Thật Là Tuấn Tú...
Thanh Phong Loan Thượng
2024-08-31 20:52:55
Diệp Khiếu nhìn về phía Diệp Quan, ánh mắt phức tạp: “Tiểu Quan, tu vi của con..."
Diệp Quan mỉm cườ nóii: “Tộc trưởng, cũng không phải là ta cố tình che giấu, lúc trước thân thể đúng là xuất hiện vấn đề. Chẳng qua bây giờ vấn đề này đã được giải quyết rồi!"
Diệp Khiếu cười nói: "Giải quyết được là tốt rồi!"
Đám trưởng lão đang đứng ở đó nghe vậy thì cũng nở nụ cười!
Mà Tam trưởng lão và Lục trưởng lão thì sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt vô cùng!
Xong rồi!
Đúng lúc này một gã thị vệ đột nhiên đi đến, hắn cúi người thi lễ với Diệp Khiếu, sau đó nói: "Tộc trưởng, tộc trưởng Nạp Lan tộc mời thế tử tới Nạp Lan tộc!"
Nạp Lan tộc!
Diệp Khiếu nhíu mày: “Có nói là vì chuyện gì không?"
Thị vệ lắc đầu: “Không ạ!"
Diệp Khiếu nhìn về phía Diệp Quan, Diệp Quan mỉm cười: “Ta sẽ đi!"
Diệp Khiếu trầm giọng nói: "Ta sẽ đi với con!"
Diệp Quan cười nói: "Tộc trưởng, không có chuyện gì đâu!"
Diệp Khiếu suy nghĩ một lúc, sau đó nói: "Cẩn thận một chút!"
Diệp Quan gật đầu liếc nhìn Tam trưởng lão và Lục trưởng lão, sau đó đi ra phía bên ngoài.
Nhìn thấy Diệp Quan rời đi, Nhị trưởng lão ở trong điện đột nhiên nhỏ giọng thở dài: “May mắn là tộc trưởng nhìn xa trông rộng, nếu không phải ngài ấy cố hết sức ngăn cản, hôm nay Tiểu Quan e là sẽ đồ sát Diệp tộc. Lúc đó Diệp tộc chúng ta không chỉ làm mất đi một vị thiên tài siêu cấp, đã vậy còn có thêm một kẻ địch vô cùng lớn mạnh! Tộc trưởng, thánh minh...!"
Các trưởng lão còn lại cũng vội vàng gật đầu phụ họa.
Diệp Khiếu nhìn mọi người lắc đầu: “Nó là một kẻ trọng tình. Diệp tộc đối xử với nó tử tế, nó tất nhiên cũng sẽ đối xử tử tế với Diệp tộc!"
Nói xong, hắn lại giọng thở dài: “Cho dù tu vi của nó thật sự hoàn toàn biến mất, Đại trưởng lão cũng không nên tuyệt tình như vậy. Dù sao nó đã chảy rất nhiều máu, liều mạng rất nhiều lần vì Diệp tốc chúng ta. Cho dù như thế nào, cũng không nên rơi vào một kết cục thê thảm như thế!"
Nhị trưởng lão gật đầu: “Lần này là Đại trưởng lão làm quá mức! Ông ấy... Trừng phạt đúng tội!"
Các trưởng lão còn lại cũng vội vàng gật đầu, lần nữa phụ họa.
Diệp Khiếu đột nhiên nói: "Tam trưởng lão, Lục trưởng lão, các ngươi năm nay đã bảy mươi lăm tuổi đúng không?"
Nghe vậy, Tam trưởng lão và Lục trưởng lão đều sửng sốt. Rất nhanh sắc mặt của hai người trở nên vô cùng khó coi.
Bảy mươi lăm!
Đây là độ tuổi về hưu ở Diệp tộc, chẳng qua bọn họ hiện giờ mới sáu mươi!
Giờ phút này Tam trưởng lão và Lục trưởng dường như đã già đi rất nhiều!
Diệp Khiếu liếc mắt nhìn hai người, sau đó lại nói: "An táng Đại trưởng lão và Diệp Miện cho tốt, dù sao bọn họ cũng từng lập được công cho gia tộc, ài..."
Nói xong, hắn bèn quay người rời đi.
Các trưởng lão trong điện cũng đều thở dài một hơi!
Vừa rồi may mà không giúp Đại trưởng lão bỏ đá xuống giếng, nếu không...
...
Sau khi Diệp Quan ra khỏi Tổ Từ, hắn quay đầu nhìn lại. Cách đó không xa, có một nam tử lưng còng đang đứng.
Chính là kẻ vừa rồi đã vội vàng đi báo tin cho Đại trưởng lão!
Lúc ấy, kẻ này thật sự là vô cùng vui mừng.
Nhìn thấy Diệp Quan đi ra, sắc mặt của nam tử lưng còng lập tức trở nên tái nhợt, hắn vội vàng quỳ xuống: “Thế tử..."
Lúc nhìn thấy thi thể ông cháu Diệp Côn được mang ra ngoài, hắn biết là mình tiêu đời thật rồi!
Diệp Quan mỉm cười, không để ý tới đối phương, mà đi về phía đằng xa.
Diệp Quan đi không bao lâu, một lão giả mặc đồ đen xuất hiện ở trước mặt nam tử lưng còng. Hắn lạnh lùng nhìn nam tử lưng còng, cũng không nói gì.
Nam tử lưng còng mặt như tro tàn, trực tiếp xụi lơ ngã xuống đất.
Lúc Diệp Quan vừa muốn đi tới đại môn thì lại gặp Diệp Kình!
Diệp Kình mỉm cười: “Diệp Quan ca, chúc mừng huynh!"
Diệp Quan cười nói: "Diệp Kình đệ, đệ hẳn là cũng đạt tới Tiên Thiên Cảnh rồi nhỉ?"
Diệp Kình gật đầu nói: “Đúng vậy!"
Diệp Quan khẽ gật đầu: “Về phương diện cảnh giới, ta cũng có một chút tâm đắc, nếu như đệ có chỗ nào không hiểu, cứ tới đây tìm ta!"
Diệp Kình vội vàng thi lễ: “Đa tạ Diệp Quan ca!"
Diệp Quan đi đến trước mặt Diệp Kình, vỗ vỗ bả vai của hắn: “Huynh đệ trong nhà khách sáo như thế làm gì?"
Nói xong, hắn bèn đi tới đại môn Diệp phủ.
Diệp Kình nhìn Diệp Quan đã đi xa, mỉm cười, chẳng qua nụ cười lại có chút bất đắc dĩ: “Có thể chung gia tộc với một vị thiên tài như thế, là may mắn của Diệp tộc nhưng lại là nỗi bất hạnh của ta!"
Nói xong, hắn bèn xoay người rời đi.
...
Diệp Quan đi tới Nạp Lan tộc. Hắn vừa tới nơi thì đã có một vị lão giả ra đón!
Lão giả thi lễ với Diệp Quan: “Diệp thiếu gia, mời!"
Diệp Quan gật đầu: “Làm phiền!"
Lão giả cười nói: "Ngài khách sáo rồi!"
Nói xong, hắn bèn mang theo Diệp Quan đi vào bên trong Nạp Lan tộc.
Dọc đường, các nha hoàn đi qua cũng nhịn không được mà đánh giá Diệp Quan!
Diệp Quan mặc một bộ trường bào màu đen, dáng người cao ráo, ngũ quan góc cạnh rõ ràng. Trong lúc hành tẩu cũng vô cùng bình tĩnh, khí độ bất phàm.
Vẻ ngoài của Diệp Quan quả thật không còn gì để chê!
Diệp Quan mỉm cườ nóii: “Tộc trưởng, cũng không phải là ta cố tình che giấu, lúc trước thân thể đúng là xuất hiện vấn đề. Chẳng qua bây giờ vấn đề này đã được giải quyết rồi!"
Diệp Khiếu cười nói: "Giải quyết được là tốt rồi!"
Đám trưởng lão đang đứng ở đó nghe vậy thì cũng nở nụ cười!
Mà Tam trưởng lão và Lục trưởng lão thì sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt vô cùng!
Xong rồi!
Đúng lúc này một gã thị vệ đột nhiên đi đến, hắn cúi người thi lễ với Diệp Khiếu, sau đó nói: "Tộc trưởng, tộc trưởng Nạp Lan tộc mời thế tử tới Nạp Lan tộc!"
Nạp Lan tộc!
Diệp Khiếu nhíu mày: “Có nói là vì chuyện gì không?"
Thị vệ lắc đầu: “Không ạ!"
Diệp Khiếu nhìn về phía Diệp Quan, Diệp Quan mỉm cười: “Ta sẽ đi!"
Diệp Khiếu trầm giọng nói: "Ta sẽ đi với con!"
Diệp Quan cười nói: "Tộc trưởng, không có chuyện gì đâu!"
Diệp Khiếu suy nghĩ một lúc, sau đó nói: "Cẩn thận một chút!"
Diệp Quan gật đầu liếc nhìn Tam trưởng lão và Lục trưởng lão, sau đó đi ra phía bên ngoài.
Nhìn thấy Diệp Quan rời đi, Nhị trưởng lão ở trong điện đột nhiên nhỏ giọng thở dài: “May mắn là tộc trưởng nhìn xa trông rộng, nếu không phải ngài ấy cố hết sức ngăn cản, hôm nay Tiểu Quan e là sẽ đồ sát Diệp tộc. Lúc đó Diệp tộc chúng ta không chỉ làm mất đi một vị thiên tài siêu cấp, đã vậy còn có thêm một kẻ địch vô cùng lớn mạnh! Tộc trưởng, thánh minh...!"
Các trưởng lão còn lại cũng vội vàng gật đầu phụ họa.
Diệp Khiếu nhìn mọi người lắc đầu: “Nó là một kẻ trọng tình. Diệp tộc đối xử với nó tử tế, nó tất nhiên cũng sẽ đối xử tử tế với Diệp tộc!"
Nói xong, hắn lại giọng thở dài: “Cho dù tu vi của nó thật sự hoàn toàn biến mất, Đại trưởng lão cũng không nên tuyệt tình như vậy. Dù sao nó đã chảy rất nhiều máu, liều mạng rất nhiều lần vì Diệp tốc chúng ta. Cho dù như thế nào, cũng không nên rơi vào một kết cục thê thảm như thế!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhị trưởng lão gật đầu: “Lần này là Đại trưởng lão làm quá mức! Ông ấy... Trừng phạt đúng tội!"
Các trưởng lão còn lại cũng vội vàng gật đầu, lần nữa phụ họa.
Diệp Khiếu đột nhiên nói: "Tam trưởng lão, Lục trưởng lão, các ngươi năm nay đã bảy mươi lăm tuổi đúng không?"
Nghe vậy, Tam trưởng lão và Lục trưởng lão đều sửng sốt. Rất nhanh sắc mặt của hai người trở nên vô cùng khó coi.
Bảy mươi lăm!
Đây là độ tuổi về hưu ở Diệp tộc, chẳng qua bọn họ hiện giờ mới sáu mươi!
Giờ phút này Tam trưởng lão và Lục trưởng dường như đã già đi rất nhiều!
Diệp Khiếu liếc mắt nhìn hai người, sau đó lại nói: "An táng Đại trưởng lão và Diệp Miện cho tốt, dù sao bọn họ cũng từng lập được công cho gia tộc, ài..."
Nói xong, hắn bèn quay người rời đi.
Các trưởng lão trong điện cũng đều thở dài một hơi!
Vừa rồi may mà không giúp Đại trưởng lão bỏ đá xuống giếng, nếu không...
...
Sau khi Diệp Quan ra khỏi Tổ Từ, hắn quay đầu nhìn lại. Cách đó không xa, có một nam tử lưng còng đang đứng.
Chính là kẻ vừa rồi đã vội vàng đi báo tin cho Đại trưởng lão!
Lúc ấy, kẻ này thật sự là vô cùng vui mừng.
Nhìn thấy Diệp Quan đi ra, sắc mặt của nam tử lưng còng lập tức trở nên tái nhợt, hắn vội vàng quỳ xuống: “Thế tử..."
Lúc nhìn thấy thi thể ông cháu Diệp Côn được mang ra ngoài, hắn biết là mình tiêu đời thật rồi!
Diệp Quan mỉm cười, không để ý tới đối phương, mà đi về phía đằng xa.
Diệp Quan đi không bao lâu, một lão giả mặc đồ đen xuất hiện ở trước mặt nam tử lưng còng. Hắn lạnh lùng nhìn nam tử lưng còng, cũng không nói gì.
Nam tử lưng còng mặt như tro tàn, trực tiếp xụi lơ ngã xuống đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Diệp Quan vừa muốn đi tới đại môn thì lại gặp Diệp Kình!
Diệp Kình mỉm cười: “Diệp Quan ca, chúc mừng huynh!"
Diệp Quan cười nói: "Diệp Kình đệ, đệ hẳn là cũng đạt tới Tiên Thiên Cảnh rồi nhỉ?"
Diệp Kình gật đầu nói: “Đúng vậy!"
Diệp Quan khẽ gật đầu: “Về phương diện cảnh giới, ta cũng có một chút tâm đắc, nếu như đệ có chỗ nào không hiểu, cứ tới đây tìm ta!"
Diệp Kình vội vàng thi lễ: “Đa tạ Diệp Quan ca!"
Diệp Quan đi đến trước mặt Diệp Kình, vỗ vỗ bả vai của hắn: “Huynh đệ trong nhà khách sáo như thế làm gì?"
Nói xong, hắn bèn đi tới đại môn Diệp phủ.
Diệp Kình nhìn Diệp Quan đã đi xa, mỉm cười, chẳng qua nụ cười lại có chút bất đắc dĩ: “Có thể chung gia tộc với một vị thiên tài như thế, là may mắn của Diệp tộc nhưng lại là nỗi bất hạnh của ta!"
Nói xong, hắn bèn xoay người rời đi.
...
Diệp Quan đi tới Nạp Lan tộc. Hắn vừa tới nơi thì đã có một vị lão giả ra đón!
Lão giả thi lễ với Diệp Quan: “Diệp thiếu gia, mời!"
Diệp Quan gật đầu: “Làm phiền!"
Lão giả cười nói: "Ngài khách sáo rồi!"
Nói xong, hắn bèn mang theo Diệp Quan đi vào bên trong Nạp Lan tộc.
Dọc đường, các nha hoàn đi qua cũng nhịn không được mà đánh giá Diệp Quan!
Diệp Quan mặc một bộ trường bào màu đen, dáng người cao ráo, ngũ quan góc cạnh rõ ràng. Trong lúc hành tẩu cũng vô cùng bình tĩnh, khí độ bất phàm.
Vẻ ngoài của Diệp Quan quả thật không còn gì để chê!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro