Khinh Người Quá...
2024-11-20 20:56:44
Thân thể Nhu Uyển quận chúa không khoẻ, thà để cháu trai tới chăm sóc chính mình, cũng không muốn thấy nhi tử ruột thịt, điều này tiến thêm một bước chứng thực suy đoán lúc trước của Hoa Mạn Mạn.
Quan hệ của Lý Tịch cùng Nhu Uyển quận chúa quả nhiên không tốt.
Lý Lâu tựa như không nhận thấy được sự lãnh đạm của đối phương, vẫn cười xán lạn như ánh mặt trời.
“Trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn ở trong phủ Quốc Công, ở tại Hải Yến Cư mà trước đây huynh từng ở.
Còn cả quần áo trên người này, cũng là đồ trước kia huynh mặc, kích cỡ vốn hơi to, ta bảo tú nương sửa lại, hiện tại vừa vặn thích hợp.
Huynh nhìn xem thế nào? Ta mặc cũng không tệ lắm nhỉ?”
Ánh mắt Lý Tịch lạnh lùng nhìn hắn, mặt thờ ơ phun ra một chữ.
“Xấu.”
Nụ cười trên mặt Lý Lâu nhất thời tắt ngấm.
Hắn thở dài một tiếng, làm như vạn phần bất đắc dĩ.
“Trong khoảng thời gian này ta vội vàng chăm sóc bá mẫu, ngày hôm qua không bớt được chút thời gian rảnh nào để đi tham gia hôn lễ của huynh, huynh tức giận à?
Rất xin lỗi, ta không phải cố ý không đi uống rượu mừng của huynh.
Ta thật sự không yên lòng bá mẫu.
Huynh cũng biết đó, từ lúc đại bá đi, bá mẫu vẫn luôn rầu rĩ không vui, thân thể cũng càng ngày càng không tốt.
Huynh lại thật sự quá bận, chưa từng tới trò chuyện cùng bá mẫu, ta cũng chỉ có thể thay thế huynh đi phụng dưỡng bá mẫu.
Nếu bởi vậy làm huynh thấy không vui thì hiện tại ta sẽ đi chào từ biệt bá mẫu ngay.
Ta nói gì cũng không thể ảnh hưởng đến tình cảm của hai mẹ con huynh.”
Hoa Mạn Mạn nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Rõ ràng nơi này không ai uống trà, nhưng sao nàng lại ngửi thấy mùi trà nhỉ?
Lý Tịch nhìn về phía đối phương, ánh mắt giống như đang nhìn một diễn viên hề đang làm xiếc, không chút khách khí mà cười nhạo ra thành tiếng.
“Ngươi cho rằng ngươi mặc quần áo của bổn vương, ở nhà của bổn vương, là có thể thay thế bổn vương kế thừa tước vị Trấn Quốc công sao?”
Hắn nói giống như một cây đao, xẻ phanh nội tâm của Lý Lâu đang ngọt nhạt kia, làm bại lộ toàn bộ ý tưởng xấu xa giấu ở đáy lòng Lý Lâu ra.
Đích xác, Lý Lâu chính là nghĩ như vậy.
Từ sau khi Trấn Quốc công chết trận, quan hệ giữa hai mẹ con Lý Tịch cùng Nhu Uyển quận chúa liền lâm vào hầm băng.
Nhu Uyển quận chúa chậm chạp không chịu xin thánh chỉ sách phong cho Lý Tịch kế thừa tước vị, chứng tỏ rõ ràng không muốn Lý Tịch kế thừa tước vị này.
Nếu Lý Tịch không kế thừa được, Lý Lâu hắn vì sao không thể kế thừa?
Bọn họ đều là người của Lý gia, một mạch thừa kế, hắn cũng có quyền kế thừa tước vị.
Chỉ cần hắn có thể làm Nhu Uyển quận chúa vui, được Nhu Uyển quận chúa ủng hộ, hắn sẽ có khả năng cướp được tước vị Trấn Quốc công vào trong túi mình.
Mới vừa rồi Lý Lâu biết Chiêu Vương tới, cố ý chạy tới tìm Chiêu Vương, chính là muốn cho Chiêu Vương bí bách, làm cho Chiêu Vương về sau đừng trở về phủ Trấn Quốc Công.
Nhưng không ngờ là Chiêu Vương lại nói toạc ra ý nghĩ chân thật trong lòng hắn.
Lý Lâu liền hoảng loạn lên.
Hắn nắm chặt nắm tay, móng tay hằn vào thịt, nương theo đau đớn để chính mình cố gắng duy trì được bình tĩnh.
Hắn nặn ra nụ cười chua xót bất đắc dĩ: “Đường huynh cứ nhất nhất nghĩ như vậy, ta cũng không có cách nào, dù sao tự ta không thẹn với lương tâm.”
Lý Tịch không muốn tốn nước miếng với tên hề diễn xiếc này, lạnh lùng nói: “Người đâu, lột quần áo trên người hắn xuống, nhìn chướng mắt.”
Lý Lâu kinh hoảng.
Hắn nhìn thấy thân vệ của vương phủ nhào tới chỗ mình, sợ tới mức hốt hoảng lui về phía sau, đồng thời ngoài mạnh trong yếu mà quát.
“Các ngươi dám chạm vào ta một chút xem! Ta sẽ cho các ngươi biết tay!”
Nhưng Trần Vọng Bắc hoàn toàn không để lời dọa của hắn ở trong lòng, dẫn đầu ra tay, dễ như trở bàn tay mà chế trụ hắn.
Hai tên thân vệ khác lập tức tiến lên lột quần áo.
Chỉ một lát sau, Lý Lâu đã bị lột chỉ còn một cái quần lót.
Hắn chưa bao giờ chịu nỗi nhục nhã cực điểm như vậy, tức giận đến tím mặt, răng cũng run lên.
“Các ngươi khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng!”
Quan hệ của Lý Tịch cùng Nhu Uyển quận chúa quả nhiên không tốt.
Lý Lâu tựa như không nhận thấy được sự lãnh đạm của đối phương, vẫn cười xán lạn như ánh mặt trời.
“Trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn ở trong phủ Quốc Công, ở tại Hải Yến Cư mà trước đây huynh từng ở.
Còn cả quần áo trên người này, cũng là đồ trước kia huynh mặc, kích cỡ vốn hơi to, ta bảo tú nương sửa lại, hiện tại vừa vặn thích hợp.
Huynh nhìn xem thế nào? Ta mặc cũng không tệ lắm nhỉ?”
Ánh mắt Lý Tịch lạnh lùng nhìn hắn, mặt thờ ơ phun ra một chữ.
“Xấu.”
Nụ cười trên mặt Lý Lâu nhất thời tắt ngấm.
Hắn thở dài một tiếng, làm như vạn phần bất đắc dĩ.
“Trong khoảng thời gian này ta vội vàng chăm sóc bá mẫu, ngày hôm qua không bớt được chút thời gian rảnh nào để đi tham gia hôn lễ của huynh, huynh tức giận à?
Rất xin lỗi, ta không phải cố ý không đi uống rượu mừng của huynh.
Ta thật sự không yên lòng bá mẫu.
Huynh cũng biết đó, từ lúc đại bá đi, bá mẫu vẫn luôn rầu rĩ không vui, thân thể cũng càng ngày càng không tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Huynh lại thật sự quá bận, chưa từng tới trò chuyện cùng bá mẫu, ta cũng chỉ có thể thay thế huynh đi phụng dưỡng bá mẫu.
Nếu bởi vậy làm huynh thấy không vui thì hiện tại ta sẽ đi chào từ biệt bá mẫu ngay.
Ta nói gì cũng không thể ảnh hưởng đến tình cảm của hai mẹ con huynh.”
Hoa Mạn Mạn nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Rõ ràng nơi này không ai uống trà, nhưng sao nàng lại ngửi thấy mùi trà nhỉ?
Lý Tịch nhìn về phía đối phương, ánh mắt giống như đang nhìn một diễn viên hề đang làm xiếc, không chút khách khí mà cười nhạo ra thành tiếng.
“Ngươi cho rằng ngươi mặc quần áo của bổn vương, ở nhà của bổn vương, là có thể thay thế bổn vương kế thừa tước vị Trấn Quốc công sao?”
Hắn nói giống như một cây đao, xẻ phanh nội tâm của Lý Lâu đang ngọt nhạt kia, làm bại lộ toàn bộ ý tưởng xấu xa giấu ở đáy lòng Lý Lâu ra.
Đích xác, Lý Lâu chính là nghĩ như vậy.
Từ sau khi Trấn Quốc công chết trận, quan hệ giữa hai mẹ con Lý Tịch cùng Nhu Uyển quận chúa liền lâm vào hầm băng.
Nhu Uyển quận chúa chậm chạp không chịu xin thánh chỉ sách phong cho Lý Tịch kế thừa tước vị, chứng tỏ rõ ràng không muốn Lý Tịch kế thừa tước vị này.
Nếu Lý Tịch không kế thừa được, Lý Lâu hắn vì sao không thể kế thừa?
Bọn họ đều là người của Lý gia, một mạch thừa kế, hắn cũng có quyền kế thừa tước vị.
Chỉ cần hắn có thể làm Nhu Uyển quận chúa vui, được Nhu Uyển quận chúa ủng hộ, hắn sẽ có khả năng cướp được tước vị Trấn Quốc công vào trong túi mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mới vừa rồi Lý Lâu biết Chiêu Vương tới, cố ý chạy tới tìm Chiêu Vương, chính là muốn cho Chiêu Vương bí bách, làm cho Chiêu Vương về sau đừng trở về phủ Trấn Quốc Công.
Nhưng không ngờ là Chiêu Vương lại nói toạc ra ý nghĩ chân thật trong lòng hắn.
Lý Lâu liền hoảng loạn lên.
Hắn nắm chặt nắm tay, móng tay hằn vào thịt, nương theo đau đớn để chính mình cố gắng duy trì được bình tĩnh.
Hắn nặn ra nụ cười chua xót bất đắc dĩ: “Đường huynh cứ nhất nhất nghĩ như vậy, ta cũng không có cách nào, dù sao tự ta không thẹn với lương tâm.”
Lý Tịch không muốn tốn nước miếng với tên hề diễn xiếc này, lạnh lùng nói: “Người đâu, lột quần áo trên người hắn xuống, nhìn chướng mắt.”
Lý Lâu kinh hoảng.
Hắn nhìn thấy thân vệ của vương phủ nhào tới chỗ mình, sợ tới mức hốt hoảng lui về phía sau, đồng thời ngoài mạnh trong yếu mà quát.
“Các ngươi dám chạm vào ta một chút xem! Ta sẽ cho các ngươi biết tay!”
Nhưng Trần Vọng Bắc hoàn toàn không để lời dọa của hắn ở trong lòng, dẫn đầu ra tay, dễ như trở bàn tay mà chế trụ hắn.
Hai tên thân vệ khác lập tức tiến lên lột quần áo.
Chỉ một lát sau, Lý Lâu đã bị lột chỉ còn một cái quần lót.
Hắn chưa bao giờ chịu nỗi nhục nhã cực điểm như vậy, tức giận đến tím mặt, răng cũng run lên.
“Các ngươi khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro