Năm Nạn Đói Thông Cổ Kim, Mở Siêu Thị Nuôi Tướng Quân
Không Ngủ Được
2024-11-11 11:30:00
Hứa Sâm dừng bước, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thưa tướng quân, mạt tướng nghe nói nữ tử ở Thịnh Kinh đều thích những món trang sức giản dị nhưng không kém phần sang trọng, màu sắc rực rỡ nhưng không quá cầu kỳ.”
Kỷ Dận Hiên gật đầu: “Đúng vậy. Phải chọn những món vừa phù hợp với khí chất của nàng ấy lại vừa khiến nàng ấy hài lòng.”
…
Ở một nơi khác.
Thẩm Vân Huyên sau khi tắm xong liền nằm xoài ra giường, cảm thấy vô cùng thư giãn. Tuy nhiên, sự thoải mái này không kéo dài lâu, khi những lo lắng về vấn đề lương thực trong tương lai lại khiến lòng cô nặng trĩu. Cô nhìn lên trần nhà, thoáng nét lo âu.
Nếu chỉ có mình cô lo việc khuân vác từng bao gạo thì không những khiến cô kiệt sức mà còn quá chậm.
Thẩm Vân Huyên nằm trằn trọc mãi không thể ngủ, bỗng nhớ ra chiếc băng chuyền đã thấy trong một đoạn phim trước đó: “Có lẽ đây chính là cách giải quyết vấn đề.”
Cô bật dậy, cầm điện thoại, mở ứng dụng mua sắm trực tuyến và bắt đầu tìm kiếm.
Ánh mắt cô lấp lánh hy vọng, ngón tay lia nhanh trên màn hình. Không lâu sau, cô tìm thấy một loại băng chuyền vận chuyển nhẹ phù hợp.
Cô cẩn thận so sánh giá và đánh giá của các nhà cung cấp, cuối cùng chọn một nhà sản xuất địa phương.
“Xin chào, tôi muốn hỏi về loại băng chuyền vận chuyển này.” Thẩm Vân Huyên gọi đến nhà sản xuất, giọng điệu lịch sự nhưng kiên quyết.
Nhân viên nhà máy nhiệt tình giải đáp mọi thắc mắc của cô và cam kết có thể lắp đặt vào sáng hôm sau. Thẩm Vân Huyên vui mừng đồng ý trả thêm chi phí để lắp đặt nhanh.
“Được, vậy phiền anh sắp xếp giúp tôi nhé.” Kết thúc cuộc gọi, gương mặt cô hiện lên nụ cười hài lòng.
Sau khi thanh toán tiền cọc xong, cô tắt điện thoại và nằm trở lại giường.
Lúc này, tâm trạng cô thoải mái hơn nhiều nhưng vẫn chưa thể ngủ ngay.
Thẩm Vân Huyên nhìn lên trần nhà, trong lòng thầm nghĩ: Hy vọng cách này sẽ hiệu quả.
Trong phòng ngủ với ánh đèn dịu nhẹ tạo nên một bầu không khí ấm cúng, tâm trạng của Thẩm Vân Huyên cũng dần tĩnh lặng lại. Cô bắt đầu nhớ lại những khoảnh khắc khi gặp gỡ và quen biết Kỷ Dận Hiên, và không tự chủ được mà mỉm cười.
Cô nhắm mắt, cố gắng chìm vào giấc ngủ. Tuy nhiên, dòng suy nghĩ cứ ùa về, khiến cô không thể yên lòng.
“Được rồi, nếu không ngủ được thì cứ lên kế hoạch cho ngày mai vậy.” Thẩm Vân Huyên đành ngồi dậy, lấy giấy bút bắt đầu viết kế hoạch cho công việc ngày mai.
Kỷ Dận Hiên gật đầu: “Đúng vậy. Phải chọn những món vừa phù hợp với khí chất của nàng ấy lại vừa khiến nàng ấy hài lòng.”
…
Ở một nơi khác.
Thẩm Vân Huyên sau khi tắm xong liền nằm xoài ra giường, cảm thấy vô cùng thư giãn. Tuy nhiên, sự thoải mái này không kéo dài lâu, khi những lo lắng về vấn đề lương thực trong tương lai lại khiến lòng cô nặng trĩu. Cô nhìn lên trần nhà, thoáng nét lo âu.
Nếu chỉ có mình cô lo việc khuân vác từng bao gạo thì không những khiến cô kiệt sức mà còn quá chậm.
Thẩm Vân Huyên nằm trằn trọc mãi không thể ngủ, bỗng nhớ ra chiếc băng chuyền đã thấy trong một đoạn phim trước đó: “Có lẽ đây chính là cách giải quyết vấn đề.”
Cô bật dậy, cầm điện thoại, mở ứng dụng mua sắm trực tuyến và bắt đầu tìm kiếm.
Ánh mắt cô lấp lánh hy vọng, ngón tay lia nhanh trên màn hình. Không lâu sau, cô tìm thấy một loại băng chuyền vận chuyển nhẹ phù hợp.
Cô cẩn thận so sánh giá và đánh giá của các nhà cung cấp, cuối cùng chọn một nhà sản xuất địa phương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Xin chào, tôi muốn hỏi về loại băng chuyền vận chuyển này.” Thẩm Vân Huyên gọi đến nhà sản xuất, giọng điệu lịch sự nhưng kiên quyết.
Nhân viên nhà máy nhiệt tình giải đáp mọi thắc mắc của cô và cam kết có thể lắp đặt vào sáng hôm sau. Thẩm Vân Huyên vui mừng đồng ý trả thêm chi phí để lắp đặt nhanh.
“Được, vậy phiền anh sắp xếp giúp tôi nhé.” Kết thúc cuộc gọi, gương mặt cô hiện lên nụ cười hài lòng.
Sau khi thanh toán tiền cọc xong, cô tắt điện thoại và nằm trở lại giường.
Lúc này, tâm trạng cô thoải mái hơn nhiều nhưng vẫn chưa thể ngủ ngay.
Thẩm Vân Huyên nhìn lên trần nhà, trong lòng thầm nghĩ: Hy vọng cách này sẽ hiệu quả.
Trong phòng ngủ với ánh đèn dịu nhẹ tạo nên một bầu không khí ấm cúng, tâm trạng của Thẩm Vân Huyên cũng dần tĩnh lặng lại. Cô bắt đầu nhớ lại những khoảnh khắc khi gặp gỡ và quen biết Kỷ Dận Hiên, và không tự chủ được mà mỉm cười.
Cô nhắm mắt, cố gắng chìm vào giấc ngủ. Tuy nhiên, dòng suy nghĩ cứ ùa về, khiến cô không thể yên lòng.
“Được rồi, nếu không ngủ được thì cứ lên kế hoạch cho ngày mai vậy.” Thẩm Vân Huyên đành ngồi dậy, lấy giấy bút bắt đầu viết kế hoạch cho công việc ngày mai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro