Thật Là Tuấn Tú...
Thanh Phong Loan Thượng
2024-08-31 20:52:55
Lão giả dẫn hắn đi tới một tòa đại điện, sau đó thi lễ, nói: “Diệp thiếu gia, mời!"
Diệp Quan bèn cười nói: "Được!"
Nói xong hắn lập tức đi vào đại điện.
Vừa vào đại điện, Diệp Quan đã thấy Nạp Lan Danh - tộc trưởng Nạp Lan tộc ngồi ở vị trí chủ vị.
Nạp Lan Danh khoảng bốn mươi tuổi, thân thể có chút mập mạp.
Nạp Lan Danh nhìn Diệp Quan, nói: “Ngồi đi!"
Diệp Quan gật đầu, sau đó đi tới một bên rồi ngồi xuống.
Nạp Lan Danh nhìn thoáng qua Diệp Quan, trong mắt hiện lên một chút tiếc hận.
Một người tốt như vậy, tu vi lại đột nhiên biến mất!
Nạp Lan Danh thở dài ở trong lòng, sau đó nói: "Tiểu Quan, ngươi có lẽ đã đoán được mục đích ta gọi ngươi tới đây, đúng không?"
Diệp Quan gật đầu: “Bá phụ ắt hẳn là vì hôn sự của ta và Tiểu Ca cô nương."
Nạp Lan Danh nhìn Diệp Quan: “Vì sao lúc đính hôn, ngươi lại không từ chối?"
Diệp Quan cười nói: "Vì sao phải từ chối?"
Nạp Lan Danh nhíu mày.
Diệp Quan mỉm cười: “Cô nương Nạp Lan Ca rất xinh đẹp, là nữ tử xinh đẹp nhất mà ta từng găp. Nếu lấy được nàng ấy làm vợ thì đây chính là niềm vinh hạnh của Diệp Quan ta!"
Nạp Lan Ca đang đọc sách ở một góc gần đó, khóe miệng khẽ nhếch lên. Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Quan đang ngồi ở bên trong đại sảnh, sau đó lại tiếp tục đọc sách.
Nạp Lan Danh nhìn chằm chằm vào Diệp Quan, một lát sau hắn lại nhỏ giọng thở dài: “Tiểu Quan, thứ cho ta nói thẳng, ngày đó ta không phản đối hôn sự của ngươi và Tiểu Ca là vì có hai lý do. Thứ nhất, nhân phẩm của ngươi không tồi, tuy là thiếu gia Diệp tộc, nhưng không có bất kỳ thói hư tật xấu gì. Thứ hai, thiên phú của ngươi cực cao, tương lai tiền đồ vô hạn. Hơn nữa, ngươi còn là học viên được tiến cử của học viện Quan Huyền! Nhưng mà..."
Nói đến đây, hắn hơi ngừng lại một chút, sau đó lại nói: "Ngươi cũng biết, bây giờ thời thế đã khác rồi!"
Diệp Quan gật đầu: “Ta biết!"
Trong mắt Nạp Lan Danh lóa lên một chút phức tạp: “Tiểu Quan, ta tính thế này! Bây giờ Tiểu Ca được Phí đạo sư thu làm đệ tử thân truyền, hơn nữa bởi vì thể chất đặc thù, tương lai của nó sẽ vô cùng xán lạn. Mà ngươi... Thứ cho ta nói thẳng, ngươi và nó, sự chênh lệch giữa các ngươi sẽ càng lúc càng lớn, đến cuối cùng cả hai đều sẽ vô cùng đau khổ."
Diệp Quan mỉm cười: “Ta hiểu rồi, ý của bá phụ là muốn giải trừ hôn ước giữa ta và Tiểu Ca, ta hiểu được."
"Ngươi sai rồi!"
Nạp Lan Danh đột nhiên lắc đầu: “Ngươi hiểu sai rồi!"
Diệp Quan không khỏi ngạc nhiên.
Nạp Lan Danh nhìn chằm chằm Diệp Quan, nói: “Nạp Lan Danh ta không phải là một kẻ tiểu nhân nói không giữ lời. Ta nói với ngươi những điều này, thực sự không phải là vì muốn ngươi biết khó mà lui, điều ta muốn là để ngươi hiểu rõ tình cảnh hiện giờ của mình! Là nam nhân, thì phải có thực lực. Có thực lực thì mới có sự tự tin, cũng mới có tư cách để đi tranh giành thứ mà mình muốn!"
Diệp Quan trầm mặc, quả thật là có chút ngoài ý muốn.
Nạp Lan Danh lại nói: "Tiểu Quan, bây giờ ngươi đang gặp phải ngã rẽ của cuộc đời, ta sẽ không bỏ đá xuống giếng. Nhưng mọi chuyện tiếp theo thì phải cần chính ngươi giải quyết! Ta có lời nói thật muốn nói với ngươi – Áp lực của Tiểu Ca rất lớn, áp lực của ta cũng rất lớn, bởi vì Phí đạo sư của học viện một mực không đồng ý cho nó có quan hệ với ngươi. Hơn nữa, người theo đuổi Tiểu Ca ở học viện Quan Huyền cũng không ít. Một vài người trong đó, bản thân bọn họ không chỉ có thiên phú yêu nghiệt mà còn có thế lực khổng lồ ở sau lưng."
Nói xong, hắn nhìn thẳng vào mắt Diệp Quan: “Những điều này đều cần ngươi phải đích thân giải quyết!"
Diệp Quan khẽ gật đầu: “Rõ ràng!"
Nói xong, hắn đứng dậy đi về phía Nạp Lan Ca.
Nạp Lan Danh không nói gì.
Diệp Quan đi đến trước mặt Nạp Lan Ca, Nạp Lan Ca chỉ mỉm cười.
Diệp Quan cười nói: "Nàng thích ta sao?"
Nạp Lan Ca lắc đầu: “Không thể nói rõ, nhưng cũng không ghét!"
Diệp Quan mỉm cười: “Năm đó tại sao lại đồng ý đính hôn với ta?"
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quan, nói: “Huynh rất tuấn tú!"
Diệp Quan bèn cười nói: "Hôn sự của nàng và ta, đây là chuyện của hai người chúng ta! Ta có thể giải trừ hôn ước, nàng cũng có thể giải trừ hôn ước, nhưng người ngoài thì lại không thể."
Nạp Lan Ca trừng mắt nhìn hắn: “Sư phụ ta ngày mai sẽ tới, nói cho huynh biết, tính tình của sư phụ rất không tốt, sẽ giết người đấy!"
Diệp Quan cũng trừng mắt nhìn: “Ta là một người biết nói đạo lý!"
Nói xong, hắn bèn lấy viên Hỗn Nguyên Đan kia ra, sau đó chân thành nói: "Cảm ơn đan dược của nàng. Cho dù tương lai ta và nàng có thể trở thành phu thê hay không, thì ơn nghĩa này, Diệp Quan ta sẽ khắc ghi suốt cuộc đời!"
Nói xong, hắn bèn xoay người rời đi. Lúc đi đến đại sảnh, hắn thi lễ với Nạp Lan Danh: “Bá phụ, cáo từ!"
Nói xong lập tức xoay người rời đi.
Diệp Quan bèn cười nói: "Được!"
Nói xong hắn lập tức đi vào đại điện.
Vừa vào đại điện, Diệp Quan đã thấy Nạp Lan Danh - tộc trưởng Nạp Lan tộc ngồi ở vị trí chủ vị.
Nạp Lan Danh khoảng bốn mươi tuổi, thân thể có chút mập mạp.
Nạp Lan Danh nhìn Diệp Quan, nói: “Ngồi đi!"
Diệp Quan gật đầu, sau đó đi tới một bên rồi ngồi xuống.
Nạp Lan Danh nhìn thoáng qua Diệp Quan, trong mắt hiện lên một chút tiếc hận.
Một người tốt như vậy, tu vi lại đột nhiên biến mất!
Nạp Lan Danh thở dài ở trong lòng, sau đó nói: "Tiểu Quan, ngươi có lẽ đã đoán được mục đích ta gọi ngươi tới đây, đúng không?"
Diệp Quan gật đầu: “Bá phụ ắt hẳn là vì hôn sự của ta và Tiểu Ca cô nương."
Nạp Lan Danh nhìn Diệp Quan: “Vì sao lúc đính hôn, ngươi lại không từ chối?"
Diệp Quan cười nói: "Vì sao phải từ chối?"
Nạp Lan Danh nhíu mày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Quan mỉm cười: “Cô nương Nạp Lan Ca rất xinh đẹp, là nữ tử xinh đẹp nhất mà ta từng găp. Nếu lấy được nàng ấy làm vợ thì đây chính là niềm vinh hạnh của Diệp Quan ta!"
Nạp Lan Ca đang đọc sách ở một góc gần đó, khóe miệng khẽ nhếch lên. Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Quan đang ngồi ở bên trong đại sảnh, sau đó lại tiếp tục đọc sách.
Nạp Lan Danh nhìn chằm chằm vào Diệp Quan, một lát sau hắn lại nhỏ giọng thở dài: “Tiểu Quan, thứ cho ta nói thẳng, ngày đó ta không phản đối hôn sự của ngươi và Tiểu Ca là vì có hai lý do. Thứ nhất, nhân phẩm của ngươi không tồi, tuy là thiếu gia Diệp tộc, nhưng không có bất kỳ thói hư tật xấu gì. Thứ hai, thiên phú của ngươi cực cao, tương lai tiền đồ vô hạn. Hơn nữa, ngươi còn là học viên được tiến cử của học viện Quan Huyền! Nhưng mà..."
Nói đến đây, hắn hơi ngừng lại một chút, sau đó lại nói: "Ngươi cũng biết, bây giờ thời thế đã khác rồi!"
Diệp Quan gật đầu: “Ta biết!"
Trong mắt Nạp Lan Danh lóa lên một chút phức tạp: “Tiểu Quan, ta tính thế này! Bây giờ Tiểu Ca được Phí đạo sư thu làm đệ tử thân truyền, hơn nữa bởi vì thể chất đặc thù, tương lai của nó sẽ vô cùng xán lạn. Mà ngươi... Thứ cho ta nói thẳng, ngươi và nó, sự chênh lệch giữa các ngươi sẽ càng lúc càng lớn, đến cuối cùng cả hai đều sẽ vô cùng đau khổ."
Diệp Quan mỉm cười: “Ta hiểu rồi, ý của bá phụ là muốn giải trừ hôn ước giữa ta và Tiểu Ca, ta hiểu được."
"Ngươi sai rồi!"
Nạp Lan Danh đột nhiên lắc đầu: “Ngươi hiểu sai rồi!"
Diệp Quan không khỏi ngạc nhiên.
Nạp Lan Danh nhìn chằm chằm Diệp Quan, nói: “Nạp Lan Danh ta không phải là một kẻ tiểu nhân nói không giữ lời. Ta nói với ngươi những điều này, thực sự không phải là vì muốn ngươi biết khó mà lui, điều ta muốn là để ngươi hiểu rõ tình cảnh hiện giờ của mình! Là nam nhân, thì phải có thực lực. Có thực lực thì mới có sự tự tin, cũng mới có tư cách để đi tranh giành thứ mà mình muốn!"
Diệp Quan trầm mặc, quả thật là có chút ngoài ý muốn.
Nạp Lan Danh lại nói: "Tiểu Quan, bây giờ ngươi đang gặp phải ngã rẽ của cuộc đời, ta sẽ không bỏ đá xuống giếng. Nhưng mọi chuyện tiếp theo thì phải cần chính ngươi giải quyết! Ta có lời nói thật muốn nói với ngươi – Áp lực của Tiểu Ca rất lớn, áp lực của ta cũng rất lớn, bởi vì Phí đạo sư của học viện một mực không đồng ý cho nó có quan hệ với ngươi. Hơn nữa, người theo đuổi Tiểu Ca ở học viện Quan Huyền cũng không ít. Một vài người trong đó, bản thân bọn họ không chỉ có thiên phú yêu nghiệt mà còn có thế lực khổng lồ ở sau lưng."
Nói xong, hắn nhìn thẳng vào mắt Diệp Quan: “Những điều này đều cần ngươi phải đích thân giải quyết!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Quan khẽ gật đầu: “Rõ ràng!"
Nói xong, hắn đứng dậy đi về phía Nạp Lan Ca.
Nạp Lan Danh không nói gì.
Diệp Quan đi đến trước mặt Nạp Lan Ca, Nạp Lan Ca chỉ mỉm cười.
Diệp Quan cười nói: "Nàng thích ta sao?"
Nạp Lan Ca lắc đầu: “Không thể nói rõ, nhưng cũng không ghét!"
Diệp Quan mỉm cười: “Năm đó tại sao lại đồng ý đính hôn với ta?"
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quan, nói: “Huynh rất tuấn tú!"
Diệp Quan bèn cười nói: "Hôn sự của nàng và ta, đây là chuyện của hai người chúng ta! Ta có thể giải trừ hôn ước, nàng cũng có thể giải trừ hôn ước, nhưng người ngoài thì lại không thể."
Nạp Lan Ca trừng mắt nhìn hắn: “Sư phụ ta ngày mai sẽ tới, nói cho huynh biết, tính tình của sư phụ rất không tốt, sẽ giết người đấy!"
Diệp Quan cũng trừng mắt nhìn: “Ta là một người biết nói đạo lý!"
Nói xong, hắn bèn lấy viên Hỗn Nguyên Đan kia ra, sau đó chân thành nói: "Cảm ơn đan dược của nàng. Cho dù tương lai ta và nàng có thể trở thành phu thê hay không, thì ơn nghĩa này, Diệp Quan ta sẽ khắc ghi suốt cuộc đời!"
Nói xong, hắn bèn xoay người rời đi. Lúc đi đến đại sảnh, hắn thi lễ với Nạp Lan Danh: “Bá phụ, cáo từ!"
Nói xong lập tức xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro