Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Đêm nay hẹn hò nhé? 1
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
Không nên nói lung tung... - Gương mặt Điềm Tâm thực sự đã đỏ y như quả táo rồi.
-Được rồi, được rồi, mình không nói lung tung nữa.
Thẩm Tâm nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Điềm Tâm, rốt cuộc cũng ngừng cười đùa, nhìn cô nói:
-Cậu không có thấy bộ dạng vội vã chạy đến trường hôm qua của Trần Diệc Nhiên đâu, sau khi thấy cậu ở phòng y tế, hắn không nói không rằng mà bế cậu chạy một mạch ra khỏi trường luôn. Buổi tối trở về, Lục Dật Tiêu còn nói với mình, không biết hôm nay Trần Diệc Nhiên uống nhầm thuốc gì rồi, đang họp thì có cuộc gọi đến, hắn không nói lời nào mà chạy ra khỏi phòng họp, để lại mấy ông quản lí hai mặt mà nhìn nhau, hơn nữa cả buổi chiều cũng không thấy hắn trở về...
Thẩm Tâm bắt chước bộ dạng Lục Dật Tiêu mà kể cho Điềm Tâm.
Điềm Tâm ngạc nhiên, trong lòng Trần Diệc Nhiên, cô quan trọng đến vậy sao?
-Chị, chị Điềm Tâm!
Điềm Tâm đang nói chuyện với Thẩm Tâm thì đột nhiên phía cửa vang lên một giọng con trai.
Thẩm Thị xách theo một đống đồ ăn đứng đó, nhìn vào trong phòng bệnh thăm dò.
-Tiểu Thị, em đến rồi. - Thẩm Tâm cười híp mắt đứng dậy, vẫy vẫy tay về hướng Thẩm Thị, thuận miệng nói:
-Vào đi, Điềm Tâm đã tỉnh rồi.
-Được. - Thẩm Thị gật gật đầu, đi đến bên giường bệnh của Điềm Tâm, cười hì hì nói:
-Chị Điềm Tâm, em đến thăm chị đây.
Điềm Tâm ngẩng đầu nhìn cậu, dáng người hình như cao hơn, trước kia chỉ mới cao ngang đầu cô nhưng chớp mắt bây giờ đã cao hơn cô một cái đầu rồi. Khuôn mặt ngây thơ trải qua thời gian đã nhìn chín chắn hơn, đôi mắt trong veo lúc trước cũng đã trở nên sắc sảo hơn hẳn. Nhìn vào ánh mắt của cậu giống như một hồ nước vậy, mát mẻ và trong vắt.
-Tiểu Thị. - Điềm Tâm nhìn cậu nở một nụ cười ngọt ngào, không chịu được liền trêu:
-Mỗi khi nhìn thấy cậu thì chị lại thấy cậu bớt đẹp trai đi một tí thì phải.-Phải vậy không nhỉ? - Thẩm Tâm cười cười, để lộ hàm răng trắng sáng thẳng tắp, nụ cười đó rực rỡ như ánh dương vậy.
-Chị Điềm Tâm, lúc nào thì chị mới nhận ra tình cảm của em hả? Em bây giờ thế thôi nhưng lớn lên ít nhiều sẽ cao hơn chị đấy, chị cũng đừng có mà gọi em là trẻ con nữa. Ô? chị Điềm Tâm, miệng chị bị làm sao vậy?
Điềm Tâm lúng túng nhìn ánh mắt tò mò của Thẩm Thị mà chỉ ho khan hai tiếng, sau đó yếu ớt nói:
-Không có gì, bị muỗi cắn thôi.
-Là muỗi cắn ư? - Thẩm Thị gãi gãi đầu, vẻ mặt hứng thú nhìn cô nói:
-Mùa đông khắc nghiệt như vậy mà vẫn còn con muỗi nào lớn vậy sao?
-Haha...haha...cái này...Trong phòng ấm áp như vậy, em có nghĩ là có thể vẫn còn một hai con không chết cóng mà sống sót không?
Điềm Tâm cúi đầu, cứ nghĩ bậy ra mà nói.
-À... - Thẩm Thị cái hiểu cái không mà gật gật đầu, mắt liếc về phía cửa rồi ranh mãnh quay sang nói với Điềm Tâm:
-Chị Điềm Tâm?
-Hả? - Điềm Tâm ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt tinh nghịch của Thẩm Thị, trong lòng dự cảm có điều gì không tốt.
Quả nhiên, Thẩm Thị cười híp mắt cười chế giễu Điềm Tâm:
-Con muỗi lớn không chết cóng của chị đến rồi kìa.
...
Giờ khắc này Điềm Tâm chỉ muốn ngay lập tức đào một cái hố mà chui vào.
-Được rồi, được rồi, mình không nói lung tung nữa.
Thẩm Tâm nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Điềm Tâm, rốt cuộc cũng ngừng cười đùa, nhìn cô nói:
-Cậu không có thấy bộ dạng vội vã chạy đến trường hôm qua của Trần Diệc Nhiên đâu, sau khi thấy cậu ở phòng y tế, hắn không nói không rằng mà bế cậu chạy một mạch ra khỏi trường luôn. Buổi tối trở về, Lục Dật Tiêu còn nói với mình, không biết hôm nay Trần Diệc Nhiên uống nhầm thuốc gì rồi, đang họp thì có cuộc gọi đến, hắn không nói lời nào mà chạy ra khỏi phòng họp, để lại mấy ông quản lí hai mặt mà nhìn nhau, hơn nữa cả buổi chiều cũng không thấy hắn trở về...
Thẩm Tâm bắt chước bộ dạng Lục Dật Tiêu mà kể cho Điềm Tâm.
Điềm Tâm ngạc nhiên, trong lòng Trần Diệc Nhiên, cô quan trọng đến vậy sao?
-Chị, chị Điềm Tâm!
Điềm Tâm đang nói chuyện với Thẩm Tâm thì đột nhiên phía cửa vang lên một giọng con trai.
Thẩm Thị xách theo một đống đồ ăn đứng đó, nhìn vào trong phòng bệnh thăm dò.
-Tiểu Thị, em đến rồi. - Thẩm Tâm cười híp mắt đứng dậy, vẫy vẫy tay về hướng Thẩm Thị, thuận miệng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Vào đi, Điềm Tâm đã tỉnh rồi.
-Được. - Thẩm Thị gật gật đầu, đi đến bên giường bệnh của Điềm Tâm, cười hì hì nói:
-Chị Điềm Tâm, em đến thăm chị đây.
Điềm Tâm ngẩng đầu nhìn cậu, dáng người hình như cao hơn, trước kia chỉ mới cao ngang đầu cô nhưng chớp mắt bây giờ đã cao hơn cô một cái đầu rồi. Khuôn mặt ngây thơ trải qua thời gian đã nhìn chín chắn hơn, đôi mắt trong veo lúc trước cũng đã trở nên sắc sảo hơn hẳn. Nhìn vào ánh mắt của cậu giống như một hồ nước vậy, mát mẻ và trong vắt.
-Tiểu Thị. - Điềm Tâm nhìn cậu nở một nụ cười ngọt ngào, không chịu được liền trêu:
-Mỗi khi nhìn thấy cậu thì chị lại thấy cậu bớt đẹp trai đi một tí thì phải.-Phải vậy không nhỉ? - Thẩm Tâm cười cười, để lộ hàm răng trắng sáng thẳng tắp, nụ cười đó rực rỡ như ánh dương vậy.
-Chị Điềm Tâm, lúc nào thì chị mới nhận ra tình cảm của em hả? Em bây giờ thế thôi nhưng lớn lên ít nhiều sẽ cao hơn chị đấy, chị cũng đừng có mà gọi em là trẻ con nữa. Ô? chị Điềm Tâm, miệng chị bị làm sao vậy?
Điềm Tâm lúng túng nhìn ánh mắt tò mò của Thẩm Thị mà chỉ ho khan hai tiếng, sau đó yếu ớt nói:
-Không có gì, bị muỗi cắn thôi.
-Là muỗi cắn ư? - Thẩm Thị gãi gãi đầu, vẻ mặt hứng thú nhìn cô nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Mùa đông khắc nghiệt như vậy mà vẫn còn con muỗi nào lớn vậy sao?
-Haha...haha...cái này...Trong phòng ấm áp như vậy, em có nghĩ là có thể vẫn còn một hai con không chết cóng mà sống sót không?
Điềm Tâm cúi đầu, cứ nghĩ bậy ra mà nói.
-À... - Thẩm Thị cái hiểu cái không mà gật gật đầu, mắt liếc về phía cửa rồi ranh mãnh quay sang nói với Điềm Tâm:
-Chị Điềm Tâm?
-Hả? - Điềm Tâm ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt tinh nghịch của Thẩm Thị, trong lòng dự cảm có điều gì không tốt.
Quả nhiên, Thẩm Thị cười híp mắt cười chế giễu Điềm Tâm:
-Con muỗi lớn không chết cóng của chị đến rồi kìa.
...
Giờ khắc này Điềm Tâm chỉ muốn ngay lập tức đào một cái hố mà chui vào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro