Không Được
Nam Nam Lý
2024-11-14 23:44:37
“Thẩm Phồn Tinh, chị ức hiếp người mà còn nói lý lẽ phải không?”
Lâm Phỉ Phỉ nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi rõ rệt của Thẩm Thiên Nhu thì không nhịn được cơn giận trong lòng mà tiến lên trước trút giận lên người của Thẩm Phồn Tinh.
Thẩm Phồn Tinh lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng khiến Lâm Phỉ Phỉ run rẩy trong lòng, không dám tiến lên.
“Chị à, hôm nay ở Tô Thị …… Anh Hằng thật sự chỉ muốn để chị thoải mái một chút “mới quyết định làm như vậy. Chị hiểu lầm anh ấy rồi ……
Thẩm Phồn Tinh giương khoé môi: “Cô ở trước mặt tôi nói những lời tốt đẹp cho Tô Hằng là có ý gì đây? Muốn để tôi nhớ Tô Hằng đối tốt với tôi, sau đó lại đuổi anh ta về đây hay sao?”
Thẩm Thiên Nhu nghe vậy liền cắn môi.
“Chị à, em chỉ hy vọng chị có thể thật sự tác thành cho tụi em …… Chúng ta là người một nhà, em và anh Hằng càng hy vọng nhận được sự tha thứ và chúc phúc của chị ……”
Trong ánh mắt của Thẩm Phồn Tinh loé lên sự không kiên nhẫn và lạnh lùng.
“Thiên Nhu, cậu nói với chị ta nhiều như vậy làm gì? Không có chị ta thì Trái Đất không quay nữa hay sao?”
“Tôi nói nè, con người cô cũng thật là, chỉ muốn đối đầu với Thiên Nhu có phải không? Cậu ấy thích cái gì thì cô phải thích cái đó à!”
“Người quen của Thiên Nhu thấy bộ lễ phục này lần đầu tiên biết ngay đâu chính là lễ phục thuộc về cậu ấy. Chị nói chị …… lúc đầu lấy tâm trạng gì để mặc nó lên đây?”
“Chị cướp đồ của Thiên Nhu cướp rồi thành nghiện có phải không?”
Từng lời của Lâm Phỉ Phỉ đảo lộn trắng đen khiến hai bên huyệt thái dương của Thẩm Phồn Tinh giật giật, ánh mắt đột nhiên bắn về phía Lâm Phỉ Phỉ lạnh như kiếm.
“Cô là mù mắt hay tâm trí không hoàn thiện? Tôi cướp đồ của cô ta? Cô nói thử xem, tôi cướp cái gì của cô ta?”
Đối mặt với vẻ nghiêm nghị đột ngột của Thẩm Phồn Tinh, sắc mặt của Lâm Phỉ Phỉ hơi trắng bệch.
Cả người bất giác núp sau lưng của Thẩm Thiên Nhu. Trong mắt Thẩm Thiên Nhu tỏ vẻ khinh thường nhưng khuôn mặt cô ta vẫn dịu dàng như nước.
“Đươc rồi Phỉ Phỉ. Đây không phải nơi để nói chuyện, lễ phục cũng không phải chỉ có một bộ ……”
Lúc này, bà cụ Bạc bên cạnh nghiêng đầu nói với Lai Dung:
“Đi, đi thanh toán trước đã!”
“Dạ!”
“Tôi và chị ấy dù sao cũng là chị em, thích cùng một thứ cũng là lẽ đương nhiên. Thật muốn cùng chị ấy mặc bộ lễ phục giống nhau xuất hiện tại sự kiện, cũng giống như hai chị em thân thiết vậy.”
Thẩm Thiên Nhu tự nhủ, sau đó quay sang nhân viên bán hàng và nói:
“Kiểu lễ phục này, size S, lấy thêm cho tôi một bộ.”
“Thật là ngại quá thưa cô. Bộ lễ phục này được đặt chỉ có một size. Size S là bộ mà cô ấy đang mặc, mà cũng đã được thanh toán rồi ạ!”
Nhân viên bán hàng tỏ ra có lỗi và trả lời.
Thẩm Phồn Tinh hơi kinh ngạc, cô ngẩng đầu nhìn sang khu nghỉ ngơi, quản gia Lai Dung nhẹ nhàng gật đầu với cô.
Cô hiểu rồi.
Sắc mặt của Thẩm Thiên Nhu lập tức lạnh lùng.
Bộ lễ phục này thật sự rất đẹp, hơn nữa mặc trên người của Thẩm Phồn Tinh lại có phong cách độc đáo.
Cô ta không thể để Thẩm Phồn Tinh cướp mất ánh đèn sân khấu bất cứ lúc nào, cô nên là người phụ nữ cứng nhắc và nhàm chán mới phải!
Do dự một lúc, cô ta tỏ ra khó xử nhìn sang phía của Thẩm Phồn Tinh rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
“Chị à, dạo này chị có cần xuất hiện tại bữa tiệc nào không?”
“Thật sự không che giấu, tối thứ sáu này, em có một bữa tiệc vô cùng quan trọng phải tham gia …… Nếu chị không vội, bộ lễ phục này chị có thể cho em mặc trước được không? ……. Em có thể lấy bộ lễ phục khác để chị thay! 2 bộ, 3 bộ, 5 bộ đều được, được không chị?”
Thẩm Thiên Nhu cẩn thận nhìn cô, vẻ mặt cầu khẩn.
Thẩm Phồn Tinh cười lạnh: “Không được.”
Lâm Phỉ Phỉ nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi rõ rệt của Thẩm Thiên Nhu thì không nhịn được cơn giận trong lòng mà tiến lên trước trút giận lên người của Thẩm Phồn Tinh.
Thẩm Phồn Tinh lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng khiến Lâm Phỉ Phỉ run rẩy trong lòng, không dám tiến lên.
“Chị à, hôm nay ở Tô Thị …… Anh Hằng thật sự chỉ muốn để chị thoải mái một chút “mới quyết định làm như vậy. Chị hiểu lầm anh ấy rồi ……
Thẩm Phồn Tinh giương khoé môi: “Cô ở trước mặt tôi nói những lời tốt đẹp cho Tô Hằng là có ý gì đây? Muốn để tôi nhớ Tô Hằng đối tốt với tôi, sau đó lại đuổi anh ta về đây hay sao?”
Thẩm Thiên Nhu nghe vậy liền cắn môi.
“Chị à, em chỉ hy vọng chị có thể thật sự tác thành cho tụi em …… Chúng ta là người một nhà, em và anh Hằng càng hy vọng nhận được sự tha thứ và chúc phúc của chị ……”
Trong ánh mắt của Thẩm Phồn Tinh loé lên sự không kiên nhẫn và lạnh lùng.
“Thiên Nhu, cậu nói với chị ta nhiều như vậy làm gì? Không có chị ta thì Trái Đất không quay nữa hay sao?”
“Tôi nói nè, con người cô cũng thật là, chỉ muốn đối đầu với Thiên Nhu có phải không? Cậu ấy thích cái gì thì cô phải thích cái đó à!”
“Người quen của Thiên Nhu thấy bộ lễ phục này lần đầu tiên biết ngay đâu chính là lễ phục thuộc về cậu ấy. Chị nói chị …… lúc đầu lấy tâm trạng gì để mặc nó lên đây?”
“Chị cướp đồ của Thiên Nhu cướp rồi thành nghiện có phải không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từng lời của Lâm Phỉ Phỉ đảo lộn trắng đen khiến hai bên huyệt thái dương của Thẩm Phồn Tinh giật giật, ánh mắt đột nhiên bắn về phía Lâm Phỉ Phỉ lạnh như kiếm.
“Cô là mù mắt hay tâm trí không hoàn thiện? Tôi cướp đồ của cô ta? Cô nói thử xem, tôi cướp cái gì của cô ta?”
Đối mặt với vẻ nghiêm nghị đột ngột của Thẩm Phồn Tinh, sắc mặt của Lâm Phỉ Phỉ hơi trắng bệch.
Cả người bất giác núp sau lưng của Thẩm Thiên Nhu. Trong mắt Thẩm Thiên Nhu tỏ vẻ khinh thường nhưng khuôn mặt cô ta vẫn dịu dàng như nước.
“Đươc rồi Phỉ Phỉ. Đây không phải nơi để nói chuyện, lễ phục cũng không phải chỉ có một bộ ……”
Lúc này, bà cụ Bạc bên cạnh nghiêng đầu nói với Lai Dung:
“Đi, đi thanh toán trước đã!”
“Dạ!”
“Tôi và chị ấy dù sao cũng là chị em, thích cùng một thứ cũng là lẽ đương nhiên. Thật muốn cùng chị ấy mặc bộ lễ phục giống nhau xuất hiện tại sự kiện, cũng giống như hai chị em thân thiết vậy.”
Thẩm Thiên Nhu tự nhủ, sau đó quay sang nhân viên bán hàng và nói:
“Kiểu lễ phục này, size S, lấy thêm cho tôi một bộ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thật là ngại quá thưa cô. Bộ lễ phục này được đặt chỉ có một size. Size S là bộ mà cô ấy đang mặc, mà cũng đã được thanh toán rồi ạ!”
Nhân viên bán hàng tỏ ra có lỗi và trả lời.
Thẩm Phồn Tinh hơi kinh ngạc, cô ngẩng đầu nhìn sang khu nghỉ ngơi, quản gia Lai Dung nhẹ nhàng gật đầu với cô.
Cô hiểu rồi.
Sắc mặt của Thẩm Thiên Nhu lập tức lạnh lùng.
Bộ lễ phục này thật sự rất đẹp, hơn nữa mặc trên người của Thẩm Phồn Tinh lại có phong cách độc đáo.
Cô ta không thể để Thẩm Phồn Tinh cướp mất ánh đèn sân khấu bất cứ lúc nào, cô nên là người phụ nữ cứng nhắc và nhàm chán mới phải!
Do dự một lúc, cô ta tỏ ra khó xử nhìn sang phía của Thẩm Phồn Tinh rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
“Chị à, dạo này chị có cần xuất hiện tại bữa tiệc nào không?”
“Thật sự không che giấu, tối thứ sáu này, em có một bữa tiệc vô cùng quan trọng phải tham gia …… Nếu chị không vội, bộ lễ phục này chị có thể cho em mặc trước được không? ……. Em có thể lấy bộ lễ phục khác để chị thay! 2 bộ, 3 bộ, 5 bộ đều được, được không chị?”
Thẩm Thiên Nhu cẩn thận nhìn cô, vẻ mặt cầu khẩn.
Thẩm Phồn Tinh cười lạnh: “Không được.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro