Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Anh có thích em không, dù chỉ là một chút? 10
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
Điềm Tâm chỉ cảm thấy, hạnh phúc dường như đến quá đột ngột làm cho cô có cảm giác không chân thực.
Hồi lâu sau, sau khi đã thở bình thường trở lại, Trần Diệc Nhiên mới nhìn cô cười trêu:
-Cô ngốc, làm sao mà hàm răng của em lại đụng phải anh được nhỉ?
Mặt Điềm Tâm vốn đã đỏ như quả táo, nghe xong câu đó lại càng trở nên đỏ hơn nữa.
-Em...tại em không có kinh nghiệm...
Điềm Tâm rụt đầu trong chăn, nhỏ giọng thì thầm:
-Có ai như anh không? Không biết đã hôn bao nhiêu cô rồi?
Trần Diệc Nhiên nhìn Điềm Tâm, không chịu được bèn duỗi bàn tay trắng nõn thon dài véo nhẹ vào má cô, thấp giọng nói:
-Em nói cái gì? Anh mà là loại người đó sao?
Điềm Tâm thẹn thùng mà không nói lời nào.
Trần Diệc Nhiên thấy bộ dạng xấu hổ của Điềm Tâm lại không đành lòng duỗi cánh tay ra, ôm chầm lấy cô, khẽ nói:
-Hôn vài lần là có kinh nghiệm ngay thôi...
Vừa dứt lời, bờ môi ấy một lần nữa lại hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
-A... - Điềm Tâm mở to hai mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai đang kề sát trước mặt cô.
Lại nữa ư...Dù gì cũng phải để cô thở một hơi đã chứ?
Giữa trưa ngày thứ hai.
Thẩm Tâm ngồi khoanh tay ngồi bên giường bệnh của Điềm Tâm, đôi mắt xinh đẹp liếc thấy bờ môi sưng đỏ của cô, ranh mãnh nói:
-Ơ? Đây không phải là phẫu thuật viêm ruột thừa sao, mình không nghĩ là nó lại chạy đến miệng rồi đấy? Cậu coi lại chứ người ta mà nhìn thấy đôi môi sưng tấy này của cậu thì không chừng còn tưởng sáng nay cậu được ăn lạp xưởng đấy nhỉ?
Điềm Tâm không khỏi xấu hổ, rụt đầu vào trong chăn, ngập ngừng:
-Cái đó...Buổi sáng mình ăn xúc xích, quả thật cũng có lạp xưởng...
Nấc một tiếng, Thẩm Tâm không thể nào nhịn được cười, cô kéo ghế lại ngồi sát bên Điềm Tâm, sau đó thò tay kéo phăng tấm chăn ra khỏi mặt Điềm Tâm, nói mát mẻ:
-Thật sao? Còn cái dấu trắng trắng mờ mờ trên cổ này, nói không chừng tối hôm qua là do cậu ăn ô mai đấy nhỉ?
-Sao có thể? Tối hôm qua mình mãi cho đến hai giờ mới tỉnh, buổi tối không còn đồ ăn nên đói chết đi được, ô mai đâu ra chứ?
Điềm Tâm không hiểu hàm ý trong lời nói của Thẩm Tâm, liền gân cổ cãi lại.
Thẩm Tâm chỉ cười trộm, ranh mãnh nhìn cô, thấp giọng nói:
-Ơ, vậy ra Trần Diệc Nhiên đến hai giờ đêm cũng không ngủ được, đợi cậu tỉnh dậy mà "gặm" cậu đấy à?
Điềm Tâm ngại ngùng, liền kéo tấm chăn phủ lên mặt mình rồi nằm xuống, lí nhí:
-Không nói chuyện với cậu nữa.
-Ngại ngùng cái gì, thích người ta lâu như vậy mà một chiêu đã thành công, cho dù thế nào cậu cũng phải tâm sự chia sê bí quyết cho mình đấy!
Thẩm Tâm tiếp tục thò tay túm lấy cái cái chăn, ôm trong tay nói với Điềm Tâm:
-Chỉ có điều, Trần Diệc Nhiên chịu đựng lâu như vậy, mà chỉ khiến cậu thành ra thế này thì cũng coi như là rất kiềm chế rồi đấy.
Khuôn mặt trắng nõn của Điềm Tâm lập tức đỏ bừng lên, đôi mắt trong veo trừng mắt nhìn Thẩm Tâm, mãi một lúc không nói gì.
-Haha, mình đoán, nếu không phải vì cậu vừa mới phẫu thuật xong, trên người còn có vết thương, thì có lẽ hắn sẽ trực tiếp đem cậu thực hiện ngay tại chỗ mất, haha...
Trông bộ dạng gian manh của Thẩm Tâm lúc này cứ y như tên trộm vậy.
Hồi lâu sau, sau khi đã thở bình thường trở lại, Trần Diệc Nhiên mới nhìn cô cười trêu:
-Cô ngốc, làm sao mà hàm răng của em lại đụng phải anh được nhỉ?
Mặt Điềm Tâm vốn đã đỏ như quả táo, nghe xong câu đó lại càng trở nên đỏ hơn nữa.
-Em...tại em không có kinh nghiệm...
Điềm Tâm rụt đầu trong chăn, nhỏ giọng thì thầm:
-Có ai như anh không? Không biết đã hôn bao nhiêu cô rồi?
Trần Diệc Nhiên nhìn Điềm Tâm, không chịu được bèn duỗi bàn tay trắng nõn thon dài véo nhẹ vào má cô, thấp giọng nói:
-Em nói cái gì? Anh mà là loại người đó sao?
Điềm Tâm thẹn thùng mà không nói lời nào.
Trần Diệc Nhiên thấy bộ dạng xấu hổ của Điềm Tâm lại không đành lòng duỗi cánh tay ra, ôm chầm lấy cô, khẽ nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Hôn vài lần là có kinh nghiệm ngay thôi...
Vừa dứt lời, bờ môi ấy một lần nữa lại hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
-A... - Điềm Tâm mở to hai mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai đang kề sát trước mặt cô.
Lại nữa ư...Dù gì cũng phải để cô thở một hơi đã chứ?
Giữa trưa ngày thứ hai.
Thẩm Tâm ngồi khoanh tay ngồi bên giường bệnh của Điềm Tâm, đôi mắt xinh đẹp liếc thấy bờ môi sưng đỏ của cô, ranh mãnh nói:
-Ơ? Đây không phải là phẫu thuật viêm ruột thừa sao, mình không nghĩ là nó lại chạy đến miệng rồi đấy? Cậu coi lại chứ người ta mà nhìn thấy đôi môi sưng tấy này của cậu thì không chừng còn tưởng sáng nay cậu được ăn lạp xưởng đấy nhỉ?
Điềm Tâm không khỏi xấu hổ, rụt đầu vào trong chăn, ngập ngừng:
-Cái đó...Buổi sáng mình ăn xúc xích, quả thật cũng có lạp xưởng...
Nấc một tiếng, Thẩm Tâm không thể nào nhịn được cười, cô kéo ghế lại ngồi sát bên Điềm Tâm, sau đó thò tay kéo phăng tấm chăn ra khỏi mặt Điềm Tâm, nói mát mẻ:
-Thật sao? Còn cái dấu trắng trắng mờ mờ trên cổ này, nói không chừng tối hôm qua là do cậu ăn ô mai đấy nhỉ?
-Sao có thể? Tối hôm qua mình mãi cho đến hai giờ mới tỉnh, buổi tối không còn đồ ăn nên đói chết đi được, ô mai đâu ra chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điềm Tâm không hiểu hàm ý trong lời nói của Thẩm Tâm, liền gân cổ cãi lại.
Thẩm Tâm chỉ cười trộm, ranh mãnh nhìn cô, thấp giọng nói:
-Ơ, vậy ra Trần Diệc Nhiên đến hai giờ đêm cũng không ngủ được, đợi cậu tỉnh dậy mà "gặm" cậu đấy à?
Điềm Tâm ngại ngùng, liền kéo tấm chăn phủ lên mặt mình rồi nằm xuống, lí nhí:
-Không nói chuyện với cậu nữa.
-Ngại ngùng cái gì, thích người ta lâu như vậy mà một chiêu đã thành công, cho dù thế nào cậu cũng phải tâm sự chia sê bí quyết cho mình đấy!
Thẩm Tâm tiếp tục thò tay túm lấy cái cái chăn, ôm trong tay nói với Điềm Tâm:
-Chỉ có điều, Trần Diệc Nhiên chịu đựng lâu như vậy, mà chỉ khiến cậu thành ra thế này thì cũng coi như là rất kiềm chế rồi đấy.
Khuôn mặt trắng nõn của Điềm Tâm lập tức đỏ bừng lên, đôi mắt trong veo trừng mắt nhìn Thẩm Tâm, mãi một lúc không nói gì.
-Haha, mình đoán, nếu không phải vì cậu vừa mới phẫu thuật xong, trên người còn có vết thương, thì có lẽ hắn sẽ trực tiếp đem cậu thực hiện ngay tại chỗ mất, haha...
Trông bộ dạng gian manh của Thẩm Tâm lúc này cứ y như tên trộm vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro