Chương 42
Cáp Tử Phi Thăng
2024-11-08 13:49:36
Lần này Lương Anh không cự tuyệt, bởi vì Nguỵ Diễm thoạt nhìn giống như là nhất định phải làm chút gì đó.
Đợi bọn họ đều đáp ứng, Nguỵ Diễm lại đợi một lát mới bãi giá hồi cung.
Lương Anh nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, mới mơ hồ nhớ tới xiêm y hôm nay của Nguỵ Diễm có chút giống xiêm y hắn mặc vào lễ Thất Tịch của năm nào đó khi hắn ta lén đưa nàng xuất cung.
Lúc ấy nàng còn khen.
"Thường thấy Hoàng thượng mặc đồ sang trọng, xiêm y đơn giản như vậy, ngược lại làm cho người ta cảm thấy mới mẻ, càng tôn lên khí chất của ngài." Nàng dừng một chút, ở trong mắt chứa đầy ý cười của Nguỵ Diễm, nhịn cảm giác ngượng ngùng nói thêm một câu: "Thật đẹp mắt."
Có phải cùng một bộ quần áo không? Lương Anh đã có chút không nhớ rõ, thời gian thật sự là linh đan diệu dược chữa khỏi hết thảy. Nếu có thể làm cho nàng quên đi hình ảnh ngốc nghếch của mình năm xưa thì tốt biết mấy.
Lương Anh xoay người, bột mì trong phòng bếp của nàng hẳn là đã lên men tốt rồi nhỉ?
Tiết Mẫn đã bị nhốt trong Phượng Nghi cung mấy ngày rồi.
Đại khái là biết khi nàng ta trở về phủ sẽ không ai quản được nàng ta, Tiết Ngưng quyết tâm dạy cho nàng ta một bài học, liền giữ nàng lại Phượng Nghi cung chép nữ huấn.
Tiết Mẫn chịu đựng mấy ngày thật sự là chịu không nổi, khuyên can mãi mới xin được Tiết Ngưng đồng ý mang mình đi Ngự hoa viên dạo một vòng.
Tại sao phải mang theo, bởi vì Tiết Ngưng biết nếu mình không ở đây, muội muội này của nàng ta có thể quấy rối hoàng cung đế mức long trời lở đất.
"Tỷ tỷ." Các cung nhân đều đi theo từ xa, chỉ có hai tỷ muội đi phía trước, trong lời nói của Tiết Mẫn cũng rất là tùy ý." Ta ở trong cung của tỷ nhiều ngày như vậy, tại sao cũng không thấy tỷ..." Nghĩ đến sự nghiêm khắc của tỷ tỷ, nàng ta sửa lời: "Hoàng thượng đến?"
Tiết Ngưng nghe được câu hỏi của nàng ta, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, nhưng cũng chỉ trả lời một câu: "Hoàng thượng bận rộn."
Tiết Mẫn không suy nghĩ nhiều, bởi vì lời này cũng không sai, Nguỵ Diễm cần chính là chuyện mọi người đều biết, quanh năm suốt tháng cơ hồ đều ở ngự thư phòng hoặc là Dưỡng Tâm điện của hắn ta, cũng không riêng gì nơi này của Hoàng hậu, toàn bộ hậu cung cũng rất ít khi hắn ta đặt chân tới.
"Làm hoàng đế như vậy còn có ý nghĩa gì chứ." Tiết Mẫn lầm bầm một câu, lập tức nghe được tiếng cảnh cáo của Tiết Ngưng.
Đợi bọn họ đều đáp ứng, Nguỵ Diễm lại đợi một lát mới bãi giá hồi cung.
Lương Anh nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, mới mơ hồ nhớ tới xiêm y hôm nay của Nguỵ Diễm có chút giống xiêm y hắn mặc vào lễ Thất Tịch của năm nào đó khi hắn ta lén đưa nàng xuất cung.
Lúc ấy nàng còn khen.
"Thường thấy Hoàng thượng mặc đồ sang trọng, xiêm y đơn giản như vậy, ngược lại làm cho người ta cảm thấy mới mẻ, càng tôn lên khí chất của ngài." Nàng dừng một chút, ở trong mắt chứa đầy ý cười của Nguỵ Diễm, nhịn cảm giác ngượng ngùng nói thêm một câu: "Thật đẹp mắt."
Có phải cùng một bộ quần áo không? Lương Anh đã có chút không nhớ rõ, thời gian thật sự là linh đan diệu dược chữa khỏi hết thảy. Nếu có thể làm cho nàng quên đi hình ảnh ngốc nghếch của mình năm xưa thì tốt biết mấy.
Lương Anh xoay người, bột mì trong phòng bếp của nàng hẳn là đã lên men tốt rồi nhỉ?
Tiết Mẫn đã bị nhốt trong Phượng Nghi cung mấy ngày rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại khái là biết khi nàng ta trở về phủ sẽ không ai quản được nàng ta, Tiết Ngưng quyết tâm dạy cho nàng ta một bài học, liền giữ nàng lại Phượng Nghi cung chép nữ huấn.
Tiết Mẫn chịu đựng mấy ngày thật sự là chịu không nổi, khuyên can mãi mới xin được Tiết Ngưng đồng ý mang mình đi Ngự hoa viên dạo một vòng.
Tại sao phải mang theo, bởi vì Tiết Ngưng biết nếu mình không ở đây, muội muội này của nàng ta có thể quấy rối hoàng cung đế mức long trời lở đất.
"Tỷ tỷ." Các cung nhân đều đi theo từ xa, chỉ có hai tỷ muội đi phía trước, trong lời nói của Tiết Mẫn cũng rất là tùy ý." Ta ở trong cung của tỷ nhiều ngày như vậy, tại sao cũng không thấy tỷ..." Nghĩ đến sự nghiêm khắc của tỷ tỷ, nàng ta sửa lời: "Hoàng thượng đến?"
Tiết Ngưng nghe được câu hỏi của nàng ta, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, nhưng cũng chỉ trả lời một câu: "Hoàng thượng bận rộn."
Tiết Mẫn không suy nghĩ nhiều, bởi vì lời này cũng không sai, Nguỵ Diễm cần chính là chuyện mọi người đều biết, quanh năm suốt tháng cơ hồ đều ở ngự thư phòng hoặc là Dưỡng Tâm điện của hắn ta, cũng không riêng gì nơi này của Hoàng hậu, toàn bộ hậu cung cũng rất ít khi hắn ta đặt chân tới.
"Làm hoàng đế như vậy còn có ý nghĩa gì chứ." Tiết Mẫn lầm bầm một câu, lập tức nghe được tiếng cảnh cáo của Tiết Ngưng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro