Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Điềm Tâm tỏ tình (12)
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
Anh còn chưa nói dứt lời thì điện thoại lại reo lên lần nữa. Điềm Tâm trơ mắt nhìn anh bắt điện thoại, vẻ mặt áy náy nói:
- Đến rồi, đến rồi, chúng tôi đang ở dưới lầu.
Sau đó thì cô bị anh dắt thẳng một mạch lên lầu.
Lúc mở cửa, đám người bên trong vẫn tiếp tục ồn ào:
- Tôi nói Trần Diệc Nhiên này, cậu đưa em gái cậu đi đâu ăn kem, vui vẻ cả buổi trưa mới về vậy.
- Được rồi, đừng gạt bọn tôi nữa, chúng tôi đều nghe chị dâu nói rồi, người ta căn bản không phải em gái cậu, chẳng có quan hệ máu mủ gì với cậu cả. Cậu cũng đừng giả bộ trước mặt anh đây nữa.
- Ha ha, đúng thế đúng thế. Tôi thấy hai người rất xứng đấy, đợi hôn lễ kết thúc thì tranh thủ thời gian mời chúng tôi tham gia hôn lễ của cậu nhé.
Trần Diệc Nhien bất đắc dĩ nhìn bọn họ, sau đó đưa tay ra đập cái tên đang ồn ào một cái:
- Đừng nói lung tung nữa. Tôi chỉ xem em ấy là em gái, một đứa trẻ hơi lớn một chút, đừng đùa lung tung.
- Ồ.
Người kia hậm hực sờ sờ mũi, nhìn Trần Diệc Nhiên rất nghiêm túc thì cúi đầu không nói thêm gì nữa.
- Diệc Nhiên, nhanh đến đây ngồi đi, ăn cơm cùng mọi người đừng khách sáo, coi như là đang ở nhà mình nhé.
Mẹ chú rể nhìn Trần Diệc Nhiên híp mắt cười gọi, để cho bọn họ nhanh chóng ngồi xuống.
Điềm Tâm nhìn phòng ăn trong phòng khách, chị họ cô đang tươi cười vẫy vẫy tay.
Suốt cả buổi cơm cô đều ngây ngốc không thấy mùi vị gì, tuy rằng cảm nhận được ánh mắt Trần Diệc Nhiên thỉnh thoảng lại lo lắng liếc về phía mình thế nhưng cô cũng không có dũng khí để đối diện với anh.
Buổi tối lúc chú rể và cô dây kết hôn, Điềm Tâm vui vẻ cười đến ngọt ngào đứng bên cạnh chị họ, giúp chị ấy xếp tiền lì xì, đón hoa tươi, loay hoay mệt muốn chết. Mãi đến khi hôn lễ bắt đầu rốt cuộc cô mới ngừng lại thở một hơi.
Lúc khúc nhạc kết hôn quen thuộc vang lên trong đại sảnh khách sạn, Điềm Tâm đứng ở gần đó nhìn chị họ khoác tay cha trịnh trọng chậm rãi tiến về phía chú rể, rõ ràng nghi thức hôn lễ còn chưa bắt đầu, sóng mũi cô đã có chút cay cay.
Được làm một cô dâu xinh đẹp là điều ước lớn nhất khi cô còn là một đứa trẻ.
Đột nhiên cô nhớ lại khi mình và chị họ ở cùng nhau trong nhà ông ngoại, lúc ấy hai người vẫn luôn tưởng tượng đến khung cảnh kết hôn trong tương lai. Chị họ nói ai rồi cũng sẽ gặp được người mình yêu nhất trong cuộc đời, cuối cùng sẽ cùng dắt tay nhau đi qua quãng đời còn lại. Bây giờ mộng tưởng của chị họ đã thành sự thật, còn cô thì sao?
Điềm Tâm âm thầm đưa tay lau giọt nước mắt, quay đầu nhìn Trần Diệc Nhiên đang đứng ở lối nhỏ bên kia. Anh mang cả cây tây phục màu đen, thẳng tắp cao ngất đứng nơi đó.
- Đến rồi, đến rồi, chúng tôi đang ở dưới lầu.
Sau đó thì cô bị anh dắt thẳng một mạch lên lầu.
Lúc mở cửa, đám người bên trong vẫn tiếp tục ồn ào:
- Tôi nói Trần Diệc Nhiên này, cậu đưa em gái cậu đi đâu ăn kem, vui vẻ cả buổi trưa mới về vậy.
- Được rồi, đừng gạt bọn tôi nữa, chúng tôi đều nghe chị dâu nói rồi, người ta căn bản không phải em gái cậu, chẳng có quan hệ máu mủ gì với cậu cả. Cậu cũng đừng giả bộ trước mặt anh đây nữa.
- Ha ha, đúng thế đúng thế. Tôi thấy hai người rất xứng đấy, đợi hôn lễ kết thúc thì tranh thủ thời gian mời chúng tôi tham gia hôn lễ của cậu nhé.
Trần Diệc Nhien bất đắc dĩ nhìn bọn họ, sau đó đưa tay ra đập cái tên đang ồn ào một cái:
- Đừng nói lung tung nữa. Tôi chỉ xem em ấy là em gái, một đứa trẻ hơi lớn một chút, đừng đùa lung tung.
- Ồ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người kia hậm hực sờ sờ mũi, nhìn Trần Diệc Nhiên rất nghiêm túc thì cúi đầu không nói thêm gì nữa.
- Diệc Nhiên, nhanh đến đây ngồi đi, ăn cơm cùng mọi người đừng khách sáo, coi như là đang ở nhà mình nhé.
Mẹ chú rể nhìn Trần Diệc Nhiên híp mắt cười gọi, để cho bọn họ nhanh chóng ngồi xuống.
Điềm Tâm nhìn phòng ăn trong phòng khách, chị họ cô đang tươi cười vẫy vẫy tay.
Suốt cả buổi cơm cô đều ngây ngốc không thấy mùi vị gì, tuy rằng cảm nhận được ánh mắt Trần Diệc Nhiên thỉnh thoảng lại lo lắng liếc về phía mình thế nhưng cô cũng không có dũng khí để đối diện với anh.
Buổi tối lúc chú rể và cô dây kết hôn, Điềm Tâm vui vẻ cười đến ngọt ngào đứng bên cạnh chị họ, giúp chị ấy xếp tiền lì xì, đón hoa tươi, loay hoay mệt muốn chết. Mãi đến khi hôn lễ bắt đầu rốt cuộc cô mới ngừng lại thở một hơi.
Lúc khúc nhạc kết hôn quen thuộc vang lên trong đại sảnh khách sạn, Điềm Tâm đứng ở gần đó nhìn chị họ khoác tay cha trịnh trọng chậm rãi tiến về phía chú rể, rõ ràng nghi thức hôn lễ còn chưa bắt đầu, sóng mũi cô đã có chút cay cay.
Được làm một cô dâu xinh đẹp là điều ước lớn nhất khi cô còn là một đứa trẻ.
Đột nhiên cô nhớ lại khi mình và chị họ ở cùng nhau trong nhà ông ngoại, lúc ấy hai người vẫn luôn tưởng tượng đến khung cảnh kết hôn trong tương lai. Chị họ nói ai rồi cũng sẽ gặp được người mình yêu nhất trong cuộc đời, cuối cùng sẽ cùng dắt tay nhau đi qua quãng đời còn lại. Bây giờ mộng tưởng của chị họ đã thành sự thật, còn cô thì sao?
Điềm Tâm âm thầm đưa tay lau giọt nước mắt, quay đầu nhìn Trần Diệc Nhiên đang đứng ở lối nhỏ bên kia. Anh mang cả cây tây phục màu đen, thẳng tắp cao ngất đứng nơi đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro