Nam Chính Cặn Bã Chiếm Hữu

Chương 46

Tam Nhật Thành Tinh

2024-11-11 20:57:43

Editor: Endy.

"Đúng vậy," Nguyên Khúc nói, "Không chỉ cho người theo dõi, mà còn gắn định vị trên điện thoại của cô. Những thứ anh ta đưa cho cô đều có vấn đề. Hãy vứt nó đi."

An Sênh cau mày, lấy điện thoại di động ra xem, thử mở nắp điện thoại ra. Nguyên Khúc thấy động tác của cô, thở dài nói "Đừng phí sức nữa, nắp sau không mở được. Đừng nói vốn không mở ra, dù có mở ra cũng phải có người chuyên môn kiểm tra, mới biết được anh ta động tay động chân ở đâu."

An Sênh nắm chặt điện thoại, lúc Nguyên Khúc cho rằng cô sắp vứt nó đi, An Sênh lại cất điện thoại vào túi.

Cô nhìn quanh, hỏi Nguyên Khúc, "Anh lúc nào cũng mang khuôn mặt của Đồng Tứ, bây giờ chắc hẳn Phí Hiên hận chết anh ta rồi. Nếu Phí Hiên đánh hắn, anh phải giúp một chút."

"Cô có muốn chọn anh ta?" Nguyên Khúc nhanh chóng nói, "Nếu cô chọn anh ta, anh ta sẽ có vầng hào quang của nam chính, như vậy Phí Hiên sẽ không thể làm gì anh ta nữa!"

An Sênh không nói gì nhìn Nguyên Khúc, lắc lắc đầu. "Đừng nhắc đến chuyện này nữa."

Đồng Tứ tốt xấu gì cũng đã giúp An Sênh vài lần. Lần trước cô hiểu lầm, khoảng thời gian này cũng đã được hệ thống giải thích rõ ràng.

Mặc dù lúc đó trên du thuyền, Đồng Tứ cố ý chọc giận Phí Hiên, nhưng anh ta cũng đã giúp cô đối phó với Thanh Nhạc Phi. Nhưng sau khi xử lý xong, Phí Hiên lại tìm gặp tên họ Thanh đó, dùng một số thủ đoạn đe doạ đến việc hợp tác làm ăn, để tên đó giúp anh diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân.

An Sênh cẩn thận ngẫm lại, đúng là từ lúc đó cô mới mềm lòng với Phí Hiên. Nhìn bộ dạng anh lúc vung quyền vì cô thật sự rất đẹp trai. Bạo lực và đẫm máu luôn có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ sự phấn khích nguyên thuỷ nhất của con người. Nhất là khi người đàn ông đó điên cuồng vì mình, quả thật làm cho người khác không thể cưỡng lại được.

Bây giờ hồi tưởng lại một chút, mặc dù biết đó chỉ là một cái bẫy, nhưng vẫn có một cảm giác không thể diễn tả, giống như một dòng nước trào ra từ tận đáy lòng, không thể ngăn cản.

Lúc tan việc, Nguyên Khúc đưa An Sênh đến cổng tiểu khu. Cả buổi chiều, tâm tình An Sênh không tốt. Thông qua Nguyên Khúc, cô càng hiểu rõ Phí Hiên, lại càng cảm thấy trước đây chắc chắn cô đã bị mù. Như thế nào lại có thể rơi vào cái bẫy của Phí Hiên.

An Sênh không trực tiếp lên lầu, mà đi quanh tiểu khu dưới lầu. Bây giờ đã đến giờ cơm chiều, người trong tiểu khu không nhiều. An Sênh tuỳ tiện liếc nhìn một chút, có hai ông cụ, một bác gái đang tập thể.

Cô bước đi chậm rãi, mới đi được hai bước đã nghe thấy tiếng la thất thanh của một bác gái.

"Ai ai ai! Nhanh đỡ lấy! Cháu gái mau quay lại đi!"

An Sênh đột ngột dừng lại. Ngay khi quay người, cô nhìn thấy một cô bé mặc một cái váy công chúa sặc sỡ trên chiếc cầu trượt bên cạnh. Cô không biết mình đã bước đến cầu trượt như thế nào, mắt thấy nửa cơ thể cô bé đã muốn nhào ra ngoài.

An Sênh tay nhanh hơn não, một phen đỡ lấy cô gái nhỏ rơi xuống. Sau khi tiếp được cô bé, nhìn khoảng trống bên dưới cầu trượt có tấm đệm hơi hình chú vịt nhỏ màu vàng ......

Ngã xuống cũng không có việc gì, nói không chừng còn có thể bật lên như một tấm đệm lò xo. Sau khi cô gái nhỏ được đỡ lấy cũng không hoảng sợ chút nào, ngược lại có chút bối rối nhìn An Sênh. An Sênh cũng nhìn lại cô bé, mới nhận ra cô gái nhỏ là người quen.

Mà tiểu cô nương nhìn thấy An Sênh liền ôm cổ cô, kêu to "Mẹ!"

Lúc này, ở phía đối diện cầu trượt, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện. Anh có vẻ kinh ngạc nhìn An Sênh ôm con gái, một bên lông mày hơi nhướng lên.

An Sênh xấu hổ lúng túng giải thích, "Tôi nhìn thấy cô bé lọt qua khe hở, tưởng ..."

Tần Thư Dư vươn tay đẩy kính mắt, nhìn đệm hơi dưới cầu trượt, trầm giọng nói "Doạ cô sợ rồi. Không sao, con bé vẫn thường xuyên nhảy xuống từ chỗ đó."

Vừa nói vừa vươn tay muốn bế cô bé, nhưng cô bé lại ôm chặt cổ An Sênh, nói, "Con muốn mẹ bế!"

Cánh tay nho nhỏ, cơ thể mềm mềm, dán lên người thực sự không thể kháng cự được. Trường hợp này rất giống mấy người thích chó mèo, cứ thích nắm nhúm lông mềm mại của chúng. An Sênh thật sự không có biện pháp.

Tần Thư Dư lúng túng đưa tay vỗ vỗ lưng con gái, "Ngải Ngải ngoan, ba bế con, dì không thể bế con được."

"Mẹ bế!" Cô bé không buông tay. An Sênh cũng không đẩy ra, Tần Thư Dư dỗ vài lần không được liền mạnh tay bế cô bé. Cô gái nhỏ bất ngờ bị ôm xuống.

Nhưng bàn tay nhỏ vẫn nắm lấy tóc An Sênh, quả đấm nhỏ nắm chặt, làm An Sênh than một tiếng. Sau đó, cô tiến lên một bước cho đến khi chạm đến chân cầu trượt, dây chun bị kéo ra. Cô đưa tay nắm cái gì đó bên cạnh để ổn định thân hình, sau đó chạm đến một cánh tay hữu lực.

Cánh tay này nhấc lên, một lớn một nhỏ đều lọt vào vòng tay của Tần Thư Dư.

Hơi thở người đàn ông xa lạ phả lên mặt, An Sênh vội vàng đẩy ra, nhưng tóc vẫn bị cô gái nhỏ níu chặt, không thể đứng thẳng lưng.

Tần Thư Dư lại thấp giọng xin lỗi, sau đó nhẹ giọng trách cứ con gái, nhưng bởi vì khoảng cách giữa hai người lúc này hơi gần, giọng nói như va vào đỉnh đầu cô.

An Sênh suy nghĩ lung tung một hồi, mới nhớ tới Phí Hiên cũng luôn thích thấp giọng nói như vậy. Mỗi lần nghe được, An Sênh đều muốn nói một câu "Anh nói chuyện nghiêm túc cho em", nhưng thật ra Phí Hiên không biết, lần nào anh nói như vậy cũng đều khiến tai An Sênh như rót mật, chân như nhũn ra.

Cô gái nhỏ cuối cùng cũng bĩu môi buông lỏng tay. Tần Thư Dư đưa tay ra, nhẹ nhàng đẩy vai An Sênh giúp cô đứng thẳng. Lúc này An Sênh mới định thần lại, nhanh chóng lùi vài bước.

Tần Thư Dư một tay ôm cô bé một tay đẩy kính mắt, thấy cô còn đang sững sờ, không nhịn được hỏi, "Được rồi, cô ...... tóc cô rơi ra hết rồi," Tần Thư Dư chân thành tha thiết nói, "Thật xin lỗi."

Nói xong vỗ nhẹ vào lưng cô gái nhỏ và nói "Mau xin lỗi dì."

Cô bé mềm mại nói nhỏ: "Con xin lỗi mẹ."

Xưng hô này chết sống vẫn không thay đổi, hai người lớn lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

An Sênh lắc đầu, lễ phép nói "Tôi về trước."

Nói rồi xoay người đi ra khỏi khuôn viên. Lần này, các bác gái bác trai cơm nước xong xuôi dùng tốc độ chạy nước rút 100m, tụm ba tụm năm cố ý hạ thấp giọng nghị luận, nhưng An Sênh vẫn nghe rõ ràng.

"Vợ của Tiểu Tần đã cai nghiện xong rồi sao?"

"Làm sao có khả năng, con trai tôi nói cái kia không cai được, phải mất rất nhiều thời gian. Nhưng hình như đây không phải vợ thằng bé..."

"Không thể nào, vừa rồi tôi còn nghe Tiểu Ngải Ngải gọi cô gái kia là mẹ. Một đứa bé làm sao có thể không biết mẹ nó được..."

An Sênh nghe hệ thống kể chuyện của Tần Thư Dư, ngược lại không có cảm giác gì. Chỉ là có chút đau lòng cho cô con gái. Dù sao cô bé vẫn còn quá nhỏ, nếu không phải vì quá nhớ mẹ, làm sao sẽ thấy cô liền gọi là mẹ? Trẻ con không thể nào nhận nhầm mẹ của chúng được.

An Sênh thở dài một hơi, không tự chủ được nghĩ tới Phí Hiên. Tuy ngoài miệng cô chưa nói tới hai lần, nhưng trong lòng cô cũng đã tưởng tượng nếu cùng Phí Hiên sinh con, nhất định chúng sẽ rất đáng yêu. Nếu là con gái làm nũng giống Phí Hiên, chắc chắn sẽ rất dễ thương ...

Cô đứng trước thang máy, không biết suy nghĩ đã trôi dạt tới phương nào, cũng không biết cửa thang máy đã mở ra từ lúc nào, cho đến khi Tần Thư Dư định vươn tay ấn nút đóng thang máy, lên tiếng hỏi An Sênh "Cô không vào sao?"

An Sênh định thần lại, nhìn Tần Thư Dư một tay ôm con gái, tay còn lại cầm cái đệm hơi, ngón tay thon dài đặt trên nút mở cửa thang máy, chờ câu trả lời của cô.

An Sênh vội vàng bước vào, đóng cửa thang máy, ấn tầng 4.

"Mẹ ..." Cô gái nhỏ cố gắng với lấy An Sênh. Tần Thư Dư hướng cô bé về phía bức tường, thấp giọng trách móc, những lời này rơi vào tai An Sênh cảm thấy thập phần tàn nhẫn.

"Cô ấy không phải mẹ, không phải đã nói với con rồi sao? Mẹ con đã mất rồi."

Trong lòng An Sênh thở dài, đứa nhỏ lại ôm đầu Tần Thư Dư, an ủi, "Ba không khóc, ba ba có nhớ mẹ không?"

-Hết chương 46.1-

Chương lên đều ghia lun.

Mọi người đừng quên tym và like bài để Nhà Hươu tiếp tục ra chương mới nha 3

Chương 46.2:

Editor: Endy.

Trong lòng An Sênh thở dài, đứa nhỏ lại ôm đầu Tần Thư Dư, an ủi, "Ba không khóc, ba ba có nhớ mẹ không?"

Anh mím chặt môi, không trả lời câu hỏi này, mà hai tay ôm lấy cô gái nhỏ, đệm hơi rơi xuống đất, va vào chân An Sênh.

Tần Thư Dư quay đầu lại nói xin lỗi. Đây là lần thứ hai anh nói xin lỗi. An Sênh cúi xuống nhặt đệm hơi ôm vào lòng, không nhìn anh cũng không đáp lại. Cô chỉ nhìn chằm chằm lên số tầng thang máy. Đầu óc cô lại động kinh nghĩ, nếu Phí Hiên làm ba ba, anh cũng sẽ cẩn thận như vậy, nhất định sẽ chăm sóc cả những việc nhỏ nhặt nhất một cách đàng hoàng ...

Khi thang máy đến tầng 4, An Sênh lắc lắc đầu, rũ bỏ suy nghĩ về Phí Hiên. Đi theo Tần Thư Dư ra khỏi thang máy, đợi anh mở cửa, đặt đứa nhỏ xuống, sau đó quay lại đón lấy đệm hơi cô đang ôm.

"Cảm ơn cô." Tần Thư Dư nho nhã lễ độ đón lấy, anh đặt đệm hơi bên cạnh cửa, cũng không vào ngay. Thay vào đó, anh nói với An Sênh, người vừa mở cửa, "Cô ăn tối chưa? Hôm qua tôi đã gói rất nhiều sủi cảo, cô có muốn ăn không?"

An Sênh không nghĩ sẽ đòi công lao gì, vừa định từ chối, quay đầu đã thấy cô bé nhỏ vội vàng nói "Ba ba, làm sủi cảo. Ăn rất ngon!"

Cô cảm thấy đầu óc mình thật sự có vấn đề rồi. Bất kể là chuyện gì cô cũng đều có thể nghĩ đến Phí Hiên. Giọng nói của tiểu cô nương không rõ ràng, còn cố ý làm nũng...

An Sênh không từ chối rõ ràng, cũng không biết như thế nào lại thành ngầm đồng ý. Lúc Tần Thư Dư mang sủi cảo sang còn có cái đuôi nhỏ theo sau. Lúc chuông cửa vang lên, An Sênh đang đun nước nấu mì.

Nhìn hai người đứng ngoài cửa, An Sênh do dự một chút mới mở cửa.

Tần Thư Dư cầm cái đĩa, tay áo xoắn đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc, đưa cái đĩa cho An Sênh, bước chân lùi lại một bước. Ngay cả ánh mắt cũng vừa đúng lễ, “Nhân lúc còn nóng cô ăn đi. Không cần thêm tương, mùi vị vừa phải. "

Đang định tiễn khách thì thấy cô gái nhỏ ôm lấy đùi Tần Thư Dư, đôi mắt đen như quả nho, nhìn chằm chằm An Sênh.

An Sênh “bắt người tay ngắn, há miệng mắc quai”, nhớ tới dù sao bọn họ cũng sống đối diện nhau. Về sau ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, An Sênh lui về sau một bước mở to cửa ra, "Vào nhà ngồi đi."

Tần Thư Dư nheo cặp mắt sau tròng kính, lễ phép nói "Có tiện không?"

An Sênh cười, "Không có gì bất tiện, chỉ là trong nhà chưa dọn dẹp, có chút lộn xộn."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tần Thư Dư cũng cười cười, ôm cái đuôi nhỏ lên, bước vào trong.

An Sênh đưa cho anh một đôi dép lê, Tần Thư Dư mang vào, trực tiếp để cho tiểu cô nương đi chân trần, ba người cùng nhau đi về phía phòng khách.

Cô chỉ nói lời khách sáo, nào ngờ anh lại vào thật. Tất cả mọi thứ trong nhà đều là Nguyên Khúc chuẩn bị. An Sênh cũng không di chuyển gì nhiều, mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, rất có sức sống. Nhưng có thể nhận ra được chỉ có một người ở.

Tần Thư Dư ngồi ở phòng khách, ôm đứa nhỏ. An Sênh pha cho anh một tách trà, cô không biết đó là trà gì. Dù sao, cũng đều là Nguyên Khúc chuẩn bị. Lại lấy một hộp sữa chua từ tủ lạnh, đưa cho cô gái nhỏ. Tần Thư Dư giục con gái, "Uống đi, lát nữa sẽ hết lạnh, không cần để ý đến người lớn."

Cô bé rất ngoan, vừa gật đầu, vừa cầm ống hút sữa chua, cười với An Sênh.

Kể cũng lạ, mấy lần gặp trước mọi người đều cảm thấy xấu hổ nhưng lúc này ba người họ ngược lại không hề ngượng ngùng. An Sênh ngồi bên cạnh bàn ăn, đứa nhỏ đảo mắt nhìn chung quanh, Tần Thư Dư cũng không biết đang nói chuyện với ai qua WeChat. Anh ngồi ở ghế sô pha, đôi chân thon dài hơi mở ra, ngồi ngay ngắn, thỉnh thoảng cầm tách trà lên uống một ngụm, cũng không nói chuyện.

Đây đã từng là ước mơ của An Sênh. Có một đứa trẻ dễ thương và một người chồng bề ngoài cấm dục, nhưng trên giường tựa như sói. Không cần gia đình giàu có, chỉ cần mọi người hạnh phúc ở bên nhau là được.

Thật không ngờ, giấc mơ này đã bị xáo trộn, hệ thống đột nhiên xuất hiện. Lúc này An Sênh mới nhận ra rằng giấc mơ của cô đã sớm thay đổi. Những dự định cho tương lai của cô đều có bóng dáng của Phí Hiên.

Nếu người không đoan chính lúc ngồi nhất định sẽ dựa ra sau, có khi còn gác chân lên bàn rất mất lịch sự. Nếu hai người cách nhau quá xa, anh ta sẽ liên tiếp nhìn qua bằng ánh mắt câu dẫn, mời cô qua bàn trà ăn. Sau khi cô ăn xong, anh ta sẽ phụ trách thu dọn ...

An Sênh đang suy nghĩ miên man, vừa ăn sủi cảo bên cạnh. Tần Thư Dư uống nửa ly trà, thấy cô thu dọn đĩa, lập tức đứng dậy, "Không cần rửa, cứ để cho tôi. Tôi mang về nhà rửa là được."

An Sênh không thể không biết xấu hổ như vậy. "Cứ để tôi rửa,cũng không tốn sức gì, đều là dầu mỡ, sẽ dính lên người anh đấy.”

Cô gái nhỏ được dạy dỗ rất tốt, một chút cũng không ầm ĩ. Uống xong hộp sữa chua cũng không đặt lên bàn mà cầm trong tay. Chỉ cần bắt gặp ánh mắt An Sênh nhìn qua liền nở nụ cười ngọt ngào.

An Sênh lại cảm thấy đau lòng. Sau khi rửa bát xong, cô lấy một hộp sữa khác đưa cho cô gái nhỏ trước khi hai người rời đi. Cô bé nhận được sữa liền cảm ơn, Tần Thư Dư cũng nói lời cảm tạ.

Sau khi tiễn hai người đi, An Sênh đóng cửa lại. Khi vừa quay đầu lại thấy Nguyên Khúc đang ngồi ở chỗ Tần Thư Dư vừa rồi, trên mặt mang theo ý cười không rõ hàm xúc.

Cô nhíu mày, nói "Đến cũng không nói một tiếng, muốn dạo chết người sao.”

"Tôi đã ở đây lâu rồi ", Nguyên Khúc nói "Lúc cô đang ăn sủi cảo, chẳng qua tôi không có xuất hiện, sợ quấy rầy chuyện tốt của cô thôi ah."

"Anh thiếu đòn đúng không?" An Sênh nói, "Bác sĩ Tần là người đứng đắn."

“Đúng đúng đúng, anh ta là một người đàn ông đứng đắn, nhưng không có nghĩa là ý nghĩ của anh ta cũng đứng đắn.”

Nguyên Khúc có lý có cứ nói, "Một người cha đơn thân đã ly hôn dắt theo một đứa trẻ, đưa sủi cảo làm ở nhà cho một người phụ nữ độc thân. Còn đưa đứa trẻ đến ngồi ở nhà cô gái đó uống một tách trà, rồi nhìn cô ấy dùng bữa. Điều này rõ ràng là anh ta có ý tứ với cô. Có thể đứng đắn chỗ nào? "

"Anh ấy là vì tôi giúp anh ấy lấy đồ, còn có cô bé kia kéo tóc tôi." An Sênh đi vào bếp, lấy đôi đũa mà cô vừa dùng, đem đi rửa rồi lau bàn.

"Chỉ là việc nhỏ, nói lời cảm ơn là được. Có nhất thiết phải mang đồ ăn đến tận nhà không?" Nguyên Khúc nói "Anh ta còn chưa ăn tối liền nấu sủi cảo mang đến cho cô. Ăng-ten của cô nhận tín hiệu hơi chậm đó."

An Sênh sửng sốt một chút, nghĩ lại có chút đúng, hình như thời gian cô vào nhà đun nước chuẩn bị nấu mì không đủ để Tần Thư Dư ăn xong rồi mang đồ ăn sang cho cô.

Nhưng hai người chỉ mới gặp vài lần, An Sênh còn chưa tự tin bản thân cô có sức hấp dẫn đến vậy.

Nguyên Khúc không biết làm sao mà nhìn ra được suy nghĩ của cô, hận rèn sắt không thành thép, "Cô là nữ chính, là vầng sáng nhất trên bầu trời. Cô có biết mình có mị lực thế nào không?”

Nguyên Khúc nói, "Trời sinh gương mặt tinh tế, dáng người mềm mại, nhìn không có chút nào yếu ớt. Vừa nhìn liền muốn làm quen. Nếu không, đứa nhỏ mẫn cảm như vậy cũng sẽ không dám tiến lên gọi mẹ.”

"Đừng nói là một người đàn ông ly hôn, với bộ dáng này của cô chỉ cần đi đến chợ đêm gần trường đại học, dạo hai vòng chắc chắn sẽ có vô số sinh viên nam tiến tới làm quen.", Nguyên Khúc lắc đầu, "Nhiều người để cô lựa chọn như vậy, sao cô cứ nhất quyết treo trên cổ Phí Hiên làm gì. "

An Sênh không trả lời, và cũng không định nói về chuyện đó nữa. Cô đã quyết định sẽ tránh xa Tần Thư Dư. Bây giờ cô vẫn chưa sắp xếp được cảm xúc của mình. Rất nhiều thứ giống như Phí Hiên nghĩ, không dễ dàng buông tay như vậy. Lúc này vô luận là cô chọn ai, chuyện này cũng thật là khốn kiếp.

An Sênh ngồi trên sô pha, đối diện đối với Nguyên Khúc nói "Anh giúp tôi chú ý vài địa điểm cho tiệm bánh." An Sênh nghĩ nghĩ, “Vị trí tốt một chút. Khu vui chơi bên kia rất nhanh sẽ tuyển được người, tôi sẽ từ chức. Nếu anh mở bàn tay vàng cho tôi, tôi sẽ mở một cửa hàng bánh của riêng mình. "

-Hết chương 46.2-

Chương mới tiếp nè. Dạo nay Endy siêng quá lun ^^

Đừng quên tym và like bài để Nhà Hươu ra chương mới nè!

Chương 46.3:

Editor: Endy

An Sênh ngồi trên sô pha, đối diện đối với Nguyên Khúc nói "Anh giúp tôi chú ý vài địa điểm cho tiệm bánh." An Sênh nghĩ nghĩ, “Vị trí tốt một chút. Khu vui chơi bên kia rất nhanh sẽ tuyển được người, tôi sẽ từ chức. Nếu anh mở bàn tay vàng cho tôi, tôi sẽ mở một cửa hàng bánh của riêng mình. "

Nguyên Khúc nói “Tôi đã giúp cô để ý vài chỗ rồi. Hôm nay tôi đến để nói với cô một chuyện, tôi muốn đi nước ngoài một chuyến. Về chuyện những người vượt biên buôn lậu, chế duệ hồn hoa thành nước hoa, có rất nhiều chuyện phải xử lý. Không thể xử lý trong thời gian ngắn được."

"Tôi có chút lo lắng. Người của Phí Hiên vẫn đang theo dõi cô. Cô vẫn còn sử dụng di động anh ta đưa?" Nguyên Khúc nói, "Anh ta có đưa cái gì khác cho cô không? Tốt nhất là không nên dùng cái gì của anh ta."

An Sênh sờ chiếc đồng hồ đeo tay dưới lớp tay áo, gật đầu, "Tôi đã biết."

Cô nói: "Tôi không định rời khỏi Thân Thị. Nợ đã giải quyết xong. Nếu như anh ấy đến làm phiền, tôi có cách để anh ấy cút đi."

"Về phần anh ấy cho người theo dõi." ngón tay cô nhẹ nhàng gõ trên bàn nói, "Không gọi cảnh sát được sao?"

"Phí Hiên là nam chính của thế giới này", Nguyên Khúc nói, "Hơn nữa còn là nam chính thực thụ. Dù trên thế giới có hai đôi nam nữ chính nhưng Phí Hiên vẫn là nhân vật chính yếu trong cốt truyện. Báo cảnh sát sợ rằng không giải quyết được, các quy tắc của thế giới này dù gì cũng sẽ nhường bước cho anh ta. "

"Vậy thì cứ tuỳ ý anh ấy đi", An Sênh nói, "Có cái gì mà tôi phải sợ người khác biết? Anh ấy là nam chính, mà tôi cũng là nữ chính. Nếu không nguy hiểm đến tính mạng của tôi, anh ấy muốn chụp thì cứ để anh ấy chụp." Dù sao người bị tra tấn cũng không phải cô.

Nhưng An Sênh có chút do dự, nói với Nguyên Khúc, "Nếu không anh lại mở bàn tay vàng cho tôi đi?"

An Sênh nói, "Một loại tà mị cuồng quyến, tay xé thép, cái gì mà ý định gϊếŧ người ..."

Nguyên Khúc bị cô chọc cười, "Cô cho rằng tôi là hệ thống, nói mở cho cái gì thì mở cái đó sao? Tôi chỉ là hệ thống của một thế giới nhỏ, năng lực của tôi có hạn..."

Anh nhắm mắt lại mở ra không gian nhỏ, nói với An Sênh, "Tôi không có mấy loại công kích đó, nhưng có một loại tàn hình, chỉ có tác dụng hai giờ. Nếu cô muốn, tôi sẽ cho cô."

An Sênh nhìn Nguyên Khúc, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Dù gì anh ta cũng là hệ thống lại bị doạ sợ thành cái dạng kia, lại còn nghèo như vậy. Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu anh ta có kỹ năng công kích, có thể bị nấm đấm nhỏ của cô doạ cho sợ hãi trong mơ như vậy sao? Điều này có vẻ hợp lý.

An Sênh gật đầu, "Cho tôi đi," vạn nhất gặp phải trường hợp như trong truyện miêu tả, Phí Hiên biếи ŧɦái muốn giam cầm cô, tàng hình hai tiếng cũng đủ để cô chạy trốn.

Nguyên Khúc khua tay trên không trung, đưa cho cô một lọ thuốc nhỏ màu xanh lục, chỉ to bằng ngón tay út, nói với An Sênh, "Cơ thể tàng hình, nhưng quần áo thì không được..."

An Sênh kịp phản ứng. Trên trán gân xanh muốn nhảy lên, "Cho nên nếu dùng bình thuốc này, tôi không thể mặc quần áo?"

Nguyên Khúc gật đầu, xoa xoa mũi, "Chỉ có một bình này, chỉ có thể uống một lần. Trong trường hợp vạn bất đắc dĩ thì cô dùng."

An Sênh hy vọng không cần phải dùng cái bình thuốc này, bỏ nó vào túi áo. Miệng bình có chút lõm xuống, cô định tìm một sợi dây để đeo vào cổ, phòng trường hợp không lường trước được.

Cô hy vọng thứ cô chuẩn bị này là dư thừa. Cô không nghĩ Phí Hiên sẽ cầm tù cô như Phí Lam Lam giống trong truyện.

Mặc dù những chuyện cô "cảm thấy" đều sai quá nhiều, nhưng ở điểm mấu chốt, cô tin rằng trừ khi anh thực sự điên rồi, nếu không Phí Hiên sẽ không làm như vậy.

Hai người cũng xem như hiểu rõ nhau. Nếu Phí Hiên nổi điên cũng sẽ không ngu ngốc. Phí Lam Lam có thể vì trong quá trình trưởng thành mà sinh ra hội chứng Stockholm. Nhưng nếu An Sênh bị giam cầm, cô nhất định sẽ chỉ sinh ra thù hận.

Huống hồ từ khi xảy ra chuyện tới bây giờ, anh thậm chí còn không dám xuất hiện, chỉ dám để người khác chụp lén cô cả ngày... Như vậy còn có tiền đồ để đi bắt người sao?

Sau khi hai người nói chuyện, chỉ trong vài ngày, Nguyên Khúc đã tìm được cửa hàng cho cô. Bây giờ An Sênh đã có tiền trong tay nên không sợ, tìm người trang trí cửa hàng trước.

Khu vui chơi bên kia, người cuối cùng thay thế cô từ đầu đến cuối vẫn chưa tìm được. Cô muốn trở lại ngoại thành một chuyến nhưng vẫn chưa có thời gian rảnh. Tạm thời cô vẫn chưa nói với ba mẹ đã trả hết nợ, bởi vì An Sênh vẫn chưa nghĩ ra lý do để giải thích rõ ràng về số tiền khổng lồ đột nhiên xuất hiện.

Đợi khi cửa hàng hoạt động, sau một thời gian, cô sẽ nói với ba mẹ rằng số tiền đó là do cô tự kiếm được. Ngay cả khi cô không thể kiếm được nhiều tiền như vậy, cô cũng có thể nói thu nhập của cô ổn định, hai người không cần phải làm việc vất vả như vậy.

Rời khỏi Phí Hiên, An Sênh thỉnh thoảng lại xuất thần, lúc nửa đêm sẽ ngơ ngác ngồi dậy tìm người. Sau khi tỉnh táo, trái tim liền cảm thấy co rút đau đớn. Nhưng cũng không có ảnh hưởng quá nhiều, công việc vẫn làm, cửa hàng sửa sang lại cũng đã gần xong.

Phí Hiên ở bên kia thì khác. Trong khoảng thời gian anh và An Sênh chia tay, dựa vào những bức ảnh được gửi tới mỗi ngày, căn bản không thể thỏa mãn được du͙ƈ vọиɠ của anh. Bên cạnh An Sênh không chỉ có Đồng Tứ mà còn xuất hiện người khác. Thậm chí anh còn biết bác sĩ Tần đang sống đối diện nhà cô, còn có cửa hàng đang trang hoàng lại đối diện trường đại học của An Sênh.

Nhiều lần anh không khống chế được muốn đi tìm An Sênh. Mỗi lần thấy cô tiếp xúc với người khác, anh lại phát điên lên vì ghen tị. Nhưng gần đây anh đang bận xử lý việc Đồng Tứ, đồng thời để tiện theo dõi cô nên Phí Hiên đã mua một căn nhà cách vách, định sẽ chuyển tới trong hai ngày nữa.

Anh không có cách nào buông tay An Sênh. Mấy ngày nay anh ăn không ngon, ngủ không yên, bụng sôi cồn cào. Mới vài ngày thôi nhưng anh đã gầy đi không ít, hơn nữa hình tượng cũng rất chật vật..

Hộp cơm đặt trên bàn làm việc, Phí Hiên vẫn như trước một chút cũng không đụng tới. Anh biết mình là người như thế nào, cũng biết rằng những gì anh đã làm không thể dễ dàng tha thứ. Vì vậy anh không thể và cũng không dám xuất hiện trước An Sênh một cách hào nhoáng như lúc trước được.

Nếu như vậy, An Sênh khẳng định sẽ không nhìn anh lấy một cái. Hiệu ứng mà Phí Hiên mong muốn vẫn chưa đạt được, vì vậy anh cũng không vội đến gặp An Sênh.

"Anh, sao anh còn chưa ăn gì?"

Phí Sư vào phòng, thấy thức ăn trên bàn vẫn chưa động tới. Anh ta hung hăng nhướn mày "Anh không ăn cái gì mà làm việc như vậy, cơ thể sẽ không chịu nổi..."

Từ trước đến nay Phí Sư không bao giờ xen vào việc của người khác, nhưng lần này không thể không nói, "Nếu anh thực sự không thể buông tha cho cô ấy, thì hãy đến chỗ cô ấy đi. Chẳng phải anh đã mua một căn bên cạnh nhà cô ấy sao? Theo đuổi lần thứ nhất được, nhất định sẽ theo đuổi được lần thứ hai."

Sau khi nói xong Phí Sư cũng rất lo lắng. Anh ta vốn tưởng Phí Hiên sẽ tức giận, nhưng anh chỉ quay đầu nhìn lại anh ta một cái. Bởi vì gần đây gầy lại, khuôn mặt càng thêm góc cạnh sắc bén, thậm chí còn có cảm giác hung ác nham hiểm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh chậm rãi lắc đầu, giọng nói có chút ngẩn người, "Không dễ dàng như vậy. Nếu Phí Tiểu Kế đối với cậu như những việc tôi đã làm với An Sênh, cậu có tha thứ cho cô ấy không?"

Bên tai Phí Sư đột nhiên đỏ bừng. Phí Hiên đã biết hết mọi chuyện, nhưng loại chuyện vốn dĩ không có luân thường đạo lí này, so với chuyện tiểu tam anh ta còn cảm thấy xấu hổ hơn.

Nhưng sau khi Phí Hiên biết chuyện, anh cũng không có phản ứng gì khác thường. Anh chỉ nói với Phí Sư, nếu thực sự thích Phí Tiểu Kế, thì dẫn cô ấy rời khỏi Phí gia.

-Hết chương 46.3-

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. Follow Nhà Hươu để đọc truyện nhé.

Đừng quên tym và like bài để Nhà Hươu cố gắng nè 3

Chương mới nè~

Chương 46.4:

Editor: Endy

Phí Sư không thể làm chuyện này, nhưng Phí Hiên đã hỏi như vậy, anh ta cúi đầu và suy nghĩ một cách nghiêm túc, rồi trả lời "Có thể em sẽ đuổi cô ấy đi."

“Ngay cả người do chính mình nuôi dưỡng cậu cũng không thể tha thứ, làm sao An Sênh có thể dễ dàng tha thứ cho tôi? "

Phí Hiên đã đoán được Phí Hiên muốn nói gì, trong lòng thở dài, cũng có thể hiểu được.

Phí Hiên luôn là người như vậy. Để đạt được mục đích của mình, anh có thể làm mọi thứ. Trên thương trường là như vậy, trong cuộc sống là như vậy, ngay cả trong tình yêu cũng như vậy.

Nhưng đây mới chính là Phí Hiên. Chẳng sợ đả thương địch 800, tự tổn hại một ngàn, nếu anh đã coi trọng thứ gì đó, cho dù có chém tay chặt chân, anh cũng sẽ dùng miệng cắn chặt, có chết cũng không buông.

Trong Phí gia, ngoại trừ Phí La Minh, Phí Sư cũng là người duy nhất biết đến bộ sưu tập đồ chơi của Phí Hiên. Anh ta thậm chí đã nhìn thấy những món đồ đó vô số lần. Trước khi Phí Hiên lấy được, chúng đều đã hư.

Anh ta và An Sênh không quen biết, nhưng lúc này trong lòng không khỏi thở dài cho An Sênh. Gặp phải Phí Hiên, xem như mệnh cô không tốt.

Mà người mệnh không tốt - An Sênh, hai ngày nay phải làm việc mệt đến chết. Vì là ngày nghỉ nên có rất nhiều trẻ em đến khu vui chơi. Cả một ngày ở đây tạo rất nhiều tư thế, cơ thể cô mỏi đến cứng đơ.

Hơn nữa hôm nay có một tin tốt và một tin xấu. Tin tốt đó là khu vui chơi đã tuyển được người, tin xấu là lại có một người xin nghỉ, hơn nữa người đó rõ ràng còn gấp gáp hơn An Sênh rất nhiều. Cô ấy đang mang thai nên phải về nhà sinh con.

Đây là chuyện đại sự nha. Đối với An Sênh mà nói, thật sự là một chuyện lớn. Cho nên cô rất rộng lượng, không tranh giành cơ hội thoái thác với phụ nữ mang thai.

Giữa trưa, vì quá mệt mỏi, nên sau khi dòng người cao điểm đi qua, cô tìm một chiếc ghế dài ở góc vắng vẻ, trực tiếp nằm lên đó.

Hôm nay cô mặc một bộ đồ gấu bông hình chú chó. Mặc dù lá đã rụng gần hết, trời bắt đầu lạnh nhưng nhiệt độ sẽ ấm lên vào buổi trưa. Mặc đồ gấu bông làm An Sênh ướt đẫm mồ hôi, cô đã tháo cái đầu gấu bông xuống. Làn gió mát thổi qua khiến đầu cô hơi choáng váng, hắt xì một cái. Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một con gấu bông khủng long to lớn đang đứng đối diện, trên tay cầm một chai nước.

An Sênh cũng xem như quen biết với một số người làm việc ở đây, nhưng chưa đến mức nhớ hết tên. Tất cả đều mặc đồ gấu bông lại khác ca làm việc nên cô cũng không nhớ hết được

Vì vậy, cô không biết ai đang ở mặc đồ con khủng long, nhưng bây giờ cô thực sự rất khát. Đồng nghiệp làm chung cũng thường đưa nước cho nhau. An Sênh coi đó là điều hiển nhiên nên nhận chai nước, mở nắp chai và nói lời cảm ơn.

Con khủng long lớn gật đầu, đứng đối diện An Sênh không đi, hơn nữa cũng không tháo đầu gấu bông xuống, càng không mở miệng nói chuyện, cứ đứng ở đó.

Sau khi An Sênh uống nước, thấy người này vẫn còn ở đó, liền nghi ngờ hỏi "Còn có việc gì sao?"

Con khủng long vội vàng lắc đầu. Không biết có phải đong đưa quá nhanh hay không, dù có dùng tay giữ lấy, nhưng khuôn mặt chính diện của nó vẫn quay lệch sang một bên, chỉ còn góc mặt bên phải đối diện với An Sênh. Con khủng long vươn tay ra, lần mò hai lần, cố gắng tìm vị trí của đôi mắt.

An Sênh không khỏi bật cười, đứng dậy vươn tay ôm đầu khủng long, định giúp cởi cái đầu ra. Con khủng long nhận thấy được ý định của cô, một phen giữ chặt tay An Sênh. Sau đó dùng bàn tay to lớn ôm An Sênh vào vòng tay của mình.

An Sênh đang mặc bộ đồ chú chó lớn, cái bụng cũng rất bự. Cô bị ôm nện vào ngực con khủng long, cả người bị đụng có chút ngẩn ra.

Đang nghi hoặc, con khủng long bất ngờ đẩy cô ra, quay khuôn mặt chính diện lại, vừa chạy vừa ôm đầu ...

An Sênh không thể giải thích được, sau đó không biết như thế nào lại nhớ tới Nguyên Khúc nói, cô bây giờ là nữ chính, là vầng sáng trên bầu trời. Mị lực của cô rất lớn ...

Đây chẳng lẽ là cảm giác khắp nơi đều có vận đào hoa sao?

An Sênh ngồi lại trên ghế, nghĩ ngợi rồi cầm lấy chai nước, mở nắp và uống thêm một ngụm. Không biết tại sao, cô có chút muốn cười.

Có vẻ như người vừa rồi cho cô cảm giác rất đặc biệt, mặc dù không nhìn thấy bộ dạng của người đó, nhưng An Sênh cảm thấy có một cảm giác quen thuộc ... ừm, không thể giải thích được.

Chiều hôm sau, con khủng long đều di chuyển xung quanh chú chó lớn. An Sênh bị chen lấn đẩy sang bên cạnh, ngược lại dễ chịu hơn không ít.

Khi đổi ca, lúc An Sênh cởi bộ đồ chú chó lớn ra trong phòng thay đồ, đúng lúc gặp con khủng long đang tiến vào. Ma xui quỷ khiến thế nào, cô không rời đi mà đứng ở cửa, muốn nhìn xem anh ta là ai.

Kết quả dây kéo của con khủng long vừa kéo được một nửa, người mặc bộ đồ gà chiên đi tới, nhìn thấy An Sênh ở cửa, nghi ngờ hỏi cô "Hôm nay cô mặc đồ đại cẩu hả? Còn chưa tan làm hay sao mà cô vẫn chưa về?"

An Sênh cười haha. Ai biết khủng long bên trong nghe được, lập tức cả người cứng đờ, kéo dây kéo lên, ôm đầu trực tiếp lao ra khỏi phòng thay đồ, chạy về phía con đường nhỏ dẫn tới vòng đu quay.

An Sênh vốn cũng không nghi ngờ gì, nhưng khi nhìn thấy cái đức hạnh chạy trốn kia, càng nhìn càng nghi hoặc. Chẳng lẽ đó là người mà Phí Hiên đã cử đến để theo dõi cô?

Cô vội vàng đuổi theo. Bộ đồ khủng long rất cồng kềnh, nên An Sênh đã đuổi kịp ở cuối con đường. Cô cũng không khách khí, dùng chân gạt một cái, con khủng long liền ngã xuống ngay lập tức.

Khu vui chơi lúc này không nhiều người, hơn nữa con đường nhỏ này cho dù là ban ngày cũng không có mấy người qua lại. Một con khủng long lớn té xuống đất cũng không thu hút được sự chú ý của người khác.

Theo hành động ngã xuống, đầu mà con khủng long đang giữ chặt cũng bị văng ra, lăn một đoạn thật dài. Anh ta giơ bàn tay to của mình ra bắt lấy nó trong vô vọng, sau đó đơn giản rụt đầu vào trong bộ đồ.

An Sênh chỉ nhìn cái gáy một cái, thật sự chỉ nhìn cái gáy liền nhận ra người này là ai.

Nhiều ngày nay, cô làm việc chăm chỉ để trấn tĩnh tâm trí của mình. Trái tim co rút đau đớn nhiều ngày như vậy, đột nhiên cảm giác như có người cầm roi quất vào, kịch liệt co rút lại, lộ ra vết máu.

Mặt cô đỏ bừng, nhưng không phải bởi vì xấu hổ mà là tức giận. Tên cẩu này còn dám xuất hiện trước mặt cô, còn giả làm khủng long ...

Những gì anh đã làm với An Sênh, nếu trong thế giới bình thường thì cô sẽ báo cảnh sát ngay lập tức để lập án.

Nhưng trong thế giới tiểu thuyết này, một thế giới hư cấu nhân vật nam chính bị bệnh kiều, không thể dùng những tiêu chuẩn đạo đức bình thường. An Sênh đã cùng Nguyên Khúc thảo luận, cho dù là gọi cảnh sát, cho dù Phí Hiên không tìm người giúp, cô cũng không thể cung cấp bằng chứng có giá trị, kết quả cuối cùng cũng chỉ là sống chết mặc bay.

Lúc chia tay, cô cũng không có biểu lộ cảm xúc quá mức, có thể nói là rất bình tĩnh. Nhưng thật ra những cảm xúc kia, sau khi chia tay với Phí Hiên, mới bùng phát. Mỗi lần nửa đêm tỉnh giấc, thực sự giống như có chất độc lan ra khắp cơ thể.

Nếu cô biết những điều này trước khi chấp nhận Phí Hiên, có đánh chết cô cũng không đồng ý.

Nhưng cô đã phải trả giá cho tình cảm mà cô dành cho Phí Hiên. An Sênh không phải là người sống quá tình cảm. Cô đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại trong kiếp trước, và tình cảm mà cô trao cho anh là tình cảm duy nhất mà cô có.

Tuy nhiên, tên khốn Phí Hiên đã hủy hoại tất cả. Ngày đó, trái tim cô như chết lặng, nhưng lúc này, nhìn thấy gáy Phí Hiên, nhìn thấy dáng vẻ co lại của anh, lại nghĩ đến hôm nay anh hóa trang thành khủng long, ở bên cạnh cô xoay tới xoay lui, lửa giận trong lòng liền bùng nổ.

Cô mím chặt môi không nói lời nào, duỗi chân trực tiếp đạp lên người con khủng long to lớn đang cuộn tròn trên mặt đất. Mỗi cú đạp đều cực kỳ hiểm ác. An Sênh lại nhìn xung quanh, không tìm thấy đồ vật nào, quay đầu lại tiếp tục đá.

Phí Hiên không nói lời nào, trốn bên trong bộ đồ khủng long, đầu không ngừng bị đá đập xuống đất, nhưng khóe miệng lại mang theo ý cười. Đó là nụ cười duy nhất trong mấy ngày nay.

So với anh dự đoán tốt hơn rất nhiều. An Sênh không có thờ ơ quay người bỏ đi, mà lại tức giận đánh anh. Phí Hiên cứ co người như vậy, để cô một cước lại một cước đá cho đã. An Sênh đạp đến thở hổn hển, chống nạnh, chân có chút phát run. Lúc này Phí Hiên mới chui ra khỏi bộ đồ khủng long, đáng thương nhìn về phía An Sênh.

Phí Hiên giống như bị mất trí. Anh không tránh né bảo vệ mình. Anh sợ An Sênh nhìn thấy anh cũng không chịu nổi giận.

Lúc chui ra, bị An Sênh đá nhiều cái vào mặt, khóe mắt và mũi đều là máu, còn có ở miệng. Thêm vào đó, mấy ngày nay anh lại gầy đi không ít, mái tóc bù xù, muốn xấu bao nhiêu liền xấu bấy nhiêu. Vô cùng thê thảm.

Nhìn thoáng qua, quả thực trông giống như một con chó hoang chui ra từ thùng rác sau khi bị bạo hành.

Nhìn thấy cái đức hạnh này của anh, An Sênh không khỏi sửng sốt. Phí Hiên luôn như một con chim công trong thời kỳ tán tỉnh, tự mình chải từng sợi lông sáng loáng.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy hình tượng chật vật như vậy của anh bao giờ.

Lúc cô còn đang sửng sốt, Phí Hiên giống như một con tằm phá kén. Anh mở khóa kéo của con khủng long lớn và bò ra ngoài, nhưng cũng không đứng dậy mà trực tiếp dùng hai tay hai chân bò đến bên chân An Sênh, ôm lấy đùi cô.

Mọi chuyện hôm nay đều đã được anh cẩn thận lên kế hoạch. Nếu anh hấp tấp xuất hiện cạnh nhà An Sênh, cho dù anh dùng dáng vẻ gì thì cô cũng sẽ cảm thấy mình bị xâm phạm.

Nhưng ở đây thì khác. Đây là nơi An Sênh làm việc. Những người ở đây An Sênh đều biết, hơn nữa đây là nơi công cộng, có rất nhiều người đến chơi. Nếu An Sênh hét lên, Phí Hiên nhất định sẽ bị mọi người mắng chửi và đánh đập.

Trong hoàn cảnh cô được an toàn tuyệt đối như vậy, Phí Hiên lại xuất hiện lẻ loi một mình, dùng tư thế hèn mọn để đối diện với cô. Nhưng thái độ của An Sênh quả thực tốt hơn anh mong đợi.

Chỉ cần cô vẫn còn động thủ với anh, chỉ cần cô vẫn còn tức giận, Phí Hiên cũng không ngại đưa dao qua để An Sênh đâm anh một nhát.

Anh không nói một lời nào, biết mình nói nhiều sai nhiều. Phí Hiên biết mình sai ở đâu, nhưng thật sự không thể khống chế được. Thừa nhận lỗi lầm của mình cũng không còn ý nghĩa, nên thà cái gì cũng không nói.

Lúc Phí Hiên bò về phía An Sênh, cơ thể cô liền nổi da gà. Cô chỉ kịp lùi lại một bước nhỏ, Phí Hiên đã ôm lấy bắp chân cô.

Phí Hiên không nói gì, chỉ cố chấp ôm cô, vẻ mặt thê thảm, nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe, nước mắt phối hợp, từ khóe mắt rơi xuống hòa vào tóc mai anh.

An Sênh nhìn anh chằm chằm, không có một chút thương hại nào. Bây giờ Phí Hiên quả thực rất chật vật, nhưng trong mắt anh vẫn như cũ ẩn chứa vẻ chiếm hữu điên cuồng không che giấu được.

-Hết chương 46-

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nam Chính Cặn Bã Chiếm Hữu

Số ký tự: 0