Để tâm
Khói Ảo
2024-06-14 03:41:27
Nơi kinh thành, Thiên Phúc vẫn đang huấn luyện binh sĩ ngày đêm. Bản thân là phó tướng đã khiến cậu ít có thời gian bên gia đình, bởi ông nội là quan tướng trong triều nên từ nhỏ Thiên Phúc đã được hướng đi theo ông mình.
Cậu vừa đi vừa để ý đến những động tác võ của binh sĩ để sửa lỗi. Lúc này hình ảnh Loan Châu đang tập võ lại vô tình hiện lên trong đầu cậu.
Sự thắc mắc về người vợ Ngọc Liên của mình lại nhen nhóm. Cô biết võ, biết leo tường, trở nên hoạt bát nhanh nhẹn.
Phải chăng...
“Phó tướng!”
“Phó tướng!”
Một binh sĩ gọi Thiên Phúc, cậu giật mình hỏi lại thì người kia báo cáo toàn đội đã tập xong. Thiên Phúc khẽ gật đầu đưa tay ra hiệu giải tán rồi thông báo cho đội binh rằng mình sẽ về phủ.
Trên đường trở về gần đến phủ, Thiên Phúc trông thấy phía trước là xe ngựa của nhà mình thì thúc nhanh đi lên xem là ai.
Tiếng ngựa hí vang, tên người hầu trông thấy liền lên tiếng.
“Cậu Thiên Phúc đã về ạ!”
Thiên Phúc ừ một tiếng, đưa mắt nhìn chiếc xe rồi hỏi là ai trong phủ.
“Bẩm cậu, mợ ạ!”
Loan Châu nghe tiếng nói bên ngoài thì vén màn ra nhìn, vừa thấy Thiên Phúc thì cô nhoẻn miệng cười chào.
“Cậu về rồi sao? Chào Hắc Phong!”
Thiên Phúc nheo mày nhìn cô, cô đang chào cả con ngựa? Chợt cô nhảy xuống xe ngựa chạy đến cạnh Thiên Phúc rồi nói.
“Cậu dạy tôi cưỡi ngựa nhé!”
“Tôi đã nói là không được!”
“Cậu thật là...vậy mà cô ấy yêu cho được!”
“Ai?”
Loan Châu đưa tay che miệng, ánh mắt cô đảo lia lịa tìm cớ giải vây.
“Thì...mấy cô gái trong làng ấy!”
Thiên Phúc vẫn nheo mắt nghi ngờ, đột nhiên Loan Châu đổi giọng nhắc lại đề nghị vừa rồi.
“Cậu thật sự không dạy tôi cưỡi ngựa?”
Thiên Phúc lạnh nhạt trả lời, tay chỉ về chiếc xe ngựa.
“Mau! Mợ mau lên xe về phủ, không lại bệnh bây giờ!”
“Không!”
Cô khoanh tay hất mặt đi hướng khác.
“Tôi không lên xe, tôi đi bộ!”
Loan Châu đá viên sỏi dưới đất rồi đi bộ thật. Tỵ nó hoảng hốt nhảy xuống theo năn nỉ cô lên xe.
Tên người hầu sợ bị phạt lén ngước nhìn cậu Thiên Phúc, lúc này cậu mới thở hắt ra, bảo tên người hầu đánh xe đi về.
“Bệnh quá rồi cứng đầu luôn hay sao vậy?”
Thiên Phúc thúc ngựa đi đến cạnh Loan Châu, một tay rắn chắc lôi cô lên ngồi trên ngựa. Nhìn sang Tỵ vẫn tái mét mà bảo nó lên xe về.
Loan Châu thích thú ra mặt mà vẫn tỏ thái độ hờn dỗi.
“Cậu để tôi đi bộ đi!”
Mỗi lần cô nói cô lại quay qua quay lại, mùi hương bưởi với bồ kết cứ theo đà đưa vào mũi cậu.
“Ngồi yên không Hắc Phong nó đá mợ xuống đất bây giờ.”
Loan Châu lúc này mới chịu yên phận ngồi để cậu đưa về, cô nhỏ nhắn ngồi như lọt thỏm vào trong lòng cậu Thiên Phúc. Cô quay lại nhìn xe ngựa phía sau, vô tình chạm vào cằm Thiên Phúc, cậu liếc mắt nhìn cô rồi nhanh chóng nhìn đi nơi khác.
Dưới ánh chiều tà đổ ánh nắng màu mỡ gà, một chiếc xe ngựa thong dong, bên cạnh là một con ngựa đang từng bước vừa đi vừa nhai cỏ.
Loan Châu cứ vuốt ve bờm ngựa, cô thích thú mà cười tít mắt, cô quyết tâm phải cưỡi ngựa được. Cô quan sát cách Thiên Phúc điều khiển con Hắc Phong, thỉnh thoảng lại bắt chước cậu thúc chân nhẹ vào hông của con vật.
Tại phủ Lý lúc này, qua hai ngày vắng mặt Loan Châu, chẳng ai chạy rầm rập trên hành lang, cũng chẳng ai ăn uống vô tư khiến bà Thị Liễu khó chịu.
Ngẫm nghĩ lại thì dạo này phủ lúc nào cũng có sức sống hơn khi trước, dù mợ Ngọc Liên có chút kì lạ.
Ông Thiên Thành nhấp ngụm trà sen ra vẻ thoải mái rồi hỏi vợ.
“Sao thế? Trông bà không vui à?”
Bà Thị Liễu nhìn ra bên ngoài thở hắt ra.
“Gì mà không vui. Tôi thấy nhà yên tĩnh quá thôi.”
Ngạc nhiên khi nghe câu ấy, ông thừa biết vợ ông không phải khó khăn hay gì, có lẽ bà vì thương con rồi lo lắng cho chúng quá nhiều.
Tiếng ông Lý trầm ngâm.
“Tôi biết Ngọc Liên nó không như người ta, nhưng con bé đã cố gắng rồi. Bà đừng quá khắt khe với nó.”
“Thì...thì tôi cũng chỉ muốn có cháu thôi, Thiên Phúc phải có đứa con chứ!”
Hai người còn đang trò chuyện thì một người hầu chạy vào bẩm cậu Thiên Phúc đã về, mợ Ngọc Liên cũng về cùng.
Nghe vậy, ông Lý quay sang cười với vợ.
“Đấy, nó sang đón Ngọc Liên về đấy! Bà còn lo gì?”
Bà Lý nghe thì liếc mắt nhìn chồng rồi cùng ông đi ra đón con trai, nhưng khi thấy Ngọc Liên đang ngồi cùng Thiên Phúc thì họ kinh ngạc.
Tình cảm đôi trẻ đã tiến triển rồi sao?
Thiên Phúc giật dây cương, Hắc Phong liền dừng bước, nó lắc lư cái đầu bởi khi nãy Loan Châu đã thắt phần lông trên bờm của nó. Thiên Phúc trông thấy cô làm vậy thì cũng không mắng, cậu nhảy xuống trước đưa tay có ý đỡ cô xuống.
Loan Châu ngạc nhiên, cô tròn mắt hỏi cậu đang làm gì, Thiên Phúc đáp đỡ cô xuống thì Loan Châu gạt tay cậu rồi nhảy xuống đất.
“Mợ...”
Thiên Phúc bị Loan Châu làm cho sửng sốt, đôi tay đang dang ra vẫn lơ lửng rồi đột ngột hạ xuống, cảm giác càng khó tả khi bọn người hầu đang nhìn cậu.
...****************...
Cậu vừa đi vừa để ý đến những động tác võ của binh sĩ để sửa lỗi. Lúc này hình ảnh Loan Châu đang tập võ lại vô tình hiện lên trong đầu cậu.
Sự thắc mắc về người vợ Ngọc Liên của mình lại nhen nhóm. Cô biết võ, biết leo tường, trở nên hoạt bát nhanh nhẹn.
Phải chăng...
“Phó tướng!”
“Phó tướng!”
Một binh sĩ gọi Thiên Phúc, cậu giật mình hỏi lại thì người kia báo cáo toàn đội đã tập xong. Thiên Phúc khẽ gật đầu đưa tay ra hiệu giải tán rồi thông báo cho đội binh rằng mình sẽ về phủ.
Trên đường trở về gần đến phủ, Thiên Phúc trông thấy phía trước là xe ngựa của nhà mình thì thúc nhanh đi lên xem là ai.
Tiếng ngựa hí vang, tên người hầu trông thấy liền lên tiếng.
“Cậu Thiên Phúc đã về ạ!”
Thiên Phúc ừ một tiếng, đưa mắt nhìn chiếc xe rồi hỏi là ai trong phủ.
“Bẩm cậu, mợ ạ!”
Loan Châu nghe tiếng nói bên ngoài thì vén màn ra nhìn, vừa thấy Thiên Phúc thì cô nhoẻn miệng cười chào.
“Cậu về rồi sao? Chào Hắc Phong!”
Thiên Phúc nheo mày nhìn cô, cô đang chào cả con ngựa? Chợt cô nhảy xuống xe ngựa chạy đến cạnh Thiên Phúc rồi nói.
“Cậu dạy tôi cưỡi ngựa nhé!”
“Tôi đã nói là không được!”
“Cậu thật là...vậy mà cô ấy yêu cho được!”
“Ai?”
Loan Châu đưa tay che miệng, ánh mắt cô đảo lia lịa tìm cớ giải vây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thì...mấy cô gái trong làng ấy!”
Thiên Phúc vẫn nheo mắt nghi ngờ, đột nhiên Loan Châu đổi giọng nhắc lại đề nghị vừa rồi.
“Cậu thật sự không dạy tôi cưỡi ngựa?”
Thiên Phúc lạnh nhạt trả lời, tay chỉ về chiếc xe ngựa.
“Mau! Mợ mau lên xe về phủ, không lại bệnh bây giờ!”
“Không!”
Cô khoanh tay hất mặt đi hướng khác.
“Tôi không lên xe, tôi đi bộ!”
Loan Châu đá viên sỏi dưới đất rồi đi bộ thật. Tỵ nó hoảng hốt nhảy xuống theo năn nỉ cô lên xe.
Tên người hầu sợ bị phạt lén ngước nhìn cậu Thiên Phúc, lúc này cậu mới thở hắt ra, bảo tên người hầu đánh xe đi về.
“Bệnh quá rồi cứng đầu luôn hay sao vậy?”
Thiên Phúc thúc ngựa đi đến cạnh Loan Châu, một tay rắn chắc lôi cô lên ngồi trên ngựa. Nhìn sang Tỵ vẫn tái mét mà bảo nó lên xe về.
Loan Châu thích thú ra mặt mà vẫn tỏ thái độ hờn dỗi.
“Cậu để tôi đi bộ đi!”
Mỗi lần cô nói cô lại quay qua quay lại, mùi hương bưởi với bồ kết cứ theo đà đưa vào mũi cậu.
“Ngồi yên không Hắc Phong nó đá mợ xuống đất bây giờ.”
Loan Châu lúc này mới chịu yên phận ngồi để cậu đưa về, cô nhỏ nhắn ngồi như lọt thỏm vào trong lòng cậu Thiên Phúc. Cô quay lại nhìn xe ngựa phía sau, vô tình chạm vào cằm Thiên Phúc, cậu liếc mắt nhìn cô rồi nhanh chóng nhìn đi nơi khác.
Dưới ánh chiều tà đổ ánh nắng màu mỡ gà, một chiếc xe ngựa thong dong, bên cạnh là một con ngựa đang từng bước vừa đi vừa nhai cỏ.
Loan Châu cứ vuốt ve bờm ngựa, cô thích thú mà cười tít mắt, cô quyết tâm phải cưỡi ngựa được. Cô quan sát cách Thiên Phúc điều khiển con Hắc Phong, thỉnh thoảng lại bắt chước cậu thúc chân nhẹ vào hông của con vật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại phủ Lý lúc này, qua hai ngày vắng mặt Loan Châu, chẳng ai chạy rầm rập trên hành lang, cũng chẳng ai ăn uống vô tư khiến bà Thị Liễu khó chịu.
Ngẫm nghĩ lại thì dạo này phủ lúc nào cũng có sức sống hơn khi trước, dù mợ Ngọc Liên có chút kì lạ.
Ông Thiên Thành nhấp ngụm trà sen ra vẻ thoải mái rồi hỏi vợ.
“Sao thế? Trông bà không vui à?”
Bà Thị Liễu nhìn ra bên ngoài thở hắt ra.
“Gì mà không vui. Tôi thấy nhà yên tĩnh quá thôi.”
Ngạc nhiên khi nghe câu ấy, ông thừa biết vợ ông không phải khó khăn hay gì, có lẽ bà vì thương con rồi lo lắng cho chúng quá nhiều.
Tiếng ông Lý trầm ngâm.
“Tôi biết Ngọc Liên nó không như người ta, nhưng con bé đã cố gắng rồi. Bà đừng quá khắt khe với nó.”
“Thì...thì tôi cũng chỉ muốn có cháu thôi, Thiên Phúc phải có đứa con chứ!”
Hai người còn đang trò chuyện thì một người hầu chạy vào bẩm cậu Thiên Phúc đã về, mợ Ngọc Liên cũng về cùng.
Nghe vậy, ông Lý quay sang cười với vợ.
“Đấy, nó sang đón Ngọc Liên về đấy! Bà còn lo gì?”
Bà Lý nghe thì liếc mắt nhìn chồng rồi cùng ông đi ra đón con trai, nhưng khi thấy Ngọc Liên đang ngồi cùng Thiên Phúc thì họ kinh ngạc.
Tình cảm đôi trẻ đã tiến triển rồi sao?
Thiên Phúc giật dây cương, Hắc Phong liền dừng bước, nó lắc lư cái đầu bởi khi nãy Loan Châu đã thắt phần lông trên bờm của nó. Thiên Phúc trông thấy cô làm vậy thì cũng không mắng, cậu nhảy xuống trước đưa tay có ý đỡ cô xuống.
Loan Châu ngạc nhiên, cô tròn mắt hỏi cậu đang làm gì, Thiên Phúc đáp đỡ cô xuống thì Loan Châu gạt tay cậu rồi nhảy xuống đất.
“Mợ...”
Thiên Phúc bị Loan Châu làm cho sửng sốt, đôi tay đang dang ra vẫn lơ lửng rồi đột ngột hạ xuống, cảm giác càng khó tả khi bọn người hầu đang nhìn cậu.
...****************...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro