Dập Đầu Cái Trư...
Thanh Phong Loan Thượng
2024-08-31 20:52:55
Đế Giai!
Nghe vậy, sắc mặt ba người Diệp Quan ngay lập tức trở nên tái nhợt.
Đẳng cấp của yêu thú không giống đẳng cấp của nhân loại, yêu thú chia ra tới cửu giai, sau cửu giai là Linh Giai, mà sau Linh Giai là Vương Giai, sau Vương Giai là Địa Giai, sau Địa Giai là Thiên Giai, mà sau Thiên Giai chính là Đế Giai!
Yêu thú cường đại nhất toàn bộ Nam Châu là Vương Giai.
Mà tên trước mắt này là Đế Giai?
Đế Giai?
Đầu óc Diệp Quan đã trống rỗng rồi!
Tư Thanh kia cũng mặt xám xịt như tro tàn.
Xong rồi!
Thế là hoàn toàn đi đời!
Diệp Quan trong lòng run rẩy nói: “Tháp gia, ngươi không phải nói là sẽ không có nguy hiểm mà?”
Tiểu Tháp đáp: “Ừ!”
Diệp Quan lòng run rẩy: “Đế Giai đó! Đế Giai đó! Ngươi cảm thấy thế này không nguy hiểm sao hả?”
Tiểu Tháp đáp: “Hở… À, nguy hiểm, rất nguy hiểm!”
Diệp Quan: “…”
Giờ đây cả người Diệp Quan đều tê dại rồi!
Tháp gia này không phải rất đáng tin cậy sao!
Sắc mặt hai người Nạp Lan Ca và Tư Thanh cũng trở nên vô cùng trắng bệch, bọn họ không ngờ rằng sẽ gặp phải yêu thú Đế Giai ở nơi này.
Đế Giai đấy!
Đây đúng là thuộc về bên trong truyền thuyết cổ xưa rồi.
Mạnh nhất đã biết hiện nay ở toàn Nam Châu là Vương Giai đấy.
Nơi này lại xuất hiện một con yêu thú Đế Giai.
Cái này giống như việc trong một dòng sông nhỏ lại xuất hiện một con rồng, quả là quá vô lý rồi.
Lúc này, yêu thú kia đột nhiên lạnh lùng nhìn ba người Diệp Quan: “Một đám kiến hôi cũng dám quẫy nhiễu giấc ngủ của bản đế!”
Nói đoạn, nó lập tức há to miệng muốn nuốt chửng cả ba người.
Mà lúc này, Diệp Quan bất thình lình kéo Nạp Lan Ca về phía sau, sau đó rút kiếm Hành Đạo ra.
Khoanh tay chịu chết?
Đây không phải là phong cách của hắn!
Coi như không có bất kỳ phần thắng nào, hắn cũng muốn ra sức ngoan cường một phen.
Mà đúng lúc Diệp Quan rút kiếm ra, yêu thú kia đột nhiên như thể gặp phải quỷ vậy, lập tức nhảy dựng lên: “Vãi! Vãi! Vãi! Ối… Ngươi… Ngươi sao lại có thanh kiếm này, vãi… Ngươi… Ngươi tại sao lại có thanh kiếm này…”
Nói xong, trong ánh mắt kinh ngạc của mấy người, nó tiến thẳng tới trước mặt Diệp Quan, run lẩy bẩy: “Đại ca, đây toàn bộ đều là hiểu lầm… Hiểu lầm thôi… Ta không biết ngươi là người của nàng, ta trước dập đầu với ngài một cái đi!”
Vừa nói, nó lập tức “phịch” một tiếng mà quỳ xuống, thân thể không tự chủ được mà run rẩy.
Ba người: “…”
Ba người Diệp Quan đều ngơ ngác.
Yêu Thú Đế Giai quỳ xuống?
Ba người đều không dám tin cảnh tượng trước mặt.
Diệp Quan quan sát kiếm Hành Đạo trong tay mình, trầm mặc một lát, trong lòng nói: "Tháp gia, ngươi có biết yêu thú này không?"
Tiểu Tháp im lặng một lúc xong, nói: “Biết.”
Nghe vậy, Diệp Quan vội vàng lấy Tiểu Tháp ra.
Nhìn thấy Tiểu Tháp, yêu thú kia lập tức sửng sốt: “Đây…”
Diệp Quan nhìn yêu thú, nói khẽ: “Tiền bối có biết Tháp gia không?”
Yết hầu của yêu thú lăn lăn, sau đó nói: “Tiểu… tháp?”
Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Đế Khuyển, ngươi sao lại hèn như vậy!”
Âm thanh của nó chỉ có Đế Khuyển mới có thể nghe thấy!
Biểu cảm Đế Khuyển lập tức trở nên vô cùng khó coi: “Đúng là ngươi!”
Tiểu Tháp khẽ nói: “Không ngờ tới sẽ gặp ở chỗ này!”
Đế Khuyển trầm giọng nói: “Tiểu Tháp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Năm đó nếu không phải ta chạy nhanh thì ta đã chết rồi!”
Tiểu Tháp trầm mặc một lúc rồi nói: “Đó là một câu chuyện dài.”
Đế Khuyển chần chừ một chút, sau đó nhìn về phía Diệp Quan: “Hắn là Diệp thiếu…”
Tiểu Tháp đáp: “Ừm.”
Ánh mắt Đế Khuyển phức tạp, lại nhìn Diệp Quan một lúc nữa, trong mắt nhiều thêm một nét nhu hòa.
Tiểu Tháp nói: “Ngươi vẫn luôn ẩn núp ở nơi này sao?”
Đế Khuyển đáp: “Phải.”
Tiểu Tháp nói: “Ngươi chuẩn bị rời khỏi đây chưa?”
Đế Khuyển khẽ gật đầu: “Chuẩn bị đi thẳng tới vũ trụ Quan Huyền, bởi vì ta cảm ứng được kêu gọi của viện trưởng Nhị Nha.”
Vừa nói, hắn do dự một lát, sau đó nói: “Đi cùng nhau không?”
Tiểu Tháp đáp: “Không được.”
Đế Khuyển không hiểu: “Vì sao?”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Thân phận của hắn đặc thù, bây giờ không thể đi vũ trụ Quan Huyền được.”
Đế Khuyển nhìn thoáng qua kiếm Hành Đạo trong tay Diệp Quan, sau đó nói: “Hắn là… Người truyền thừa của nàng?”
Tiểu Tháp nói: “Phải.”
Đế Khuyển trầm mặc.
Tiểu Tháp nói tiếp: “Ngươi đi đi.”
Đế Khuyển do dự một chút, sau đó nhìn về phía Diệp Quan, nó mỉm cười, sau đó mở lòng bàn tay ra, một cái hộp nhỏ chầm chậm bay tới trước mặt Diệp Quan: “Tiểu tử, đây là nội đan yêu thú mà năm đó ta giết được mấy yêu thú đoạt được, cho ngươi!”
Nghe thế, Diệp Quan ngây cả người, sau đó vội vàng đáp: “Đa tạ tiền bối!”
Đế Khuyển mìm cười: “Chúng ta sau này còn gặp lại.”
Nói xong, nó đột nhiên tung người nhảy lên, vọt thẳng ra phá vỡ cả hang núi, sau đó hóa thành một vệt u quang lao ra ngoài bầu trời, lập tức tan biến vào phía cuối cùng của bầu trời sao.
Mà toàn bộ Nam Châu kinh hoàng!
Yêu thú Đế Giai!
Trong nháy mắt, vô số đại lão hướng mắt về phía núi Nam Sơn, kinh hãi vô cùng.
Nghe vậy, sắc mặt ba người Diệp Quan ngay lập tức trở nên tái nhợt.
Đẳng cấp của yêu thú không giống đẳng cấp của nhân loại, yêu thú chia ra tới cửu giai, sau cửu giai là Linh Giai, mà sau Linh Giai là Vương Giai, sau Vương Giai là Địa Giai, sau Địa Giai là Thiên Giai, mà sau Thiên Giai chính là Đế Giai!
Yêu thú cường đại nhất toàn bộ Nam Châu là Vương Giai.
Mà tên trước mắt này là Đế Giai?
Đế Giai?
Đầu óc Diệp Quan đã trống rỗng rồi!
Tư Thanh kia cũng mặt xám xịt như tro tàn.
Xong rồi!
Thế là hoàn toàn đi đời!
Diệp Quan trong lòng run rẩy nói: “Tháp gia, ngươi không phải nói là sẽ không có nguy hiểm mà?”
Tiểu Tháp đáp: “Ừ!”
Diệp Quan lòng run rẩy: “Đế Giai đó! Đế Giai đó! Ngươi cảm thấy thế này không nguy hiểm sao hả?”
Tiểu Tháp đáp: “Hở… À, nguy hiểm, rất nguy hiểm!”
Diệp Quan: “…”
Giờ đây cả người Diệp Quan đều tê dại rồi!
Tháp gia này không phải rất đáng tin cậy sao!
Sắc mặt hai người Nạp Lan Ca và Tư Thanh cũng trở nên vô cùng trắng bệch, bọn họ không ngờ rằng sẽ gặp phải yêu thú Đế Giai ở nơi này.
Đế Giai đấy!
Đây đúng là thuộc về bên trong truyền thuyết cổ xưa rồi.
Mạnh nhất đã biết hiện nay ở toàn Nam Châu là Vương Giai đấy.
Nơi này lại xuất hiện một con yêu thú Đế Giai.
Cái này giống như việc trong một dòng sông nhỏ lại xuất hiện một con rồng, quả là quá vô lý rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, yêu thú kia đột nhiên lạnh lùng nhìn ba người Diệp Quan: “Một đám kiến hôi cũng dám quẫy nhiễu giấc ngủ của bản đế!”
Nói đoạn, nó lập tức há to miệng muốn nuốt chửng cả ba người.
Mà lúc này, Diệp Quan bất thình lình kéo Nạp Lan Ca về phía sau, sau đó rút kiếm Hành Đạo ra.
Khoanh tay chịu chết?
Đây không phải là phong cách của hắn!
Coi như không có bất kỳ phần thắng nào, hắn cũng muốn ra sức ngoan cường một phen.
Mà đúng lúc Diệp Quan rút kiếm ra, yêu thú kia đột nhiên như thể gặp phải quỷ vậy, lập tức nhảy dựng lên: “Vãi! Vãi! Vãi! Ối… Ngươi… Ngươi sao lại có thanh kiếm này, vãi… Ngươi… Ngươi tại sao lại có thanh kiếm này…”
Nói xong, trong ánh mắt kinh ngạc của mấy người, nó tiến thẳng tới trước mặt Diệp Quan, run lẩy bẩy: “Đại ca, đây toàn bộ đều là hiểu lầm… Hiểu lầm thôi… Ta không biết ngươi là người của nàng, ta trước dập đầu với ngài một cái đi!”
Vừa nói, nó lập tức “phịch” một tiếng mà quỳ xuống, thân thể không tự chủ được mà run rẩy.
Ba người: “…”
Ba người Diệp Quan đều ngơ ngác.
Yêu Thú Đế Giai quỳ xuống?
Ba người đều không dám tin cảnh tượng trước mặt.
Diệp Quan quan sát kiếm Hành Đạo trong tay mình, trầm mặc một lát, trong lòng nói: "Tháp gia, ngươi có biết yêu thú này không?"
Tiểu Tháp im lặng một lúc xong, nói: “Biết.”
Nghe vậy, Diệp Quan vội vàng lấy Tiểu Tháp ra.
Nhìn thấy Tiểu Tháp, yêu thú kia lập tức sửng sốt: “Đây…”
Diệp Quan nhìn yêu thú, nói khẽ: “Tiền bối có biết Tháp gia không?”
Yết hầu của yêu thú lăn lăn, sau đó nói: “Tiểu… tháp?”
Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Đế Khuyển, ngươi sao lại hèn như vậy!”
Âm thanh của nó chỉ có Đế Khuyển mới có thể nghe thấy!
Biểu cảm Đế Khuyển lập tức trở nên vô cùng khó coi: “Đúng là ngươi!”
Tiểu Tháp khẽ nói: “Không ngờ tới sẽ gặp ở chỗ này!”
Đế Khuyển trầm giọng nói: “Tiểu Tháp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Năm đó nếu không phải ta chạy nhanh thì ta đã chết rồi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Tháp trầm mặc một lúc rồi nói: “Đó là một câu chuyện dài.”
Đế Khuyển chần chừ một chút, sau đó nhìn về phía Diệp Quan: “Hắn là Diệp thiếu…”
Tiểu Tháp đáp: “Ừm.”
Ánh mắt Đế Khuyển phức tạp, lại nhìn Diệp Quan một lúc nữa, trong mắt nhiều thêm một nét nhu hòa.
Tiểu Tháp nói: “Ngươi vẫn luôn ẩn núp ở nơi này sao?”
Đế Khuyển đáp: “Phải.”
Tiểu Tháp nói: “Ngươi chuẩn bị rời khỏi đây chưa?”
Đế Khuyển khẽ gật đầu: “Chuẩn bị đi thẳng tới vũ trụ Quan Huyền, bởi vì ta cảm ứng được kêu gọi của viện trưởng Nhị Nha.”
Vừa nói, hắn do dự một lát, sau đó nói: “Đi cùng nhau không?”
Tiểu Tháp đáp: “Không được.”
Đế Khuyển không hiểu: “Vì sao?”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Thân phận của hắn đặc thù, bây giờ không thể đi vũ trụ Quan Huyền được.”
Đế Khuyển nhìn thoáng qua kiếm Hành Đạo trong tay Diệp Quan, sau đó nói: “Hắn là… Người truyền thừa của nàng?”
Tiểu Tháp nói: “Phải.”
Đế Khuyển trầm mặc.
Tiểu Tháp nói tiếp: “Ngươi đi đi.”
Đế Khuyển do dự một chút, sau đó nhìn về phía Diệp Quan, nó mỉm cười, sau đó mở lòng bàn tay ra, một cái hộp nhỏ chầm chậm bay tới trước mặt Diệp Quan: “Tiểu tử, đây là nội đan yêu thú mà năm đó ta giết được mấy yêu thú đoạt được, cho ngươi!”
Nghe thế, Diệp Quan ngây cả người, sau đó vội vàng đáp: “Đa tạ tiền bối!”
Đế Khuyển mìm cười: “Chúng ta sau này còn gặp lại.”
Nói xong, nó đột nhiên tung người nhảy lên, vọt thẳng ra phá vỡ cả hang núi, sau đó hóa thành một vệt u quang lao ra ngoài bầu trời, lập tức tan biến vào phía cuối cùng của bầu trời sao.
Mà toàn bộ Nam Châu kinh hoàng!
Yêu thú Đế Giai!
Trong nháy mắt, vô số đại lão hướng mắt về phía núi Nam Sơn, kinh hãi vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro