Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
Đánh giá:
8.4
/10 từ 16 lượt
Đọc truyện Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng ra chương mới nhất Chương 113, 114, 115 - DocTruyen.Pro. Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng - Nguyệt Chiếu Khê
Giới thiệu truyện ngôn tình đặc sắc này:
Bàn trong phòng học đều bị đẩy ra, ở bên trong chỉ còn một cái bàn, có năm nữ sinh đang vây quanh cái bàn đó.
Ngọn nến màu trắng để trên bàn, ánh nến màu cam chính là ánh sáng duy nhất trong phòng học, nhưng một chút cũng không khiến người khác thấy an tâm, chỉ mang đến hơi thở quỷ quyệt.
Từ Vi nhìn cái bóng của mọi người kéo dài trên nền đất mà không nhịn được run rẩy của mình, cầm lòng không được ôm lấy người bên cạnh, run run nói: "Thiến Thiến, chúng ra về đi, tớ có chút sợ..."
Trương Thiến vỗ vỗ tay cô, nói: "Không có việc gì, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
"Có thể có chuyện gì? Từ Vi, lá gan của cậu sao lại nhỏ như vậy?"
"Đúng đó, Từ Vi, bọn tớ đều không sợ, cậu sợ cái gì?"
Nước mắt lưng tròng, Từ Vi không nói gì nữa.
"Được rồi, các cậu lại không phải không biết từ trước đến nay Từ Vi đều nhát gan như vậy!"
Lớp trưởng Triệu Lộ nói chuyện, cô nhìn thoáng qua đồng hồ treo bên cạnh bảng đen, đặt ở đấy vì muốn học sinh bọn họ biết thời gian quý giá, nên đã đặt ở nơi gần nhất.
Mà hiện tại, chỉ còn năm phút nữa là đến 12 giờ.
"Sắp đến giờ rồi..." Triệu Lộ lẩm bẩm, không nhịn được khẩn trương trong lòng.
"Ting!"
Ba kim của đồng hồ chạm nhau, 12 giờ đêm khuya, tới rồi!
Dường như đồng hồ vừa điểm 12 giờ, mưa liền tí tách rơi xuống, vang vọng trong không gian an tĩnh, toàn bộ trường học đều bị bao phủ bởi một màn mưa bụi mờ mịt.
"Đã đến giờ, mau! Lấy ngón tay cái đặt lên đĩa..."
Giới thiệu truyện ngôn tình đặc sắc này:
Bàn trong phòng học đều bị đẩy ra, ở bên trong chỉ còn một cái bàn, có năm nữ sinh đang vây quanh cái bàn đó.
Ngọn nến màu trắng để trên bàn, ánh nến màu cam chính là ánh sáng duy nhất trong phòng học, nhưng một chút cũng không khiến người khác thấy an tâm, chỉ mang đến hơi thở quỷ quyệt.
Từ Vi nhìn cái bóng của mọi người kéo dài trên nền đất mà không nhịn được run rẩy của mình, cầm lòng không được ôm lấy người bên cạnh, run run nói: "Thiến Thiến, chúng ra về đi, tớ có chút sợ..."
Trương Thiến vỗ vỗ tay cô, nói: "Không có việc gì, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
"Có thể có chuyện gì? Từ Vi, lá gan của cậu sao lại nhỏ như vậy?"
"Đúng đó, Từ Vi, bọn tớ đều không sợ, cậu sợ cái gì?"
Nước mắt lưng tròng, Từ Vi không nói gì nữa.
"Được rồi, các cậu lại không phải không biết từ trước đến nay Từ Vi đều nhát gan như vậy!"
Lớp trưởng Triệu Lộ nói chuyện, cô nhìn thoáng qua đồng hồ treo bên cạnh bảng đen, đặt ở đấy vì muốn học sinh bọn họ biết thời gian quý giá, nên đã đặt ở nơi gần nhất.
Mà hiện tại, chỉ còn năm phút nữa là đến 12 giờ.
"Sắp đến giờ rồi..." Triệu Lộ lẩm bẩm, không nhịn được khẩn trương trong lòng.
"Ting!"
Ba kim của đồng hồ chạm nhau, 12 giờ đêm khuya, tới rồi!
Dường như đồng hồ vừa điểm 12 giờ, mưa liền tí tách rơi xuống, vang vọng trong không gian an tĩnh, toàn bộ trường học đều bị bao phủ bởi một màn mưa bụi mờ mịt.
"Đã đến giờ, mau! Lấy ngón tay cái đặt lên đĩa..."