Năm Nạn Đói Thông Cổ Kim, Mở Siêu Thị Nuôi Tướng Quân
Sáng Hôm Sau
2024-11-11 11:30:00
Cô lập ra một danh sách chi tiết, bao gồm việc lắp đặt băng chuyền, trao đổi với Kỷ Dận Hiên, sắp xếp vận chuyển lương thực và những công việc khác.
Viết xong, cô hài lòng nhìn vào kế hoạch của mình, cảm thấy đã chuẩn bị đầy đủ.
“Như thế này, ngày mai chắc là có thể hoàn thành được hết.” Thẩm Vân Huyên tự nói với bản thân, nở một nụ cười mãn nguyện.
Cô nằm lại lên giường, nhắm mắt lại. Lần này, cuối cùng cô cũng có thể thả lỏng tinh thần. Cô tưởng tượng cảnh băng chuyền hoạt động trơn tru vào ngày mai, lương thực được vận chuyển dễ dàng mà lòng đầy mong đợi.
Chẳng bao lâu sau, cô liền chìm vào giấc ngủ.
Trong căn phòng ngủ, chỉ còn lại ánh trăng nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt yên bình của Thẩm Vân Huyên, trông cô tựa như một đứa trẻ đang ngủ say.
…
Sáng hôm sau, Thẩm Vân Huyên thức dậy từ sớm, duỗi người rồi chậm rãi ngồi dậy.
Phản xạ đầu tiên của cô là với lấy chiếc điện thoại đang sạc ở đầu giường.
Cô lướt nhẹ ngón tay qua màn hình để mở khóa, việc đầu tiên là kiểm tra số dư trong tài khoản ngân hàng.
“Hơn một triệu, đủ rồi.” Nhìn vào con số trên màn hình, cô khẽ mỉm cười, trong mắt ánh lên một tia hài lòng.
Cô nhẹ nhàng đặt điện thoại trở lại đầu giường, tận hưởng cảm giác yên bình trong lòng.
“Hôm nay sẽ là một ngày bận rộn đây.” Thẩm Vân Huyên nghĩ thầm, rồi đứng dậy mặc chiếc váy đen vào. Chiếc váy này vừa thanh lịch vừa trang nhã, màu đen làm nổi bật làn da trắng mịn của cô, trông tinh tế mà không quá phô trương, thể hiện trọn vẹn phong thái của cô.
Thẩm Vân Huyên đứng trước gương, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình, thầm nghĩ: Ăn mặc thế này chắc sẽ bớt ngại khi gặp Kỷ Dận Hiên, không như những lần trước nữa.
Sau khi rửa mặt xong xuôi, cô vui vẻ đi xuống nhà để ăn sáng. Đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa vang lên.
Bên ngoài, ba người thợ đang hợp sức khuân chiếc máy băng chuyền, Thẩm Vân Huyên kéo cửa cuốn lên.
“Chào cô, chúng tôi đến để lắp băng chuyền đây.” Một người trong số họ cười nói.
Thẩm Vân Huyên gật đầu, bảo họ đợi một chút, đồng thời để ý thấy bên ngoài có hai chiếc xe ba bánh chở đầy vật liệu.
“Các anh nghỉ ngơi chút đi, tôi đi lấy nước cho mọi người.”
Các công nhân đồng ý, đặt máy băng chuyền xuống và ngồi sang một bên để nghỉ ngơi. Thẩm Vân Huyên quay vào trong, rót ba ly nước, còn lấy thêm vài chiếc bánh bao mang ra mời họ.
“Cảm ơn các anh, ăn chút gì đi cho đỡ đói.” Thẩm Vân Huyên mỉm cười nói.
Viết xong, cô hài lòng nhìn vào kế hoạch của mình, cảm thấy đã chuẩn bị đầy đủ.
“Như thế này, ngày mai chắc là có thể hoàn thành được hết.” Thẩm Vân Huyên tự nói với bản thân, nở một nụ cười mãn nguyện.
Cô nằm lại lên giường, nhắm mắt lại. Lần này, cuối cùng cô cũng có thể thả lỏng tinh thần. Cô tưởng tượng cảnh băng chuyền hoạt động trơn tru vào ngày mai, lương thực được vận chuyển dễ dàng mà lòng đầy mong đợi.
Chẳng bao lâu sau, cô liền chìm vào giấc ngủ.
Trong căn phòng ngủ, chỉ còn lại ánh trăng nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt yên bình của Thẩm Vân Huyên, trông cô tựa như một đứa trẻ đang ngủ say.
…
Sáng hôm sau, Thẩm Vân Huyên thức dậy từ sớm, duỗi người rồi chậm rãi ngồi dậy.
Phản xạ đầu tiên của cô là với lấy chiếc điện thoại đang sạc ở đầu giường.
Cô lướt nhẹ ngón tay qua màn hình để mở khóa, việc đầu tiên là kiểm tra số dư trong tài khoản ngân hàng.
“Hơn một triệu, đủ rồi.” Nhìn vào con số trên màn hình, cô khẽ mỉm cười, trong mắt ánh lên một tia hài lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nhẹ nhàng đặt điện thoại trở lại đầu giường, tận hưởng cảm giác yên bình trong lòng.
“Hôm nay sẽ là một ngày bận rộn đây.” Thẩm Vân Huyên nghĩ thầm, rồi đứng dậy mặc chiếc váy đen vào. Chiếc váy này vừa thanh lịch vừa trang nhã, màu đen làm nổi bật làn da trắng mịn của cô, trông tinh tế mà không quá phô trương, thể hiện trọn vẹn phong thái của cô.
Thẩm Vân Huyên đứng trước gương, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình, thầm nghĩ: Ăn mặc thế này chắc sẽ bớt ngại khi gặp Kỷ Dận Hiên, không như những lần trước nữa.
Sau khi rửa mặt xong xuôi, cô vui vẻ đi xuống nhà để ăn sáng. Đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa vang lên.
Bên ngoài, ba người thợ đang hợp sức khuân chiếc máy băng chuyền, Thẩm Vân Huyên kéo cửa cuốn lên.
“Chào cô, chúng tôi đến để lắp băng chuyền đây.” Một người trong số họ cười nói.
Thẩm Vân Huyên gật đầu, bảo họ đợi một chút, đồng thời để ý thấy bên ngoài có hai chiếc xe ba bánh chở đầy vật liệu.
“Các anh nghỉ ngơi chút đi, tôi đi lấy nước cho mọi người.”
Các công nhân đồng ý, đặt máy băng chuyền xuống và ngồi sang một bên để nghỉ ngơi. Thẩm Vân Huyên quay vào trong, rót ba ly nước, còn lấy thêm vài chiếc bánh bao mang ra mời họ.
“Cảm ơn các anh, ăn chút gì đi cho đỡ đói.” Thẩm Vân Huyên mỉm cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro