Năm Nạn Đói Thông Cổ Kim, Mở Siêu Thị Nuôi Tướng Quân
Có Phải Ngài Đa...
2024-11-11 11:30:00
Thẩm Vân Huyên cất hộp trang điểm 5 tầng đi, còn đống vài dệt trên bàn thì cô không biết phải xử lý thế nào: “Tướng quân, nếu muốn dùng mấy tấm vải này để may thành quần áo thì ta cũng không biết bắt đầu từ đâu.”
Kỷ Dận Hiên xua tay, cười bảo: “Nếu cô thấy khó khăn vì chuyện này thì ta có một cách. Trong quân đội có nhiều thợ thêu lành nghề, rất giỏi các kiểu may thêu. Chúng ta có thể đo kích thước rồi để họ may đồ giúp cô.”
Trong mắt Thẩm Vân Huyên ánh lên niềm vui, nhưng cô lại thoáng do dự: “Vậy chẳng phải họ sẽ phải làm miễn phí sao? Ta không thể để người ta làm không công như vậy.”
Kỷ Dận Hiên bật cười lớn: “Yên tâm, cứ để ta lo. Cô chỉ cần nói ý tưởng của mình thì ta sẽ trả tiền công đàng hoàng cho họ, sẽ không để họ vất vả miễn phí đâu.”
Nghe Kỷ Dận Hiên nói vậy, khuôn mặt Thẩm Vân Huyên lộ rõ vẻ cảm kích. Cô khẽ cắn môi, như đang cân nhắc điều gì, rồi cuối cùng gật đầu đồng ý: “Vậy đành làm phiền tướng quân rồi.”
Kỷ Dận Hiên gật đầu, gọi Hứa Sâm tới và dặn dò: “Đi mời thợ thêu tới đây, ta muốn may cho Thẩm tiểu thư vài bộ đồ.”
“Vâng!” Hứa Sâm cúi đầu, kính cẩn nhận lệnh rồi đi ra ngoài.
Một lúc sau, tú nương đã đến, trên tay cầm dụng cụ đo.
Tuy nhiên tú nương lại không thể nhìn thấy bóng dáng Thẩm Vân Huyên, nên không thể đo được kích cơ cho cô được.
Thẩm Vân Huyên quyết định đứng cạnh cửa sổ, dang hai tay ra, ra hiệu để Kỷ Dận Hiên đo lường tượng trưng cho mình. Dù sao thì kiểu áo truyền thống cũng khá rộng rãi, không cần quá chính xác về số đo.
Cô giữ tư thế giang tay hồi lâu, nhưng Kỷ Dận Hiên lại đứng yên, tay cầm thước mà không tiến lên.
“Sao ngài không bắt đầu đo đi?” Thẩm Vân Huyên nghi hoặc hỏi, đôi mày khẽ nhíu lại. “Có phải chiếc bàn đó chắn lối không? Nếu vậy thì di chuyển nó đi.”
Mắt Kỷ Dận Hiên khẽ cụp xuống, gương mặt thoáng ửng đỏ, môi mím lại, trông có chút lúng túng.
Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của hắn, Thẩm Vân Huyên chợt hiểu ra: “Có phải là ngài đang xấu hổ không?”
Chỉ là đo lường từ xa chứ không có tiếp xúc gì, sao phải ngại chứ?
Lời nói của cô khiến mặt Kỷ Dận Hiên đỏ bừng như ánh hoàng hôn, cả tai cũng nhuốm sắc đỏ.
Dưới ánh nến bập bùng trong doanh trại, Kỷ Dận Hiên đứng đối diện Thẩm Vân Huyên nên cô có thể nhìn rõ từng nét mặt của hắn.
Ánh mắt của Thẩm Vân Huyên lướt qua thân hình cao lớn của Kỷ Dận Hiên, trong lòng âm thầm thấy ngạc nhiên.
Kỷ Dận Hiên xua tay, cười bảo: “Nếu cô thấy khó khăn vì chuyện này thì ta có một cách. Trong quân đội có nhiều thợ thêu lành nghề, rất giỏi các kiểu may thêu. Chúng ta có thể đo kích thước rồi để họ may đồ giúp cô.”
Trong mắt Thẩm Vân Huyên ánh lên niềm vui, nhưng cô lại thoáng do dự: “Vậy chẳng phải họ sẽ phải làm miễn phí sao? Ta không thể để người ta làm không công như vậy.”
Kỷ Dận Hiên bật cười lớn: “Yên tâm, cứ để ta lo. Cô chỉ cần nói ý tưởng của mình thì ta sẽ trả tiền công đàng hoàng cho họ, sẽ không để họ vất vả miễn phí đâu.”
Nghe Kỷ Dận Hiên nói vậy, khuôn mặt Thẩm Vân Huyên lộ rõ vẻ cảm kích. Cô khẽ cắn môi, như đang cân nhắc điều gì, rồi cuối cùng gật đầu đồng ý: “Vậy đành làm phiền tướng quân rồi.”
Kỷ Dận Hiên gật đầu, gọi Hứa Sâm tới và dặn dò: “Đi mời thợ thêu tới đây, ta muốn may cho Thẩm tiểu thư vài bộ đồ.”
“Vâng!” Hứa Sâm cúi đầu, kính cẩn nhận lệnh rồi đi ra ngoài.
Một lúc sau, tú nương đã đến, trên tay cầm dụng cụ đo.
Tuy nhiên tú nương lại không thể nhìn thấy bóng dáng Thẩm Vân Huyên, nên không thể đo được kích cơ cho cô được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Vân Huyên quyết định đứng cạnh cửa sổ, dang hai tay ra, ra hiệu để Kỷ Dận Hiên đo lường tượng trưng cho mình. Dù sao thì kiểu áo truyền thống cũng khá rộng rãi, không cần quá chính xác về số đo.
Cô giữ tư thế giang tay hồi lâu, nhưng Kỷ Dận Hiên lại đứng yên, tay cầm thước mà không tiến lên.
“Sao ngài không bắt đầu đo đi?” Thẩm Vân Huyên nghi hoặc hỏi, đôi mày khẽ nhíu lại. “Có phải chiếc bàn đó chắn lối không? Nếu vậy thì di chuyển nó đi.”
Mắt Kỷ Dận Hiên khẽ cụp xuống, gương mặt thoáng ửng đỏ, môi mím lại, trông có chút lúng túng.
Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của hắn, Thẩm Vân Huyên chợt hiểu ra: “Có phải là ngài đang xấu hổ không?”
Chỉ là đo lường từ xa chứ không có tiếp xúc gì, sao phải ngại chứ?
Lời nói của cô khiến mặt Kỷ Dận Hiên đỏ bừng như ánh hoàng hôn, cả tai cũng nhuốm sắc đỏ.
Dưới ánh nến bập bùng trong doanh trại, Kỷ Dận Hiên đứng đối diện Thẩm Vân Huyên nên cô có thể nhìn rõ từng nét mặt của hắn.
Ánh mắt của Thẩm Vân Huyên lướt qua thân hình cao lớn của Kỷ Dận Hiên, trong lòng âm thầm thấy ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro