Chương 41
Cáp Tử Phi Thăng
2024-11-08 13:49:36
Kết quả này hiển nhiên không làm Nguỵ Diễm hài lòng, Lương Anh mãi mà không nghe thấy hắn ta hồi đáp, cho đến khi đột nhiên nghe hắn ta gọi tên mình.
"Lương Anh."
Lương Anh theo bản năng liền nhìn qua.
Trên mặt Nguỵ Diễm đã không còn nụ cười, tuy rằng ánh mắt vẫn ôn hòa nhưng nhiều hơn là sự bi thương rõ ràng.
"Ta nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng."
Lương Anh ngẩn người, nàng bỗng nhiên liền nhớ tới cung loạn lúc trước, nàng hấp hối ở địa lao đợi được Nguỵ Diễm, nam nhân gắt gao ôm chặt lấy nàng và rơi nước mắt.
"Không có việc gì." Giọng nói của hắn ta mang theo âm thanh nghẹn ngào, không ngừng an ủi chính mình: "Không có việc gì Lương Anh, ta đã trở lại, về sau không ai có thể làm tổn thương nàng nữa."
Nhưng năm tháng đầu sau khi Lương Anh xuất cung kia, mặc dù nàng vô số lần nghĩ tới việc tự tử. Nhưng trong mấy ngày bị Tiêu Ly Nguyệt tra tấn, nàng lại không có một khắc nào nghĩ tới cái chết.
Nàng muốn sống, bất luận phải chịu tra tấn như thế nào, bất luận bị tra tấn như thế nào, chỉ cần còn sống là tốt rồi.
Bởi vì không nỡ rời xa.
Bởi vì sợ hắn ta mất đi chính mình sẽ cảm thấy khổ sở.
Nguỵ Diễm đối với Lương Anh mà nói, không chỉ là người yêu, mà còn là người thân duy nhất trong cuộc đời cô độc của nàng, là thầy dạy cho nàng ý nghĩa cuộc sống, là chủ quân nàng sẵn sàng trung thành.
Cho nên nỗi đau khi bị phản bội mới mãnh liệt như vậy.
Sau này, khi hắn ta lên ngôi, cũng không lập tức làm rõ mọi chuyện với nàng, đại khái là áy náy, cho nên cho dù đại điển phong hậu cho Tiết Ngưng đã chuẩn bị, hắn ta cũng vẫn gạt mình như cũ. Rõ ràng công việc triều chính bận rộn, nhưng mỗi ngày hắn ta vẫn đến thăm nàng, mời đại phu đến khám cho nàng.
"Ta nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng."
Khi đó, Nguỵ Diễm cũng nói như vậy.
Nhưng thật ra đối với Lương Anh mà nói, có chữa khỏi hay không, cũng không quan trọng lắm.
Suy nghĩ khép lại, Lương Anh cúi đầu, viết ở trên giấy: "Tạ Hoàng thượng long ân, thần phụ đã thành thói quen, không để tâm, xin Hoàng thượng không cần bận lòng."
Câu trả lời giống hệt năm năm trước, khi đó vì nàng cảm thấy có hắn bên cạnh, bây giờ vì nàng đã có người khác.
Để những đau khổ đó có thể phai nhạt trong ký ức.
Nguỵ Diễm mím môi, nhìn chằm chằm chữ viết trên giấy thật lâu, cuối cùng quay đầu: "Vậy để cho Từ đại phu mỗi ngày đến châm cứu cho chân của nàng."
"Lương Anh."
Lương Anh theo bản năng liền nhìn qua.
Trên mặt Nguỵ Diễm đã không còn nụ cười, tuy rằng ánh mắt vẫn ôn hòa nhưng nhiều hơn là sự bi thương rõ ràng.
"Ta nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng."
Lương Anh ngẩn người, nàng bỗng nhiên liền nhớ tới cung loạn lúc trước, nàng hấp hối ở địa lao đợi được Nguỵ Diễm, nam nhân gắt gao ôm chặt lấy nàng và rơi nước mắt.
"Không có việc gì." Giọng nói của hắn ta mang theo âm thanh nghẹn ngào, không ngừng an ủi chính mình: "Không có việc gì Lương Anh, ta đã trở lại, về sau không ai có thể làm tổn thương nàng nữa."
Nhưng năm tháng đầu sau khi Lương Anh xuất cung kia, mặc dù nàng vô số lần nghĩ tới việc tự tử. Nhưng trong mấy ngày bị Tiêu Ly Nguyệt tra tấn, nàng lại không có một khắc nào nghĩ tới cái chết.
Nàng muốn sống, bất luận phải chịu tra tấn như thế nào, bất luận bị tra tấn như thế nào, chỉ cần còn sống là tốt rồi.
Bởi vì không nỡ rời xa.
Bởi vì sợ hắn ta mất đi chính mình sẽ cảm thấy khổ sở.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguỵ Diễm đối với Lương Anh mà nói, không chỉ là người yêu, mà còn là người thân duy nhất trong cuộc đời cô độc của nàng, là thầy dạy cho nàng ý nghĩa cuộc sống, là chủ quân nàng sẵn sàng trung thành.
Cho nên nỗi đau khi bị phản bội mới mãnh liệt như vậy.
Sau này, khi hắn ta lên ngôi, cũng không lập tức làm rõ mọi chuyện với nàng, đại khái là áy náy, cho nên cho dù đại điển phong hậu cho Tiết Ngưng đã chuẩn bị, hắn ta cũng vẫn gạt mình như cũ. Rõ ràng công việc triều chính bận rộn, nhưng mỗi ngày hắn ta vẫn đến thăm nàng, mời đại phu đến khám cho nàng.
"Ta nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng."
Khi đó, Nguỵ Diễm cũng nói như vậy.
Nhưng thật ra đối với Lương Anh mà nói, có chữa khỏi hay không, cũng không quan trọng lắm.
Suy nghĩ khép lại, Lương Anh cúi đầu, viết ở trên giấy: "Tạ Hoàng thượng long ân, thần phụ đã thành thói quen, không để tâm, xin Hoàng thượng không cần bận lòng."
Câu trả lời giống hệt năm năm trước, khi đó vì nàng cảm thấy có hắn bên cạnh, bây giờ vì nàng đã có người khác.
Để những đau khổ đó có thể phai nhạt trong ký ức.
Nguỵ Diễm mím môi, nhìn chằm chằm chữ viết trên giấy thật lâu, cuối cùng quay đầu: "Vậy để cho Từ đại phu mỗi ngày đến châm cứu cho chân của nàng."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro