Thật Là Tuấn Tú...
Thanh Phong Loan Thượng
2024-08-31 20:52:55
Diệp tộc khiêu chiến chia thành hai loại. Loại thứ nhất là khiêu chiến công bằng, chỉ phân thắng thua không phân sinh tử. Mà khiêu chiến sinh tử, không chỉ phân thắng thua mà còn phân sinh tử!
Đây là muốn triệt để trở mặt!
Diệp Khiếu gắt gao chằm chằm Diệp Côn. Diệp Côn lại bình tĩnh nói: "Nếu tộc trưởng có bản lĩnh thì có thể sửa lại tộc quy!"
Diệp Khiếu lập tức tức giận đến mức mặt mày xenh mét!
Lúc này Diệp Quan đột nhiên đứng dậy, cười nói: "Ta đồng ý!"
Đồng ý!
Trong điện, tất cả trưởng lão đều nhìn về phía Diệp Quan. Diệp Quan lại nhìn về phía Diệp Côn: “Mười ngày sau, ta sẽ đánh với Diệp Miện một trận!"
"Không được!"
Diệp Côn nhìn chằm chằm Diệp Quan: “Năm ngày... Không, ngày mai, ngày mai phải quyết chiến!"
Diệp Quan nhìn thoáng qua Diệp Côn: “Cũng được!"
Nói xong, hắn bèn thi lễ với Diệp Khiếu, sau đó quay người rời đi.
Diệp Côn đột nhiên cả giận nói: "Không! Bây giờ, phải làm ngay bây giờ!"
Diệp Quan trấn định như thế khiến cho trong lòng ông cảm thấy vô cùng bất an!
Mẹ kiếp!
Không thể cho hắn bất cứ cơ hội nào!
Diệp Côn đi đến trước mặt Diệp Miện: “Giết hắn! Ngươi chính là thế tử, cuộc sống từ nay sẽ hoàn toàn thay đổi!"
Diệp Quan đứng ở một bên có chút do dự, sau đó nói: "Đại trưởng lão, đều là người một nhà, không cần phải tuyệt tình như vậy! Mọi người cũng chỉ luận bàn một chút..."
"Ai là người một nhà với ngươi? Ngươi là con nuôi của Diệp tộc! Là con nuôi!"
Đại trưởng lão lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Quan, sau đó nhìn về phía Diệp Miện: “Nhớ kỹ, không được nhân từ nương tay, tuyệt đối không được nhân từ nương tay! Nhân từ với kẻ địch, thì chính là đang tàn nhẫn với bản thân, hiểu không?"
...
Nghe được lời nói của Diệp Côn, Diệp Khiếu lập tức giận tím mặt: “Diệp Côn, ngươi thật sự muốn làm đến cùng đúng không? Ngay cả một con đường sống cũng không chừa lại?"
Diệp Côn mặt không biểu tình nói: “Con đường võ đạo, định sẵn phải tranh với người ta, còn phải tranh giành với cả ông trời. Vậy thì tại sao cháu của ta lại không thể tranh? Tranh! Hôm nay bắt buộc phải tranh!"
Sắc mặt của Diệp Khiếu vô cùng khó coi.
Mà lúc này Diệp Côn lại nhìn về phía Diệp Miện: “Giết hắn đi!"
Nghe được lời Diệp Côn nói, Diệp Miện trực tiếp phóng về phía Diệp Quan, tốc độ của hắn cực kỳ nhanh. Nháy mắt đã đi tới trước mặt Diệp Quan. Sau đó vung một quyền về phía yết hầu của Diệp Quan!
Sát chiêu!
Một quyền đánh ra, phía trên nắm đấm của hắn vậy mà lại tản ra một cỗ khí lưu!
Tiên Thiên Chi Khí!
Đây rõ ràng là đã đạt đến Tiên Thiên Cảnh!
Tất cả trưởng lão đang đứng ở đây đều cả kinh không thôi!
Mà dưới ánh mắt của mọi người, tay phải của Diệp Quan trực tiếp đón lấy một quyền trí mạng của Diệp Miện. Ngay sau đó, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã vung tay bẻ mạnh một cái!
Răng rắc!
Âm thanh thanh thúy tượng trưng cho xương cốt đứt gãy đột nhiên vang vọng!
Lúc này Diệp Quan thuận thế xông về phía trước, một quyền đấm vào phần bụng của Diệp Miện.
Phanh!
Cả người Diệp Miện trực tiếp bay ra ngoài. Hắn vừa mới rơi xuống đất thì đã bị một bàn chân dẫm lên phần bụng.
Mọi người đứng đó lập tức ngây ra như phỗng!
Không hề mất đi tu vi!
Diệp Quan vậy mà không hề mất đi tu vi!
Người đầu tiên phục hồi tinh thần chính là Đại trưởng lão Diệp Côn, ông vội vàng nói: "Diệp Quan..."
Diệp Quan quay đầu nhìn về phía Đại trưởng lão, cười nói: "Sao vậy?"
Diệp Côn run giọng nói: "Đều là người một nhà, xin hãy thủ hạ lưu..."
Diệp Quan trừng mắt nhìn ông: “Ai là người một nhà với ngươi? Ta là con nuôi! Là con nuôi!"
Nói xong hắn một cước dẫm nát yết hầu của Diệp Miện.
Răng rắc!
Hai mắt Diệp Côn trợn lên, máu tươi trong miệng không ngừng phun ra.
"A...!"
Đại trưởng lão giống như điên rồi, ngay lập tức vọt về phía Diệp Quan. Nhưng ngay sau đó, Diệp Khiếu lại trực tiếp xuất hiện ở trước mặt ông, trực tiếp đánh ra một quyền.
Oanh!
Một tiếng vang trầm đục, Diệp Côn liên tục lùi về sau mấy trượng!
Diệp Khiếu lạnh lùng nhìn Đại trưởng lão đã hoàn toàn điên cuồng: “Bọn họ quyết đấu một cách công bằng!"
Sắc mặt Diệp Côn vô cùng khó coi, ông lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Quan, ánh mắt mang theo oán độc. Sau đó cũng không nói thêm một câu nào, lập tức xoay người rời đi!
Mà đúng lúc này, một luồng tàn ảnh đột nhiên xuất hiện.
Sắc mặt của Diệp Côn lập tức thay đổi, ông mạnh mẽ quay người. Ngay sau đó, chỉ cảm nhận được một nắm đấm trực tiếp đánh vào yết hầu!
Răng rắc!
Hai mắt Diệp Côn trợn lên, sau đó lập tức ngã xuống!
Tất cả trưởng lão ở đó đều sửng sốt cực kỳ, sau đó bèn nhìn Diệp Quan với vẻ mặt khiếp sợ!
Diệp Quan nhìn thoáng qua Diệp Côn đã ngã xuống, bình tĩnh nói: "Không giết ông ta, ông ta sẽ trả thù ta gây ảnh hưởng đến sự đoàn kết của gia tộc!"
Mọi người đều trầm mặc.
Tuy việc này có chút quá phận, nhưng lúc này lại không hề có ai phản đối lời của Diệp Quan!
Đại cục đã định!
Diệp Khiếu đột nhiên nói: "Mang thi thể của Diệp Côn và Diệp Miện ra ngoài đi!"
Nghe vậy, có hai người lập tức bước ra, kéo thi thể của bọn họ ra ngoài.
Đây là muốn triệt để trở mặt!
Diệp Khiếu gắt gao chằm chằm Diệp Côn. Diệp Côn lại bình tĩnh nói: "Nếu tộc trưởng có bản lĩnh thì có thể sửa lại tộc quy!"
Diệp Khiếu lập tức tức giận đến mức mặt mày xenh mét!
Lúc này Diệp Quan đột nhiên đứng dậy, cười nói: "Ta đồng ý!"
Đồng ý!
Trong điện, tất cả trưởng lão đều nhìn về phía Diệp Quan. Diệp Quan lại nhìn về phía Diệp Côn: “Mười ngày sau, ta sẽ đánh với Diệp Miện một trận!"
"Không được!"
Diệp Côn nhìn chằm chằm Diệp Quan: “Năm ngày... Không, ngày mai, ngày mai phải quyết chiến!"
Diệp Quan nhìn thoáng qua Diệp Côn: “Cũng được!"
Nói xong, hắn bèn thi lễ với Diệp Khiếu, sau đó quay người rời đi.
Diệp Côn đột nhiên cả giận nói: "Không! Bây giờ, phải làm ngay bây giờ!"
Diệp Quan trấn định như thế khiến cho trong lòng ông cảm thấy vô cùng bất an!
Mẹ kiếp!
Không thể cho hắn bất cứ cơ hội nào!
Diệp Côn đi đến trước mặt Diệp Miện: “Giết hắn! Ngươi chính là thế tử, cuộc sống từ nay sẽ hoàn toàn thay đổi!"
Diệp Quan đứng ở một bên có chút do dự, sau đó nói: "Đại trưởng lão, đều là người một nhà, không cần phải tuyệt tình như vậy! Mọi người cũng chỉ luận bàn một chút..."
"Ai là người một nhà với ngươi? Ngươi là con nuôi của Diệp tộc! Là con nuôi!"
Đại trưởng lão lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Quan, sau đó nhìn về phía Diệp Miện: “Nhớ kỹ, không được nhân từ nương tay, tuyệt đối không được nhân từ nương tay! Nhân từ với kẻ địch, thì chính là đang tàn nhẫn với bản thân, hiểu không?"
...
Nghe được lời nói của Diệp Côn, Diệp Khiếu lập tức giận tím mặt: “Diệp Côn, ngươi thật sự muốn làm đến cùng đúng không? Ngay cả một con đường sống cũng không chừa lại?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Côn mặt không biểu tình nói: “Con đường võ đạo, định sẵn phải tranh với người ta, còn phải tranh giành với cả ông trời. Vậy thì tại sao cháu của ta lại không thể tranh? Tranh! Hôm nay bắt buộc phải tranh!"
Sắc mặt của Diệp Khiếu vô cùng khó coi.
Mà lúc này Diệp Côn lại nhìn về phía Diệp Miện: “Giết hắn đi!"
Nghe được lời Diệp Côn nói, Diệp Miện trực tiếp phóng về phía Diệp Quan, tốc độ của hắn cực kỳ nhanh. Nháy mắt đã đi tới trước mặt Diệp Quan. Sau đó vung một quyền về phía yết hầu của Diệp Quan!
Sát chiêu!
Một quyền đánh ra, phía trên nắm đấm của hắn vậy mà lại tản ra một cỗ khí lưu!
Tiên Thiên Chi Khí!
Đây rõ ràng là đã đạt đến Tiên Thiên Cảnh!
Tất cả trưởng lão đang đứng ở đây đều cả kinh không thôi!
Mà dưới ánh mắt của mọi người, tay phải của Diệp Quan trực tiếp đón lấy một quyền trí mạng của Diệp Miện. Ngay sau đó, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã vung tay bẻ mạnh một cái!
Răng rắc!
Âm thanh thanh thúy tượng trưng cho xương cốt đứt gãy đột nhiên vang vọng!
Lúc này Diệp Quan thuận thế xông về phía trước, một quyền đấm vào phần bụng của Diệp Miện.
Phanh!
Cả người Diệp Miện trực tiếp bay ra ngoài. Hắn vừa mới rơi xuống đất thì đã bị một bàn chân dẫm lên phần bụng.
Mọi người đứng đó lập tức ngây ra như phỗng!
Không hề mất đi tu vi!
Diệp Quan vậy mà không hề mất đi tu vi!
Người đầu tiên phục hồi tinh thần chính là Đại trưởng lão Diệp Côn, ông vội vàng nói: "Diệp Quan..."
Diệp Quan quay đầu nhìn về phía Đại trưởng lão, cười nói: "Sao vậy?"
Diệp Côn run giọng nói: "Đều là người một nhà, xin hãy thủ hạ lưu..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Quan trừng mắt nhìn ông: “Ai là người một nhà với ngươi? Ta là con nuôi! Là con nuôi!"
Nói xong hắn một cước dẫm nát yết hầu của Diệp Miện.
Răng rắc!
Hai mắt Diệp Côn trợn lên, máu tươi trong miệng không ngừng phun ra.
"A...!"
Đại trưởng lão giống như điên rồi, ngay lập tức vọt về phía Diệp Quan. Nhưng ngay sau đó, Diệp Khiếu lại trực tiếp xuất hiện ở trước mặt ông, trực tiếp đánh ra một quyền.
Oanh!
Một tiếng vang trầm đục, Diệp Côn liên tục lùi về sau mấy trượng!
Diệp Khiếu lạnh lùng nhìn Đại trưởng lão đã hoàn toàn điên cuồng: “Bọn họ quyết đấu một cách công bằng!"
Sắc mặt Diệp Côn vô cùng khó coi, ông lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Quan, ánh mắt mang theo oán độc. Sau đó cũng không nói thêm một câu nào, lập tức xoay người rời đi!
Mà đúng lúc này, một luồng tàn ảnh đột nhiên xuất hiện.
Sắc mặt của Diệp Côn lập tức thay đổi, ông mạnh mẽ quay người. Ngay sau đó, chỉ cảm nhận được một nắm đấm trực tiếp đánh vào yết hầu!
Răng rắc!
Hai mắt Diệp Côn trợn lên, sau đó lập tức ngã xuống!
Tất cả trưởng lão ở đó đều sửng sốt cực kỳ, sau đó bèn nhìn Diệp Quan với vẻ mặt khiếp sợ!
Diệp Quan nhìn thoáng qua Diệp Côn đã ngã xuống, bình tĩnh nói: "Không giết ông ta, ông ta sẽ trả thù ta gây ảnh hưởng đến sự đoàn kết của gia tộc!"
Mọi người đều trầm mặc.
Tuy việc này có chút quá phận, nhưng lúc này lại không hề có ai phản đối lời của Diệp Quan!
Đại cục đã định!
Diệp Khiếu đột nhiên nói: "Mang thi thể của Diệp Côn và Diệp Miện ra ngoài đi!"
Nghe vậy, có hai người lập tức bước ra, kéo thi thể của bọn họ ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro