Khởi đầu
Nòng Nọc Con
2024-06-28 08:47:02
Ở độ tuổi 18, bạn thường mong ước điều gì? Một tương lai hạnh phúc, hay một người bạn trai lý tưởng? Đối với tôi, 18 tuổi là khi mọi chuyện bắt đầu. Bắt đầu bước chân vào đại học, bắt đầu một cuộc sống tự do, bắt đầu tự chăm sóc bản thân..
- Linh Đan, đang làm gì đấy con? Chuẩn bị đi xe sắp tới rồi!
- Dạ!
Linh Đan vội cất quyển nhật ký còn đang viết dở, nhanh tay cầm lấy chiếc ba lô hồng có móc khóa chú chó Corgi.
- Con ra liền đây!
Hôm nay cô tròn 18 tuổi, cũng là ngày cô vào Đại học. Trường của cô nằm ở trung tâm, cách nhà khoảng 10 km, vì vậy cô đã năn nỉ xin bố mẹ được ở ký túc xá trong trường, cũng là để có một cuộc sống độc lập hơn.
Bố mẹ đã đợi sẵn ở dưới nhà. Hôm nay bố cô có cuộc họp quan trọng vào buổi chiều, nên ông chỉ có thể gặp mặt cô một lúc, không thể đi cùng con gái được. Chiếc taxi đã đến nơi, bố mẹ đều nhanh chóng giúp cô chuyển vali vào cốp xe. Đồ của cô cũng không có gì nhiều, chỉ có vali và một chiếc balo.
- Hay là mẹ đi cùng con nhé?
- Thôi, để con tự đi.
Từ bé đến lớn Linh Đan được bố mẹ bao bọc, đến nỗi bạn bè gọi cô là "công chúa ngủ trong rừng", vì cứ hễ muốn rủ cô đi chơi là phải được bố mẹ đồng ý. Cánh cổng Đại học chính là cơ hội lớn để cô có thể tự mình trưởng thành, chứng minh với mọi người rằng cô không cần dựa dẫm vào bố mẹ nữa.
Sau khi tạm biệt bố mẹ, với sự háo hức đến nỗi không thể kiềm chế được, cô nhìn về quãng đường phía trước với ánh mắt mong ngóng, để lại đằng sau hai bóng hình đã từng là cả thế giới với mình.
* * *
Sau 30 phút đi đường thì cuối cùng cũng đến nơi. Trong lòng Linh Đan đang tràn đầy phấn khởi. Có thể không vui được sao? Dù sao thì sau 18 năm, cô đã được tự do! Có thể tùy ý đi chơi mà không cần xin phép, cho dù đi chơi về muộn cũng không còn ai giục về, yêu đương cũng có thể thoải mái rồi, thậm chí không cần phải dè chừng mà ăn thỏa thích đồ mình thèm khát. Điện thoại bỗng đổ chuông, nhìn cái tên trên màn hình Linh Đan bỗng chán nản.
- Nếu chị lại định lải nhải..
- Linh Đan em nghe rõ đây! Cuộc sống Đại học không phải muốn làm gì thì làm! Việc học luôn là trên hết, muốn yêu đương thì dắt về đây chị kiểm tra, muốn đi chơi thì phải biết giới hạn của bản thân, còn muốn..
- Được rồi được rồi em biết rồi!
Linh Chi là chị gái ruột cách Linh Đan 9 tuổi. Khi Linh Đan còn học lớp 9, thì chị ấy kết hôn. Hiện tại đã có 2 người con. Có lẽ sau khi làm mẹ thì tính cách cũng trở nên cẩn thận tỉ mỉ, giống như mẹ của Linh Đan vậy. Nếu không phải nhắc em gái cẩn thận cái này, thì cũng là đề phòng với cái kia. Đôi khi Linh Đan cũng tự hỏi, trước khi kết hôn chị ấy cũng từng ăn chơi vui vẻ, đâu có cảnh giác với nhiều thứ như vậy?
- Em đang chuẩn bị lên phòng.
- Hòa đồng với các bạn, đừng có chuyện gì cũng giận dỗi vô cớ, không còn bố mẹ bên cạnh thì không ai chiều chuộng em vô điều kiện nữa đâu.
Cô biết điều này chứ. Khi còn ở nhà, không muốn ăn cơm thì mẹ sẽ làm đủ món ngon để cô thèm ăn, khi bực mình bố sẽ chở cô đi dạo khắp nơi hít thở không khí, khi bị bắt nạt đã có chị gái chống lưng, muốn làm gì thì làm. Nhưng tại đây cô chỉ có một mình. Bình thường mọi người sẽ cảm thấy bất an, nhưng với Linh Đan dường như đây là một thử thách mới. Cô rất mong đợi vào tương lai, cô sẽ trở thành con người như thế nào, việc sống một mình có giúp cô đỡ ỷ lại không?
Cánh cổng ký túc xá mở ra. Bên trong tấp nập, đông đúc. Có vẻ hơn một nửa là sinh viên mới. Linh Đan chầm chậm kéo vali vào nơi đăng ký thông tin. Phòng của cô là 513. May quá, ở tầng 5 nên cũng dễ dàng leo thang hơn. Ký túc xá có 16 tầng, nhưng Linh Đan không thích ở tầng quá cao. Tầng 5 là vừa đủ với cô. Một cô bé 18 tuổi mang trong mình những tưởng tượng lớn khiến cô luôn nghĩ về những trường hợp có thể xảy ra. Ví dụ nếu thang máy hỏng, hay thậm chí là quá đông không thể vào được thang nữa, thì cô vẫn có thể chạy thang bộ.
Phòng 513 rộng hơn cô nghĩ. Có 4 chiếc giường tầng, nhưng là loại giường tầng trên còn tầng dưới là bàn học. Cô đến sớm nhất nên nhanh tay chọn cho mình chiếc giường cạnh cửa sổ. Linh Đan rất thích ngắm thiên nhiên. Cô cho rằng đây là món quà tuyệt nhất mà Trái Đất đã ban tặng cho con người, nhưng hiện nay ô nhiễm môi trường rất nghiêm trọng.
- A, chào cậu.
Linh Đan quay lại. Là một cô bạn tóc ngắn khá đáng yêu, có vẻ thấp hơn cô một tẹo.
- Chào cậu, tớ là Linh Đan.
- Tớ là Khánh Ngọc.
- Tớ khoa Báo chí, cậu khoa gì thế?
- Tớ cũng học Báo nè, sau này mong cậu giúp đỡ nhiều nha.
Chào hỏi hai câu, hai người lại rơi vào im lặng, ai làm việc nấy. Linh Đan vốn là cô bé hướng nội. Cô suy nghĩ rất nhiều, nhưng rất ngại giao tiếp với người khác. Cô cho rằng thà ít bạn nhưng chất lượng, còn hơn nhiều bạn mà không ra gì. Cô thích đi chơi, nhưng không có nghĩa thích đi tụ tập đông người. Hồi lớp 12 trường tổ chức lễ trưởng thành cho học sinh cuối cấp, sau khi tham gia bữa tiệc đó, Linh Đan gần như bị hút cạn năng lượng. Việc giao tiếp với nhiều người luôn khiến cô cảm thấy không thoải mái.
- Ô có hai bạn đã đến rồi à!
- Xin chào, tớ là Ngọc Khuê và đây là Minh Khuê. Bọn tớ là chị em sinh đôi.
Hai cô bé này có vẻ hoạt bát hơn. Từ sau khi họ đến căn phòng bỗng trở nên nhộn nhịp hẳn, chỉ riêng tiếng hai người họ cãi vã thôi cũng khiến phòng 4 người như có 8 người rồi. Tuy vậy, nhìn họ có vẻ rất thân thiết.
Sau khi sắp xếp xong đồ đạc, Linh Đan ra ban công gọi điện về nhà. Chiếc ban công nhỏ ở phòng dường như trở thành nơi khiến Linh Đan thoải mái nhất, ở đây có một cây xương rồng khá xinh và có cả cửa để ngăn cách với phòng, nói chuyện cũng không sợ làm phiền mọi người. Cô cho rằng mỗi khi cảm thấy áp lực hay nhớ nhà có thể ra đây hít thở không khí.
- Các bạn thân thiện không con?
- Con thấy cũng được lắm, có hai bạn là sinh đôi, có vẻ khá vui tính, con thấy hai bạn cứ chạnh chọe nhau mãi.
Vừa nói Linh Đan vừa vuốt ve cây xương rồng.
- Ừ thế tối nay 4 đứa có định đi ăn chung không, hay ăn riêng?
- Con nghĩ là ăn riêng, mới gặp nhau nên cũng hơi ngại..
Hình như ở dưới chậu cây có một cái gì đó.
- Gần ký túc xá có quán ăn nào không?
- Con thấy cũng có vài quán, để lát con đi ngó thử.
Là một mẩu giấy, có vẻ là sinh viên khóa trước để lại.
- Rủ thêm bạn nào đi cùng cho vui con ạ.
- Thôi con đi một mình cũng được, chắc các bạn ý cũng muốn không gian riêng.
Nếu như được quay lại quá khứ, bạn muốn làm gì? Dòng chữ trên tờ giấy khiến Linh Đan cảm thấy hứng thú. Hình như cuộc sống các anh chị năm trước cũng không tệ lắm.
- Mai bà nội đến.
- Bà nội đến?
Lời nói của mẹ khiến cô chợt giật mình. Bà nội vốn dĩ không thích mẹ Linh Đan. Bà trọng nam khinh nữ, nên khi mẹ sinh ra chị cô là Linh Chi, bà rất không vui. 9 năm sau mẹ mang thai một lần nữa, bà đã rất mong chờ. Nhưng sự xuất hiện của Linh Đan lại khiến bà thất vọng lại chồng thêm thất vọng. Bố của cô - một người bố luôn hết lòng vì con - cũng là một người con hiếu thảo. Ông yêu vợ, nhưng cũng không muốn cãi lại bà. Việc đứng giữa hai người phụ nữ quan trọng nhất với mình khiến ông rất đau đầu. Linh Đan không trách bố. Ở vị trí làm cha, ông không hề có lỗi với cô và Linh Chi. Khi làm con, ông cũng là đứa con trai khiến bà nội tự hào. Ông chỉ có lỗi với mẹ, vì đã quá hèn nhát. Nhưng điều khiến cô bất ngờ, là cho dù mối quan hệ mẹ chồng - nàng dâu rất tệ, nhưng mẹ cô chưa một lần nghĩ rằng sẽ từ bỏ cuộc hôn nhân này.
- Mai con về nhé?
- Con mới đến ký túc xá lại về làm gì? Chiều mai con có buổi gặp mặt khoa đúng không? Nhớ nói chuyện với các bạn nhé, đừng trốn trong góc ngồi một mình.
Cô không muốn để mẹ và bà nội gặp nhau. Bà không xỉa xói mẹ, thì cũng là khuyến khích bố mẹ sinh thêm đứa nữa. Mẹ cô năm nay gần 50 tuổi rồi, việc sinh con rất nguy hiểm. Cô cũng không muốn tâm trạng mẹ không tốt.
Nói chuyện với mẹ xong, cô lập tức gọi cho Linh Chi.
- Sao bảo không muốn nghe chị lải nhải cơ mà?
- Mai bà nội đến, mai chị đưa 2 đứa nhóc về đi?
Linh Chi cũng có hai cô con gái. Sự xuất hiện của hai nhóc tỳ khiến mẹ cô vui hơn bao giờ hết. Dường như bà nhìn thấy chính Linh Chi và Linh Đan khi còn nhỏ vậy. Hơn tất cả thì nếu hai cô bé này xuất hiện, bà nội cũng không ho he đả động đến mẹ nữa.
- Bà nội đến? Không nhưng mà bây giờ em ngừng quan tâm đến việc đấy đi, việc của em là chú ý học tập, làm quen với môi trường. Em đã xếp đồ xong chưa, xếp xong thì nên đi tham quan một vòng, không một đứa mù đường như em..
- Em biết rồi, lát em đi. Thế mai chị đưa 2 đứa về nhé?
Quả nhiên là tính nhiều chuyện của Linh Chi không có gì là ngăn cản được.
- Được rồi, mai chúng nó cũng được nghỉ, để chị đưa về. Nhưng mà chị vẫn phải nhắc cho em nhớ cuộc sống Đại học không màu hồng đâu, em phải..
- Ôi đã đến giờ này rồi cơ à, em phải tắt đây. Chị nhớ đưa chúng nó về đấy. Bái bai!
Nếu còn nói thêm hai câu nữa, chắc chị ấy đến tận đây để thuyết giảng mất.
Linh Đan tắt điện thoại chuẩn bị quay vào phòng. Cô bỗng nhớ ra tờ giấy dưới cây xương rồng ban nãy, nghĩ nghĩ cái gì đó, cô lại gấp gọn tờ giấy đặt lại dưới chậu cây. Đôi mắt tràn đầy mong chờ vào ngày mai.
* * *
Gâu gâu gâu gâu..
Tiếng chuông chó sủa vang lên khiến 4 cô gái giật mình tỉnh giấc.
- Ôi tớ xin lỗi..
Linh Đan vội cầm máy chạy ra ban công. Là Linh Chi.
- Sao vậy?
- Dì ơi..
- Ơ Bánh Bao à?
Là con gái lớn của Linh Chi. Cô bé nay đã 6 tuổi. Thời buổi công nghệ thông tin phát triển, trẻ con 6 tuổi đã biết gọi điện, tài thật.
- Nhớ dì à?
- Dì ơi bà ngoại với cụ đang đánh nhau..
Giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt của Bánh Bao khiến Linh Đan giật mình. Cô nhìn đồng hồ, là 12 giờ. Lần đầu được tự lập khiến cô quá khích, tối hôm qua ngồi cày phim đến tận 3 giờ sáng, 3 người còn lại trong phòng cũng không phải ngoại lệ. Cô liền dùng tay vuốt vuốt lại mái tóc đang rối xù của mình.
- Gì thế làm sao bà với cụ đánh nhau được?
- Huhu đang đánh nhau..
Tiếng khóc của Bánh Bao làm lòng cô bồn chồn không yên. Sao lại vậy? Vốn dĩ bình thường có hai đứa nhóc ở nhà thì sẽ không có cuộc cãi vã nào, nói gì đến đánh nhau.
- Bánh Bao con đang làm gì thế?
Tiếng Linh Chi vọng đến, tiếp đó là chị cô nghe máy.
- Alo, không có gì đâu. Em chuẩn bị đi gặp mặt khoa đúng không, buổi chiều à, đi vui vẻ nhé.
- Ơ khoan đã, nãy Bánh Bao bảo bà với mẹ đánh nhau là sao.
- Nó nói linh tinh đấy, chị tắt đây.
Nhìn cuộc gọi kết thúc. Linh Đan bắt đầu thấy ngờ ngợ. Có bao giờ Linh Chi tắt máy trước đâu, mà chị ấy nói ít như vậy từ khi nào thế? Biết em gái chuẩn bị đi gặp mặt khoa mà không nhắc gì à?
Lòng cô đột nhiên cảm thấy không yên. Ánh mắt lướt đến cây xương rồng, tờ giấy hôm qua cô để vẫn còn ở đó. Đột nhiên một suy nghĩ thoáng qua. Linh Đan lập tức chạy vào tìm Khánh Ngọc, hôm qua cậu ấy nói rằng cùng khoa với cô.
- Hôm nay đi gặp mặt khoa tớ không đi được, có gì cậu cứ bảo cô tớ đang ốm nhé.
- Ơ.. ừm..
Khánh Ngọc vẫn đang ngái ngủ, chỉ có thể trả lời theo bản năng.
Linh Đan vội vàng lấy balo, cho vào ví tiền và những đồ quan trọng khác.
- Ơ còn 2 tiếng nữa là đi gặp mặt khoa rồi, cậu đi đâu thế?
Minh Khuê bước ra từ nhà vệ sinh. Tiếng chuông điện thoại lãy nãy vừa hay giúp cô tỉnh giấc để chuẩn bị.
- Tớ không đi được.
Linh Đan vội nói.
- Ngọc ơi nhớ nhé, bảo cô tớ ốm.
- Sao thế?
Ngọc Khuê ló đầu khỏi giường, mắt mơ màng nhìn Linh Đan đang vội vã đi giày rồi chạy ra khỏi phòng.
- Hình như cậu ấy đang vội đi đâu ấy..
* * *
Vốn dĩ trước khi học, Linh Đan đã tìm chặng xe buýt phù hợp nối từ ký túc xá về nhà. Cô muốn tự lập và cả đi làm thêm nữa, để không dựa dẫm vào bố mẹ, nên không muốn tốn nhiều tiền vào việc đi lại. Nhưng hiện tại chỉ còn cách bắt xe ôm, là có thể nhanh chóng về đến nhà.
Căn nhà yên ắng hơn cô nghĩ. Sau khi trả tiền xe, cô chạy vội vào. Bên trong cũng không có gì, đồ đạc vẫn như cũ. Nhưng càng yên bình, trái tim cô lại càng thấp thỏm. Hôm nay có hai đứa bé về cơ mà? Vốn dĩ phải rộn ràng tiếng trẻ con, tiếng bố cô cười đùa và tiếng mẹ cô làm bếp chứ? Còn Linh Chi đâu, bình thường chị ấy phải lải nhải từ sáng đến chiều? Từ phòng khách lẫn phòng bếp đều không có ai. Bà nội đâu rồi?
- Dì ơi!
Tiếng gọi non nớt phát ra từ cầu thang. Linh Đan giật mình ngẩng lên. Là Bánh Bao!
- Bà đâu rồi con?
Cô vội vàng chạy lên ôm lấy đứa nhỏ.
- Cụ đánh bà, cụ bảo cụ hối hận..
Cơ thể nhỏ bé khóc nấc lên từng đợt. Sao lại thế? Đáng lẽ nếu có hai đứa nhỏ ở đây thì bà sẽ không gây sự chứ?
Linh Đan vội vã bế Bánh Bao, chạy lên tầng. Trong phòng của bố mẹ, cô thấy bố đang ngồi trên ghế, đôi mắt buồn rầu. Mới hôm qua ông vẫn còn vui vẻ tạm biệt cô, chúc cô có một học kỳ đáng nhớ.
- Bà đang ở phòng mẹ.
Nhà Linh Đan vốn có 3 phòng ngủ, 1 phòng của bố mẹ, 2 phòng còn lại là của 2 chị em. Khi Linh Chi lấy chồng, phòng của chị ấy vẫn giữ nguyên, dường như bố mẹ muốn khi con gái về nhà sẽ luôn tìm thấy cảm giác thân thuộc của thuở còn là thiếu nữ.
Cô liền đi đến trước cửa phòng. Cửa khóa rồi, nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng mẹ khóc khe khẽ, và cả tiếng chị cô đang an ủi.
- Thế Bột Mì đâu?
Bột Mì là em gái Bánh Bao.
- Em ấy đang chơi ở phòng dì.
- Bánh Bao ra trông em đi nhé, dì đi nói chuyện với ông.
Sau khi đóng cửa phòng mình, Linh Đan chầm chậm tiến gần đến phòng bố mẹ. Cô mở cửa ra. Nhìn thấy cô đôi mắt ánh lên sự bất ngờ, nhưng sau đó lại là tội lỗi.
Cô kéo ghế ngồi xuống cạnh ông.
- Là tại bố, là do bố hèn nhát.
Linh Đan im lặng. Cô từng không trách bố. Nhưng hiện tại thì cô không rõ. Nhưng cô không trách bà nội. Cái định kiến phong kiến đã ăn sâu vào trong tiềm thức của bà. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Muốn thay đổi suy nghĩ của một người đâu phải dễ, huồng hồ người đó đã lớn lên trong suy nghĩ đó từ lâu rồi. Cô không lấy hoàn cảnh để bao biện cho hành động của bà, cô cũng không cho rằng bà đã làm đúng. Nhưng cô cũng không thể thoải mái đối diện với bà, vì sau tất cả cô vẫn là con gái của mẹ. Và cũng không có đứa con gái nào có thể thoái mái khi nhìn mẹ mình phải khổ.
- Nếu mẹ không lấy bố, thì chắc sẽ tốt hơn..
Bố cô khẽ nói.
Linh Chi cũng từng kể rằng trước khi lấy bố, mẹ từng có một chú theo đuổi. Chú ấy tình cảm và mạnh mẽ hơn bố, và mẹ chú ấy cũng rất quý mẹ.
Linh Đan cũng từng nghĩ rằng nếu mẹ lấy người đàn ông đó, liệu có hạnh phúc hơn không? Nhưng đồng thời cô cũng nghĩ, giá như bố kiên định hơn, dũng cảm hơn.
Cô nhìn bố. Đôi mắt bố đầy sự đau khổ và hối hận. Bố từng là một học sinh giỏi, là niềm hãnh diện của cả xóm. Cô đã nhìn thấy rất nhiều bằng khen của bố khi đến nhà ông bà nội. Dù khắt khe với mẹ, nhưng không thể phủ nhận tình yêu của bà dành cho bố. Từ cách bà gìn giữ những đồ bố từng dùng có thể thấy bà rất trân trọng và tự hào về người con trai này.
Bố và mẹ vốn là thanh mai trúc mã, bố hơn mẹ một tuổi. Nhà cùng một xóm, ở đối diện nhau. Thậm chí thân thiết đến mức anh trai mẹ là bạn thân của bố, chính bác đã giúp hai người đến với nhau. Họ đã ở trong kí ức nhau từ thời còn học mẫu giáo cho đến khi vào Đại học. Nghe bà ngoại kể, ngày xưa mẹ rất nghịch ngợm, hay trốn học đi chơi với lũ bạn, nhưng từ khi xác định mối quan hệ với bố, mẹ dường như dịu dàng hơn nhiều. Nếu so sánh thì Linh Đan giống bố hơn về tính cách hướng nội, còn Linh Chi được hưởng sự thân thiện, ngoại giao tốt của mẹ.
Bố có yêu mẹ không? Nếu cần trả lời cho câu hỏi này thì Linh Đan và Linh Chi chính là kết quả tình yêu của họ. Hai chị em lớn lên trong sự yêu thương và bao bọc của bố mẹ. Gia đình họ không phải giàu có hay khá giả, nhưng chắc chắn rằng bố mẹ chưa bao giờ để họ phải lo lắng về tiền bạc, hay sống trong sự thiếu thốn mà ghen tị với các bạn khác.
Vấn đề duy nhất cần lo đó chính là mối quan hệ của bà nội và mẹ. Bỏ qua việc trọng nam khinh nữ, theo lời bà ngoại thì trước đó bà nội đã không thích mẹ rồi. Ông ngoại cũng từng phản đối cuộc hôn nhân này, vì ông cho rằng mẹ sẽ phải chịu khổ. Nhưng bà ngoại lại rất ủng hộ tình yêu của họ. Bà từng nói với Linh Đan: "Bố cháu có thể hèn nhát nhưng lại là một người đàn ông tốt.". May là sau khi cưới, bố và mẹ quyết định ở riêng. Nghe nói bà nội không thích điều này và đã đến làm loạn nhiều lần, nhưng khi mẹ mang thai Linh Chi, bà lại nhường một bước.
Gâu gâu gâu gâu..
- Alo Ngọc à?
- Ừ cậu đang đâu thế, gặp mặt khoa kết thúc rồi nhưng các anh chị khóa trên nói rằng sẽ có buổi tụ tập.
- Tụ tập à?
- Ừ nhưng nghe mọi người bảo là nên đi, vì anh chị sẽ chia sẻ kinh nghiệm. Cậu đi không?
Linh Đan quay lại nhìn bố. Ông đang mỉm cười:
- Con cứ đi đi, không sao đâu.
- Tớ không đi được rồi, cậu đi rồi có gì bảo tớ với nhé. - Cô quả quyết nói vào điện thoại
Sau khi cúp điện thoại. Cô liền nói:
- Tuần sau mới bắt đầu đi học, tuần này chưa có gì đặc biệt cả. Con sẽ ở lại nhà, tuần sau con quay về ký túc xá.
- Gì mà không có gì đặc biệt. Đăng ký câu lạc bộ rồi là làm quen giao lưu diễn ra trong tuần này còn gì.
Linh Đan giật mình ngẩng lên. Linh Chi đang từ từ bước vào. Cô quên mất là còn bà chị nhiều chuyện ở đây.
- Em cứ ở lỳ ở đây, thì làm sao tham gia các hoạt động nữa. Không phải em rất đam mê phim ảnh sao, cái gì mà câu lạc bộ điện ảnh điện đóm gì đó. Đi đi, tuổi trẻ là phải trải nghiệm, cứ loanh quanh bên bố mẹ mãi sao lớn được. Còn nữa ngay ngày đầu tiên gặp mặt em lại không đi, thì còn ra thể thống gì. Cứ như thế này thì chưa bắt đầu 4 năm em sẽ..
- Em biết rồi, em đi là được chứ gì!
Đúng là không ai có thể cản lại cái sự lải nhải đó.
- Thế con đi rồi cuối tuần con lại về.
- Ừ.
Nhìn nụ cười của bố, cô vẫn không thể yên tâm được. Khi bước đến cửa phòng, cô ngoái lại nhìn Linh Chi, ánh mắt như gửi gắm từng câu chữ: Chăm sóc bố mẹ cho cẩn thận đấy, không là em sẽ lại phi về! May là tính chất công việc của chị cô cho phép làm việc tại nhà, nên cũng không yêu cầu mỗi ngày phải đến công ty, anh rể đang công tác xa nên chị ấy có thể ở với bố mẹ một thời gian. Như vậy thì cô cũng đỡ lo lắng rằng bố mẹ ở một mình sẽ suy nghĩ nhiều.
Đi qua phòng Linh Chi, cô vẫn thấy mẹ đang trầm ngâm. Bà có vẻ đã bình tĩnh lại, nhưng đôi mắt dường như vẫn nhìn về xa xăm. Cô biết lúc này nên để mẹ ở một mình. Dù sao nhìn thấy bố mẹ, cô cũng yên tâm phần nào. Có lẽ bà nội đã về từ lâu, nãy giờ cũng không thấy bóng dáng bà.
Cô ghé qua phòng tạm biệt hai cục bông đáng yêu. Rồi lại lặng lẽ xuống tầng.
- Không cần phải lo lắng.
Linh Chi đi đằng sau khẽ nói.
- Chị sẽ ở đây cho đến khi mọi chuyện ổn thỏa.
- Bố bảo nếu không lấy mẹ thì mọi thứ chắc tốt hơn..
- Có những chuyện đã xảy ra nghĩa là nó cần xảy ra, vạn hạt mưa rơi không hạt nào rơi nhầm chỗ. Em chưa nghe câu đấy à.
Có thật sự đây là điều cần xảy ra không?
Suốt quãng đường về ký túc xá Linh Đan nghĩ rất cẩn thận về câu hỏi này. Liệu bố mẹ cưới nhau là đúng đắn? Nếu họ cưới người khác thì tương lai sẽ đẹp hơn à? Mà tại sao bà nội lại ghét mẹ như vậy, từ trước khi bố mẹ cưới?
Bận tâm suy nghĩ khiến cô vô thức về phòng lúc nào không hay.
- Ơ tớ tưởng cậu không về kịp, cậu muốn đi liên hoan luôn không?
Khánh Ngọc nhìn thấy Linh Đan mở cửa, bất ngờ hỏi.
- Không tớ hơi mệt, cậu đi vui vẻ nhé.
- Ừ tớ thấy các anh chị cũng thân thiện, có gì hay về tớ kể cho, muốn ăn gì nhắn tớ tớ mua cho nhé.
Sau vài phút căn phòng lại trở nên yên tĩnh. Hai chị em sinh đôi có lẽ cũng đi chơi với khoa rồi. Hiện tại cũng đến giờ ăn tối. Linh Đan tự nhủ cần phải ra ngoài, nhưng không hiểu sao cả người cô đều không có sức, thậm chí cô không buồn cởi balo ra. Cô liếc mắt thấy cây xương rồng. Nó vẫn ở đấy, nhỏ bé chỉ bằng bàn tay, nhưng bây giờ cô lại thấy sức sống nó thật mãnh liệt. Một góc của tờ giấy bị lộ ra. Linh Đan nhẹ nhàng cầm lên.
Nếu như được quay lại quá khứ, bạn muốn làm gì?
Nếu như được quay lại quá khứ, tôi muốn biết tại sao bà nội lại ghét mẹ. Tôi muốn biết rốt cuộc tình yêu bố mẹ lớn đến như thế nào, để mẹ nhẫn nhịn ở bên bố suốt bao nhiêu năm như vậy. Và tôi cũng muốn giúp bố trở nên mạnh mẽ hơn..
* * *
- Cháu ơi.. Cháu ơi?
Linh Đan chầm chậm mở mắt. Chỗ này là đâu? Hình như đang ngoài đường. Ngoài đường? Đáng lẽ cô phải đang ở trong phòng của mình chứ.
Cô bật dậy nhìn xung quanh. Chính xác là cô đang nằm trên vỉa hè, cạnh một sạp hàng rong. Đã vậy vai vẫn còn đeo balo?
- Ngủ ngoài đường như vậy là dễ gặp nguy hiểm lắm đó.
Là bà lão bán hàng bên cạnh. Gương mặt bà hiền lành, đầy nếp nhăn chứng minh cho năm tháng đi qua.
- Cháu nhanh về nhà đi không bố mẹ lo.
Vừa nói bà vừa ngồi xuống.
Linh Đan ú ớ không biết nên nói gì. Sao cô lại ở đây?
- Cháu ơi cháu làm ơi cái giấy gì kìa.
Cô quay lại. Là mẩu giấy đó. Mẩu giấy ở dưới chậu cây xương rồng. Cô liền nhặt lên và nhét vào balo.
Cô đi dọc xung quanh, bỗng nhìn thấy một cửa hàng quen mắt. Hình như cô đã thấy ở đâu đó rồi.
- Tránh đường!
Một cánh tay đẩy cô ra. Cái này.. không phải là tàu điện sao? Sao giữa đường lại có tàu điện* này.
Linh Đan tròn mắt nhìn cả con phố. Xe đạp, rồi cả xích lô nữa.
- Có bị ngốc không vậy, tự dưng đứng giữa đường.
Giọng nói của một cậu con trai vang lên. Ồ, là một cậu bé rất sáng sủa nha. Hình như cũng 18 tuổi. Nhìn cậu ta hậm hực quay đi, Linh Đan cũng không buồn so đo. Bất giác cô liền quay lại. Cái khung cảnh này, cửa hàng này cô đã từng thấy rồi. Là trong bức ảnh mẹ cô từng cho cô xem.
Cửa hàng đột nhiên mở cửa. Một cô gái tầm tuổi Linh Đan với mái tóc bông xù đi ra, đôi mắt cô sáng ngời ngợi, trên tay cầm một quyển sách đơn giản.
- Mẹ?
Linh Đan ngạc nhiên. Đó chính là mẹ cô hồi còn trẻ. Cô từng tò mò về hình ảnh của bố mẹ ngày xưa, nên bà ngoại đã cho cô 1 xấp album mà bà giữ rất cẩn thận. Cô xem đi xem lại rất nhiều lần và không thể nhầm lẫn được. Đó chính là mẹ cô! Mái tóc bông xù đặc trưng mà cô đã được thừa hưởng, đôi mắt to tròn cô từng rất ấn tượng khi xem ảnh. Và cả cuốn sách tiêu đề Thép đã tôi thế đấy! kia, là tác phẩm mà mẹ cô thích nhất.
Cô gái đó nhìn Linh Đan với cặp mắt nghi ngờ, giống như nhìn người bị bệnh vậy.
À, là mơ. Mơ đẹp quá nhỉ!
Linh Đan nghĩ thầm. Chuyện ở nhà có lẽ khiến cô sốc đến mức mơ cũng mơ về mẹ mình hồi còn trẻ.
Póc!
- Á, chị ơi em xin lỗi.
Một quả bóng bỗng đập vào đầu cô. Đau! Đau nha! Sao lại đau được? Không phải là mơ à?
Trong chốc lát, khóe mắt Linh Đan thấy mẹ đang chạy đi. Không được! Cô nhất định phải đuổi theo. Cho dù là mơ, hay là thật, cô vẫn muốn biết đây là món quà mà bỗng nhiên nhận được, hay chỉ đơn giản là trí tưởng tượng đang muốn thỏa mãn những câu hỏi của cô.
*tàu điện
- Linh Đan, đang làm gì đấy con? Chuẩn bị đi xe sắp tới rồi!
- Dạ!
Linh Đan vội cất quyển nhật ký còn đang viết dở, nhanh tay cầm lấy chiếc ba lô hồng có móc khóa chú chó Corgi.
- Con ra liền đây!
Hôm nay cô tròn 18 tuổi, cũng là ngày cô vào Đại học. Trường của cô nằm ở trung tâm, cách nhà khoảng 10 km, vì vậy cô đã năn nỉ xin bố mẹ được ở ký túc xá trong trường, cũng là để có một cuộc sống độc lập hơn.
Bố mẹ đã đợi sẵn ở dưới nhà. Hôm nay bố cô có cuộc họp quan trọng vào buổi chiều, nên ông chỉ có thể gặp mặt cô một lúc, không thể đi cùng con gái được. Chiếc taxi đã đến nơi, bố mẹ đều nhanh chóng giúp cô chuyển vali vào cốp xe. Đồ của cô cũng không có gì nhiều, chỉ có vali và một chiếc balo.
- Hay là mẹ đi cùng con nhé?
- Thôi, để con tự đi.
Từ bé đến lớn Linh Đan được bố mẹ bao bọc, đến nỗi bạn bè gọi cô là "công chúa ngủ trong rừng", vì cứ hễ muốn rủ cô đi chơi là phải được bố mẹ đồng ý. Cánh cổng Đại học chính là cơ hội lớn để cô có thể tự mình trưởng thành, chứng minh với mọi người rằng cô không cần dựa dẫm vào bố mẹ nữa.
Sau khi tạm biệt bố mẹ, với sự háo hức đến nỗi không thể kiềm chế được, cô nhìn về quãng đường phía trước với ánh mắt mong ngóng, để lại đằng sau hai bóng hình đã từng là cả thế giới với mình.
* * *
Sau 30 phút đi đường thì cuối cùng cũng đến nơi. Trong lòng Linh Đan đang tràn đầy phấn khởi. Có thể không vui được sao? Dù sao thì sau 18 năm, cô đã được tự do! Có thể tùy ý đi chơi mà không cần xin phép, cho dù đi chơi về muộn cũng không còn ai giục về, yêu đương cũng có thể thoải mái rồi, thậm chí không cần phải dè chừng mà ăn thỏa thích đồ mình thèm khát. Điện thoại bỗng đổ chuông, nhìn cái tên trên màn hình Linh Đan bỗng chán nản.
- Nếu chị lại định lải nhải..
- Linh Đan em nghe rõ đây! Cuộc sống Đại học không phải muốn làm gì thì làm! Việc học luôn là trên hết, muốn yêu đương thì dắt về đây chị kiểm tra, muốn đi chơi thì phải biết giới hạn của bản thân, còn muốn..
- Được rồi được rồi em biết rồi!
Linh Chi là chị gái ruột cách Linh Đan 9 tuổi. Khi Linh Đan còn học lớp 9, thì chị ấy kết hôn. Hiện tại đã có 2 người con. Có lẽ sau khi làm mẹ thì tính cách cũng trở nên cẩn thận tỉ mỉ, giống như mẹ của Linh Đan vậy. Nếu không phải nhắc em gái cẩn thận cái này, thì cũng là đề phòng với cái kia. Đôi khi Linh Đan cũng tự hỏi, trước khi kết hôn chị ấy cũng từng ăn chơi vui vẻ, đâu có cảnh giác với nhiều thứ như vậy?
- Em đang chuẩn bị lên phòng.
- Hòa đồng với các bạn, đừng có chuyện gì cũng giận dỗi vô cớ, không còn bố mẹ bên cạnh thì không ai chiều chuộng em vô điều kiện nữa đâu.
Cô biết điều này chứ. Khi còn ở nhà, không muốn ăn cơm thì mẹ sẽ làm đủ món ngon để cô thèm ăn, khi bực mình bố sẽ chở cô đi dạo khắp nơi hít thở không khí, khi bị bắt nạt đã có chị gái chống lưng, muốn làm gì thì làm. Nhưng tại đây cô chỉ có một mình. Bình thường mọi người sẽ cảm thấy bất an, nhưng với Linh Đan dường như đây là một thử thách mới. Cô rất mong đợi vào tương lai, cô sẽ trở thành con người như thế nào, việc sống một mình có giúp cô đỡ ỷ lại không?
Cánh cổng ký túc xá mở ra. Bên trong tấp nập, đông đúc. Có vẻ hơn một nửa là sinh viên mới. Linh Đan chầm chậm kéo vali vào nơi đăng ký thông tin. Phòng của cô là 513. May quá, ở tầng 5 nên cũng dễ dàng leo thang hơn. Ký túc xá có 16 tầng, nhưng Linh Đan không thích ở tầng quá cao. Tầng 5 là vừa đủ với cô. Một cô bé 18 tuổi mang trong mình những tưởng tượng lớn khiến cô luôn nghĩ về những trường hợp có thể xảy ra. Ví dụ nếu thang máy hỏng, hay thậm chí là quá đông không thể vào được thang nữa, thì cô vẫn có thể chạy thang bộ.
Phòng 513 rộng hơn cô nghĩ. Có 4 chiếc giường tầng, nhưng là loại giường tầng trên còn tầng dưới là bàn học. Cô đến sớm nhất nên nhanh tay chọn cho mình chiếc giường cạnh cửa sổ. Linh Đan rất thích ngắm thiên nhiên. Cô cho rằng đây là món quà tuyệt nhất mà Trái Đất đã ban tặng cho con người, nhưng hiện nay ô nhiễm môi trường rất nghiêm trọng.
- A, chào cậu.
Linh Đan quay lại. Là một cô bạn tóc ngắn khá đáng yêu, có vẻ thấp hơn cô một tẹo.
- Chào cậu, tớ là Linh Đan.
- Tớ là Khánh Ngọc.
- Tớ khoa Báo chí, cậu khoa gì thế?
- Tớ cũng học Báo nè, sau này mong cậu giúp đỡ nhiều nha.
Chào hỏi hai câu, hai người lại rơi vào im lặng, ai làm việc nấy. Linh Đan vốn là cô bé hướng nội. Cô suy nghĩ rất nhiều, nhưng rất ngại giao tiếp với người khác. Cô cho rằng thà ít bạn nhưng chất lượng, còn hơn nhiều bạn mà không ra gì. Cô thích đi chơi, nhưng không có nghĩa thích đi tụ tập đông người. Hồi lớp 12 trường tổ chức lễ trưởng thành cho học sinh cuối cấp, sau khi tham gia bữa tiệc đó, Linh Đan gần như bị hút cạn năng lượng. Việc giao tiếp với nhiều người luôn khiến cô cảm thấy không thoải mái.
- Ô có hai bạn đã đến rồi à!
- Xin chào, tớ là Ngọc Khuê và đây là Minh Khuê. Bọn tớ là chị em sinh đôi.
Hai cô bé này có vẻ hoạt bát hơn. Từ sau khi họ đến căn phòng bỗng trở nên nhộn nhịp hẳn, chỉ riêng tiếng hai người họ cãi vã thôi cũng khiến phòng 4 người như có 8 người rồi. Tuy vậy, nhìn họ có vẻ rất thân thiết.
Sau khi sắp xếp xong đồ đạc, Linh Đan ra ban công gọi điện về nhà. Chiếc ban công nhỏ ở phòng dường như trở thành nơi khiến Linh Đan thoải mái nhất, ở đây có một cây xương rồng khá xinh và có cả cửa để ngăn cách với phòng, nói chuyện cũng không sợ làm phiền mọi người. Cô cho rằng mỗi khi cảm thấy áp lực hay nhớ nhà có thể ra đây hít thở không khí.
- Các bạn thân thiện không con?
- Con thấy cũng được lắm, có hai bạn là sinh đôi, có vẻ khá vui tính, con thấy hai bạn cứ chạnh chọe nhau mãi.
Vừa nói Linh Đan vừa vuốt ve cây xương rồng.
- Ừ thế tối nay 4 đứa có định đi ăn chung không, hay ăn riêng?
- Con nghĩ là ăn riêng, mới gặp nhau nên cũng hơi ngại..
Hình như ở dưới chậu cây có một cái gì đó.
- Gần ký túc xá có quán ăn nào không?
- Con thấy cũng có vài quán, để lát con đi ngó thử.
Là một mẩu giấy, có vẻ là sinh viên khóa trước để lại.
- Rủ thêm bạn nào đi cùng cho vui con ạ.
- Thôi con đi một mình cũng được, chắc các bạn ý cũng muốn không gian riêng.
Nếu như được quay lại quá khứ, bạn muốn làm gì? Dòng chữ trên tờ giấy khiến Linh Đan cảm thấy hứng thú. Hình như cuộc sống các anh chị năm trước cũng không tệ lắm.
- Mai bà nội đến.
- Bà nội đến?
Lời nói của mẹ khiến cô chợt giật mình. Bà nội vốn dĩ không thích mẹ Linh Đan. Bà trọng nam khinh nữ, nên khi mẹ sinh ra chị cô là Linh Chi, bà rất không vui. 9 năm sau mẹ mang thai một lần nữa, bà đã rất mong chờ. Nhưng sự xuất hiện của Linh Đan lại khiến bà thất vọng lại chồng thêm thất vọng. Bố của cô - một người bố luôn hết lòng vì con - cũng là một người con hiếu thảo. Ông yêu vợ, nhưng cũng không muốn cãi lại bà. Việc đứng giữa hai người phụ nữ quan trọng nhất với mình khiến ông rất đau đầu. Linh Đan không trách bố. Ở vị trí làm cha, ông không hề có lỗi với cô và Linh Chi. Khi làm con, ông cũng là đứa con trai khiến bà nội tự hào. Ông chỉ có lỗi với mẹ, vì đã quá hèn nhát. Nhưng điều khiến cô bất ngờ, là cho dù mối quan hệ mẹ chồng - nàng dâu rất tệ, nhưng mẹ cô chưa một lần nghĩ rằng sẽ từ bỏ cuộc hôn nhân này.
- Mai con về nhé?
- Con mới đến ký túc xá lại về làm gì? Chiều mai con có buổi gặp mặt khoa đúng không? Nhớ nói chuyện với các bạn nhé, đừng trốn trong góc ngồi một mình.
Cô không muốn để mẹ và bà nội gặp nhau. Bà không xỉa xói mẹ, thì cũng là khuyến khích bố mẹ sinh thêm đứa nữa. Mẹ cô năm nay gần 50 tuổi rồi, việc sinh con rất nguy hiểm. Cô cũng không muốn tâm trạng mẹ không tốt.
Nói chuyện với mẹ xong, cô lập tức gọi cho Linh Chi.
- Sao bảo không muốn nghe chị lải nhải cơ mà?
- Mai bà nội đến, mai chị đưa 2 đứa nhóc về đi?
Linh Chi cũng có hai cô con gái. Sự xuất hiện của hai nhóc tỳ khiến mẹ cô vui hơn bao giờ hết. Dường như bà nhìn thấy chính Linh Chi và Linh Đan khi còn nhỏ vậy. Hơn tất cả thì nếu hai cô bé này xuất hiện, bà nội cũng không ho he đả động đến mẹ nữa.
- Bà nội đến? Không nhưng mà bây giờ em ngừng quan tâm đến việc đấy đi, việc của em là chú ý học tập, làm quen với môi trường. Em đã xếp đồ xong chưa, xếp xong thì nên đi tham quan một vòng, không một đứa mù đường như em..
- Em biết rồi, lát em đi. Thế mai chị đưa 2 đứa về nhé?
Quả nhiên là tính nhiều chuyện của Linh Chi không có gì là ngăn cản được.
- Được rồi, mai chúng nó cũng được nghỉ, để chị đưa về. Nhưng mà chị vẫn phải nhắc cho em nhớ cuộc sống Đại học không màu hồng đâu, em phải..
- Ôi đã đến giờ này rồi cơ à, em phải tắt đây. Chị nhớ đưa chúng nó về đấy. Bái bai!
Nếu còn nói thêm hai câu nữa, chắc chị ấy đến tận đây để thuyết giảng mất.
Linh Đan tắt điện thoại chuẩn bị quay vào phòng. Cô bỗng nhớ ra tờ giấy dưới cây xương rồng ban nãy, nghĩ nghĩ cái gì đó, cô lại gấp gọn tờ giấy đặt lại dưới chậu cây. Đôi mắt tràn đầy mong chờ vào ngày mai.
* * *
Gâu gâu gâu gâu..
Tiếng chuông chó sủa vang lên khiến 4 cô gái giật mình tỉnh giấc.
- Ôi tớ xin lỗi..
Linh Đan vội cầm máy chạy ra ban công. Là Linh Chi.
- Sao vậy?
- Dì ơi..
- Ơ Bánh Bao à?
Là con gái lớn của Linh Chi. Cô bé nay đã 6 tuổi. Thời buổi công nghệ thông tin phát triển, trẻ con 6 tuổi đã biết gọi điện, tài thật.
- Nhớ dì à?
- Dì ơi bà ngoại với cụ đang đánh nhau..
Giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt của Bánh Bao khiến Linh Đan giật mình. Cô nhìn đồng hồ, là 12 giờ. Lần đầu được tự lập khiến cô quá khích, tối hôm qua ngồi cày phim đến tận 3 giờ sáng, 3 người còn lại trong phòng cũng không phải ngoại lệ. Cô liền dùng tay vuốt vuốt lại mái tóc đang rối xù của mình.
- Gì thế làm sao bà với cụ đánh nhau được?
- Huhu đang đánh nhau..
Tiếng khóc của Bánh Bao làm lòng cô bồn chồn không yên. Sao lại vậy? Vốn dĩ bình thường có hai đứa nhóc ở nhà thì sẽ không có cuộc cãi vã nào, nói gì đến đánh nhau.
- Bánh Bao con đang làm gì thế?
Tiếng Linh Chi vọng đến, tiếp đó là chị cô nghe máy.
- Alo, không có gì đâu. Em chuẩn bị đi gặp mặt khoa đúng không, buổi chiều à, đi vui vẻ nhé.
- Ơ khoan đã, nãy Bánh Bao bảo bà với mẹ đánh nhau là sao.
- Nó nói linh tinh đấy, chị tắt đây.
Nhìn cuộc gọi kết thúc. Linh Đan bắt đầu thấy ngờ ngợ. Có bao giờ Linh Chi tắt máy trước đâu, mà chị ấy nói ít như vậy từ khi nào thế? Biết em gái chuẩn bị đi gặp mặt khoa mà không nhắc gì à?
Lòng cô đột nhiên cảm thấy không yên. Ánh mắt lướt đến cây xương rồng, tờ giấy hôm qua cô để vẫn còn ở đó. Đột nhiên một suy nghĩ thoáng qua. Linh Đan lập tức chạy vào tìm Khánh Ngọc, hôm qua cậu ấy nói rằng cùng khoa với cô.
- Hôm nay đi gặp mặt khoa tớ không đi được, có gì cậu cứ bảo cô tớ đang ốm nhé.
- Ơ.. ừm..
Khánh Ngọc vẫn đang ngái ngủ, chỉ có thể trả lời theo bản năng.
Linh Đan vội vàng lấy balo, cho vào ví tiền và những đồ quan trọng khác.
- Ơ còn 2 tiếng nữa là đi gặp mặt khoa rồi, cậu đi đâu thế?
Minh Khuê bước ra từ nhà vệ sinh. Tiếng chuông điện thoại lãy nãy vừa hay giúp cô tỉnh giấc để chuẩn bị.
- Tớ không đi được.
Linh Đan vội nói.
- Ngọc ơi nhớ nhé, bảo cô tớ ốm.
- Sao thế?
Ngọc Khuê ló đầu khỏi giường, mắt mơ màng nhìn Linh Đan đang vội vã đi giày rồi chạy ra khỏi phòng.
- Hình như cậu ấy đang vội đi đâu ấy..
* * *
Vốn dĩ trước khi học, Linh Đan đã tìm chặng xe buýt phù hợp nối từ ký túc xá về nhà. Cô muốn tự lập và cả đi làm thêm nữa, để không dựa dẫm vào bố mẹ, nên không muốn tốn nhiều tiền vào việc đi lại. Nhưng hiện tại chỉ còn cách bắt xe ôm, là có thể nhanh chóng về đến nhà.
Căn nhà yên ắng hơn cô nghĩ. Sau khi trả tiền xe, cô chạy vội vào. Bên trong cũng không có gì, đồ đạc vẫn như cũ. Nhưng càng yên bình, trái tim cô lại càng thấp thỏm. Hôm nay có hai đứa bé về cơ mà? Vốn dĩ phải rộn ràng tiếng trẻ con, tiếng bố cô cười đùa và tiếng mẹ cô làm bếp chứ? Còn Linh Chi đâu, bình thường chị ấy phải lải nhải từ sáng đến chiều? Từ phòng khách lẫn phòng bếp đều không có ai. Bà nội đâu rồi?
- Dì ơi!
Tiếng gọi non nớt phát ra từ cầu thang. Linh Đan giật mình ngẩng lên. Là Bánh Bao!
- Bà đâu rồi con?
Cô vội vàng chạy lên ôm lấy đứa nhỏ.
- Cụ đánh bà, cụ bảo cụ hối hận..
Cơ thể nhỏ bé khóc nấc lên từng đợt. Sao lại thế? Đáng lẽ nếu có hai đứa nhỏ ở đây thì bà sẽ không gây sự chứ?
Linh Đan vội vã bế Bánh Bao, chạy lên tầng. Trong phòng của bố mẹ, cô thấy bố đang ngồi trên ghế, đôi mắt buồn rầu. Mới hôm qua ông vẫn còn vui vẻ tạm biệt cô, chúc cô có một học kỳ đáng nhớ.
- Bà đang ở phòng mẹ.
Nhà Linh Đan vốn có 3 phòng ngủ, 1 phòng của bố mẹ, 2 phòng còn lại là của 2 chị em. Khi Linh Chi lấy chồng, phòng của chị ấy vẫn giữ nguyên, dường như bố mẹ muốn khi con gái về nhà sẽ luôn tìm thấy cảm giác thân thuộc của thuở còn là thiếu nữ.
Cô liền đi đến trước cửa phòng. Cửa khóa rồi, nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng mẹ khóc khe khẽ, và cả tiếng chị cô đang an ủi.
- Thế Bột Mì đâu?
Bột Mì là em gái Bánh Bao.
- Em ấy đang chơi ở phòng dì.
- Bánh Bao ra trông em đi nhé, dì đi nói chuyện với ông.
Sau khi đóng cửa phòng mình, Linh Đan chầm chậm tiến gần đến phòng bố mẹ. Cô mở cửa ra. Nhìn thấy cô đôi mắt ánh lên sự bất ngờ, nhưng sau đó lại là tội lỗi.
Cô kéo ghế ngồi xuống cạnh ông.
- Là tại bố, là do bố hèn nhát.
Linh Đan im lặng. Cô từng không trách bố. Nhưng hiện tại thì cô không rõ. Nhưng cô không trách bà nội. Cái định kiến phong kiến đã ăn sâu vào trong tiềm thức của bà. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Muốn thay đổi suy nghĩ của một người đâu phải dễ, huồng hồ người đó đã lớn lên trong suy nghĩ đó từ lâu rồi. Cô không lấy hoàn cảnh để bao biện cho hành động của bà, cô cũng không cho rằng bà đã làm đúng. Nhưng cô cũng không thể thoải mái đối diện với bà, vì sau tất cả cô vẫn là con gái của mẹ. Và cũng không có đứa con gái nào có thể thoái mái khi nhìn mẹ mình phải khổ.
- Nếu mẹ không lấy bố, thì chắc sẽ tốt hơn..
Bố cô khẽ nói.
Linh Chi cũng từng kể rằng trước khi lấy bố, mẹ từng có một chú theo đuổi. Chú ấy tình cảm và mạnh mẽ hơn bố, và mẹ chú ấy cũng rất quý mẹ.
Linh Đan cũng từng nghĩ rằng nếu mẹ lấy người đàn ông đó, liệu có hạnh phúc hơn không? Nhưng đồng thời cô cũng nghĩ, giá như bố kiên định hơn, dũng cảm hơn.
Cô nhìn bố. Đôi mắt bố đầy sự đau khổ và hối hận. Bố từng là một học sinh giỏi, là niềm hãnh diện của cả xóm. Cô đã nhìn thấy rất nhiều bằng khen của bố khi đến nhà ông bà nội. Dù khắt khe với mẹ, nhưng không thể phủ nhận tình yêu của bà dành cho bố. Từ cách bà gìn giữ những đồ bố từng dùng có thể thấy bà rất trân trọng và tự hào về người con trai này.
Bố và mẹ vốn là thanh mai trúc mã, bố hơn mẹ một tuổi. Nhà cùng một xóm, ở đối diện nhau. Thậm chí thân thiết đến mức anh trai mẹ là bạn thân của bố, chính bác đã giúp hai người đến với nhau. Họ đã ở trong kí ức nhau từ thời còn học mẫu giáo cho đến khi vào Đại học. Nghe bà ngoại kể, ngày xưa mẹ rất nghịch ngợm, hay trốn học đi chơi với lũ bạn, nhưng từ khi xác định mối quan hệ với bố, mẹ dường như dịu dàng hơn nhiều. Nếu so sánh thì Linh Đan giống bố hơn về tính cách hướng nội, còn Linh Chi được hưởng sự thân thiện, ngoại giao tốt của mẹ.
Bố có yêu mẹ không? Nếu cần trả lời cho câu hỏi này thì Linh Đan và Linh Chi chính là kết quả tình yêu của họ. Hai chị em lớn lên trong sự yêu thương và bao bọc của bố mẹ. Gia đình họ không phải giàu có hay khá giả, nhưng chắc chắn rằng bố mẹ chưa bao giờ để họ phải lo lắng về tiền bạc, hay sống trong sự thiếu thốn mà ghen tị với các bạn khác.
Vấn đề duy nhất cần lo đó chính là mối quan hệ của bà nội và mẹ. Bỏ qua việc trọng nam khinh nữ, theo lời bà ngoại thì trước đó bà nội đã không thích mẹ rồi. Ông ngoại cũng từng phản đối cuộc hôn nhân này, vì ông cho rằng mẹ sẽ phải chịu khổ. Nhưng bà ngoại lại rất ủng hộ tình yêu của họ. Bà từng nói với Linh Đan: "Bố cháu có thể hèn nhát nhưng lại là một người đàn ông tốt.". May là sau khi cưới, bố và mẹ quyết định ở riêng. Nghe nói bà nội không thích điều này và đã đến làm loạn nhiều lần, nhưng khi mẹ mang thai Linh Chi, bà lại nhường một bước.
Gâu gâu gâu gâu..
- Alo Ngọc à?
- Ừ cậu đang đâu thế, gặp mặt khoa kết thúc rồi nhưng các anh chị khóa trên nói rằng sẽ có buổi tụ tập.
- Tụ tập à?
- Ừ nhưng nghe mọi người bảo là nên đi, vì anh chị sẽ chia sẻ kinh nghiệm. Cậu đi không?
Linh Đan quay lại nhìn bố. Ông đang mỉm cười:
- Con cứ đi đi, không sao đâu.
- Tớ không đi được rồi, cậu đi rồi có gì bảo tớ với nhé. - Cô quả quyết nói vào điện thoại
Sau khi cúp điện thoại. Cô liền nói:
- Tuần sau mới bắt đầu đi học, tuần này chưa có gì đặc biệt cả. Con sẽ ở lại nhà, tuần sau con quay về ký túc xá.
- Gì mà không có gì đặc biệt. Đăng ký câu lạc bộ rồi là làm quen giao lưu diễn ra trong tuần này còn gì.
Linh Đan giật mình ngẩng lên. Linh Chi đang từ từ bước vào. Cô quên mất là còn bà chị nhiều chuyện ở đây.
- Em cứ ở lỳ ở đây, thì làm sao tham gia các hoạt động nữa. Không phải em rất đam mê phim ảnh sao, cái gì mà câu lạc bộ điện ảnh điện đóm gì đó. Đi đi, tuổi trẻ là phải trải nghiệm, cứ loanh quanh bên bố mẹ mãi sao lớn được. Còn nữa ngay ngày đầu tiên gặp mặt em lại không đi, thì còn ra thể thống gì. Cứ như thế này thì chưa bắt đầu 4 năm em sẽ..
- Em biết rồi, em đi là được chứ gì!
Đúng là không ai có thể cản lại cái sự lải nhải đó.
- Thế con đi rồi cuối tuần con lại về.
- Ừ.
Nhìn nụ cười của bố, cô vẫn không thể yên tâm được. Khi bước đến cửa phòng, cô ngoái lại nhìn Linh Chi, ánh mắt như gửi gắm từng câu chữ: Chăm sóc bố mẹ cho cẩn thận đấy, không là em sẽ lại phi về! May là tính chất công việc của chị cô cho phép làm việc tại nhà, nên cũng không yêu cầu mỗi ngày phải đến công ty, anh rể đang công tác xa nên chị ấy có thể ở với bố mẹ một thời gian. Như vậy thì cô cũng đỡ lo lắng rằng bố mẹ ở một mình sẽ suy nghĩ nhiều.
Đi qua phòng Linh Chi, cô vẫn thấy mẹ đang trầm ngâm. Bà có vẻ đã bình tĩnh lại, nhưng đôi mắt dường như vẫn nhìn về xa xăm. Cô biết lúc này nên để mẹ ở một mình. Dù sao nhìn thấy bố mẹ, cô cũng yên tâm phần nào. Có lẽ bà nội đã về từ lâu, nãy giờ cũng không thấy bóng dáng bà.
Cô ghé qua phòng tạm biệt hai cục bông đáng yêu. Rồi lại lặng lẽ xuống tầng.
- Không cần phải lo lắng.
Linh Chi đi đằng sau khẽ nói.
- Chị sẽ ở đây cho đến khi mọi chuyện ổn thỏa.
- Bố bảo nếu không lấy mẹ thì mọi thứ chắc tốt hơn..
- Có những chuyện đã xảy ra nghĩa là nó cần xảy ra, vạn hạt mưa rơi không hạt nào rơi nhầm chỗ. Em chưa nghe câu đấy à.
Có thật sự đây là điều cần xảy ra không?
Suốt quãng đường về ký túc xá Linh Đan nghĩ rất cẩn thận về câu hỏi này. Liệu bố mẹ cưới nhau là đúng đắn? Nếu họ cưới người khác thì tương lai sẽ đẹp hơn à? Mà tại sao bà nội lại ghét mẹ như vậy, từ trước khi bố mẹ cưới?
Bận tâm suy nghĩ khiến cô vô thức về phòng lúc nào không hay.
- Ơ tớ tưởng cậu không về kịp, cậu muốn đi liên hoan luôn không?
Khánh Ngọc nhìn thấy Linh Đan mở cửa, bất ngờ hỏi.
- Không tớ hơi mệt, cậu đi vui vẻ nhé.
- Ừ tớ thấy các anh chị cũng thân thiện, có gì hay về tớ kể cho, muốn ăn gì nhắn tớ tớ mua cho nhé.
Sau vài phút căn phòng lại trở nên yên tĩnh. Hai chị em sinh đôi có lẽ cũng đi chơi với khoa rồi. Hiện tại cũng đến giờ ăn tối. Linh Đan tự nhủ cần phải ra ngoài, nhưng không hiểu sao cả người cô đều không có sức, thậm chí cô không buồn cởi balo ra. Cô liếc mắt thấy cây xương rồng. Nó vẫn ở đấy, nhỏ bé chỉ bằng bàn tay, nhưng bây giờ cô lại thấy sức sống nó thật mãnh liệt. Một góc của tờ giấy bị lộ ra. Linh Đan nhẹ nhàng cầm lên.
Nếu như được quay lại quá khứ, bạn muốn làm gì?
Nếu như được quay lại quá khứ, tôi muốn biết tại sao bà nội lại ghét mẹ. Tôi muốn biết rốt cuộc tình yêu bố mẹ lớn đến như thế nào, để mẹ nhẫn nhịn ở bên bố suốt bao nhiêu năm như vậy. Và tôi cũng muốn giúp bố trở nên mạnh mẽ hơn..
* * *
- Cháu ơi.. Cháu ơi?
Linh Đan chầm chậm mở mắt. Chỗ này là đâu? Hình như đang ngoài đường. Ngoài đường? Đáng lẽ cô phải đang ở trong phòng của mình chứ.
Cô bật dậy nhìn xung quanh. Chính xác là cô đang nằm trên vỉa hè, cạnh một sạp hàng rong. Đã vậy vai vẫn còn đeo balo?
- Ngủ ngoài đường như vậy là dễ gặp nguy hiểm lắm đó.
Là bà lão bán hàng bên cạnh. Gương mặt bà hiền lành, đầy nếp nhăn chứng minh cho năm tháng đi qua.
- Cháu nhanh về nhà đi không bố mẹ lo.
Vừa nói bà vừa ngồi xuống.
Linh Đan ú ớ không biết nên nói gì. Sao cô lại ở đây?
- Cháu ơi cháu làm ơi cái giấy gì kìa.
Cô quay lại. Là mẩu giấy đó. Mẩu giấy ở dưới chậu cây xương rồng. Cô liền nhặt lên và nhét vào balo.
Cô đi dọc xung quanh, bỗng nhìn thấy một cửa hàng quen mắt. Hình như cô đã thấy ở đâu đó rồi.
- Tránh đường!
Một cánh tay đẩy cô ra. Cái này.. không phải là tàu điện sao? Sao giữa đường lại có tàu điện* này.
Linh Đan tròn mắt nhìn cả con phố. Xe đạp, rồi cả xích lô nữa.
- Có bị ngốc không vậy, tự dưng đứng giữa đường.
Giọng nói của một cậu con trai vang lên. Ồ, là một cậu bé rất sáng sủa nha. Hình như cũng 18 tuổi. Nhìn cậu ta hậm hực quay đi, Linh Đan cũng không buồn so đo. Bất giác cô liền quay lại. Cái khung cảnh này, cửa hàng này cô đã từng thấy rồi. Là trong bức ảnh mẹ cô từng cho cô xem.
Cửa hàng đột nhiên mở cửa. Một cô gái tầm tuổi Linh Đan với mái tóc bông xù đi ra, đôi mắt cô sáng ngời ngợi, trên tay cầm một quyển sách đơn giản.
- Mẹ?
Linh Đan ngạc nhiên. Đó chính là mẹ cô hồi còn trẻ. Cô từng tò mò về hình ảnh của bố mẹ ngày xưa, nên bà ngoại đã cho cô 1 xấp album mà bà giữ rất cẩn thận. Cô xem đi xem lại rất nhiều lần và không thể nhầm lẫn được. Đó chính là mẹ cô! Mái tóc bông xù đặc trưng mà cô đã được thừa hưởng, đôi mắt to tròn cô từng rất ấn tượng khi xem ảnh. Và cả cuốn sách tiêu đề Thép đã tôi thế đấy! kia, là tác phẩm mà mẹ cô thích nhất.
Cô gái đó nhìn Linh Đan với cặp mắt nghi ngờ, giống như nhìn người bị bệnh vậy.
À, là mơ. Mơ đẹp quá nhỉ!
Linh Đan nghĩ thầm. Chuyện ở nhà có lẽ khiến cô sốc đến mức mơ cũng mơ về mẹ mình hồi còn trẻ.
Póc!
- Á, chị ơi em xin lỗi.
Một quả bóng bỗng đập vào đầu cô. Đau! Đau nha! Sao lại đau được? Không phải là mơ à?
Trong chốc lát, khóe mắt Linh Đan thấy mẹ đang chạy đi. Không được! Cô nhất định phải đuổi theo. Cho dù là mơ, hay là thật, cô vẫn muốn biết đây là món quà mà bỗng nhiên nhận được, hay chỉ đơn giản là trí tưởng tượng đang muốn thỏa mãn những câu hỏi của cô.
*tàu điện
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro