Chương 26
Cáp Tử Phi Thăng
2024-11-08 13:49:36
Lúc này nàng ấy vốn còn muốn tranh cãi vài câu với tiểu cô nương vô lễ này, chỉ là tay bị Lương Anh kéo lại, bởi vì không muốn gây phiền toái cho đường tẩu, chỉ có thể kiềm chế tính tình.
Thấy nàng ấy không còn kiêu ngạo, Tiết Mẫn lúc này mới nguôi giận một chút.
Thật ra nếu chỉ là một Hàn Lâm phu nhân nho nhỏ thì chắc chắn sẽ không lọt vào mắt của nàng ta, thế nhưng tổ phụ của vị hôn phu của Chu Thanh Chỉ này có chút uy vọng ở trong triều.
Tiết Mẫn vốn cũng chỉ đến để lấy món trang sức mình muốn, ánh mắt lướt qua đống trang sức vàng bạc trên bàn, cho đến khi nhìn thấy chiếc vòng vàng trên cổ tay Lương Anh, mắt nàng ta sáng lên.
"Vòng tay vàng kia đã trả tiền chưa?"
Lời này của Tiết Mẫn là hỏi chưởng quỹ, nhưng chưởng quỹ vừa rồi cũng không ở chỗ này, cho nên Khổng Nhị lập tức thay thế lão bản của mình trả lời: "Hồi Tiết cô nương, vòng tay vàng này, Lâm phu nhân đã đặt trước rồi."
"Đặt rồi? Vậy là vẫn chưa trả tiền phải không?"
Cái này...... tuy rằng còn chưa tính tiền, nhưng mà......" Khổng Nhị rất khó xử.
Lương Anh nghe ra vị Tiết cô nương này coi trọng cái vòng tay này, nàng còn chưa kịp nói gì đã chợt nghe thấy Thanh Chỉ lại muốn phát tác: "Tiết cô nương không phải là không biết quy tắc..."
Lương Anh nhanh giữ được nàng ấy lại, dùng thủ thế khuyên nàng ấy: "Không cần bởi vì một cái vòng vàng mà gây phiền toái."
Sau đó lập tức tháo vòng tay vàng ra.
Động tác ra dấu của nàng rất nhỏ, nhưng vẫn bị Tiết Mẫn bắt được, trong lúc nhất thời ánh mắt chế giễu càng rõ ràng: "Ồ, ta cứ tưởng đây là thân thích nghèo hèn ở chốn quê của ngươi, hóa ra là một kẻ câm à?"
Khi hai chữ "kẻ câm" vừa thốt ra, thái dương của Lương Anh khẽ giật, nàng hiện tại thật ra đã không còn vì những từ như "kẻ câm": "kẻ què" mà tự ti nhạy cảm, nhưng người nhà họ Chu thì khác, họ vì bảo vệ nàng mà cực kỳ nhạy cảm với những từ này.
Vì vậy Lương Anh gần như ngay lập tức đi kéo Thanh Chỉ, nhưng không kịp.
"Ngươi nói ai là kẻ câm?"
Mắt thấy nàng ấy đã nhào tới, Lương Anh gấp đến độ đều muốn lên tiếng, lại chỉ nghe được bốp một tiếng, tất cả mọi người sững sờ tại chỗ.
Người ngoài ý muốn nhất chính là Tiết Mẫn bị người ta hung hăng tát một cái, nàng ta chưa từng bị ủy khuất như thế này, lửa giận bùng lên khiến mặt đỏ bừng, phẫn hận nhìn nữ nhân trước mặt.
Thấy nàng ấy không còn kiêu ngạo, Tiết Mẫn lúc này mới nguôi giận một chút.
Thật ra nếu chỉ là một Hàn Lâm phu nhân nho nhỏ thì chắc chắn sẽ không lọt vào mắt của nàng ta, thế nhưng tổ phụ của vị hôn phu của Chu Thanh Chỉ này có chút uy vọng ở trong triều.
Tiết Mẫn vốn cũng chỉ đến để lấy món trang sức mình muốn, ánh mắt lướt qua đống trang sức vàng bạc trên bàn, cho đến khi nhìn thấy chiếc vòng vàng trên cổ tay Lương Anh, mắt nàng ta sáng lên.
"Vòng tay vàng kia đã trả tiền chưa?"
Lời này của Tiết Mẫn là hỏi chưởng quỹ, nhưng chưởng quỹ vừa rồi cũng không ở chỗ này, cho nên Khổng Nhị lập tức thay thế lão bản của mình trả lời: "Hồi Tiết cô nương, vòng tay vàng này, Lâm phu nhân đã đặt trước rồi."
"Đặt rồi? Vậy là vẫn chưa trả tiền phải không?"
Cái này...... tuy rằng còn chưa tính tiền, nhưng mà......" Khổng Nhị rất khó xử.
Lương Anh nghe ra vị Tiết cô nương này coi trọng cái vòng tay này, nàng còn chưa kịp nói gì đã chợt nghe thấy Thanh Chỉ lại muốn phát tác: "Tiết cô nương không phải là không biết quy tắc..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lương Anh nhanh giữ được nàng ấy lại, dùng thủ thế khuyên nàng ấy: "Không cần bởi vì một cái vòng vàng mà gây phiền toái."
Sau đó lập tức tháo vòng tay vàng ra.
Động tác ra dấu của nàng rất nhỏ, nhưng vẫn bị Tiết Mẫn bắt được, trong lúc nhất thời ánh mắt chế giễu càng rõ ràng: "Ồ, ta cứ tưởng đây là thân thích nghèo hèn ở chốn quê của ngươi, hóa ra là một kẻ câm à?"
Khi hai chữ "kẻ câm" vừa thốt ra, thái dương của Lương Anh khẽ giật, nàng hiện tại thật ra đã không còn vì những từ như "kẻ câm": "kẻ què" mà tự ti nhạy cảm, nhưng người nhà họ Chu thì khác, họ vì bảo vệ nàng mà cực kỳ nhạy cảm với những từ này.
Vì vậy Lương Anh gần như ngay lập tức đi kéo Thanh Chỉ, nhưng không kịp.
"Ngươi nói ai là kẻ câm?"
Mắt thấy nàng ấy đã nhào tới, Lương Anh gấp đến độ đều muốn lên tiếng, lại chỉ nghe được bốp một tiếng, tất cả mọi người sững sờ tại chỗ.
Người ngoài ý muốn nhất chính là Tiết Mẫn bị người ta hung hăng tát một cái, nàng ta chưa từng bị ủy khuất như thế này, lửa giận bùng lên khiến mặt đỏ bừng, phẫn hận nhìn nữ nhân trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro