bằng đi làm, nhìn một nhóm các bạn nhỏ còn cảm thấy tốt hơn.
Buổi trưa, Nguyên Khúc mang cơm đến cho cô. An Sênh yêu cầu anh ta chuyển thẳng số tiền cô nợ Phí Hiên cho anh ấy.
Sau đó lấy điện thoại ra, hít một hơi thật sâu, gửi một tin nhắn cho anh.
Sênh Sênh không thôi: Tôi đã chuyển hết số tiền nợ cho anh rồi.
Sau đó, không đợi Phí Hiên trả lời liền kéo tên anh vào danh sách đen.
Phí Hiên vừa nghe Phí Sư nói đã nhận được chuyển khoản, người gửi là An Sênh, sau đó nhận được WeChat của cô, cả người tức giận đến run lên.
"Cô ấy lấy số tiền lớn như vậy ở đâu chứ? Cô ấy lấy tiền ở đâu?!" Phí Hiên đập tay xuống bàn, “Lấy tiền của người khác đưa tôi? Lúc ở bên tôi lại không chịu tiêu tiền của tôi! Rốt cuộc cô ấy có ý gì? Tại sao lại thân mật với Đồng Tứ như vậy? Cô ấy...”
Phí Sư cúi đầu nghe, giọng Phí Hiên bỗng nghẹn lại, đôi mắt đỏ hoe. Anh phất phất tay với Phí Sư, Phí Sư hiểu ý rời khỏi văn phòng.
Có người gửi tới một bức ảnh, trên hình là An Sênh đang ngồi trên một chiếc ghế dài trong công viên. Người ngồi cạnh cô chính là người làm cho anh hận đến nghiến răng nghiến lợi Đồng Tứ. Mặc dù đeo khẩu trang nhưng vẫn có thể nhìn ra anh ta đang mỉm cười.
Tại sao hắn ta lại cười? Dựa vào cái gì mà cười với người phụ nữ của anh?
Vẻ mặt Phí Hiên có chút vặn vẹo, anh cắn má thịt đến bật máu, thầm thề rằng một ngày nào đó sẽ tự tay nhổ sạch răng của hắn ta!
Không, phải khoét mắt, làm cho anh ta cả đời này không thể nhìn thấy. Để người phụ nữ của anh ta phản bội, chụp nón xanh lên đầu anh ta!
Những suy nghĩ đen tối loé lên trong đầu Phí Hiên, gần như lấn át tất cả sự tỉnh táo hàng ngày của anh. Dạ dày quặn đau từng cơn, từ đêm qua đến giờ, anh không ăn được miếng cơm nào. Anh chỉ nghĩ đến hình ảnh An Sênh quỳ trước thùng rác mà nôn.
Phí Hiên dùng ngón tay chạm vào môi, hung hăng cắn một cái. Anh không biết là môi bị cắn rách, hay ngón tay bị cắn với lực quá mạnh. Dù sao, khi anh buông ngón tay xuống, trên môi đã có một vệt máu đỏ.
Phối hợp với khuôn mặt nhợt nhạt, mí mắt thâm quầng, mái tóc rối bù không được chải chuốt, và đôi lông mày nhíu chặt, nhìn anh chật vật lại điên cuồng.
Người theo dõi An Sênh không ngừng gửi ảnh đến cho anh, giống như lúc trước, nhưng khi xem, sắc mặt anh càng ngày càng đen.
Anh phát hiện ngoài Đồng Tứ, còn có một người khác đi tìm An Sênh. Một người mà anh không biết, cũng chưa từng gặp qua người này ở bên cạnh An Sênh.
Phí Hiên cầm điện thoại lên, gọi Phí Sư vào, bàn tay cầm điện thoại run run, chỉ vào người trên màn hình, nói với Phí Sư, "Điều tra anh ta ngay cho tôi, tra xem tên ngốc này rốt cuộc là ai, quen An Sênh như thế nào. Quen nhau bao lâu rồi, sao tôi lại không biết?! "
Phí Sư nhìn Phí Hiên, hình tượng đại gia trưởng trong lòng anh ta dần dần sụp đổ, nhưng lời nói của anh vẫn như cũ, nói một thì không nói hai. Phí Sư rất nhanh đã lưu bức ảnh, cử người đi điều tra.
Buổi trưa, anh ta đem cơm đến phòng làm việc của Phí Hiên, nhưng khi đến lấy tài liệu vào buổi chiều, thấy phần cơm vẫn nguyên như cũ.
"Anh," Phí Sư do dự một chút, nói với Phí Hiên, "Anh ăn chút gì đi, nếu cứ như vậy, thân thể sẽ chịu không nổi."
Phí Hiên đứng trước cửa sổ sát đất, không biết đang nghĩ cái gì. Lúc An Sênh ở bên cạnh anh, mỗi ngày anh đều gác lại một ít công việc vì muốn dành thời gian cho cô. Nhưng sáng nay, ngoại trừ thời gian suy nghĩ miên man, anh đều đem công việc ra làm hết. Nếu không làm vậy, anh lại không khống chế được muốn đi tìm An Sênh.
Nhưng lúc này mới chỉ có một ngày, nếu bây giờ tới tìm, nói không chừng cô sẽ chuyển chỗ khác. Bây giờ khẳng định cô vẫn còn đang rất tức giận, chắc hẳn sẽ ghê tởm anh. Phí Hiên sợ làm cô nóng nảy liền rời khỏi Thân Thị.
Nếu An Sênh muốn rời đi, anh tuyệt đối sẽ không cho phép. Như vậy thì chỉ có một cách là bắt cô lại và giam cô bên cạnh.
Nếu không đến bước đường cùng, Phí Hiên không muốn làm như vậy. Bởi vì dựa theo tính cách của An Sênh, nếu bị bắt lại, chắc chắn cô sẽ không tha thứ cho anh.
Phí Hiên muốn cô tự nguyện ở bên cạnh anh. Những ký ức đó thật sự quá tuyệt vời, làm cho anh si mê. Nói không chừng hai người còn sắp đi gặp cha mẹ hai bên. Nói không chừng không lâu nữa, An Sênh sẽ đồng ý lời cầu hôn của anh ...
Phí Hiên hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ thở ra. Tất cả những điều này vốn có thể diễn ra hoàn hảo, đều do Đồng Tứ!
Còn Đồng Tứ đang ngồi ở nhà, từ trên trời rơi xuống đầu anh một tội danh. Hai ngày nay anh ta đang bận rộn một hạng mục, biết cái phẩm hạnh của Phí Hiên chẳng tốt lành gì. Vẫn chưa buông cho hạng mục duyên hải được phê duyệt, chính là đang tức giận vì anh ta đã cướp hạng mục từ tay Phí Hiên.
Tuy nhiên, Đồng Tứ cũng không vội. Chỉ cần lấy được mảnh đất này, sớm muộn gì cũng sẽ được phê duyệt. Nhưng người sốt ruộtt không phải anh ta, mà là Hậu tổng.
Bên này dự án vừa bàn xong lại bất ngờ bị Phí Thị cắt ngang, Đồng Tứ cũng bùng nổ.
Anh ta trực tiếp gọi điện cho Phí Hiên, chất vấn, "Anh làm như vậy là có ý gì? Cắn hạng mục của tôi không phê duyệt thì cũng thôi đi, còn cướp việc của tôi. Phí Hiên, cho dù sản nghiệp của anh ở Thân Thị có lớn thế nào đi chăng nữa, nhưng anh cũng không thể nuốt được toàn bộ Thân Thị. Mọi người đều cùng muốn kiếm tiền, không cần thiết phải ức hiếp người khác như thế này, đúng không?”
Phí Hiên cười lạnh một tiếng, hàm răng nghiến lại một tiếng, “Đây chỉ là khởi đầu, chờ xem, anh dám phá hỏng chuyện tốt của tôi, dám động vào người của tôi. Anh hẳn là đã nghĩ đến cái giá phải trả."
Phí Hiên cúp điện thoại, Đồng Tứ ngẩn ra, hàng mày hung hăng nhăn tít lại.
Mà giờ phút này, hai ngày nay khu vui chơi rốt cuộc cũng tuyển được hai người, An Sênh cuối cùng cũng có thể thả lỏng, ngồi ở trên băng ghế, nghiêng đầu nhìn về phía Nguyên Khúc.
"Anh nói có người đang chụp ảnh tôi?" An Sênh nhìn chung quanh, không thấy có người nào khả nghi, liền hỏi: "Bắt đầu khi nào?"
"Vẫn luôn như vậy." Nguyên Khúc vẫn còn giả làm Đồng Tứ, "Nhất cử nhất động của cô luôn nằm trong tầm kiểm soát của Phí Hiên. Anh ta chính là người như vậy, thật đáng sợ đúng không?"
Vẻ mặt An Sênh từ từ chìm xuống, cau mày hỏi, "Ý của anh là, mấy ngày nay anh ấy vẫn theo dõi tôi?"
-Hết chương 45-
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro