Ngày Độc Lập Của Tôi - Dung Quang
Ngày thứ ba mươ...
Dung Quang
2025-03-07 02:58:56
Lúc trở về trường, học sinh đã học xong hai tiết đầu.Tiết một là tiết của Thời Tự, tiết hai là tiết của Chúc Kim Hạ, cả hai đều vắng mặt.May mà có lính cứu hỏa là bạn học Đốn Châu. Sáng nay cậu ấy không có tiết, chỉ cần Thời Tự gọi một cuộc điện thoại, cậu liền bấm bụng dậy từ bảy giờ, chạy đến lớp 6 dạy Toán, sau đó lại ba chân bốn cẳng chạy đến lớp 5 dạy Tiếng Hán.“Anh không biết đâu, lúc đứng trên bục giảng, chân em cứ run lẩy bẩy ấy.”Vừa nhìn thấy Thời Tự, Đốn Châu liền nhào tới than thở.“Em mới đi dạy lần đầu à?”Thời Tự liếc cậu một cái, chỉ giỏi giả vờ ngây thơ.“Đó là chuyện khác, em đâu có dạy Toán với Tiếng Hán đâu.”Thời Tự không thèm để ý đến cậu nữa, cứ vậy bước thẳng vào văn phòng.Cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau.“Nói về trình độ giảng dạy, dù sao em cũng là hạt giống số hai trong số các thầy giáo của trung tâm mình, giờ đột nhiên anh bắt em đá chéo sân, nhỡ làm hỏng việc thì mất mặt lắm.”Thời Tự: “Cả trung tâm này tính cả tôi chỉ có ba thầy giáo, em đứng thứ hai mà cũng thấy tự hào à?”Đốn Châu: “…”Vắng mặt cả đêm lại thêm một đống việc phải xử lý, Thời Tự bận rộn suốt buổi sáng, Đốn Châu lại tranh thủ chất vấn khiến anh đau đầu.“Nếu em rảnh rỗi thì đi thông cống nhà vệ sinh đi, bác bảo vệ nói tối qua bị tắc, đến giờ vẫn…”Lời còn chưa nói xong, Đốn Châu đã chạy biến đi, nhanh đến mức như có phân thân.Đốn Châu không bỏ cuộc, chỉ là cậu đổi mục tiêu quấy rối.Căn nhà nhỏ mà Chúc Kim Hạ ở không có nắng, ban ngày lạnh lẽo, lúc này cô đang tá túc ở phòng khách của Thời Tự.Đốn Châu đẩy cửa bước vào, quả nhiên nhìn thấy cô đang ngồi gõ máy tính.“Cô giáo Chúc, đang soạn bài à?”Chúc Kim Hạ dừng tay, nhanh chóng gập máy tính lại trước khi cậu ấy kịp nhìn thấy màn hình: “… Tìm tôi có việc gì à?”“Không có gì, đến báo cáo với cô về tiết Tiếng Hán hôm nay.”Chỉ là một câu mở đầu tùy tiện, nào ngờ Chúc Kim Hạ lại thật sự chuẩn bị lắng nghe, Đốn Châu ấp úng hồi lâu mới nói: “Dạy được mười phút phần chữ Hán, không biết dạy bài khóa thế nào, nên chuyển sang cho xem phim…”…Hồi học đại học, Chúc Kim Hạ cũng từng gặp phải vài giảng viên “dễ tính”, trời mưa gió cho xem phim, mệt mỏi cho xem phim, đầu năm học cho xem phim, sắp thi cho xem phim.Phương châm chính là: “Không biết làm gì thì cho xem phim.”Đốn Châu và vị giảng viên kia chắc chắn là đồng môn.Đã không lên lớp, cũng chẳng có gì để nói, Đốn Châu hỏi đông hỏi tây, Chúc Kim Hạ không hề tiếp lời, chỉ cúi đầu nhìn máy tính.Một lúc sau, cô mới nhận ra căn phòng yên tĩnh đến lạ thường.“Còn chuyện gì nữa không?”Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đốn Châu ngồi đối diện, bưng chén trà bơ yak, dáng vẻ muốn nói lại thôi.“Đốn Châu?”Cậu thiếu niên nhìn cô với vẻ mặt tủi thân: “Tuy chỉ là cho xem phim, nhưng dù sao tôi cũng đã dậy từ sáng sớm…”Chúc Kim Hạ hiểu ý ngay: “Phải phải phải, cậu vất vả rồi.”Đốn Châu bật cười, gương mặt u ám bỗng chốc sáng bừng.Quả nhiên là trẻ con, cảm xúc đến nhanh đi cũng nhanh, bím tóc sau gáy vẫn đung đưa như mọi ngày.Cậu thiếu niên nhoài người qua bàn trà, nhìn cô với đôi mắt đen láy: “Để đền đáp, cô có nên kể cho tôi biết, tối qua cô và anh trai tôi đã đi đâu không?”“Tối qua? Tối qua tôi đi cùng với Đa Cát và những người khác đến thăm mấy nhà thuộc hộ nghèo, uống chút rượu, anh trai cậu sợ họ say rượu lái xe nên đã lên núi đón tôi.”“Nhưng hai người không về nhà ngủ.” Giọng điệu như thám tử lừng danh Conan.Chúc Kim Hạ: “…”Chúc Kim Hạ: “Đường núi nguy hiểm, để đảm bảo an toàn, tôi đã ngủ lại ở nhà chú Vượng.”“Hai người về nhà rồi?!” Đốn Châu trợn tròn mắt: “Vậy cô đã gặp chú Vượng rồi à? Chú ấy thế nào? Mấy hôm nay có ăn uống đầy đủ không?”Nhắc đến chú Vượng, cuộc trò chuyện thành công chuyển hướng.Chúc Kim Hạ do dự một chút, sợ cậu ấy lo lắng, liền bỏ qua chuyện bất ngờ xảy ra vào buổi sáng, chỉ kể những chuyện thú vị. Nói mãi, cuối cùng cũng đưa được cậu vào bếp, Đốn Châu nấu cơm, cô gõ máy tính ở phòng khách, hai người nước sông không phạm nước giếng.Vo gạo được một nửa, Đốn Châu đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lại ló đầu ra từ nhà bếp: “Cô giáo Chúc, lần sau nếu có chuyện gì đột xuất thì đừng tìm anh trai tôi nữa mà hãy tìm tôi nhé.”“… Hả?”“Anh trai tôi là người bận rộn, phải quản lý cả trung tâm, nhiều việc lắm.” Cậu thiếu niên nở nụ cười hiền lành, lộ ra hai lúm đồng tiền: “Nên lần sau cô cứ tìm tôi. Cho dù muộn hay xa đến đâu, chỉ cần cô gọi một cú điện thoại, tôi sẽ lập tức đến đón cô ngay.”Chúc Kim Hạ sững người, chậm chạp gật đầu: “… Được.”Được đồng ý, Đốn Châu vui mừng ra mặt, vừa nấu cơm vừa ngân nga.Chúc Kim Hạ không phải là người chậm hiểu. Những ngày này, Đốn Châu như một mặt trời nhỏ luôn vây quanh cô, tỏa ra ánh sáng và sức nóng. Nhưng cậu ấy không nói rõ, cô cũng chỉ có thể giả vờ ngốc nghếch, nếu không hai người gặp nhau hàng ngày, thổ lộ rồi chẳng phải sẽ rất ngại ngùng sao?May mà tâm trạng của người trẻ tuổi như cơn mưa rào, đến nhanh, đi cũng nhanh.Chúc Kim Hạ lơ đãng gõ máy tính, xóa đi viết lại, bận rộn cả buổi trưa vẫn chưa viết xong bức thư.Một bức thư gửi cho Vệ Thành.…Viết thư không thuận lợi, lúc ăn trưa, tâm trạng Chúc Kim Hạ không tốt.Đốn Châu đặc biệt làm món cá om dưa chua, vốn định làm cô vui.“Sao vậy? Cá không ngon à?”Cô gắp hai miếng.“Ngon mà.”Để khuấy động không khí, Đốn Châu nói nhiều hơn mọi khi.Thời Tự đặt bát xuống: “Ăn cá đừng nói chuyện, cẩn thận bị hóc xương đấy.”Kết quả là anh nói trúng phóc, ăn được nửa bữa, Đốn Châu bị hóc xương cá thật, vừa uống nước vừa uống giấm, loay hoay một hồi. Cậu bực bội mắng Thời Tự miệng quạ đen, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Chúc Kim Hạ…Hì hì, hóc xương cũng tốt, hóc xương cũng hay.Sau bữa ăn, Thời Tự vào phòng thay quần áo, cả đêm không về nhà, về đến nơi lại bận rộn, lúc này mới có thời gian để tút tát cho bản thân.Kết quả là cửa vừa mới khép hờ, Đốn Châu bê một chậu bát cũng chui vào, chỉ vào phòng khách, hạ giọng hỏi: “Anh, cô giáo Chúc sao vậy?”Hai anh em nhìn qua khe cửa, người trong phòng khách lại bắt đầu ngẩn ngơ nhìn máy tính.Thời Tự: “Sao vậy?”“Anh không thấy cô giáo Chúc khác thường sao?” Đốn Châu gãi đầu: “Ăn cơm không được mấy miếng, nói chuyện với cô ấy cũng như gió thoảng bên tai, mặt mày thì lạnh tanh.”Thời Tự thay quần áo xong, gạt tay cậu ra: “Lo chuyện của em đi.”“Ơ, anh là người vô tâm như vậy sao?”Thời Tự liếc nhìn cậu ấy: “Em tưởng ai cũng giống em, thích lo chuyện bao đồng sao?”Anh vỗ một cái vào lưng cậu: “Đi rửa bát đi.”Đốn Châu lầm bầm chửi rủa rồi bỏ đi.Vị Hiệu trưởng vô tâm nán lại phòng khách một lúc, lặng lẽ quan sát người con gái trước bàn trà.Là do chuyện của Đa Cát hôm qua khiến cô sợ hãi, hay là do vẫn còn say rượu nên không muốn ăn?Trông cô ủ rũ vô cùng, cả người giấu sau chiếc máy tính, gõ bàn phím được một lúc lại dừng lại ngẩn ngơ.Thời Tự vào bếp đun một ấm nước, mang ra đặt bên cạnh cô, nào ngờ Chúc Kim Hạ lơ đãng, căn bản không nhận ra anh đến gần, cho đến khi chiếc ấm trà bằng bạc từ trên trời rơi xuống, cô mới giật bắn mình, ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Thời Tự đang nhìn vào màn hình…“Cộp”—Cô vội vàng gập máy tính lại.Im lặng một lúc. Thời Tự dời mắt, nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau, đầu óc Chúc Kim Hạ trống rỗng, muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói gì.“Nước mật ong.” Cuối cùng, Thời Tự chỉ vào ấm nước trên bàn: “Uống chút sau khi say rượu, có thể giảm bớt buồn nôn.”Nói xong, anh bỏ đi.Ký túc xá cũ kỹ, không cách âm, tiếng bước chân của anh dần dần xa khuất. Chúc Kim Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy Thời Tự bước ra khỏi hành lang, phơi nắng đi qua sân trường, cuối cùng biến mất ở cửa văn phòng, đi làm việc.Anh nhìn thấy rồi sao?Nhìn thấy bao nhiêu?Cô mở máy tính ra, lại ngẩn ngơ nhìn màn hình.Còn Thời Tự, ngồi trong văn phòng trống trơn xem tài liệu, nhưng xem hồi lâu vẫn chỉ dừng lại ở trang đầu tiên.Thứ nhìn thấy là một chuyện, thứ nghĩ trong đầu lại là chuyện khác.Không phải là anh cố tình nhìn trộm, khi đi đến trước mặt cô, ánh mắt anh tự nhiên dừng lại trên màn hình máy tính.Thời gian ngắn ngủi, anh chỉ kịp nhìn thấy tiêu đề, nhận ra đó là một bức thư liền cảm thấy không ổn, theo bản năng muốn dời mắt đi, nào ngờ cô lại gập máy tính nhanh hơn cả anh.Tiếng “cộp” vang lên như đánh vào mặt anh.Vệ Thành.Anh nhớ ra rồi, hôm đó, cô thức khuya soạn bài, ngủ quên trong lớp học, chính là gọi cái tên này.… Chẳng trách cả buổi trưa cô lại lơ đãng như vậy.Thời Tự tập trung, cố gắng kéo sự chú ý của mình trở lại tập tài liệu, nhưng tốc độ đọc vẫn rất chậm.Trong đầu anh cứ lặp đi lặp lại dòng tiêu đề đó—Vệ Thành:Em rất tiếc phải dùng thư để nói chuyện ly hôn với anh.…Rõ ràng là sự lơ đãng có thể lây lan.Làm việc thêm cả buổi trưa, tiến độ công việc: 0…Ba giờ chiều, Chúc Kim Hạ cuối cùng cũng viết xong bức thư, sau khi gửi đi, cô cảm thấy kiệt sức liền gục xuống bàn ngủ thiếp đi.Tư thế ngủ khó chịu vậy mà cô cũng mơ được.Cô mơ thấy mùa đông năm đó, khi còn đi học, cô và Vệ Thành cãi nhau, bị anh kéo ra khỏi ký túc xá, đứng trước bồn hoa của tòa nhà dạy học, hai người trừng mắt nhìn nhau.Vệ Thành dịu dàng, lấy khăn quàng cổ và găng tay từ trong cặp sách ra đeo cho cô: “Đừng giận nữa.”“Lấy ở đâu ra vậy?”“Mua hồi cuối tuần.”“Hiếm thấy đấy, thẩm mỹ trai thẳng của anh mà cũng mua được đồ đẹp như vậy.” Chúc Kim Hạ nửa đùa nửa thật.“Đương nhiên rồi, dù sao cũng bỏ tiền ra mời người ta ăn một bữa thịnh soạn, nhờ người ta chọn giúp.”Chúc Kim Hạ sững người: “… Lý Hân à?”“Sao em biết?” Vệ Thành cũng ngẩn ra, sau đó trợn tròn mắt: “Vậy nên đây là lý do em giận anh đó hả?”Phải.Hôm qua là Chủ nhật, Vệ Thành biến mất cả ngày, thần thần bí bí, cũng không nói là mình đi đâu.Sáng nay, ở căn tin, lúc anh lấy cơm bèn để điện thoại trên bàn. Bỗng màn hình sáng lên, Chúc Kim Hạ vô tình nhìn thấy đoạn chat của anh và Lý Hân, lớp trưởng của anh, mới biết hôm qua họ đã cùng nhau đi dạo ở trung tâm thành phố, còn ăn một bữa cơm Tây.Cô tức đến nổ phổi.Hóa ra là vì chuyện này. Chúc Kim Hạ nhìn khăn quàng cổ rồi nhìn găng tay, không nói nên lời.Hóa ra là vì chuyện này. Vệ Thành hú hồn nhớ lại những lời lẽ nửa đùa nửa thật trên WeChat.Trong giấc mơ, họ nhanh chóng làm hòa với nhau, Vệ Thành cởi một chiếc găng tay, nắm lấy tay cô, đi dạo quanh sân trường, đi được nửa vòng thì gặp bạn cùng phòng trở về từ phòng đun nước.Người kia trêu chọc họ: “Trời lạnh như vậy, quả nhiên là củi khô dễ bén lửa, chẳng sợ lạnh à?”Chúc Kim Hạ vội vàng rút tay lại, Vệ Thành thì đứng bên cạnh cười ngây ngô.…Không biết từ đâu vang lên tiếng ồn ào, giấc mơ bỗng chốc tan biến.Chúc Kim Hạ mơ màng mở mắt ra, cảm thấy khóe mắt ướt nhòe.Ngoài cửa sổ vang lên tiếng la hét của bọn trẻ, có tiếng la, tiếng hò reo cổ vũ. Cô nhìn ra ngoài, nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc — hai đứa trẻ đang đánh nhau, cô bé đè cậu bé xuống đất, những đứa còn lại đứng xung quanh xem.Là học sinh lớp cô sao?Chúc Kim Hạ soạt một tiếng đứng dậy, vừa lau mặt vừa chạy ra ngoài.Lúc cô chạy ra khỏi hành lang, tình hình đã được Vu Tiểu San, người đến trước, kiểm soát.“Hạp Tây Lạp Mỗ, con gái con đứa, sao em lại đánh người?”Hai đứa trẻ đánh nhau, cô bé cao to hơn nên đè cậu bé nhỏ con xuống đất.Cô bé ngang ngược nói: “Là cậu ta mắng em trước!”“Vậy thì em mắng lại chứ, quân tử động khẩu bất động thủ, em đánh bạn ấy chảy máu mũi rồi kìa.”“Cậu ta ăn nói tục tĩu, em mắng không lại.”Có Vu Tiểu San trấn áp, Chúc Kim Hạ không xen vào nữa. Nhưng nghe mãi, cô vẫn cảm thấy có gì đó sai sai. Lập luận của Vu Tiểu San chỉ có một: Con gái không được đánh người.Hạp Tây Lạp Mỗ rõ ràng cũng nhận ra: “Vậy nếu em là con trai thì có thể đánh người sao?”“Phải.” Vu Tiểu San thẳng thừng nói: “Nếu em là con trai, lúc này cô sẽ bảo mọi người nhường chỗ cho hai đứa, hai đứa muốn đánh thế nào thì đánh.”“Cô… cô kỳ thị con gái!”Hai cô trò căng thẳng đối đầu, chẳng ai quan tâm đến việc cậu bé bên cạnh vẫn đang chảy máu mũi, thần kinh của Vu Tiểu San cũng thô thật đấy.Chúc Kim Hạ đành phải nhúng tay vào, bảo cậu bé đừng ngẩng đầu lên, tránh bị máu mũi chảy ngược vào, sau đó dẫn cậu bé đến bồn rửa tay, dùng nước lạnh rửa mũi.Cuộc trò chuyện phía sau vẫn tiếp tục.“Nhận ra lỗi của mình chưa?”“Chưa ạ!”“Em đánh bạn ấy chảy máu mũi rồi, mà còn chưa nhận ra lỗi sai?”“Đó là do cậu ta đáng đời!”Hạp Tây Lạp Mỗ rất cứng đầu, hiếm khi nào chịu khuất phục hay thỏa hiệp.Từ khi đến trung tâm, Chúc Kim Hạ chỉ nhìn thấy dáng vẻ nhút nhát, cẩn thận của bọn trẻ, chưa từng thấy đứa nào dám cãi lời giáo viên bao giờ.Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây rồi sao?Chúc Kim Hạ giúp cậu bé cầm máu, cuộc tranh cãi phía sau vẫn tiếp tục, đối mặt với lời trách mắng ngày càng nghiêm khắc của Vu Tiểu San, Hạp Tây Lạp Mỗ tức giận đến mức mặt đỏ bừng.“Cô chỉ biết mắng em, còn không thèm hỏi em tại sao lại đánh cậu ta nữa?”“Lý do là gì không quan trọng, em động tay động chân đánh người là sai rồi.”“Nếu cậu ta không mắng em thì sao em có thể đánh cậu ta chứ?”“Thằng bé nó mắng em cái gì?”“Cậu ta, cậu ta—” Cô bé cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, òa lên khóc, “Cậu ta mắng em là đồ mồ côi mẹ…”Chúc Kim Hạ đứng bên cạnh bồn rửa tay, tai nghe tám hướng, vừa nghe thấy câu nói này, tay cô liền khựng lại.Trẻ con không hiểu được lập trường của người lớn. Hạp Tây Lạp Mỗ không ngờ người bị mắng lại là mình, vậy mà mọi người đều đứng về phía Giáp Thố — cô Vu mắng em, cô Chúc thì dịu dàng chăm sóc Giáp Thố.Rõ ràng con bé rất thích cô Chúc. Thích giọng nói của cô, thích đôi mắt biết cười của cô, thích thế giới bên ngoài mà cô kể.Vậy mà giờ, ngay cả cô ấy cũng bênh vực Giáp Thố.Hạp Tây Lạp Mỗ tức giận khóc lớn: “Mọi người đều bênh vực cậu ta! Mọi người không quan tâm đến em!”Cô bé giậm chân, quay người bỏ chạy.Vu Tiểu San định đuổi theo liền bị Chúc Kim Hạ kéo lại.“Cô trông chừng Giáp Thố đi, để tôi đi tìm Hạp Tây Lạp Mỗ cho.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro