Nam Chính Kiếp Thế Thân: Hư Tình Giả Ý
Dỗ dành vợ nhỏ
2024-12-18 13:33:49
Thời Ly vô thức phủ nhận: “Không phải bạn trai cũ.”
Trong lòng cô, anh chưa bao giờ là bạn trai cũ.
Quý Trì Vu quan sát biểu cảm của Thời Ly, không nói gì nữa, chỉ kéo tay cô: “Vậy đi thôi, chúng ta đi ăn gì đó rồi về nhà.”
Lúc ngồi lên xe, Thời Ly còn ngẩn người đến nỗi quên thắt dây an toàn. Trong lúc nhoài người giúp cô thắt dây, trong đầu Quý Trì Vu hiện ra cảnh tượng ban nãy. Ban nãy anh đứng sau lưng Thời Ly và Nhiếp Mộng Hoan, khoảnh cách không quá xa, đủ để nghe thấy những lời nỉ non của Thời Ly.
Trong suy nghĩ của anh, cô và gã bạn trai cũ kia rất ân ái, hoặc nói cách khác là anh chàng kia vô cùng chiều chuộng cô.
Nếu yêu nhau như vậy, sao lại chia tay?
Là anh chen chân vào mới khiến cô phải chia tay sao? Nhưng với tính cách ương bướng của Thời Ly, hẳn là khả năng này vô cùng thấp.
Trong lòng Quý Trì Vu dâng lên một cảm giác tò mò muốn đào bới quá khứ của Thời Ly, nhưng chỉ ngay giây sau nó đã bị lý trí của anh nuốt trọn. Bọn họ chỉ là quan hệ vợ chồng vì lợi ích, chẳng có tình cảm gì, hơn nữa anh cũng sẽ không nảy sinh tình cảm gì với cô cả, hà tất phải lãng phí thời gian vào chuyện vô bổ như đi lục lọi quá khứ.
“Sao thế?” Thời Ly nhìn Quý Trì Vu cầm vô lăng một lúc vẫn chưa chịu khởi động xe, cô có chút tò mò.
Quý Trì Vu thu hồi suy nghĩ của mình, hắng giọng: “Đi đây.” Nói xong bèn khởi động xe, đạp chân ga lao vụt đi.
Mối quan hệ giữa họ chỉ nên xã giao như khách trọ chung nhà, không ai can thiệp vào cuộc sống của ai.
Một lúc sau, xe dừng lại ở một quán xiên nướng ven đường, trông có vẻ khá đông khách.
Vốn dĩ hôm nay Quý Trì Vu đã khiến Thời Ly không vui, thế nên anh cũng muốn dỗ dành cô một chút, tránh để cô ôm theo cục tức về nhà rồi mất ngủ. Thế nhưng, lúc xe đỗ lại, vẻ mặt của Thời Ly vô cùng khó tin, cô quay sang nhìn anh:
“Anh chắc là muốn ăn ở đây?”
“Không phải em thích ăn sao? Tôi nhìn em ăn là được.”
Dáng vẻ cao lớn, điển trai của Quý Trì Vu khi ngồi trên chiếc ghế nhựa con con trông rất không hài hòa, nhưng anh không hề ngại, vẫn chuyên tâm gỡ thịt ra khỏi xiên cho Thời Ly. Còn Thời Ly, mọi khi cô là người chủ động bắt chuyện với Quý Trì Vu, người hoạt ngôn nhất trong cuộc đối thoại của hai người là cô, vậy mà lúc này cô chỉ im lặng ăn đồ nướng, suốt cả quá trình không hề ngẩng đầu lên nhìn chồng mình, khiến người ngoài nhìn vào còn tưởng họ chỉ là hai người khách xa lạ ngồi ghép bàn vì hết chỗ.
Thế nên, lúc có một thanh niên đi tới xin số điện thoại của Thời Ly để làm quen, Quý Trì Vu ngẩn người ra.
Anh nghĩ thầm, mình vẫn chưa chết, thế nên người khác đáng lý phải nhìn thấy mình chứ nhỉ?
Thời Ly cũng giật mình suýt làm rơi miếng thịt trong miệng, cô vẫn ngậm xiên trong miệng, ngẩng lên nhìn đối phương, sau đó giơ tay lên, khoe ra chiếc nhẫn kim cương đeo ở ngón áp út của mình:
“Xin lỗi, cậu có ngại chờ con trai tôi lớn lên không?”
Cậu thanh niên lập tức hiểu ra, rối rít xin lỗi sau đó bỏ đi.
Cả Thời Ly và Quý Trì Vu còn nghe loáng thoáng thấy cậu thanh niên và đám bạn ngồi cùng bàn thì thầm tiếng to tiếng nhỏ:
“Thế nào, xin được số chưa?”
“Người ta kết hôn rồi, còn có con luôn rồi!”
“Không phải chứ? Trẻ như vậy mà đã có con? Thế người ngồi kia có phải chồng không nhỉ?”
“Chắc không phải đâu, gái một con rồi mà còn ăn mặc như kia ra ngoài, chắc gã kia là người tình đấy.”
Ai đó vô cớ bị gắn mác ‘tiểu tam’ hết sức bất bình.
Thời Ly đang bụm miệng cười, lại nghe thấy một trong số họ nói:
“Người tình 100%, là chồng thì sao có thể để vợ đeo nhẫn một mình? Nãy tôi nhìn tay anh ta rồi, không có nhẫn!”
Miếng ăn như mắc nghẹn trong cổ họng, ánh mắt Thời Ly dịch chuyển đến đôi bàn tay đang chống cằm của chồng mình.
“Tháo ra lúc nào thế?” Cô hỏi.
Quý Trì Vu than thẩm trong lòng, mấy tên nhóc kia, có cần tôi cho mấy người một cái loa phát thanh không?
“Trì Vu, anh cảm thấy cả vợ cả chồng đều có bồ nhí kích thích hơn, hay là chỉ một trong hai người có bồ nhí kích thích hơn?”
Câu này không phải lựa chọn, mà là cảnh cáo.
Ý của cô là ông ăn chả, bà ăn nem, nếu cô đã dành sự tôn trọng cho cuộc hôn nhân này thì hy vọng anh cũng có thể giữ mặt mũi cho cô. Thế nên anh ngoan ngoãn nhận thua: “Về nhà tôi sẽ đeo lại.”
“Không phải em bắt đầu nhé!” Lúc nói câu này, Thời Ly nhoẻn miệng cười, hiển nhiên lúc này tâm trạng của cô đã tốt hơn nhiều, quyết định xí xóa chuyện cũ cho chồng mình.
Quý Trì Vu nhìn nụ cười của Thời Ly, anh lấy khăn ướt vừa lau tay cho cô vừa gật đầu, đáp lại: “Phải, là tôi tự nguyện, không phải bị ép, tôi chỉ thiếu mỗi bước tuyên bố với cả thế giới tôi đã kết hôn thôi.”
Thời Ly để mặc cho Quý Trì Vu lau tay giúp mình, chờ anh lau xong, cô đứng lên: “Thanh toán đi, em no rồi.”
Chờ Quý Trì Vu thanh toán xong, anh đi tới nắm tay Thời Ly, cả hai người cùng đi bộ ra xe. Vừa đi, Quý Trì Vu vừa kéo tay Thời Ly, hỏi cô:
“Hết giận chưa?”
“Em giận anh khi nào?” Thời Ly đáp tỉnh bơ.
“Không phải từ sau khi cúp máy em vẫn luôn giận tôi sao?”
Thời Ly lắc đầu.
“Thế thì xin lỗi Nhiếp Mộng Hy nhé?”
Thời Ly giật tay ra, lạnh giọng: “Tối nay chia phòng ngủ đi.”
Quý Trì Vu bật cười: “Vậy còn nói không giận, không đùa em nữa, về thôi.”
Trong lòng anh đã có dự tính, cô vợ nhỏ không xin lỗi thì thôi, cùng lắm anh đẩy thêm ít tài nguyên khác cho Nhiếp Mộng Hy để xoa dịu là được.
Trong lòng cô, anh chưa bao giờ là bạn trai cũ.
Quý Trì Vu quan sát biểu cảm của Thời Ly, không nói gì nữa, chỉ kéo tay cô: “Vậy đi thôi, chúng ta đi ăn gì đó rồi về nhà.”
Lúc ngồi lên xe, Thời Ly còn ngẩn người đến nỗi quên thắt dây an toàn. Trong lúc nhoài người giúp cô thắt dây, trong đầu Quý Trì Vu hiện ra cảnh tượng ban nãy. Ban nãy anh đứng sau lưng Thời Ly và Nhiếp Mộng Hoan, khoảnh cách không quá xa, đủ để nghe thấy những lời nỉ non của Thời Ly.
Trong suy nghĩ của anh, cô và gã bạn trai cũ kia rất ân ái, hoặc nói cách khác là anh chàng kia vô cùng chiều chuộng cô.
Nếu yêu nhau như vậy, sao lại chia tay?
Là anh chen chân vào mới khiến cô phải chia tay sao? Nhưng với tính cách ương bướng của Thời Ly, hẳn là khả năng này vô cùng thấp.
Trong lòng Quý Trì Vu dâng lên một cảm giác tò mò muốn đào bới quá khứ của Thời Ly, nhưng chỉ ngay giây sau nó đã bị lý trí của anh nuốt trọn. Bọn họ chỉ là quan hệ vợ chồng vì lợi ích, chẳng có tình cảm gì, hơn nữa anh cũng sẽ không nảy sinh tình cảm gì với cô cả, hà tất phải lãng phí thời gian vào chuyện vô bổ như đi lục lọi quá khứ.
“Sao thế?” Thời Ly nhìn Quý Trì Vu cầm vô lăng một lúc vẫn chưa chịu khởi động xe, cô có chút tò mò.
Quý Trì Vu thu hồi suy nghĩ của mình, hắng giọng: “Đi đây.” Nói xong bèn khởi động xe, đạp chân ga lao vụt đi.
Mối quan hệ giữa họ chỉ nên xã giao như khách trọ chung nhà, không ai can thiệp vào cuộc sống của ai.
Một lúc sau, xe dừng lại ở một quán xiên nướng ven đường, trông có vẻ khá đông khách.
Vốn dĩ hôm nay Quý Trì Vu đã khiến Thời Ly không vui, thế nên anh cũng muốn dỗ dành cô một chút, tránh để cô ôm theo cục tức về nhà rồi mất ngủ. Thế nhưng, lúc xe đỗ lại, vẻ mặt của Thời Ly vô cùng khó tin, cô quay sang nhìn anh:
“Anh chắc là muốn ăn ở đây?”
“Không phải em thích ăn sao? Tôi nhìn em ăn là được.”
Dáng vẻ cao lớn, điển trai của Quý Trì Vu khi ngồi trên chiếc ghế nhựa con con trông rất không hài hòa, nhưng anh không hề ngại, vẫn chuyên tâm gỡ thịt ra khỏi xiên cho Thời Ly. Còn Thời Ly, mọi khi cô là người chủ động bắt chuyện với Quý Trì Vu, người hoạt ngôn nhất trong cuộc đối thoại của hai người là cô, vậy mà lúc này cô chỉ im lặng ăn đồ nướng, suốt cả quá trình không hề ngẩng đầu lên nhìn chồng mình, khiến người ngoài nhìn vào còn tưởng họ chỉ là hai người khách xa lạ ngồi ghép bàn vì hết chỗ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nên, lúc có một thanh niên đi tới xin số điện thoại của Thời Ly để làm quen, Quý Trì Vu ngẩn người ra.
Anh nghĩ thầm, mình vẫn chưa chết, thế nên người khác đáng lý phải nhìn thấy mình chứ nhỉ?
Thời Ly cũng giật mình suýt làm rơi miếng thịt trong miệng, cô vẫn ngậm xiên trong miệng, ngẩng lên nhìn đối phương, sau đó giơ tay lên, khoe ra chiếc nhẫn kim cương đeo ở ngón áp út của mình:
“Xin lỗi, cậu có ngại chờ con trai tôi lớn lên không?”
Cậu thanh niên lập tức hiểu ra, rối rít xin lỗi sau đó bỏ đi.
Cả Thời Ly và Quý Trì Vu còn nghe loáng thoáng thấy cậu thanh niên và đám bạn ngồi cùng bàn thì thầm tiếng to tiếng nhỏ:
“Thế nào, xin được số chưa?”
“Người ta kết hôn rồi, còn có con luôn rồi!”
“Không phải chứ? Trẻ như vậy mà đã có con? Thế người ngồi kia có phải chồng không nhỉ?”
“Chắc không phải đâu, gái một con rồi mà còn ăn mặc như kia ra ngoài, chắc gã kia là người tình đấy.”
Ai đó vô cớ bị gắn mác ‘tiểu tam’ hết sức bất bình.
Thời Ly đang bụm miệng cười, lại nghe thấy một trong số họ nói:
“Người tình 100%, là chồng thì sao có thể để vợ đeo nhẫn một mình? Nãy tôi nhìn tay anh ta rồi, không có nhẫn!”
Miếng ăn như mắc nghẹn trong cổ họng, ánh mắt Thời Ly dịch chuyển đến đôi bàn tay đang chống cằm của chồng mình.
“Tháo ra lúc nào thế?” Cô hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Trì Vu than thẩm trong lòng, mấy tên nhóc kia, có cần tôi cho mấy người một cái loa phát thanh không?
“Trì Vu, anh cảm thấy cả vợ cả chồng đều có bồ nhí kích thích hơn, hay là chỉ một trong hai người có bồ nhí kích thích hơn?”
Câu này không phải lựa chọn, mà là cảnh cáo.
Ý của cô là ông ăn chả, bà ăn nem, nếu cô đã dành sự tôn trọng cho cuộc hôn nhân này thì hy vọng anh cũng có thể giữ mặt mũi cho cô. Thế nên anh ngoan ngoãn nhận thua: “Về nhà tôi sẽ đeo lại.”
“Không phải em bắt đầu nhé!” Lúc nói câu này, Thời Ly nhoẻn miệng cười, hiển nhiên lúc này tâm trạng của cô đã tốt hơn nhiều, quyết định xí xóa chuyện cũ cho chồng mình.
Quý Trì Vu nhìn nụ cười của Thời Ly, anh lấy khăn ướt vừa lau tay cho cô vừa gật đầu, đáp lại: “Phải, là tôi tự nguyện, không phải bị ép, tôi chỉ thiếu mỗi bước tuyên bố với cả thế giới tôi đã kết hôn thôi.”
Thời Ly để mặc cho Quý Trì Vu lau tay giúp mình, chờ anh lau xong, cô đứng lên: “Thanh toán đi, em no rồi.”
Chờ Quý Trì Vu thanh toán xong, anh đi tới nắm tay Thời Ly, cả hai người cùng đi bộ ra xe. Vừa đi, Quý Trì Vu vừa kéo tay Thời Ly, hỏi cô:
“Hết giận chưa?”
“Em giận anh khi nào?” Thời Ly đáp tỉnh bơ.
“Không phải từ sau khi cúp máy em vẫn luôn giận tôi sao?”
Thời Ly lắc đầu.
“Thế thì xin lỗi Nhiếp Mộng Hy nhé?”
Thời Ly giật tay ra, lạnh giọng: “Tối nay chia phòng ngủ đi.”
Quý Trì Vu bật cười: “Vậy còn nói không giận, không đùa em nữa, về thôi.”
Trong lòng anh đã có dự tính, cô vợ nhỏ không xin lỗi thì thôi, cùng lắm anh đẩy thêm ít tài nguyên khác cho Nhiếp Mộng Hy để xoa dịu là được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro