Chương 27
Cáp Tử Phi Thăng
2024-11-08 13:49:36
Người động thủ kia cũng không phải Chu Thanh Chỉ, lúc Chu Thanh Chỉ nhào tới, hạ nhân của Tiết Mẫn cũng đã tiến lên ngăn cản. Cho nên lúc này người đột nhiên xuất hiện này đã khiến cho mọi người đều sững sờ.
Lương Anh cũng vậy.
Nàng sững sờ nhìn người tới, cũng không phải xiêm y thường thấy của nữ tử, mà là nam trang đơn giản gọn gàng, cũng không có quá nhiều trang sức điểm xuyết, dây tóc vén đuôi ngựa lên cao đã là toàn bộ.
Lương Anh ở kinh thành một khoảng thời gian không ngắn, nhưng bởi vì một mực ở trong thâm cung, người quen biết cũng không nhiều.
Không khéo, người này chính là một trong số đó.
"Đỗ Lâm Chi, ngươi đang phát điên gì vậy?"
Giữa các nàng hiển nhiên cũng quen biết nhau, người hầu không dám động thủ, Tiết Mẫn cũng bị khí chất lạnh lùng của đối phương làm cho không dám làm gì, chỉ có thể tức giận hét lên
Nữ nhân bị nàng ta gầm thét chỉ bày ra vẻ mặt lạnh như băng: "Tiết đại nhân không quản giáo nữ nhi, ta liền thay hắn quản giáo một phen. Lời nào nên nói, lời nào không nên nói, sau này hãy nghĩ kỹ."
Tuy rằng ngữ khí lạnh lùng và bình tĩnh, nhưng cũng không khó để nghe ra sự giận dữ trong đó.
Tiết Mẫn cuối cùng vẫn còn nhỏ tuổi, lúc này vừa giận vừa vội, không thể đấu lại về võ lực và lời nói, cuối cùng đành rời đi trong cơn tức giận.
Chỉ là trước khi đi còn buông lời tàn nhẫn, nhất định sẽ làm cho các nàng đẹp mặt.
***
Trong lúc nhất thời chỉ còn lại mấy người bọn họ.
"Đỗ tiểu thư." Chu Thanh Chỉ tạm thời đè nén phẫn hận đối với nha đầu thối không có giáo dục kia, chào hỏi một tiếng. Nàng ấy đến kinh thành không lâu, cũng không quen thuộc lắm với các quý nữ ở kinh thành, chỉ nói vài câu với vị Đỗ tiểu thư này mà thôi, không ngờ đối phương lại giúp mình như vậy." Vừa rồi thật sự đa tạ."
Đỗ Lâm Chi hơi cứng nhắc gật đầu, ánh mắt hướng về người phía sau nàng, đối phương cúi đầu, không nhìn nàng ấy.
Chu Thanh Chỉ cũng không để ý, nàng ấy đã quay lại nhìn đường tẩu của mình, sợ rằng đường tẩu sẽ bị dọa sợ.Mặc dù thỉnh thoảng nàng sẽ cười nhạo đại ca quá mức khẩn trương đối với đường tẩu, nhưng trên thực tế người trong nhà bọn họ đều sẽ vô thức mà chiếu cố Lương Anh.
"Đường tẩu, tỷ không sao chứ?"
Lương Anh đã bình tĩnh lại từ trong tâm tình phập phồng vừa rồi, sau khi đụng phải ánh mắt lo lắng của Thanh Chỉ, vội vàng lộ ra nụ cười, lắc đầu ý bảo mình không sao.
Lương Anh cũng vậy.
Nàng sững sờ nhìn người tới, cũng không phải xiêm y thường thấy của nữ tử, mà là nam trang đơn giản gọn gàng, cũng không có quá nhiều trang sức điểm xuyết, dây tóc vén đuôi ngựa lên cao đã là toàn bộ.
Lương Anh ở kinh thành một khoảng thời gian không ngắn, nhưng bởi vì một mực ở trong thâm cung, người quen biết cũng không nhiều.
Không khéo, người này chính là một trong số đó.
"Đỗ Lâm Chi, ngươi đang phát điên gì vậy?"
Giữa các nàng hiển nhiên cũng quen biết nhau, người hầu không dám động thủ, Tiết Mẫn cũng bị khí chất lạnh lùng của đối phương làm cho không dám làm gì, chỉ có thể tức giận hét lên
Nữ nhân bị nàng ta gầm thét chỉ bày ra vẻ mặt lạnh như băng: "Tiết đại nhân không quản giáo nữ nhi, ta liền thay hắn quản giáo một phen. Lời nào nên nói, lời nào không nên nói, sau này hãy nghĩ kỹ."
Tuy rằng ngữ khí lạnh lùng và bình tĩnh, nhưng cũng không khó để nghe ra sự giận dữ trong đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiết Mẫn cuối cùng vẫn còn nhỏ tuổi, lúc này vừa giận vừa vội, không thể đấu lại về võ lực và lời nói, cuối cùng đành rời đi trong cơn tức giận.
Chỉ là trước khi đi còn buông lời tàn nhẫn, nhất định sẽ làm cho các nàng đẹp mặt.
***
Trong lúc nhất thời chỉ còn lại mấy người bọn họ.
"Đỗ tiểu thư." Chu Thanh Chỉ tạm thời đè nén phẫn hận đối với nha đầu thối không có giáo dục kia, chào hỏi một tiếng. Nàng ấy đến kinh thành không lâu, cũng không quen thuộc lắm với các quý nữ ở kinh thành, chỉ nói vài câu với vị Đỗ tiểu thư này mà thôi, không ngờ đối phương lại giúp mình như vậy." Vừa rồi thật sự đa tạ."
Đỗ Lâm Chi hơi cứng nhắc gật đầu, ánh mắt hướng về người phía sau nàng, đối phương cúi đầu, không nhìn nàng ấy.
Chu Thanh Chỉ cũng không để ý, nàng ấy đã quay lại nhìn đường tẩu của mình, sợ rằng đường tẩu sẽ bị dọa sợ.Mặc dù thỉnh thoảng nàng sẽ cười nhạo đại ca quá mức khẩn trương đối với đường tẩu, nhưng trên thực tế người trong nhà bọn họ đều sẽ vô thức mà chiếu cố Lương Anh.
"Đường tẩu, tỷ không sao chứ?"
Lương Anh đã bình tĩnh lại từ trong tâm tình phập phồng vừa rồi, sau khi đụng phải ánh mắt lo lắng của Thanh Chỉ, vội vàng lộ ra nụ cười, lắc đầu ý bảo mình không sao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro