Cởi Từ Trên Ngư...
Nam Nam Lý
2024-11-14 23:44:37
…“Này, Thẩm Phồn Tinh, cô đừng có được nước làm tới! Thiên Nhu nói như vậy rồi, cô còn muốn thế nào nữa? !”
“Đồ của tôi, tôi muốn như thế nào thì sẽ như thế đó! Cô lại là cái thứ gì, dám ở trước mặt tôi la hét sao?”
Thẩm Phồn Tinh đối với sự hiện diện của Lâm Phi Phi lúc nào cũng cảm thấy chán ghét!
Tại sao đến cả những người bạn xung quanh Thẩm Thiên Nhu cũng đều là loại kì dị như vậy chứ.
“Cô...” mắt Lâm Phi Phi liền đỏ lên.
Mà ngay tại lúc này, bên tai mấy người họ đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Phồn Tinh không cần quay người lại cũng biết người đến chính là Tô Hằng.
Lâm Phi Phi thấy Tô Hằng đến liền nhanh chóng lấy được khí thế: “Anh họ, anh xem, Thiên Nhu lại bị người phụ nữ này ức hiếp rồi.”
Tô Hằng đi đến giữa họ, ánh mắt nhìn về hướng Thẩm Phồn Tinh, trong nháy mắt, sự ngạc nhiên thoáng qua trong ánh mắt sâu lắng của anh ta.
Bao nhiêu năm như vậy rồi, hình như đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Thẩm Phồn Tinh mặc quần áo khác đồng phục nhân viên, hơn nữa bộ lễ phục này lại tôn lên vóc dáng cao gầy của cô một cách hoàn mỹ.
So với dáng vẻ tồi tàn trong quá khứ, bây giờ ngược lại cô rất đẹp, rất thu hút.
Nhận ra sự thưởng thức trong ánh mắt của Tô Hằng, Thẩm Thiên Nhu âm thầm nghiến chặt răng.
“Không có gì đâu anh Hằng, chúng ta đi thôi”
“Đi gì chứ, anh của tớ đến rồi, cậu sợ cái gì?”
Lâm Phi Phi kéo tay Thẩm Thiên Nhu, hướng về phía Tô Hằng nói:
“Anh họ, anh xem, bộ lễ phục trên người cô ta rõ ràng là Thiên Nhu mặc lên sẽ càng đẹp hơn, vậy mà cô ta cứ cố tranh với Thiên Nhu! chúng em đã nói hết lời muốn cô ta nhường bộ lễ phục cho chúng em, nhưng cô ta nhất quyết không đồng ý!”
Tô Hằng nghe xong cau mày, giọng nói âm u.
“Không thể chọn một bộ khác sao? Cứ phải là bộ này?”
Lâm Phi Phi trong lòng thấy tủi thân: “Nhưng Thiên Nhu thích mà.”
“Cũng không có gì nghiêm trọng cả, thôi vậy, nếu chị đã không thể từ bỏ thứ mình thích, em không tranh giành nữa là được rồi.”
Mặc dù nói là như vậy nhưng giọng điệu của Thiên Nhu rõ ràng là đầy sự tiếc nuối và thất vọng.
Tô Hằng khẽ cúi xuống nhìn ánh mắt Thẩm Thiên Nhu, cô ta liền ngẩng đầu lên nhìn anh ta rồi nở nụ cười dịu dàng.
Ánh mắt Tô Hằng có chút thay đổi, khuôn mặt anh ta đầy sự nuông chiều.
Trong mắt của Thẩm Phồn Tinh cô có thể nhìn thấu tất cả biểu cảm tinh tế giữa họ, chỉ là trong lòng vẫn có chút vướng bận, thật là châm biếm.
“Anh họ à, Thiên Nhu thật sự rất thích bộ lễ phục này, hay là chúng ta mua lại của cô ta nhé?”
Lâm Phi Phi ở bên cạnh Tô Hằng lại bắt đầu tâm tư đen tối, thấy trên mặt anh ta có chút rung động, cô ta liền đắc ý nhìn sang phía Thẩm Phồn Tinh.
“Này, cô nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền mới bán cho chúng tôi bộ lễ phục này? Chúng tôi trả giá gấp ba lần, cô bán không?”
“Năm lần!”
“...” Thẩm Phồn Tinh vẫn thờ ơ như vậy.
“Tám lần! Thẩm Phồn Tinh cô đừng có mà không biết điều đấy nhé.”
“Lâm Phi Phi!”
Tô Hằng lớn tiếng trách mắng, Lâm Phi Phi bị dọa đến mức rụt cả cổ lại, không dám nói nữa.
Sau đó Tô Hằng nhìn Thẩm Phồn Tinh, anh ta do dự một chút mới bắt đầu mở lời.
“Phồn Tinh, bộ lễ phục này em có thể nhường cho Thiên Nhu không, Anh ra giá gấp mười lần...”
“Được thôi.”
Lần này Thẩm Phồn Tinh không một chút do dự, dường như khi Tô Hằng chưa nói xong cô đã đồng ý rồi.
Lời của Tô Hằng trong chốc lát liền mắc kẹt trong cổ họng, anh ta không ngờ rằng Thẩm Phồn Tinh lại đồng ý một cách thẳng thắn như thế, ngược lại trong lòng anh ta bắt đầu có chút lạc lõng.
Còn khoé môi Thẩm Phồn Tinh lúc này lại hiện lên một nụ cười mỉa mai.
“Ngay cả đàn ông tôi cũng có thể nhường lại mà không cần điều kiện! Càng huống hồ gì chỉ là một bộ quần áo? Hơn nữa tôi còn đột nhiên có tiền mà không cần phải kiếm cơ đấy?”…
“Đồ của tôi, tôi muốn như thế nào thì sẽ như thế đó! Cô lại là cái thứ gì, dám ở trước mặt tôi la hét sao?”
Thẩm Phồn Tinh đối với sự hiện diện của Lâm Phi Phi lúc nào cũng cảm thấy chán ghét!
Tại sao đến cả những người bạn xung quanh Thẩm Thiên Nhu cũng đều là loại kì dị như vậy chứ.
“Cô...” mắt Lâm Phi Phi liền đỏ lên.
Mà ngay tại lúc này, bên tai mấy người họ đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Phồn Tinh không cần quay người lại cũng biết người đến chính là Tô Hằng.
Lâm Phi Phi thấy Tô Hằng đến liền nhanh chóng lấy được khí thế: “Anh họ, anh xem, Thiên Nhu lại bị người phụ nữ này ức hiếp rồi.”
Tô Hằng đi đến giữa họ, ánh mắt nhìn về hướng Thẩm Phồn Tinh, trong nháy mắt, sự ngạc nhiên thoáng qua trong ánh mắt sâu lắng của anh ta.
Bao nhiêu năm như vậy rồi, hình như đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Thẩm Phồn Tinh mặc quần áo khác đồng phục nhân viên, hơn nữa bộ lễ phục này lại tôn lên vóc dáng cao gầy của cô một cách hoàn mỹ.
So với dáng vẻ tồi tàn trong quá khứ, bây giờ ngược lại cô rất đẹp, rất thu hút.
Nhận ra sự thưởng thức trong ánh mắt của Tô Hằng, Thẩm Thiên Nhu âm thầm nghiến chặt răng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không có gì đâu anh Hằng, chúng ta đi thôi”
“Đi gì chứ, anh của tớ đến rồi, cậu sợ cái gì?”
Lâm Phi Phi kéo tay Thẩm Thiên Nhu, hướng về phía Tô Hằng nói:
“Anh họ, anh xem, bộ lễ phục trên người cô ta rõ ràng là Thiên Nhu mặc lên sẽ càng đẹp hơn, vậy mà cô ta cứ cố tranh với Thiên Nhu! chúng em đã nói hết lời muốn cô ta nhường bộ lễ phục cho chúng em, nhưng cô ta nhất quyết không đồng ý!”
Tô Hằng nghe xong cau mày, giọng nói âm u.
“Không thể chọn một bộ khác sao? Cứ phải là bộ này?”
Lâm Phi Phi trong lòng thấy tủi thân: “Nhưng Thiên Nhu thích mà.”
“Cũng không có gì nghiêm trọng cả, thôi vậy, nếu chị đã không thể từ bỏ thứ mình thích, em không tranh giành nữa là được rồi.”
Mặc dù nói là như vậy nhưng giọng điệu của Thiên Nhu rõ ràng là đầy sự tiếc nuối và thất vọng.
Tô Hằng khẽ cúi xuống nhìn ánh mắt Thẩm Thiên Nhu, cô ta liền ngẩng đầu lên nhìn anh ta rồi nở nụ cười dịu dàng.
Ánh mắt Tô Hằng có chút thay đổi, khuôn mặt anh ta đầy sự nuông chiều.
Trong mắt của Thẩm Phồn Tinh cô có thể nhìn thấu tất cả biểu cảm tinh tế giữa họ, chỉ là trong lòng vẫn có chút vướng bận, thật là châm biếm.
“Anh họ à, Thiên Nhu thật sự rất thích bộ lễ phục này, hay là chúng ta mua lại của cô ta nhé?”
Lâm Phi Phi ở bên cạnh Tô Hằng lại bắt đầu tâm tư đen tối, thấy trên mặt anh ta có chút rung động, cô ta liền đắc ý nhìn sang phía Thẩm Phồn Tinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Này, cô nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền mới bán cho chúng tôi bộ lễ phục này? Chúng tôi trả giá gấp ba lần, cô bán không?”
“Năm lần!”
“...” Thẩm Phồn Tinh vẫn thờ ơ như vậy.
“Tám lần! Thẩm Phồn Tinh cô đừng có mà không biết điều đấy nhé.”
“Lâm Phi Phi!”
Tô Hằng lớn tiếng trách mắng, Lâm Phi Phi bị dọa đến mức rụt cả cổ lại, không dám nói nữa.
Sau đó Tô Hằng nhìn Thẩm Phồn Tinh, anh ta do dự một chút mới bắt đầu mở lời.
“Phồn Tinh, bộ lễ phục này em có thể nhường cho Thiên Nhu không, Anh ra giá gấp mười lần...”
“Được thôi.”
Lần này Thẩm Phồn Tinh không một chút do dự, dường như khi Tô Hằng chưa nói xong cô đã đồng ý rồi.
Lời của Tô Hằng trong chốc lát liền mắc kẹt trong cổ họng, anh ta không ngờ rằng Thẩm Phồn Tinh lại đồng ý một cách thẳng thắn như thế, ngược lại trong lòng anh ta bắt đầu có chút lạc lõng.
Còn khoé môi Thẩm Phồn Tinh lúc này lại hiện lên một nụ cười mỉa mai.
“Ngay cả đàn ông tôi cũng có thể nhường lại mà không cần điều kiện! Càng huống hồ gì chỉ là một bộ quần áo? Hơn nữa tôi còn đột nhiên có tiền mà không cần phải kiếm cơ đấy?”…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro