Nam Thần! Kế Hoạch Của Anh Toang Rồi!
Chúng Ta Làm Qu...
Chu Nhất Khẩu Điểu
2024-11-21 23:22:50
"Ừm, thật ra tớ thấy cậu nam sinh hơi gầy kia cũng ổn đó, lại là người cùng quê với cậu." Tô Tình cho rằng mình phải nói giúp Thường Hạo một phen, nói không chừng chuyện này còn có hi vọng.
"Nhưng cách cậu ta nói chuyện chẳng ra làm sao cả, tớ thích một chàng trai chững chạc hơn!" Trịnh Nghiên Nghiên chớp chớp mắt đáp.
Tô Tình nghe xong những lời này, trong lòng cũng có chút đắc ý. Cô nghĩ thầm, chàng trai chững chạc nhất kia chắc chắn phải trở thành bạn trai của tớ rồi.
"Ai nha, chúng ta đến cũng đã đến rồi, hiện giờ quay về ký túc xá cũng nhàm chán không kém đâu, ở lại chơi thêm một lát đi!" Lần này, xem như Tô Tình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ Thường Hạo rồi đó.
Kế tiếp, bốn người bọn họ lại tụ tập ở nhà ăn hàn huyên một hồi, Tô Tình có lòng tác hợp cho Thường Hạo và Trịnh Nghiên Nghiên, Thường Hạo cũng dứt khoát bày tỏ thái độ ‘vừa gặp đã thương’ với Trịnh Nghiên Nghiên. Vấn đề là Trịnh Nghiên Nghiên không mấy hứng thú với Thường Hạo, cô ấy cứ một mực vắt chéo đôi chân ngọc, ngồi ở bên kia uống từng ngụm trà sữa nhỏ, chỉ ứng phó qua loa hai câu đối với những chủ đề Thường Hạo khơi mào.
Mãi đến hơn sáu giờ, Lý Cường vẫn luôn bị lơ là, lúc này mới mở miệng nói: “Buổi họp lớp sắp bắt đầu rồi, Thường Hạo, có trở về ký túc xá không?”
"Ai nha, cậu giục cái gì vậy, trở về ngay đây. À, Nghiên Nghiên, bên các cậu không cần họp lớp sao?"
Trước đó, khi nói chuyện phiếm trên mạng, Thường Hạo đã gọi Trịnh Nghiên Nghiên bằng cái tên Nghiên Nghiên này rồi, hiện giờ cậu ấy cũng thuận miệng gọi luôn.
Trịnh Nghiên Nghiên cũng không để ý lắm, cô nàng nói: "Ngày mai chúng tôi mới họp lớp."
"Vậy ư? Thật là tốt."
"Được rồi, nếu mọi người cần họp lớp thì chúng ta nói chuyện đến đây thôi. Đi nào, chúng tôi đưa hai người trở về ký túc xá." Tô Tình nói thẳng.
"?" Cô vừa thốt ra lời này, ba người còn lại đều đờ đẫn.
"Không phải chứ? Tớ không nghe nhầm đấy chứ?" Trịnh Nghiên Nghiên lớn đến từng này tuổi rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy nghe nói có nữ sinh muốn đưa nam sinh trở về ký túc xá.
Nhưng mọi người cẩn thận nghĩ lại là hiểu lý do liền. Bọn họ chỉ không hiểu vì sao Tô Tình cứ một mực dán sát vào Chu Dục Văn kia như vậy, chẳng lẽ đôi tình nhân trẻ này đang cãi nhau?
Nhưng ngay cả khi bọn họ cãi nhau, cũng nên để con trai xin lỗi trước chứ?
Trong lúc nhất thời, Thường Hạo thực sự có chút ghen ghét Chu Dục Văn, cậu ấy nghĩ, nếu có được một cô bạn gái yêu thương mình như vậy, dù bảo cậu ấy không có hộ khẩu ở Bắc Kinh, cậu ấy cũng chấp nhận.
Hành động của Tô Tình tuyệt đối xứng với câu ‘Dã tâm của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết’, nhưng mọi người đều có ý muốn giúp đỡ cô, nhất là Trịnh Nghiên Nghiên, cô ấy rất có hứng thú với Chu Dục Văn – anh chàng đang được Tô Tình ngày đêm mong nhớ kia.
Cứ như vậy, một đám người trở lại ký túc xá nam sinh.
Mà nhắc đến cũng thấy thật là trùng hợp, bởi vì vừa vặn lúc này Chu Dục Văn cũng trở về ký túc xá. Và cứ như vậy, hai người bọn họ gặp nhau dưới ký túc xá nam sinh.
Lúc ấy, Chu Dục Văn đang cúi đầu nghịch chiếc iPhone 5s vừa lấy tới tay, đột nhiên lại nghe được tiếng gọi “Chu Dục Văn” cực kỳ quen thuộc!
Chu Dục Văn ngẩng đầu, thời điểm hắn nhìn thấy Tô Tình, trong lòng thực sự có chút hoảng hốt. Cách xa nhau mười năm, đến hiện tại, Chu Dục Văn lại một lần nữa được trông thấy mối tình đầu của mình.
Nhắc tới cũng kỳ quái, trong mười năm này, Chu Dục Văn và Tô Tình vẫn thỉnh thoảng gặp mặt nhau, cho nên hắn vốn không phát hiện ra Tô Tình có bao nhiêu thay đổi, mãi cho đến khi được tận mắt nhìn thấy Tô Tình của mười năm trước, hắn mới phát hiện, thì ra lúc Tô Tình còn trẻ lại xinh đẹp như vậy, chẳng trách khi ấy, hắn lại mãi trầm luân.
Hắn còn chưa kịp nói gì, đã thấy Tô Tình thản nhiên mang theo nụ cười đi tới bên cạnh.
Chỉ thiếu chút nữa Chu Dục Văn đã bị sắc đẹp của Tô Tình mê hoặc, nhưng đúng vào thời khắc mấu chốt, hắn vẫn giữ vững được bản tâm.
"Xin hỏi bạn là?"
Suýt chút nữa đã bại lộ rồi. Mãi cho đến khi hắn nói ra câu này, lại thấy Tô Tình nhíu mày, trong lòng mới tỉnh táo hẳn.
Cùng thời điểm ấy, ba người Thường Hạo đang đứng phía sau xem cuộc vui lại càng không hiểu đầu cua tai nheo thế nào.
"Để tôi tự giới thiệu, tôi tên là Tô Tình, trường trung học Từ Hoài số 1. Lúc đó cậu học lớp 18, tôi học lớp 2, có thể chúng ta đã gặp nhau rồi, nhưng chắc là cậu không biết tôi." Tô Tình mỉm cười.
"Ồ, chẳng lẽ cậu thầm mến tôi?" Chu Dục Văn có cảm giác mình nên khuấy cho đục nước.
"???" Ba người phía sau nghe xong lại càng thêm sững sờ. Đây là ý gì chứ?
"Đúng vậy! Chu Dục Văn! Chúng ta làm quen lại từ đầu đi!"
Tô Tình ném cho Chu Dục Văn một nụ cười cực kỳ rạng rỡ, thậm chí cô còn chủ động vươn tay ra. Cô thật sự muốn bắt đầu lại với Chu Dục Văn.
"Nhưng cách cậu ta nói chuyện chẳng ra làm sao cả, tớ thích một chàng trai chững chạc hơn!" Trịnh Nghiên Nghiên chớp chớp mắt đáp.
Tô Tình nghe xong những lời này, trong lòng cũng có chút đắc ý. Cô nghĩ thầm, chàng trai chững chạc nhất kia chắc chắn phải trở thành bạn trai của tớ rồi.
"Ai nha, chúng ta đến cũng đã đến rồi, hiện giờ quay về ký túc xá cũng nhàm chán không kém đâu, ở lại chơi thêm một lát đi!" Lần này, xem như Tô Tình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ Thường Hạo rồi đó.
Kế tiếp, bốn người bọn họ lại tụ tập ở nhà ăn hàn huyên một hồi, Tô Tình có lòng tác hợp cho Thường Hạo và Trịnh Nghiên Nghiên, Thường Hạo cũng dứt khoát bày tỏ thái độ ‘vừa gặp đã thương’ với Trịnh Nghiên Nghiên. Vấn đề là Trịnh Nghiên Nghiên không mấy hứng thú với Thường Hạo, cô ấy cứ một mực vắt chéo đôi chân ngọc, ngồi ở bên kia uống từng ngụm trà sữa nhỏ, chỉ ứng phó qua loa hai câu đối với những chủ đề Thường Hạo khơi mào.
Mãi đến hơn sáu giờ, Lý Cường vẫn luôn bị lơ là, lúc này mới mở miệng nói: “Buổi họp lớp sắp bắt đầu rồi, Thường Hạo, có trở về ký túc xá không?”
"Ai nha, cậu giục cái gì vậy, trở về ngay đây. À, Nghiên Nghiên, bên các cậu không cần họp lớp sao?"
Trước đó, khi nói chuyện phiếm trên mạng, Thường Hạo đã gọi Trịnh Nghiên Nghiên bằng cái tên Nghiên Nghiên này rồi, hiện giờ cậu ấy cũng thuận miệng gọi luôn.
Trịnh Nghiên Nghiên cũng không để ý lắm, cô nàng nói: "Ngày mai chúng tôi mới họp lớp."
"Vậy ư? Thật là tốt."
"Được rồi, nếu mọi người cần họp lớp thì chúng ta nói chuyện đến đây thôi. Đi nào, chúng tôi đưa hai người trở về ký túc xá." Tô Tình nói thẳng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"?" Cô vừa thốt ra lời này, ba người còn lại đều đờ đẫn.
"Không phải chứ? Tớ không nghe nhầm đấy chứ?" Trịnh Nghiên Nghiên lớn đến từng này tuổi rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy nghe nói có nữ sinh muốn đưa nam sinh trở về ký túc xá.
Nhưng mọi người cẩn thận nghĩ lại là hiểu lý do liền. Bọn họ chỉ không hiểu vì sao Tô Tình cứ một mực dán sát vào Chu Dục Văn kia như vậy, chẳng lẽ đôi tình nhân trẻ này đang cãi nhau?
Nhưng ngay cả khi bọn họ cãi nhau, cũng nên để con trai xin lỗi trước chứ?
Trong lúc nhất thời, Thường Hạo thực sự có chút ghen ghét Chu Dục Văn, cậu ấy nghĩ, nếu có được một cô bạn gái yêu thương mình như vậy, dù bảo cậu ấy không có hộ khẩu ở Bắc Kinh, cậu ấy cũng chấp nhận.
Hành động của Tô Tình tuyệt đối xứng với câu ‘Dã tâm của Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết’, nhưng mọi người đều có ý muốn giúp đỡ cô, nhất là Trịnh Nghiên Nghiên, cô ấy rất có hứng thú với Chu Dục Văn – anh chàng đang được Tô Tình ngày đêm mong nhớ kia.
Cứ như vậy, một đám người trở lại ký túc xá nam sinh.
Mà nhắc đến cũng thấy thật là trùng hợp, bởi vì vừa vặn lúc này Chu Dục Văn cũng trở về ký túc xá. Và cứ như vậy, hai người bọn họ gặp nhau dưới ký túc xá nam sinh.
Lúc ấy, Chu Dục Văn đang cúi đầu nghịch chiếc iPhone 5s vừa lấy tới tay, đột nhiên lại nghe được tiếng gọi “Chu Dục Văn” cực kỳ quen thuộc!
Chu Dục Văn ngẩng đầu, thời điểm hắn nhìn thấy Tô Tình, trong lòng thực sự có chút hoảng hốt. Cách xa nhau mười năm, đến hiện tại, Chu Dục Văn lại một lần nữa được trông thấy mối tình đầu của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhắc tới cũng kỳ quái, trong mười năm này, Chu Dục Văn và Tô Tình vẫn thỉnh thoảng gặp mặt nhau, cho nên hắn vốn không phát hiện ra Tô Tình có bao nhiêu thay đổi, mãi cho đến khi được tận mắt nhìn thấy Tô Tình của mười năm trước, hắn mới phát hiện, thì ra lúc Tô Tình còn trẻ lại xinh đẹp như vậy, chẳng trách khi ấy, hắn lại mãi trầm luân.
Hắn còn chưa kịp nói gì, đã thấy Tô Tình thản nhiên mang theo nụ cười đi tới bên cạnh.
Chỉ thiếu chút nữa Chu Dục Văn đã bị sắc đẹp của Tô Tình mê hoặc, nhưng đúng vào thời khắc mấu chốt, hắn vẫn giữ vững được bản tâm.
"Xin hỏi bạn là?"
Suýt chút nữa đã bại lộ rồi. Mãi cho đến khi hắn nói ra câu này, lại thấy Tô Tình nhíu mày, trong lòng mới tỉnh táo hẳn.
Cùng thời điểm ấy, ba người Thường Hạo đang đứng phía sau xem cuộc vui lại càng không hiểu đầu cua tai nheo thế nào.
"Để tôi tự giới thiệu, tôi tên là Tô Tình, trường trung học Từ Hoài số 1. Lúc đó cậu học lớp 18, tôi học lớp 2, có thể chúng ta đã gặp nhau rồi, nhưng chắc là cậu không biết tôi." Tô Tình mỉm cười.
"Ồ, chẳng lẽ cậu thầm mến tôi?" Chu Dục Văn có cảm giác mình nên khuấy cho đục nước.
"???" Ba người phía sau nghe xong lại càng thêm sững sờ. Đây là ý gì chứ?
"Đúng vậy! Chu Dục Văn! Chúng ta làm quen lại từ đầu đi!"
Tô Tình ném cho Chu Dục Văn một nụ cười cực kỳ rạng rỡ, thậm chí cô còn chủ động vươn tay ra. Cô thật sự muốn bắt đầu lại với Chu Dục Văn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro