Năm Nạn Đói Thông Cổ Kim, Mở Siêu Thị Nuôi Tướng Quân
Tướng Quân, Mùi...
2024-11-11 11:30:00
Cô khẽ ngẩng lên, chỉ nhìn thấy sống mũi cao và đôi mắt sâu thẳm của hắn. Tay Kỷ Dận Hiên siết chặt thước đo, trong ánh mắt pha lẫn nét ngại ngùng và một chút mong đợi.
“Tướng quân, sao ngài lại hồi hộp đến vậy?” Thẩm Vân Huyên hỏi khẽ, giọng cô dịu dàng như làn gió xuân.
Kỷ Dận Hiên cúi đầu, gương mặt càng đỏ thêm, giọng nói có chút run: “Thẩm tiểu thư, từ nhỏ đến giờ thì đây là lần đầu tiên ta ở gần một nữ tử như thế này… Ta… hơi khẩn trương.”
Thẩm Vân Huyên khẽ cười, trong mắt hiện lên nét trêu chọc: “Thì ra tướng quân cũng có lúc thấy khẩn trương”
Nghe vậy, mặt Kỷ Dận Hiên lại càng đỏ hơn, khẽ nói: “Không… không phải lúc nào ta cũng vậy, chỉ là hôm nay có chút đặc biệt.”
Thẩm Vân Huyên bật cười nhẹ.
Lúc này, cô bất chợt nhận ra mùi hương thanh mát thoảng ra từ người Kỷ Dận Hiên, làm cho lòng cô cảm thấy bình yên đến lạ.
“Tướng quân, mùi hương của ngài thật dễ ngửi” Thẩm Vân Huyên không kiềm được mà khen ngợi.
Kỷ Dận Hiên nghe vậy thoáng ngạc nhiên, gương mặt lập tức ửng đỏ, lan từ má đến tận vành tai và xuống cả cổ.
Thẩm Vân Huyên quay người lại, lưng hướng về phía Kỷ Dận Hiên, không nhịn được hỏi: “Tướng quân, ngài dùng loại hương liệu nào vậy? Là túi thơm hay huân hương? Nếu có thể mua được thì ta nhất định sẽ rất cảm kích ngài.”
Kỷ Dận Hiên mỉm cười nhẹ, trong mắt hiện lên chút bối rối, như không ngờ cô lại quan tâm đến điều này. Hắn nói nhỏ: “Thực ra, không phải hương liệu hay túi thơm gì đâu, mà là mùi hương còn lưu lại sau khi ta uống thuốc.”
Thẩm Vân Huyên ngạc nhiên, cô quay lại nhìn Kỷ Dận Hiên, đôi mắt mở to kinh ngạc: “Tướng quân, ngài phải uống thuốc sao? Vậy là ngài đang bị bệnh ư?”
Nói đến đây, Thẩm Vân Huyên bỗng nhớ lại rằng trước đó phó tướng Hứa Sâm có nhắc qua rằng Kỷ Dận Hiên từng trúng độc.
Vẻ mặt cô không khỏi lo lắng, khẽ nhíu mày hỏi: “Tướng quân, chẳng lẽ ngài bị trúng độc thật sao?”
Kỷ Dận Hiên khẽ gật đầu, nở nụ cười gượng gạo: “Đúng vậy, Thẩm tiểu thư, loại độc này đến giờ vẫn chưa giải được.”
Nghe vậy, lòng Thẩm Vân Huyên chùng xuống, cô bước thêm một bước lại gần Kỷ Dận Hiên, ánh mắt đầy vẻ quan tâm: “Tướng quân, chuyện này là sao? Vì sao ngài lại bị trúng độc?”
Ánh mắt Kỷ Dận Hiên trở nên sâu lắng, như đang nhớ lại ký ức đau thương nào đó: “Trong một trận chiến ta vô tình dính phải bẫy của kẻ địch và trúng độc. Loại độc này rất đặc biệt, độc tính mạnh đến nỗi thuốc giải thông thường không thể chữa được.”
Nghe đến đây, sắc mặt Thẩm Vân Huyên càng thêm lo lắng, vội hỏi: “Vậy giờ sao rồi? Có cách nào để giải độc không?”
“Tướng quân, sao ngài lại hồi hộp đến vậy?” Thẩm Vân Huyên hỏi khẽ, giọng cô dịu dàng như làn gió xuân.
Kỷ Dận Hiên cúi đầu, gương mặt càng đỏ thêm, giọng nói có chút run: “Thẩm tiểu thư, từ nhỏ đến giờ thì đây là lần đầu tiên ta ở gần một nữ tử như thế này… Ta… hơi khẩn trương.”
Thẩm Vân Huyên khẽ cười, trong mắt hiện lên nét trêu chọc: “Thì ra tướng quân cũng có lúc thấy khẩn trương”
Nghe vậy, mặt Kỷ Dận Hiên lại càng đỏ hơn, khẽ nói: “Không… không phải lúc nào ta cũng vậy, chỉ là hôm nay có chút đặc biệt.”
Thẩm Vân Huyên bật cười nhẹ.
Lúc này, cô bất chợt nhận ra mùi hương thanh mát thoảng ra từ người Kỷ Dận Hiên, làm cho lòng cô cảm thấy bình yên đến lạ.
“Tướng quân, mùi hương của ngài thật dễ ngửi” Thẩm Vân Huyên không kiềm được mà khen ngợi.
Kỷ Dận Hiên nghe vậy thoáng ngạc nhiên, gương mặt lập tức ửng đỏ, lan từ má đến tận vành tai và xuống cả cổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Vân Huyên quay người lại, lưng hướng về phía Kỷ Dận Hiên, không nhịn được hỏi: “Tướng quân, ngài dùng loại hương liệu nào vậy? Là túi thơm hay huân hương? Nếu có thể mua được thì ta nhất định sẽ rất cảm kích ngài.”
Kỷ Dận Hiên mỉm cười nhẹ, trong mắt hiện lên chút bối rối, như không ngờ cô lại quan tâm đến điều này. Hắn nói nhỏ: “Thực ra, không phải hương liệu hay túi thơm gì đâu, mà là mùi hương còn lưu lại sau khi ta uống thuốc.”
Thẩm Vân Huyên ngạc nhiên, cô quay lại nhìn Kỷ Dận Hiên, đôi mắt mở to kinh ngạc: “Tướng quân, ngài phải uống thuốc sao? Vậy là ngài đang bị bệnh ư?”
Nói đến đây, Thẩm Vân Huyên bỗng nhớ lại rằng trước đó phó tướng Hứa Sâm có nhắc qua rằng Kỷ Dận Hiên từng trúng độc.
Vẻ mặt cô không khỏi lo lắng, khẽ nhíu mày hỏi: “Tướng quân, chẳng lẽ ngài bị trúng độc thật sao?”
Kỷ Dận Hiên khẽ gật đầu, nở nụ cười gượng gạo: “Đúng vậy, Thẩm tiểu thư, loại độc này đến giờ vẫn chưa giải được.”
Nghe vậy, lòng Thẩm Vân Huyên chùng xuống, cô bước thêm một bước lại gần Kỷ Dận Hiên, ánh mắt đầy vẻ quan tâm: “Tướng quân, chuyện này là sao? Vì sao ngài lại bị trúng độc?”
Ánh mắt Kỷ Dận Hiên trở nên sâu lắng, như đang nhớ lại ký ức đau thương nào đó: “Trong một trận chiến ta vô tình dính phải bẫy của kẻ địch và trúng độc. Loại độc này rất đặc biệt, độc tính mạnh đến nỗi thuốc giải thông thường không thể chữa được.”
Nghe đến đây, sắc mặt Thẩm Vân Huyên càng thêm lo lắng, vội hỏi: “Vậy giờ sao rồi? Có cách nào để giải độc không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro