Nam Thần! Kế Hoạch Của Anh Toang Rồi!
Tôi Có Người Mì...
Chu Nhất Khẩu Điểu
2024-11-21 23:22:50
Mà nhìn Tô Tình với dung nhan xinh đẹp, cười nói dịu dàng trước mắt này, Chu Dục Văn đã hiểu, toàn bộ những thứ này đều là ngụy trang cả, nhìn bề ngoài vô cùng sạch sẽ, yểu điệu thục nữ, nhưng sau lưng cô lại là một kẻ luộm thuộm lười biếng.
Hừ! Lại muốn lừa tôi kết hôn xong phải giặt quần lót cho cô sao?
Nghĩ hay thật!
"Ồ, làm quen thì có thể làm quen, nhưng phải nói rõ trước, tôi có người mình thích rồi."
"Cậu có người mình thích rồi?" Quả nhiên ngay khi nghe thấy câu trả lời này, Tô Tình vốn còn có thể mỉm cười đã lập tức trở nên mất bình tĩnh.
Nói đùa gì vậy! Trong tương lai, anh chính là chồng của em đó! Anh lại dám thích người khác sau lưng em?
"Cậu thích ai?"
Quả nhiên, Tô Tình vẫn là người không biết diễn kịch, chỉ trong nháy mắt, cô đã dùng giọng điệu tra khảo để hỏi Chu Dục Văn rồi.
"Ách, thật ra tôi cũng không biết tên cô ấy. Vừa sáng hôm nay, tôi nhìn thấy một cô gái mặc chiếc quần jean cùng với áo phông màu đen ở trường. À đúng rồi, cô ấy còn đội một chiếc mũ lưỡi trai nữa! Thật đấy, tôi cảm thấy cô gái này rất xinh! Tôi vừa gặp đã yêu cô ấy rồi! À, bạn học, nếu cậu tìm được cô ấy, nhớ nói với tôi một tiếng nhé." Chu Dục Văn cười nói.
Hắn hoàn toàn không chú ý tới, ngay khi hắn nhắc đến bốn chữ “vừa gặp đã yêu”, Tô Tình đã nhíu chặt chân mày.
Không ngờ trong khoảnh khắc ấy, loại sát khí từ bản chất bên trong, thể hiện ra bên ngoài này, lại làm cho Chu Dục Văn mới trùng sinh trở về cũng cảm thấy run nhong nhóc, vô cùng sợ hãi.
"Cậu có người mình thích rồi sao?" Giọng nói của Tô Tình không lớn, nhưng chẳng hiểu sao nghe vào trong tai lại thấy nó đáng sợ như vậy?
"..."
Vì tương lai tốt đẹp, Chu Dục Văn kiên quyết gật đầu.
"Được, tôi biết rồi."
Đúng là nằm ngoài dự đoán!
Chu Dục Văn cứ tưởng Tô Tình sẽ tiếp tục dây dưa với mình thêm một lúc nữa, không ngờ cô nàng lại không chút suy nghĩ, trực tiếp xoay người rời đi.
"Này! Tô Tình!"
Hết thảy mọi thứ vừa diễn ra trước mắt thực sự khiến nhóm bạn đứng xem mà ngây ngẩn cả người, nhưng đương nhiên, bọn họ vẫn có thể nhìn ra một vài điểm mấu chốt, đó là Chu Dục Văn mới từ chối Tô Tình, Tô Tình rất tức giận, sau đó Trịnh Nghiên Nghiên đuổi theo.
Nhưng trước khi rời đi, Trịnh Nghiên Nghiên còn nhìn về phía Chu Dục Văn chào hỏi một tiếng: "Này, anh đẹp trai, chúng ta lại gặp mặt rồi!"
"A? Là cô à? Cho xin số điện thoại được không?" Chu Dục Văn tiến lên cầm điện thoại di động, khiến cho Tô Tình vốn đã muốn rời đi, trong lòng lại uất nghẹn.
"Mẹ kiếp! Chu Dục Văn cậu quá đáng rồi đấy! Cậu có biết cô ấy có quan hệ gì với tôi không?" Thường Hạo nghe xong lập tức hoảng hốt cuống cuồng rồi.
Trong khi Trịnh Nghiên Nghiên lại bật cười khúc khích.
Cô ấy để ý tới chiếc iPhone 5s mới nhất Chu Dục Văn đang cầm trên tay. Phải biết rằng lúc nghỉ hè, cô ấy đã năn nỉ bố mẹ hơn hai tháng ròng, ai ngờ cuối cùng lại bị bố từ chối bằng một câu cực kỳ đúng lý hợp tình: "Con gái con lứa đi ra ngoài không được phô trương".
“Con mới là một cô nhóc mười tám tuổi đầu, cần gì phải dùng cái điện thoại hơn năm ngàn tệ?”
"Lần này không cho, lần sau có cơ hội lại cho." Trịnh Nghiên Nghiên trả lời, còn tinh nghịch nháy mắt với Chu Dục Văn một cái, lúc này mới vươn tay kéo Tô Tình rời đi.
Hiện giờ là 6 giờ 50 phút, trong khi thời gian họp lớp được ấn định là 7 giờ.
Chu Dục Văn còn muốn tạo ấn tượng tốt với cố vấn học tập nên vội vàng trở về ký túc xá sửa soạn lại một chút rồi lên đường đi đến tòa lầu dạy học.
Thế nhưng Thường Hạo và Lý Cường lại chẳng coi trọng buổi họp lớp này. Hiện giờ, trong lòng bọn họ đang nghĩ, rốt cuộc Chu Dục Văn và cô gái tên Tô Tình kia có mối quan hệ gì?
Căn cứ vào biểu hiện vừa rồi của Tô Tình, rõ ràng là có quen biết Chu Dục Văn, thậm chí cô gái nhỏ ấy còn bày ra dáng vẻ tha thiết tựa như tình cảm cực kỳ sâu đậm. Vì sao Chu Dục Văn phải giả vờ không quen biết?
"Giả vờ cái gì chứ? Tôi vốn không quen biết cô ấy mà." Chu Dục Văn sửa lại cho đúng.
"Bớt đi giùm tôi, hành động vừa rồi của cậu giả trân như vậy, người sáng suốt đều có thể cảm nhận được cậu đang cố ý chọc giận Tô Tình." Thường Hạo nói thẳng.
"?" Chu Dục Văn lập tức ngây dại hỏi: "Rõ ràng vậy sao?"
"Ấy, cái này không quan trọng, cậu quen Nghiên Nghiên à?" Thường Hạo vốn không quan tâm Chu Dục Văn và Tô Tình có quan hệ gì, cậu ta chỉ quan tâm đến Trịnh Nghiên Nghiên thôi.
"Ừ, từng gặp trên tàu."
"Vậy cậu có biết cô ấy là ai không?"
"Là ai?" Chu Dục Văn khinh thường liếc Thường Hạo một cái, hắn trùng sinh trở về chẳng lẽ còn không biết Trịnh Nghiên Nghiên là ai sao?
"Cô ấy là bạn gái của tôi đó lão Chu!" Thường Hạo rất tức giận.
"???" Chu Dục Văn lại trực tiếp ngây dại lần hai, chẳng lẽ trong quá trình trùng sinh xảy ra bug rồi?
"Chậc chậc! Anh Hạo à, câu này mới là quá đáng nha!" May mà Lý Cường ở bên cạnh, không chút nể tình đã lên tiếng vạch trần Thường Hạo.
Thường Hạo hơi đỏ mặt, lúng túng ho khan hai tiếng: "Bạn gái tương lai cũng là bạn gái mà."
"..."
Hừ! Lại muốn lừa tôi kết hôn xong phải giặt quần lót cho cô sao?
Nghĩ hay thật!
"Ồ, làm quen thì có thể làm quen, nhưng phải nói rõ trước, tôi có người mình thích rồi."
"Cậu có người mình thích rồi?" Quả nhiên ngay khi nghe thấy câu trả lời này, Tô Tình vốn còn có thể mỉm cười đã lập tức trở nên mất bình tĩnh.
Nói đùa gì vậy! Trong tương lai, anh chính là chồng của em đó! Anh lại dám thích người khác sau lưng em?
"Cậu thích ai?"
Quả nhiên, Tô Tình vẫn là người không biết diễn kịch, chỉ trong nháy mắt, cô đã dùng giọng điệu tra khảo để hỏi Chu Dục Văn rồi.
"Ách, thật ra tôi cũng không biết tên cô ấy. Vừa sáng hôm nay, tôi nhìn thấy một cô gái mặc chiếc quần jean cùng với áo phông màu đen ở trường. À đúng rồi, cô ấy còn đội một chiếc mũ lưỡi trai nữa! Thật đấy, tôi cảm thấy cô gái này rất xinh! Tôi vừa gặp đã yêu cô ấy rồi! À, bạn học, nếu cậu tìm được cô ấy, nhớ nói với tôi một tiếng nhé." Chu Dục Văn cười nói.
Hắn hoàn toàn không chú ý tới, ngay khi hắn nhắc đến bốn chữ “vừa gặp đã yêu”, Tô Tình đã nhíu chặt chân mày.
Không ngờ trong khoảnh khắc ấy, loại sát khí từ bản chất bên trong, thể hiện ra bên ngoài này, lại làm cho Chu Dục Văn mới trùng sinh trở về cũng cảm thấy run nhong nhóc, vô cùng sợ hãi.
"Cậu có người mình thích rồi sao?" Giọng nói của Tô Tình không lớn, nhưng chẳng hiểu sao nghe vào trong tai lại thấy nó đáng sợ như vậy?
"..."
Vì tương lai tốt đẹp, Chu Dục Văn kiên quyết gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được, tôi biết rồi."
Đúng là nằm ngoài dự đoán!
Chu Dục Văn cứ tưởng Tô Tình sẽ tiếp tục dây dưa với mình thêm một lúc nữa, không ngờ cô nàng lại không chút suy nghĩ, trực tiếp xoay người rời đi.
"Này! Tô Tình!"
Hết thảy mọi thứ vừa diễn ra trước mắt thực sự khiến nhóm bạn đứng xem mà ngây ngẩn cả người, nhưng đương nhiên, bọn họ vẫn có thể nhìn ra một vài điểm mấu chốt, đó là Chu Dục Văn mới từ chối Tô Tình, Tô Tình rất tức giận, sau đó Trịnh Nghiên Nghiên đuổi theo.
Nhưng trước khi rời đi, Trịnh Nghiên Nghiên còn nhìn về phía Chu Dục Văn chào hỏi một tiếng: "Này, anh đẹp trai, chúng ta lại gặp mặt rồi!"
"A? Là cô à? Cho xin số điện thoại được không?" Chu Dục Văn tiến lên cầm điện thoại di động, khiến cho Tô Tình vốn đã muốn rời đi, trong lòng lại uất nghẹn.
"Mẹ kiếp! Chu Dục Văn cậu quá đáng rồi đấy! Cậu có biết cô ấy có quan hệ gì với tôi không?" Thường Hạo nghe xong lập tức hoảng hốt cuống cuồng rồi.
Trong khi Trịnh Nghiên Nghiên lại bật cười khúc khích.
Cô ấy để ý tới chiếc iPhone 5s mới nhất Chu Dục Văn đang cầm trên tay. Phải biết rằng lúc nghỉ hè, cô ấy đã năn nỉ bố mẹ hơn hai tháng ròng, ai ngờ cuối cùng lại bị bố từ chối bằng một câu cực kỳ đúng lý hợp tình: "Con gái con lứa đi ra ngoài không được phô trương".
“Con mới là một cô nhóc mười tám tuổi đầu, cần gì phải dùng cái điện thoại hơn năm ngàn tệ?”
"Lần này không cho, lần sau có cơ hội lại cho." Trịnh Nghiên Nghiên trả lời, còn tinh nghịch nháy mắt với Chu Dục Văn một cái, lúc này mới vươn tay kéo Tô Tình rời đi.
Hiện giờ là 6 giờ 50 phút, trong khi thời gian họp lớp được ấn định là 7 giờ.
Chu Dục Văn còn muốn tạo ấn tượng tốt với cố vấn học tập nên vội vàng trở về ký túc xá sửa soạn lại một chút rồi lên đường đi đến tòa lầu dạy học.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nhưng Thường Hạo và Lý Cường lại chẳng coi trọng buổi họp lớp này. Hiện giờ, trong lòng bọn họ đang nghĩ, rốt cuộc Chu Dục Văn và cô gái tên Tô Tình kia có mối quan hệ gì?
Căn cứ vào biểu hiện vừa rồi của Tô Tình, rõ ràng là có quen biết Chu Dục Văn, thậm chí cô gái nhỏ ấy còn bày ra dáng vẻ tha thiết tựa như tình cảm cực kỳ sâu đậm. Vì sao Chu Dục Văn phải giả vờ không quen biết?
"Giả vờ cái gì chứ? Tôi vốn không quen biết cô ấy mà." Chu Dục Văn sửa lại cho đúng.
"Bớt đi giùm tôi, hành động vừa rồi của cậu giả trân như vậy, người sáng suốt đều có thể cảm nhận được cậu đang cố ý chọc giận Tô Tình." Thường Hạo nói thẳng.
"?" Chu Dục Văn lập tức ngây dại hỏi: "Rõ ràng vậy sao?"
"Ấy, cái này không quan trọng, cậu quen Nghiên Nghiên à?" Thường Hạo vốn không quan tâm Chu Dục Văn và Tô Tình có quan hệ gì, cậu ta chỉ quan tâm đến Trịnh Nghiên Nghiên thôi.
"Ừ, từng gặp trên tàu."
"Vậy cậu có biết cô ấy là ai không?"
"Là ai?" Chu Dục Văn khinh thường liếc Thường Hạo một cái, hắn trùng sinh trở về chẳng lẽ còn không biết Trịnh Nghiên Nghiên là ai sao?
"Cô ấy là bạn gái của tôi đó lão Chu!" Thường Hạo rất tức giận.
"???" Chu Dục Văn lại trực tiếp ngây dại lần hai, chẳng lẽ trong quá trình trùng sinh xảy ra bug rồi?
"Chậc chậc! Anh Hạo à, câu này mới là quá đáng nha!" May mà Lý Cường ở bên cạnh, không chút nể tình đã lên tiếng vạch trần Thường Hạo.
Thường Hạo hơi đỏ mặt, lúng túng ho khan hai tiếng: "Bạn gái tương lai cũng là bạn gái mà."
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro