Chương 6
Tùy Vũ Nhi An
2024-07-15 14:10:31
Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Trans +Beta: Sunni
Kể từ khi quen nhau, Mộ Huyền Linh đã nói với hắn rằng nàng thích hắn không dưới trăm lần, chỉ là khoảnh khắc này, Tạ Tuyết Thần đột nhiên có chút dao động.
Hắn chưa bao giờ tin sự yêu thích có vẻ tùy tiện đó của Mộ Huyền Linh, yêu tinh xảo quyệt, ma tộc ham muốn, bọn họ làm sao hiểu được tình yêu?
Tạ Tuyết Thần say mê kiếm đạo, thanh tâm quả dục, hắn cũng không biết, chỉ là cảm thấy không nên như thế.
Pháp lực mất hết, vẫn còn ra tay giúp đỡ, cũng chỉ vì hắn đi theo con đường của riêng mình, bảo vệ con người, mà quên đi cái chết rồi. Hắn không thể giương mắt chứng kiến các tu sĩ đó chết dưới tay yêu ma mà vẫn tỏ vẻ thờ ơ được. Nếu bởi vì chuyện này mà làm Mộ Huyền Linh tức giận, bị cô chém giết, hắn cũng không hề hối hận.
Chỉ là ngay khi nhìn thấy sự ủy khuất trong mắt Mộ Huyền Linh, hắn có một khoảnh khắc dao động và bối rối, nhưng lại hoài nghi tình cảm mà nàng đối với hắn.
Nhưng rất nhanh hắn đã phủ nhận những suy nghĩ hoang đường của mình.
Bởi vì Mộ Huyền Linh tới giết hắn rồi.
Nàng rút một thanh kiếm dài từ trong túi gấm ra, ngân quang lóe lên, ánh kiếm đâm về phía Tạ Tuyết Thần.
Tạ Tuyết Thần là thiên hạ đệ nhất kiếm tu, trong nháy mắt đã nhìn ra vô số sơ hở trong kiếm pháp của Mộ Huyền Linh, nhưng hắn vẫn tập trung đối phó. Chỉ là đối phương dùng vô số thủ đoạn và chiêu trò khó mà đề phòng cho được. Khí tức của Mộ Huyền Linh mạnh mẽ hơn Tạ Tuyết Thần, nếu thật sự muốn dùng bản lĩnh, e là đánh bại Tạ Tuyết Thần trong chốc lát. Nhưng dường như nàng không có ý định này, xuất kiếm không theo trật tự, đánh nhau với Tạ Tuyết Thần như là để trút giận.
Cao Thu Mân liếc nhìn bóng lưng Tạ Tuyết Thần, rõ ràng là kiếm tu của nhân tộc. Nàng mơ hồ nhìn bóng dáng này có chút quen mắt nhưng lại không nhớ là đã gặp ở đâu rồi. Khuôn mặt của hắn thật sự rất bình thường, khi hắn quay người đi, nàng liền quên mất đối phương trông như nào rồi.
Lúc này ba người kia đi chậm lại, thấy Cao Thu Mân có chút ngây người, bọn họ vội vàng nắm tay nàng hạ giọng nói: "Sư tỷ, chúng ta chạy mau!"
"Nhưng người đó..." Cao Thu Mân do dự một lúc. Đối phương dũng cảm bước ra cản, chẳng lẽ mình lại thấy chết không cứu?
Kiếm sĩ đó không biết vì sao không có linh lực, tuyệt đối không phải đối thủ của yêu nữ kia. Nghe đoạn đối thoại, xem ra yêu nữ kia rất có hứng thú với kiếm sĩ?
"Sư tỷ, chúng ta ở đây cũng không cứu được người. Người đó dám ra tay ngăn cản yêu nữ kia hẳn cũng nắm chắc vài phần, chúng ta vẫn là nhanh chóng quay về sư môn báo cáo."
Cao Thu Mân nghe vậy liền trở nên lạnh lùng và quyết tâm, không hề trì hoãn nữa, cùng ba người đồng môn kia nhanh chóng rời đi.
Mộ Huyền Linh căn bản không có hứng thú đuổi theo họ, cũng không quan tâm mấy người kia còn sống hay đã chết. Nàng chỉ cảm thấy lòng đầy bất bình và phẫn nộ, sau một hồi phát tiết cuối cùng cũng bình tĩnh, thu kiếm lại.
Tạ Tuyết Thần lảo đảo hai bước, nửa quỳ trên mặt đất, một vệt máu tươi tràn ra khóe miệng.
Thấy vậy Mộ Huyền Linh vội vã bước đến gần, muốn kiểm tra tình trạng của Tạ Tuyết Thần, nhưng nàng vừa bước một bước, liền cảm thấy tình huống dị thường.
Trước mắt là một làn sương mù, đột nhiên sương mù dày đặc lên, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, không nhìn thấu.
Mộ Huyền Linh trở nên im lặng, trời cũng lạnh hơn.
"Huyết kiếm là giả, mê trận là thật." nàng hít một hơi thật sâu nói, khẽ cười một tiếng, lông mi dài cụp xuống đáy mắt hiện lên sự chua xót. "Huynh chỉ giả vờ ở cạnh ta, kỳ thực lấy máu dẫn dụ, bày một mê trận. Máu của Pháp Tướng tu sĩ vốn dĩ là thuần khiết nhất, hẳn là huynh đã vẽ nó lên hòn đá và ném nó đi, mê trận cũng dần hình thành."
Giọng nói có chút yếu ớt và lãnh đạm truyền từ ngoài sương mù vào: "Trận pháp này, tên là không đả thương người, chỉ là vây khốn cô trong mười hai canh giờ."
Tạ Tuyết Thần ở ngoài trận pháp, có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của Mộ Huyền Linh, nhưng nàng lại không thể nhìn thấy Tạ Tuyết Thần. Thậm chí còn không thể phân biệt được âm thanh phát ra từ hướng nào, ánh mắt có chút mơ màng bối rối.
"Huynh hoàn toàn có thể lập một sát trận để giết ta." Mộ Huyền Linh có chút ảm đạm nói.
Tạ Tuyết Thần thành thật nói: "Sát trận cần quá nhiều linh lực, ta không đủ sức."
Mộ Huyền Linh cười mỉa mai: "Vậy vận khí của ta cũng quá tốt rồi."
Tạ Tuyết Thần im lặng một lúc, lại hỏi: "Tại sao vừa rồi cô lại dùng kiếm? Kiếm pháp không phải sở trường của cô, lẽ ra nên dùng pháp thuật..."
"Vậy thì huynh sẽ chết." Mộ Huyền Linh ngắt lời hắn, thất vọng nói: "Huynh bị thương nặng như vậy, lại không có linh lực hộ thể, huynh không thể cản được pháp thuật của ta."
Trong lòng Tạ Tuyết Thần hơi dao động, mắt phượng đen nhánh của hắn xẹt qua một tia dị sắc kì lạ, trong lồng ngực có một loại cảm xúc khó tả nổi lên nơi đầu tim, nó nhanh đến mức hắn không có thời gian để suy nghĩ và hiểu ra.
"Tỷ tỷ, chúng ta không ra ngoài được sao?" Khứu Bảo Thử nâng đầu lên hỏi nàng, mũi nó ngửi tứ phía, đôi mắt tròn xoe mở to kinh ngạc, khứu giác và thính giác của nó cực nhạy bén, những trận pháp thông thường không thể ngăn chặn nó cảm nhận. Nhưng bây giờ lồng linh lung này, năm giác quan của nó dường như bị tê liệt, chìm trong làn sương mù dày không nghe được, không ngửi được.
"Vô dụng." Mộ Huyền Linh nhẹ nhàng lắc đầu, "Mê trận này có tứ tượng chi lực, chia thành thủ, vây, sát, kỳ. Một trận pháp tứ tượng càng hoàn chỉnh, sức mạnh trong một tượng càng suy yếu. Như lục mảnh diệt hoa trận dùng sức mạnh để giết, ngược lại dễ phá. Nhưng lồng linh lung trận này là thiên hạ đệ nhất vây trận, bởi vì nó chỉ có sức mạnh vây khốn kẻ địch, ngược lại khó phá hơn."
Mộ Huyền Linh hít một hơi thật sâu, ngưng thần vận công, ma khí tỏa ra, bắn ra tứ phía nhưng lại hoàn toàn biến mất trong màn sương trắng, dường như chỉ là một cú đánh lên vải bông.
Không dựa theo phương pháp phá trận của lồng linh lung mà phá, chỉ e sẽ bị mắc kẹt ở đây mười hai canh giờ.
Thiên hạ chỉ biết Tạ Tuyết Thần là thiên hạ đệ nhất kiếm tu, lại cho rằng hắn không biết dùng trận pháp, thật ra chỉ là không cần thiết. Hắn tinh thông trận pháp, nhưng mà trên đời có rất nhiều thứ khó khăn hơn, một kiếm phá vỡ, hà tất gì mà phải đi bày bố trận.
Mộ Huyền Linh cũng quên mất, cho nên mới vào bước đường này.
"Tạ Tuyết Thần!" Mộ Huyền Linh bực bội hét lên, nhưng không có phản hồi.
Chuột đánh hơi rúc chóp mũi vào người Mộ Huyền Linh, âm thanh non nớt nói: "Tỷ tỷ, ca ca dường như đi rồi."
"Đi nhanh như vậy làm cái gì!" Mộ Huyền Linh giận dữ dậm dậm chân, "Ta.... ta còn có điều quan trọng muốn nói với huynh mà...."
Nàng thở dài chán nản, chậm rãi ngồi xổm xuống, đặt tay lên đầu gối, hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình. Giày Thiên Ty không màu vô hình, không bẩn không mùi, lại có thể biến thành hình dáng của bất kì chiếc giày nào. Khi ở Ma giới, nàng thường cho người khác xem chân trần, tới Nhân giới, nó liền biến thành một chiếc giày thêu nhỏ.
Cao Thu Mân nói dưới gầm giường không có giày, hừm, đôi giày của nàng là pháp khí cao giai không cần phải cởi nó ra.
Nữ nhân kia thật ngu ngốc và xấu xa, Tạ Tuyết Thần lại giúp nàng ta, còn không phải nàng ta là một con người à...
Mộ Huyền Linh có chút tủi thân ôm bản thân - Ta cũng muốn trở thành người a...
Tạ Tuyết Thần đi một hồi lâu, mới cẩn thận suy nghĩ một chuyện.
Hắn lại nợ Mộ Huyền Linh một cái mạng.
Lần đầu tiên, hắn được nàng cứu ra khỏi Dung Uyên.
Lần thứ hai, là vừa nãy không giết chi ân.
Nhưng nàng ta là bán yêu, luyện công pháp Ma tộc, chính tà không đội trời chung, hắn chỉ có thể nghĩ cách báo đáp ơn cứu mạng, bất quá chỉ là không giết nàng mà thôi.
Tạ Tuyết Thần nhẹ nhàng thở dài, hắn không nhận ra, lần đầu tiên trong hai mươi năm qua hắn thở dài.
Lần đầu tiên trong cuộc đời gặp phải khó khăn mà hắn không thể dùng kiếm giải quyết vấn đề.
Giục ngựa phi nước đại về hướng ngược lại một hồi lâu, trời liền sáng. Tạ Tuyết Thần tìm một quán trọ, cho con ngựa nghỉ ngơi một lúc rồi sau đó tiếp tục lên đường.
Những người ở trong quán trọ nói đã nhìn thấy người Kính Hoa Cốc vội vã chạy qua đây. Tạ Tuyết Thần đã lường trước được bốn người kia sẽ quay về Kính Hoa Cốc báo tin. Trong 12 canh giờ tiếp theo hẳn là về đến nơi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Mục đích của hắn là về thành Ung Tuyết với tốc độ nhanh nhất, nếu đi cả ngày lẫn đêm trong vòng bốn ngày là đến. Có trâm Quỷ Ảnh của Mộ Huyền Linh, cũng không lo sẽ bị bại lộ thân phận.
Đang suy nghĩ, Tạ Tuyết Thần nhịn không được mà có chút ngây người.
Ánh nắng buổi sáng ấm áp chiếu lên khuôn mặt, Tạ Tuyết Thần hơi ngẩng đầu lên một chút, đột nhiên nhớ ra một việc.
Bán yêu tu luyện ma pháp, dưới ánh nắng chói chang sẽ bị thiêu đốt đau rát...
Trong khu rừng yên tĩnh, ánh nắng ban mai mang theo chút mát mẻ nhẹ nhàng chiếu xuống mặt đất.
Trong khoảng đất trống giữa rừng, có một túi vải phồng lên đột nhiên phát ra tiếng động nhẹ nhàng.
"A Bảo, tại sao nương ngươi đi lâu vậy?" Mộ Huyền Linh lẩm bẩm một tiếng.
Hai canh giờ trước, một con Khứu Bảo Thử trưởng thành chạy đến và nó ở trong vòng tay đã nhận ra là nương. Khứu Bảo Thử nhỏ kêu A Bảo, Khứu Bảo Thử lớn kêu Tú Tú.
A Bảo không thông minh lắm, hiển nhiên là ảnh hưởng từ mẫu thân, Tú Tú tu luyện 500 năm mới hóa hình người. Là một nữ tử đáng yêu đến mức thành thật, cô lo lắng chạy vòng quanh lồng linh lung trận, muốn cứu con mình nhưng hoàn toàn bất lực.
Mộ Huyền Linh liếc nhìn bộ dạng vụng về của nàng, thở dài nói: "Không có biện pháp, linh lung trận này có 64 quẻ hợp thành, tổng cộng 1600 cách di chuyển, trừ người bày trận thì chỉ có người tinh thông bát quái hoặc những tu sĩ thông minh tuyệt đỉnh mới có thể tìm ra cách phá trận."
Mộ Huyền Linh nỗ lực tu luyện đâu đó có bảy năm, trong mắt sư phụ nàng cũng không học được những thứ gì quan trọng.
Nghe xong Tú Tú mắt sáng lên, nói là quanh đây có một người thông minh tuyệt đỉnh, sẽ đi mời người đó đến đây. Nói xong cô liền chạy đi không thèm ngoảnh đầu lại.
Mộ Huyền Linh đã đợi hai canh giờ, đợi đến khi bình minh cũng chưa thấy Tú Tú đem người kia về.
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, thấy bộ dạng của Tú Tú không được thông minh lắm, phỏng chừng nhìn ai cũng đều thông minh tuyệt đỉnh đi.
Nàng lấy chiếc áo choàng đen trong túi gấm ra, mặc dù không thể che hết hoàn toàn ánh nắng mặt trời, nhưng cũng giảm bớt phần nào đau rát do ánh nắng thiêu đốt. May thay bây giờ nàng đang ở trong rừng, có một chút cây cối che bớt, bằng không sẽ bị phơi nắng cả ngày, e là nàng không chết cũng mất nửa cái mạng.
Ài, Tạ Tuyết Thần thật tàn nhẫn...
Mộ Huyền Linh buồn bã ngồi xổm vẽ vòng tròn trên mặt đất.
"Nam công tử, là ở chỗ này!"
Giọng nói của Tú Tú vang lên trong làn sương mù, Mộ Huyền Linh giật mình nghe thấy, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng lại nhớ ra mình không thể thấy gì ở bên ngoài trận.
Chỉ nghe thấy một giọng nói dịu dàng và ôn nhu truyền từ xa xa đến.
Hửm? Lồng linh lung?
Giọng nói trầm nhưng không thấp, trong trẻo như dòng nước, ấm áp như mùa xuân, có một loại sức mạnh kỳ lạ dường như có thể xoa dịu mọi lo lắng và bất an. Chỉ cần nghe giọng nói, liền khiến người ta nghĩ đến vị kia nhất định là một công tử cực kỳ anh tuấn và ôn nhu. Cười như không cười, trìu mến dịu dàng.
Mộ Huyền Linh ngẩn người một chút mới định thần lại, buột miệng thốt ra: "Ngươi thế mà vừa nhìn đã biết là lồng linh lung?"
Tú Tú quả thật đã mang một nhân vật lợi hại đến.
Mộ Huyền Linh nghĩ mà hơi sợ - May thay pháp khí của mình đủ mạnh, nếu không đối phương đã nhận ra nàng là một bán yêu, vậy chẳng phải sẽ là chim ở trong lồng sao.
Nam tử ôn nhu nói: "Thiên hạ đệ nhất vây trận, lồng linh lung, vây mà không bị thương, là trận pháp nhân từ."
Mộ Huyền Linh bĩu môi, thầm nghĩ đem ta nhốt ở đây thành thịt nướng, nhân từ ở chỗ nào.
Nam tử kia tựa hồ đang xem xét tứ phía, một lúc sau nói: "Bày trận từ những viên đá dính máu, máu này chứa kim quang, đối phương hẳn là một Pháp Tướng tu sĩ. Pháp Tướng tu sĩ nếu muốn giết người, hà tất bày trận, muốn bày trận pháp hà cớ gì dùng máu? Có thể nhìn ra vị tu sĩ này tình trạng rất xấu, chỉ có thế làm vậy với kẻ thù. Tú Tú, cô muốn cứu vị cô nương này e là không hề đơn giản."
Mộ Huyền Linh lưng ngứa ngáy, đối phương nói dăm ba câu đã nói trúng sự thật, rốt cuộc là người nào?
Tú Tú lo lắng nói: "Nam công tử, ngài liền giúp ta đi, A Bảo đang mắc kẹt trong trận pháp."
A Bảo lớn tiếng phụ họa theo: "Đúng vậy đúng vậy, Nam công tử cứu A Bảo với."
Vị công tử kia khẽ cười: "Lồng linh lung cho dù không phá thì sau mười hai canh giờ cũng tự hóa giải, nếu như vội vã muốn phá trận, ừm.... Chỉ e là có ma vật đang sợ ánh nắng mặt trời?"
Mộ Huyền Linh hô hấp cứng lại, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt khiến nàng phải rút vũ khí ra tự vệ, trong tư thế phòng thủ.
"Cô nương không cần khẩn trương." công tử ôn nhu nói: "Tại hạ cũng không có ác ý."
Mộ Huyền Linh tất nhiên không tin.
"Trực giác của A Bảo cực kỳ nhạy bén, nếu là sát thân nhiễm máu nhân quả của ác ma độc ác, nó sẽ không chủ động thân cận với cô." Nam công tử chậm rãi nói: "Bây giờ đã là giờ Thìn canh ba, cô bị ánh nắng ban mai chiếu vào, nhưng trên mặt lại không hề hiện chút đau đớn nào, hẳn không phải là Ma tộc, mà là bán yêu tu luyện công pháp ma tộc."
Mộ Huyền Linh tự cho là che giấu cực tốt, nhưng không ngờ ở trước mặt đối phương lại không còn chút bí mật nào. Đúng như Tú Tú nói, quả là một người thông minh tuyệt đỉnh...
"Huynh nguyện ý giúp ta phá trận?" Mộ Huyền Linh hoài nghi đối phương không đủ thực lực phá trận.
"Nếu cô nương là bạn của A Bảo, tại hạ tự nhiên nguyện ý." Nam công tử ngập ngừng: "Nếu cô nương tin tại hạ."
Mộ Huyền Linh rũ mắt nghĩ ngợi, nói: "Ta tin ngươi!"
Nam công tử tựa hồ cười lớn: "Lồng linh lung lấy căn cơ là bát quái, mỗi bước đi, dưới chân liền hình thành một trận đồ bát quái mới. Chỉ cần đi đủ 8 vòng liên tiếp, trận pháp này mới có thể phá bỏ, nếu cô đi sai một bước thì phải đi lại từ đầu."
"Cô nương, cô đứng dậy trước, đi một bước về phía đông nam - chính là cô bước về phía bên trái mình."
Mộ Huyền Linh theo lời Nam công tử nói, bước về bên trái một bước, liền thấy sương mù nổi lên, mặt đất dưới chân biến thành Thái Cực Âm Dương Ngư.
"Tiếp theo, bước càn."
Mộ Huyền Linh bước một bước về hướng càn theo bái quái, sau đó bát quái dưới chân liền biến đổi, Càn Quái biến thành Thái Cực Ngư, xung quanh hình thành một trận đồ bát quái mới.
"Đây là đi đúng rồi?" Mộ Huyền Linh hỏi.
Nam công tử nói: "Bất kể cô đi đúng hay sai, trận pháp đều biến hóa như này, nên không thể biết được cách đi nào sai, vì thế mà trận này mới khó giải."
Mộ Huyền Linh hít một hơi thật sâu, nheo mắt nói: "Ngươi nghĩ bản thân ngươi có thể giải?"
"Không thử sao biết?" Nam công tử mỉm cười, "Dù sao thì cô bị vây hãm vẫn là vây hãm, nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi."
Mộ Huyền Linh lập tức cứng họng.
"Đi Toái Quái."
Mộ Huyền Linh bước chân nặng nề bước lên toái quái một bước.
Nam công tử cười một tiếng, nói: "Tốn Quái."
Mộ Huyền Linh không còn nói chuyện với đối phương nữa, cúi đầu đi theo chỉ dẫn của Nam công tử từng bước một.
"Bước cuối cùng, Khảm Quái."
Mộ Huyền Linh nhíu mày, thầm nghĩ người này tự tin nói chỉ đi tám bước là phá được, nhưng ngay khi bước chân cuối cùng đặt xuống, sương mù trước mặt đột nhiên biến mất hoàn toàn.
Đứng ở trước mặt, là một nam nhân tuấn tú, là công tử trẻ tuổi nho nhã thoát tục. Hắn mở chiếc quạt trong tay ra giúp Mộ Huyền Linh che một tia ánh nắng, ngậm cười ôn nhu nói: "Cô nương dường như đang nghi hoặc làm sao ta có thể phá trận chỉ một lần?"
Mộ Huyền Linh chợt nhận ra khoảng cách hai người đứng khá gần nhau, nàng lùi lại một bước giữ khoảng cách với đối phương, nhìn nam tử trước mắt mà đánh giá.
Nam tử này thoạt nhìn cũng chỉ hơn hai mươi, thân hình mảnh khảnh cao lớn, dung mạo vô cùng tuấn tú, đôi mắt sáng và dịu dàng, mang một nụ cười ôn nhu. Hắn đứng ngược với ánh sáng, tắm mình trong ánh nắng ban mai, ngay cả những người ghét mặt trời, trong lòng cũng không khỏi thấy ấm áp và gần gũi.
Trong sáng như minh nguyệt, đẹp như hoa lan.
Mộ Huyền Linh có chút ngẩn người, giây lát mới hỏi: "Ngươi rốt cuộc là người nào?"
Hắn ta chỉ cần một lần liền có thể phá trận không hề sai sót, còn tự tin mười phần dường như hắn là người bày trận vậy.
Nam tử khẽ gật đầu, mỉm cười nói: "Uẩn Tú sơn trang, Nam Tư Nguyệt."
Mộ Huyền Linh khẽ giật mình, rồi bừng tỉnh.
Khó trách... khó trách hắn tự tin như vậy....
Lồng linh lung này là do hắn sáng chế ra.
Trang chủ Uẩn Tú sơn trang, Nam Tư Nguyệt.
Mặc dù nàng ở Ma giới, nhưng đã nghe danh hắn từ lâu.
Nghe nói hắn thông minh tuyệt đỉnh, tuyệt thế vô song.
Nghe nói hắn y thuật tuyệt thế, danh xưng Dược Vương.
Nghe nói hắn vô cùng anh tuấn, diện mạo như thần tiên.
Mọi người nhắc tới hắn không khỏi cảm thán, sau đó lại thở dài.
Bởi vì hắn trời sinh thập khiếu, thiên tư bẩm sinh, cùng Tạ Tuyết Thần khó phân cao thấp.
Nhưng hiện giờ, hắn đã trở thành một phế nhân, thành một người què.
Trans +Beta: Sunni
Kể từ khi quen nhau, Mộ Huyền Linh đã nói với hắn rằng nàng thích hắn không dưới trăm lần, chỉ là khoảnh khắc này, Tạ Tuyết Thần đột nhiên có chút dao động.
Hắn chưa bao giờ tin sự yêu thích có vẻ tùy tiện đó của Mộ Huyền Linh, yêu tinh xảo quyệt, ma tộc ham muốn, bọn họ làm sao hiểu được tình yêu?
Tạ Tuyết Thần say mê kiếm đạo, thanh tâm quả dục, hắn cũng không biết, chỉ là cảm thấy không nên như thế.
Pháp lực mất hết, vẫn còn ra tay giúp đỡ, cũng chỉ vì hắn đi theo con đường của riêng mình, bảo vệ con người, mà quên đi cái chết rồi. Hắn không thể giương mắt chứng kiến các tu sĩ đó chết dưới tay yêu ma mà vẫn tỏ vẻ thờ ơ được. Nếu bởi vì chuyện này mà làm Mộ Huyền Linh tức giận, bị cô chém giết, hắn cũng không hề hối hận.
Chỉ là ngay khi nhìn thấy sự ủy khuất trong mắt Mộ Huyền Linh, hắn có một khoảnh khắc dao động và bối rối, nhưng lại hoài nghi tình cảm mà nàng đối với hắn.
Nhưng rất nhanh hắn đã phủ nhận những suy nghĩ hoang đường của mình.
Bởi vì Mộ Huyền Linh tới giết hắn rồi.
Nàng rút một thanh kiếm dài từ trong túi gấm ra, ngân quang lóe lên, ánh kiếm đâm về phía Tạ Tuyết Thần.
Tạ Tuyết Thần là thiên hạ đệ nhất kiếm tu, trong nháy mắt đã nhìn ra vô số sơ hở trong kiếm pháp của Mộ Huyền Linh, nhưng hắn vẫn tập trung đối phó. Chỉ là đối phương dùng vô số thủ đoạn và chiêu trò khó mà đề phòng cho được. Khí tức của Mộ Huyền Linh mạnh mẽ hơn Tạ Tuyết Thần, nếu thật sự muốn dùng bản lĩnh, e là đánh bại Tạ Tuyết Thần trong chốc lát. Nhưng dường như nàng không có ý định này, xuất kiếm không theo trật tự, đánh nhau với Tạ Tuyết Thần như là để trút giận.
Cao Thu Mân liếc nhìn bóng lưng Tạ Tuyết Thần, rõ ràng là kiếm tu của nhân tộc. Nàng mơ hồ nhìn bóng dáng này có chút quen mắt nhưng lại không nhớ là đã gặp ở đâu rồi. Khuôn mặt của hắn thật sự rất bình thường, khi hắn quay người đi, nàng liền quên mất đối phương trông như nào rồi.
Lúc này ba người kia đi chậm lại, thấy Cao Thu Mân có chút ngây người, bọn họ vội vàng nắm tay nàng hạ giọng nói: "Sư tỷ, chúng ta chạy mau!"
"Nhưng người đó..." Cao Thu Mân do dự một lúc. Đối phương dũng cảm bước ra cản, chẳng lẽ mình lại thấy chết không cứu?
Kiếm sĩ đó không biết vì sao không có linh lực, tuyệt đối không phải đối thủ của yêu nữ kia. Nghe đoạn đối thoại, xem ra yêu nữ kia rất có hứng thú với kiếm sĩ?
"Sư tỷ, chúng ta ở đây cũng không cứu được người. Người đó dám ra tay ngăn cản yêu nữ kia hẳn cũng nắm chắc vài phần, chúng ta vẫn là nhanh chóng quay về sư môn báo cáo."
Cao Thu Mân nghe vậy liền trở nên lạnh lùng và quyết tâm, không hề trì hoãn nữa, cùng ba người đồng môn kia nhanh chóng rời đi.
Mộ Huyền Linh căn bản không có hứng thú đuổi theo họ, cũng không quan tâm mấy người kia còn sống hay đã chết. Nàng chỉ cảm thấy lòng đầy bất bình và phẫn nộ, sau một hồi phát tiết cuối cùng cũng bình tĩnh, thu kiếm lại.
Tạ Tuyết Thần lảo đảo hai bước, nửa quỳ trên mặt đất, một vệt máu tươi tràn ra khóe miệng.
Thấy vậy Mộ Huyền Linh vội vã bước đến gần, muốn kiểm tra tình trạng của Tạ Tuyết Thần, nhưng nàng vừa bước một bước, liền cảm thấy tình huống dị thường.
Trước mắt là một làn sương mù, đột nhiên sương mù dày đặc lên, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, không nhìn thấu.
Mộ Huyền Linh trở nên im lặng, trời cũng lạnh hơn.
"Huyết kiếm là giả, mê trận là thật." nàng hít một hơi thật sâu nói, khẽ cười một tiếng, lông mi dài cụp xuống đáy mắt hiện lên sự chua xót. "Huynh chỉ giả vờ ở cạnh ta, kỳ thực lấy máu dẫn dụ, bày một mê trận. Máu của Pháp Tướng tu sĩ vốn dĩ là thuần khiết nhất, hẳn là huynh đã vẽ nó lên hòn đá và ném nó đi, mê trận cũng dần hình thành."
Giọng nói có chút yếu ớt và lãnh đạm truyền từ ngoài sương mù vào: "Trận pháp này, tên là không đả thương người, chỉ là vây khốn cô trong mười hai canh giờ."
Tạ Tuyết Thần ở ngoài trận pháp, có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của Mộ Huyền Linh, nhưng nàng lại không thể nhìn thấy Tạ Tuyết Thần. Thậm chí còn không thể phân biệt được âm thanh phát ra từ hướng nào, ánh mắt có chút mơ màng bối rối.
"Huynh hoàn toàn có thể lập một sát trận để giết ta." Mộ Huyền Linh có chút ảm đạm nói.
Tạ Tuyết Thần thành thật nói: "Sát trận cần quá nhiều linh lực, ta không đủ sức."
Mộ Huyền Linh cười mỉa mai: "Vậy vận khí của ta cũng quá tốt rồi."
Tạ Tuyết Thần im lặng một lúc, lại hỏi: "Tại sao vừa rồi cô lại dùng kiếm? Kiếm pháp không phải sở trường của cô, lẽ ra nên dùng pháp thuật..."
"Vậy thì huynh sẽ chết." Mộ Huyền Linh ngắt lời hắn, thất vọng nói: "Huynh bị thương nặng như vậy, lại không có linh lực hộ thể, huynh không thể cản được pháp thuật của ta."
Trong lòng Tạ Tuyết Thần hơi dao động, mắt phượng đen nhánh của hắn xẹt qua một tia dị sắc kì lạ, trong lồng ngực có một loại cảm xúc khó tả nổi lên nơi đầu tim, nó nhanh đến mức hắn không có thời gian để suy nghĩ và hiểu ra.
"Tỷ tỷ, chúng ta không ra ngoài được sao?" Khứu Bảo Thử nâng đầu lên hỏi nàng, mũi nó ngửi tứ phía, đôi mắt tròn xoe mở to kinh ngạc, khứu giác và thính giác của nó cực nhạy bén, những trận pháp thông thường không thể ngăn chặn nó cảm nhận. Nhưng bây giờ lồng linh lung này, năm giác quan của nó dường như bị tê liệt, chìm trong làn sương mù dày không nghe được, không ngửi được.
"Vô dụng." Mộ Huyền Linh nhẹ nhàng lắc đầu, "Mê trận này có tứ tượng chi lực, chia thành thủ, vây, sát, kỳ. Một trận pháp tứ tượng càng hoàn chỉnh, sức mạnh trong một tượng càng suy yếu. Như lục mảnh diệt hoa trận dùng sức mạnh để giết, ngược lại dễ phá. Nhưng lồng linh lung trận này là thiên hạ đệ nhất vây trận, bởi vì nó chỉ có sức mạnh vây khốn kẻ địch, ngược lại khó phá hơn."
Mộ Huyền Linh hít một hơi thật sâu, ngưng thần vận công, ma khí tỏa ra, bắn ra tứ phía nhưng lại hoàn toàn biến mất trong màn sương trắng, dường như chỉ là một cú đánh lên vải bông.
Không dựa theo phương pháp phá trận của lồng linh lung mà phá, chỉ e sẽ bị mắc kẹt ở đây mười hai canh giờ.
Thiên hạ chỉ biết Tạ Tuyết Thần là thiên hạ đệ nhất kiếm tu, lại cho rằng hắn không biết dùng trận pháp, thật ra chỉ là không cần thiết. Hắn tinh thông trận pháp, nhưng mà trên đời có rất nhiều thứ khó khăn hơn, một kiếm phá vỡ, hà tất gì mà phải đi bày bố trận.
Mộ Huyền Linh cũng quên mất, cho nên mới vào bước đường này.
"Tạ Tuyết Thần!" Mộ Huyền Linh bực bội hét lên, nhưng không có phản hồi.
Chuột đánh hơi rúc chóp mũi vào người Mộ Huyền Linh, âm thanh non nớt nói: "Tỷ tỷ, ca ca dường như đi rồi."
"Đi nhanh như vậy làm cái gì!" Mộ Huyền Linh giận dữ dậm dậm chân, "Ta.... ta còn có điều quan trọng muốn nói với huynh mà...."
Nàng thở dài chán nản, chậm rãi ngồi xổm xuống, đặt tay lên đầu gối, hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình. Giày Thiên Ty không màu vô hình, không bẩn không mùi, lại có thể biến thành hình dáng của bất kì chiếc giày nào. Khi ở Ma giới, nàng thường cho người khác xem chân trần, tới Nhân giới, nó liền biến thành một chiếc giày thêu nhỏ.
Cao Thu Mân nói dưới gầm giường không có giày, hừm, đôi giày của nàng là pháp khí cao giai không cần phải cởi nó ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nữ nhân kia thật ngu ngốc và xấu xa, Tạ Tuyết Thần lại giúp nàng ta, còn không phải nàng ta là một con người à...
Mộ Huyền Linh có chút tủi thân ôm bản thân - Ta cũng muốn trở thành người a...
Tạ Tuyết Thần đi một hồi lâu, mới cẩn thận suy nghĩ một chuyện.
Hắn lại nợ Mộ Huyền Linh một cái mạng.
Lần đầu tiên, hắn được nàng cứu ra khỏi Dung Uyên.
Lần thứ hai, là vừa nãy không giết chi ân.
Nhưng nàng ta là bán yêu, luyện công pháp Ma tộc, chính tà không đội trời chung, hắn chỉ có thể nghĩ cách báo đáp ơn cứu mạng, bất quá chỉ là không giết nàng mà thôi.
Tạ Tuyết Thần nhẹ nhàng thở dài, hắn không nhận ra, lần đầu tiên trong hai mươi năm qua hắn thở dài.
Lần đầu tiên trong cuộc đời gặp phải khó khăn mà hắn không thể dùng kiếm giải quyết vấn đề.
Giục ngựa phi nước đại về hướng ngược lại một hồi lâu, trời liền sáng. Tạ Tuyết Thần tìm một quán trọ, cho con ngựa nghỉ ngơi một lúc rồi sau đó tiếp tục lên đường.
Những người ở trong quán trọ nói đã nhìn thấy người Kính Hoa Cốc vội vã chạy qua đây. Tạ Tuyết Thần đã lường trước được bốn người kia sẽ quay về Kính Hoa Cốc báo tin. Trong 12 canh giờ tiếp theo hẳn là về đến nơi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Mục đích của hắn là về thành Ung Tuyết với tốc độ nhanh nhất, nếu đi cả ngày lẫn đêm trong vòng bốn ngày là đến. Có trâm Quỷ Ảnh của Mộ Huyền Linh, cũng không lo sẽ bị bại lộ thân phận.
Đang suy nghĩ, Tạ Tuyết Thần nhịn không được mà có chút ngây người.
Ánh nắng buổi sáng ấm áp chiếu lên khuôn mặt, Tạ Tuyết Thần hơi ngẩng đầu lên một chút, đột nhiên nhớ ra một việc.
Bán yêu tu luyện ma pháp, dưới ánh nắng chói chang sẽ bị thiêu đốt đau rát...
Trong khu rừng yên tĩnh, ánh nắng ban mai mang theo chút mát mẻ nhẹ nhàng chiếu xuống mặt đất.
Trong khoảng đất trống giữa rừng, có một túi vải phồng lên đột nhiên phát ra tiếng động nhẹ nhàng.
"A Bảo, tại sao nương ngươi đi lâu vậy?" Mộ Huyền Linh lẩm bẩm một tiếng.
Hai canh giờ trước, một con Khứu Bảo Thử trưởng thành chạy đến và nó ở trong vòng tay đã nhận ra là nương. Khứu Bảo Thử nhỏ kêu A Bảo, Khứu Bảo Thử lớn kêu Tú Tú.
A Bảo không thông minh lắm, hiển nhiên là ảnh hưởng từ mẫu thân, Tú Tú tu luyện 500 năm mới hóa hình người. Là một nữ tử đáng yêu đến mức thành thật, cô lo lắng chạy vòng quanh lồng linh lung trận, muốn cứu con mình nhưng hoàn toàn bất lực.
Mộ Huyền Linh liếc nhìn bộ dạng vụng về của nàng, thở dài nói: "Không có biện pháp, linh lung trận này có 64 quẻ hợp thành, tổng cộng 1600 cách di chuyển, trừ người bày trận thì chỉ có người tinh thông bát quái hoặc những tu sĩ thông minh tuyệt đỉnh mới có thể tìm ra cách phá trận."
Mộ Huyền Linh nỗ lực tu luyện đâu đó có bảy năm, trong mắt sư phụ nàng cũng không học được những thứ gì quan trọng.
Nghe xong Tú Tú mắt sáng lên, nói là quanh đây có một người thông minh tuyệt đỉnh, sẽ đi mời người đó đến đây. Nói xong cô liền chạy đi không thèm ngoảnh đầu lại.
Mộ Huyền Linh đã đợi hai canh giờ, đợi đến khi bình minh cũng chưa thấy Tú Tú đem người kia về.
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, thấy bộ dạng của Tú Tú không được thông minh lắm, phỏng chừng nhìn ai cũng đều thông minh tuyệt đỉnh đi.
Nàng lấy chiếc áo choàng đen trong túi gấm ra, mặc dù không thể che hết hoàn toàn ánh nắng mặt trời, nhưng cũng giảm bớt phần nào đau rát do ánh nắng thiêu đốt. May thay bây giờ nàng đang ở trong rừng, có một chút cây cối che bớt, bằng không sẽ bị phơi nắng cả ngày, e là nàng không chết cũng mất nửa cái mạng.
Ài, Tạ Tuyết Thần thật tàn nhẫn...
Mộ Huyền Linh buồn bã ngồi xổm vẽ vòng tròn trên mặt đất.
"Nam công tử, là ở chỗ này!"
Giọng nói của Tú Tú vang lên trong làn sương mù, Mộ Huyền Linh giật mình nghe thấy, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng lại nhớ ra mình không thể thấy gì ở bên ngoài trận.
Chỉ nghe thấy một giọng nói dịu dàng và ôn nhu truyền từ xa xa đến.
Hửm? Lồng linh lung?
Giọng nói trầm nhưng không thấp, trong trẻo như dòng nước, ấm áp như mùa xuân, có một loại sức mạnh kỳ lạ dường như có thể xoa dịu mọi lo lắng và bất an. Chỉ cần nghe giọng nói, liền khiến người ta nghĩ đến vị kia nhất định là một công tử cực kỳ anh tuấn và ôn nhu. Cười như không cười, trìu mến dịu dàng.
Mộ Huyền Linh ngẩn người một chút mới định thần lại, buột miệng thốt ra: "Ngươi thế mà vừa nhìn đã biết là lồng linh lung?"
Tú Tú quả thật đã mang một nhân vật lợi hại đến.
Mộ Huyền Linh nghĩ mà hơi sợ - May thay pháp khí của mình đủ mạnh, nếu không đối phương đã nhận ra nàng là một bán yêu, vậy chẳng phải sẽ là chim ở trong lồng sao.
Nam tử ôn nhu nói: "Thiên hạ đệ nhất vây trận, lồng linh lung, vây mà không bị thương, là trận pháp nhân từ."
Mộ Huyền Linh bĩu môi, thầm nghĩ đem ta nhốt ở đây thành thịt nướng, nhân từ ở chỗ nào.
Nam tử kia tựa hồ đang xem xét tứ phía, một lúc sau nói: "Bày trận từ những viên đá dính máu, máu này chứa kim quang, đối phương hẳn là một Pháp Tướng tu sĩ. Pháp Tướng tu sĩ nếu muốn giết người, hà tất bày trận, muốn bày trận pháp hà cớ gì dùng máu? Có thể nhìn ra vị tu sĩ này tình trạng rất xấu, chỉ có thế làm vậy với kẻ thù. Tú Tú, cô muốn cứu vị cô nương này e là không hề đơn giản."
Mộ Huyền Linh lưng ngứa ngáy, đối phương nói dăm ba câu đã nói trúng sự thật, rốt cuộc là người nào?
Tú Tú lo lắng nói: "Nam công tử, ngài liền giúp ta đi, A Bảo đang mắc kẹt trong trận pháp."
A Bảo lớn tiếng phụ họa theo: "Đúng vậy đúng vậy, Nam công tử cứu A Bảo với."
Vị công tử kia khẽ cười: "Lồng linh lung cho dù không phá thì sau mười hai canh giờ cũng tự hóa giải, nếu như vội vã muốn phá trận, ừm.... Chỉ e là có ma vật đang sợ ánh nắng mặt trời?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộ Huyền Linh hô hấp cứng lại, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt khiến nàng phải rút vũ khí ra tự vệ, trong tư thế phòng thủ.
"Cô nương không cần khẩn trương." công tử ôn nhu nói: "Tại hạ cũng không có ác ý."
Mộ Huyền Linh tất nhiên không tin.
"Trực giác của A Bảo cực kỳ nhạy bén, nếu là sát thân nhiễm máu nhân quả của ác ma độc ác, nó sẽ không chủ động thân cận với cô." Nam công tử chậm rãi nói: "Bây giờ đã là giờ Thìn canh ba, cô bị ánh nắng ban mai chiếu vào, nhưng trên mặt lại không hề hiện chút đau đớn nào, hẳn không phải là Ma tộc, mà là bán yêu tu luyện công pháp ma tộc."
Mộ Huyền Linh tự cho là che giấu cực tốt, nhưng không ngờ ở trước mặt đối phương lại không còn chút bí mật nào. Đúng như Tú Tú nói, quả là một người thông minh tuyệt đỉnh...
"Huynh nguyện ý giúp ta phá trận?" Mộ Huyền Linh hoài nghi đối phương không đủ thực lực phá trận.
"Nếu cô nương là bạn của A Bảo, tại hạ tự nhiên nguyện ý." Nam công tử ngập ngừng: "Nếu cô nương tin tại hạ."
Mộ Huyền Linh rũ mắt nghĩ ngợi, nói: "Ta tin ngươi!"
Nam công tử tựa hồ cười lớn: "Lồng linh lung lấy căn cơ là bát quái, mỗi bước đi, dưới chân liền hình thành một trận đồ bát quái mới. Chỉ cần đi đủ 8 vòng liên tiếp, trận pháp này mới có thể phá bỏ, nếu cô đi sai một bước thì phải đi lại từ đầu."
"Cô nương, cô đứng dậy trước, đi một bước về phía đông nam - chính là cô bước về phía bên trái mình."
Mộ Huyền Linh theo lời Nam công tử nói, bước về bên trái một bước, liền thấy sương mù nổi lên, mặt đất dưới chân biến thành Thái Cực Âm Dương Ngư.
"Tiếp theo, bước càn."
Mộ Huyền Linh bước một bước về hướng càn theo bái quái, sau đó bát quái dưới chân liền biến đổi, Càn Quái biến thành Thái Cực Ngư, xung quanh hình thành một trận đồ bát quái mới.
"Đây là đi đúng rồi?" Mộ Huyền Linh hỏi.
Nam công tử nói: "Bất kể cô đi đúng hay sai, trận pháp đều biến hóa như này, nên không thể biết được cách đi nào sai, vì thế mà trận này mới khó giải."
Mộ Huyền Linh hít một hơi thật sâu, nheo mắt nói: "Ngươi nghĩ bản thân ngươi có thể giải?"
"Không thử sao biết?" Nam công tử mỉm cười, "Dù sao thì cô bị vây hãm vẫn là vây hãm, nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi."
Mộ Huyền Linh lập tức cứng họng.
"Đi Toái Quái."
Mộ Huyền Linh bước chân nặng nề bước lên toái quái một bước.
Nam công tử cười một tiếng, nói: "Tốn Quái."
Mộ Huyền Linh không còn nói chuyện với đối phương nữa, cúi đầu đi theo chỉ dẫn của Nam công tử từng bước một.
"Bước cuối cùng, Khảm Quái."
Mộ Huyền Linh nhíu mày, thầm nghĩ người này tự tin nói chỉ đi tám bước là phá được, nhưng ngay khi bước chân cuối cùng đặt xuống, sương mù trước mặt đột nhiên biến mất hoàn toàn.
Đứng ở trước mặt, là một nam nhân tuấn tú, là công tử trẻ tuổi nho nhã thoát tục. Hắn mở chiếc quạt trong tay ra giúp Mộ Huyền Linh che một tia ánh nắng, ngậm cười ôn nhu nói: "Cô nương dường như đang nghi hoặc làm sao ta có thể phá trận chỉ một lần?"
Mộ Huyền Linh chợt nhận ra khoảng cách hai người đứng khá gần nhau, nàng lùi lại một bước giữ khoảng cách với đối phương, nhìn nam tử trước mắt mà đánh giá.
Nam tử này thoạt nhìn cũng chỉ hơn hai mươi, thân hình mảnh khảnh cao lớn, dung mạo vô cùng tuấn tú, đôi mắt sáng và dịu dàng, mang một nụ cười ôn nhu. Hắn đứng ngược với ánh sáng, tắm mình trong ánh nắng ban mai, ngay cả những người ghét mặt trời, trong lòng cũng không khỏi thấy ấm áp và gần gũi.
Trong sáng như minh nguyệt, đẹp như hoa lan.
Mộ Huyền Linh có chút ngẩn người, giây lát mới hỏi: "Ngươi rốt cuộc là người nào?"
Hắn ta chỉ cần một lần liền có thể phá trận không hề sai sót, còn tự tin mười phần dường như hắn là người bày trận vậy.
Nam tử khẽ gật đầu, mỉm cười nói: "Uẩn Tú sơn trang, Nam Tư Nguyệt."
Mộ Huyền Linh khẽ giật mình, rồi bừng tỉnh.
Khó trách... khó trách hắn tự tin như vậy....
Lồng linh lung này là do hắn sáng chế ra.
Trang chủ Uẩn Tú sơn trang, Nam Tư Nguyệt.
Mặc dù nàng ở Ma giới, nhưng đã nghe danh hắn từ lâu.
Nghe nói hắn thông minh tuyệt đỉnh, tuyệt thế vô song.
Nghe nói hắn y thuật tuyệt thế, danh xưng Dược Vương.
Nghe nói hắn vô cùng anh tuấn, diện mạo như thần tiên.
Mọi người nhắc tới hắn không khỏi cảm thán, sau đó lại thở dài.
Bởi vì hắn trời sinh thập khiếu, thiên tư bẩm sinh, cùng Tạ Tuyết Thần khó phân cao thấp.
Nhưng hiện giờ, hắn đã trở thành một phế nhân, thành một người què.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro