Chương 89
Nhật Tâm (Kili)
2024-11-19 02:43:32
Tôi lại làm mơ về hồi còn bé, anh trai nắm chặt lấy tay tôi rồi kéo tôi chạy. Tôi quay đầu lại nhìn về phía sau chỉ là một khoảng đen như mực.
"Anh ơi, mình đi đâu thế?"
"Chúng ta phải rời khỏi đây Thần Thần."
"Nhưng mà đằng sau đâu có gì đâu ạ?"
Anh trai nghe vậy bỗng dừng lại tôi theo quan tinh mà đụng vào lưng anh ấy. Anh trai từ từ quay đầu lại nhìn tôi.
"Em không nhìn thấy sao, Thần Thần? Người cá kia muốn giết em?"
Nhìn khuôn mặt không mắt mũi của anh trai khiến tôi sợ hãi. Tôi lại khẽ gọi anh trai, lần này anh lại chỉ tay về phía đằng xa. Rõ ràng khi nãy tôi chỉ nhìn thấy bóng tôi ở phía sau, đâu có gì khác. Tôi theo hướng ánh chỉ mà chuyển tầm mắt một khuôn mặt xinh đẹp đến nỗi không thể quen thuộc hơn, là Kai.
Đôi mắt lam long lanh nhìn tôi, Kai từ từ vuốt ve gương mặt tôi.
"Anh trai anh xem nè, Kai đâu có muốn giết em."
Tôi vui vẻ, muốn nói cho anh trai biết rằng không sao hết thế nhưng người anh vốn bé nhỏ của tôi lúc này lại biến thành một dáng vẻ dữ tợn. Khuôn mặt biến thành mặt của cố hoàng hậu phía dưới là những xúc tua nhớp nháp đang ngoe nguấy, một xúc tua vừa to vừa dài liền lao đến chỗ tôi, cùng tiếng la hét tuyệt vọng của cố hoàng hậu.
"Đi chết đi!!!"
Tôi bừng tỉnh dậy, thở hồng hộc nhìn trần nhà màu trắng xa lạ. Hóá ra chỉ là mơ, tôi từ từ ngồi dậy liếc nhìn xung quanh. Đây hình như là bệnh viện, xem ra lúc tôi bất tỉnh đã có người tới cứu chúng tôi.
Phải rồi còn Kai đâu? Tại căn phòng này chỉ có mỗi mình tôi hoàn toàn không có ai hết, nhìn cái chuông ở bàn bên cạnh, tôi liền nhấn ba phát.
Chuông vừa kêu cửa phòng đã mất mở, mẹ tôi lo lắng vào phòng thấy tôi tỉnh lại bà liền bật khóc ôm lấy tôi.
"Thần Thần à, con có biết là con đã khiến mẹ lo lắm không hả? Sao tự nhiên lại đi chạy trốn đến chỗ này hả thằng nhóc này."
Mẹ vừa khóc vừa quở trách tôi. Tôi ôm lấy bà nước mắt cũng không kìm được mà chảy ra, suýt nữa tôi còn tưởng bản thân sẽ không thể gặp mẹ và bố nữa.
Bố tôi đứng cạnh xoa xoa đầu tôi.
"Cả con lẫn Yên Tô đều không khỏi khiến chúng ta lo lắng, Thần Thần con lần này quá liều lĩnh rồi."
"Xin lỗi bố mẹ là lỗi của con."
Mẹ tôi sụt sùi, vuốt ve gương mặt tôi. Thấy tôi hoàn toàn bình thường, bà mới an tâm . Sắc mặt mẹ tôi bắt đầu nghiêm túc hơn, bà tựa như có chuyện muốn nói.
"Thần Thần, có lẽ con biết rồi anh con là đại hoàng tử và không phải là anh ruột của con. Chúng ta có lỗi khi đâu con chuyện này. Chuyển phải kể về mấy chục năm về trước."
Trước đây khi cố hoàng hậu còn sống, bà ấy luôn nhiệt tình, thân thiện giúp đỡ mọi người. Tính tình thiện lành cùng khuôn mặt xinh đẹp của bà đã thu hút không ít ánh nhìn của mọi người xung quanh. Và mẹ tôi là người bạn thân nhất của bà ấy, hai người luôn dính lấy nhau như sam. Đến nỗi mọi người còn tưởng hai người đang yêu nhau, thế nhưng cả mẹ tôi và cố hoàng hậu đều là omega.
Có thể nói cố hoàng hậu giống như vạn nhân mê, không ai có thể ghét bà. Và rồi một biến cố đã ập đến chính là hoàng hậu hiện tại, Mỹ An.
Mỹ An vốn là trùng mẫu đến để xâm chiếm đế quốc, bà ta đã dùng một con trùng cổ để không chế hoàng đế.
Khiến cho hoàng đế, yêu bà ta một cách say đắm mà quên đi người vợ hiện tại của mình là cố hoàng hậu.
Nhưng rồi hoàng hậu hiện tại lại vô tình bị cố hoàng hậu thu hút. Bà ta bắt đầu nghĩ đủ mọi kế để có thể tiếp cận được cố hoàng hậu, còn dùng pheromone của trùng mẫu để thu hút bà ấy. Tất nhiên mọi việc bà ta làm đều thất bại. Không những không khiến cho cố hoàng hậu có thiện cảm mà còn làm cho bà ấy trở nên căm ghét bà ta hơn.
Dần dần cố hoàng hậu không còn chịu được sự quấy nhiễu của Mỹ An.
Cố hoàng hậu bắt đầu hay ra ngoài cung thường xuyên hơn, miễn là không phải gặp mặt Mỹ An là được. Trong khoảng thời gian đó cố hoàng hậu đã quen được phu nhân của công tước Lasper, hay chính là mẹ của Hứa Quân Dục. Bọn họ đã rơi vào lưới tình từ lần đầu gặp mặt. 3°
Cuộc hôn nhân của cố hoàng hậu và hoàng đế là do được sắp đặt từ trước, còn mẹ Hứa Quân Dục là bị công tước
Lasper ép cưới. Hai người tựa như hai kẻ đồng cảm cho nhau, bởi hoàn cảnh và tính cách đồng điệu cả hai đã dần dần hình thành nên một thứ tình cảm khó để phá vỡ
Tựa như nếu không có cố hoàng hậu vậy cũng không có mẹ Hứa Quân Dục. Tuy nhiên mẹ của Hứa Quân Dục là người cá, vậy nên ngoài việc suốt ngày phải ở trong toà lâu đài mà công tước Lasper xây dựng lên thì cô ấy không thể đi nơi khác. Vậy nên mỗi lần muốn gặp mặt mẹ của Hứa Quân Dục, cố hoàng hậu đều nhờ đến mẹ tôi. Bởi bà là người có thể dễ dàng ra vào do có quan hệ ổn với công tước Lasper.
Tuy bố tôi có và công tước Lasper không thích nhau nhưng quan hệ giữa mẹ tôi và công tước lại khá tốt. Đơn giản
là vì trước đây họ từng là bạn thân trước mẹ lấy bố tôi. Sau khi kết hôn, quan hệ giữa hai người cũng dần dần xa cách.
Và mọi chuyện gay gắt nhất chính là khi Mỹ An phát hiện ra quan hệ bất chính của cố hoàng hậu và mẹ của Hứa
Quân Dục. Người gây ra vụ cháy ở lâu đài công tước Lasper chính là do bà ta gây ra . Trước khi rời đi cố hoàng hậu đã gửi gắm lại đại hoàng tử cho mẹ tôi.
"Dù tôi có chuyện gì, cậu cũng phải bảo vệ thật tốt cho thằng bé."
Đó là lời cuối cùng của cố hoàng hậu dành cho mẹ tôi. Cuối cùng thì bà ấy đã một đi không trở lại cùng với người mình thương.
Sau vụ đó Mỹ An ra tay càng ngày càng tàn độc hơn, bà ta bắt đầu âm thầm đưa trùng tộc vào, và sai khiến chúng gây ra những trận náo loạn và xâm lấn đế quốc. Thậm chí là còn thí nghiệm lên con người muốn biến con người thành trùng tộc. Cái gọi là đi tìm trùng mẫu của trùng tộc chỉ là cái cớ nguy biện của bọn chúng.
Hoàng hậu hiện tại cũng không ngừng đi tìm tung tích của đại hoàng tử. Mỹ An muốn giết triệt khẩu là vì sợ đại hoàng tử sẽ quay về và khiến cho kế hoạch của bà ta bị đảo lộn.
Mỹ An chưa từng gặp đại hoàng tử vậy nên hoàn toàn không hề biết anh ấy có khuôn mặt như thế nào. Bà ta cứ như vậy mà tìm kiếm trong sự mơ hồ, điều duy nhất có thể nhận dạng được với đại hoàng tử chính là mái tóc cùng đôi mắt đặc trưng của hoàng tộc.
Còn anh tôi hay chính là đại hoàng tử nhờ có sự bảo hộ của Hứa gia mới có thể sống sót đến bây giờ. Chỉ tội kết cục của cố hoàng hậu đã không thể hanh phúc cạnh người mình yêu. Sau khi cố hoàng hậu mất, cả đế quốc đã lan truyền về cuộc tình của hai người. Người thì ca tục, tôn vinh người thì chê bai, nguyền rủa. Bởi khi đó con người và người cá không được hòa hợp nên họ đã cho rằng việc yêu người cá của cố hoàng hậu là đang phản bội lại đế quốc.
Người dân như quên đi những công lao của cố hoàng hậu dành cho đế quốc mà gắn mác cho bà là kẻ phản bội và đại hoàng tử là đứa con của kẻ phản bội.
"Anh ơi, mình đi đâu thế?"
"Chúng ta phải rời khỏi đây Thần Thần."
"Nhưng mà đằng sau đâu có gì đâu ạ?"
Anh trai nghe vậy bỗng dừng lại tôi theo quan tinh mà đụng vào lưng anh ấy. Anh trai từ từ quay đầu lại nhìn tôi.
"Em không nhìn thấy sao, Thần Thần? Người cá kia muốn giết em?"
Nhìn khuôn mặt không mắt mũi của anh trai khiến tôi sợ hãi. Tôi lại khẽ gọi anh trai, lần này anh lại chỉ tay về phía đằng xa. Rõ ràng khi nãy tôi chỉ nhìn thấy bóng tôi ở phía sau, đâu có gì khác. Tôi theo hướng ánh chỉ mà chuyển tầm mắt một khuôn mặt xinh đẹp đến nỗi không thể quen thuộc hơn, là Kai.
Đôi mắt lam long lanh nhìn tôi, Kai từ từ vuốt ve gương mặt tôi.
"Anh trai anh xem nè, Kai đâu có muốn giết em."
Tôi vui vẻ, muốn nói cho anh trai biết rằng không sao hết thế nhưng người anh vốn bé nhỏ của tôi lúc này lại biến thành một dáng vẻ dữ tợn. Khuôn mặt biến thành mặt của cố hoàng hậu phía dưới là những xúc tua nhớp nháp đang ngoe nguấy, một xúc tua vừa to vừa dài liền lao đến chỗ tôi, cùng tiếng la hét tuyệt vọng của cố hoàng hậu.
"Đi chết đi!!!"
Tôi bừng tỉnh dậy, thở hồng hộc nhìn trần nhà màu trắng xa lạ. Hóá ra chỉ là mơ, tôi từ từ ngồi dậy liếc nhìn xung quanh. Đây hình như là bệnh viện, xem ra lúc tôi bất tỉnh đã có người tới cứu chúng tôi.
Phải rồi còn Kai đâu? Tại căn phòng này chỉ có mỗi mình tôi hoàn toàn không có ai hết, nhìn cái chuông ở bàn bên cạnh, tôi liền nhấn ba phát.
Chuông vừa kêu cửa phòng đã mất mở, mẹ tôi lo lắng vào phòng thấy tôi tỉnh lại bà liền bật khóc ôm lấy tôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thần Thần à, con có biết là con đã khiến mẹ lo lắm không hả? Sao tự nhiên lại đi chạy trốn đến chỗ này hả thằng nhóc này."
Mẹ vừa khóc vừa quở trách tôi. Tôi ôm lấy bà nước mắt cũng không kìm được mà chảy ra, suýt nữa tôi còn tưởng bản thân sẽ không thể gặp mẹ và bố nữa.
Bố tôi đứng cạnh xoa xoa đầu tôi.
"Cả con lẫn Yên Tô đều không khỏi khiến chúng ta lo lắng, Thần Thần con lần này quá liều lĩnh rồi."
"Xin lỗi bố mẹ là lỗi của con."
Mẹ tôi sụt sùi, vuốt ve gương mặt tôi. Thấy tôi hoàn toàn bình thường, bà mới an tâm . Sắc mặt mẹ tôi bắt đầu nghiêm túc hơn, bà tựa như có chuyện muốn nói.
"Thần Thần, có lẽ con biết rồi anh con là đại hoàng tử và không phải là anh ruột của con. Chúng ta có lỗi khi đâu con chuyện này. Chuyển phải kể về mấy chục năm về trước."
Trước đây khi cố hoàng hậu còn sống, bà ấy luôn nhiệt tình, thân thiện giúp đỡ mọi người. Tính tình thiện lành cùng khuôn mặt xinh đẹp của bà đã thu hút không ít ánh nhìn của mọi người xung quanh. Và mẹ tôi là người bạn thân nhất của bà ấy, hai người luôn dính lấy nhau như sam. Đến nỗi mọi người còn tưởng hai người đang yêu nhau, thế nhưng cả mẹ tôi và cố hoàng hậu đều là omega.
Có thể nói cố hoàng hậu giống như vạn nhân mê, không ai có thể ghét bà. Và rồi một biến cố đã ập đến chính là hoàng hậu hiện tại, Mỹ An.
Mỹ An vốn là trùng mẫu đến để xâm chiếm đế quốc, bà ta đã dùng một con trùng cổ để không chế hoàng đế.
Khiến cho hoàng đế, yêu bà ta một cách say đắm mà quên đi người vợ hiện tại của mình là cố hoàng hậu.
Nhưng rồi hoàng hậu hiện tại lại vô tình bị cố hoàng hậu thu hút. Bà ta bắt đầu nghĩ đủ mọi kế để có thể tiếp cận được cố hoàng hậu, còn dùng pheromone của trùng mẫu để thu hút bà ấy. Tất nhiên mọi việc bà ta làm đều thất bại. Không những không khiến cho cố hoàng hậu có thiện cảm mà còn làm cho bà ấy trở nên căm ghét bà ta hơn.
Dần dần cố hoàng hậu không còn chịu được sự quấy nhiễu của Mỹ An.
Cố hoàng hậu bắt đầu hay ra ngoài cung thường xuyên hơn, miễn là không phải gặp mặt Mỹ An là được. Trong khoảng thời gian đó cố hoàng hậu đã quen được phu nhân của công tước Lasper, hay chính là mẹ của Hứa Quân Dục. Bọn họ đã rơi vào lưới tình từ lần đầu gặp mặt. 3°
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuộc hôn nhân của cố hoàng hậu và hoàng đế là do được sắp đặt từ trước, còn mẹ Hứa Quân Dục là bị công tước
Lasper ép cưới. Hai người tựa như hai kẻ đồng cảm cho nhau, bởi hoàn cảnh và tính cách đồng điệu cả hai đã dần dần hình thành nên một thứ tình cảm khó để phá vỡ
Tựa như nếu không có cố hoàng hậu vậy cũng không có mẹ Hứa Quân Dục. Tuy nhiên mẹ của Hứa Quân Dục là người cá, vậy nên ngoài việc suốt ngày phải ở trong toà lâu đài mà công tước Lasper xây dựng lên thì cô ấy không thể đi nơi khác. Vậy nên mỗi lần muốn gặp mặt mẹ của Hứa Quân Dục, cố hoàng hậu đều nhờ đến mẹ tôi. Bởi bà là người có thể dễ dàng ra vào do có quan hệ ổn với công tước Lasper.
Tuy bố tôi có và công tước Lasper không thích nhau nhưng quan hệ giữa mẹ tôi và công tước lại khá tốt. Đơn giản
là vì trước đây họ từng là bạn thân trước mẹ lấy bố tôi. Sau khi kết hôn, quan hệ giữa hai người cũng dần dần xa cách.
Và mọi chuyện gay gắt nhất chính là khi Mỹ An phát hiện ra quan hệ bất chính của cố hoàng hậu và mẹ của Hứa
Quân Dục. Người gây ra vụ cháy ở lâu đài công tước Lasper chính là do bà ta gây ra . Trước khi rời đi cố hoàng hậu đã gửi gắm lại đại hoàng tử cho mẹ tôi.
"Dù tôi có chuyện gì, cậu cũng phải bảo vệ thật tốt cho thằng bé."
Đó là lời cuối cùng của cố hoàng hậu dành cho mẹ tôi. Cuối cùng thì bà ấy đã một đi không trở lại cùng với người mình thương.
Sau vụ đó Mỹ An ra tay càng ngày càng tàn độc hơn, bà ta bắt đầu âm thầm đưa trùng tộc vào, và sai khiến chúng gây ra những trận náo loạn và xâm lấn đế quốc. Thậm chí là còn thí nghiệm lên con người muốn biến con người thành trùng tộc. Cái gọi là đi tìm trùng mẫu của trùng tộc chỉ là cái cớ nguy biện của bọn chúng.
Hoàng hậu hiện tại cũng không ngừng đi tìm tung tích của đại hoàng tử. Mỹ An muốn giết triệt khẩu là vì sợ đại hoàng tử sẽ quay về và khiến cho kế hoạch của bà ta bị đảo lộn.
Mỹ An chưa từng gặp đại hoàng tử vậy nên hoàn toàn không hề biết anh ấy có khuôn mặt như thế nào. Bà ta cứ như vậy mà tìm kiếm trong sự mơ hồ, điều duy nhất có thể nhận dạng được với đại hoàng tử chính là mái tóc cùng đôi mắt đặc trưng của hoàng tộc.
Còn anh tôi hay chính là đại hoàng tử nhờ có sự bảo hộ của Hứa gia mới có thể sống sót đến bây giờ. Chỉ tội kết cục của cố hoàng hậu đã không thể hanh phúc cạnh người mình yêu. Sau khi cố hoàng hậu mất, cả đế quốc đã lan truyền về cuộc tình của hai người. Người thì ca tục, tôn vinh người thì chê bai, nguyền rủa. Bởi khi đó con người và người cá không được hòa hợp nên họ đã cho rằng việc yêu người cá của cố hoàng hậu là đang phản bội lại đế quốc.
Người dân như quên đi những công lao của cố hoàng hậu dành cho đế quốc mà gắn mác cho bà là kẻ phản bội và đại hoàng tử là đứa con của kẻ phản bội.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro