Năm Ván Đấu - Nguyệt Vy Tiểu Thố
Chương 24
Nguyệt Vy Tiểu Thố
2025-03-06 13:46:50
Lục Huân xoay viên phấn trong tay, bắt đầu viết lên bảng. Chẳng bao lâu, bảng đã kín chữ. "Đây là giả thuyết ban đầu của em khi làm mô hình này. Vì gặp một số trở ngại, em đã thử thiết lập một vài tham số để suy luận, nhưng vẫn không thể giải quyết được." "Sau đó có một lần, em đột nhiên điều chỉnh được mô hình, và kết quả lại giống hệt với kết quả của Tô Ánh hôm nay. Nhưng sáng hôm sau xem lại, em phát hiện có vấn đề." "Ở bước thứ ba, độ chính xác tăng thêm một chữ số, hơn nữa em đã nhìn nhầm số 5 ở hàng chục thành số 3, vô tình lại suy ra một kết quả." "Nếu kết quả của bạn Tô trùng khớp với kết quả sai của em." Lục Huân dừng lại một chút. "Vậy có phải sai sót cũng giống nhau không?" Mặt Tô Ánh lập tức tái nhợt. Đôi khi, đánh bại đối thủ không phải là đánh bao nhiêu cú, mà là đánh trúng điểm yếu ngay từ đầu. Nói đến đây, thực ra không cần giải thích thêm nữa. Trên đời làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy? Lục Huân mở máy tính, gửi ngay tài liệu mà anh đã làm sai cho tất cả các giáo sư trong phòng. "Thưa thầy." Tô Ánh vội nói. "Có thể em vô tình mắc lỗi giống với Lục Huân, nhưng hiện tại vẫn chưa ai có kết quả cuối cùng, hay là chúng ta có thể dời buổi bảo vệ..." "Ai nói tôi chưa làm ra?" Tô Ánh sững người, quay đầu lại. Lục Huân day day trán, như thể đang lẩm bẩm một mình: "Quả nhiên thức đêm khiến đầu óc chậm chạp hơn." Anh mở một thư mục khác trong máy tính, kết nối với màn hình chiếu. Một quá trình suy luận hoàn hảo, dữ liệu hoàn hảo, mô hình hoàn hảo. Giọng anh không lớn không nhỏ, tốc độ vừa phải, như thể đã trình bày hàng trăm, hàng ngàn lần — thuần thục, tự tin, điềm tĩnh. Trong khi đó, người vẫn đứng trên bục — Tô Ánh, sắc mặt ngày càng tệ hơn. Sau khi Lục Huân trình bày xong, cả hội trường im lặng như tờ. “Cái này….” Một giảng viên trẻ không nhịn được phải thốt lên: “Trình độ này có khi đã vượt qua nghiên cứu sinh, thậm chí phần lớn nghiên cứu sinh tiến sĩ rồi..." "Khụ." Viện trưởng ho nhẹ. "Lục Huân, dự án của em rất tốt, nhưng chuyện tối qua tại hội trường trường..." "Chuyện tối qua, sáng nay em đã cùng cố vấn học tập đến sở cảnh sát để làm rõ rồi ạ, có lẽ thầy ấy chưa kịp báo với thầy." Ngay trước mặt tất cả mọi người, Lục Huân mở điện thoại, bấm gọi cố vấn học tập và bật loa ngoài. Chẳng mấy chốc, giọng nói hào hứng vang lên từ đầu dây bên kia. "Viện trưởng ơi, thầy biết không? Sinh viên của khoa chúng ta, Lục Huân, tối qua đã giúp cảnh sát bắt hai tên du côn! Nghe nói chúng thường xuyên cưỡng ép, đánh đập sinh viên gần khu vực này, cảnh sát đang truy lùng bọn chúng đấy!" "Thầy nói xem, khoa mình sao lại đào tạo ra một sinh viên xuất sắc như vậy chứ? Không chỉ học giỏi mà còn bắt cả tội phạm, ôi trời ơi..." Viện trưởng ho nhẹ một tiếng, trước khi cúp máy còn không quên nhắc nhở: "Thầy Lưu, tiết chế cảm xúc một chút, đang mở loa ngoài đấy." Rõ ràng chính ông ấy cũng không giấu được niềm vui trong giọng nói. Tới đây, mọi tranh cãi về Lục Huân hoàn toàn chấm dứt, buổi bảo vệ kết thúc viên mãn, các giáo sư ai cũng hài lòng, trước khi rời đi còn chủ động chào hỏi Lục Huân. Mọi người dường như đã quên mất một chuyện. Quên rằng, trên bục giảng vẫn còn một người khác đứng đó. 42 Sau khi các giáo sư rời đi, trong lớp vẫn còn nhiều sinh viên chưa về. Dù sao m.á.u hóng chuyện của học sinh nhiều hơn mấy thầy cô nhiều, bề ngoài họ chia thành từng nhóm nhỏ trò chuyện khe khẽ, nhưng thực ra ai cũng vểnh tai nghe động tĩnh trên bục giảng.Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊. Trên bục, Lục Huân chậm rãi thu dọn tài liệu, còn Tô Ánh đứng một bên, mặt mày tái nhợt. "Cậu phát hiện ra từ khi nào?" Tô Ánh hỏi. Tay Lục Huân khựng lại một chút, nhưng không ngẩng đầu lên. "Xâm nhập vào máy tính người khác để đánh cắp dữ liệu, dù có làm kín kẽ đến đâu cũng sẽ để lại dấu vết, tương tự như vậy." Anh dừng lại một chút: "Xâm nhập vào hệ thống của đêm hội trường, bộ phận công nghệ của trường cũng có thể tra ra là ai làm, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi." "Vậy ra cậu đã biết hết, cố tình bày ra cái bẫy này để chờ tôi mắc câu sao?!" Tô Ánh đột nhiên kích động. "Bẫy à?" Lục Huân bật cười khẽ, lần này, anh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Tô Ánh. "Cậu nghĩ mình là ai? Đáng để tôi bày bẫy sao?" Khi mọi người lục tục rời đi hết, Tô Ánh vẫn còn đứng ngơ ngẩn trên bục giảng. Lục Huân cùng tôi bước ra khỏi tòa nhà giảng đường. Nắng trưa rực rỡ. Lúc này, vài nam sinh chạy tới, vỗ vai Lục Huân. "Lục Huân, đi ăn cùng bọn tôi không?" Anh quay lại nhìn tôi. Bốn mắt chạm nhau. Ánh sáng trong mắt đối phương hòa vào nhau. Tôi biết, ván cờ cuối cùng này, chúng tôi đã cùng nhau giành chiến thắng. "Không đi." Anh bật cười, nắm lấy tay tôi. "Tôi đi ăn cùng bạn gái."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro