Nàng Không Muốn...
2024-12-03 20:25:46
Hoa Mạn Mạn ngượng ngùng nói: “Thiếp thân không đói bụng, Vương gia cứ ăn là được.”
Trong lòng nành lại đang than thở…
Ta rất muốn ăn mà! Nhưng ta quá no, vì sao ai cũng chỉ có thể có một cái dạ dày? Vì sao không thể cho ta thêm mấy cái dạ dày?!
Lý Tịch nghe tiếng than thở trong lòng nàng, thong thả ung dung mà cắn một miếng bánh hạnh nhân, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, khóe mắt lông mày lộ ra vài phần vui vẻ thích chí.
“Ăn khá ngon.”
Hoa Mạn Mạn nuốt nước miếng.
Lý Tịch: “Hạnh nhân vào miệng xốp giòn, vị sữa rất đậm, thơm ngọt ngon miệng.”
Hoa Mạn Mạn: “……”
Khốn kiếp ngậm miệng lại, đừng nói nữa!
Nàng không muốn nghe
Lý Tịch chậm rãi ăn luôn miếng bánh hạnh nhân cuối cùng trong tay, cuối cùng còn không quên vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm đầu ngón tay.
Hắn nghe được tiếng lòng Hoa Mạn Mạn, không nhịn được cười càng sung sướng hơn.
Hắn thích trông thấy bộ dáng nàng chỉ nhìn được mà không được ăn, chơi rất vui.
Quản gia đi rồi quay lại, vừa vào cửa liền nhìn thấy nụ cười vui sướng trên mặt Chiêu Vương, bước chân liền ngừng lại một chút.
Hắn cũng coi như là nhìn Chiêu Vương lớn lên, khi còn nhỏ, Chiêu Vương ngoan ngoãn hiểu chuyện, thường xuyên sẽ lộ ra nụ cười vui vẻ như vậy, nhưng từ sau khi Trấn Quốc công qua đời, Chiêu Vương lại không cười một cách chân thành như thế nữa.
Đây hẳn là lần đầu tiên kể từ 5 năm qua nhìn thấy Chiêu Vương lộ ra nụ cười thư thái như thế.
Lý Tịch chú ý tới người tiến vào, nụ cười trên mặt nhanh chóng nhạt đi.
Hắn lạnh lùng hỏi: “Như thế nào?”
Quản gia vội nói: “Thân thể quận chúa điện hạ không khoẻ, không thể nào ra cửa gặp khách, mong Vương gia thứ lỗi.”
Ngay cả Hoa Mạn Mạn có lối suy nghĩ đơn giản thô thiển cũng có thể nhận thấy quan hệ giữa Lý Tịch cùng Nhu Uyển quận chúa hình như không tốt lắm.
Nhi tử thành thân, mẫu thân không lộ mặt thì thôi, nhi tử mang theo lão bà mới qua cửa tới thỉnh an mẫu thân mà bà ta vẫn lấy cớ bệnh tật để từ chối, ngay cả mặt cũng không chịu nhìn một chút.
Thái độ lạnh nhạt này, Lý Tịch lại không để ý lắm: “Nếu mẫu thân chưa hết bệnh, vậy cứ an dưỡng cho tốt, về sau ta rảnh lại đến thăm hỏi bà.”
Quản gia vội vàng không ngừng đáp vâng.
Lý Tịch nói với Hoa Mạn Mạn: “Về đi.”
Hoa Mạn Mạn đẩy hắn ra ngoài.
Bởi vì cửa phòng của phủ Quốc Công đều có ngạch cửa, lúc trải qua ngạch cửa, cần Trần Vọng Bắc phụ một chút, Hoa Mạn Mạn mới có thể đẩy xe lăn qua.
Bọn họ mới vừa đi ra thính đường, liền nhìn thấy một lang quân có khuôn mặt tương tự ba phần giống Lý Tịch.
Người này ăn mặc đẹp đẽ quý giá, trên mặt treo nụ cười quá mức nhiệt tình, người còn chưa đi đến trước mặt, lời nói cũng đã thốt ra.
“Đường huynh, không ngờ hôm nay huynh trở về, không tiếp đón từ xa, mong rằng thứ tội!”
Hắn hướng về phía Lý Tịch chắp tay, ngay sau đó nhìn về phía Hoa Mạn Mạn đang đứng ở phía sau Lý Tịch, ánh mắt nhìn nàng từ đầu đến chân đánh giá một lần.
“Vị này chính là tiểu đường tẩu phải không? Thật là xinh đẹp như hoa, đường huynh thật có phúc”.
Vẻ mặt Hoa Mạn Mạn mờ mịt, người này ai?
Trần Vọng Bắc nhỏ giọng giúp nàng giải thích nghi hoặc.
“Vị này chính là con trai của đệ đệ Trấn Quốc công, gọi là Lý Lâu.”
Hoa Mạn Mạn bừng tỉnh, hóa ra là cháu trai của cố Trấn Quốc công.
Nhưng Trấn Quốc công đã sớm phân nhà với đệ đệ, người của hai nhà ai lo phận nấy, sao Lý Lâu lại xuất hiện ở chỗ này? Còn bày ra tư thái của chủ nhân trong nhà? Giống như hắn mới là chủ nhân nơi này, mà Lý Tịch chỉ là khách nhân.
Lý Lâu còn đang mặt mày hớn hở tự đắc không chịu an phận.
“Đường huynh hiếm khi trở về một chuyến, sao không ăn cơm trưa xong hãy đi.
Ta sẽ sai người truyền lời cho phòng bếp, làm thêm mấy mona ngon, chờ lát nữa hai huynh đệ chúng ta uống thêm mấy chén!
Đúng rồi, huynh có nhìn thấy bá mẫu quận chúa không?
Bá mẫu gần đây thân thể không tốt lắm, bên người không thể không ai chăm sóc, may mắn bá mẫu còn rất thích ta, cố ý bảo ta tới chăm sóc bà.”
Lý Tịch cũng không có phản ứng lớn với việc này, lạnh lùng phát ra một tiếng
“Thế à.”
Trong lòng nành lại đang than thở…
Ta rất muốn ăn mà! Nhưng ta quá no, vì sao ai cũng chỉ có thể có một cái dạ dày? Vì sao không thể cho ta thêm mấy cái dạ dày?!
Lý Tịch nghe tiếng than thở trong lòng nàng, thong thả ung dung mà cắn một miếng bánh hạnh nhân, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, khóe mắt lông mày lộ ra vài phần vui vẻ thích chí.
“Ăn khá ngon.”
Hoa Mạn Mạn nuốt nước miếng.
Lý Tịch: “Hạnh nhân vào miệng xốp giòn, vị sữa rất đậm, thơm ngọt ngon miệng.”
Hoa Mạn Mạn: “……”
Khốn kiếp ngậm miệng lại, đừng nói nữa!
Nàng không muốn nghe
Lý Tịch chậm rãi ăn luôn miếng bánh hạnh nhân cuối cùng trong tay, cuối cùng còn không quên vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm đầu ngón tay.
Hắn nghe được tiếng lòng Hoa Mạn Mạn, không nhịn được cười càng sung sướng hơn.
Hắn thích trông thấy bộ dáng nàng chỉ nhìn được mà không được ăn, chơi rất vui.
Quản gia đi rồi quay lại, vừa vào cửa liền nhìn thấy nụ cười vui sướng trên mặt Chiêu Vương, bước chân liền ngừng lại một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn cũng coi như là nhìn Chiêu Vương lớn lên, khi còn nhỏ, Chiêu Vương ngoan ngoãn hiểu chuyện, thường xuyên sẽ lộ ra nụ cười vui vẻ như vậy, nhưng từ sau khi Trấn Quốc công qua đời, Chiêu Vương lại không cười một cách chân thành như thế nữa.
Đây hẳn là lần đầu tiên kể từ 5 năm qua nhìn thấy Chiêu Vương lộ ra nụ cười thư thái như thế.
Lý Tịch chú ý tới người tiến vào, nụ cười trên mặt nhanh chóng nhạt đi.
Hắn lạnh lùng hỏi: “Như thế nào?”
Quản gia vội nói: “Thân thể quận chúa điện hạ không khoẻ, không thể nào ra cửa gặp khách, mong Vương gia thứ lỗi.”
Ngay cả Hoa Mạn Mạn có lối suy nghĩ đơn giản thô thiển cũng có thể nhận thấy quan hệ giữa Lý Tịch cùng Nhu Uyển quận chúa hình như không tốt lắm.
Nhi tử thành thân, mẫu thân không lộ mặt thì thôi, nhi tử mang theo lão bà mới qua cửa tới thỉnh an mẫu thân mà bà ta vẫn lấy cớ bệnh tật để từ chối, ngay cả mặt cũng không chịu nhìn một chút.
Thái độ lạnh nhạt này, Lý Tịch lại không để ý lắm: “Nếu mẫu thân chưa hết bệnh, vậy cứ an dưỡng cho tốt, về sau ta rảnh lại đến thăm hỏi bà.”
Quản gia vội vàng không ngừng đáp vâng.
Lý Tịch nói với Hoa Mạn Mạn: “Về đi.”
Hoa Mạn Mạn đẩy hắn ra ngoài.
Bởi vì cửa phòng của phủ Quốc Công đều có ngạch cửa, lúc trải qua ngạch cửa, cần Trần Vọng Bắc phụ một chút, Hoa Mạn Mạn mới có thể đẩy xe lăn qua.
Bọn họ mới vừa đi ra thính đường, liền nhìn thấy một lang quân có khuôn mặt tương tự ba phần giống Lý Tịch.
Người này ăn mặc đẹp đẽ quý giá, trên mặt treo nụ cười quá mức nhiệt tình, người còn chưa đi đến trước mặt, lời nói cũng đã thốt ra.
“Đường huynh, không ngờ hôm nay huynh trở về, không tiếp đón từ xa, mong rằng thứ tội!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn hướng về phía Lý Tịch chắp tay, ngay sau đó nhìn về phía Hoa Mạn Mạn đang đứng ở phía sau Lý Tịch, ánh mắt nhìn nàng từ đầu đến chân đánh giá một lần.
“Vị này chính là tiểu đường tẩu phải không? Thật là xinh đẹp như hoa, đường huynh thật có phúc”.
Vẻ mặt Hoa Mạn Mạn mờ mịt, người này ai?
Trần Vọng Bắc nhỏ giọng giúp nàng giải thích nghi hoặc.
“Vị này chính là con trai của đệ đệ Trấn Quốc công, gọi là Lý Lâu.”
Hoa Mạn Mạn bừng tỉnh, hóa ra là cháu trai của cố Trấn Quốc công.
Nhưng Trấn Quốc công đã sớm phân nhà với đệ đệ, người của hai nhà ai lo phận nấy, sao Lý Lâu lại xuất hiện ở chỗ này? Còn bày ra tư thái của chủ nhân trong nhà? Giống như hắn mới là chủ nhân nơi này, mà Lý Tịch chỉ là khách nhân.
Lý Lâu còn đang mặt mày hớn hở tự đắc không chịu an phận.
“Đường huynh hiếm khi trở về một chuyến, sao không ăn cơm trưa xong hãy đi.
Ta sẽ sai người truyền lời cho phòng bếp, làm thêm mấy mona ngon, chờ lát nữa hai huynh đệ chúng ta uống thêm mấy chén!
Đúng rồi, huynh có nhìn thấy bá mẫu quận chúa không?
Bá mẫu gần đây thân thể không tốt lắm, bên người không thể không ai chăm sóc, may mắn bá mẫu còn rất thích ta, cố ý bảo ta tới chăm sóc bà.”
Lý Tịch cũng không có phản ứng lớn với việc này, lạnh lùng phát ra một tiếng
“Thế à.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro