Tay chạm môi
Khói Ảo
2024-06-14 03:41:27
Loan Châu chạy vào trong cúi đầu chào ông bà Lý, cô vội vàng giở chiếc
giỏ mây mà Tỵ cầm theo, lấy ra bên trong là một gói bánh còn hơi ấm.
Cô chìa ra trước mặt hai người rồi cười nói.
"Cha mẹ, bánh này rất ngon, con mời hai người dùng!"
Bà Thị Liễu khá bất ngờ, càng ngày Ngọc Liên con dâu của bà càng khác lạ, riêng ông Lý thì cười khà khà bảo.
"Vừa hay ta đang uống trà nhạt miệng, có miếng đồ ngọt thì ngon lắm!"
Ông ấy cười rồi mới quay sang hỏi thăm Thiên Phúc, cậu vẫn im lặng quan sát cô vợ của mình từ nãy giờ. Loan Châu quay lại đưa miếng bánh lên bảo Thiên Phúc cũng ăn thử xem. Lúc đầu cậu lắc đầu nhưng rồi đành hả miệng để cô đút cho.
Ngón tay mềm khẽ chạm môi cậu, Thiên Phúc đưa tay lên che miệng, ánh mắt đảo chớp vì một lần nữa hai người họ lại có chút tiếp xúc gần.
Hôm sau, sau khi ăn trưa thì Loan Châu đi xuống bếp, cô loay hoay một lúc làm gì đó.
Tiếng gõ cửa bên ngoài, bà Lý lên tiếng hỏi thì giọng Loan Châu bên ngoài vang lên.
"Là con!"
"Mợ vào đi!"
Loan Châu khẽ đẩy cửa, trên tay cô còn có một chén nhỏ. Bà Lý đang ngồi coi sổ sách chi tiêu, Loan Châu đặt trước mặt bà chén gì đó.
"Mợ làm gì vậy?"
Bà ngưng tay hỏi cô, Loan Châu ngồi xuống cười trả lời.
"Hôm qua cha con có cho con một ít sữa, con nấu để mẹ dùng thử!"
Cầm muỗng khuấy khuấy, bà thắc mắc sữa thì có gì lạ?
Nhưng khi vừa thử ngụm đầu tiên thì bà giật mình, sữa nhưng không hẳn là sữa.
Mùi vị thanh ngọt, hòa lẫn là vị chát thơm của trà, lại có gì đó vừa dai vừa dẻo. Bà lại múc thêm một muỗng đưa lên miệng, mùi thơm của trà và sữa thoang thoảng, đưa vào miệng lại rất vừa vị.
"Đây là món chè gì đây?".
Loan Châu nhìn thấy phản ứng của bà thì cô cười giải thích.
"Con tạm gọi là trà sữa ạ! Ngon không hả mẹ?"
Bà Lý đưa khăn tay lên lau miệng khẽ gật đầu miễn cưỡng.
"Cũng không tệ!"
Loan Châu nhìn bà ấy rồi lại nhìn xuống chén đã sạch sẽ, cô khẽ hỏi bà dùng thêm không, bà ấy lại ra vẻ lắc đầu. Cô đứng dậy bê cái chén đi, vừa đi vừa nói vậy sẽ chia hết cho mọi người, lập tức bà Lý hắng giọng.
"Ờ thì...cho ta thêm cũng được!"
Loan Châu cười lén, trong đầu cô nghĩ bà ấy lại đang giữ kẽ của bà lớn đây mà.
Mọi người ai cũng đều dùng thử món "chè" mà Loan Châu làm, họ đều tỏ ra lạ miệng thích thú.
Thiên Phúc đang ngồi trong phòng sách, cậu nhìn ra ngoài khi nghe tiếng gõ cửa, bước ra mở cửa mới ngạc nhiên khi người bên ngoài là Loan Châu.
Chẳng đợi người bên trong trả lời, cô đã nhanh chóng đi vào phòng, căn phòng dành riêng để kê sách, rất nhiều sách nhưng chắc chắn cô chẳng thể đọc vì bây giờ họ vẫn dùng chữ Hán - Nôm. Thiên Phúc quay lại nhìn cô, mắt cậu liếc xuống chiếc bàn ăn nhỏ đang có một chén gì đó.
Cậu hỏi, cô trả lời rằng món mới cô vừa nghĩ ra.
Thiên Phúc nheo mắt.
"Mợ biết nấu ăn?"
Cô lại ngạc nhiên, lẽ nào Ngọc Liên không biết nấu, à mà cô ấy bệnh từ nhỏ, sức khỏe thì yếu kia mà.
Loan Châu đưa tay lên khịt mũi như thói quen, cô lảng tránh rằng mẹ cô đã dạy. Cậu Thiên Phúc nghe thì nghi hoặc vài giây rồi cũng gật đầu, Loan Châu đưa chén lên bảo cậu nếm. Cô chẳng có chút gì buồn bã hay để tâm đến việc hưu thê nữa.
Đây thật sự là Ngọc Liên sao?
Tuy có chút suy nghĩ nhưng rồi cậu vẫn dùng chén sữa cô đem qua. Mùi vị có chút lạ, lại có chút quen, có chăng lạ là bởi cách cô nấu chúng với nhau.
Loan Châu chờ đợi lời nhận xét từ cậu, đổi lại cậu chỉ khẽ ậm ừ rằng món này không quá khó nuốt.
"Ý cậu là không ngon?"
"Tôi còn có việc, mợ về phòng đi!"
Loan Châu bĩu môi, cô quay ngoắt người đi mà chẳng biết rằng Thiên Phúc đang nhìn mình với ánh mắt có chút rung động lại pha tí ngại ngùng.
Cậu...đã để tâm đến cô vợ này rồi.
Cô chìa ra trước mặt hai người rồi cười nói.
"Cha mẹ, bánh này rất ngon, con mời hai người dùng!"
Bà Thị Liễu khá bất ngờ, càng ngày Ngọc Liên con dâu của bà càng khác lạ, riêng ông Lý thì cười khà khà bảo.
"Vừa hay ta đang uống trà nhạt miệng, có miếng đồ ngọt thì ngon lắm!"
Ông ấy cười rồi mới quay sang hỏi thăm Thiên Phúc, cậu vẫn im lặng quan sát cô vợ của mình từ nãy giờ. Loan Châu quay lại đưa miếng bánh lên bảo Thiên Phúc cũng ăn thử xem. Lúc đầu cậu lắc đầu nhưng rồi đành hả miệng để cô đút cho.
Ngón tay mềm khẽ chạm môi cậu, Thiên Phúc đưa tay lên che miệng, ánh mắt đảo chớp vì một lần nữa hai người họ lại có chút tiếp xúc gần.
Hôm sau, sau khi ăn trưa thì Loan Châu đi xuống bếp, cô loay hoay một lúc làm gì đó.
Tiếng gõ cửa bên ngoài, bà Lý lên tiếng hỏi thì giọng Loan Châu bên ngoài vang lên.
"Là con!"
"Mợ vào đi!"
Loan Châu khẽ đẩy cửa, trên tay cô còn có một chén nhỏ. Bà Lý đang ngồi coi sổ sách chi tiêu, Loan Châu đặt trước mặt bà chén gì đó.
"Mợ làm gì vậy?"
Bà ngưng tay hỏi cô, Loan Châu ngồi xuống cười trả lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hôm qua cha con có cho con một ít sữa, con nấu để mẹ dùng thử!"
Cầm muỗng khuấy khuấy, bà thắc mắc sữa thì có gì lạ?
Nhưng khi vừa thử ngụm đầu tiên thì bà giật mình, sữa nhưng không hẳn là sữa.
Mùi vị thanh ngọt, hòa lẫn là vị chát thơm của trà, lại có gì đó vừa dai vừa dẻo. Bà lại múc thêm một muỗng đưa lên miệng, mùi thơm của trà và sữa thoang thoảng, đưa vào miệng lại rất vừa vị.
"Đây là món chè gì đây?".
Loan Châu nhìn thấy phản ứng của bà thì cô cười giải thích.
"Con tạm gọi là trà sữa ạ! Ngon không hả mẹ?"
Bà Lý đưa khăn tay lên lau miệng khẽ gật đầu miễn cưỡng.
"Cũng không tệ!"
Loan Châu nhìn bà ấy rồi lại nhìn xuống chén đã sạch sẽ, cô khẽ hỏi bà dùng thêm không, bà ấy lại ra vẻ lắc đầu. Cô đứng dậy bê cái chén đi, vừa đi vừa nói vậy sẽ chia hết cho mọi người, lập tức bà Lý hắng giọng.
"Ờ thì...cho ta thêm cũng được!"
Loan Châu cười lén, trong đầu cô nghĩ bà ấy lại đang giữ kẽ của bà lớn đây mà.
Mọi người ai cũng đều dùng thử món "chè" mà Loan Châu làm, họ đều tỏ ra lạ miệng thích thú.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên Phúc đang ngồi trong phòng sách, cậu nhìn ra ngoài khi nghe tiếng gõ cửa, bước ra mở cửa mới ngạc nhiên khi người bên ngoài là Loan Châu.
Chẳng đợi người bên trong trả lời, cô đã nhanh chóng đi vào phòng, căn phòng dành riêng để kê sách, rất nhiều sách nhưng chắc chắn cô chẳng thể đọc vì bây giờ họ vẫn dùng chữ Hán - Nôm. Thiên Phúc quay lại nhìn cô, mắt cậu liếc xuống chiếc bàn ăn nhỏ đang có một chén gì đó.
Cậu hỏi, cô trả lời rằng món mới cô vừa nghĩ ra.
Thiên Phúc nheo mắt.
"Mợ biết nấu ăn?"
Cô lại ngạc nhiên, lẽ nào Ngọc Liên không biết nấu, à mà cô ấy bệnh từ nhỏ, sức khỏe thì yếu kia mà.
Loan Châu đưa tay lên khịt mũi như thói quen, cô lảng tránh rằng mẹ cô đã dạy. Cậu Thiên Phúc nghe thì nghi hoặc vài giây rồi cũng gật đầu, Loan Châu đưa chén lên bảo cậu nếm. Cô chẳng có chút gì buồn bã hay để tâm đến việc hưu thê nữa.
Đây thật sự là Ngọc Liên sao?
Tuy có chút suy nghĩ nhưng rồi cậu vẫn dùng chén sữa cô đem qua. Mùi vị có chút lạ, lại có chút quen, có chăng lạ là bởi cách cô nấu chúng với nhau.
Loan Châu chờ đợi lời nhận xét từ cậu, đổi lại cậu chỉ khẽ ậm ừ rằng món này không quá khó nuốt.
"Ý cậu là không ngon?"
"Tôi còn có việc, mợ về phòng đi!"
Loan Châu bĩu môi, cô quay ngoắt người đi mà chẳng biết rằng Thiên Phúc đang nhìn mình với ánh mắt có chút rung động lại pha tí ngại ngùng.
Cậu...đã để tâm đến cô vợ này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro