Chương 90
Nhật Tâm (Kili)
2024-11-19 02:43:32
Nôm na là cố hoàng hậu và mẹ Hứa Quân Dục yêu nhau, hoàng hậu hiện tại lại thích cố hoàng hậu. Và mẹ tôi là chất xúc tác giúp cho tình cảm của cố hoàng hậu và mẹ Hứa Quân Dục tăng thêm. Vậy tính ra cả anh trai và Hứa Quân Dục đều là anh em họ.
"Thần Thần, chuyện con mang thai bố mẹ đều biết rồi, con có thể nói cho chúng ta biết bố của đứa trẻ là ai không?"
Bị bất ngờ hỏi như vậy khiến tôi khó xử. Bố mẹ có thể đã xem tờ khám xét nghiệm của tôi, họ biết chuyện tôi mang thai cũng là điều hiển nhiên. Nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng nói ra chuyện này với bố mẹ.
"Con..."
Bố mẹ thấy tôi ấp úng, họ như hiểu được tâm trạng của tôi liền không tra khảo nữa.
"Nếu con không muốn nói thì cũng không sao, tình trạng cơ thể con bố mẹ đã biết. Trách chúng ta không bảo vệ con thật tốt, bọn ta không ngờ hoàng hậu lại dám đánh chủ ý lên con hại con thành ra như vậy là lỗi của mẹ."
Mẹ tôi nói đến đây liền không nhịn được lại khóc, bố tôi đứng cạnh dỗ dành bà. Phải nói sao đây, tôi không thể nào trách mẹ về chuyện này, chỉ trách tôi quá bất cẩn nên mới xảy ra sự cố này.
Bố tôi vốn là người nghiêm khắc từ trước đến giờ nay lại lộ ra vẻ tiền tuy rõ rệt.
"Chuyện đã đến nước này, Thần Thần con định tính sao? Còn cả Mục Ý nó có biết không?"
Mục Ý? Tôi vẫn còn chưa nói cho họ biết chuyện tôi đã ly hôn với Mục Ý.
"Con..."
Đúng lúc tôi đang ấp úng thì anh trai bước vào. Khác với bộ quân phục thường ngày, nay anh ấy lại mặc một quần áo bình thường không quá nổi bật. Nhưng mái tóc vàng cùng đôi mắt đỏ như ruby khó mà bỏ qua. Trên tay anh cầm một bó hoa.
"Anh trai...à không. Đại hoàng tử."
Anh trai tiến tới đặt bó hoa cạnh bàn bên, xoa đầu tôi.
"Bố mẹ con muốn nói chuyện riêng với em ấy."
Bố mẹ tôi thấy vậy thì cười tủm tỉm rồi rời đi. Tôi có chút tò mò họ cười gì thế??
"Thần Thần. Em cảm thấy thế nào?"
"Em ổn rồi anh ...đại hoàng tử."
Eric Lasper nhẹ nhàng cười, đôi mắt dịu dàng đầy sự nuông chiều nhưng cũng chứa đầy sự lo lắng khó nói. Anh ấy đưa tay lên vén tóc tôi.
"Không sao là tốt, em không nên liều lĩnh lao đầu vào chuyện này. Không phải anh đã bảo em không cần nhúng tay vào sao? Anh nói rồi mọi việc anh có thể tự xử lý được."
Eric Lasper đau lòng vuốt ve mặt tôi, anh ấy thực sự rất lo lắng cho mình. Thế nhưng thay vì cảm kích tôi lại cảm thấy tức giận hơn.
"Từ bao giờ..? Anh biết những chuyện này từ lúc nào, tại sao lại giấu em?"
Rõ ràng những chuyện như này kiếp trước không hề xảy ra, trừ phi anh trai cũng tái sinh thì mới có thể biết được việc này. Dù vậy thì những việc tôi làm đều đổ sông đổ biển hết, bị họ xoay vòng hết lần này đến lần khác.
"Anh là vì có lý do riêng nên mới không thể nói cho em ….. anh xin lỗi Hứa Thần."
"Anh có phải anh cũng tái sinh không..?"
Cả người Eric khựng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi. Tôi có thể cảm nhận được người trước mặt đang vô cùng căng thẳng.
"Thần Thần không lẽ em..."
"Em cũng được tái sinh, anh có phải thấy em giống như con ngốc không? Dù là kiếp nào thì cũng đều bị xoay vòng vòng như này?"
So với biết Mục Ý ngoại tình thì chuyện này càng khiến tôi khổ sở hơn. Rõ ràng là tôi cũng có thể giúp họ mà, tại sao lại phải giấu tôi chứ
"Xin lỗi Thần Thần, anh sợ em gặp nguy hiểm nên mới giấu em. Xin lỗi em là lỗi của anh, em muốn đánh hay làm gì anh cũng được. Xin em đừng khóc nữa."
"Anh là đồ đáng ghét..."
Tôi sụt sùi đánh vào lòng Eric Lasper, bảo vệ gì chứ? Nếu anh ấy bảo vệ tôi thì ai bảo vệ cho anh trai.
"Anh ơi, em không muốn ở đây nữa..."
Anh trai vỗ vỗ lưng tôi, giọng nói dịu dàng an ủi tôi.
"Được, vậy em muốn đi đâu?"
"Chỉ cần không phải ở đây là được, em muốn tới một nơi khác thật xa."
"Thần Thần, chuyện con mang thai bố mẹ đều biết rồi, con có thể nói cho chúng ta biết bố của đứa trẻ là ai không?"
Bị bất ngờ hỏi như vậy khiến tôi khó xử. Bố mẹ có thể đã xem tờ khám xét nghiệm của tôi, họ biết chuyện tôi mang thai cũng là điều hiển nhiên. Nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng nói ra chuyện này với bố mẹ.
"Con..."
Bố mẹ thấy tôi ấp úng, họ như hiểu được tâm trạng của tôi liền không tra khảo nữa.
"Nếu con không muốn nói thì cũng không sao, tình trạng cơ thể con bố mẹ đã biết. Trách chúng ta không bảo vệ con thật tốt, bọn ta không ngờ hoàng hậu lại dám đánh chủ ý lên con hại con thành ra như vậy là lỗi của mẹ."
Mẹ tôi nói đến đây liền không nhịn được lại khóc, bố tôi đứng cạnh dỗ dành bà. Phải nói sao đây, tôi không thể nào trách mẹ về chuyện này, chỉ trách tôi quá bất cẩn nên mới xảy ra sự cố này.
Bố tôi vốn là người nghiêm khắc từ trước đến giờ nay lại lộ ra vẻ tiền tuy rõ rệt.
"Chuyện đã đến nước này, Thần Thần con định tính sao? Còn cả Mục Ý nó có biết không?"
Mục Ý? Tôi vẫn còn chưa nói cho họ biết chuyện tôi đã ly hôn với Mục Ý.
"Con..."
Đúng lúc tôi đang ấp úng thì anh trai bước vào. Khác với bộ quân phục thường ngày, nay anh ấy lại mặc một quần áo bình thường không quá nổi bật. Nhưng mái tóc vàng cùng đôi mắt đỏ như ruby khó mà bỏ qua. Trên tay anh cầm một bó hoa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh trai...à không. Đại hoàng tử."
Anh trai tiến tới đặt bó hoa cạnh bàn bên, xoa đầu tôi.
"Bố mẹ con muốn nói chuyện riêng với em ấy."
Bố mẹ tôi thấy vậy thì cười tủm tỉm rồi rời đi. Tôi có chút tò mò họ cười gì thế??
"Thần Thần. Em cảm thấy thế nào?"
"Em ổn rồi anh ...đại hoàng tử."
Eric Lasper nhẹ nhàng cười, đôi mắt dịu dàng đầy sự nuông chiều nhưng cũng chứa đầy sự lo lắng khó nói. Anh ấy đưa tay lên vén tóc tôi.
"Không sao là tốt, em không nên liều lĩnh lao đầu vào chuyện này. Không phải anh đã bảo em không cần nhúng tay vào sao? Anh nói rồi mọi việc anh có thể tự xử lý được."
Eric Lasper đau lòng vuốt ve mặt tôi, anh ấy thực sự rất lo lắng cho mình. Thế nhưng thay vì cảm kích tôi lại cảm thấy tức giận hơn.
"Từ bao giờ..? Anh biết những chuyện này từ lúc nào, tại sao lại giấu em?"
Rõ ràng những chuyện như này kiếp trước không hề xảy ra, trừ phi anh trai cũng tái sinh thì mới có thể biết được việc này. Dù vậy thì những việc tôi làm đều đổ sông đổ biển hết, bị họ xoay vòng hết lần này đến lần khác.
"Anh là vì có lý do riêng nên mới không thể nói cho em ….. anh xin lỗi Hứa Thần."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh có phải anh cũng tái sinh không..?"
Cả người Eric khựng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi. Tôi có thể cảm nhận được người trước mặt đang vô cùng căng thẳng.
"Thần Thần không lẽ em..."
"Em cũng được tái sinh, anh có phải thấy em giống như con ngốc không? Dù là kiếp nào thì cũng đều bị xoay vòng vòng như này?"
So với biết Mục Ý ngoại tình thì chuyện này càng khiến tôi khổ sở hơn. Rõ ràng là tôi cũng có thể giúp họ mà, tại sao lại phải giấu tôi chứ
"Xin lỗi Thần Thần, anh sợ em gặp nguy hiểm nên mới giấu em. Xin lỗi em là lỗi của anh, em muốn đánh hay làm gì anh cũng được. Xin em đừng khóc nữa."
"Anh là đồ đáng ghét..."
Tôi sụt sùi đánh vào lòng Eric Lasper, bảo vệ gì chứ? Nếu anh ấy bảo vệ tôi thì ai bảo vệ cho anh trai.
"Anh ơi, em không muốn ở đây nữa..."
Anh trai vỗ vỗ lưng tôi, giọng nói dịu dàng an ủi tôi.
"Được, vậy em muốn đi đâu?"
"Chỉ cần không phải ở đây là được, em muốn tới một nơi khác thật xa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro