Chương 7
Tùy Vũ Nhi An
2024-07-15 14:10:31
Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Trans +Beta: Sunni
Tiên Minh ban đầu vốn có bảy môn phái, loại trừ đi chỉ còn năm môn phái. Cùng Minh Nguyệt sơn trang bị diệt môn ra còn có Uẩn Tú sơn trang.
Trang chủ Uẩn Tú sơn trang thời bấy giờ là một chiến thần tiếng tăm lừng lẫy - Nam Vô Cữu. Nam Vô Cữu lấy sát làm đạo, một đời trảm yêu trừ ma vô số. Thiên hạ người người kính phục, nhưng ngoài chiến thần là Nam Vô Cữu ra, Uẩn Tú sơn trang còn có một người đáng ngưỡng mộ. Đó chính là người được mệnh danh là thần đồng - Nam Tư Nguyệt.
Người trời sinh đã có thất khiếu, ba tuổi luyện thể, bảy tuổi khai thông âm dương nhị khiếu. Dương khiếu nằm ở huyệt Bá Hội trên đỉnh đầu còn Âm khiếu nằm ở rốn. Sau khi âm dương nhị khiếu mở ra, rèn luyện đến mười tuổi mới có thể tham gia cuộc tuyển chọn của các đại môn phái, mở rộng Thần Khiếu của mình. Thiên hạ người có thể mở cửu khiếu trăm năm mới có một, người thể mở ra Thần Khiếu, vạn năm mới có một. Thiên hạ có người trời sinh tư chất, sinh ra đã có thập khiếu được coi là thần tiên chuyển thế.
Trong vòng mấy trăm năm nay, cũng chỉ có hai người một người là Tạ Tuyết Thần, người còn lại là Nam Tư Nguyệt.
Nam Tư Nguyệt từ nhỏ đã cực kỳ thông minh, nhìn qua là nhớ, bất luận học cái gì chỉ cần một lần là nhớ. Vào lúc đó, Uẩn Tú sơn trang nằm ở vị trí cuối cùng của bảy môn phái lớn, nên mọi người đều cho rằng, Nam Tư Nguyệt là niềm hy vọng để vực dậy Uẩn Tú sơn trang.
Nhưng đáng tiếc, khi Nam Tư Nguyệt mười tuổi, Nam Vô Cữu gây thù chuốc oán quá nhiều bị yêu ma trả thù, bắt cóc Nam Tư Nguyệt. Nam Tư Nguyệt mười tuổi bị chịu sự tra tấn, may mà được Nam Vô Cữu cứu thoát. Chỉ tiếc là cứu về được cái mạng, lại hoàn toàn trở thành một phế nhân. Bọn Ma tộc sử dụng rất nhiều thủ đoạn độc ác để phá hủy âm dương nhị khiếu cùng với Thần Khiếu của Nam Tư Nguyệt. Bọn chúng lại dùng xiềng xích trói chân phải lại, khiến cho tam khiếu không cách nào hồi phục lại được. Ngay cả bàn chân phải cũng bị ma khí ăn mòn khó mà hồi phục lại.
Tam khiếu bị hủy, kẻ kiêu ngạo được người người ghen tị bỗng trở thành một kẻ đáng thương khiến thiên hạ đồng cảm chỉ trong một đêm. Nam Vô Cữu vì chuyện này mà phát điên, nhưng chung quy vẫn chẳng làm được gì. Nhiều năm sau Nam Vô Cữu bị bệnh mà chết, thiếu niên non nớt Nam Tư Nguyệt chưa trưởng thành đó đã tự mình gánh vác Uẩn Tú sơn trang. Nghe nói hắn là một thiếu niên trẻ tuổi lại thông minh, tinh thông y thuật, trận pháp, cơ quan, thậm chí kinh doanh, âm luật, tính toán. Uẩn Tú sơn trang bởi vậy mà không hề suy yếu mà ngược lại còn mạnh hơn trước kia. Chỉ là một Trang chủ không thể tu luyện được dẫn dắt tông môn, không thể đứng trong Tiên Minh nữa. Hiện giờ Uẩn Tú sơn trang thế lực không tầm thường, cũng là đệ nhất đại môn phái trong thế tục nên cũng không nằm trong Tiên Minh nữa.
Mộ Huyền Linh đương nhiên là đã nghe qua Nam Vô Cữu cùng với Nam Tư Nguyệt, mà Uẩn Tú sơn trang cũng cách đây không xa. Chỉ là không ngờ, Nam Tư Nguyệt bị ma tộc hãm hại lại sẵn sàng giúp đỡ một yêu ma khác.
"Nam công tử, nghe danh đã lâu." Mộ Huyền Linh lùi lại một bước, quấn áo choàng đen quanh người. Nàng cũng không biết tại sao mình lại kiêng dè một người phàm, Nam Tư Nguyệt tuy uy danh lớn, nhưng chung quy vẫn là một người thường không thể tu luyện, đối với nàng không có bất kì mối đe dọa nào.
Nam Tư Nguyệt nhận thấy Mộ Huyền Linh đối với mình có ý cảnh giác, hắn không để bụng mỉm cười, nhìn A Bảo đang ngồi trên vai Mộ Huyền Linh.
"A Bảo, lại đây."
Hắn giơ tay ra, A Bảo liền nhảy vào trong lòng bàn tay hắn, Tú Tú nhanh chóng lại gần, lo lắng hỏi: "Nam công tử, A Bảo có sao không?"
"Chỉ bị kinh hãi một chút." Nam công tử đưa A Bảo cho Tú Tú, lại nhìn Mộ Huyền Linh: "Không biết nên xưng hô với cô nương thế nào?"
Mộ Huyền Linh ánh mắt lóe lên nói: "Ta họ Mộ."
Nam Tư Nguyệt hỏi: "Thủy mộc chạm thanh hoa?"
Mộ Huyền Linh khựng lại, liền nói: "Triều mộ tối tương tư."
"Thiên nhai minh nguyệt tân, triều mộ tối tương tư." Nam Tư Nguyệt giọng ôn nhu nhẹ nhàng, bài thơ này hắn từng đọc qua, nghe êm tai nhưng lại có vài phần buồn bã.
"Rất ít người từng nghe qua họ này, chắc hẳn tự mình đặt họ."
Nàng không biết phụ mẫu mình, tên này do sư phụ đặt. Thế nhân không ai biết, nhưng chắc chắn người trước mặt này biết, Huyền Linh - là một loại cây ở Ma giới, cây này toàn thân đen nhánh, cứng như đá nhưng lại nở ra những bông hoa trắng nõn. Hoa Huyền Linh cánh hoa sáng trắng, nhìn rất mềm mại, lại như ngọc thạch, có hình dáng chiếc chuông, treo trên cành, gió thổi nhẹ qua liền sẽ phát ra những tiếng chuông nhẹ nhàng. Huyền Linh phát ra âm thanh có thể khiến người ta hồn xiêu phách tán, thường dùng để luyện pháp khí. Chiếc lắc chuông trên chân Mộ Huyền Linh cũng được làm từ hoa Huyền Linh.
"Mộ cô nương, ánh nắng càng mạnh hơn, cô có muốn tìm chỗ trốn không?" Nam Tư Nguyệt hỏi.
"Không cần, ta còn phải lên đường." Mộ Huyền Linh lắc đầu nói, nàng đang mặc áo choàng đen trốn dưới gốc cây, cơn đau rát cũng dịu đi nhiều. Nàng nhìn A Bảo, nàng đưa túi gấm cướp được từ chỗ Cao Thu Mân ném qua đó, Tú Tú bắt được.
"A Bảo, đây là báu vật của ngươi, tỷ tỷ đi nhé!"
A Bảo nằm trên vai Tú Tú, đôi mắt đen tròn của nó có chút lưu luyến nhìn Mộ Huyền Linh.
"Tỷ tỷ, tỷ muốn đi tìm ca ca sao?"
Mộ Huyền Linh im lặng một lúc, gật gật đầu.
Tú Tú nắm chặt chiếc túi gấm, lấy hết can đảm đột nhiên nói: "Mộ cô nương, có thể cho A Bảo theo cô không?"
Mộ Huyền Linh kinh ngạc nhìn Tú Tú: "Đi theo ta? Vì sao?"
Tú Tú nói: "Mọi người có biết, vạn vật thế gian đều có bảo khí? Người bình thường chỉ có thể nhìn thấy linh lực, nhưng Khứu Bảo Thử bọn ta liền có thể nhìn thấy bảo khí. Kho báu càng nhiều, bảo khí phát ra càng lợi hại. Đây là lý do mà mê trận kia có thể ngăn chặn được linh lực, nhưng lại không thể ngăn bọn ta cảm nhận bảo khí". Tú Tú có chút ngượng ngùng đỏ mặt nói: "Ta có thể cảm nhận được nguồn bảo khí vô cùng mạnh mẽ trên người Mộ cô nương... nói trắng ra là trên người cô có rất nhiều bảo vật."
Mộ Huyền Linh phì cười.
Tú Tú lại nói: "Nếu chúng ta muốn tăng tu vi, chỉ có thể hấp thụ năng lượng bảo vật. Trên tay ta đều là bảo vật mà phụ thân A Bảo để lại, bảo khí sớm bị hút hết không còn gì, bất quá đối với người thường thì không ảnh hưởng gì. Cho nên... cho nên ta đem hết số báu vật này cho cô, cô có thể để A Bảo tu luyện bảo vật trên người cô không?"
Lúc này Mộ Huyền Linh mới hiểu ra ý đồ của nàng, dở khóc dở cười nói: "Có thể thì có thể, chỉ là cô bằng lòng chia cắt tình mẫu sao? Hơn nữa A Bảo còn là bán yêu, không có yêu đan lại không không thể tu luyện, cũng khó hóa hình người."
Tú Tú buồn bã nói: "Ta biết, nhưng ta hy vọng A Bảo có học thêm chút bản lĩnh, về sau bảo hộ chính mình."
A Bảo ngẩng đầu lên nhìn, khó hiểu nhìn Tú Tú.
"Nương thân, người muốn đuổi con đi sao?"
Tú Tú sờ sờ đầu A Bảo, ôn nhu nói: "A Bảo, con đi theo vị tỷ tỷ này, thoạt nhìn cô ấy lợi hại hơn mẫu thân nhiều, cũng có thể mang con theo tu luyện. Nương thân còn có việc khác...."
A Bảo đột nhiên thông minh hơn chút, con bé hỏi: "Nương thân muốn đi tìm phụ thân sao?"
Tú Tú gật đầu, đau khổ nói: "Chàng ấy đi ba năm rồi, không biết có xảy ra chuyện gì không, ta phải đi tìm chàng."
Mộ Huyền Linh nghe được lời này, lòng dao động: "Phụ thân A Bảo tên là gì?"
Tú Tú nói: "Chàng tên Phó Thương Ly."
Mộ Huyền Linh nhớ ra, A Bảo từng nói phụ thân là tu sĩ giàu nhất thiên hạ, hiện giờ người này nhất trong Tiên Minh cũng chỉ có Cung chủ Bích Tiêu Cung. Mà Cung chủ Bích Tiêu Cung kia cũng họ Phó.
Mộ Huyền Linh nhìn Nam Tư Nguyệt, Nam Tư Nguyệt dường như đã nhìn thấu sự nghi ngờ của cô liền nói: "Hiện giờ ở Bích Tiêu Cung, không có đệ tử nào tên như vậy cả."
"Cũng có thể là dùng tên giả, làm chuyện xấu sao có thể dùng tên thật được." Mộ Huyền Linh lẩm bẩm một tiếng.
Nam Tư Nguyệt cười cười, nhìn về phía Tú Tú nói: "Tú Tú, cô là một dị thú quý hiếm, không thể mạo hiểm đến Bích Tiêu Cung. Người tên Phó Thương Ly này, ta sẽ giúp cô hỏi thăm, cô vẫn nên ở đây chờ đợi, lỡ như hắn quay lại tìm lại không thấy cô, chẳng phải bỏ lỡ nhau sao?"
Tú Tú tựa hồ đối với Nam Tư Nguyệt vô cùng tin tưởng, nàng vốn có chút mơ hồ, nghe Nam Tư Nguyệt nhẹ nhàng khuyên bảo cũng gật đầu đồng ý, toàn bộ đều nghe hết.
"Nam công tử nói có đạo lý, vậy ta liền ở đây đợi chàng, còn muốn làm phiền ngài giúp ta hỏi thăm."
"Chuyện nhỏ không tốn sức" Nam Tư Nguyệt gật đầu cười nói.
"A Bảo, con có nguyện ý đi cùng tỷ tỷ không?" Tú Tú hỏi A Bảo.
A Bảo do dự một lúc, rồi cũng gật đầu đồng ý.
Nó cũng không biết tại sao bản thân lại rất thích Mộ Huyền Linh. Nó luôn cảm thấy trên người Mộ Huyền Linh có một khí chất rất hấp dẫn đối với mình khiến nó luyến tiếc không rời. Mặc dù nó cũng luyến tiếc mẫu thân, nhưng mẫu thân lại bảo nó đi theo Mộ tỷ tỷ. Nó liền nghe lời mẫu thân.
A Bảo nhảy từ trên người Tú Tú sang vai của Mộ Huyền Linh, để Mộ Huyền Linh tùy ý gãi gãi cơ thể mềm mại của mình.
Mộ Huyền Linh đội mũ trùm đầu, nhìn về phía Nam Tư Nguyệt cười nói: "Đa tạ Nam Tư Nguyệt đã ra tay cứu giúp, ngày sau có cơ hội nhất định sẽ báo đáp."
Nam Tư Nguyệt cười gật đầu "Mộ cô nương bảo trọng."
Mộ Huyền Linh từ biệt xong, liền không đợi được thân ảnh biến mất vào bóng tối.
Nam Tư Nguyệt đứng yên một lúc, sau đó xoay người chậm rãi rời đi, hắn bước không nhanh nên làm người ta cũng khó nhận ra hắn là một người què.
Gió trong rừng mang theo những lời ca của hắn cùng tiếng thở dài.
"Dữ quân sơ tương thức, do như cố nhân quy. Thiên nhai minh nguyệt tân, triều mộ tối tương tư..."
Mộ Huyền Linh đã đánh dấu trên người Tạ Tuyết Thần, sau khi lồng linh lung bị phá, nàng liền cảm nhận được phương hướng mà Tạ Tuyết Thần đi.
Thân ảnh nàng biến mất trong bóng tối, rất nhanh tìm ra phương hướng của Tạ Tuyết Thần mà phi như bay.
"Tỷ tỷ, vị ca ca kia tốt hay xấu, tỷ muốn báo thù không?" A Bảo ở trong vòng tay hỏi.
Mộ Huyền Linh nghiến răng nghiến lợi nói: "Trước đây ta quá dễ dãi với hắn rồi, đợi ta đuổi kịp, ta phải cho hắn như này, như này, như kia!"
A Bảo mơ hồ hỏi: "Là như nào?"
"Tiểu hài tử đừng hỏi nhiều như vậy." Mộ Huyền Linh búng trán nó một cái. Chân nàng khựng lại một chút.
Rất lâu sau, nó lại nghe thấy Mộ Huyền Linh nói: "Kỳ thật Tạ Tuyết Thần cũng không xấu... Dù sao ta cũng là bán yêu cùng hắn chính tà khác nhau, lại luôn động tay động chân với hắn, hắn là một người chính trực lại cứng nhắc. Khẳng định trong thời gian ngắn không thích ứng được."
A Bảo suy nghĩ, cảm giác này thật quen thuộc, thật giống mẫu thân oán trách phụ thân đi lâu không thấy quay lại, lúc sau lại biện bạch rằng phụ thân e là gặp phải phiền phức gì rồi....
Mộ Huyền Linh cũng không phải vì Tạ Tuyết Thần mà biện bạch, tuy rằng nàng khó chịu trong lòng, cũng có thể hiểu Tạ Tuyết Thần vì sao làm vậy. Bọn họ chính là ở hai bên đối lập, cũng không thể một lần cứu hắn mà bù đắp lại được, huống chi nàng còn nói dối Tạ Tuyết Thần rất nhiều chuyện.
Mộ Huyền Linh cảm nhận được vị trí của Tạ Tuyết Thần, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Nàng biết rõ tốc độ của mình, nếu Tạ Tuyết Thần theo hướng thành Ung Tuyết mà đi, thì chỉ cần một ngày là đuổi kịp. Nhưng tốc độ của hai người lại đang rút ngắn lại một cách bất thường, chỉ có một khả năng chính là Tạ Tuyết Thần đang quay lại theo hướng này.
Tại sao?
Mộ Huyền Linh đột nhiên sửng sốt, chẳng lẽ Tạ Tuyết Thần bị bại lộ thân phận, bị đuổi giết?
Nàng không nghĩ nhiều, liền dồn sức bay với tốc độ nhanh nhất.
Nửa canh giờ sau, nàng thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Tạ Tuyết Thần cưỡi ngựa phi nước đại, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên vài phần lo âu gần như không nhận ra, thân ảnh Mộ Huyền Linh lóe lên, dừng trước mặt Tạ Tuyết Thần.
Tạ Tuyết Thần nhìn thấy Mộ Huyền Linh đột nhiên xuất hiện, kinh ngạc kéo dây cương lại, Mộ Huyền Linh nhìn phía sau Tạ Tuyết Thần lại không nhìn thấy những kẻ truy đuổi như dự đoán. Hai người đồng thanh nói: "Ngươi không sao?"
Mộ Huyền Linh chớp chớp mắt, có chút bối rối nhìn Tạ Tuyết Thần.
Tạ Tuyết Thần nhíu mày, nắm chặt dây cương.
Mộ Huyền Linh nhìn về phía sau Tạ Tuyết Thần, rồi lại nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tạ Tuyết Thần. Người sau vì một đường chạy nhanh, mà khuôn mặt tái nhợt hiện lên một chút đỏ ửng.
Bỗng nhiên, khóe môi Mộ Huyền Linh cong lên, một đôi mắt đào hoa chợt sáng lên, một làn nước mỏng tựa rơi xuống hồ, gợn sóng lan tỏa ra trong đáy mắt, chiếu sáng khuôn mặt vốn đã sáng sủa vô song. Bóng người màu tím bay về phía Tạ Tuyết Thần, mạnh mẽ dùng sức, trực tiếp đẩy Tạ Tuyết Thần từ trên ngựa xuống dưới đất. Cả hai đều ngã xuống đất, Mộ Huyền Linh ngồi trên người Tạ Tuyết Thần cười rạng rỡ nói: "Tạ Tuyết Thần, ngươi quay lại nhanh như vậy, sợ ta bị cháy nắng phải không!"
Tạ Tuyết Thần kéo chiếc mũ chùm đầu rơi xuống vai lên, che đầu nàng lại, giọng nói lạnh lùng lộ rõ vẻ cứng ngắc và xấu hổ: "Cô... sao cô thoát khỏi lồng linh lung được?"
Hắn không có phủ nhận - Mộ Huyền Linh quả thật xinh đẹp.
Nàng cười rạng rỡ, mặt mày rạng rỡ, kéo tay áo Tạ Tuyết Thần vui sướng nói: "Ta biết huynh luyến tiếc khi rời xa ta mà!"
Tạ Tuyết Thần hít thở thật sâu, gỡ ra vài lần, nhưng vẫn không thoát khỏi tay Mộ Huyền Linh. Hắn nâng người đứng dậy khỏi mặt đất, bàn tay còn lại nắm lấy cổ áo Mộ Huyền Linh kéo nàng ra khỏi cánh tay của mình.
Tạ Tuyết Thần thầm thở dài, hắn cảm thấy Mộ Huyền Linh càng dính người hơn rồi. Nhớ lại ánh mắt ủy khuất của Mộ Huyền Linh trước đây với khuôn mặt tươi cười của nàng bây giờ. Tạ Tuyết Thần đột nhiên khó hiểu hỏi: "Tại sao cô lại vui như vậy?"
Mộ Huyền Linh ôm lấy cánh tay Tạ Tuyết Thần, ngẩng mặt lên nói: "Ah? Huynh quay lại cứu ta, ta đương nhiên là vui rồi."
Tạ Tuyết Thần nhướng mày: "Là ta đem cô nhốt lại"
"Ta biết a" Mộ Huyền Linh cau cau mày, sau đó cười hì hì nói: "Ta có chút trách móc huynh, nhưng huynh quay lại rồi a"
Tạ Tuyết Thần không thể diễn tả được những cảm xúc kỳ lạ trong lòng, hành động trái ngược lương tâm của mình khiến hắn cảm thấy khó chịu và bực bội. Hắn thân là Tông chủ tiên môn, nhân tộc chí tôn, vốn nên lấy trừ yêu diệt ma làm trách nhiệm của mình, đối với tà ma ngoại đạo giết không tha. Đạo tâm hắn như này, kiếm tâm cũng như vậy. Nhưng mà đạo tâm vững như Thái Sơn lại bị dao động, thẳng tiến không lùi, kiếm tâm cũng không được do dự.
Phi nước đại suốt chặng đường, hắn tìm lý do giải thích hợp lý cho hành vi của mình trong những suy nghĩ hỗn loạn đó.
Đúng vậy, hắn quay lại cứu nàng, chính là đạo chi sở tồn, nghĩa chi tại sở. Mộ Huyền Linh cứu hắn trốn thoát, trước đây có ân, đối mặt trận đấu thủ hạ lưu tình. Nếu không như vậy, bản thân sao có thể dễ dàng bày trận vây khốn nàng? Mặc dù cô ấy là bán yêu, học công pháp ma tộc, nhưng lại chưa bao giờ đối với mình ra tay giết hại, thay vào đó còn tỏ lòng thương xót. Nếu chính mình vong ân phụ nghĩa, há chẳng phải còn không bằng yêu ma sao?
Tạ Tuyết Thần rốt cuộc cũng thuyết phục được lòng mình, ổn định lại đạo tâm sắp sụp đổ đó.
Hắn hơi rũ mắt xuống, đối mặt với ánh mắt vui mừng sáng ngời của Mộ Huyền Linh, nàng phe phẩy cánh tay hắn, ngoan ngoãn thì thầm nói: "Ta thực ra rất tốt rất tốt, thực sự chỉ cần huynh đối với ta tốt hơn một chút..."
Tạ Tuyết Thần hô hấp căng thẳng.
Ở một nơi mà hắn không biết, đạo tâm lặng lẽ rách ra một vết nứt nhỏ.
Có một câu chuyện truyền thuyết trong giới tu đạo, yêu quái, ma quỷ, nữ nhân đều là những thứ rắc rối nhất thế gian.
Mà bây giờ có một bậc thầy rắc rối - Mộ Huyền Linh, bán yêu, ma tộc, nữ nhân.
Trans +Beta: Sunni
Tiên Minh ban đầu vốn có bảy môn phái, loại trừ đi chỉ còn năm môn phái. Cùng Minh Nguyệt sơn trang bị diệt môn ra còn có Uẩn Tú sơn trang.
Trang chủ Uẩn Tú sơn trang thời bấy giờ là một chiến thần tiếng tăm lừng lẫy - Nam Vô Cữu. Nam Vô Cữu lấy sát làm đạo, một đời trảm yêu trừ ma vô số. Thiên hạ người người kính phục, nhưng ngoài chiến thần là Nam Vô Cữu ra, Uẩn Tú sơn trang còn có một người đáng ngưỡng mộ. Đó chính là người được mệnh danh là thần đồng - Nam Tư Nguyệt.
Người trời sinh đã có thất khiếu, ba tuổi luyện thể, bảy tuổi khai thông âm dương nhị khiếu. Dương khiếu nằm ở huyệt Bá Hội trên đỉnh đầu còn Âm khiếu nằm ở rốn. Sau khi âm dương nhị khiếu mở ra, rèn luyện đến mười tuổi mới có thể tham gia cuộc tuyển chọn của các đại môn phái, mở rộng Thần Khiếu của mình. Thiên hạ người có thể mở cửu khiếu trăm năm mới có một, người thể mở ra Thần Khiếu, vạn năm mới có một. Thiên hạ có người trời sinh tư chất, sinh ra đã có thập khiếu được coi là thần tiên chuyển thế.
Trong vòng mấy trăm năm nay, cũng chỉ có hai người một người là Tạ Tuyết Thần, người còn lại là Nam Tư Nguyệt.
Nam Tư Nguyệt từ nhỏ đã cực kỳ thông minh, nhìn qua là nhớ, bất luận học cái gì chỉ cần một lần là nhớ. Vào lúc đó, Uẩn Tú sơn trang nằm ở vị trí cuối cùng của bảy môn phái lớn, nên mọi người đều cho rằng, Nam Tư Nguyệt là niềm hy vọng để vực dậy Uẩn Tú sơn trang.
Nhưng đáng tiếc, khi Nam Tư Nguyệt mười tuổi, Nam Vô Cữu gây thù chuốc oán quá nhiều bị yêu ma trả thù, bắt cóc Nam Tư Nguyệt. Nam Tư Nguyệt mười tuổi bị chịu sự tra tấn, may mà được Nam Vô Cữu cứu thoát. Chỉ tiếc là cứu về được cái mạng, lại hoàn toàn trở thành một phế nhân. Bọn Ma tộc sử dụng rất nhiều thủ đoạn độc ác để phá hủy âm dương nhị khiếu cùng với Thần Khiếu của Nam Tư Nguyệt. Bọn chúng lại dùng xiềng xích trói chân phải lại, khiến cho tam khiếu không cách nào hồi phục lại được. Ngay cả bàn chân phải cũng bị ma khí ăn mòn khó mà hồi phục lại.
Tam khiếu bị hủy, kẻ kiêu ngạo được người người ghen tị bỗng trở thành một kẻ đáng thương khiến thiên hạ đồng cảm chỉ trong một đêm. Nam Vô Cữu vì chuyện này mà phát điên, nhưng chung quy vẫn chẳng làm được gì. Nhiều năm sau Nam Vô Cữu bị bệnh mà chết, thiếu niên non nớt Nam Tư Nguyệt chưa trưởng thành đó đã tự mình gánh vác Uẩn Tú sơn trang. Nghe nói hắn là một thiếu niên trẻ tuổi lại thông minh, tinh thông y thuật, trận pháp, cơ quan, thậm chí kinh doanh, âm luật, tính toán. Uẩn Tú sơn trang bởi vậy mà không hề suy yếu mà ngược lại còn mạnh hơn trước kia. Chỉ là một Trang chủ không thể tu luyện được dẫn dắt tông môn, không thể đứng trong Tiên Minh nữa. Hiện giờ Uẩn Tú sơn trang thế lực không tầm thường, cũng là đệ nhất đại môn phái trong thế tục nên cũng không nằm trong Tiên Minh nữa.
Mộ Huyền Linh đương nhiên là đã nghe qua Nam Vô Cữu cùng với Nam Tư Nguyệt, mà Uẩn Tú sơn trang cũng cách đây không xa. Chỉ là không ngờ, Nam Tư Nguyệt bị ma tộc hãm hại lại sẵn sàng giúp đỡ một yêu ma khác.
"Nam công tử, nghe danh đã lâu." Mộ Huyền Linh lùi lại một bước, quấn áo choàng đen quanh người. Nàng cũng không biết tại sao mình lại kiêng dè một người phàm, Nam Tư Nguyệt tuy uy danh lớn, nhưng chung quy vẫn là một người thường không thể tu luyện, đối với nàng không có bất kì mối đe dọa nào.
Nam Tư Nguyệt nhận thấy Mộ Huyền Linh đối với mình có ý cảnh giác, hắn không để bụng mỉm cười, nhìn A Bảo đang ngồi trên vai Mộ Huyền Linh.
"A Bảo, lại đây."
Hắn giơ tay ra, A Bảo liền nhảy vào trong lòng bàn tay hắn, Tú Tú nhanh chóng lại gần, lo lắng hỏi: "Nam công tử, A Bảo có sao không?"
"Chỉ bị kinh hãi một chút." Nam công tử đưa A Bảo cho Tú Tú, lại nhìn Mộ Huyền Linh: "Không biết nên xưng hô với cô nương thế nào?"
Mộ Huyền Linh ánh mắt lóe lên nói: "Ta họ Mộ."
Nam Tư Nguyệt hỏi: "Thủy mộc chạm thanh hoa?"
Mộ Huyền Linh khựng lại, liền nói: "Triều mộ tối tương tư."
"Thiên nhai minh nguyệt tân, triều mộ tối tương tư." Nam Tư Nguyệt giọng ôn nhu nhẹ nhàng, bài thơ này hắn từng đọc qua, nghe êm tai nhưng lại có vài phần buồn bã.
"Rất ít người từng nghe qua họ này, chắc hẳn tự mình đặt họ."
Nàng không biết phụ mẫu mình, tên này do sư phụ đặt. Thế nhân không ai biết, nhưng chắc chắn người trước mặt này biết, Huyền Linh - là một loại cây ở Ma giới, cây này toàn thân đen nhánh, cứng như đá nhưng lại nở ra những bông hoa trắng nõn. Hoa Huyền Linh cánh hoa sáng trắng, nhìn rất mềm mại, lại như ngọc thạch, có hình dáng chiếc chuông, treo trên cành, gió thổi nhẹ qua liền sẽ phát ra những tiếng chuông nhẹ nhàng. Huyền Linh phát ra âm thanh có thể khiến người ta hồn xiêu phách tán, thường dùng để luyện pháp khí. Chiếc lắc chuông trên chân Mộ Huyền Linh cũng được làm từ hoa Huyền Linh.
"Mộ cô nương, ánh nắng càng mạnh hơn, cô có muốn tìm chỗ trốn không?" Nam Tư Nguyệt hỏi.
"Không cần, ta còn phải lên đường." Mộ Huyền Linh lắc đầu nói, nàng đang mặc áo choàng đen trốn dưới gốc cây, cơn đau rát cũng dịu đi nhiều. Nàng nhìn A Bảo, nàng đưa túi gấm cướp được từ chỗ Cao Thu Mân ném qua đó, Tú Tú bắt được.
"A Bảo, đây là báu vật của ngươi, tỷ tỷ đi nhé!"
A Bảo nằm trên vai Tú Tú, đôi mắt đen tròn của nó có chút lưu luyến nhìn Mộ Huyền Linh.
"Tỷ tỷ, tỷ muốn đi tìm ca ca sao?"
Mộ Huyền Linh im lặng một lúc, gật gật đầu.
Tú Tú nắm chặt chiếc túi gấm, lấy hết can đảm đột nhiên nói: "Mộ cô nương, có thể cho A Bảo theo cô không?"
Mộ Huyền Linh kinh ngạc nhìn Tú Tú: "Đi theo ta? Vì sao?"
Tú Tú nói: "Mọi người có biết, vạn vật thế gian đều có bảo khí? Người bình thường chỉ có thể nhìn thấy linh lực, nhưng Khứu Bảo Thử bọn ta liền có thể nhìn thấy bảo khí. Kho báu càng nhiều, bảo khí phát ra càng lợi hại. Đây là lý do mà mê trận kia có thể ngăn chặn được linh lực, nhưng lại không thể ngăn bọn ta cảm nhận bảo khí". Tú Tú có chút ngượng ngùng đỏ mặt nói: "Ta có thể cảm nhận được nguồn bảo khí vô cùng mạnh mẽ trên người Mộ cô nương... nói trắng ra là trên người cô có rất nhiều bảo vật."
Mộ Huyền Linh phì cười.
Tú Tú lại nói: "Nếu chúng ta muốn tăng tu vi, chỉ có thể hấp thụ năng lượng bảo vật. Trên tay ta đều là bảo vật mà phụ thân A Bảo để lại, bảo khí sớm bị hút hết không còn gì, bất quá đối với người thường thì không ảnh hưởng gì. Cho nên... cho nên ta đem hết số báu vật này cho cô, cô có thể để A Bảo tu luyện bảo vật trên người cô không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Mộ Huyền Linh mới hiểu ra ý đồ của nàng, dở khóc dở cười nói: "Có thể thì có thể, chỉ là cô bằng lòng chia cắt tình mẫu sao? Hơn nữa A Bảo còn là bán yêu, không có yêu đan lại không không thể tu luyện, cũng khó hóa hình người."
Tú Tú buồn bã nói: "Ta biết, nhưng ta hy vọng A Bảo có học thêm chút bản lĩnh, về sau bảo hộ chính mình."
A Bảo ngẩng đầu lên nhìn, khó hiểu nhìn Tú Tú.
"Nương thân, người muốn đuổi con đi sao?"
Tú Tú sờ sờ đầu A Bảo, ôn nhu nói: "A Bảo, con đi theo vị tỷ tỷ này, thoạt nhìn cô ấy lợi hại hơn mẫu thân nhiều, cũng có thể mang con theo tu luyện. Nương thân còn có việc khác...."
A Bảo đột nhiên thông minh hơn chút, con bé hỏi: "Nương thân muốn đi tìm phụ thân sao?"
Tú Tú gật đầu, đau khổ nói: "Chàng ấy đi ba năm rồi, không biết có xảy ra chuyện gì không, ta phải đi tìm chàng."
Mộ Huyền Linh nghe được lời này, lòng dao động: "Phụ thân A Bảo tên là gì?"
Tú Tú nói: "Chàng tên Phó Thương Ly."
Mộ Huyền Linh nhớ ra, A Bảo từng nói phụ thân là tu sĩ giàu nhất thiên hạ, hiện giờ người này nhất trong Tiên Minh cũng chỉ có Cung chủ Bích Tiêu Cung. Mà Cung chủ Bích Tiêu Cung kia cũng họ Phó.
Mộ Huyền Linh nhìn Nam Tư Nguyệt, Nam Tư Nguyệt dường như đã nhìn thấu sự nghi ngờ của cô liền nói: "Hiện giờ ở Bích Tiêu Cung, không có đệ tử nào tên như vậy cả."
"Cũng có thể là dùng tên giả, làm chuyện xấu sao có thể dùng tên thật được." Mộ Huyền Linh lẩm bẩm một tiếng.
Nam Tư Nguyệt cười cười, nhìn về phía Tú Tú nói: "Tú Tú, cô là một dị thú quý hiếm, không thể mạo hiểm đến Bích Tiêu Cung. Người tên Phó Thương Ly này, ta sẽ giúp cô hỏi thăm, cô vẫn nên ở đây chờ đợi, lỡ như hắn quay lại tìm lại không thấy cô, chẳng phải bỏ lỡ nhau sao?"
Tú Tú tựa hồ đối với Nam Tư Nguyệt vô cùng tin tưởng, nàng vốn có chút mơ hồ, nghe Nam Tư Nguyệt nhẹ nhàng khuyên bảo cũng gật đầu đồng ý, toàn bộ đều nghe hết.
"Nam công tử nói có đạo lý, vậy ta liền ở đây đợi chàng, còn muốn làm phiền ngài giúp ta hỏi thăm."
"Chuyện nhỏ không tốn sức" Nam Tư Nguyệt gật đầu cười nói.
"A Bảo, con có nguyện ý đi cùng tỷ tỷ không?" Tú Tú hỏi A Bảo.
A Bảo do dự một lúc, rồi cũng gật đầu đồng ý.
Nó cũng không biết tại sao bản thân lại rất thích Mộ Huyền Linh. Nó luôn cảm thấy trên người Mộ Huyền Linh có một khí chất rất hấp dẫn đối với mình khiến nó luyến tiếc không rời. Mặc dù nó cũng luyến tiếc mẫu thân, nhưng mẫu thân lại bảo nó đi theo Mộ tỷ tỷ. Nó liền nghe lời mẫu thân.
A Bảo nhảy từ trên người Tú Tú sang vai của Mộ Huyền Linh, để Mộ Huyền Linh tùy ý gãi gãi cơ thể mềm mại của mình.
Mộ Huyền Linh đội mũ trùm đầu, nhìn về phía Nam Tư Nguyệt cười nói: "Đa tạ Nam Tư Nguyệt đã ra tay cứu giúp, ngày sau có cơ hội nhất định sẽ báo đáp."
Nam Tư Nguyệt cười gật đầu "Mộ cô nương bảo trọng."
Mộ Huyền Linh từ biệt xong, liền không đợi được thân ảnh biến mất vào bóng tối.
Nam Tư Nguyệt đứng yên một lúc, sau đó xoay người chậm rãi rời đi, hắn bước không nhanh nên làm người ta cũng khó nhận ra hắn là một người què.
Gió trong rừng mang theo những lời ca của hắn cùng tiếng thở dài.
"Dữ quân sơ tương thức, do như cố nhân quy. Thiên nhai minh nguyệt tân, triều mộ tối tương tư..."
Mộ Huyền Linh đã đánh dấu trên người Tạ Tuyết Thần, sau khi lồng linh lung bị phá, nàng liền cảm nhận được phương hướng mà Tạ Tuyết Thần đi.
Thân ảnh nàng biến mất trong bóng tối, rất nhanh tìm ra phương hướng của Tạ Tuyết Thần mà phi như bay.
"Tỷ tỷ, vị ca ca kia tốt hay xấu, tỷ muốn báo thù không?" A Bảo ở trong vòng tay hỏi.
Mộ Huyền Linh nghiến răng nghiến lợi nói: "Trước đây ta quá dễ dãi với hắn rồi, đợi ta đuổi kịp, ta phải cho hắn như này, như này, như kia!"
A Bảo mơ hồ hỏi: "Là như nào?"
"Tiểu hài tử đừng hỏi nhiều như vậy." Mộ Huyền Linh búng trán nó một cái. Chân nàng khựng lại một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rất lâu sau, nó lại nghe thấy Mộ Huyền Linh nói: "Kỳ thật Tạ Tuyết Thần cũng không xấu... Dù sao ta cũng là bán yêu cùng hắn chính tà khác nhau, lại luôn động tay động chân với hắn, hắn là một người chính trực lại cứng nhắc. Khẳng định trong thời gian ngắn không thích ứng được."
A Bảo suy nghĩ, cảm giác này thật quen thuộc, thật giống mẫu thân oán trách phụ thân đi lâu không thấy quay lại, lúc sau lại biện bạch rằng phụ thân e là gặp phải phiền phức gì rồi....
Mộ Huyền Linh cũng không phải vì Tạ Tuyết Thần mà biện bạch, tuy rằng nàng khó chịu trong lòng, cũng có thể hiểu Tạ Tuyết Thần vì sao làm vậy. Bọn họ chính là ở hai bên đối lập, cũng không thể một lần cứu hắn mà bù đắp lại được, huống chi nàng còn nói dối Tạ Tuyết Thần rất nhiều chuyện.
Mộ Huyền Linh cảm nhận được vị trí của Tạ Tuyết Thần, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Nàng biết rõ tốc độ của mình, nếu Tạ Tuyết Thần theo hướng thành Ung Tuyết mà đi, thì chỉ cần một ngày là đuổi kịp. Nhưng tốc độ của hai người lại đang rút ngắn lại một cách bất thường, chỉ có một khả năng chính là Tạ Tuyết Thần đang quay lại theo hướng này.
Tại sao?
Mộ Huyền Linh đột nhiên sửng sốt, chẳng lẽ Tạ Tuyết Thần bị bại lộ thân phận, bị đuổi giết?
Nàng không nghĩ nhiều, liền dồn sức bay với tốc độ nhanh nhất.
Nửa canh giờ sau, nàng thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt nàng.
Tạ Tuyết Thần cưỡi ngựa phi nước đại, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên vài phần lo âu gần như không nhận ra, thân ảnh Mộ Huyền Linh lóe lên, dừng trước mặt Tạ Tuyết Thần.
Tạ Tuyết Thần nhìn thấy Mộ Huyền Linh đột nhiên xuất hiện, kinh ngạc kéo dây cương lại, Mộ Huyền Linh nhìn phía sau Tạ Tuyết Thần lại không nhìn thấy những kẻ truy đuổi như dự đoán. Hai người đồng thanh nói: "Ngươi không sao?"
Mộ Huyền Linh chớp chớp mắt, có chút bối rối nhìn Tạ Tuyết Thần.
Tạ Tuyết Thần nhíu mày, nắm chặt dây cương.
Mộ Huyền Linh nhìn về phía sau Tạ Tuyết Thần, rồi lại nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tạ Tuyết Thần. Người sau vì một đường chạy nhanh, mà khuôn mặt tái nhợt hiện lên một chút đỏ ửng.
Bỗng nhiên, khóe môi Mộ Huyền Linh cong lên, một đôi mắt đào hoa chợt sáng lên, một làn nước mỏng tựa rơi xuống hồ, gợn sóng lan tỏa ra trong đáy mắt, chiếu sáng khuôn mặt vốn đã sáng sủa vô song. Bóng người màu tím bay về phía Tạ Tuyết Thần, mạnh mẽ dùng sức, trực tiếp đẩy Tạ Tuyết Thần từ trên ngựa xuống dưới đất. Cả hai đều ngã xuống đất, Mộ Huyền Linh ngồi trên người Tạ Tuyết Thần cười rạng rỡ nói: "Tạ Tuyết Thần, ngươi quay lại nhanh như vậy, sợ ta bị cháy nắng phải không!"
Tạ Tuyết Thần kéo chiếc mũ chùm đầu rơi xuống vai lên, che đầu nàng lại, giọng nói lạnh lùng lộ rõ vẻ cứng ngắc và xấu hổ: "Cô... sao cô thoát khỏi lồng linh lung được?"
Hắn không có phủ nhận - Mộ Huyền Linh quả thật xinh đẹp.
Nàng cười rạng rỡ, mặt mày rạng rỡ, kéo tay áo Tạ Tuyết Thần vui sướng nói: "Ta biết huynh luyến tiếc khi rời xa ta mà!"
Tạ Tuyết Thần hít thở thật sâu, gỡ ra vài lần, nhưng vẫn không thoát khỏi tay Mộ Huyền Linh. Hắn nâng người đứng dậy khỏi mặt đất, bàn tay còn lại nắm lấy cổ áo Mộ Huyền Linh kéo nàng ra khỏi cánh tay của mình.
Tạ Tuyết Thần thầm thở dài, hắn cảm thấy Mộ Huyền Linh càng dính người hơn rồi. Nhớ lại ánh mắt ủy khuất của Mộ Huyền Linh trước đây với khuôn mặt tươi cười của nàng bây giờ. Tạ Tuyết Thần đột nhiên khó hiểu hỏi: "Tại sao cô lại vui như vậy?"
Mộ Huyền Linh ôm lấy cánh tay Tạ Tuyết Thần, ngẩng mặt lên nói: "Ah? Huynh quay lại cứu ta, ta đương nhiên là vui rồi."
Tạ Tuyết Thần nhướng mày: "Là ta đem cô nhốt lại"
"Ta biết a" Mộ Huyền Linh cau cau mày, sau đó cười hì hì nói: "Ta có chút trách móc huynh, nhưng huynh quay lại rồi a"
Tạ Tuyết Thần không thể diễn tả được những cảm xúc kỳ lạ trong lòng, hành động trái ngược lương tâm của mình khiến hắn cảm thấy khó chịu và bực bội. Hắn thân là Tông chủ tiên môn, nhân tộc chí tôn, vốn nên lấy trừ yêu diệt ma làm trách nhiệm của mình, đối với tà ma ngoại đạo giết không tha. Đạo tâm hắn như này, kiếm tâm cũng như vậy. Nhưng mà đạo tâm vững như Thái Sơn lại bị dao động, thẳng tiến không lùi, kiếm tâm cũng không được do dự.
Phi nước đại suốt chặng đường, hắn tìm lý do giải thích hợp lý cho hành vi của mình trong những suy nghĩ hỗn loạn đó.
Đúng vậy, hắn quay lại cứu nàng, chính là đạo chi sở tồn, nghĩa chi tại sở. Mộ Huyền Linh cứu hắn trốn thoát, trước đây có ân, đối mặt trận đấu thủ hạ lưu tình. Nếu không như vậy, bản thân sao có thể dễ dàng bày trận vây khốn nàng? Mặc dù cô ấy là bán yêu, học công pháp ma tộc, nhưng lại chưa bao giờ đối với mình ra tay giết hại, thay vào đó còn tỏ lòng thương xót. Nếu chính mình vong ân phụ nghĩa, há chẳng phải còn không bằng yêu ma sao?
Tạ Tuyết Thần rốt cuộc cũng thuyết phục được lòng mình, ổn định lại đạo tâm sắp sụp đổ đó.
Hắn hơi rũ mắt xuống, đối mặt với ánh mắt vui mừng sáng ngời của Mộ Huyền Linh, nàng phe phẩy cánh tay hắn, ngoan ngoãn thì thầm nói: "Ta thực ra rất tốt rất tốt, thực sự chỉ cần huynh đối với ta tốt hơn một chút..."
Tạ Tuyết Thần hô hấp căng thẳng.
Ở một nơi mà hắn không biết, đạo tâm lặng lẽ rách ra một vết nứt nhỏ.
Có một câu chuyện truyền thuyết trong giới tu đạo, yêu quái, ma quỷ, nữ nhân đều là những thứ rắc rối nhất thế gian.
Mà bây giờ có một bậc thầy rắc rối - Mộ Huyền Linh, bán yêu, ma tộc, nữ nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro