Ngây Ngô Xứng Phúc Hắc: Theo Đuổi Nam Thần 1000 Lần
Điềm Tâm tỏ tình (13)
Mèo Quên Thở
2024-07-24 10:30:55
Trong đại sảnh ánh đèn đã tắt, chỉ còn lại một chùm ánh sáng nhỏ
chiếu người cô dâu chú rể. Thế nhưng không hiểu tại sao cô lại chuẩn xác tìm được anh.
Anh giống như một ngôi sao tỏa sáng trong vũ trụ, mặc dù đứng trong bóng tối cũng có thể phát ra ánh hào quang quen thuộc chỉ thuộc về mifnha nh.
Trần Diệc Nhiên cảm thấy trong bóng tôi có người đang nhìn mình chăm chú, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lần nữa rời khỏi cô dâu chú rể nhìn về lối nhỏ phía đối diện. Một giây kia ánh mắt giao với ánh mắt Điềm Tâm, cô đã vội vàng quay đầu đi, cô nhóc kia là đang giận dỗi với anh sao?
Hôn lễ tiến hành rất thuận lợi, đến lúc cô dâu chú rễ nêu cảm nghĩ rồi lời hứa, lại đến tiết mục chúc phúc của bố mẹ hai bên. Cuối cùng đến lúc cô dâu chú rể tung bông. Điềm Tâm hơi do dự, đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích. Cô mới mười sáu tuổi, liệu có thể bắt lấy bó hoa kia khong? Chẳng lẽ bắt được thì người tiếp theo bước vào lễ đường sẽ là cô?
Điềm Tâm đứng trên sân khấu nhìn vẻ mặt tươi cười hạnh phúc của chị họ, trong lòng ngoài hâm mộ còn có chút chua xót.
Đây là lần đầu tiên cô thầm mến một người, là lần đầu tiên tỏ tình. Mà người cô thích lại đáp lại lời tỏ tình của cô một câu khó lường, nhìn cô với một dạng một đứa trẻ.
Lòng Điềm Tâm tràn đầy chua xót, muốn mỉm cười với Trần Diệc Nhiên đang đứng bên cạnh cô dâu chú rể thay họ mười rượi, chào tiễn khách.
Đợi đến lúc hôn lễ kết thúc, cả người Điềm Tâm mệt mỏi không thôi, không thể tưởng tượng được hôn lễ lại giống như một trận chiến vậy. Sau khi thay trang phục, đổi kiểu tóc thì lại vội vàng chạy xuống lầu đại sảnh.
Thật vất vả mới tiễn hết khách khứa về, Điềm Tâm chạy đến chỗ bố mẹ mình sau đó lên tiếng gọi bọn họ. Chỉ thấy mẹ cô đang cười tủm tỉm nhìn Trần Diệc Nhiên nói:
- Diệc Nhiên hôm nay rất tuấn tú, cũng không biết cháu là phù rể đấy.
- Dì nhỏ, đã lâu không gặp.
Trần Diệc Nhiên cũng tươi cười với mẹ Điềm Tâm, điềm tĩnh trả lời:
- Chú rể là bạn đại học của cháu, cháu cũng không ngờ cô dâu lại là chị họ của Điềm Tâm, thật là trùng hợp.
- Đúng thế, đúng thế.
Mẹ Điềm Tâm gật đầu, nhìn vẻ mặt hiền lanh của Trần Diệc Nhiên, tiếp tục hỏi:
- Tối nay lái xe trở về thành phố Z sao?
- Vâng, mai là thứ hai, còn phải đi làm.
Trần Diệc Nhiên cười cười, thuận miệng trả lời.
Anh giống như một ngôi sao tỏa sáng trong vũ trụ, mặc dù đứng trong bóng tối cũng có thể phát ra ánh hào quang quen thuộc chỉ thuộc về mifnha nh.
Trần Diệc Nhiên cảm thấy trong bóng tôi có người đang nhìn mình chăm chú, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lần nữa rời khỏi cô dâu chú rể nhìn về lối nhỏ phía đối diện. Một giây kia ánh mắt giao với ánh mắt Điềm Tâm, cô đã vội vàng quay đầu đi, cô nhóc kia là đang giận dỗi với anh sao?
Hôn lễ tiến hành rất thuận lợi, đến lúc cô dâu chú rễ nêu cảm nghĩ rồi lời hứa, lại đến tiết mục chúc phúc của bố mẹ hai bên. Cuối cùng đến lúc cô dâu chú rể tung bông. Điềm Tâm hơi do dự, đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích. Cô mới mười sáu tuổi, liệu có thể bắt lấy bó hoa kia khong? Chẳng lẽ bắt được thì người tiếp theo bước vào lễ đường sẽ là cô?
Điềm Tâm đứng trên sân khấu nhìn vẻ mặt tươi cười hạnh phúc của chị họ, trong lòng ngoài hâm mộ còn có chút chua xót.
Đây là lần đầu tiên cô thầm mến một người, là lần đầu tiên tỏ tình. Mà người cô thích lại đáp lại lời tỏ tình của cô một câu khó lường, nhìn cô với một dạng một đứa trẻ.
Lòng Điềm Tâm tràn đầy chua xót, muốn mỉm cười với Trần Diệc Nhiên đang đứng bên cạnh cô dâu chú rể thay họ mười rượi, chào tiễn khách.
Đợi đến lúc hôn lễ kết thúc, cả người Điềm Tâm mệt mỏi không thôi, không thể tưởng tượng được hôn lễ lại giống như một trận chiến vậy. Sau khi thay trang phục, đổi kiểu tóc thì lại vội vàng chạy xuống lầu đại sảnh.
Thật vất vả mới tiễn hết khách khứa về, Điềm Tâm chạy đến chỗ bố mẹ mình sau đó lên tiếng gọi bọn họ. Chỉ thấy mẹ cô đang cười tủm tỉm nhìn Trần Diệc Nhiên nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Diệc Nhiên hôm nay rất tuấn tú, cũng không biết cháu là phù rể đấy.
- Dì nhỏ, đã lâu không gặp.
Trần Diệc Nhiên cũng tươi cười với mẹ Điềm Tâm, điềm tĩnh trả lời:
- Chú rể là bạn đại học của cháu, cháu cũng không ngờ cô dâu lại là chị họ của Điềm Tâm, thật là trùng hợp.
- Đúng thế, đúng thế.
Mẹ Điềm Tâm gật đầu, nhìn vẻ mặt hiền lanh của Trần Diệc Nhiên, tiếp tục hỏi:
- Tối nay lái xe trở về thành phố Z sao?
- Vâng, mai là thứ hai, còn phải đi làm.
Trần Diệc Nhiên cười cười, thuận miệng trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro