Nam Chính Kiếp Thế Thân: Hư Tình Giả Ý
Chúng tôi rất â...
2024-12-18 13:33:49
Thời Ly quả thực say rồi, bởi vì khi say con người ta mới hay mủi lỏng, mới hay nhớ đến quá khứ.
Giọng cô miên man, như trôi về một miền rất xa.
“Chúng tôi rất ân ái, anh ấy rất yêu tôi. Câu này tôi không hề nói dối đâu nhé! Anh ấy sẽ học nấu món Trung Quốc chỉ vì tôi thích ăn, tôi muốn ăn gì chỉ cần nói với anh ấy một tiếng, ngay bữa sau trên bàn ăn sẽ có món đó. Mỗi lần về nước, anh ấy sẽ mang đầy ắp một vali đầy gia vị rắc xiên nướng đi, chỉ vì tôi thích ăn xiên nướng ven đường. Sinh nhật tôi, anh ấy tặng tôi một hộp quà to khổng lồ, bên trong có đủ món quà từ năm tôi 1 tuổi. Anh ấy nói tại vì anh ấy đến trễ, nên mới khiến sinh nhật mỗi năm của tôi bất hạnh như vậy, anh ấy hứa sẽ bù đắp đủ quãng thời gian vắng mặt. Anh ấy đưa tôi đi ngắm biển vô cực, đưa tôi đi ngắm tuyết, ngắm sao băng. Anh ấy sẽ gọi tôi là bé cưng. Anh ấy là người tôi yêu, cũng là quân sư sáng tác của tôi. Mỗi khi tôi có ý tưởng mới, dù là sáng sớm hay nửa đêm, anh ấy đều sẽ ngồi lắng nghe tôi đàn, sau đó góp ý. Bài nào tôi sáng tác ra anh ấy đều góp giọng, thu âm đến khản cả tiếng vẫn không kêu ca, chỉ cần tôi hài lòng. Tôi bảo đi hướng Tây, anh ấy quyết không đi hướng Đông. Cô nói xem, anh ấy yêu tôi như vậy, sao chúng tôi có thể không hạnh phúc cơ chứ?”
Thời Ly nắm chặt cổ tay Nhiếp Mộng Hoan, bóp cánh tay cô nàng đau nhức, gằn từng tiếng: “Chúng tôi rất ân ái! Hạnh phúc! Dính nhau như sam! Sinh tử không lìa!”
Nhiếp Mộng Hoan ngẩn người… nếu Quý Trì Vu làm đến mức này… thì quả thực là rất yêu.
Nhưng người mà Thời Ly đang nói có phải Quý Trì Vu không? Tại sao cô không thể nào hình dung những hành động ân cần, si tình như này lên một gã playboy như Quý Trì Vu nhỉ?
Thế là, Nhiếp Mộng Hoan trợn trắng mắt, khinh thường:
“Chà, ngày xưa cô nên học ngành biên kịch tiểu thuyết chứ không nên làm nhạc sĩ, cô biết không hả? Trình độ bịa chuyện của cô còn hơn cả tác giả Minh Tinh trên APP tôi đọc.”
“Hức…” Thời Ly nấc cụt một hơi, mỉm cười: “Tôi không bịa, cô cứ tiếp tục đố kị với tôi đi.”
Nhiếp Mộng Hoan bĩu môi: “Ai thèm đố kị với cô? Cô tưởng chồng cô là nhân vật vô danh tiểu tốt mặc cô bịa ra sao thì tôi tin ư? Đó là ai? Là Quý tổng tài đó! Bên cạnh anh ta chưa từng vắng bóng phụ nữ, chỉ từ cô này đổi sang cô khác thôi. Lại còn tạo dựng hình tượng si tình! Hừ, anh ta không thích mẫu phụ nữ như cô đâu. Có thấy em họ tôi không, đó mới là kiểu phụ nữ anh ta thích, thanh thuần, ngây thơ, ngoan ngoãn, dễ bảo. Hay tôi thuê thám tử tư tra giúp cô nhé? Đảm bảo bồ nhí ở ngoài còn nhiều hơn tóc trên đầu cô.”
Thời Ly bật cười: “Anh ấy sẽ không bao giờ có người thứ ba.”
Giọng cô khẳng định chắc nịch.
Nhiếp Mộng Hoan còn định nói thêm, đằng sau lưng đã vang lên giọng nói lạnh lùng: “Nhiếp tiểu thư, tôi có bồ nhí khi nào thế? Tôi có thể kiện cô tội bịa đặt vô cớ, bôi nhọ danh dự của tôi, cố tình chia rẽ tình cảm của vợ chồng tôi đó.”
Thời Ly ngẩng đầu lên nhìn người vừa xuất hiện, hôm nay anh mặc áo phông polo trắng, mắt đeo gọng kính mạ vàng, giống hệt như trong quá khứ, anh khiến cô có chút thất thần.
Quý Trì Vu vòng tay qua eo Thời Ly, kéo cô lại gần mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nhiếp Mộng Hoan:
“Cô không chuyên tâm vào đám trai trẻ quanh cô, cả ngày tìm cách gây chuyện khiến vợ chồng tôi bất hòa là sao? Cô tính làm gì?”
Nhiếp Mộng Hoan sượng chín mặt. Cùng là người trong giới con nhà giàu, cô đặt điều về người ta bị bắt thóp như này cũng thật khó xử. Quan trọng hơn là, tuy cùng giới nhà giàu, nhưng nếu bị kiện thì nhà cô cũng không đủ tài lực để đập ngược lại nhà họ Quý.
“Ờ… Thời Ly, tôi có việc bận, không làm phiền vợ chồng cô ân ái nữa, đi trước đây!” Nói xong còn bỏ cả ly rượu, người chạy biến đi mất.
Nhiếp Mộng Hoan đi rồi, Quý Trì Vu cướp ly rượu trên tay Thời Ly, đẩy ra xa rồi hỏi: “Em quen Nhiếp tiểu thư?”
Thời Ly đáp lại: “Bạn học cấp ba, không thân lắm.”
Quý Trì Vu ‘ờ’ một tiếng, tỏ vẻ không quan tâm lắm. Anh giơ ly rượu của Thời Ly lên uống một hơi hết sạch, sau đó kéo Thời Ly đi. Cả hai ra đến ngoài cửa quán bar, Thời Ly vung tay giãy ra khỏi tay Quý Trì Vu:
“Anh lôi em đi đâu?”
“Chẳng phải bé cưng thích ăn xiên nướng sao? Cãi nhau với tôi xong chắc đến thẳng đây luôn đúng không? Tôi đưa em đi ăn.”
Nghe thấy hai từ ‘bé cưng’ quen thuộc phát ra từ miệng một người không thể nào quen thuộc hơn, Thời Ly ngẩn người, sau đó cô quay mặt nhìn sang chỗ khác.
“Thích ăn đồ Trung, quà tặng đủ từ năm 1 tuổi, đi ngắm biển, ngắm tuyết, ngắm sao băng. Những chuyện này tôi sẽ ghi nhớ, sau này có dịp sẽ bù đắp cho em.”
Thời Ly nắm chặt tay lại, lòng quặn thắt như dao găm, giọng cô cất lên hơi run run: “Trì Vu… không cần anh làm những chuyện này. Anh cứ coi như chưa nghe thấy gì đi…”
Quý Trì Vu nhìn cô bằng đôi mắt dài sắc lạnh, anh mỉm cười nhưng chẳng mấy ấm áp: “Đây đều là chuyện bạn trai cũ từng làm cho em?”
Giọng cô miên man, như trôi về một miền rất xa.
“Chúng tôi rất ân ái, anh ấy rất yêu tôi. Câu này tôi không hề nói dối đâu nhé! Anh ấy sẽ học nấu món Trung Quốc chỉ vì tôi thích ăn, tôi muốn ăn gì chỉ cần nói với anh ấy một tiếng, ngay bữa sau trên bàn ăn sẽ có món đó. Mỗi lần về nước, anh ấy sẽ mang đầy ắp một vali đầy gia vị rắc xiên nướng đi, chỉ vì tôi thích ăn xiên nướng ven đường. Sinh nhật tôi, anh ấy tặng tôi một hộp quà to khổng lồ, bên trong có đủ món quà từ năm tôi 1 tuổi. Anh ấy nói tại vì anh ấy đến trễ, nên mới khiến sinh nhật mỗi năm của tôi bất hạnh như vậy, anh ấy hứa sẽ bù đắp đủ quãng thời gian vắng mặt. Anh ấy đưa tôi đi ngắm biển vô cực, đưa tôi đi ngắm tuyết, ngắm sao băng. Anh ấy sẽ gọi tôi là bé cưng. Anh ấy là người tôi yêu, cũng là quân sư sáng tác của tôi. Mỗi khi tôi có ý tưởng mới, dù là sáng sớm hay nửa đêm, anh ấy đều sẽ ngồi lắng nghe tôi đàn, sau đó góp ý. Bài nào tôi sáng tác ra anh ấy đều góp giọng, thu âm đến khản cả tiếng vẫn không kêu ca, chỉ cần tôi hài lòng. Tôi bảo đi hướng Tây, anh ấy quyết không đi hướng Đông. Cô nói xem, anh ấy yêu tôi như vậy, sao chúng tôi có thể không hạnh phúc cơ chứ?”
Thời Ly nắm chặt cổ tay Nhiếp Mộng Hoan, bóp cánh tay cô nàng đau nhức, gằn từng tiếng: “Chúng tôi rất ân ái! Hạnh phúc! Dính nhau như sam! Sinh tử không lìa!”
Nhiếp Mộng Hoan ngẩn người… nếu Quý Trì Vu làm đến mức này… thì quả thực là rất yêu.
Nhưng người mà Thời Ly đang nói có phải Quý Trì Vu không? Tại sao cô không thể nào hình dung những hành động ân cần, si tình như này lên một gã playboy như Quý Trì Vu nhỉ?
Thế là, Nhiếp Mộng Hoan trợn trắng mắt, khinh thường:
“Chà, ngày xưa cô nên học ngành biên kịch tiểu thuyết chứ không nên làm nhạc sĩ, cô biết không hả? Trình độ bịa chuyện của cô còn hơn cả tác giả Minh Tinh trên APP tôi đọc.”
“Hức…” Thời Ly nấc cụt một hơi, mỉm cười: “Tôi không bịa, cô cứ tiếp tục đố kị với tôi đi.”
Nhiếp Mộng Hoan bĩu môi: “Ai thèm đố kị với cô? Cô tưởng chồng cô là nhân vật vô danh tiểu tốt mặc cô bịa ra sao thì tôi tin ư? Đó là ai? Là Quý tổng tài đó! Bên cạnh anh ta chưa từng vắng bóng phụ nữ, chỉ từ cô này đổi sang cô khác thôi. Lại còn tạo dựng hình tượng si tình! Hừ, anh ta không thích mẫu phụ nữ như cô đâu. Có thấy em họ tôi không, đó mới là kiểu phụ nữ anh ta thích, thanh thuần, ngây thơ, ngoan ngoãn, dễ bảo. Hay tôi thuê thám tử tư tra giúp cô nhé? Đảm bảo bồ nhí ở ngoài còn nhiều hơn tóc trên đầu cô.”
Thời Ly bật cười: “Anh ấy sẽ không bao giờ có người thứ ba.”
Giọng cô khẳng định chắc nịch.
Nhiếp Mộng Hoan còn định nói thêm, đằng sau lưng đã vang lên giọng nói lạnh lùng: “Nhiếp tiểu thư, tôi có bồ nhí khi nào thế? Tôi có thể kiện cô tội bịa đặt vô cớ, bôi nhọ danh dự của tôi, cố tình chia rẽ tình cảm của vợ chồng tôi đó.”
Thời Ly ngẩng đầu lên nhìn người vừa xuất hiện, hôm nay anh mặc áo phông polo trắng, mắt đeo gọng kính mạ vàng, giống hệt như trong quá khứ, anh khiến cô có chút thất thần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Trì Vu vòng tay qua eo Thời Ly, kéo cô lại gần mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nhiếp Mộng Hoan:
“Cô không chuyên tâm vào đám trai trẻ quanh cô, cả ngày tìm cách gây chuyện khiến vợ chồng tôi bất hòa là sao? Cô tính làm gì?”
Nhiếp Mộng Hoan sượng chín mặt. Cùng là người trong giới con nhà giàu, cô đặt điều về người ta bị bắt thóp như này cũng thật khó xử. Quan trọng hơn là, tuy cùng giới nhà giàu, nhưng nếu bị kiện thì nhà cô cũng không đủ tài lực để đập ngược lại nhà họ Quý.
“Ờ… Thời Ly, tôi có việc bận, không làm phiền vợ chồng cô ân ái nữa, đi trước đây!” Nói xong còn bỏ cả ly rượu, người chạy biến đi mất.
Nhiếp Mộng Hoan đi rồi, Quý Trì Vu cướp ly rượu trên tay Thời Ly, đẩy ra xa rồi hỏi: “Em quen Nhiếp tiểu thư?”
Thời Ly đáp lại: “Bạn học cấp ba, không thân lắm.”
Quý Trì Vu ‘ờ’ một tiếng, tỏ vẻ không quan tâm lắm. Anh giơ ly rượu của Thời Ly lên uống một hơi hết sạch, sau đó kéo Thời Ly đi. Cả hai ra đến ngoài cửa quán bar, Thời Ly vung tay giãy ra khỏi tay Quý Trì Vu:
“Anh lôi em đi đâu?”
“Chẳng phải bé cưng thích ăn xiên nướng sao? Cãi nhau với tôi xong chắc đến thẳng đây luôn đúng không? Tôi đưa em đi ăn.”
Nghe thấy hai từ ‘bé cưng’ quen thuộc phát ra từ miệng một người không thể nào quen thuộc hơn, Thời Ly ngẩn người, sau đó cô quay mặt nhìn sang chỗ khác.
“Thích ăn đồ Trung, quà tặng đủ từ năm 1 tuổi, đi ngắm biển, ngắm tuyết, ngắm sao băng. Những chuyện này tôi sẽ ghi nhớ, sau này có dịp sẽ bù đắp cho em.”
Thời Ly nắm chặt tay lại, lòng quặn thắt như dao găm, giọng cô cất lên hơi run run: “Trì Vu… không cần anh làm những chuyện này. Anh cứ coi như chưa nghe thấy gì đi…”
Quý Trì Vu nhìn cô bằng đôi mắt dài sắc lạnh, anh mỉm cười nhưng chẳng mấy ấm áp: “Đây đều là chuyện bạn trai cũ từng làm cho em?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro