Năm Nạn Đói Thông Cổ Kim, Mở Siêu Thị Nuôi Tướng Quân
Bán Đồng Nát
2024-11-11 11:30:00
Các công nhân vui vẻ nhận bánh, vừa ăn vừa trò chuyện.
Nhân lúc này, Thẩm Vân Huyên gọi điện cho ông lão chuyên thu mua phế liệu.
“Chào ông, chỗ cháu có ít thùng giấy, ông có thể đến lấy được không?”
“Được rồi, tôi sẽ tới ngay.” Giọng ông lão từ đầu dây bên kia vang lên.
Chẳng bao lâu sau, ông lão thu mua phế liệu đã đạp xe ba bánh tới trước cửa siêu thị nhà Thẩm Vân Huyên. Nhìn thấy đống thùng giấy chất đầy dưới đất, ông ấy không khỏi mỉm cười vui vẻ.
“Cô chủ ơi, bán hết chỗ thùng giấy này cho tôi nhé, tôi đảm bảo sẽ dọn sạch sẽ cho cô.” Ông lão vui vẻ nói.
Thẩm Vân Huyên gật đầu rồi quay sang các công nhân: “Mọi người cứ tiếp tục ăn đi, tôi sẽ ra ngoài để thu dọn đống thùng giấy này với ông ấy.”
Các công nhân mỉm cười gật đầu, tiếp tục ăn bánh bao trên tay. Thẩm Vân Huyên và ông lão cùng nhau thu dọn thùng giấy, vừa làm vừa trò chuyện.
“Ông ơi, công việc của ông dạo này thế nào rồi?” Thẩm Vân Huyên hỏi vu vơ.
“Cũng khá ổn cháu ạ, giờ mọi người đều ủng hộ việc bảo vệ môi trường nên nghề thu mua phế liệu ngày càng phát triển.” Ông lão cười đáp.
“Vậy ông cố gắng làm tốt nhé, khiến những người buôn bán nhỏ như bọn cháu cũng tiện lợi hơn nhiều.” Thẩm Vân Huyên nói đùa.
“Chắc chắn rồi! Tôi là khách hàng quen của siêu thị nhà cô mà!”
Chẳng bao lâu sau, những chiếc thùng giấy đã được dọn sạch sẽ. Thẩm Vân Huyên thanh toán tiền cho ông lão, ông ấy vui vẻ đạp xe ba bánh rời đi.
Lúc này, các công nhân lắp máy cũng đã ăn xong, đứng dậy sẵn sàng bắt tay vào công việc.
“Cô chủ, chúng tôi có thể bắt đầu lắp đặt được rồi.” Một công nhân quay sang nói với Thẩm Vân Huyên.
“Tốt!” Thẩm Vân Huyên tiến đến gần cửa sổ, dặn dò: “Anh nhớ lắp máy băng chuyền sao cho không cản trở tới việc đóng mở cửa sổ nhé. Được không?”
Các công nhân đồng loạt gật đầu. Một người trung niên có làn da sạm nắng, ánh mắt có chút tò mò hỏi: “Cô chủ, lắp băng chuyền ở đây là để làm gì vậy?”
Thẩm Vân Huyên khẽ mỉm cười, ánh mắt thoáng vẻ bí ẩn: “Chuyện này thì anh không cần bận tâm, chỉ cần biết là sẽ giúp ích cho siêu thị của chúng tôi. Cứ lắp theo yêu cầu của tôi là được rồi.”
Nói rồi Thẩm Vân Huyên quay người đi về phía băng chuyền, còn các công nhân cũng bắt đầu công việc của mình.
Thẩm Vân Huyên đứng cạnh băng chuyền, quan sát kỹ các công nhân đang cẩn thận lắp đặt từng chi tiết. Cô cau mày, nhắc nhở người công nhân trung niên: “Chỗ này cần vặn chặt ốc vít, khi máy hoạt động thì không được lỏng lẻo chút nào.”
Nhân lúc này, Thẩm Vân Huyên gọi điện cho ông lão chuyên thu mua phế liệu.
“Chào ông, chỗ cháu có ít thùng giấy, ông có thể đến lấy được không?”
“Được rồi, tôi sẽ tới ngay.” Giọng ông lão từ đầu dây bên kia vang lên.
Chẳng bao lâu sau, ông lão thu mua phế liệu đã đạp xe ba bánh tới trước cửa siêu thị nhà Thẩm Vân Huyên. Nhìn thấy đống thùng giấy chất đầy dưới đất, ông ấy không khỏi mỉm cười vui vẻ.
“Cô chủ ơi, bán hết chỗ thùng giấy này cho tôi nhé, tôi đảm bảo sẽ dọn sạch sẽ cho cô.” Ông lão vui vẻ nói.
Thẩm Vân Huyên gật đầu rồi quay sang các công nhân: “Mọi người cứ tiếp tục ăn đi, tôi sẽ ra ngoài để thu dọn đống thùng giấy này với ông ấy.”
Các công nhân mỉm cười gật đầu, tiếp tục ăn bánh bao trên tay. Thẩm Vân Huyên và ông lão cùng nhau thu dọn thùng giấy, vừa làm vừa trò chuyện.
“Ông ơi, công việc của ông dạo này thế nào rồi?” Thẩm Vân Huyên hỏi vu vơ.
“Cũng khá ổn cháu ạ, giờ mọi người đều ủng hộ việc bảo vệ môi trường nên nghề thu mua phế liệu ngày càng phát triển.” Ông lão cười đáp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy ông cố gắng làm tốt nhé, khiến những người buôn bán nhỏ như bọn cháu cũng tiện lợi hơn nhiều.” Thẩm Vân Huyên nói đùa.
“Chắc chắn rồi! Tôi là khách hàng quen của siêu thị nhà cô mà!”
Chẳng bao lâu sau, những chiếc thùng giấy đã được dọn sạch sẽ. Thẩm Vân Huyên thanh toán tiền cho ông lão, ông ấy vui vẻ đạp xe ba bánh rời đi.
Lúc này, các công nhân lắp máy cũng đã ăn xong, đứng dậy sẵn sàng bắt tay vào công việc.
“Cô chủ, chúng tôi có thể bắt đầu lắp đặt được rồi.” Một công nhân quay sang nói với Thẩm Vân Huyên.
“Tốt!” Thẩm Vân Huyên tiến đến gần cửa sổ, dặn dò: “Anh nhớ lắp máy băng chuyền sao cho không cản trở tới việc đóng mở cửa sổ nhé. Được không?”
Các công nhân đồng loạt gật đầu. Một người trung niên có làn da sạm nắng, ánh mắt có chút tò mò hỏi: “Cô chủ, lắp băng chuyền ở đây là để làm gì vậy?”
Thẩm Vân Huyên khẽ mỉm cười, ánh mắt thoáng vẻ bí ẩn: “Chuyện này thì anh không cần bận tâm, chỉ cần biết là sẽ giúp ích cho siêu thị của chúng tôi. Cứ lắp theo yêu cầu của tôi là được rồi.”
Nói rồi Thẩm Vân Huyên quay người đi về phía băng chuyền, còn các công nhân cũng bắt đầu công việc của mình.
Thẩm Vân Huyên đứng cạnh băng chuyền, quan sát kỹ các công nhân đang cẩn thận lắp đặt từng chi tiết. Cô cau mày, nhắc nhở người công nhân trung niên: “Chỗ này cần vặn chặt ốc vít, khi máy hoạt động thì không được lỏng lẻo chút nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro