Ngã Hữu Nhất Kiếm (Bản Dịch)

Dập Đầu Cái Trư...

Thanh Phong Loan Thượng

2024-08-31 20:52:55

Đi được khoảng chừng một khắc, Diệp Quan đột nhiên ngừng lại, hắn một kiếm đâm vào lòng đất, mạnh mẽ vạch một đường.

Rầm!

Mặt đất lập tức bị xé toạc ra, mà dưới chỗ sâu của khe nứt kia, Diệp Quan nhìn thấy một dòng sông màu trắng, dài khoảng chục trượng.

Nhìn thấy một cảnh này, vẻ mặt ba người đều là xúc động.

Linh mạch cực phẩm!

Chớ xem thường dòng sông trắng nhỏ này, đây chính là linh mạch cực phẩm, đủ để khiến cho thế lực lớn như học viện Quan Huyền cũng phải vì nó mà động lòng.

Diệp Quan nói: “Chia thế nào?’

Hai cô nương nhìn nhau một chút, sau đó lại nhìn về phía Diệp Quan.

Diệp Quan lại nói: “Chỗ này không dễ chia đâu! Mang ra ngoài đem bán tất sẽ gặp họa lớn, mà nếu giảm giá, ba người chúng ta đều không có nhiều thạch anh tím như vậy!”

Nói đoạn, hắn nhìn về phía hai cô nương: “Các ngươi thử nghĩ cách đi?”

Tư Thanh nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Giữ lại linh mạch này, đối với các ngươi mà nói thì là họa lớn. Bởi vì thế gia các ngươi nếu có dòng linh mạch này, nhất định sẽ dẫn tới họa diệt tộc. Nếu như các ngươi bằng lòng nhường cho ta, ta sẵn lòng đưa toàn bộ thạch anh tím cực phẩm và kim tinh cho các ngươi, hơn nữa, ba cuốn công pháp địa giai của nhà họ Tư ta, ta có thể chia sẻ miễn phí với các ngươi.”

Công pháp địa giai!

Diệp Quan và Nạp Lan Ca nhìn nhau một lúc, Nạp Lan Ca hơi mỉm cười: “Xem huynh kìa!”

Tu luyện hiện tại của nàng chính là công pháp Địa giai, bởi vì nàng là đệ tử thân truyền của Phí đạo sư.

Diệp Quan có hơi động tâm.

Giá trị của dòng linh mạch này hiển nhiên là vượt xa giá của ba cuốn công pháp Địa gia, thế nhưng hắn có cầm cũng không thể để cho nhà họ Diệp dùng, như những lời Tư Thanh nói, nếu như trong nhà họ Diệp mà xuất hiện một dòng linh mạch như vậy, ngày thứ hai liền bị diệt môn!

Mà ba cuốn công pháp Địa giai kia đối với nhà họ Diệp lại càng có tác dụng lớn hơn!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Công pháp chia thành: Nhân giai, Linh giai, Vương giai, Địa giai, Thiên giai, Thánh giai, Thần giai.

Loại công pháp như Địa giai này tại học viện Quan Huyền được coi là vô cùng quý giá!

Nếu nhà họ Diệp có loại công pháp này, đối với sự thăng cấp của thực lực tổng thể nhà họ Diệp sẽ có sự trợ giúp to lớn. Hơn nữa, còn có thể lấy được toàn bộ thạch anh tím cực phẩm và kim tinh trên người Tư Thanh!

Diệp Quan nhìn Tư Thanh: “Tư Thanh cô nương, linh mạch có thể cho ngươi! Thế nhưng ta vẫn còn có một yêu cầu, đó là nếu như kế tiếp vẫn còn linh mạch, vậy thì phải thuộc về chúng ta.”

Tư Thanh gật đầu: “Được!”

Một dòng linh mạch cực phẩm này, nếu như nàng có thể mang về được, nhà họ Tư nhất định sẽ phát cuồng!

Diệp Quan liền lập tức bỏ dòng linh mạch kia vào trong nạp giới, sau đó đưa cho Tư Thanh.

Tư Thanh nhận lấy nạp giới, rồi vội vàng lấy ra ba cuốn trục cổ màu đen đưa cho Diệp Quan, cùng lúc đó cũng nhanh chóng đưa tất cả thạch anh tím và kim tinh cho Diệp Quan.

Diệp Quan cũng không hề khách sáo mà nhận lấy, sau đó chia một nửa cho Nạp Lan Ca.

Sau đó, ba người cùng nhìn nhau mà lộ ra nụ cười hài lòng.

Ba người tiếp tục đi về phía trước.

Mà kế tiếp, thu hoạch của ba người đều là kim tinh.

Hơn nữa còn càng đi vào thì càng nhiều.

Đến cuối cùng, Diệp Quan phát hiện kim tinh càng ngày càng nhiều, thế là hắn chủ động lấy ra một ngàn kim tinh đưa cho Tư Thanh: “Cho ngươi!’

Tư Thanh nhìn Diệp Quan: “Lúc nãy vừa mới nói rồi, hết thảy đằng sau ta đều không cần nữa.”

Diệp Quan cười nói: “Ta không nghĩ là đằng sau còn nhiều như vậy đâu, ngươi cứ cầm lấy đi. Coi như là kết một mối thiện duyên!”

Thiện duyên!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tư Thanh nhìn thoáng qua Diệp Quan, sau đó nhận lấy.

Nạp Lan Ca nhìn Tư Thanh một cái, lại liếc mắt nhìn Diệp Quan, không nói gì.

Ba người tiếp tục tiến tới, sau khi đi được khoảng một khắc, Diệp Quan đi đầu đột nhiên ngừng lại, hắn một kiếm bổ xuống mặt đất, từ khe nứt bên trong nhìn xuống, phía dưới mấy trượng có một dòng sông màu vàng dài mười trượng.

Địa mạch!

Ba người đều ngây ngẩn cả ra.

Thật sự là địa mạch!

Mà đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân cách đó không xa đột nhiên truyền tới.

Sắc mặt ba người nháy mắt biến đổi!

Diệp Quan ngay lập tức kéo Nạp Lan Ca về phía sau, vẻ mặt vô cùng đề phòng.

Trước tầm mắt của ba người, một con yêu thú chậm rãi đi ra.

Hình dạng của yêu thú này giống chó, sinh ra có cặp sừng, toàn thân phủ một lớp vảy dày đặc sáng bóng, mà cái đuôi của nó tựa như một thanh đao cổ, sắc bén đến mức khiến người ta phải không rét mà run.

Nhìn thấy con yêu thú này, sắc mặt ba người trong chốc lát tnghiêm trọng hẳn lên.

Yêu thú liếc nhìn ba người.

Oành!

Trong tích tắc, ba người như bị sét đánh, thiếu điều hộc máu.

Diệp Quan kinh hãi nói: “Ngươi… Ngươi là yêu thú Vương Giai!”

Yêu thú khinh thường mà liếc qua Diệp Quan, xem thường nói: “Vương Giai? Cái thứ rác rưởi quái gì vậy? Lão tử là Đế Giai!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Hữu Nhất Kiếm (Bản Dịch)

Số ký tự: 0