Chương 33
Yokai Princess
2024-09-06 14:47:54
“Ngay lúc này, tôi muốn chạm vào bờ môi ấy.”
“Để có thể thấy rằng thứ tôi thấy không phải là giấc mơ ~.”
“Chính là tương lai ~ của đôi ta.”
Mãn Hạnh và Bản Triều chơi xong trò chơi ném daruma, tay trên tay đầy ụ phần thưởng lớn cũng phát hiện ra khu vực hát karaoke đã đông nghẹt người từ lúc nào, trước đó hoàn toàn vắng vẻ lắm cơ.
Âm thanh trầm lặng và da diết vang lên trong từng câu chữ, đều rất lắng đọng và tình cảm, không thể nào không khen ngợi tài năng này.
“Ai hát hay vậy, còn có can đảm hát ở chốn công cộng thế này?”
“Đây không biết, nhưng nó quen lắm, giống như giọng của Phong ca….”
Bản Triều nhìn bằng ánh mắt đầy ngờ vực: “Anh ấy thực sự là người hát? Chúng ta hiểu rõ nam thần nhà mình là người thế nào, nếu thực sự là vậy thì tôi đãi cậu tiệc thịt bột chiên xù.”
Mãn Hạnh lắc đầu từ chối: “Cậu muốn tôi tăng cân đấy hả!”
Hai người nghi ngờ lẫn nhau về chủ nhân của giọng hát, nhưng để xác thực nhất vẫn là nên đi vào biển người để kiểm tra người đang hát mà thôi.
…----------------…
Hai người thực sự đánh giá quá sai lầm về phương án này, hiện tại họ đang phải cố gắng chen vào đám người đang đứng đi tới phía karaoke nhưng không thể tiến được bước nào.
“Xin lỗi, cảm phiền cho tôi qua chút…”
“Tôi xin lỗi bạn, cho tôi chen lên….”
“Xin lỗi bạn, lỡ đụng phải bạn rồi….”
“Đây không phải là Onam và Echo của chiến đội BKA đấy sao!”
Một người chơi nam phát hiện ra thân phận của họ, những người xung quanh đều quay người nhanh chóng bắt tay với đối phương, hai người ngay lập tức rơi vào thế bị động, miễn cưỡng bắt tay để đáp lại cùng với những cái gật đầu và những lời nói cảm ơn vì đã luôn theo dõi và ủng hộ.
Đào Nguyên mải mê nghe anh hát từng lời, cũng ngoảnh đầu lại chú ý tới nơi đứng chờ đang có chút hỗn loạn, thấy rõ Mãn Hạnh và Bản Triều đang phải chật vật giữa biển người.
Không quan tâm đến hậu quả, cậu vẫy tay từ phía xa gọi hai người, anh vẫn đang hát một cách nhiệt tình trong khi tay phải anh không buông tay cậu ra.
“Echo, Onam, hai người lên đây đi, giọng hát của Alpha có một không hai này!”
Toàn bộ đều như bị chấn động bởi động đất dưới chân vậy.
Hai người đang bắt tay với người hâm mộ còn hoảng hơn, vì Viễn Phong đối với mấy dịp thế này chưa bao giờ tỏ ra một chút hứng thú cả, càng không nói những nơi có rượu thì lại càng cự tuyệt như Đào Nguyên vậy.
Vậy mà chính cậu ta lại nói, người hát trên đấy thực sự là nam thần nhà họ ư?
Mãn Hạnh bộc lộ cảm xúc ngay giữa trung tâm: “Omega! Sao cậu không bảo tụi này tới đây chứ, cậu có biết là anh ấy chưa bao giờ hát cho tụi này nghe không hả!”
Bản Triều tiếp sức theo: “Cậu cứ bảo anh ấy hát tiếp đi, tụi này phải gọi mấy người kia tới xem cảnh tưởng ngàn năm có một này!”
Lập tức có người đã mở kênh livestream lên, đưa điện thoại ghi lại cảnh tượng đáng nhớ này, chẳng mấy chốc nó đã được lan truyền tới những nền tảng khác nhau, người người đều thấy, những người chơi tham gia ở khu bên trái cũng muốn xông vào khu bên phải chỉ vì muốn nghe anh hát trực tiếp.
Cậu nhìn hai người vẫn đang cố gắng lết thân lên tới đây, bài hát cũng sắp kết thúc rồi, tay hai người đan chặt nhau đã bị quay trúng.
Cùng với dãy bình luận trên livestream của người phía dưới vì hình ảnh ấy, anh bất ngờ kéo cậu lại gần ôm lấy, hát hai câu cuối cùng với khoảng cánh gần nhau tới mức nhếch lên chút liền chạm phải môi với nhau.
“Khúc Vân Châu Anh ~ Tôi dành tặng cho người hỡi.”
“Chỉ như vậy thôi, nhưng giờ ~ đó chính là những gì tôi có thể dành cho em……”
Dứt lời ca, anh tháo mặt nạ, yên lặng nhìn cậu bằng vẻ mặt sủng chiều, suýt nữa cậu vô thức ôm lấy anh mất rồi.
“Tiểu Nguyên….”
Anh phả hơi vào tai cậu, ngọt ngào trao lấy một nụ hôn bên má phải cậu.
“Giọng hát của anh, đã đủ để chiếm lấy trái tim em không?”
Cậu nhỏ giọng đáp lại trong mơ hồ: “Không cần chiếm lấy, em cũng tự nguyện đưa trái tim em cho anh….”
Anh quay người ra phía sau, nhìn biển người đang đứng xem từ nãy tới giờ, hiểu rõ họ tới đây chính là đang làm gì.
Bình tĩnh quay người cúi đầu chào mọi người đang chứng kiến, nhan sắc của anh lại thêm một bậc tại vị trí trên đấy, cùng với ánh đèn chiếu vừa vặn lên người đã làm mọi người hoàn toàn ví anh như một lãng khách tiêu sái nơi vùng quê, cùng với tiếng sao đầy mê hoặc và du dương trong đêm tối tĩnh mịch.
Tiếng hò hét lập tức vang lên dồn dập, cả khu vực bên phải như muốn nổ tung.
“Nam thần ơi, anh hãy tiếp tục hát thêm một bài đi! Tụi em nghe vẫn còn chưa đủ!”
“Người vừa đẹp trai, còn giỏi hát và chơi game, không biết nấu ăn cũng không sao vì em sẽ là vợ mới của anh!”
“Alpha đại thần, hôm nay là lần đầu tiên cậu hát không, nhưng giọng hát của cậu thực sự là quá mê hồn, tôi muốn mời cậu cover một số bài hát của tôi…”
Cả phóng viên cao cấp cũng chen lấn được nhờ sơ hở để đặc biệt phỏng vấn độc quyền, anh bình tĩnh cầm lấy mic và nắm lấy tay cậu, đáp trả toàn cộng đồng đứng nơi đây bằng lời tiếng anh.
“The first time I sing in my life is my gift for my wife, and for now I always will refuse any invitation for everyone except him.” (*)
…----------------…
Dịch (*): Lần đầu tiên tôi hát trong đời là món quà tôi dành cho vợ mình, và bây giờ tôi sẽ luôn từ chối mọi lời mời của tất cả mọi người ngoại trừ em ấy.
“Để có thể thấy rằng thứ tôi thấy không phải là giấc mơ ~.”
“Chính là tương lai ~ của đôi ta.”
Mãn Hạnh và Bản Triều chơi xong trò chơi ném daruma, tay trên tay đầy ụ phần thưởng lớn cũng phát hiện ra khu vực hát karaoke đã đông nghẹt người từ lúc nào, trước đó hoàn toàn vắng vẻ lắm cơ.
Âm thanh trầm lặng và da diết vang lên trong từng câu chữ, đều rất lắng đọng và tình cảm, không thể nào không khen ngợi tài năng này.
“Ai hát hay vậy, còn có can đảm hát ở chốn công cộng thế này?”
“Đây không biết, nhưng nó quen lắm, giống như giọng của Phong ca….”
Bản Triều nhìn bằng ánh mắt đầy ngờ vực: “Anh ấy thực sự là người hát? Chúng ta hiểu rõ nam thần nhà mình là người thế nào, nếu thực sự là vậy thì tôi đãi cậu tiệc thịt bột chiên xù.”
Mãn Hạnh lắc đầu từ chối: “Cậu muốn tôi tăng cân đấy hả!”
Hai người nghi ngờ lẫn nhau về chủ nhân của giọng hát, nhưng để xác thực nhất vẫn là nên đi vào biển người để kiểm tra người đang hát mà thôi.
…----------------…
Hai người thực sự đánh giá quá sai lầm về phương án này, hiện tại họ đang phải cố gắng chen vào đám người đang đứng đi tới phía karaoke nhưng không thể tiến được bước nào.
“Xin lỗi, cảm phiền cho tôi qua chút…”
“Tôi xin lỗi bạn, cho tôi chen lên….”
“Xin lỗi bạn, lỡ đụng phải bạn rồi….”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đây không phải là Onam và Echo của chiến đội BKA đấy sao!”
Một người chơi nam phát hiện ra thân phận của họ, những người xung quanh đều quay người nhanh chóng bắt tay với đối phương, hai người ngay lập tức rơi vào thế bị động, miễn cưỡng bắt tay để đáp lại cùng với những cái gật đầu và những lời nói cảm ơn vì đã luôn theo dõi và ủng hộ.
Đào Nguyên mải mê nghe anh hát từng lời, cũng ngoảnh đầu lại chú ý tới nơi đứng chờ đang có chút hỗn loạn, thấy rõ Mãn Hạnh và Bản Triều đang phải chật vật giữa biển người.
Không quan tâm đến hậu quả, cậu vẫy tay từ phía xa gọi hai người, anh vẫn đang hát một cách nhiệt tình trong khi tay phải anh không buông tay cậu ra.
“Echo, Onam, hai người lên đây đi, giọng hát của Alpha có một không hai này!”
Toàn bộ đều như bị chấn động bởi động đất dưới chân vậy.
Hai người đang bắt tay với người hâm mộ còn hoảng hơn, vì Viễn Phong đối với mấy dịp thế này chưa bao giờ tỏ ra một chút hứng thú cả, càng không nói những nơi có rượu thì lại càng cự tuyệt như Đào Nguyên vậy.
Vậy mà chính cậu ta lại nói, người hát trên đấy thực sự là nam thần nhà họ ư?
Mãn Hạnh bộc lộ cảm xúc ngay giữa trung tâm: “Omega! Sao cậu không bảo tụi này tới đây chứ, cậu có biết là anh ấy chưa bao giờ hát cho tụi này nghe không hả!”
Bản Triều tiếp sức theo: “Cậu cứ bảo anh ấy hát tiếp đi, tụi này phải gọi mấy người kia tới xem cảnh tưởng ngàn năm có một này!”
Lập tức có người đã mở kênh livestream lên, đưa điện thoại ghi lại cảnh tượng đáng nhớ này, chẳng mấy chốc nó đã được lan truyền tới những nền tảng khác nhau, người người đều thấy, những người chơi tham gia ở khu bên trái cũng muốn xông vào khu bên phải chỉ vì muốn nghe anh hát trực tiếp.
Cậu nhìn hai người vẫn đang cố gắng lết thân lên tới đây, bài hát cũng sắp kết thúc rồi, tay hai người đan chặt nhau đã bị quay trúng.
Cùng với dãy bình luận trên livestream của người phía dưới vì hình ảnh ấy, anh bất ngờ kéo cậu lại gần ôm lấy, hát hai câu cuối cùng với khoảng cánh gần nhau tới mức nhếch lên chút liền chạm phải môi với nhau.
“Khúc Vân Châu Anh ~ Tôi dành tặng cho người hỡi.”
“Chỉ như vậy thôi, nhưng giờ ~ đó chính là những gì tôi có thể dành cho em……”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dứt lời ca, anh tháo mặt nạ, yên lặng nhìn cậu bằng vẻ mặt sủng chiều, suýt nữa cậu vô thức ôm lấy anh mất rồi.
“Tiểu Nguyên….”
Anh phả hơi vào tai cậu, ngọt ngào trao lấy một nụ hôn bên má phải cậu.
“Giọng hát của anh, đã đủ để chiếm lấy trái tim em không?”
Cậu nhỏ giọng đáp lại trong mơ hồ: “Không cần chiếm lấy, em cũng tự nguyện đưa trái tim em cho anh….”
Anh quay người ra phía sau, nhìn biển người đang đứng xem từ nãy tới giờ, hiểu rõ họ tới đây chính là đang làm gì.
Bình tĩnh quay người cúi đầu chào mọi người đang chứng kiến, nhan sắc của anh lại thêm một bậc tại vị trí trên đấy, cùng với ánh đèn chiếu vừa vặn lên người đã làm mọi người hoàn toàn ví anh như một lãng khách tiêu sái nơi vùng quê, cùng với tiếng sao đầy mê hoặc và du dương trong đêm tối tĩnh mịch.
Tiếng hò hét lập tức vang lên dồn dập, cả khu vực bên phải như muốn nổ tung.
“Nam thần ơi, anh hãy tiếp tục hát thêm một bài đi! Tụi em nghe vẫn còn chưa đủ!”
“Người vừa đẹp trai, còn giỏi hát và chơi game, không biết nấu ăn cũng không sao vì em sẽ là vợ mới của anh!”
“Alpha đại thần, hôm nay là lần đầu tiên cậu hát không, nhưng giọng hát của cậu thực sự là quá mê hồn, tôi muốn mời cậu cover một số bài hát của tôi…”
Cả phóng viên cao cấp cũng chen lấn được nhờ sơ hở để đặc biệt phỏng vấn độc quyền, anh bình tĩnh cầm lấy mic và nắm lấy tay cậu, đáp trả toàn cộng đồng đứng nơi đây bằng lời tiếng anh.
“The first time I sing in my life is my gift for my wife, and for now I always will refuse any invitation for everyone except him.” (*)
…----------------…
Dịch (*): Lần đầu tiên tôi hát trong đời là món quà tôi dành cho vợ mình, và bây giờ tôi sẽ luôn từ chối mọi lời mời của tất cả mọi người ngoại trừ em ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro